Hoàn [Vương Phương]Bói cho ngươi một quẻ nhân duyên

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#1
BÓI CHO NGƯƠI MỘT QUẺ NHÂN DUYÊN
hay một câu chuyện bi thương của Phương độc nãi
Một fic đầu tay. Vì quá ume cái cặp chính phó nì mà thấy ít fic quá nên xắn tay áo ngồi viết. Tại hạ lần đầu đào hố nên viết không được ngon cho lắm, nếu ooc quá thì xin các vị đại nhân xí xóa bỏ qua. (^_^)
Tác giả: pơ
Tình trạng: lê lết
Cảnh báo: khả năng cao có OOC, viết cổ trang mà cóa vài từ ngữ không được cổ cho lắm (lỗi của tui, chin nhỗi mn)
CP: Vương Phương

1.

Lần đâu tiên gặp hắn là khi đi ngang sạp nhỏ đầu thành.

Giao thừa, tuyết rơi một mảng trắng xóa.

Hắn ngồi tại sạp nhỏ, trên mặt bàn cũ kĩ bày bó xăm gỗ nhạt màu nứt nẻ.

Trên mảnh giấy dài viết mấy chữ như rồng bay phượng múa:

“ Một lượng bạc một quẻ, không chuẩn không lấy tiền. ”

Phụt……

Tận một lượng bạc…

Người xem náo nhiệt đối với tên thầy bói mặt dày chỉ trỏ, người khác xem bói đều 2 đồng tiền, hắn một lần một lượng bạc.

“Tâm thành thì linh” Hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như ngàn vạn tinh tú trên thiên hà.

Trời xui đất khiến thế nào mà lúc đó y đập xuống bàn nhỏ của hắn mấy vụn bạc.

“Tính một quẻ!”

Hắn ngẩng đầu đôi mắt chứa ngàn ngôi sao như muốn chập chờn bay lên, nói:

“ Được”

2.

“Ta cảm thấy lúc đó ngươi muốn lừa gạt dân nam.” Phương Sĩ Khiêm chán chường nằm vắt vẻo trên sạp trúc.

“ Lừa gạt lúc nào?!” Vương Kiệt Hi nhướng mày.

“ Ngươi bảo ta sắp gặp tai ương cái chi á, còn cái gì mà ấn đường chuyển đen nạn tai đổ máu. Uổng công ta tin ngươi.”

“ Rồi ngay sau đó ngươi sảy chân rơi xuống hào nước bao quanh thành” Giọng hắn đều đều nghe không ra tâm trạng.

“Khụ…khục…khục…này không tính” Phương Sĩ Khiêm sặc đến ho khụ khụ, nước mắt chảy ra.

“ Vậy lúc ngươi về đến y quán liền bị bình hoa từ tửu lầu kế bên rơi xuống vỡ đầu thì có tính không.”

“…” Phương Sĩ Khiêm tịt ngòi.

" Vương Kiệt Hi ngươi lại ức hiếp ta." Phương gia gia trưng ra bộ mặt ai oán kiểu ngươi còn không mau dỗ ta, tối nay gia muốn chia phòng ngủ ngươi đừng hòng cản.

“ Được rồi tối muốn ăn gì?!!” Vương Kiệt Hi chuyển đề tài cái rụp.

“ Muốn ăn mì nghêu ngươi làm, không cho hành lá với tỏi.”

“Được” Vương Kiệt Hi cười đến ôn nhu.

“ Vương mắt bự, không cho cười.”Phương đại phu bật mode khó ở.

“Được, không cười.” Nụ cười hắn càng sâu thêm, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

“Hừ hừ!!!Cười đến đẹp như vậy, các cô nương ai mà không phải lòng ngươi. Ngươi là của gia, không cho cười.” Phương khó ở gầm gừ.

“Được đều nghe ngươi.”Vương Kiệt Hi chấp nhận số phận đi phòng bếp nhào bột làm mì, trước khi đi còn mang theo luôn đĩa bánh bột lọc trên bàn trà cạnh sạp.

"Bánh của ta..." Phương khó ở kháng nghị.

"Để bụng ăn cơm." Đáp lại hắn chỉ có một câu như vậy.

Phương Sĩ Khiêm mở cửa bước ra vườn, bầu trời đen kịt, đêm nay là một đêm không trăng không sao.

"Xùy xùy, lạnh quá trời quá đất!!!"

Từ lúc nhận định nhau, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ cự tuyệt Phương Sĩ Khiêm bất kì điều gì, đối với thái độ thành khẩn của hắn Phương khó ở rất hài lòng.

Nhưng mà chỉ là sau khi đã xác định, còn trước lúc đó thì…ầy…

Phương Sĩ Khiêm không khỏi nhớ lại quãng thời gian đau khổ vật vã truy cầu tềnh iu của hắn.

3.

Lần thứ hai gặp Vương Kiệt Hi là tại núi Ất ngoại thành.

Phương Sĩ Khiêm là một đại phu rất tận tâm, theo một nghĩa nào đó là vậy, không tính chuyện hắn một thân một mình trèo núi hái thuốc trong khi việc cung cấp lá thuốc cho y quán nhà hắn cũng không cần hắn tự thân vận động làm chi. Hay đại loại là tự mình chạy đi mấy chục dặm chỉ để chữa 1 lần cảm mạo cho người ta, chữa một lần đi hết một tháng.

Phương đại phu nghe xong bỉu môi, hất hàm bảo ông đây là tấm lòng lương y như từ mẫu, các ngươi có ý kiến liền tới đây đánh nhau, gia gia ngươi chấp hết.

Mà theo góc độ nhìn nhận của sư huynh hắn-Lâm Kiệt thì chính là Phương từ mẫu đang tìm cách trốn ra ngoài chơi thôi. Chứ y thuật của hắn chữa một lần cảm mạo nho nhỏ mà hết cả tháng à, có quỷ mới tin.

Mà quỷ cũng không tin luôn.

Thế là Phương độc nãi ngựa quen đường cũ sáng sớm đã bỏ của chạy lấy người chuồn đi mất tích.

Lạc đề gòi, quay xe lẹ...

Cơ mà cái tình cảnh lúc hai mống gặp nhau nó hơi dị.

"Vị huynh đài gì đó ơi, gỡ đám dây leo ra dùm ta với.” Phương đại phu với tư thế nửa quỳ nữa nằm còn bị treo lủng lẳng bên sườn núi rưng rưng nước mắt.

“Vị huynh đài gì đó” ngẩn đầu, đôi mắt to nhỏ nhìn chằm chằm vào Phương Sĩ Khiêm đang bị trói cứng ngắt trên đám dây leo to bự, biểu tình như nhìn thấy sinh vật lạ.

Phương Sĩ Khiêm: “...”

“ Đậu, không phải cái tên lần trước lừa gia một vố đây sao.”

“...”

Tên lừa đảo quyết định giả vờ không nhìn thấy ngươi, ném cho ngươi một cục bơ to bự.

Phương Sĩ Khiêm thấy hắn một đường đi thẳng, đến liếc mình thêm một cái cũng không thèm.

“...”

“ Ui ui đại ca...đại ca chờ đã, đừng có đi, cởi dây giúp ta đi, ta ở đây 1 canh giờ rồi đó. Này, đừng có đi màaaaa!!!”

Đại ca ngoảnh đầu lại

“Tên lừa đảo.” Vương Kiệt Hi chậm rãi mở miệng.

“Không có, không phải, ta sai rồi, là tại ta nói nhầm ấy, tiên sinh thần cơ diệu toán, không gì không biết, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vậy nên ngươi cứu ta nha, đừng có đi mà.” Phương Sĩ Khiêm liên tục bắn ánh mắt long lanh chân thành.

“Ồ, cứu ngươi, vì cái gì nha?!” Hắn cười khẽ một tiếng.

“ Móa ngươi còn cười, mau cứu ta, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp đó cái tên này.” Phương Sĩ Khiêm sốt ruột muốn chết, dây leo dễ đứt lắm chứ có chắc chắn gì đâu, hắn hơn 1 canh giờ kẹt ở đây cái nơi khỉ ho cò gáy không có lấy một bóng người qua lại, nếu Vương Kiệt Hi không đi ngang qua thì chắc lát nữa dây leo đứt hắn cũng lọt thỏm xuống sườn núi, gãy mấy cái xương chứ chẳng chơi, mà giờ cái tên kia còn đứng đó cười.

Phương đại phu giận, cực kì giận. Phương đại phu tủi thân mà Phương đại phu không nói.

Soạt... bởi vì nãy giờ Phương Sĩ Khiêm cử động quá nhiều dây leo đã bắt đầu chịu không nổi trọng lượng của hắn.

“Ách, ngươi đừng chỉ đứng đó, mau cứu ta với, ngươi muốn gì cũng được hết á.”

“ Vậy sao?!!” Vương Kiệt Hi bất động.

Phương đại phu khóc ròng, cái tên chết dẫm, người thì đẹp mà sao tàn nhẫn quớ.

Rắc...

“ Áaaaaa, móa nó....” Phương-đang rơi tự do- Sĩ Khiêm văng tục.

...

“ Ủa, không đau nha, cứ tưởng gãy xương gòi chớ, sao mình có phép mà mình không biết dị cà...”

“ Ôm đủ chưa.” Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống.

“Ôm???” Phương Sĩ Khiêm hoang mang style.

Và hắn phát hiện ra mình thật sự đang ôm cổ con người ta cứng ngắt. Thì lúc nãy ngay khoảng khắc Phương Sĩ Khiêm sắp dập mặt thì được người ta đỡ lấy, mà đó là chuyện của mấy giây trước cơ, còn bây giờ trọng điểm là Vương Kiệt Hi làm vẻ mặt ghét bỏ đang ôm hắn.

Gạch chân viết hoa in đậm chữ "ôm"

Phương Sĩ Khiêm: "..."

“ Ngươi buông tay.” Phương khó ở giãy giụa.

RẦM...

“...”

Vương Kiệt Hi vậy mà thật sự buông ra, kết quả là Phương đại đại trực tiếp ôm hôn đất mẹ.

“ Con mẹ nó!!!” Phương Sĩ Khiêm oán khí tích tụ. ( cầu được ước thấy còn mún j nữa)

“ Móa ngươi...cái tên...cái tên” Ngó cái tên đẹp mã này mún chê cũng không chê được.

“ Cái tên bất đối xứng .” Phương Sĩ Khiêm giận tím người.

“Bất đối xứng!!! Đã nghe qua rất nhiều lần, chẳng có tính khiêu khích.” Vương Kiệt Hi thờ ơ quăng một câu.

Y phủi đám bụi đất bám đầy quần áo rùi bò dậy.

“ Đệch, cái lưng của gia.” Phương Sĩ Khiêm lầm bầm rồi bắn ánh mắt ta muốn giết ngươi diệt khẩu lên Vương Kiệt Hi.

Cơ mà vừa ngó sang thì Phương khó ở lại lên cơn mê giai.

Tg: Liêm sỉ, lụm liêm sỉ lên anh ek

“ Khụ...khụ...”

Thì cũng tại Vương tiên sinh soái nha. Ngũ quan tuấn tú nha, mắt to mắt nhỏ vẫn đẹp lồng lộn nha, chưa kể thân hình cũng thật đẹp nha. Tóm lại là chuẩn gu của gia. Đẹp như thế ai mà nỡ quạo với người ta.

Nhưng mà lòe thì vẫn phải lòe.

“Đúng là lam nhan họa thủy mà.” Phương đại phu tổng kết.

Vương Kiệt Hi: “...”

Vương Kiệt Hi (o_0)Ta cảm thấy hắn đối với ta có thành kiến không nhỏ.
 

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#2
4.

Vương mỹ nhơn bày tỏ tui không hỉu được sóng não con người này.

Vương Kiệt Hi cảm thấy nếu ở chung với con người này thêm một lát thì mình bị lây bệnh điên của hắn không chừng. Phớt lờ con người đang ngồi bệch dưới đất xoa xoa lưng, Vương Kiệt Hi một đường đi thẳng.

“ Ê, cái tên kia, ngươi đi đâu, chờ ta với.” Phương Sĩ Khiêm nhỏm dậy kêu í ới.

“Ngươi đi theo ta làm gì?!!” Vương Kiệt Hi hỏi.

“ Ủa, ta đi đâu liên quan giề tới ngươi, đường này ngươi mở hay sao mà không cho người khác đi.” Họ Phương nào đó xù lông.

Vương Kiệt Hi: ”…” ta mặc kệ.

Thế là cuối cùng lại thành ra hai người vừa đi vừa trò chuyện, mà đúng hơn là Phương khó ở lẽo đẽo đi theo người ta để chọc ngoáy. Cái cuộc trò chiện nó là như thế này nè.

“ Nè, mắt bự, ta tên Phương Sĩ Khiêm, ngươi gọi là cái gì nha?”

“ Vương Kiệt Hi”

Một lát sau…

“Nè, ngươi đang đi đâu đó.”

“ Về nhà.”

“ Bộ ngươi thiệt sự có nhà ở cái chỗ rừng rú này hả. Có điên không mà xây nhà ở đây dị.”

“…”

“ Nè, ngươi sống một mình hả, có ai sống cùng ngươi không. Mà nếu có người sống cùng ngươi thì chắc cũng khổ cực cho người ta lắm nhở. Sáng bảnh mắt ra gặp trúng đôi mắt bồ câu con đậu con bay của ngươi chắc cũng bị dọa cho chết khiếp…haha…”

“…”

“Ngươi bói cho người khác đều lấy một lượng một lần như vậy nên có phải thường hay chuyển nhà không.”

“ Vì cái gì chuyển nhà?!!”

“ Để khỏi bị đánh hội đồng vì tội lừa đảo nha Vương mắt bự…hahaha…”

Vương Kiệt Hi tỏ vẻ bây giờ ta muốn đè ngươi xuống đập cho một trận.

“ Không lừa đảo.” Hắn nhẹ giọng nói.

“ Ai tin.” Phương Sĩ Khiêm đốp lại.

“Ngươi tin”

“Phụt…ta tin lúc nào. Lần trước là ngươi lừa ta, ta còn chưa báo quan.”

“Ồ, nếu thật sự lừa đảo, ngươi không phải là người rõ nhất sao, tháng trước ta còn thấy ngươi ôm một đầu băng bó ngồi trong y quán bốc thuốc đấy.!!!” Vương Kiệt Hi dần áp sát Phương Sĩ Khiêm, giọng nói mang theo ý trêu đùa.

“ Đệt, ngươi tránh xa gia ra, đứng gần vậy là muốn làm gì.” Phương Sĩ Khiêm né ngay tắp lự, tai dần đỏ lên một mảng. Móa, đột ngột như vại, tim tui thiệt sự không chịu nổi nha.

Vương Kiệt Hi không biết hiện tại cái tên khẩu thị tâm phi bên cạnh đang đấu tranh tư tưởng để không nhào lên ôm cổ hắn hun chụt một phát, nếu không thì Vương Kiệt Hi hắn đã bỏ của chạy lấy người.

Xong gòi, liêm sỉ nay còn đâu

“ Nói chung ngươi là tên lừa gạt.” Đã lừa tiền còn lừa tình người ta (lừa tình gì ba) ầy tất nhiên là đoạn sau gia ta không thể nói, nói rồi người ta chạy mất seo, như vậy là ta bị lỗ nặng gòi.

“Ha”

“ Cười giề, trả xiền đây.”

“ Tên lừa gạt nói cho ngươi biết là trời sắp mưa rồi, ngươi mau về nhà đi.”

“ Mưa, lại lừa ta, trời trong như vậy, mưa thế quái…”

Lộp bộp lộp bộp…

Rào…

“…”

“…”

“CMN, Vương Kiệt Hi ngươi đúng là miệng quạ.”

“ Mau đi, cẩn thận một lát nữa có đất lở.”

“ Móa, ở đây cũng có đất lở, ngươi đừng có nói xui nha.”

“ Vì vậy mới bảo ngươi đi nhanh.”

“ Đi đâu nha?!!”

“…”

“ Bây giờ ta cũng không xuống núi kịp nha, Vương mắt bự.”

“…”

“ Ta thấy vẫn là đến nhà của ngươi trú tạm một lát, được không Vương tiên sinh.”

“Ta không…”

“ Vương đại tiên.”

“ Được rồi, cho ngươi trú.” Vương Kiệt Hi cuối cùng thỏa hiệp.

Phương Sĩ Khiêm sau lưng lặng lẽ bật ngón cái.

“ Nè, khi nào mới tới, mưa càng ngày càng to hơn rồi.”

“ Sắp rồi.”

“ Ta mệt quớ.” Phương Sĩ Khiêm ôm hông thở hồng hộc.

“ Đừng than vãn, còn một chút nữa là tới rồi.”

“ Ta nói ngươi a Vương mắt bự…”

“ Cẩn thận…”

“Hả???” Phương Sĩ Khiêm chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt to nhỏ không đều của Vương Kiệt Hi mở to bằng nhau.

Ầm ầm…

Sau cơn bàng hoàng, Phương Sĩ Khiêm xuýt xoa cái eo đau, lại bị ngã, đồ bạo lực Vương mắt bự. Nhưng y không có thời gian để mà chửi thầm, bởi vì trước mắt y là một ụ đất cao hơn người, và quan trọng là hắn không thấy Vương Kiệt Hi của hắn đâu nữa. (của hắn?!!!)

5.

“ Vương Kiệt Hi…Vương Kiệt Hi ngươi đâu rồi, lăn ra cho gia…” Giọng y run run, Phương Sĩ Khiêm lao tới đống đất đá trộn lẫn với bùn bắt đầu đào bới. Phải nhanh lên, nhanh lên, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy trước mắt nhòe đi, đôi tay run rẩy đào bới trong đám bùn đất đen xì.

“ Hức… mắt bự…mắt bự… VƯƠNG KIỆT HI NGƯƠI Ở ĐÂU?!!!”

“Ta ở đây, ngươi kêu gào cái gì?!!” Có tiếng nói từ phía sau ụ đất truyền đến.

Phương Sĩ Khiêm bất chấp phóng như bay qua đầu kia. Vương Kiệt Hi đang tựa người vào một gốc cây, y phục dính đầy bùn đất, sắc mặt trắng bệch.

“ Ngươi chưa chết?!!” seo dzô diên dị anh

“…”

“ Khụ khụ, ngươi ổn không, có bị thương chỗ nào không, để ta xem cái đã.” Phương đại phu cảm thấy mình phát ngôn hơi sai, sửa lại cho nóng.

“ Tay trái…” Vương Kiệt Hi khó nhọc nói.

“ Tay trái làm sao, để ta coi.” Phương đại phu chộp lấy cánh tay trái của người ta săm soi.

“ Ngươi nhẹ một chút.”

“ Ờ được rồi.”

Phương Sĩ Khiêm xem qua một lượt.

“ Rồi chúc mừng ngươi, trật khớp.”

Vương Kiệt Hi: “…” ta bị thương ngươi lại cao hứng, thật muốn đấm hắn một phát.

“ Mà đừng lo lắng, không phế đâu, Phương thần y sẽ trị giúp ngươi, rắc một cái là xong, đảm bảo không để lại di chứng, tháo băng xong tay còn xài tốt hơn lúc chưa trật nên ngươi yên tâm đi.” Phương thần y vừa đỡ người bệnh vừa bô lô ba la lảm nhảm. (tui nghi ngờ Phương thần nhà tui bị Hoàng thíu nhập hồn, lão Vương đâu mau đốt bùa trừ tà)

Nhà trúc của Vương Kiệt Hi xây cạnh hồ cạn ở sườn đồi, bao quanh bởi hàng dương liễu rũ xuống xanh ngắt một màu .Trên mặt hồ, sen nở thơm ngát, có con cá đớp bóng lăn tăn, ai nhìn vào đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“ Mau đi thay đồ, coi chừng cảm lạnh, mà tay ngươi thế này thay được không, có cần ta giúp không?!!” Phương Sĩ Khiêm sốt sắn, đối tượng tình nghi làm mình trúng tiếng sét ái tình đang bị thương, ngại gì không lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ một tí.

“ Không cần!!!” Vương Kiệt Hi từ chối thẳng thừng, khuôn mặt trắng nhợt nổi lên vài vệt đỏ.

“ Thật sự không cần hả?!! Ta thấy tay của ngươi…”

“ Khụ khụ…thật sự không cần, ngươi cũng mau thay đồ đi, đừng để cảm lạnh.” Nói xong hắn chui tọt vào phòng trong, đóng cửa gài chốt, tử thủ muôn nơi, sợ cái tên đại phu kia làm mấy trò phi lễ.

Phương Sĩ Khiêm bước ra, Vương Kiệt Hi đã thay một bộ thanh y nhàn nhã sao trà trên sạp nhỏ cạnh cửa sổ.

“ Ấy da, có tinh thần thế, tay hết trật rồi à.”

Vương Kiệt Hi nhướng mày, đôi mắt bất đối xứng nheo lại. Ngươi nghĩ xem tay ta hết trật chưa, đó là mấy chữ mà Phương Sĩ Khiêm đọc được trên mặt hắn.

Cái tên thú vị, gia thích.

Phương Sĩ Khiêm ngồi xuống bên sạp, một chén trà nóng hổi được đưa qua còn thoang thoảng mùi gừng thanh thanh. Thầm khen mắt bự chu đáo, nhấp một ngụm trà, cảm thấy khí lạnh trong cơ thể từ từ tan đi, Phương Sĩ Khiêm trong lòng dâng lên một cỗ vui vẻ.

Mắt thấy Phương đại phu vui vẻ nhấm nháp ly trà gừng, trong mắt Vương Kiệt Hi phản chiếu ý cười nhàn nhạt.

“ Đưa tay cho ta, trật khớp sưng to đến vậy, không chữa thì phế thật đó.” Phương-uống trà nhưng vẫn nhớ thương vết sưng nơi cổ tay người ta- Sĩ Khiêm

Vương Kiệt Hi có chút kháng nghị cuối cùng vẫn đưa tay ra cho Phương thần y thăm khám. Mắt phóng tới cục sưng to trên tay trái Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm nhíu chặt mày, móa đôi tay vừa trắng vừa đẹp của nam thần giờ đã sưng to như móng heo. Phương Sĩ Khiêm xót nha, lúc chỉnh lại xương y thấy rõ Vương Kiệt Hi đau đến tái mặt, mắt bự vì mình nên mới bị thương, mắt bự thật tốt nha, tui muốn nhất kiến chung tình với mắt bự.

Vương mắt bự ngồi bên cạnh cảm thấy người này đúng kì lạ, mặt y càng ngày càng hồng. Thế là Vương Kiệt Hi duỗi tay định sờ trán hắn.

“ Làm…làm gì đó.” Phương đại phu giật mình.

“ Ta thấy mặt ngươi càng ngày càng đỏ, không sốt chứ.”

“ Đỏ… đỏ cái gì chứ.” Phương Sĩ Khiêm lắp bắp

“ Thật không sốt.” Vương Kiệt Hi vẫn chăm chú nhìn y

“ Thật mà, gia ta khỏe lắm không cảm được đâu.” Phương Sĩ Khiêm vỗ ngực tự cao.

Thế mà tối hôm đó, hắn lên cơn sốt thật.

Lúc Vương Kiệt Hi lay tỉnh hắn, cả người Phương Sĩ Khiêm nóng hầm hập, cả đầu đau nhức còn mê sảng.

“ Vương Kiệt Hi???” Phương Sĩ Khiêm cổ họng khô rát, thều thào mấy tiếng.

“ Ta đây. Ngồi dậy uống chút nước.” Vương Kiệt Hi một tay cầm ly nước tay kia đỡ hắn ngồi lên.

“ Uống một chút, cả cái này nữa, mới nấu xong đấy.” Trên khay mà Vương Kiệt Hi bưng tới còn có cả một bát thuốc còn ấm.

“ Cái này là…” Phương Sĩ Khiêm mệt đến mức dựa hẳn vào người Vương Kiệt Hi.

“ Thuốc trị cảm mạo.”

“ Hahaha… khụ…khụ haha, Vương mắt bự ngươi không phải thầy bói sao, vậy mà còn đa cấp thuốc đông y nữa hả…khụ…haha…” Phương thần y dù bệnh cũng không quên đá xoáy người ta một phát.

“ Ha, còn ngươi là đại phu mà lại bị cảm mạo.” Vương Kiệt Hi phản kích.

Phương tự xưng là thần y câm nín…

“ Ta nghi ngờ ngươi bỏ một đống hoàng liên vào để đắng chết ta, có ngu mới uống.”

“ Hoàng liên có bỏ nhưng không nhiều nên không đắng, uống đi.” Vương mắt bự kiên trì nhét chén thuốc sóng sánh vào tay Phương Sĩ Khiêm.

“ Hay ngươi bón cho ta đi, ngươi mà bón cho ta thì dù có 1 cân hoàng liên trong đó ta vẫn uống nha.” (đã bệnh gòi còn giỡ trò lưu manh với con người ta)

Vương Kiệt Hi: “…”

“ Tùy ngươi, không uống thì thôi, ta đem đổ.” Nói xong hắn thật sự đứng dậy cầm khay thuốc lên chuẩn bị đi ra.

“ Đừng đừng, ta uống, ta uống mà, mắt bự đừng đi, ta chỉ đùa một xíu thôi mà." Phương đại phu bất chấp hình tượng giữ chặt vạt áo của Vương Kiệt Hi.

“ Giờ uống hay không?!!”

“ Uống, uống mà.” Hắn nhanh tay chộp lẹ chén thuốc, chắc sợ Vương Kiệt Hi sẽ đem nó đi thủ tiêu, một lần nốc sạch. Ý, cái tên mắt bự không có lừa đảo nha, đúng là hơm cóa đắng lắm. Chờ hắn uống xong, một ly nước ấm đã đưa đến tay.

“ Ai da, mắt bự thiệt chu đáo, thiệt tốt nha, ai mà cưới được ngươi chắc có phúc 3 đời nha.” Phương Sĩ Khiêm híp mắt trêu hắn.

“ Ta cũng muốn có được phúc như vậy.” Câu này là Phương Sĩ Khiêm nói khẽ cho chính mình cơ mà…

“…” Vương Kiệt Hi không nói là hắn đã lỡ nghe thấy rồi đâu.

“Ngủ đi.” Vương Kiệt Hi đều giọng nói.

Lúc hắn sắp ra khỏi phòng. Người bên trong đột nhiên nói một câu.

“ Hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu ta, bây giờ còn chăm sóc ta nữa, không có ngươi chắc ta còn không toàn mạng trở về.”

Vương Kiệt Hi ngoảnh đầu nhìn người bên trong đang quay lưng lại với hắn. Môi nhếch lên một độ cong nho nhỏ, đôi mắt cũng lấp lánh hơn một chút.

Còn về tại sao hắn không chỉnh Phương Sĩ Khiêm về chuyện cưới gả thì…ờ…

Vương Kiệt Hi tỏ vẻ, cứ để hắn đắc ý một thời gian cũng chẳng sao.

6.

Sau cái sự kiện té núi ấy, Phương Sĩ Khiêm như tìm thấy chân lý sống mới cho cuộc đời mình. Phương đại phu như muốn dán lên người Vương Kiệt Hi luôn ấy.

Vương Kiệt Hi xem bói, hắn bắt cái ghế con ngồi cạnh bên, để ngắm. Đến mức bệnh nhân đến y quán chờ hắn khám được chỉ là ngươi cứ lên đầu thành, thấy cái sạp bói thì chui vô đó khám bệnh rồi lại phiền ngươi đi một chuyến đến y quán bốc thuốc.

Dần dà để cho tiện, Phương Sĩ Khiêm mở hẳn một cái sạp nho nhỏ cạnh sạp bói để vừa xem bệnh bốc thuốc đồng thời xem cả nam thần.

Còn vì sao Vương Kiệt Hi không xua hắn như xua ruồi giống trước kia thì chắc là tại Phương Sĩ Khiêm khám bệnh xong liền thủ thỉ nói bóng nói gió với bệnh nhân là ngươi có thể qua sạp kế bên tính thử một quẻ mệnh, nghe bảo thầy bói bên kia phán đúng lắm đấy, tận 1 lượng bạc một quẻ mà không lẽ đi lừa ngươi, hay lần sau ngươi qua bên kia bói một quẻ rùi hẳn qua khám, nếu bói ra quẻ xấu thì về nhà mua hòm luôn cho nhanh, đỡ cho bổn thần y phải khám thêm một lần, cản trở công cuộc ngắm mắt bự của gia là tội chết.

Ờ thì vế sau chắc không có nói trước mặt người ta đâu. Nói để bị hội đồng thành đầu heo à.

Còn Vương Kiệt Hi???

Vương Kiệt Hi tỏ vẻ có tiền mà không kiếm thì là đồ ngu.

Tần suất Phương thần y rời nhà trốn đi tăng cao, còn qua đêm bên ngoài hơm dìa. Sư huynh hắn-chủ y quán Vi Thảo-Lâm Kiệt ha ha một tiếng, bảo trai lớn gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mà trường hợp này nghiêm trọng hơn nhiều, chưa gả mà nước đã đổ từ đời nào rồi. Lâm Kiệt chấm nước mắt nửa hạnh phúc nửa đau lòng.

Hạnh phúc??? Vì sao á hả, dù là sư đệ mình đối với mình phũ thiệt nhưng Sĩ Khiêm từ nhỏ đến lớn vẫn là một đại ma vương chuyên trốn nhà đi chơi nha. Có người trị được hắn mình vì sao lại không cao hứng.

Còn về phần đại ma vương Phương độc nãi hả?!! Hắn đang trong trạng thái ngây ngất ngu ngơ do bị tiếng sét ái tình đớp trúng rồi.

Phương Sĩ Khiêm phát hiện càng ngày Vương Kiệt Hi càng giống với mẫu người lý tưởng của hắn. Đẹp?soái? quá đương nhiên. Phương thần y ăn dầm nằm dề từ sạp nhỏ coi bói rồi lết tới nhà của người ta nằm úp sấp không chịu đi. Vương Kiệt Hi cũng hết cách với hắn.

Phương Sĩ Khiêm lại phát hiện, Vương Kiệt Hi siêu cấp tốt, xem bói nè, xem bệnh bốc thuốc tuy không bằng gia như cũng rất giỏi nè, đặt biệt là tính nhẫn nại cực cao nha, mỗi ngày hắn đều đá xoáy, cà khịa nhiệt tình từ chuyện con mắt người ta bất đối xứng rồi chuyện coi bói lừa tiền, đa cấp thuốc đông y, hay chỉ đơn giản là ngày đó Vương Kiệt Hi làm mì mà lỡ cho một ít hành vào tô hắn, Phương thần y liền xù lông.

Vương Kiệt Hi bình tĩnh đi đổi một tô mới không hành cho hắn. Phương khó ở ưng lắm, mắt bự đúng là rất biết quan tâm nha.

Thế rồi sau hôm đó Vương Kiệt Hi làm mì liền làm đúng 1 tô, không có phần của hắn nữa. Cho chừa cái tội ăn chực nhà người ta mà còn khó ở.

Sau này mỗi lần ăn mì Phương khó ở đều nhớ lại ký ức đau thương ngày trước rồi chộp luôn tô mì của Vương Kiệt Hi đổ hết vào tô mình. Hừ, không cho ngươi ăn, ai bảo trước kia ngươi đối xử với người ta như vậy đó, hôm nay chúng ta 2 mặt một lời, ngươi nói đi ngươi rốt cuộc có yêu ta hay không.

Thế là tối đó Vương Kiệt Hi yêu hắn cả một đêm.

Cơ mà đó là chuyện của những chuỗi ngày còn xa.

Còn bây giờ, Phương thần y đang đau não. Vấn đề chính là, ta thích hắn rồi, ta muốn ở cạnh hắn nhưng giờ làm seo tỏ tình.

“ Ca cảm thấy vụ này của chú coi bộ không ổn nhở.”

Diệp lão bản nào đó ở tửu lầu bên cạnh cho ý kiến.

Đúng rồi, cái tửu lầu mà mấy hôm trước Phương Sĩ Khiêm bị chậu hoa “vô tình” rớt trúng đầu bất tỉnh nhân sự ấy.

“Cái gì không ổn.” Phương đại phu xù lông.

“ Chú mỗi ngày đều khịa người ta từ đầu làng tới cuối xóm, Vương Kiệt Hi nhẫn nại lắm mới không đạp chú một cước bay ra ngoài đường, đổi lại là ca thì đã nhốt lồng heo thả trôi sông chú rồi, chứ ở đó mà khó ở.”

“Ờ, vậy nên ta mới thích Vương Kiệt Hi, còn họ Diệp ngươi có được ai yêu đâu mà ở đó sân si.”

“ Sĩ Khiêm nói vậy làm ca buồn quá nha, ca còn định kể cho chú nghe một bí mật của Vương mắt bự nhà chú, cơ mà trái tim ca đau quá nên thôi vại.” Diệp lão bản trưng ra khuôn mặt gợi đòn.

“ Ấy ấy, Diệp lão bản lại đây ngồi chúng ta cùng đàm đạo nhân sinh này.”

“ Nhân sinh của chú bỏ đi như vậy còn đàm đạo cái giề!!!”

“Diệp lão bản….”

“ Gọi ca ca”

“Ca ca”

“ Gọi bố”

“…”

“ Thôi không đùa chú nữa, nghe này, Vương Kiệt Hi ấy à…” Diệp Tu ra vẻ thần bí.

Phương Sĩ Khiêm dỏng tai lên nghe ngóng.

“Hắn a…… thích cô nương nha, còn phải là loại đáng yêu, dịu dàng, kiểu hiền thê tam tòng tứ đức ấy… cho nên là… Phương đồng chí, chú ổn hôn?!!”

Mặt của Phương Sĩ Khiêm biến hóa từ xanh đỏ tím vàng, cuối cùng lại chuyển về màu đen. Ổn khỉ…

Cơ mà hắn vẫn kiềm chế giông tố trong lòng.

“ Anh nghe ai nói vậy Diệp ca ca.” Hai chữ ca ca bị hắn nghiến muốn nát.

Diệp lão bản quan ngại cái tên thần y kia lát nữa nhào tới cắn cổ mình không chừng, vội rụt cổ lại để có gì lát nó cắn chỗ khác mình còn qua nhà nó đòi tiền thuốc men, chứ nó cắn đứt cổ rồi còn mạng đâu mà đòi tiền thuốc. Thế là Diệp lão bản sợ thế giới không loạn bồi thêm một câu.

“ Lần trước chính miệng Vương Kiệt Hi nói với ca nha. Cái lần chúng ta hùa nhau chuốt say hắn mà cuối cùng chú với anh gục trước ấy.”

“ Anh gục rồi làm sao biết được hắn nói cái gì?!!!”

“ Ca chỉ uống có một chén, ngủ xong tỉnh dậy thấy Vương Kiệt Hi ngà ngà say, ngồi thủ thỉ cái gì mà ta thích nàng lắm, nàng gả cho ta nhé vân vân mây mây. Thế rồi ca hỏi hắn thích kiểu người như thế nào hắn liền làm một tràng, ca nghe đến tai cũng ong ong. Cơ mà chú phải biết lời nói của nam nhân lúc say độ chân thật cao hơn 9 phần 10 đóa nha.”

RẦM… XOẢNG XOẢNG…

Phương Sĩ Khiêm trực tiếp lật bàn bỏ đi.

“ Lại tốn thêm cái bàn với bộ ấm trà mới. Lát phải qua nhà hàng xóm đòi Lâm Kiệt tiền bồi thường mới được. Người trẻ tuổi dạo này nóng nảy quá.” Diệp lão bản tiếc đứt ruột, mỗi lần Phương Sĩ Khiêm đến là như thể nhà hắn phải cúng cho thằng nhóc đó vài bộ ấm trà, bàn ghế, tô dĩa v.v

“ Sau huynh cứ đi lừa người ta thế!!!” Tiếng cười khe khẽ từ phía sau vọng lại.

“ Diệp ca của muội đã lừa ai bao giờ.” Diệp Tu híp mắt, cười rộ lên

“ Ồ, vậy người một khắc trước nói Vương Kiệt Hi thích cô nương là ai thế.”

“ Mộc Tranh à, ca là đang cho Vương mắt bự biết thế nào là giang hồ hiểm ác ấy mà, cơ mà ca cũng chẳng nói sai nha, ca chỉ nói ngược thôi.”

Tô Mộc Tranh cười rộ: ” Vậy là Vương Kiệt Hi thực sự nói với huynh về mẫu người lý tưởng của ổng hả.”

“ Tất nhiên.”

“ Vậy rốt cuộc Vương Kiệt Hi nói cái gì thế?!!”

“Ha, hắn a...nói là thích nam tử, lại còn là người hung hăng, thiếu kiên nhẫn, không quan tâm đến người khác, sáng nắng chiều mưa lúc nóng lúc lạnh.”

“ Khẩu vị của Vương Kiệt Hi nặng thật.” Tô Mộc Tranh há hốc mồm.

“ Hừ, khẩu vị gì chứ, mẫu người lý tưởng của tên đó không phải là đo ni đóng giày cho Phương Sĩ Khiêm sao. Nói thẳng ra người hắn thích là Phương Sĩ Khiêm chứ còn ai vô đây nữa.”

“ Vậy còn vụ say rượu kia thì sao.”

“ À thì lúc mắt bự nói câu đó là lúc hắn ôm chặt họ Phương kia rồi thủ thỉ với người ta.”

“ Vậy thích nàng là sao.”

“ Xưng hô hắn với nàng giống hệt nhau mà.” Diệp Bất Tu cười nghiêng ngả.
Giải thích một chút:

Chỗ này e dùng theo tiếng trung

Anh ấy: 他 (Tā)

Cô ấy: 她 (Tā)

Nói chung là hai từ phát âm i hệt nhau nên Phương Thần bị Diệp Thần troll, thế thoi á.
“ Anh đấy, ác quá mà, coi chừng sau này hắn biết được sự thật rồi quay lại tìm anh tính sổ đấy.”

“ Phụt…hahahaha…”

Diệp lão bản nhìn trời, coi bộ sau này tiền bồi thường không thể tìm Lâm Kiệt đòi nữa rồi, cơ mà không sao, ta chuyển qua đòi Vương Kiệt Hi, gấp đôi.

À còn cả tiền mai mối nữa chứ.
 
Last edited:

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#3
7.

Phương Sĩ Khiêm vọt ra đường lớn, cả người tỏa ra khí tức người sống chớ gần, hùng hổ chạy đi đầu thành định bụng lôi Vương Kiệt Hi ra thượng cẳng tay hạ cẳng chân một phen, bản mặt diêm vương của hắn làm người đi đường trong bán kính 2 mét không ai dám lại gần, chắc sợ bị cắn chạy nọc.

Nhưng đến khi hắn xồng xộc chạy tới thì đập vào mắt là cảnh tượng nam thanh nữ tú ân ân ái ái tim hồng bay ngập trời chói mù con mắt.

Tiểu cô nương mi thanh mục tú ngồi trước sạp bói, bẽn lẽn ngắm nhìn, trong đôi mắt ánh lên dịu dàng say mê vô vàn, nam nhân kia anh tuấn tiêu sái, rũ mi khe khẽ trò chuyện với nàng.

Rồi nàng cúi gằm mặt xuống, chỉ có đôi mắt vẫn len lén ngước nhìn, nhưng Phương Sĩ Khiêm thấy rõ lắm, đôi má nàng đang đỏ. Sau đó lúc ra về nàng lại đẩy đến một hộp gỗ nho nhỏ, Vương Kiệt Hi cũng không khách khí mà nhận lấy.

(anh tiu gòi nhé Vương papa, liệu mà dỗ người ta đi, không là mất vk như chơi)

Phương Sĩ Khiêm hô hấp như ngừng lại, đột nhiên mọi tức giận trong người trôi đi đâu mất, hắn quên mất đây là đâu, tại sao mình lại tới đây rồi tới đây làm gì. Trong đầu hắn đột nhiên trống rỗng, có cái gì đó bốc lên từ trong lồng ngực khiến hắn hít thở không thông.

“Ai ui, ngực gia đau…” Phương Sĩ Khiêm xuýt xoa.

Cảnh tượng vừa nãy một lần nữa lướt qua đầu của Phương Sĩ Khiêm, hắn lâm vào trầm mặc. Câu nói của Diệp Tu lại hiện lên trong đầu hắn.

“ Vương Kiệt Hi ấy à…hắn thích tiểu cô nương nha…”

(Diệp Bất Tu tạo nghiệp quá đê, chơi vại là chớt hai đứa nhỏ gòi)

“ Ra thích tiểu cô nương là như thế này sao…” Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, ánh mắt lom lom ngó về hướng sạp nhỏ, miệng lẩm bẩm trong vô thức.

Hắn không để ý rằng người xung quanh đang nhìn chằm chằm hắn như một tên ngốc. Hắn cũng không để ý rằng Vương Kiệt Hi đã nhìn thấy hắn, cho đến khi Vương Kiệt Hi đến gần, hắn cũng hoàn toàn không biết.

“ Ngốc ở đây làm gì thế, ngươi vừa đi đâu về?!!”

Phương Sĩ Khiêm vẫn đang ngu người. A, là tiếng của mắt bự này. Đầu Phương đại phu ong một tiếng. Hắn chậm rãi xoay người, trước mặt hắn là phiên bản khuôn mặt phóng đại của Vương Kiệt Hi.

Thấy Phương thần y hồn phách lên mây, Vương Kiệt Hi liền nhẹ giọng gọi hắn.

“ Phương Sĩ Khiêm, người làm sao?!!”

“ Mắt bự…” Phương Sĩ Khiêm vẫn mơ màng

“ Ta đây.” Vương Kiệt Hi khó hiểu nhưng cũng đáp lời hắn.

“ Có chuyện gì vậy??!” Kéo Phương đại phu đến sạp bói, Vương Kiệt Hi kiên nhẫn hỏi hắn một lần nữa.

“ Ta…ta…” Phương Sĩ Khiêm á khẩu nửa ngày không biết nói gì. Hắn thật sự muốn lôi Vương Kiệt Hi ra chất vấn một phen, rằng cô gái kia là ai, hai người lúc nãy nói cái gì, vì sao cô nương nhà người ta lại đỏ mặt, rồi nàng đưa cho ngươi cái gì, vật nhỏ đó dùng để làm gì.

Cơ mà khi đứng trước Vương Kiệt Hi, hắn một chữ cũng không thể thốt ra.

Vương Kiệt Hi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, nắm lấy vai hắn, từ tốn hỏi.

“ Ngươi bị làm sao, bị thương ở đâu, chỗ nào khó chịu?!!”

“A!!!” Phương Sĩ Khiêm đang lặn ngụp trong mớ bòng bòng rối rắm trong đầu, đột ngột bị bắt lấy, hắn theo quán tính tránh thoát kìm kẹp của người kia.

Vương Kiệt Hi càng nhíu mày chặt hơn. Tay chuẩn xác bắt được cằm của đối phương, cưỡng chế nâng lên. Nhưng đến lúc Vương Kiệt Hi thấy rõ khuôn mặt người kia, y lại sững sờ. Phương Sĩ Khiêm nếu nhìn vào mắt Vương Kiệt Hi lúc đó, hắn sẽ không bao giờ tự nhận đó là bản thân mình. Vì sao ư??? Mất mặt chết, gia mới không bao giờ có cái biểu cảm đóa, các ngươi còn đi rêu rao khắp nơi thì đừng trách sao gia giết người diệt khẩu. (phát ngôn bởi người nào đó trong một tương lai nào đó không xa)

Vương Kiệt Hi sững sờ, tim hắn đánh thịch một phát, ánh mắt như tối đi vài phần.

Bởi vì hắn thấy rõ, đôi mắt vốn luôn có một tia hoạt bát, đôi lúc mang theo một chút hờn dỗi đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một đôi con ngươi xám xịt, thẫn thờ, ẩn chứa một tia đau lòng, ão não, còn có mờ mịt và vỡ vụn.

“ Ai bắt nạt ngươi, nói!!!” Vương Kiệt Hi càng lúc càng siết chặt bàn tay đang cố định cằm của Phương Sĩ Khiêm. (chính anh là thủ phạm còn la cái giề)

“ A… khô…không có…” Phương Sĩ Khiêm ngơ ngẩn đáp một tiếng, cũng không chú ý giam cầm trên người càng ngày càng thu hẹp.

“ Nói dối…” Hai mắt Vương Kiệt Hi càng âm trầm, khí lạnh dần tỏa ra.

“Không có mà.” Phương Sĩ Khiêm đã thoát khỏi trạng thái ngu người.

“ Đậu, Vương Kiệt Hi buông gia ra.” Thế là Phương đại phu giãy, Phương đại phu đạp, cơ mà tay Vương Kiệt Hi không mảy may suy chuyển.

“ Thật không có?!!” Vương Kiệt Hi dịu giọng hỏi hắn.

"..." Phương Sĩ Khiêm cắn môi, cố ý lảng tránh ánh mắt của Vương Kiệt Hi.

" Phương Sĩ Khiêm ngươi nhìn vào mắt ta rồi nói lại lần nữa." Vương Kiệt Hi thêm một lần cưỡng chế Phương Sĩ Khiêm, ép hắn nhìn thẳng mình.

“Ta… thật sự…” Khi mắt hai người chạm nhau, Phương Sĩ Khiêm lại tiếp tục trốn.

“ Ồ, ngươi ấp úng.”

“ Móa ngươi, Vương Kiệt Hi mau thả gia ra, mau buông tay, cằm gia sắp bị ngươi nắm hỏng.” Bị bóc trần, Phương thần y rất rất không vui nha.

Vương Kiệt Hi thấy hắn đã trở lại như bình thường, liền buông ra.

“ Ngươi móa nó ôm chặt thế làm gì, eo của gia cũng sắp bị nắm gãy.” Phương khó ở vì muốn che giấu tâm trạng rối rắm của mình mà lên cơn hờn dỗi với người ta.

“ Bình thường lại rồi sao, lúc nãy bị chết não à.” Vương Kiệt Hi khôi phục bộ dáng phiêu phiêu thường ngày mà ngồi uống trà, ánh mắt chế giễu bắn lên người Phương Sĩ Khiêm.

“…” Phương Sĩ Khiêm ngoài ý muốn không phản kích lại hắn.

“ Còn nghĩ ngươi bị ai bắt nạt, bây giờ nghĩ lại, ngươi không đi bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi, ai mà dám khi dễ ngươi.” Vương Kiệt Hi bông đùa một câu. (là ngài đóa Vương đại tiên, là ngài khi dễ Phương thần của tui đóa)

“…” Đáp lại y lại là một chuỗi im lặng.

Lát sau Phương Sĩ Khiêm khó khăn mở lời.

“ Vương mắt bự ngươi…” Hắn chần chừ.

“ Ta làm sao?!!” Vương Kiệt Hi nhướng mày.

“ Không, không có gì…” Phương Sĩ Khiêm muốn nói lại thôi.

Vương mắt bự khó hiểu tập hai.

Một lát sau, Phương đại phu lại quay sang.

“ Này, mắt bự…” Hắn nói được nửa câu lại trầm mặt.

“ Ngươi lại làm sao?!! Úp úp mở mở cái gì?!!"

“ Ta…lúc nãy ta thấy một tiểu cô nương…ừm… khá xinh đẹp… ngồi ở sạp của ngươi…” Hắn gian nan nói.

“ Xinh đẹp?!! Ngươi hỏi làm gì, hay...ngươi để tâm nàng?!!” Giọng nói của Vương Kiệt Hi bắt đầu có mùi nguy hiểm.

Phương Sĩ Khiêm trong lòng càng chua xót, Vương Kiệt Hi đề phòng gia a, hắn sợ gia cuỗm mất người hắn thương a. (seo trí tưởng tượng bay cao bay xa thế)

“Ta… chuyện này…” Đè nén chua xót ở cổ, hắn mở miệng.

“ Nàng ấy, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Chưa kịp nói hết câu, Vương Kiệt Hi đã mạnh mẽ ngắt lời của hắn. (ròi xong, tiu ời)

Đau lòng, chán nản, biểu cảm khuôn mặt của Phương Sĩ Khiêm bị Vương Kiêt Hi thu hết vào mắt. Y sầm mặt, Phương Sĩ Khiêm vậy mà để ý một cô nương mới gặp lần đầu, không ổn, không thể để chuyện này tiếp tục tiếp diễn.

Nếu Phương đại phu biết được suy nghĩ của Vương Kiệt Hi, hắn nhất định sẽ đánh cho Vương đại tiên một trận thừa sống thiếu chết rồi cuối cùng hét to vào tai y "Ta là thích ngươi a." Cơ mà Phương đại phu không biết nha, thế nên hiểu lầm càng ngày càng chồng chất.

“ Ta…y quán có việc bận, vậy… ta về trước, lần sau gặp.” Phương đại phu bịa đại một cái cớ rồi cắm đầu chạy thẳng.

Sau khi xác nhận là Vương Kiệt Hi không thấy mình nữa, Phương Sĩ Khiêm nép vào nơi góc tường bị che khuất, thở không ra hơi, hắn ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, vùi mặt thật sâu vào trong.

Phương Sĩ Khiêm cảm thấy mình ngốc thật, một lời nói bông đùa của Diệp Tu cũng làm hắn giận đến lật bàn, một câu nói lạnh lùng của Vương Kiệt Hi cũng làm tim hắn đau như cắt, hắn là cái gì của Vương Kiệt Hi nha, hắn đóng vai trò gì trong cuộc đời người ta mà ở đó giận hờn. Hắn lẽo đẽo đi theo người ta, mỗi ngày bắt người ta chịu đựng tính tình khó ở của mình, Vương Kiệt Hi chưa đánh hắn là ăn ở tốt lắm rồi, nên hắn có tư cách gì mà xen vào chuyện của người ta. Cơ mà mắt bự tốt như vậy hẳn cũng xem hắn là bằng hữu rồi có đúng không, mà...cũng chỉ có thể là bằng hữu thôi nhỉ.

Phương Sĩ Khiêm a, ngươi đúng là đang làm trò cười cho người khác mà.

Mặt trời sắp lặn, những tia sáng yếu ớt cố gắng len lỏi trước khi bị màn đêm nuốt chửng, ở nơi tường cũ mục nát ôm lấy đôi vai đang run rẩy, những đốm sáng rời rạc, le lói rồi sau cùng biến mất trong màn đêm dày đặc.

(tui đang viết cái gì vại nè, chời ơi cíu mị, Phương thần của tui, tui thiệt đáng chớt mừ, chắc tui ngất lun quớ)

Nơi sạp nhỏ, nhìn theo bóng lưng dần khuất của Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi vuốt khuôn mặt mang nét mỏi mệt của mình. Hắn phải nhanh lên mới được, nếu không bắt lại nhanh thì người sẽ chạy mất.

Cơ mà ngay lúc hắn định đẩy nhanh tiến độ đào người thì đối tượng được đào lại trốn đi không thấy tăm hơi.

Lão bà tương lai chạy mất, kế hoạch ôm vợ về nhà đổ bể, giờ phải làm sao??? Online chờ, gấp!!!!!!!!
 
Last edited:

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#4
8.

“ Ca nói này mắt bự, bộ đầu cậu bị kẹt cửa hả?!! Chạy đến chỗ ca đòi người làm giề, nhà tên đó ở sát vách nè, đi thêm mấy bước là tới rồi, qua đó mà đòi.”

“Ha” Vương Kiệt Hi bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

“Hửm?!! Có ý gì đây, người là cậu thả chạy giờ lại đến chỗ ca đòi.”

“ Lâm Kiệt bảo buổi sáng sau lần cuối cùng bọn ta gặp nhau, y nhận được thư của Phương Sĩ Khiêm, mà người thì biến mất không thấy tăm hơi.” Vương Kiệt Hi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp lão bản.

“ Ồ, làm ca tò mò nha, thằng nhóc đó viết cái gì mà khiến mắt bự nhà ta đứng ngồi không yên thế??! Chẳng lẽ nó viết mấy thứ đại loại như đi vân du thiên hạ không hẹn ngày về...” Hồ ly họ Diệp nào đó híp mắt cười.

“...”

“Haha, coi bộ ca đoán đúng rồi nhỉ.” Diệp lão bản dáng vẻ khoan thai ngã lưng trên sạp.

“Hắn đâu??!” Vương Kiệt Hi không mặn không nhạt hỏi.

“ Làm sao ca biết!!!”

“Được, vậy đổi câu hỏi, lần trước hai người gặp nhau, ngươi đã nói cái gì với hắn?!!”

“ Nha, Sĩ Khiêm sẽ ghét ca mất.” Diệp Tu khoát tay ý bảo không được.

“ Diệp Tu!!!” Vương Kiệt Hi sầm mặt.

“ Ai da, mắt bự đừng nóng, ca nhớ lúc Phương Sĩ Khiêm vọt ra khỏi quán nhà ta còn đập nát một bộ ấm trà, mặt thì âm u như chiến thần tu la, ca còn tưởng hắn đi tìm ngươi tính sổ rồi ấy chứ, cơ mà ngươi nói lúc gặp nhau nhìn hắn mất tinh thần trầm trọng, cái này thì không liên quan đến ca nha.”

“ Tính sổ?!! Vì cái gì phải tìm ta tính sổ?!!” Vương Kiệt Hi chuẩn xác bắt lấy trọng điểm.

“Khụ...cái này...khục khục...” Diệp lão bản ho sặc sụa. Cũng không thể nói là tại ca lừa tên ngốc kia một vố nha, mắt bự chắc không giống tên ngốc nhà hắn lật bàn bỏ đi đâu nhở, cái bộ ấm trà mới thay này mắc gấp ba bộ cũ đóa, đừng cóa manh động.

“ Ặc, ca bỗng nhiên nhớ ra mình còn vài việc chưa làm, cho nên...haha... phắn trước đây.” Nói xong hắn thật sự chuồn mất.

Vương Kiệt Hi bị bỏ lại: “...”

“ Hihi...” Phía sau quầy, một cô gái nhẹ nhàng đi đến.

“ Tô cô nương.” Vương Kiệt Hi nhẹ gật đầu chào nàng.

“ Huynh ấy bỏ của chạy lấy người rồi à??!”

“ Tô cô nương, chuyện của Phương Sĩ Khiêm...”

“ Haha, ta biết, huynh ấy không nói để ta nói.” Tô Mộc Tranh cười giả lả, tự rót cho mình một chén trà.

Một lúc sau...

“Tóm lại là như thế đó.” Nàng nhấp một ngụm trà. Cuối cùng kể xong đầu đuôi sự việc của cái buổi đàm đạo nhân sinh đầy oan nghiệt mấy ngày trước.

Vương Kiệt Hi trầm mặc, y còn chưa tiêu hóa xong câu chuyện ở trên.

Lát sau, Vương Kiệt Hi khó khăn cất lời.

“ Phương Sĩ Khiêm hắn...đối với ta...”

“ Thằng nhóc đó thích ngươi.” Diệp Tu từ đâu chui ra cắm một câu.

Đầu Vương Kiệt Hi loạn thành một đoàn. Phương Sĩ Khiêm hắn thích ta...thích ta...thích ta...Vương Kiệt Hi cảm giác như tim muốn nổ tung, còn gì sung sướng hơn việc người mình thầm yêu cũng có ý với mình.

Nhưng mà...

“ Hắn...thích ta...vậy thì vì cái gì??!” vì cái gì lại không nói lời nào, vì cái gì bỏ đi, vì cái gì tránh mặt ta...

Vương Kiệt Hi thật sự không thể hiểu được.

“ Này mắt bự, ngươi ổn không, đơ luôn rồi à.” Diệp lão bản lại trào phúng.

“ Hắn ở đâu, ta cần gặp hắn.” Vương Kiệt Hi lần nữa nhìn về phía Diệp Tu, ánh mắt nóng rực đến mức Diệp lão bản không cam lòng nhìn thẳng.

“ Haiz, thôi được rồi...” Diệp lão bản giơ tay đầu hàng.

“ Hai người đó sẽ ổn thôi nhỉ?!!” Tô Mộc Tranh nhìn bóng lưng Vương Kiệt Hi khuất dần trong màn đêm, bâng quơ nói một câu.

“ Ồ, ai mà biết được.” Diệp lão bản châm tẩu thuốc.

“ Còn huynh thì sợ nhà người ta không loạn.”

“ Ca cũng là bất đắc dĩ thôi, ai bảo hai đứa đó tiến triển lâu quá chi, ca đành thổi thêm tí lửa quạt thêm tí gió để cháy cho nhanh ý mà.”

“Cháy cả cánh đồng luôn rồi kìa, dập không được thì lan sang nhà mình đó.”

“Haha”


9.

Ở một nơi nào đó

“ Phương Sĩ Khiêm ngươi định ăn chực cơm nhà ta tới khi nào, ta nói ngươi giận dỗi cái gì mà bỏ nhà đi trốn, Lâm Kiệt ngày nào cũng gửi thư cho chúng ta hỏi coi ngươi chết chưa kìa. Được có mấy bữa ngươi không tới đây quậy, ta còn tưởng được yên ổn vài hôm, thế là bây giờ ngươi lại tay xách nách mang chạy tới chỗ chúng ta tị nạn. Này, ta nói ngươi đấy, cái tên kia, có nghe không có nghe không có nghe không. Ý, ván này ta thắng rồi nè, các ngươi mau chung tiền dô nhanh lên nhanh lên nhanh lên.” (tui cảm thấy có mấy trăm con vịt đang chạy)

“ Hoàng Thiếu Thiên ngươi bớt nói lại một chút cho ta, ván này ngươi thắng không phải là do Dụ Văn Châu nhường à, chung tiền cái giề.” Trương-đã thua 8 ván- Giai Lạc lật bàn.

“Nhường rồi làm sao rồi làm sao rồi làm sao, Văn Châu với ta là liên thể liên tâm, hắn thắng thì ta thắng, ta thua thì hắn thua, ai dám tách chúng ta ra ta liền băm người đó. Nhị Nhạc Nhạc ngươi đừng kiếm chuyện, đều tại ngươi xui xẻo, thua liên tục thì trách ai trách ai trách ai. Thua rồi thì mau mau chung tiền, một xu cũng không được thiếu.”

“ Hoàng Phiền Phiền, ngươi ỷ Đại Tôn không có ở đây mà bắt nạt Nhị Nhạc Nhạc nhà hắn. Coi chừng hắn về tính sổ ngươi.” Phương Sĩ Khiêm một bên sợ thế giới không loạn, một bên âm thầm thu bớt tiền cược vào túi mình.

“ Ai là Hoàng Phiền Phiền!!!”

“ Ai là Nhị Nhạc Nhạc!!!”

“Haha” Dụ-bị gạt sang một bên-Văn Châu híp mắt cười. (^_^)

“ Mà nè, rốt cuộc ngươi trúng tà gì mà chạy tới chỗ chúng ta làm ổ vại hở Phương 4000.” Trương Giai Lạc đánh nhau với Hoàng Thiếu Thiên đến mệt, rồi quay sang hỏi.

“ Ta cũng đang thắc mắc đây.” Dụ-vẫn đang híp mắt cười-Văn Châu.

“ Không phải lần trước ngươi viết thư bảo đang theo đuổi nam thần gì gì đó mà, cái người gì mà ngươi nói là anh tuấn tiêu sái, ân cần nhẫn nại, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, phi thường tốt phi thường hoàn hảo, trên hết là chịu được cái tính khó ở của ngươi ấy. Sau giờ chạy tới đây ăn dầm nằm dề, ngày nào cũng nốc rượu đến no, đêm hôm khuya khoắt leo nóc nhà tru như chó, à nhầm, ca hát vang trời dậy đất không cho hàng xóm ngủ yên. Ngươi nhìn ngươi xem còn giống một đại phu không. Nói tóm lại, ngươi mau thành thật khai báo với chúng ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!!”

“ Ta...haiz...thất tình gòi...hức hức các ngươi còn vô tâm xát muối vào trái tim đang đau khổ của gia, gia ngay bây giờ muốn ca một bài để giải sầu.” Nói rồi, hắn loạng choạng đứng dậy, vuốt vuốt cổ xem chừng định ca bài ca con cá ngay tại chỗ.

“ Đậu, Phương Sĩ Khiêm, ngươi bềnh tễnh cho ta.”

Muộn gòi các bé ơi, giọng ca oanh vàng đã vang lên...

2 canh giờ sau... vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

“ Văn Châu, cíu với.” Hai người bắn ánh mắt long lanh tới chỗ con cá nào đó.

Dụ Văn Châu thong thả đứng dậy, Dụ Văn Châu thong thả lại gần Phương Sĩ Khiêm, Dụ Văn Châu thong thả đánh ngất hắn...

Lạc: “...”

Hoàng: “...”

“ Sao giờ ta mới biết Văn Châu nhà các ngươi bạo lực wá dị nhở.”

Dụ-bạo lực-Văn Châu: “ Biện pháp cần thiết.” (^_^)

Thế là sao khi tỉnh rượu, Phương Sĩ Khiêm bên trái có một tâm bẩn, bên phải có 500 con vịt ép cung tra hỏi cuối cùng khai ra sự thật.

“ Móa, họ Phương ngươi tình sử cũng máu chó không thua gì Phiền Phiền nhở.”

“ Nhị Nhạc Nhạc ngươi nói ai máu chó, ngươi nói ai Phiền Phiền, hôm nay ta phải chỉnh ngươi một trận, ngươi khôn hồn thì đứng yên đó, chạy cái rắm chạy cái rắm chạy cái rắm.”

Thế là họ Hoàng và họ Trương lại đập nhau.

“ Thế chuyện là ngươi thích tên thầy bói đó mà hắn vừa vặn lại thích tiểu cô nương.” Dụ Văn Châu trầm ngâm.

“ Đúng vậy, nên ta phải trốn đi nè, đợi khi nào ta quên được hắn rồi sẽ tự động quay về.” Phương Sĩ Khiêm rầu rĩ nói.

Ba người kia nhìn hắn rầu rĩ mà cũng muốn rầu rĩ theo.

Vậy ngươi định ở đây tới khi nào hở cái tên lang băm kia???

“ Cơ mà, tại sao lúc hắn tả về người hắn thầm thương trộm nhớ ta đột nhiên lại nghĩ đến một người.” Dụ Văn Châu bắt đầu có linh cảm không lành.

“ Ai?!!” Hai tên lúc nãy vừa mới choảng nhau ầm ĩ bây giờ lại chui vô hóng chiện.

“ Một tên rất đáng ghét.” Dụ Văn Châu mỉm cười.

“...”

Thế là hôm sau hắn thật sự nhận được thư của tên đáng ghét nào đó.

Nội dung: Giúp ta giữ chân hắn ở đó, ta sẽ tự đến mang người đi.

Dụ Văn Châu: “Ha”(^_^)
 
Last edited:

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#5
10.

Phương Sĩ Khiêm đang chạy.

Phương Sĩ Khiêm đang cố chạy thật nhanh.

Phương Sĩ Khiêm đang cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.

“ Móa, Vương Kiệt Hi ngươi đuổi theo ta làm giề?!!”

“ Vậy ngươi chạy làm gì?!!”

“ Ngươi không đuổi theo thì sao ta phải chạy.”

“…”

Hiện tại có hai con người đang chơi rượt bắt trên đường lớn.

(nam thần biến thành nam thần kinh, xỉu cái rật)

Kết quả là…

“ Đậu…hộc…hộc… mệt chết gia…hộc…” Trong ngõ hẹp, Phương đại phu vịn tường thở như như trâu, Vương Kiệt Hi phía sau chậm rãi lại gần, hai tay chậm rãi bắt lấy Phương Sĩ Khiêm, bao vây tứ phía khóa chặt mọi đường không cho hắn trốn, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ làm Phương đại phu run lên một trận.

“ Bắt được ngươi rồi.” Vương Kiệt Hi siết chặt giam cầm trên người Phương Sĩ Khiêm, ghé vào tai hắn nhẹ giọng thủ thỉ.

Lần này ngươi đừng hòng chạy.

Ok, chúng ta trở lại mấy canh giờ trước khi cuộc rượt đuổi tốc độ cao xảy ra trong khu phố.

“Nè tên kia đừng cóa giả chết, dậy cơm nước thay đồ tối chúng ta dẫn ngươi đi chơi” Trương Giai Lạc một bên tung chăn một bên dụ dỗ.

“ Không đi!!!” Trong chăn truyền ra tiếng ngái ngủ.

“ Ủ trong nhà sắp thành con cá mắm, phải đem ngươi ra ngoài hong gió, mau đứng dậy cho ta.”

“ Không mún, không đi!!!” Con cá mắm ôm chặt cái chăn không chịu buông tay.

“ Tốt thoi, không chịu nhúc nhích chứ giề. Ta gọi Hoàng Thiếu Thiên đến hầu ngươi. HOÀNG THIẾU…”

“ Móa, Nhị Nhạc Nhạc ngươi chờ đóa.” Phương Sĩ Khiêm bật như con cóc, lời rác rưởi của cái tên họ Hoàng nào đó mà phun ra là nín không được đâu, gia chắc có nước bị điếc tạm thời, mà có khi điếc thiệt lun hổng chừng.

Hoàng Thiếu Thiên cách đó không xa hắc hơi một cái rõ to. Dụ Văn Châu thấy thế liền khoác thêm áo cho hắn, bị hắn xua tay.

“ Không sao đâu, chắc có tên nào đang nhớ thương ta ấy mà. Ai bảo bản kiếm thánh soái tới như vại.”

Động tác khoác áo của Dụ Văn Châu khự lại vài giây, sau đó chiếc áo bông vẫn rơi xuống người Hoàng Thiếu Thiên một các nhẹ nhàng, cơ mà có ai chú ý là họ Dụ nào đó đang cười híp mắt không ấy nhỉ?!! Chứ tui biết chắc là Hoàng Thíu hơm cóa chú ý đâu.

Dụ Văn Châu: “Ha, nhớ thương cơ đấy…” Ghi sổ nợ, để dành sau này lôi ra tính sổ một lượt.

Ừm, vậy thì tối nay mấy lần mới được nhở ??! (^_^)

Phương Sĩ Khiêm kháng nghị bất thành, bị đồng bọn lôi ra cửa hoạt động gân cốt.

“ Phương Sĩ Khiêm ngươi lên tinh thần cho ta. Trưng cái bản mặt chết trôi đó cho ai ngó.” Trương Giai Lạc hận rèn sắt không thành thép, rống vô mặt hắn.

“ Ta chớt gòi, các ngươi không cần để ý ta đâu.” Phương đại phu ỉu xìu như cọng bún thiu.

Thế là họ Hoàng và họ Trương kéo hắn chạy hết một vòng thành. Một lát sau, tay tên nào cũng đầy ắp đồ ăn, Hoàng Thiếu Thiên một bên thao thao bất tuyệt vẫn không quên nhét đồ ăn vào miệng, Trương Giai Lạc cầm 5 xiên hồ lô, một bịch đầy bánh cá, vừa nhai ngồm ngoàm vừa làm công tác tư tưởng đầy thâm nho, Dụ Văn Châu theo sau chịu phận xách đồ, Hoàng Thiếu Thiên đút cho y một cái bánh đậu xanh, y liền mỉm cười thật sâu.

Phương Sĩ Khiêm bị kẹp ở giữa hai cái tên tăng động thời kì cuối cảm thấy cuộc sống thật khó khăn. Đó đó, Dụ Văn Châu đừng tưởng ông đây không thấy mi vừa hôn trộm thằng nhóc họ Hoàng kia, Nhị Nhạc Nhạc ngươi đừng có một câu Đại Tôn hai câu cũng Đại Tôn, làm như người ta không biết các ngươi show ân ái, mợ nó chói mù con mắt. Móa, còn Tôn Triết Bình cái tên cuồng vợ trọng sắc khinh bạn, sao mỗi lần ta mượn tiền ngươi ngươi kì kèo từng đồng từng cắc mà tới phiên Lạc Lạc ngươi lại vung tiền bất chấp vậy. Phương-cẩu độc thân bonus thêm vừa thất tình-Sĩ Khiêm phun tào.

(đã thất tình còn bị thồn cơm chó vào mặt, thoi dìa nhà mắt bự thương anh)

Lát sau, một cái xác chết vật vờ nơi đầu tường...

“ Nè lão Phương, còn sống không, hay chết rồi, ngươi nói một tiếng đi, chết rồi thì để bọn này cuốn chiếu vác về hỏa táng.” Hoàng Thiếu Thiên thân tình đạp Phương Sĩ Khiêm đang ngồi bệt xuống một góc, hai mặt trợn trắng thở không ra hơi.

“ Ta nói cái tên ngốc ngươi a…” Thấy hắn không phản ứng, Hoàng Thiếu Thiên định bắt đầu công cuộc cải tạo xuyên lục địa thì bị Dụ Văn Châu kéo sang một bên.

“ Văn Châu, Văn Châu ngươi kéo ta sang đây làm gì nha, ta phải ca thêm cho tên ngốc đó mấy bài nữa, trông hắn sắp chết tới nơi vại á, ngươi mau buông…” (Hoàng Thíu bềnh tễnh, anh mà ca xong là Phương thần ngủm củ tỏi lun đóa)

“ Không cần tới chúng ta tóm hắn đâu, sẽ có người khác đến mang người đi.”

“ Ai??! Ai đến, Văn Châu ngươi nói ai đến hốt cái ông thần này đi cơ, có phải cái người mà ngươi nhắc tới hôm qua không???”

“Thiếu Thiên chỉ cần biết là sau hôm nay, Phương Sĩ Khiêm tên đó sẽ không đến chỗ chúng ta ăn nhờ ở đậu nữa đâu.” Dụ Văn Châu thần thần bí bí nói.

“ Đấy, người đã đến rồi kìa.”

Có bóng người từ xa chậm rãi đến. Vương Kiệt Hi hôm nay không mặc bộ đồ trắng của đạo gia mà hắn thường mặc. Một thân thường phục phiêu phiêu, trở thành một vị công tử tuấn tú bất phàm. Chậm rãi bước đến chỗ Phương Sĩ Khiêm, trong mắt y cũng chỉ còn dư lại hình ảnh của hắn, kiên định mà đến.

“ Đệt, Vương Kiệt Hi sao lại ở đây.” Trương Giai Lạc run tay làm rớt xiên hồ lô xuống đất. Tôn Triết Bình quay sang, bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Dụ Văn Châu, thầm than một đám tim đen gian xảo, sau đó ôm Trương Giai Lạc đang bị sốc văn hóa mà bị chết máy tạm thời đi chỗ khác, sau này phải tránh để Lạc Lạc giao du với mấy tên tâm bẩn đó, kẻo lại bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền thì lúc đó khóc không ra nước mắt.

“ Ngươi… ngươi… Vương Kiệt Hi… Đậu!!! Mắt bự sao ngươi lại ở đây… móa nó móa nó móa nó…” Hoàng Thiếu Thiên muốn á khẩu.

Còn Phương đại phu?!!

Phương đại phu chết lâm sàng gòi.

11.

Vương Kiệt Hi gật đầu với Dụ Văn Châu. Thế là 1 giây sau con cá nào đó tha con sư tử nào đó đi mất dạng, để lại một con thỏ Phương Sĩ Khiêm đang ngu ngơ và một con sói. Ờ, trích lời từ tuyển tập soi và xoáy Vương mắt bự của họ Dụ tim đen mà ai cũng biết là ai đó.

“ Phương Sĩ Khiêm”

Một tiếng gọi khẽ khàn làm cả người Phương Sĩ Khiêm run lên, trong vùng ánh sáng mờ mờ, hắn không thấy được vẻ mặt của Vương Kiệt Hi ra sao, nhưng hắn biết y đang tiến đến gần. Nhưng mà vì sao đã đến gần lắm rồi, hắn cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của Vương Kiệt Hi rồi mà vẫn không nhìn thấy rõ khuôn mặt mà hắn tâm tâm niệm niệm trong suốt thời gian dài.

“ Đừng khóc.” Người kia ôn nhu cất lời.

Khóc?!!

Ai khóc?!!

Rồi Phương Sĩ Khiêm nhận ra, hắn đã lệ rơi đầy mặt. Từng giọt nước mắt trong vô thức rơi xuống, chảy dài trên sườn mặt, hắn ngẩn người. Khung cảnh trước mặt nhòe dần, hắn cố mở mắt thật lớn, hắn muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt của người kia, cũng chẳng dám quay lưng lau đi nước mắt. Hắn sợ chỉ rời mắt một chút, người kia sẽ biến mất không thấy tăm hơi, biến mất như một giấc mơ không có thật.

“ Dạo này ảo giác chân thật ghê, còn biết nói luôn kìa.” Phương đại phu lẩm bẩm.

“ Phương Sĩ Khiêm, đừng khóc.” .” Y nhẹ nhàng gọi, như thể đã qua rất lâu rồi, chỉ ba từ nhưng Vương Kiệt Hi cảm thấy đó là những từ ngữ đẹp đẽ nhất thế gian. Vươn tay định lau đi những giọt nước mắt tràn đầy kia, nhưng khi đôi tay sắp chạm vào khuôn mặt hắn, Phương đại phu đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, bỗng dưng bật dậy xung động gạt tay Vương Kiệt Hi ra, sau đó…..chạy. (TỤT MOOD VL)

Ờ, chạy mất tiu gòi…

Vương Kiệt Hi: “…”

Thế là một màn hành động rượt bắt đầy kịch tính diễn ra ngay tại hiện trường.

“ Móa…móa sao Vương Kiệt Hi lại ở đây…” Phương đại phu chân vắt lên cổ chạy như bay, trong đầu thì như có hàng trăm con chim bồ câu với cái mặt của Vương Kiệt Hi đang bay loạn xạ. Tới mắt lớn mắt nhỏ cũng y chang bản gốc.

Kết quả cuối cùng là Phương thần bị úp sọt gòi sau đó bị vớt lên chuẩn bị đem đi mần gỏi.

Đính chính lại là Phương thần nhà tui hơm cóa họ hàng gì với Ngư Văn Châu nhà bên đâu nha. Dù sao thì con cá tim đen kia chỉ có đi đặt rọ bẫy người ta chứ ai úp lồng được ổng. Poor Thiếu Thiên!!!

Thoi mình đi hơi xa gòi, quay đầu là bờ, bơi dìa lẹ…

“ Buông… buông gia ra…” Phương Sĩ Khiêm nghệch mặt hồi lâu mới phun ra được mấy chữ.

Vương Kiệt Hi đối với kháng cự yếu ớt của Phương đại phu không để vào mắt, cánh tay càng siết chặt eo hắn.

“ Móa ngươi Vương mắt bự buông gia ra…lấy tay ra khỏi người gia…cái tay cái tay…” Phương Sĩ Khiêm mặt đỏ bừng, ban ngày ban mặt đang ở trên đường lớn ngươi ôm cái gì nha.

Vương Kiệt Hi ôm hắn càng chặt. Không muốn, không buông!!!

“ Vương Kiệt Hi ngươi…”

“ Nhớ ngươi.”

“ Hả??!!” Phương Sĩ Khiêm ngẩn người. Gia vừa mới nghe được cái gì ấy nhở??!

“ Ta nhớ ngươi. Về nhà thôi!!!” Vương Kiệt Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói.

“ Ngươi…ta…Vương Kiệt Hi…ngươi nói cái gì vậy, không lẽ ta bị lãng tai nên nghe nhầm.” Phương Sĩ Khiêm đơ…

“ Sĩ Khiêm” Vương Kiệt Hi gọi hắn, giọng y trầm ấm có chút khàn khan như tâm tình như thủ thỉ như cái móc câu khuấy đến cả lòng nhộn nhạo. Phương Sĩ Khiêm bất chợt run rẩy, y gọi hắn là Sĩ Khiêm, nhẹ nhàng như thể gọi thứ gì đó quý giá lắm, ánh sao trong đôi mắt y như vụt sáng, dịu dàng nhìn hắn như nhìn cả thế giới. Và Phương Sĩ Khiêm biết mình xong rồi, không thoát ra nổi, cả đời cũng không thoát được.

“ Ta…cũng nhớ ngươi.” Phương Sĩ Khiêm ôm chầm lấy người kia, mắt lại nổi nước. Chết tiệt, lại chảy nước mắt. Hắn dụi mặt vào tay áo lau lau, lau đến khóe mắt đỏ ửng.

Vương Kiệt Hi cong cong khóe miệng. Nhẹ nâng lên khuôn mặt của tên người đang giả làm đà điểu trong lòng mình.

“ Tiểu ngu ngốc!!!Ta muốn hôn ngươi.” Cúi xuống...liền gặm xong.

Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.


<<<<~~~>>>>>

Chiện ngoài lề:

“ Vương Kiệt Hi ngươi thành thật khai báo cho gia.” Phương Sĩ Khiêm vẻ mặt cay cú sáp lại chỗ Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi tỏ vẻ chính ngươi hiểu lầm còn oán ai. Cô nương người ta đến xem một quẻ bói, nàng sắp cùng người thành thân, không yên tâm nên tự mình đến xin một quẻ duyên, ngươi lại nháo cái gì.

Phương Sĩ Khiêm lại nhảy dựng, không nói tới chuyện nàng kiếm ngươi bói nhân duyên, nàng cư nhiên lại đưa ngươi tính vật định tình.

Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ đẩy ra một hộp gỗ.

“ Đúng là tính vật định tình đấy, nhưng là cho ngươi.”

“ Cho ta??!!” Phương Sĩ Khiêm ngốc luôn.

Vương Kiệt Hi từ trong hộp nhỏ lấy ra một miếng ngọc bội hổ phách, mảnh ngọc màu vàng lại trong suốt lấp lánh dưới ánh nến.

“Hổ phách chỉ đơn giản là hóa thạch của nhựa cây, nó không lấp lánh như đá quý. Nhưng mà sau hàng chục năm, nó lại có được một vẻ đẹp hoàn toàn khác với đá quý. Đó là vẻ đẹp của thời gian. Là mãi mãi.” Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng thắt chiếc ngọc bội nơi eo của Phương Sĩ Khiêm.

"Ta muốn ở bên ngươi, mãi mãi." Ánh mắt Vương Kiệt Hi xoáy vào tâm can Phương Sĩ Khiêm.

“ Đây là…”

“ Là phí xem bói ta nhận được đấy, loại đá này phải nhập từ hải ngoại về đây, nhà cô nương kia buôn bán nhiều đời, nhờ nàng tìm giúp ta một mảnh, lâu rồi không khắc nên hoàn thành mất khá nhiều thời gian.”

“Ngươi tự tay khắc??!!” Phương Sĩ Khiêm há hốc mồm, nam thần của hắn ngoại trừ sinh con còn cái gì không làm được nữa hơm dị chời.

“ Vậy, lễ vật thế này đã đủ thành ý chưa, Phương thần y??!” Vương Kiệt Hi cười đến phi thường đẹp.

Đủ, đương nhiên đủ, dù sao cũng chỉ cần ngươi.

Cơ mà...

“ Lần trước gia nghe Diệp Tu nói ngươi…” Phương Sĩ Khiêm nói tới đây liền cảm thấy tủi thân.

Vương Kiệt Hi: “…” Diệp Tu cái tên âm hiểm giả dối đê tiện vô sỉ cáo già!!!

Thế là Vương Kiệt Hi quyết định bán bạn cầu vinh, đem phi vụ lừa bán trẻ nhỏ của Diệp hồ ly nào đó thổi gió bên tai Phương Sĩ Khiêm.

Thế là Diệp lão bản sát vách hiện đang trốn ra ngồi xổm trước cửa tửu lâu hút thuốc hắc xì liên tục, cảm thấy sống lưng lạnh toát, lại liếc thấy mấy bộ ấm chén mới nhập về, cảm thấy tim đau như cắt.

Sau đó…

Ờ, không có sau đó.

Vì tình tiết truyện mang hơi hướng máu me bạo lực gia đình khủng khiếp quá nên bị cắt mất tiu gòi…

17/11/2021​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook