- Bình luận
- 88
- Số lượt thích
- 360
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
BÓI CHO NGƯƠI MỘT QUẺ NHÂN DUYÊN
hay một câu chuyện bi thương của Phương độc nãi
Một fic đầu tay. Vì quá ume cái cặp chính phó nì mà thấy ít fic quá nên xắn tay áo ngồi viết. Tại hạ lần đầu đào hố nên viết không được ngon cho lắm, nếu ooc quá thì xin các vị đại nhân xí xóa bỏ qua. (^_^)
Tác giả: pơ
Tình trạng: lê lết
Cảnh báo: khả năng cao có OOC, viết cổ trang mà cóa vài từ ngữ không được cổ cho lắm (lỗi của tui, chin nhỗi mn)
CP: Vương Phương
1.
Lần đâu tiên gặp hắn là khi đi ngang sạp nhỏ đầu thành.
Giao thừa, tuyết rơi một mảng trắng xóa.
Hắn ngồi tại sạp nhỏ, trên mặt bàn cũ kĩ bày bó xăm gỗ nhạt màu nứt nẻ.
Trên mảnh giấy dài viết mấy chữ như rồng bay phượng múa:
“ Một lượng bạc một quẻ, không chuẩn không lấy tiền. ”
Phụt……
Tận một lượng bạc…
Người xem náo nhiệt đối với tên thầy bói mặt dày chỉ trỏ, người khác xem bói đều 2 đồng tiền, hắn một lần một lượng bạc.
“Tâm thành thì linh” Hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như ngàn vạn tinh tú trên thiên hà.
Trời xui đất khiến thế nào mà lúc đó y đập xuống bàn nhỏ của hắn mấy vụn bạc.
“Tính một quẻ!”
Hắn ngẩng đầu đôi mắt chứa ngàn ngôi sao như muốn chập chờn bay lên, nói:
“ Được”
2.
“Ta cảm thấy lúc đó ngươi muốn lừa gạt dân nam.” Phương Sĩ Khiêm chán chường nằm vắt vẻo trên sạp trúc.
“ Lừa gạt lúc nào?!” Vương Kiệt Hi nhướng mày.
“ Ngươi bảo ta sắp gặp tai ương cái chi á, còn cái gì mà ấn đường chuyển đen nạn tai đổ máu. Uổng công ta tin ngươi.”
“ Rồi ngay sau đó ngươi sảy chân rơi xuống hào nước bao quanh thành” Giọng hắn đều đều nghe không ra tâm trạng.
“Khụ…khục…khục…này không tính” Phương Sĩ Khiêm sặc đến ho khụ khụ, nước mắt chảy ra.
“ Vậy lúc ngươi về đến y quán liền bị bình hoa từ tửu lầu kế bên rơi xuống vỡ đầu thì có tính không.”
“…” Phương Sĩ Khiêm tịt ngòi.
" Vương Kiệt Hi ngươi lại ức hiếp ta." Phương gia gia trưng ra bộ mặt ai oán kiểu ngươi còn không mau dỗ ta, tối nay gia muốn chia phòng ngủ ngươi đừng hòng cản.
“ Được rồi tối muốn ăn gì?!!” Vương Kiệt Hi chuyển đề tài cái rụp.
“ Muốn ăn mì nghêu ngươi làm, không cho hành lá với tỏi.”
“Được” Vương Kiệt Hi cười đến ôn nhu.
“ Vương mắt bự, không cho cười.”Phương đại phu bật mode khó ở.
“Được, không cười.” Nụ cười hắn càng sâu thêm, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
“Hừ hừ!!!Cười đến đẹp như vậy, các cô nương ai mà không phải lòng ngươi. Ngươi là của gia, không cho cười.” Phương khó ở gầm gừ.
“Được đều nghe ngươi.”Vương Kiệt Hi chấp nhận số phận đi phòng bếp nhào bột làm mì, trước khi đi còn mang theo luôn đĩa bánh bột lọc trên bàn trà cạnh sạp.
"Bánh của ta..." Phương khó ở kháng nghị.
"Để bụng ăn cơm." Đáp lại hắn chỉ có một câu như vậy.
Phương Sĩ Khiêm mở cửa bước ra vườn, bầu trời đen kịt, đêm nay là một đêm không trăng không sao.
"Xùy xùy, lạnh quá trời quá đất!!!"
Từ lúc nhận định nhau, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ cự tuyệt Phương Sĩ Khiêm bất kì điều gì, đối với thái độ thành khẩn của hắn Phương khó ở rất hài lòng.
Nhưng mà chỉ là sau khi đã xác định, còn trước lúc đó thì…ầy…
Phương Sĩ Khiêm không khỏi nhớ lại quãng thời gian đau khổ vật vã truy cầu tềnh iu của hắn.
3.
Lần thứ hai gặp Vương Kiệt Hi là tại núi Ất ngoại thành.
Phương Sĩ Khiêm là một đại phu rất tận tâm, theo một nghĩa nào đó là vậy, không tính chuyện hắn một thân một mình trèo núi hái thuốc trong khi việc cung cấp lá thuốc cho y quán nhà hắn cũng không cần hắn tự thân vận động làm chi. Hay đại loại là tự mình chạy đi mấy chục dặm chỉ để chữa 1 lần cảm mạo cho người ta, chữa một lần đi hết một tháng.
Phương đại phu nghe xong bỉu môi, hất hàm bảo ông đây là tấm lòng lương y như từ mẫu, các ngươi có ý kiến liền tới đây đánh nhau, gia gia ngươi chấp hết.
Mà theo góc độ nhìn nhận của sư huynh hắn-Lâm Kiệt thì chính là Phương từ mẫu đang tìm cách trốn ra ngoài chơi thôi. Chứ y thuật của hắn chữa một lần cảm mạo nho nhỏ mà hết cả tháng à, có quỷ mới tin.
Mà quỷ cũng không tin luôn.
Thế là Phương độc nãi ngựa quen đường cũ sáng sớm đã bỏ của chạy lấy người chuồn đi mất tích.
Lạc đề gòi, quay xe lẹ...
Cơ mà cái tình cảnh lúc hai mống gặp nhau nó hơi dị.
"Vị huynh đài gì đó ơi, gỡ đám dây leo ra dùm ta với.” Phương đại phu với tư thế nửa quỳ nữa nằm còn bị treo lủng lẳng bên sườn núi rưng rưng nước mắt.
“Vị huynh đài gì đó” ngẩn đầu, đôi mắt to nhỏ nhìn chằm chằm vào Phương Sĩ Khiêm đang bị trói cứng ngắt trên đám dây leo to bự, biểu tình như nhìn thấy sinh vật lạ.
Phương Sĩ Khiêm: “...”
“ Đậu, không phải cái tên lần trước lừa gia một vố đây sao.”
“...”
Tên lừa đảo quyết định giả vờ không nhìn thấy ngươi, ném cho ngươi một cục bơ to bự.
Phương Sĩ Khiêm thấy hắn một đường đi thẳng, đến liếc mình thêm một cái cũng không thèm.
“...”
“ Ui ui đại ca...đại ca chờ đã, đừng có đi, cởi dây giúp ta đi, ta ở đây 1 canh giờ rồi đó. Này, đừng có đi màaaaa!!!”
Đại ca ngoảnh đầu lại
“Tên lừa đảo.” Vương Kiệt Hi chậm rãi mở miệng.
“Không có, không phải, ta sai rồi, là tại ta nói nhầm ấy, tiên sinh thần cơ diệu toán, không gì không biết, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vậy nên ngươi cứu ta nha, đừng có đi mà.” Phương Sĩ Khiêm liên tục bắn ánh mắt long lanh chân thành.
“Ồ, cứu ngươi, vì cái gì nha?!” Hắn cười khẽ một tiếng.
“ Móa ngươi còn cười, mau cứu ta, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp đó cái tên này.” Phương Sĩ Khiêm sốt ruột muốn chết, dây leo dễ đứt lắm chứ có chắc chắn gì đâu, hắn hơn 1 canh giờ kẹt ở đây cái nơi khỉ ho cò gáy không có lấy một bóng người qua lại, nếu Vương Kiệt Hi không đi ngang qua thì chắc lát nữa dây leo đứt hắn cũng lọt thỏm xuống sườn núi, gãy mấy cái xương chứ chẳng chơi, mà giờ cái tên kia còn đứng đó cười.
Phương đại phu giận, cực kì giận. Phương đại phu tủi thân mà Phương đại phu không nói.
Soạt... bởi vì nãy giờ Phương Sĩ Khiêm cử động quá nhiều dây leo đã bắt đầu chịu không nổi trọng lượng của hắn.
“Ách, ngươi đừng chỉ đứng đó, mau cứu ta với, ngươi muốn gì cũng được hết á.”
“ Vậy sao?!!” Vương Kiệt Hi bất động.
Phương đại phu khóc ròng, cái tên chết dẫm, người thì đẹp mà sao tàn nhẫn quớ.
Rắc...
“ Áaaaaa, móa nó....” Phương-đang rơi tự do- Sĩ Khiêm văng tục.
...
“ Ủa, không đau nha, cứ tưởng gãy xương gòi chớ, sao mình có phép mà mình không biết dị cà...”
“ Ôm đủ chưa.” Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống.
“Ôm???” Phương Sĩ Khiêm hoang mang style.
Và hắn phát hiện ra mình thật sự đang ôm cổ con người ta cứng ngắt. Thì lúc nãy ngay khoảng khắc Phương Sĩ Khiêm sắp dập mặt thì được người ta đỡ lấy, mà đó là chuyện của mấy giây trước cơ, còn bây giờ trọng điểm là Vương Kiệt Hi làm vẻ mặt ghét bỏ đang ôm hắn.
Gạch chân viết hoa in đậm chữ "ôm"
Phương Sĩ Khiêm: "..."
“ Ngươi buông tay.” Phương khó ở giãy giụa.
RẦM...
“...”
Vương Kiệt Hi vậy mà thật sự buông ra, kết quả là Phương đại đại trực tiếp ôm hôn đất mẹ.
“ Con mẹ nó!!!” Phương Sĩ Khiêm oán khí tích tụ. ( cầu được ước thấy còn mún j nữa)
“ Móa ngươi...cái tên...cái tên” Ngó cái tên đẹp mã này mún chê cũng không chê được.
“ Cái tên bất đối xứng .” Phương Sĩ Khiêm giận tím người.
“Bất đối xứng!!! Đã nghe qua rất nhiều lần, chẳng có tính khiêu khích.” Vương Kiệt Hi thờ ơ quăng một câu.
Y phủi đám bụi đất bám đầy quần áo rùi bò dậy.
“ Đệch, cái lưng của gia.” Phương Sĩ Khiêm lầm bầm rồi bắn ánh mắt ta muốn giết ngươi diệt khẩu lên Vương Kiệt Hi.
Cơ mà vừa ngó sang thì Phương khó ở lại lên cơn mê giai.
Tg: Liêm sỉ, lụm liêm sỉ lên anh ek
“ Khụ...khụ...”
Thì cũng tại Vương tiên sinh soái nha. Ngũ quan tuấn tú nha, mắt to mắt nhỏ vẫn đẹp lồng lộn nha, chưa kể thân hình cũng thật đẹp nha. Tóm lại là chuẩn gu của gia. Đẹp như thế ai mà nỡ quạo với người ta.
Nhưng mà lòe thì vẫn phải lòe.
“Đúng là lam nhan họa thủy mà.” Phương đại phu tổng kết.
Vương Kiệt Hi: “...”
Vương Kiệt Hi (o_0)Ta cảm thấy hắn đối với ta có thành kiến không nhỏ.
hay một câu chuyện bi thương của Phương độc nãi
Một fic đầu tay. Vì quá ume cái cặp chính phó nì mà thấy ít fic quá nên xắn tay áo ngồi viết. Tại hạ lần đầu đào hố nên viết không được ngon cho lắm, nếu ooc quá thì xin các vị đại nhân xí xóa bỏ qua. (^_^)
Tác giả: pơ
Tình trạng: lê lết
Cảnh báo: khả năng cao có OOC, viết cổ trang mà cóa vài từ ngữ không được cổ cho lắm (lỗi của tui, chin nhỗi mn)
CP: Vương Phương
1.
Lần đâu tiên gặp hắn là khi đi ngang sạp nhỏ đầu thành.
Giao thừa, tuyết rơi một mảng trắng xóa.
Hắn ngồi tại sạp nhỏ, trên mặt bàn cũ kĩ bày bó xăm gỗ nhạt màu nứt nẻ.
Trên mảnh giấy dài viết mấy chữ như rồng bay phượng múa:
“ Một lượng bạc một quẻ, không chuẩn không lấy tiền. ”
Phụt……
Tận một lượng bạc…
Người xem náo nhiệt đối với tên thầy bói mặt dày chỉ trỏ, người khác xem bói đều 2 đồng tiền, hắn một lần một lượng bạc.
“Tâm thành thì linh” Hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như ngàn vạn tinh tú trên thiên hà.
Trời xui đất khiến thế nào mà lúc đó y đập xuống bàn nhỏ của hắn mấy vụn bạc.
“Tính một quẻ!”
Hắn ngẩng đầu đôi mắt chứa ngàn ngôi sao như muốn chập chờn bay lên, nói:
“ Được”
2.
“Ta cảm thấy lúc đó ngươi muốn lừa gạt dân nam.” Phương Sĩ Khiêm chán chường nằm vắt vẻo trên sạp trúc.
“ Lừa gạt lúc nào?!” Vương Kiệt Hi nhướng mày.
“ Ngươi bảo ta sắp gặp tai ương cái chi á, còn cái gì mà ấn đường chuyển đen nạn tai đổ máu. Uổng công ta tin ngươi.”
“ Rồi ngay sau đó ngươi sảy chân rơi xuống hào nước bao quanh thành” Giọng hắn đều đều nghe không ra tâm trạng.
“Khụ…khục…khục…này không tính” Phương Sĩ Khiêm sặc đến ho khụ khụ, nước mắt chảy ra.
“ Vậy lúc ngươi về đến y quán liền bị bình hoa từ tửu lầu kế bên rơi xuống vỡ đầu thì có tính không.”
“…” Phương Sĩ Khiêm tịt ngòi.
" Vương Kiệt Hi ngươi lại ức hiếp ta." Phương gia gia trưng ra bộ mặt ai oán kiểu ngươi còn không mau dỗ ta, tối nay gia muốn chia phòng ngủ ngươi đừng hòng cản.
“ Được rồi tối muốn ăn gì?!!” Vương Kiệt Hi chuyển đề tài cái rụp.
“ Muốn ăn mì nghêu ngươi làm, không cho hành lá với tỏi.”
“Được” Vương Kiệt Hi cười đến ôn nhu.
“ Vương mắt bự, không cho cười.”Phương đại phu bật mode khó ở.
“Được, không cười.” Nụ cười hắn càng sâu thêm, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
“Hừ hừ!!!Cười đến đẹp như vậy, các cô nương ai mà không phải lòng ngươi. Ngươi là của gia, không cho cười.” Phương khó ở gầm gừ.
“Được đều nghe ngươi.”Vương Kiệt Hi chấp nhận số phận đi phòng bếp nhào bột làm mì, trước khi đi còn mang theo luôn đĩa bánh bột lọc trên bàn trà cạnh sạp.
"Bánh của ta..." Phương khó ở kháng nghị.
"Để bụng ăn cơm." Đáp lại hắn chỉ có một câu như vậy.
Phương Sĩ Khiêm mở cửa bước ra vườn, bầu trời đen kịt, đêm nay là một đêm không trăng không sao.
"Xùy xùy, lạnh quá trời quá đất!!!"
Từ lúc nhận định nhau, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ cự tuyệt Phương Sĩ Khiêm bất kì điều gì, đối với thái độ thành khẩn của hắn Phương khó ở rất hài lòng.
Nhưng mà chỉ là sau khi đã xác định, còn trước lúc đó thì…ầy…
Phương Sĩ Khiêm không khỏi nhớ lại quãng thời gian đau khổ vật vã truy cầu tềnh iu của hắn.
3.
Lần thứ hai gặp Vương Kiệt Hi là tại núi Ất ngoại thành.
Phương Sĩ Khiêm là một đại phu rất tận tâm, theo một nghĩa nào đó là vậy, không tính chuyện hắn một thân một mình trèo núi hái thuốc trong khi việc cung cấp lá thuốc cho y quán nhà hắn cũng không cần hắn tự thân vận động làm chi. Hay đại loại là tự mình chạy đi mấy chục dặm chỉ để chữa 1 lần cảm mạo cho người ta, chữa một lần đi hết một tháng.
Phương đại phu nghe xong bỉu môi, hất hàm bảo ông đây là tấm lòng lương y như từ mẫu, các ngươi có ý kiến liền tới đây đánh nhau, gia gia ngươi chấp hết.
Mà theo góc độ nhìn nhận của sư huynh hắn-Lâm Kiệt thì chính là Phương từ mẫu đang tìm cách trốn ra ngoài chơi thôi. Chứ y thuật của hắn chữa một lần cảm mạo nho nhỏ mà hết cả tháng à, có quỷ mới tin.
Mà quỷ cũng không tin luôn.
Thế là Phương độc nãi ngựa quen đường cũ sáng sớm đã bỏ của chạy lấy người chuồn đi mất tích.
Lạc đề gòi, quay xe lẹ...
Cơ mà cái tình cảnh lúc hai mống gặp nhau nó hơi dị.
"Vị huynh đài gì đó ơi, gỡ đám dây leo ra dùm ta với.” Phương đại phu với tư thế nửa quỳ nữa nằm còn bị treo lủng lẳng bên sườn núi rưng rưng nước mắt.
“Vị huynh đài gì đó” ngẩn đầu, đôi mắt to nhỏ nhìn chằm chằm vào Phương Sĩ Khiêm đang bị trói cứng ngắt trên đám dây leo to bự, biểu tình như nhìn thấy sinh vật lạ.
Phương Sĩ Khiêm: “...”
“ Đậu, không phải cái tên lần trước lừa gia một vố đây sao.”
“...”
Tên lừa đảo quyết định giả vờ không nhìn thấy ngươi, ném cho ngươi một cục bơ to bự.
Phương Sĩ Khiêm thấy hắn một đường đi thẳng, đến liếc mình thêm một cái cũng không thèm.
“...”
“ Ui ui đại ca...đại ca chờ đã, đừng có đi, cởi dây giúp ta đi, ta ở đây 1 canh giờ rồi đó. Này, đừng có đi màaaaa!!!”
Đại ca ngoảnh đầu lại
“Tên lừa đảo.” Vương Kiệt Hi chậm rãi mở miệng.
“Không có, không phải, ta sai rồi, là tại ta nói nhầm ấy, tiên sinh thần cơ diệu toán, không gì không biết, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vậy nên ngươi cứu ta nha, đừng có đi mà.” Phương Sĩ Khiêm liên tục bắn ánh mắt long lanh chân thành.
“Ồ, cứu ngươi, vì cái gì nha?!” Hắn cười khẽ một tiếng.
“ Móa ngươi còn cười, mau cứu ta, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp đó cái tên này.” Phương Sĩ Khiêm sốt ruột muốn chết, dây leo dễ đứt lắm chứ có chắc chắn gì đâu, hắn hơn 1 canh giờ kẹt ở đây cái nơi khỉ ho cò gáy không có lấy một bóng người qua lại, nếu Vương Kiệt Hi không đi ngang qua thì chắc lát nữa dây leo đứt hắn cũng lọt thỏm xuống sườn núi, gãy mấy cái xương chứ chẳng chơi, mà giờ cái tên kia còn đứng đó cười.
Phương đại phu giận, cực kì giận. Phương đại phu tủi thân mà Phương đại phu không nói.
Soạt... bởi vì nãy giờ Phương Sĩ Khiêm cử động quá nhiều dây leo đã bắt đầu chịu không nổi trọng lượng của hắn.
“Ách, ngươi đừng chỉ đứng đó, mau cứu ta với, ngươi muốn gì cũng được hết á.”
“ Vậy sao?!!” Vương Kiệt Hi bất động.
Phương đại phu khóc ròng, cái tên chết dẫm, người thì đẹp mà sao tàn nhẫn quớ.
Rắc...
“ Áaaaaa, móa nó....” Phương-đang rơi tự do- Sĩ Khiêm văng tục.
...
“ Ủa, không đau nha, cứ tưởng gãy xương gòi chớ, sao mình có phép mà mình không biết dị cà...”
“ Ôm đủ chưa.” Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống.
“Ôm???” Phương Sĩ Khiêm hoang mang style.
Và hắn phát hiện ra mình thật sự đang ôm cổ con người ta cứng ngắt. Thì lúc nãy ngay khoảng khắc Phương Sĩ Khiêm sắp dập mặt thì được người ta đỡ lấy, mà đó là chuyện của mấy giây trước cơ, còn bây giờ trọng điểm là Vương Kiệt Hi làm vẻ mặt ghét bỏ đang ôm hắn.
Gạch chân viết hoa in đậm chữ "ôm"
Phương Sĩ Khiêm: "..."
“ Ngươi buông tay.” Phương khó ở giãy giụa.
RẦM...
“...”
Vương Kiệt Hi vậy mà thật sự buông ra, kết quả là Phương đại đại trực tiếp ôm hôn đất mẹ.
“ Con mẹ nó!!!” Phương Sĩ Khiêm oán khí tích tụ. ( cầu được ước thấy còn mún j nữa)
“ Móa ngươi...cái tên...cái tên” Ngó cái tên đẹp mã này mún chê cũng không chê được.
“ Cái tên bất đối xứng .” Phương Sĩ Khiêm giận tím người.
“Bất đối xứng!!! Đã nghe qua rất nhiều lần, chẳng có tính khiêu khích.” Vương Kiệt Hi thờ ơ quăng một câu.
Y phủi đám bụi đất bám đầy quần áo rùi bò dậy.
“ Đệch, cái lưng của gia.” Phương Sĩ Khiêm lầm bầm rồi bắn ánh mắt ta muốn giết ngươi diệt khẩu lên Vương Kiệt Hi.
Cơ mà vừa ngó sang thì Phương khó ở lại lên cơn mê giai.
Tg: Liêm sỉ, lụm liêm sỉ lên anh ek
“ Khụ...khụ...”
Thì cũng tại Vương tiên sinh soái nha. Ngũ quan tuấn tú nha, mắt to mắt nhỏ vẫn đẹp lồng lộn nha, chưa kể thân hình cũng thật đẹp nha. Tóm lại là chuẩn gu của gia. Đẹp như thế ai mà nỡ quạo với người ta.
Nhưng mà lòe thì vẫn phải lòe.
“Đúng là lam nhan họa thủy mà.” Phương đại phu tổng kết.
Vương Kiệt Hi: “...”
Vương Kiệt Hi (o_0)Ta cảm thấy hắn đối với ta có thành kiến không nhỏ.