Hoàn [Phương Huy Lưu Thảo 2021][Vương Phương] Bảy món phối hợp

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: nếu có ai biết hãy pm mình nhé
Convert: Ná Ná
Edit: Pông


BẢY MÓN PHỐI HỢP

1. Có ở cùng nhau hay không?

Dạ Vũ Thanh Phiền: Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra??!!

Dạ Vũ Thanh Phiền: Lão Phương, anh cứ im hơi lặng tiếng rồi cùng tên Mắt Bự kia ở chung một chỗ là sao hả??? Ai từng bảo tiệm thuốc nhà mấy anh toàn trực nam thẳng như sắt thép không giống với không khí gay lọ, à nhầm, đoàn kết hài hòa của chiến đội Lam Vũ bất khả chiến bại vô địch vũ trụ tụi tui?

Phòng Phong: Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao? Cuộc đời này rất dài, phải yêu lấy người biết lột tôm cho mình.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Thế nên?

Phòng Phong: Anh thấy cậu ta "lột" hơi bị giỏi ấy.

Dạ Vũ Thanh Phiền: ...

...

Bỏ qua mấy câu chuyện bát quái về chiến đội, Phương Sĩ Khiêm nghiêm mặt ngả lưng xuống giường, không phải chỉ là thoát kiếp độc thân thôi sao, không phải chỉ là mình lôi kéo đội trưởng Vi Thảo cùng thoát kiếp độc thân thôi sao, có gì ngạc nhiên chứ? Gì mà cha mẹ Vi Thảo tái hôn, cái gì mà phá nát vạn trái tim thiếu nữ, cái gì mà Vương Phương Vương tới ngày bạo rồi?

Không hiểu, thật không thể hiểu.

Nhưng âm thanh nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra như chiếc kim nhọn chọc thủng phòng tuyến ngụy trang của hắn, Phương Sĩ Khiêm ôm chiếc gối in hình Vương Bất Lưu Hành lăn lộn, nội tâm nhảy nhót gào ghét ra tiếng: Vương Kiệt Hi đó, Ma Thuật Sư đó, bạn trai của mình đó! Nghĩ lại thật êm ái như gió thổi bên tai...

Tiếng nước ngừng, giọng nói của Vương Kiệt Hi truyền tới.

"Tiền bối, có thể lấy giúp tôi khăn tắm được không? Tôi để quên trên giá treo."

... Quả nhiên là chiến hạm.

2. Có hợp nhau hay không?

Phương Sĩ Khiêm quả thật không nghĩ tới có một ngày mình sẽ hẹn hò với Vương Kiệt Hi, kể cả trước hay sau khi đã tỏ tình. Chung quy trong mắt hắn, mối quan hệ của hai người có thể dùng bốn chữ khái quát một cách hoàn mỹ, bát tự không hợp.

Lần thứ một trăm lẻ một, Phương Sĩ Khiêm kéo Vương Kiệt Hi tới trước mặt lão đội trưởng đang tay cầm quạt hương bồ, tay cầm lồng chim, nhân sinh đạt tới đỉnh cao mà oán hận: Tôi với cậu ta không hợp.

"Tôi ở cùng một chỗ với cậu ta quá ba giây đã muốn nghẹt thở, cậu ta cũng thế."

Đội trưởng Lâm Kiệt nghe hắn lưu loát phàn nàn từ "ngọt mặn không cùng khẩu vị" cho tới "cậu ta bất ngờ dùng dầu gội mùi đàn hương" cả ngàn chữ như một bài luận văn, lòng vô cùng thấu hiểu: "Người trẻ tuổi mà, rất có cá tính, anh hiểu."

Phương Sĩ Khiêm rất tán thành, "Cậu ta dùng dầu gội mùi đàn hương!"

Lâm Kiệt nói, "Khiêm Khiêm của chúng ta rất tốt, tuy hơi miễn cưỡng, nhưng cậu anh tuấn đẹp trai, kỹ thuật xuất sắc, ý thức đoàn đội cũng được, tổng thể khá."

Phương Sĩ Khiêm gật đầu.

Vương Kiệt Hi không có chút rung động nào, "Đội trưởng nói rất đúng."

Lâm Kiệt lại nói, "Kiệt Hi của chúng ta cũng rất tốt, thận trọng, đột phá, thao tác đều rất mạnh, chỉ là tuổi tác còn nhỏ."

Phương Sĩ Khiêm miễn cưỡng gật đầu.

Vương Kiệt Hi không có chút rung động nào, "Đội trưởng nói rất đúng."

Lâm Kiệt nói tiếp, "Vi Thảo có hai người, tương lai có hy vọng, nhưng phối hợp với nhau chưa tốt. Hiện tại cảm thấy không thích hợp cũng không quan trọng, sự ăn ý có thể rèn luyện mà thành. Như vậy đi, anh kêu người mang máy tính, chuột cùng bàn phím tới để cùng một chỗ cho hai đứa."

Phương Sĩ Khiêm: ?

Vương Kiệt Hi hơi hốt hoảng, "... Đội trưởng nói rất đúng."

Lâm Kiệt vậy mà vẫn chưa nói xong, "Gần đây khu ký túc xá sửa chữa, còn ít phòng trống thôi, tư thế ngủ của Lý ca mấy đứa rất xấu, đành phiền hai đứa chuyển tới ở cùng nhau mấy ngày nhé."

Phương Sĩ Khiêm: ???

Vương Kiệt Hi rất hốt hoảng.

Phương Sĩ Khiêm vô cùng oan ức, "Tư thế ngủ xấu tới mức một đêm phải đổi tới năm căn phòng?"

Lý tiền bối bị lão đội trưởng véo cái hông đau điếng, đành chịu nhục mỉm cười, "Đúng thế."

Phương Sĩ Khiêm khó thở rồi.

3. Có trụ nổi cùng nhau không?

Người tốt bụng duy nhất chịu nghe Phương Sĩ Khiêm beep beep chỉ có Lâm Kính Ngôn. Lâm đội bày tỏ, "Tui biết ông thấy cậu ta thiếu đòn, nhưng xem ra cậu ta cũng không tệ lắm, là vú em thì đừng nên động thủ, nếu có động thủ thì đừng đánh vào mặt là được."

Lâm đội quả nhiên hiểu nghệ thuật giao tiếp, ý kiến rất đúng mực, không hổ là tiền bối, thật đáng học tập.

Phương Sĩ Khiêm: Mục đích duy nhất ông nghe tui nói là để đả kích tui mọi mặt hay sao?

Lâm Kính Ngôn: Đó là tất nhiên, nhưng theo lý mà nói mấy ông tám trăm năm trước đã lăn giường, bây giờ mới bắt đầu lo lắng, bộ cung phản xạ của ông là trà sữa Hương Phiêu Phiêu có thể quấn quanh mấy vòng trái đất sao?

Phương Sĩ Khiêm: Sau khi xác định quan hệ mà còn có thể huấn luyện, sinh hoạt bình thường được sao? Không, ông không hiểu.

...

Em gái Vương bị một trận huyên náo làm tỉnh giấc, mang theo đôi mắt gấu trúc vì thức suốt hai đêm mà phiêu như ma nữ về phía phòng vệ sinh rồi lại cầm bàn chải đánh răng đi ra, cô dựa vào khung cửa, "Ồ, Romeo thân ái của em, anh quyết định bỏ trốn cùng người thương rồi à?"

Vương Kiệt Hi bận rộn thu dọn hành lý cũng không quên liếc cô một cái, "Em nói nhiều ghê."

Em gái Vương nhìn dáng vẻ chỉnh chu hiếm có của ông anh trai lúc ngoài tầm nhìn của công chúng, lơ đãng hỏi, "Khi nào thì anh mới dẫn người ta về nhà?"

"Sớm thôi, một ngày nào đó."

...

Phương Sĩ Khiêm ở trong phòng khách đi qua đi lại thành vòng tròn, trong lòng xoắn xuýt có thể thêu thành một mũi tên xuyên qua thành phố B.

Lát nữa Vương Kiệt Hi tới mình có nên mở cửa cho hắn không? Mở cửa rồi sau đó nói gì? Phòng ốc rồi đồ dùng sẽ phân chia như thế nào? Bức tranh trong phòng đọc sách có phải bị lệch sang phải 0.01mm?...

Mình hiện tại mà nói năng dở tệ vậy sao?!

Phương Sĩ Khiêm hiếm thấy cố hết sức tự chửi bản thân một câu, lâu quá rồi không cùng Vương Kiệt Hi hòa hợp ở chung? Hằng ngày làm trạch nam nên não cũng vứt đi rồi?

Phương Sĩ Khiêm đột nhiên nghĩ ra, không thèm mở cửa cho hắn thì sao?

"Đúng, sau đó tui có thể hát bài ca chia tay vui vẻ cho ông nghe?" Giọng nói của Lâm Kính Ngôn từ trong điện thoại truyền tới.

"Làm thế nào ông vẫn ở đây?!"

Phương Sĩ Khiêm thẹn quá hóa giận, từ chối thừa nhận mình quên tắt điện thoại.

Một giây sau có tiếng tra chìa khóa vào ổ.

Hai giây sau Vương Kiệt Hi xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Phương Sĩ Khiêm đột nhiên nhớ ra hắn đã cho Vương Kiệt Hi một chiếc chìa khóa nhà rồi.

Vậy nên mình ở đây xoắn xuýt cái gì không biết?

Hắn có chút buồn cười, thuận thế nở một nụ cười mà bản thân tự cho là rất soái, "Đến rồi?"

4. Có thích hay không?

Trong Lam Vũ lưu truyền một đoạn đối thoại như sau.

Lư Hãn Văn ngây thơ hỏi Dụ Văn Châu, "Đội trưởng, life finds a way nghĩa là gì?"

Dụ Văn Châu hòa ái xoa đầu hắn, "Nghĩa là Phương thần cũng nói chuyện yêu đương."

* Life finds a way: Trong tuyệt cảnh thì cuộc sống sẽ tự tạo ra một con đường. Ở đây ý Dụ là chê Phương thần FA cũng có thể nói chuyện yêu đương.

Nguồn gốc ban đầu đã thất truyền, nhưng không làm trở ngại việc Lam Vũ và Vi Thảo đấu đá nhau loạn thành một đoàn.

Hoàng Thiếu Thiên ỷ vào tốc độ tấn công của kiếm khách mà bắt nạt mục sư chân ngắn, hắn điên cuồng thả bong bóng thoại, "Nói nói nói nói!!! Anh cùng tên Mắt Bự kia từ khi nào cấu kết làm chuyện xấu hả? Lớn như vậy rồi mà chuyện cỏn con cũng không dám nói với bổn Kiếm Thánh. Tui không còn là Tiểu Thiếu Thiếu yêu quý của anh nữa sao? Mau nói nói nói nói!!!"

Phương Sĩ Khiêm sắp bị sóng âm công kích tới điên rồi, "Cậu lùi ra sau bốn ô!"

Hoàng Thiếu Thiên lùi về sau rồi đứng lại, hỏi, "Sau đó anh sẽ nói cho tui nghe?"

Bong bóng thoại đang bay bị đánh vỡ.

Phương Sĩ Khiêm nhìn thi thể Lưu Mộc, mỉm cười, "Sau đó cậu sẽ bước chân vào phạm vi tấn công của Bình Thủy Dung Nham á."

Liệt Hỏa Diễm Tẫn từ trên chổi nhảy xuống đứng ở trước mặt tiểu mục sư, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên sinh ra cảm giác ngột ngạt, hắn bất giác tựa lưng vào ghế, giọng nói của Vương Kiệt Hi từ tai nghe vang lên lọt vào lỗ tai của hắn, chấn động tới mức tê dại.

"Thành thật mà nói, tôi cũng có chút hiếu kỳ vì sao tiền bối lại thích tôi."

Phương Sĩ Khiêm tháo tai nghe, xoa xoa lỗ tai có chút ửng hồng, "Muốn anh khen cậu thì nói thẳng đê."

"Không dám hy vọng xa vời được tiền bối khích lệ." Vương Kiệt Hi khẽ cười một tiếng, "Tiền bối cũng không phải người nông cạn không nhận ra được ưu điểm của người khác."

"Chậc, còn nhỏ học gì không học, miệng lưỡi trơn tru ghê."

"Chỉ có tiền bối mới được thấy mặt này của tôi thôi."

Lưu Mộc đang nằm trên mặt đất, "Ồ..."

Thích một người xa lạ từ cái nhìn đầu tiên có ba mươi sáu loại vấn đề, nhưng xác định bản thân có thích người ấy hay không thì dễ hơn nhiều rồi.

Phương Sĩ Khiêm quay đầu nhìn góc nghiêng của Vương Kiệt Hi.

Ừ, thích.

5. Có danh phận không?

Diễn đàn Vinh Quang khu Vi Thảo nổi lên một bài viết, đầu đề là "Phương Sĩ Khiêm: Người mẹ anh hùng của Vi Thảo."

Nội dung thật ra khá đúng trọng tâm, khen kỹ thuật thượng thừa của Thần Trị Liệu, đồng thời tâng bốc Vi Thảo, tuy nhiên cái tên thật sự quá ba chấm dẫn tới chúng tuyển thủ chuyên nghiệp bàn luận rôm rả.

Lam Vũ rất ý tứ lì xì mười đồng: Phương thần, ngực phẳng còn phải nuôi đứa nhỏ, cực khổ rồi, có chút tiền tặng anh mua sữa bột đi.

Vẫn là Lưu Tiểu Biệt nhanh miệng nhanh tay phẫn nộ sục sôi: Mẹ, đừng sợ, con mở mười tám cái clone mắng chết bọn họ!

Phương Sĩ Khiêm lạnh lùng: Đừng có gọi anh đây là mẹ, anh với cha mấy đứa vẫn chưa có đăng ký kết hôn.

Viên Bách Thanh thổn thức: Oa, chưa kết hôn mà đã mang thai, kích thích vậy sao?

Sau đó bạn học Viên bị Phương Sĩ Khiêm dùng búa gõ vào đầu.

Phương thần dạy dỗ đồ đệ của mình xong hiếm khi cảm thấy sầu não: Tuổi tác còn trẻ, còn chưa từng cùng em gái xinh đẹp nào nói yêu đương, thế quái nào đã thăng cấp thành cha già của một đám trẻ trâu vậy?

Viên Bách Thanh miệng bắn pháo: Oa, sư phụ, cứ làm như người không già hơn chúng con vậy.

Sau đó lại bị ăn đập.

Liễu Phi lắp bắp ngồi xuống bên cạnh "thi thể", "Bạc Tình Nhi, thế giới này do Phương thần thống trị, nói sự thật sẽ không sống lâu đâu, kiếp sau nguyện đừng sinh ra ở Vi Thảo nhé."

Đặng Phục Thăng ôm ngực, từng có vô số lần vui mừng vì Vi Thảo vẫn có "y tá trưởng".

Vị "y tá trưởng" ấy quay người, lấy khí thế ngồi xuống ghế như đang ngồi lên long ỷ, sâu sắc nói, "Phương thị vì giang sơn Vi Thảo vất vả nhiều năm, là lúc nên chiếu cáo thiên hạ, ban thưởng phượng quan."

Đặng Phục Thăng: ... Cứu mạng, đại phu điên rồi!

Phương Sĩ Khiêm nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi cả nửa buổi, tìm mãi không thấy ý tứ trêu tức đâu, đành cúi đầu phì cười, "Quên đi, Vi Thảo lên nhiệt sưu đủ rồi há?"

6. Có vượt qua nổi không?

Phương Sĩ Khiêm tuyệt không thừa nhận gần đây có chút buồn bực, hắn và Vương Kiệt Hi đã hẹn hò hơn hai năm, không công khai, cũng không ân ái quá lộ liễu, nói nhẹ thì đã đi vào quỹ đạo, khó nghe hơn chính là không còn cảm xúc mãnh liệt. Thêm vào đó, hai người hằng ngày không phải đánh Vinh Quang thì là kiểm điểm, trừ lúc cùng nhau lên giường chắc không khác gì đồng đội bình thường.

Yêu đương với Vương Kiệt Hi, vậy tại sao mình không có chút cảm giác gì? Chúng ta rốt cuộc vì điều gì mà kiên trì tới hiện tại? Tới mùa giải sau mình giải nghệ thì sao? Mình sẽ rời Vương Kiệt Hi càng ngày càng xa, lúc đó còn có thể tiếp tục?

Phương Sĩ Khiêm hiếm khi đặt tay lên ngực, tự hỏi lòng mình.

Hai mùa giải gần đây hắn cũng đã được coi như là lão tướng, mùa giải trước vẫn chưa cảm nhận được tốc độ tay trượt dốc và cả sự lực bất tòng tâm, đối với những tân sinh lại nảy ra chút căm ghét, hắn ước ao tuổi trẻ, ước ao vô hạn khả năng với Vương Kiệt Hi.

Hắn bắt đầu phải đối mặt với sự thật tàn khốc vẫn luôn tồn tại trong tâm trí hắn: Hắn theo không kịp Vương Kiệt Hi.

Càng ngày càng khó thao tác, theo đó là tâm trạng cáu kỉnh đan xen với sự bình thản quỷ dị.

Viên Bách Thanh run lẩy bẩy, đập đầu vào ngực Lưu Tiểu Biệt, "Đừng nha, tui sợ! Sợ ngày mai sư phụ rời giường đã nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo xong muốn tới Lam Vũ làm hòa thượng."

Lưu Tiểu Biệt cũng run run ôm lại, "Phương thần cuối cùng đã nhận ra thân phận Ma Vương đang ẩn náu trong nhân gian, muốn đại khai sát giới rồi?"

"Đừng nói mò." Vương Kiệt Hi gõ trán hai đứa nhỏ, sau đó bước tới kéo tay Phương Sĩ Khiêm, "Tiền bối, tôi muốn dẫn anh đi gặp một người."

Phương Sĩ Khiêm nhíu mày, hắn rất ít khi bàn chuyện nào khác ngoài Vi Thảo với Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi cũng ăn ý không nhắc tới, nhưng lần này...

"Đừng chậm trễ mất thời gian."

...

Bên ngoài ký túc xá Vi Thảo có một cô gái vóc dáng cao gầy đang đứng dựa vào tường, miệng buồn chán thổi bong bóng, thấy có người ra liền vội vàng chào, "Anh, Phương thần."

"Đây là em gái tôi. Nó cũng chơi Vinh Quang, là fan của anh từ lâu rồi."

Phương Sĩ Khiêm đối với fan cũng lễ độ mỉm cười, "Vinh hạnh.", rồi hắn quay sang Vương Kiệt Hi, "Tìm anh chỉ vì việc này?"

"Không." Vương Kiệt Hi hiếm khi có chút bồn chồn, "Vốn nghĩ trực tiếp ra mắt phụ huynh trong nhà, nhưng mùa giải chưa kết thúc." Nói xong giọng đột nhiên gấp gáp, "Nó luôn muốn gặp bạn trai của tôi, cũng coi như là gặp người nhà."

"Tôi định để mọi người trong nhà đều gặp anh, chấp nhận anh, chúc phúc cho chúng ta, bởi vì tôi rất để ý tới anh, muốn lâu dài cùng anh."

"Đường đường là đội trưởng Vi Thảo, từ sáng tới tối trong đầu đều nghĩ cái gì vậy hả?" Phương Sĩ Khiêm nỗ lực nghiêm mặt dạy dỗ.

"Không phải là sợ tiền bối giải nghệ rồi sẽ chia tay sao?" Vương Kiệt Hi cười, "Đánh cược một phen, biết đâu tiền bối đổi ý?"

Người này giống như con vịt luộc, chỗ nào cũng mềm chỉ mỗi miệng thì cứng, càng quan tâm càng không chịu nói, nhưng tâm tư thì nông như thông tin phát lặp đi lặp lại 24h trên màn hình lớn, người để ý sao có thể nhìn không ra?

Hóa ra Vương Kiệt Hi biết mình buồn bực, hóa ra hắn cũng lo lắng vấn đề giống y hệt mình. Lông mao dựng thẳng đột nhiên bị vuốt êm rồi.

"E-Sports không có bạn trai, nhưng anh đây có." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Cả đời người chỉ dài vậy thôi." Phương Sĩ Khiêm vươn tay nắm chặt tay Vương Kiệt Hi, mười ngón đan xen không kẽ hở, "Vương Kiệt Hi, em có thể hay không chỉ có mình anh?"

Em gái Vương đứng bên cạnh cằm đã rớt xuống đất từ lâu, nhưng Phương Sĩ Khiêm không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi, như thể cả thế giới ngừng chuyển động để chờ một đáp án.

Cuối cùng hắn nghe thấy câu trả lời của Vương Kiệt Hi.

"Được, chỉ có mình anh."

7. Có yêu hay không?

Lão công gần một năm không nói "anh yêu em", vậy còn không khí lãng mạn khi yêu đương gì nữa, hắn còn yêu ta không?

Phương Sĩ Khiêm vô tình nhìn thấy chủ đề trên trong một trang tư vấn tình cảm, giống như bom kích nổ, não đột nhiên tự phản tỉnh, sau đó đưa ra kết luận, mình chưa từng nói câu đó với Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi cũng chưa từng nói với mình.

Toàn bộ kinh nghiệm từ phim truyền hình mà Sở Vân Tú truyền cho khiến Phương Sĩ Khiêm hoảng rồi: Lúc tỏ tình chưa nói? À, lúc tỏ tình bảo muốn ở cùng một chỗ. Ngày kỷ niệm thì sao? Dĩ nhiên là cướp boss Lam Vũ để chúc mừng á! Lúc làm thì sao? Chỉ lo đau với sướng chứ còn nghĩ được gì...

Phương Sĩ Khiêm lơ mơ ngoắc ngoắc tay với Vương Kiệt Hi, "Lão Vương, nói câu anh yêu em nghe thử?"

Vương Kiệt Hi thuận theo nói, "Em yêu anh."

Phương Sĩ Khiêm chép miệng một cái, lẩm bẩm, "Thế nào mà nghe còn không mê hoặc bằng câu tối nay ăn tôm hùm đi nhỉ?"

Vương Kiệt Hi cong cong khóe miệng, "Vậy tối nay ăn tôm hùm?"

Phương thần hạ mình dùng tốc độ tay 800 trả lời cực kỳ ngắn gọn: Nếu tình cảm của mấy người chỉ dựa vào ba chữ "Anh yêu em" thì ắt hẳn nên nghĩ lại một chút, mấy người còn yêu hay không.

Tui trước nay đều không cần, cảm ơn.

8. Ăn thôi

Phương thần khốc soái cuồng bá bao lâu nay, đến gần ba mươi không biết trúng gió gì đột nhiên ôm ấp hoài bão trở thành một blogger chuyên về tình cảm, cuộn người ngồi trên ghế ngược sáng sau cửa sổ, trưng ra vẻ mặt thương xuân bi thu đậm chất thanh niên nổi loạn, vòng bạn bè cũng biến thành vườn trồng chanh thấy mà ê cả răng, đám bạn thân kêu ca không ngớt.

Diệp Tu: Để phần chút cơm cho Lạc Lạc.

Trương Giai Lạc: Lầu trên cút, anh cũng cút.

Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng của chúng ta nói, "Trời lạnh rồi, nên để Vi Thảo phá sản thôi". Đội trưởng của tui ghê gớm lắm mấy người đều biết rồi! Hắn nói thật đó!

Tôn Triết Bình: Đã block.

Vương Kiệt Hi: Đã like và bình luận.

Phương Sĩ Khiêm nghĩ, quả nhiên mấy người kia đều toàn lãnh khốc vô tình cố ý gây sự, vẫn là mắt to mắt nhỏ nhà mình tốt. Hắn nghĩ thì nghĩ thế, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: "Em ngồi đối diện anh thì bình luận cái gì..."

Phương gia gia bá khí của bạn: Có thích hay không, có yêu hay không, có hợp hay không, có ở chung cùng nhau được không, trụ nổi được không, có danh phận hay không, bất quá chỉ là bảy chuyện nhỏ.

Mới đây

♡ Vương Kiệt Hi: Đến phần món ăn.

Cái gì liên quan đến món ăn? Ài, già rồi... Phương Sĩ Khiêm ngẩng đầu, hồn bay mất một nửa, lời tới cửa miệng lại nuốt xuống.

Rèm cửa kéo ra, ánh nắng chiếu vào, một nửa là ánh sáng, một nửa là ảo ảnh. Vương Kiệt Hi chả có mấy đoan trang nằm trên ghế sofa, áo sơ mi trắng chỉ đóng tới cúc thứ ba, tay trái cầm bình nước, hình ảnh chất lượng khá kém. Nhưng ánh mắt Vương Kiệt Hi nhìn về phía Phương Sĩ Khiêm rất yên tĩnh và chăm chú, khóe miệng cong cong.

Ánh nắng rơi trên thân hắn cũng không sáng bằng ánh mắt của Vương Kiệt Hi.

Phương Sĩ Khiêm lại nhìn kỹ, là người yêu của mình.

Nghĩ tới đây hô hấp đột nhiên ngưng lại.

...

Phương gia gia bá khí của bạn: Có thích hay không, có yêu hay không, có hợp hay không, có ở chung cùng nhau được không, trụ nổi được không, có danh phận hay không, bất quá chỉ là bảy chuyện lớn.

Mới đây

♡ Vương Kiệt Hi: Đến phần món ăn.

Phương gia gia bá khí của bạn trả lời ♡ Vương Kiệt Hi: Đúng.

END
 

Bình luận bằng Facebook