Hoàn [Phương Huy Lưu Thảo 2021] [Phương Vương] Non Sông

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Phương Huy Lưu Thảo - Mừng sinh nhật Phương Sĩ Khiêm 2021

NON SÔNG

Tác giả: 五点零

Link gốc: 【方王】山河

Edit: Nguyệt

Beta: @FanPD



Thuở ấy, có một thế hệ thanh niên hăng hái quên mình vì Tổ quốc, cũng có chiến hỏa liên miên thiêu rụi cả non sông quê hương. Những luồng tư tưởng mâu thuẫn, đụng độ, tất cả đều là lòng nhiệt thành phấn đấu vì lý tưởng trong tim.



Đêm khuya, dinh thự họ Phương.

Một ngọn đèn dầu được thắp trong phòng ngủ chính trên lầu hai, ánh sáng mờ ảo phủ lên vùng không gian nhỏ hẹp. Phương Sĩ Khiêm ngồi bên giường, bộ quân trang trên người dưới vầng sáng mờ nhạt nhuộm trọn màu lo lắng. Hắn nhìn thanh niên ngủ say trên giường, ánh mắt tuy dịu nhưng khóe môi lại thiếu nét cười cong cong.

“Kiệt Hi.” Hắn gọi, tiếng gọi rất khẽ, như đang tự nói với chính mình, lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Kiệt Hi, thực sự xin lỗi.”

Hắn nắm tay người đang ngủ, dường như muốn truyền hơi ấm sang cho đối phương. Ngón tay người ấy thon dài, móng được cắt ngắn chỉnh tề. Vương Kiệt Hi đã từng siết chặt giấu trong ống tay áo, trách cứ hắn với vẻ cực kỳ không bằng lòng. Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, hắn là con nhà quân phiệt, quan chỉ huy của thành phố; cậu là thanh niên tiến bộ trong Hội sinh viên cứu quốc. Cậu lạnh lùng trách cứ hắn vẫn bàng quan khi quốc nạn ập tới, hắn thản nhiên nghe hết rồi xoay người bước đi.

Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng chỉ trong nhận định của Vương Kiệt Hi mà thôi.

Phương Sĩ Khiêm đã gặp cậu từ trước đó rồi. Khi ấy ba tỉnh Đông Bắc bị chiếm, Vương Kiệt Hi và bạn học của cậu ngày ngày biểu tình trên đường, hô khẩu hiệu cứu quốc, phát truyền đơn. Đầu đường thường có diễn thuyết, thành viên Hội sinh viên đứng trên đài dựng tạm, hô hào tuyên truyền đầy vẻ kích động, ở rất xa vẫn có thể nghe thấy.

Chính vào thời điểm ấy, Phương Sĩ Khiêm trông thấy cậu, xuyên qua kính xe, xuyên qua đám người, chỉ một khoảnh khắc liếc nhìn. Vương Kiệt Hi mặc đồng phục sinh viên màu đen, bình tĩnh bước từng bước lên đài diễn thuyết, nét mặt trông trưởng thành và bình tĩnh khác hẳn bạn bè.

Xe lướt qua rất nhanh, Vương Kiệt Hi vẫn kịp để lại cho Phương Sĩ Khiêm một ấn tượng.

“Lại là đám sinh viên kia.” Phó quan lên tiếng, “Chúng nó nghĩ chống giặc đơn giản thế chắc.”

“Quốc nạn ập đến, chúng ta lại chỉ có thể trốn ở nơi này chờ bọn Nhật đánh tới.” Phương Sĩ Khiêm cười cười, nửa câu sau nuốt vào trong bụng: Vả lại còn chẳng biết khi chúng đánh tới rồi, bên Nam Kinh kia thủ được hay tan tác.

Phó quan thấy không ổn bèn nhanh chóng chuyển đề tài, sợ nếu cứ tiếp tục, thượng cấp cũng sẽ bị quy chụp tội danh gì đó. Hiện nay thế cục căng thẳng, lòng người khó đoán, không biết đã có bao nhiêu kẻ không tuân quy củ bị đâm sau lưng rồi.

“Tháng sau có người từ Nam Kinh đến thị sát.”

Phương Sĩ Khiêm gật đầu: “Tra xét xem liệu có biết trước được là ai không.”

“Vâng.”

Kẻ tới từ Nam Kinh chung quy chỉ là hạng ăn không ngồi rồi. Phương Sĩ Khiêm dùng cơm trong khách sạn sang nhất thành phố cùng vị thượng cấp bụng phệ kia xong lại cùng gã ta tới phòng khiêu vũ. Nghe vài bài hát, xem mấy điệu nhảy, thượng cấp sốt sắng muốn thử bèn ôm vũ nữ lên sàn. Phương Sĩ Khiêm không quen nhìn đám mang hình hài con người nhưng lại hành động như thú vật, bèn lên tiếng chào rồi rời đi trước.

Ra khỏi phòng khiêu vũ, hắn vừa vặn gặp Vương Kiệt Hi.

Lúc đó Phương Sĩ Khiêm còn đang mặc chế phục, trên quân hàm là một chuỗi hình tam giác vô cùng chói mắt. Phó quan đi theo sau, giữ áo choàng của Phương Sĩ Khiêm trên khuỷu tay, người kia còn đứng trên bậc thềm bên ngoài phòng khiêu vũ, rõ ràng vừa mới từ trong bước ra.

Đôi bên nhìn nhau, trầm ngâm một lát, Phương Sĩ Khiêm phát hiện thì ra đôi mắt Vương Kiệt Hi bên to bên nhỏ chứ không đều.

“Ngài Tư lệnh, đã khuya vậy rồi vẫn phải quanh quẩn ở phòng khiêu vũ, quả là vất vả cực nhọc.” Vương Kiệt Hi lạnh như băng, không hề tỏ ra sợ hãi trước vị Tư lệnh có quân hàm và gia thế đủ sức bóp chết kẻ khác như con sâu cái kiến.

Đêm đông dài đằng đẵng, từng cơn gió Bắc không ngừng thốc qua. Vương Kiệt Hi mặc bộ đồ nam sinh kiểu Tôn Trung Sơn bình thường, tay trái cầm một cuốn sách, tay phải đang siết chặt trong ống tay áo. Gương mặt tái đi vì gió lạnh nhưng vẻ kiên nghị, cố chấp và ánh mắt lạnh lùng không ngừng lên án vẫn rất rõ ràng.

Người ta thường nói bần không đấu phú, phú không tranh quan. Chẳng biết ai cho cậu lá gan lớn đến vậy.

Phương Sĩ Khiêm để mặc cậu nói tiếp.

“Tôi những tưởng Tư lệnh Phương rời khỏi nhà họ Phương ở Nam Kinh, đơn độc lẻ loi tới đây là vì lý tưởng của riêng mình.” Vương Kiệt Hi nói, “Ngờ đâu Tư lệnh chẳng qua cá mè một lứa với những kẻ chỉ biết chìm đắm trong trụy lạc, thờ ơ trước quốc nạn.”

Phương Sĩ Khiêm chờ cậu nói xong mới ung dung đáp một câu: “Cậu từng nghe câu ‘Sinh phùng loạn thế, thân bất do kỷ’ chưa?”

Vương Kiệt Hi nhíu mày.

“Cậu chỉ tin những gì cậu trông thấy, vậy tôi chẳng có gì để giải thích.” Phương Sĩ Khiêm khoác lên mình tấm áo choàng được phó quan đưa tới, xoay người bỏ đi.

Không ngờ hôm sau, tin tức thượng cấp từ Nam Kinh đến thị sát suýt gặp chuyện trong phòng khiêu vũ truyền khắp thành.

Vương Kiệt Hi cầm lấy tờ báo từ tay đứa bé bán báo dạo trên phố, xem lướt một lượt.

“Tối qua đã trách nhầm hắn chăng.” Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.

Bị ám sát là chuyện lớn, cũng may là không thành. Phương Sĩ Khiêm giữ chức vị cao nhất ở thành này đương nhiên không tránh khỏi phải đến Nam Kinh chịu chất vấn. May mà thế lực nhà họ Phương ở Nam Kinh khá lớn, dốc hết sức bảo vệ cũng giúp hắn không mất chức, chỉ phải nhận một thông cáo phê bình. Phương Sĩ Khiêm trở về an toàn từ Nam Kinh khiến cả thành bàn tán xôn xao, đều nói nhà họ Phương quyền cao chức trọng, Phương Sĩ Khiêm kia cũng không dễ chọc.

Đám bạn học của Vương Kiệt Hi biết chuyện cậu lên án gay gắt Phương Sĩ Khiêm tối hôm đó đều lo lắng: “Hắn có quyền có thế như vậy, sẽ không gây khó dễ cho cậu chứ?”

Vương Kiệt Hi lắc đầu: “Kỳ thực tôi vẫn cảm thấy hắn không phải loại người như vậy.”

Bằng không, đêm đó cậu đã chẳng dám làm càn.

Hai người chính thức làm quen trong một buổi tiệc rượu. Ông chủ các hiệu buôn thuộc thương hội trong thành đều đến, còn gửi thiệp mời tới dinh thự họ Phương, một để thăm dò, hai nhằm mượn sức.

Nhà họ Vương cũng là một thương gia lớn trong thành. Vương Kiệt Hi dự tiệc cùng cha, cậu lười nghe những lời khách sáo giả tạo giữa đám thương nhân, đang khi muốn trốn lên sân thượng một mình lại trông thấy một người bước vào cửa.

Cậu không ngờ Phương Sĩ Khiêm đến thật.

Đám ông chủ lớn đều ùa tới xun xoe, khách sáo. Giả lả lôi kéo chẳng qua cũng chỉ vì sợ chiến tranh lan đến nơi này, ai chẳng mong được yên thân làm ăn. Phương Sĩ Khiêm cười cười: “Phương mỗ bất tài, nhưng thân là quân nhân, nhất định sẽ tận chức tận trách, mong các vị yên tâm.”

Trấn an xong xuôi, dường như Phương Sĩ Khiêm cũng chẳng mấy hứng thú với tiệc rượu. Lấy cớ ra ngoài hít thở cho thoáng rồi lên trên sân thượng, hắn và Vương Kiệt Hi tình cờ gặp nhau như thế.

Trời dần tối, đông chưa qua mà xuân cũng chưa tới, mấy con đường lớn phía xa xa bắt đầu lên đèn. Vương Kiệt Hi chợt không biết nên chào hỏi thế nào cho phải.

Phương Sĩ Khiêm đã cất tiếng: “Lại là cậu à.”

“…”

“Sao lần nào cũng gặp cậu vào buổi tối nhỉ.” Phương Sĩ Khiêm cười nói, “Lại còn là ở những nơi không thể ngờ tới. Tôi hút thuốc, không phiền chứ?”

“Không sao… Chuyện lần trước, thật có lỗi, đã hiểu lầm anh.” Vương Kiệt Hi cảm thấy vẫn nên làm rõ hiểu lầm lần đó.

“À, người như bọn tôi bị hiểu lầm cũng là chuyện thường.” Phương Sĩ Khiêm cảm thấy Vương Kiệt Hi chân thành cáo lỗi đáng yêu hơn Vương Kiệt Hi chỉ trích gay gắt nhiều, “Nhưng tôi cũng rất bất ngờ, cậu lại xuất thân từ …” Hắn quay đầu nhìn đám người đang tiệc rượu linh đình trong sảnh lớn.

“Tôi không thể lựa chọn xuất thân, nhưng tôi có thể lựa chọn lý tưởng của mình.” Vương Kiệt Hi nói, “Giống như anh, rời khỏi sự che chở của gia quyến, chẳng phải cũng vì lý tưởng sao?”

Phương Sĩ Khiêm bật cười: “Cậu hiểu lầm gì về tôi rồi thì phải? Tôi rời khỏi Nam Kinh chỉ vì mồm miệng quá nhanh nhảu, người nhà sợ tôi sẽ đắc tội với kẻ khác trong hoàn cảnh nơi ấy nên mới đẩy tôi đi.”

Vương Kiệt Hi nghẹn họng không biết đáp sao, chỉ đành cố gắng bình tĩnh: “Tình thế bên Nam Kinh quả thật rất căng thẳng…”

“Đúng vậy, ai nấy đều như bước trên băng mỏng.” Phương Sĩ Khiêm đáp, “Rời khỏi chốn thị phi, cả người thoải mái hẳn ra. Lần trước về Nam Kinh một chuyến đã suýt hao mất mười năm tuổi thọ.”

Vương Kiệt Hi bật cười thành tiếng, cậu không ngờ khi bình thường Tư lệnh Phương lại… Bình dị, dễ gần đến vậy.

“Chủ tịch Vương đang cười gì thế?”

“Anh biết tôi là…”

“Chủ tịch Hội sinh viên Đại học B, Vương Kiệt Hi.”

Vương Kiệt Hi nhíu mày: “Anh điều tra tôi?”

Phương Sĩ Khiêm thản nhiên đáp: “Cũng không thể ăn mắng một trận mà tôi vẫn không biết cậu là ai.”

“Không phải Tư lệnh Phương toan tính trả thù đấy chứ?”

“Trả thù thế nào? Tôi mắng lại cậu à?” Phương Sĩ Khiêm cười đáp, “Thực ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ cảm thấy đám sinh viên các cậu thật thú vị.”

“Những gì chúng tôi làm không phải để mua vui.”

Phương Sĩ Khiêm bỗng trở nên nghiêm túc, thu lại nụ cười hòa hoãn thoải mái khi nãy, trầm giọng nói: “Tôi không biết Trung Quốc trong tương lai sẽ trông ra sao, liệu có được như những gì các cậu nói hay không, tôi chỉ biết tôi là một quân nhân.”

“Điều tôi phải làm chính là bảo vệ quốc gia.”

Điếu thuốc cháy hết, Phương Sĩ Khiêm dụi tắt tàn lửa, phủi tay chuẩn bị rời đi: “Hôm nay nói chuyện với cậu rất vui. Tôi đi trước, có duyên gặp lại. À, thật có lỗi, đi du học nhiều năm nên quen, nói tiếng phổ thông quả nhiên không chuẩn lắm.”

Vương Kiệt Hi tạm biệt hắn với tâm trạng phức tạp, cậu ghé người trên ban công sân thượng, nhìn Tư lệnh Phương lên xe đi mất, trong tiềm thức đã xếp Phương Sĩ Khiêm vào nhóm người “có thể trò chuyện”.

Hơn nữa còn mong chờ “duyên gặp lại”.

Không ngờ “duyên gặp lại” xuất hiện bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.

Hôm sau, Vương Kiệt Hi vừa tới trường đã bị bạn học sốt sắng chặn lại: “Chủ tịch, Liễu Phi bị bắt đi rồi!”

Vương Kiệt Hi nghe vài người bạn của Liễu Phi kể rằng tối qua Liễu Phi bị cảnh sát cưỡng chế đưa khỏi trường, đến giờ vẫn không có tin tức.

“Chủ tịch, chúng ta phải làm, làm sao đây! Gia đình Liễu Phi sống xa nơi này, có khi người nhà cô ấy còn chưa biết chuyện!”

Vài người nghĩ đến chuyện dùng tiền lo lót nhưng Vương Kiệt Hi lại nghĩ tới Phương Sĩ Khiêm đầu tiên.

Cậu nhờ bạn học xin nghỉ giúp một ngày rồi chạy thẳng tới dinh thự họ Phương.

“Ồ? Liễu Phi?” Phương Sĩ Khiêm ngồi trên ghế sa lông, phất tay bảo người phụ việc ra ngoài, “Cô ta bị nghi ngờ có liên quan đến vụ ám sát nhân viên trọng yếu của chính phủ.”

“Chuyện đó? Không thể nào! Liễu Phi chỉ là một sinh viên!” Vương Kiệt Hi nghĩ nghĩ, lại ngập ngừng hỏi dò: “Huống hồ, không phải chuyện đó đã kết thúc rồi sao? Anh đã trở về bình an từ Nam Kinh rồi mà.”

Phương Sĩ Khiêm bật cười: “Cậu tưởng tôi dễ dàng về được sao? Loại chuyện này, bên phía Nam Kinh sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu.”

“Nhưng Liễu Phi… Cô ấy chỉ là một nữ sinh, không thể có liên quan gì đến chuyện như vậy cả. Cô ấy sao có gan và đủ năng lực đi ám sát nhân viên trọng yếu của chính phủ chứ?” Vương Kiệt Hi tranh luận.

“Vậy nên, cậu tới đây ý là… ”

“Có thể thả cô ấy ra không?” Vương Kiệt Hi cẩn thận đề nghị.

“Nếu cô ta trong sạch, chắc chắn sẽ được thả ra.”

“Phải làm sao để chứng minh rằng cô ấy trong sạch?”

Phương Sĩ Khiêm trầm ngâm chốc lát: “Cậu nói tôi biết, vì sao cô ta lại làm như vậy?”

Vương Kiệt Hi cau mày: “Cô ấy không làm chuyện này. Chẳng phải mấy người đã bắt được vũ nữ ám sát kia rồi ư? Tôi thật chẳng hiểu còn gì dây dưa đến Liễu Phi.”

“Vương Kiệt Hi.” Phương Sĩ Khiêm bỗng nghiêm túc hẳn, “Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh rằng Liễu Phi có liên lạc bí mật với vũ nữ kia trước vụ ám sát. Cô ta không thể chứng minh được bản thân mình vô can.”

Vương Kiệt Hi cười nhạt: “Thật không ngờ đã là Dân quốc rồi nhưng vẫn còn kiểu xử phạt liên đới như vậy.”

“Không phải liên đới, là đồng phạm.”

Vương Kiệt Hi bất chợt đứng phắt dậy: “Ý của Tư lệnh Phương tôi đã hiểu, ngài đã khăng khăng rằng Liễu Phi có liên quan đến chuyện này thì tôi cũng chẳng cần ở lại đây làm gì nữa. Cáo từ.”

“Chờ đã.” Phương Sĩ Khiêm kéo Vương Kiệt Hi lại, “Ngồi xuống.”

Hắn mệt mỏi day huyệt thái dương: “Đám sinh viên các cậu sao lại cố chấp vậy chứ! Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu cho tôi biết nguyên nhân là được. Cậu muốn cứu cô ta kia mà?”

Vương Kiệt Hi quan sát hắn suốt hồi lâu như đang phân định xem Phương Sĩ Khiêm có lừa mình hay không. Một lúc sau, Vương Kiệt Hi lên tiếng: “Tôi không hiểu anh muốn biết điều gì.”

“Cậu… Các cậu.” Phương Sĩ Khiêm cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Các cậu, ngoại trừ thân phận sinh viên, còn có thân phận nào khác?”

Vương Kiệt Hi cảm tưởng như có một chiếc búa tạ nện mạnh vào lòng mình, cậu nhíu mày khẽ đến mức khó mà trông thấy được, suy nghĩ chốc lát rồi mới từ tốn mở miệng:

“Ngoại trừ sinh viên, chúng tôi còn là cha mẹ của những đứa trẻ, là bạn bè của nhau, đồng thời là…” Vương Kiệt Hi tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Đồng thời là những thanh niên tụ họp cũng nỗ lực vì vận mệnh quốc gia.”

Phương Sĩ Khiêm nghe vậy chỉ cười: “Chậc, cứ thế vậy. Cậu trở về nói với những “thanh niên” khác đừng lo lắng.”

Không ngờ Phương Sĩ Khiêm lại dễ dàng đồng ý đến vậy, Vương Kiệt Hi hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi. Cậu còn muốn ở lại ăn ké cơm trưa sao?”

“Tôi…”

Không đợi Vương Kiệt Hi trả lời, Phương Sĩ Khiêm đã cao giọng gọi: “Nói phòng bếp chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, hôm nay có khách!”

Cuối cùng, Vương Kiệt Hi vẫn ở lại với biểu cảm rối ren.

Nhà bếp bưng lên vài phần thức ăn đẹp đẽ cùng với một tô súp đặc. Lúc dùng bữa, Phương Sĩ Khiêm thuận miệng hỏi: “Người tên Liễu Phi kia là bạn gái cậu sao?”

“Sao anh lại hỏi vậy?” Vương Kiệt Hi cảm thấy kỳ lạ.

“À, tôi thấy cậu rất quan tâm đến chuyện của cô ấy.” Phương Sĩ Khiêm đáp.

“Tôi không có bạn gái.”

Phương Sĩ Khiêm lại hỏi luôn: “Vậy bạn trai thì sao?”

Vương Kiệt Hi nhìn Phương Sĩ Khiêm bằng ánh mắt kinh hãi, Phương Sĩ Khiêm cười cười: “Thật có lỗi, thói quen xấu từ hồi đi du học.”

“Anh Phương, đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi anh.” Vương Kiệt Hi lắc đầu bất đắc dĩ.

Phương Sĩ Khiêm bật cười: “Cậu chỉ là một sinh viên.”

“Có những lúc tôi cảm thấy anh là một người không dễ trêu vào, nhưng cũng có khi tôi lại cảm thấy anh rất thoải mái.” Vương Kiệt Hi giải thích.

Phương Sĩ Khiêm múc súp cho Vương Kiệt Hi: “Ha ha, tôi là vậy đó, cậu không cảm thấy tôi âm dương quái khí là được rồi.”

Âm dương quái khí? Hình như cũng có nét giống… Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.

Ngày qua ngày, lui tới nhiều hơn, Vương Kiệt Hi càng thêm băn khoăn rốt cuộc lúc đầu bản thân cậu từng bước tiếp cận và làm quen Phương Sĩ Khiêm với tâm tình gì. Một bên là quan quân, một bên là sinh viên. Người ta thường nói tú tài gặp lính, có lý mà không nói ra được. Thế nhưng cậu tán gẫu rất hợp với Phương Sĩ Khiêm.

Biết chuyện, gia đình cũng từng nhắc nhở Vương Kiệt Hi vài câu, dặn cậu đừng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nên tận dụng tốt mối quan hệ trong tay. Vương Kiệt Hi cực kỳ coi thường hành vi đó, lời vào tai trái liền ra tai phải. Phương Sĩ Khiêm cũng nhận ra điểm đặc biệt ở Vương Kiệt Hi. Trong khi những phú thương lúc nào cũng cuống quýt lấy lòng, mượn uy hắn còn không kịp, chỉ có Vương Kiệt Hi, thân là con trai trưởng nhà họ Vương, lại chẳng hề tranh thủ kiếm chác lợi ích gì từ mối quan hệ không tầm thường với hắn.

Sau khi tốt nghiệp, Vương Kiệt Hi tới công tác tại tòa soạn báo trực thuộc xí nghiệp nhà mình, ngày ngày tiếp xúc cùng con chữ khá phù hợp với phong thái của cậu. Chuyện của Liễu Phi đã sớm đặt dấu chấm hết, không biết Phương Sĩ Khiêm đã làm bao nhiêu chuyện, vận dụng bao nhiêu mối quan hệ để tạt toàn bộ nước bẩn sang đám gián điệp Nhật Bản. Một bản báo cáo được trình lên, phía Nam Kinh cũng không phản hồi gì thêm. Sau khi được thả, Liễu Phi hoàn thành nốt chương trình học còn lại, tốt nghiệp xong thì đi nơi khác sống, hiếm lắm mới nghe ngóng được chút tin tức. Hiện giờ, những thành viên tích cực nhất của Hội sinh viên đều có tương lai riêng, nhưng dù thế nào đi nữa, họ vẫn không ngừng nỗ lực vì lý tưởng trong tim mình.

Một lần tụ tập bạn học, có người hỏi Vương Kiệt Hi: “Chuyện Liễu Phi hồi đó rốt cuộc đã giải quyết thế nào?”

Vương Kiệt Hi mỉm cười không đáp. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nhà họ Phương ở Nam Kinh gia thế hiển hách, chức tước càng cao càng dễ ngã đau, một khi để lọt tiếng gió, há chẳng phải cậu hại Phương Sĩ Khiêm?

Sau khi thân quen, có lần Vương Kiệt Hi hỏi Phương Sĩ Khiêm: “Hồi đó sao anh lại chịu giúp chúng tôi?”

Phương Sĩ Khiêm nhướng mày: “Cậu có hứng thú với chuyện trên quan trường à? Sao khi trước không thấy hỏi tới.”

“Lúc trước chưa thân quen với anh, có hỏi anh cũng sẽ không nói.” Vương Kiệt Hi đáp, “Nghe anh nói vậy, có vẻ vấn đề này khá phức tạp.”

“Cũng không phức tạp mấy.” Phương Sĩ Khiêm nhìn xung quanh không có ai bèn nửa đùa nửa thật, “Những kẻ từ bên đó tới đa phần đều là lũ cướp bóc mồ hôi nước mắt của nhân dân, lại tham sống sợ chết, giữ lại cũng vô dụng. Gã ta thăng tiến quá nhanh ở Nam Kinh, luôn có người kiêng dè. Cậu nghĩ đi thị sát giữa lúc thế cục căng thẳng như vậy là trò vô nghĩa gì chứ? Cấp trên có người muốn khử gã ta, chuyến kia sống hay chết hoàn toàn dựa vào số mệnh. Chuyện lần đó, nếu chết thì chỉ cần bưng bít bằng cái danh chết không đối chứng là xong. Nhưng nhỡ chẳng may còn sống quay về, vẫn phải cẩn thận để chuyện không bại lộ. Lại nói, chuyện đó ấy à, cấp trên cũng sợ dính dáng đến… Phe ‘Đỏ’.”

“Sao anh tin tưởng tôi vậy.”

“À, như nhau thôi, chẳng phải cậu cũng rất tin tưởng tôi à?” Phương Sĩ Khiêm rót trà cho Vương Kiệt Hi, “Không nói mấy chuyện này nữa, nào, uống trà.”

Vương Kiệt Hi nhận chén trà, thở dài: “Câu ‘Sinh phùng loạn thế, thân bất do kỷ’ này có lẽ giờ tôi đã hiểu. Những lời khi nãy anh nói với tôi là đủ rồi, ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài.”

Phương Sĩ Khiêm nở nụ cười: “Cậu không coi bản thân là ‘người ngoài’ sao.”

“Là anh không coi tôi như ‘người ngoài’.” Vương Kiệt Hi thản nhiên đáp.

Tim Phương Sĩ Khiêm chợt như bị ai cào nhẹ một cái.



Lúc nhà họ Phương gặp biến cố, Vương Kiệt Hi vô cùng hoảng sợ, tưởng rằng chuyện Phương Sĩ Khiêm lén thả Liễu Phi bại lộ. Tin tức về vụ khám xét dinh thự họ Phương ở Nam Kinh lọt vào tay tòa soạn báo, trong khi vài đồng nghiệp đang nghiền ngẫm viết thành tin tức thế nào thì Vương Kiệt Hi đã nhấc chiếc áo măng tô vắt trên lưng ghế chạy vội đi.

Cậu chạy một mạch đến dinh thự họ Phương, người gác cổng thấy là khách quen nên cũng không cản. Vào phòng khách tầng một, nữ giúp việc đang quét dọn lên tiếng nhắc nhở: “Tâm trạng ông chủ hôm nay không tốt, ngài cũng nên cẩn thận chút.” Vương Kiệt Hi gật đầu cảm ơn rồi lập tức lên tầng hai.

Thư phòng trên tầng hai không có ai, Vương Kiệt Hi tìm sang phòng ngủ chính. Phương Sĩ Khiêm đang đứng hút thuốc trước cửa sổ.

Hắn quay đầu lại, không mỉm cười với Vương Kiệt Hi như thường lệ mà chỉ mệt mỏi gật đầu.

Vương Kiệt Hi thở dài, bưng chiếc gạt tàn trên bàn đến bên cửa sổ: “Anh… Anh không sao chứ?”

“Phía Nam Kinh vẫn chưa hạ lệnh, hiện giờ tôi cũng không biết có nên về hay không.”

“Tuy em chưa từng lăn lộn chốn quan trường, nhưng lâu nay ở tòa soạn báo cũng…” Vương Kiệt Hi nói, “Tóm lại, anh muốn nghe phân tích của em không?”

“Nói đi. Chuyện này người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn nhiều.”

Vương Kiệt Hi kéo một chiếc ghế dựa sang để Phương Sĩ Khiêm ngồi xuống, lại rót cho hắn chén trà: “Lần khám xét này đến quá đột ngột. Bạn em bên tòa soạn báo Nam Kinh nói đó là nội đấu phe phái.”

“Ừ.” Phương Sĩ Khiêm uống hớp trà bình ổn tâm trạng, “Tuy đã rời Nam Kinh nhiều năm nhưng cha tôi vẫn thường xuyên gửi tin tức tới, nói rằng luôn cảm thấy có kẻ bất trung trong đám thủ hạ, chưa biết chừng một ngày nào kẻ kia sẽ đâm ông ấy một dao cũng nên. Lúc đó tôi còn an ủi cha rằng họ đều là những người anh em vào sinh ra tử cùng ông trên chiến trường, chưa chắc đã… Thời đại này, lòng người thật đáng sợ.”

“Anh có biết là ai làm không?”

Phương Sĩ Khiêm lắc đầu: “Quyền thế của nhà họ Phương quá lớn, từ trên xuống dưới luôn có kẻ kiêng dè. Chưa biết chừng lần này là cả một nhóm người… Lý do khám xét là nghi ngờ buôn lậu dược phẩm nhưng cũng không lục soát được gì, chỉ đình chỉ chức vụ của cha tôi, ý kiến xử lý chính thức phải mấy hôm nữa mới đưa ra được.”

“Vậy anh phải về đó sao?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“… Tôi không biết nữa. Tình thế như bây giờ, về cũng sai mà không về cũng sai.”

Vương Kiệt Hi nhìn dáng vẻ Phương Sĩ Khiêm tựa người trên ghế, chợt thấy đau lòng.

“Mệt lắm phải không?” Vương Kiệt Hi nói, “Một mình chống đỡ mọi chuyện như vậy.”

“Thực sự tôi rất hâm mộ em, Vương Kiệt Hi.” Phương Sĩ Khiêm cười khổ, “Em có thể lựa chọn con đường cho riêng mình, lựa chọn lý tưởng của bản thân. Nhưng tôi không thể.”

“Hồi đi du học, tôi một thân một mình. Ở bờ bên kia đại dương, được tiếp xúc với rất nhiều tư tưởng mới, nhưng tôi biết tất cả những điều ấy đều xa vời ngoài tầm tay tôi, bởi vì xuất thân của tôi đã sớm định đoạt con đường tôi phải đi.”

“Nếu tôi chệch khỏi quỹ đạo ấy, toàn bộ gia tộc tôi sẽ bị liên lụy.”

“Khi đó tôi rất nhớ nhà, cũng rất cô đơn.”

“Hiện giờ, tôi cũng nhớ nhà nhưng tôi lại không thể trở về.” Phương Sĩ Khiêm nói, “Một mình chống đỡ mà. Nếu tôi gục ngã, nhà họ Phương sẽ thật sự kết thúc.”

“Em sẽ ở bên anh.”

“Gì cơ?” Phương Sĩ Khiêm không nghe rõ.

Vương Kiệt Hi đột ngột ghé người tới, ngậm lấy môi hắn.

Một tiếng nổ rền vang trong đầu Phương Sĩ Khiêm. Hắn trợn to mắt, nhìn Vương Kiệt Hi với vẻ khó có thể tin được.

Hắn thừa nhận rằng hắn có ôm tư tâm với Vương Kiệt Hi, nhưng, nhưng mà ——

Hắn thật sự không ngờ Vương Kiệt Hi cũng như vậy với hắn.

Một nụ hôn cực kỳ đơn thuần, Vương Kiệt Hi chỉ chạm môi hắn mà không có thêm bất kỳ kỹ thuật nào khác nhưng Phương Sĩ Khiêm lại cảm thấy nụ hôn này càng say lòng người hơn tất thảy những nụ hôn của bao đôi trai gái hắn từng thấy khi du học nước ngoài.

Lúc rời nhau ra, cuối cùng Phương Sĩ Khiêm cũng khôi phục phân nửa dáng vẻ thoải mái tự tại thường ngày, chỉ là trong lòng vẫn còn nặng nề, nụ cười trên môi cũng vì thế mà gượng gạo. Hắn nói: “Vương Kiệt Hi, tôi còn chẳng dám đảm bảo ngày mai của mình, em phải thận trọng đấy.”

“Em không cần anh phải bảo vệ.” Vương Kiệt Hi đáp, “Em chỉ muốn đứng cạnh anh.”

Phương Sĩ Khiêm đè nén khát khao ôm cậu vào lòng, khe khẽ thở dài: “Em cảm thấy hiện giờ tôi còn có thể tin tưởng người khác không?”

“Không sao.” Vương Kiệt Hi nhìn vào mắt hắn, Phương Sĩ Khiêm từng đùa rằng đôi mắt Vương Kiệt Hi sáng ngời như những vì sao, “Anh không tin cũng không sao cả, em chỉ muốn để anh biết rằng em sẽ luôn ở đây.”

“Dù một ngày nào đó tôi hoài nghi em…”

“Dù một ngày nào đó anh hoài nghi em.”

Cậu biết và hoàn toàn hiểu những lo lắng trong lòng hắn, nhưng cậu vẫn muốn ở bên cạnh hắn, dù tất cả mọi người đều phản bội hắn, dù hắn không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.

“Vương Kiệt Hi.” Phương Sĩ Khiêm mỉm cười, “Lúc em trở nên điên cuồng thật sự quá bất chấp.”

Không yêu là không yêu, một khi đã yêu liền yêu đến điên cuồng, bất chấp.

Chuyện nhà họ Phương cuối cùng cũng kết thúc, quá trình đương nhiên không tránh được trắc trở. Cũng may nhân mạch và thế lực của nhà họ Phương khi trước vẫn còn, lại thêm Phương Sĩ Khiêm nắm giữ chức vị quan trọng trong quân ngũ, cục diện khu vực hắn trấn thủ cũng khá căng thẳng, chưa biết ngày nào quân Nhật sẽ đánh tới. Suy xét đến những điều này, cấp trên có ra quyết định cũng phải nể mặt vài phần. Vậy nên cuối cùng chỉ thu bớt quyền bính của nhà họ Phương, ra sắc lệnh thuyên chuyển sang một chức vụ nhàn rỗi. Có câu “Không tước vị cả người nhẹ nhõm”, không nắm giữ quyền thế nữa cũng thanh tịnh hơn hẳn. Phương Sĩ Khiêm khuyên người nhà nhân cơ hội này rút lui. Hao tổn hơn nửa kiếp người chốn quan trường lại rơi vào cục diện như vậy, Phương lão gia đã nản lòng thoái chí, trình đơn từ quan, dễ dàng được phê duyệt. Chung quy cũng là kết cục không tồi.

Phương Sĩ Khiêm thấy vậy bèn nói trong nhà chỉ còn mình hắn vẫn tại vị. May mà hắn cách xa Nam Kinh, lại là quân nhân nên lòng người dù hiểm ác cũng không động được tới hắn. Hắn không còn làm việc với thân phận con trai trưởng nhà họ Phương, không cần để ý thận trọng trong từng bước đi nữa, như vậy cũng thoải mái hơn nhiều.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tận tâm tận lực che chở một mình em thôi.” Phương Sĩ Khiêm trêu đùa.

Vương Kiệt Hi nói: “Không cần anh che chở.”

Giữa thời loạn thế, ai có thể bảo vệ được ai?

Vương Kiệt Hi không nói ra nửa câu sau này, cậu cảm thấy lời ấy quá thê lương.

Tháng chín, mùa tựu trường của tân sinh. Dù thời thế loạn lạc nhưng vẫn không thiếu sinh viên chăm chỉ phấn đấu. Vương Kiệt Hi được trường cũ mời về phát biểu trong lễ khai giảng, Phương Sĩ Khiêm biết được chuyện này bèn lặng lẽ mặc đồ nam sinh trà trộn vào đám đông.

Bài phát biểu do Vương Kiệt Hi tự viết, mang đậm phong cách riêng, không xa cách nhưng cũng chẳng hề bình dị. Cậu cũng như bao người, khiêm tốn, hướng nội nhưng vẫn không thể che giấu ánh sáng tỏa ra từ trong cốt tủy. Trong bài phát biểu, cậu liên hệ từ vận mệnh đất nước cho đến tiền đồ cá nhân, đám sinh viên phía dưới không ai không sôi trào nhiệt huyết, hai mắt sáng ngời.

Cũng bị cuốn theo bầu không khí đó, Phương Sĩ Khiêm thầm nghĩ liệu có nên thử gọi cậu ấy là “Vương lừa bịp” không.

Hắn tự tưởng tượng ra hình ảnh thầy tướng số Vương Kiệt Hi mặc trường bào, tay giơ lá cờ “Tính toán như thần” ngoài phố rồi tự bật cười.

Khi buổi lễ kết thúc, Phương Sĩ Khiêm đè thấp vành mũ đi tìm Vương Kiệt Hi, hắn vỗ lưng cậu rồi sửa giọng gọi: “Đàn anh Vương.”

Vương Kiệt Hi xoay người trông thấy liền giật mình. Cậu dở khóc dở cười: “Anh kiếm đâu ra bộ đồ này vậy?”

“Áo Tôn Trung Sơn thôi mà, chỗ nào chẳng có.” Phương Sĩ Khiêm khoe mẽ chút đỉnh, “Thế nào? Tôi mặc quân phục đẹp hơn hay đồ nam sinh này đẹp hơn?”

Vương Kiệt Hi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi vuốt cằm, đáp: “Với diện mạo này của anh… Không mặc gì vẫn là đẹp nhất.”

Phương Sĩ Khiêm vui vẻ, Vương Kiệt Hi không hay nói đùa, xem ra tâm trạng cậu hôm nay không tồi.

“Đi loanh quanh cùng em đi, đã lâu rồi mới trở về đây.” Vương Kiệt Hi nói.

Phương Sĩ Khiêm cùng cậu tản bộ quanh trường, hai người bước trên đường sỏi nhỏ trên sân cỏ, cây cổ thụ cao chót vót che đỉnh đầu, từng lớp lá um tùm xếp chồng lên nhau, ánh nắng xuyên qua kẽ hở, trông rất lãng mạn.

“Thật nhớ thời đi học.”

“Ở nước ngoài?”

“Ừ.” Phương Sĩ Khiêm gật đầu, “Nơi đó cây cối cũng cao lớn, trên bãi cỏ luôn có người đọc sách hoặc những cặp trai gái hẹn hò. Lúc đi ngang hành lang, có thể bắt gặp một tốp sinh viên đang thảo luận, đôi khi còn tranh cãi đến mức vành tai đỏ rực. Các giáo sư tay kẹp cuốn sách tình cờ đi ngang sẽ lịch sự chào sinh viên…”

Vương Kiệt Hi nở nụ cười: “Hồi đó anh ra sao?”

“Tôi ấy à.” Phương Sĩ Khiêm chỉnh lại trang phục, cung kính lên tiếng: “Chào đàn anh ạ!”

“Ồ, sau này có người nhận ra anh, để xem anh có còn khoe mẽ được nữa không.”

Dọc đường đi, quả thực có người bước tới chào hỏi, đáng tiếc không phải người quen Phương Sĩ Khiêm mà là nhận ra Vương Kiệt Hi. Phương Sĩ Khiêm đỏ mắt ghen tị nhìn Vương Kiệt Hi mỉm cười với từng nữ sinh tới chào hỏi đàn anh.

“Vương Kiệt Hi, nhìn tôi này.”

Vương Kiệt Hi nhìn về phía hắn, không hiểu hắn muốn gì.

“Em phải tận dụng thời gian cười với tôi chứ, nhỡ chẳng may một ngày nào đó tôi ra chiến trường rồi không về được thì sao?” Phương Sĩ Khiêm buông lỏng nắm tay, “Vậy nên nếu có một ngày như thế, trước khi chết tôi còn có thể nhớ đến nụ cười của em.”

Hắn thuận miệng trêu đùa một câu, Vương Kiệt Hi lại coi là thật, biểu cảm cứng lại, lạnh lùng nói: “Tai họa lưu ngàn năm, anh có ra chiến trường cũng vẫn về được.”

“Sau này không được nói vậy nữa.”

Phương Sĩ Khiêm thấy cậu mất hứng liền vội vàng níu lại giải thích. Hắn nghĩ cứ bám dính trêu ghẹo chút là được, không ngờ lần này Vương Kiệt Hi giận thật. Quấn lấy ngọt nhạt mãi, Vương Kiệt Hi mới bằng lòng mở miệng: “Phương Sĩ Khiêm, anh hứa với em sẽ không có một ngày như vậy đi.”

“Được!” Cho dù biết cam đoan như vậy hoàn toàn không đem lại tác dụng thực tế gì, nhưng chí ít có thể giải quyết vấn đề trước mắt. Phương Sĩ Khiêm lập tức gật đầu, hứa: “Hứa với em, nhất định tôi sẽ trở về!”

“Nếu anh không về, em chắc chắn sẽ không chờ anh.”

Nếu ngày ấy thật sự đến, ngàn vạn lần đừng chờ đợi tôi. Cứ coi như tôi chưa từng tồn tại. Phương Sĩ Khiêm thầm nghĩ.

Nếu ngày ấy thật sự đến, em sẽ đi tìm anh dẫu phải lên tận trời xanh xuống đáy suối vàng. Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.

Sau khi tốt nghiệp, Vương Kiệt Hi trọ ở căn nhà tự tìm bên ngoài, người nhà cũng tùy ý cậu. Hẹn hò với Phương Sĩ Khiêm rồi, căn nhà trọ kia liền thành phòng trống. Hơn hai mươi ngày trong tháng đều ăn ở tại dinh thự họ Phương. Trước khi làm cơm, phòng bếp đều hỏi: “Hôm nay có nấu phần ngài Vương không?”

Vương Kiệt Hi thích nằm trên chiếc ghế dài trước cửa sổ lớn trong phòng ngủ chính tầng hai. Gối đệm trên chiếc ghế mây kia rất dễ chịu, ngả người vào đó cực kỳ thư thái. Có lần Phương Sĩ Khiêm bận việc về muộn, vừa vào cửa đã quen miệng hỏi: “Em ấy đâu?” Người làm tự hiểu “em ấy” là chỉ ai, nhanh chóng trả lời: “Ngài Vương đang ở trên tầng.”

Phương Sĩ Khiêm lên tầng hai, không ngoài dự đoán, Vương Kiệt Hi lại đang nằm trên chiếc ghế đó.

Trời đã tối hẳn, trong phòng không sáng đèn, Vương Kiệt Hi tựa người trên ghế ngửa đầu ngủ say, đùi đặt một cuốn sách đang mở. Cửa sổ không đóng, tấm mành vải bị gió đêm thổi bay tung lên. Phương Sĩ Khiêm không khỏi bước khẽ hơn.

Hắn lấy một tấm chăn lông trên giường đắp lên người Vương Kiệt Hi. Bản thân lại ngồi bên cửa sổ, không bật đèn cũng không đánh thức người kia, cứ lẳng lặng ngắm nhìn cậu như vậy.

Vương Kiệt Hi ngủ bao lâu, hắn nhìn bấy lâu. Vương Kiệt Hi dụi mắt tỉnh dậy: “Anh về từ khi nào?”

“Tôi cũng không để ý.” Giọng nói Phương Sĩ Khiêm ôn hòa lại mang theo ý cười, mỗi khi nói chuyện với cậu đều dùng trọn sự dịu dàng cả đời.

Vương Kiệt Hi nhìn đồng hồ: “Muộn vậy rồi à. Sao anh không gọi em dậy? Đã ăn cơm chưa?”

“Chưa. Đang đợi em.”

Không cần bật đèn, chỉ với ánh đèn từ ngoài đường hắt vào, nét ôn hòa trên gương mặt Phương Sĩ Khiêm như tan thành nước, vây quanh, bao bọc, ôm lấy Vương Kiệt Hi.

“Đợi em làm gì. Đi thôi, xuống nhà ăn cơm.”

“Chẳng phải em cũng đã đợi tôi rất lâu sao.” Phương Sĩ Khiêm đáp, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Vậy mới là gia đình.”

Vương Kiệt Hi không thể không thừa nhận rằng tim cậu đã lỗi nhịp ngay trong khoảnh khắc đó.

Phương Sĩ Khiêm không nói cho Vương Kiệt Hi biết hôm ấy hắn bận công chuyện gì. Đó là một đoạn điện tín của quân Nhật bị chặn được, rằng bọn chúng sắp tấn công tới đây.

Phương Sĩ Khiêm bận rộn điều binh, triển khai phòng thủ và xin chỉ thị cấp trên.

Điều gì phải tới cuối cùng vẫn sẽ tới.

Một tuần sau, tin tức quân Nhật sắp đánh tới lan truyền khắp thành, những vật tư chiến lược và tài liệu di sản văn hóa, lịch sử đều đã được chuyển đi, các trường học đóng cửa hoàn toàn. Công xưởng trực thuộc xí nghiệp nhà họ Vương bắt đầu lục tục di dời, hầu hết các tòa soạn báo đều ngừng xuất bản, chỉ còn lại duy nhất tòa soạn Vương Kiệt Hi làm việc vẫn tiếp tục kiên trì.

Hai tuần sau, toàn bộ cư dân có thể di tản đã di tản hết, các thương nhân lớn đều chạy tới vùng khác, nhà họ Vương cũng chuẩn bị chuyển đi. Trước khi đi, Vương phu nhân khóc lóc xin Vương Kiệt Hi đi cùng cả nhà nhưng cậu kiên quyết ở lại. Vương Kiệt Hi mỉm cười an ủi người nhà cứ đi trước rồi cậu sẽ sớm khởi hành.

Hai tuần lẻ năm ngày sau, quân Nhật chỉ còn cách thành trấn này năm ngày lộ trình, việc chuẩn bị chiến đấu tiến hành đến giai đoạn then chốt. Mỗi đêm, Phương Sĩ Khiêm chỉ có khoảng bốn, năm tiếng để ngủ. Tòa soạn báo chỗ Vương Kiệt Hi đã ngừng ra ấn phẩm. Phương Sĩ Khiêm thử khuyên Vương Kiệt Hi rời khỏi lần đầu tiên.

Ba tuần sau, quân Nhật đột ngột ngừng hành quân. Phương Sĩ Khiêm một lần nữa thuyết phục Vương Kiệt Hi rời đi.

Ba tuần lẻ hai ngày sau, quân Nhật tiếp tục di chuyển. Phương Sĩ Khiêm âm thầm nghiên cứu phương án rời khỏi thành một cách an toàn.

Ba tuần lẻ bốn ngày sau, quân Nhật đã tiếp cận và đóng quân bên ngoài thành. Lần đầu tiên giao chiến, đôi bên đều tổn thất.

Chính phủ Nam Kinh ban bố quân lệnh tử thủ.

Màn đêm buông xuống, dinh thự họ Phương, Phương Sĩ Khiêm trộn thuốc ngủ vào cơm của Vương Kiệt Hi.

“Kiệt Hi, thành thật xin lỗi.” Phương Sĩ Khiêm nắm chặt tay Vương Kiệt Hi. Không biết có phải cậu ấy đang gặp ác mộng hay không, dáng vẻ khi ngủ cũng chẳng thể thả lỏng.

“Tôi không còn cách nào cả… Xin lỗi… Thành thật xin lỗi…”

Hắn muốn ngắm nhìn Vương Kiệt Hi lâu thêm một lát, muốn khắc ghi mọi biểu cảm của cậu vào trí nhớ. Dáng vẻ cậu khi vui, khi tức giận, khi âu sầu, hắn muốn mô tả lại hết thảy những điều ấy trong đầu mình một cách thật rõ ràng, để dù đạn bom bay tới trước mắt, hắn vẫn có thể nhớ rõ.

Như sợ về sau không còn cơ hội để gọi nữa, hắn không ngừng gọi khẽ: “Kiệt Hi, Kiệt Hi.”

Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi, Kiệt Hi của hắn.

Có người gõ cửa bước vào. Phương Sĩ Khiêm ngẩng đầu nhìn người mới tới rồi lại cúi xuống nhìn Vương Kiệt Hi bằng ánh mắt bi thương và không nỡ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, ôm lấy Vương Kiệt Hi, để cậu dựa đầu vào lòng mình: “Đi thôi, tôi đưa em ấy ra xe.”

Màn đêm dày đặc hòa lẫn nỗi sầu ly biệt, mùi thuốc súng và cả đau thương khi non sông tan nát.

Lúc tỉnh lại, Vương Kiệt Hi cảm thấy cả người chòng chành, cậu mở mắt, điều đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn là một khoang thuyền xa lạ.

Trong khoảnh khắc đó, cậu đã hiểu ra tất cả.

Tháng hai, đông vẫn chưa tàn, Vương Kiệt Hi mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh đứng trên boong thuyền. Gió biển lạnh thấu xương không ngừng quất qua nhưng cậu lại không cảm thấy lạnh, lòng cậu tan nát như bị gió dữ rít gào quăng quật.

“Thưa ngài.”

Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn thoáng qua, hai người trẻ tuổi được Phương Sĩ Khiêm phái đi hộ tống cậu, một người tên Cao Anh Kiệt, người còn lại tên Lưu Tiểu Biệt. Từ sau khi Vương Kiệt Hi tỉnh lại, hai người họ chưa từng chịu rời cậu dù một tấc, như thể sợ cậu có thể lắp cánh bay về.

“Thưa ngài, trời lạnh lắm, ngài mau khoác thêm áo ấm đi ạ.” Cao Anh Kiệt đưa áo măng tô tới.

Vương Kiệt Hi nhận lấy, choàng hờ lên người. Cậu lại đứng hứng gió thêm một hồi rồi mới hỏi: “Lúc đưa tôi đi, anh ấy có nói gì không?”

“Tư lệnh dặn chúng tôi đưa ngài ra nước ngoài an toàn.” Lưu Tiểu Biệt lục lọi túi áo, “Đây là thư Tư lệnh gửi ngài, ngài ấy nói rằng nó rất quan trọng, tôi vẫn luôn giữ bên người.”

Vương Kiệt Hi chừng như không dám nhận lấy lá thư ấy. Coi nó là gì đây, tuyệt bút ư?

Cuối cùng cậu vẫn cầm lá thư nhưng không vội mở nó ra, thay vào đó là một câu hỏi: “Anh ấy còn để lại gì cho tôi nữa không?”

Lưu Tiểu Biệt vò đầu ngẫm nghĩ: “Hình như còn có món đồ gì đó nhưng trời tối quá nên chúng tôi không thấy rõ. Ngài ấy để nó vào trong túi áo ngài, phải rồi, chính là túi chiếc áo khoác này.”

“Tôi biết rồi. Hai người về khoang thuyền đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Cả hai đều bất động, Vương Kiệt Hi lại nói: “Tôi đâu thể nhảy xuống biển bơi về.”

Bấy giờ Lưu Tiểu Biệt và Cao Anh Kiệt mới xoay người rời đi. Vương Kiệt Hi hít sâu một hơi, tay phải duỗi tới tìm kiếm trong túi áo.

Cậu chạm vào một món đồ hình tròn, lấy ra, không ngờ lại là một chiếc cúc áo.

Cậu nghiêm túc quan sát một lát, phát hiện ra đó là cúc áo sơ mi mặc bên trong quân trang của Phương Sĩ Khiêm. Cậu đã từng nhìn hắn mặc, chắc chắn không sai được.

“Tư lệnh, ngài còn muốn để lại gì đó cho ngài ấy không?”

“…” Phương Sĩ Khiêm trầm ngâm một lát rồi giật đứt chiếc cúc thứ hai trên áo sơ mi quân trang, bỏ vào túi áo Vương Kiệt Hi.

Đó là chiếc cúc áo nằm gần trái tim nhất.

Gió biển lạnh căm pha trộn mùi muối mặn chát táp vào mặt Vương Kiệt Hi rát rạt. Cậu lặng lẽ đọc hết bức thư Phương Sĩ Khiêm để lại.

Sau đó, cậu đột nhiên quỳ sụp xuống, tay trái siết chặt tờ thư đã mở, trong lòng bàn tay phải là chiếc cúc áo kia. Cậu đè tay lên tim mình, khóc nấc như một đứa trẻ.

Cậu gọi, hướng về phía đất liền, gọi không ngừng: “Phương Sĩ Khiêm”.

Từng tiếng khàn đặc, từng chữ như huyết lệ.

Tiếng gọi ấy cách biển lớn mênh mông, cách khói lửa chiến tranh, chẳng biết cuối cùng có đến được bên tai Phương Sĩ Khiêm hay không.

Đó là thời khắc thất thố nhất trong cuộc đời Vương Kiệt Hi, nước mắt không ngừng rơi xuống, cổ họng hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não, liên tục hét lớn vì đau đớn tột độ cho đến tận khi cuống họng khàn đặc, chẳng thể phát ra âm thanh được nữa.

Lúc Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt chạy ra, Vương Kiệt Hi đã ngất xỉu trên boong thuyền, tóc tai hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, nhưng tay vẫn siết chặt lá thư và chiếc cúc áo, không tài nào cạy ra nổi.

“Kiệt Hi,

Thấy chữ như thấy người.

Có lẽ khi đọc bức thư này, em đã ra biển lớn. Tôi tự tiện sắp xếp đưa em đi, không mong em tha thứ, chỉ mong em bình an.

Lần này xa cách trùng dương, phải vạn lần cẩn trọng.

Nếu tôi mạng lớn, đợi đến ngày đánh đuổi hết lũ giặc Nhật, nhất định tôi sẽ tìm em.

Nếu bất hạnh, hy vọng em sẽ sống thật tốt và quên hết quá khứ đi. Cũng quên luôn cả người tên Sĩ Khiêm này.

—— Phương Sĩ Khiêm.”

END
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,381
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
Bình thường PV toàn cà khịa nhau thôi, riêng cái fic này cứ anh anh em em ngọt muốn sâu răng.


Cũng bị cuốn theo bầu không khí đó, Phương Sĩ Khiêm thầm nghĩ liệu có nên thử gọi cậu ấy là “Vương lừa bịp” không.

Hắn tự tưởng tượng ra hình ảnh thầy tướng số Vương Kiệt Hi mặc trường bào, tay giơ lá cờ “Tính toán như thần” ngoài phố rồi tự bật cười.
Hiếm thấy một lần Phương bớt thần kinh và Vương bớt ma thuật sư. Vậy mà tg cũng ráng chèn một đoạn Vương làm thầy bói cho được hà.
:yao
Chúc Phương thần sinh nhật vui vẻ!
 

Bình luận bằng Facebook