Hoàn [Phương Huy Lưu Thảo 2021] [Phương Sĩ Khiêm] Phòng Phong

NuanYang

Farm exp kiếm sống
Bình luận
50
Số lượt thích
153
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy Vương Papa
#1
PHÒNG PHONG

Sản phẩm thuộc projectMừng SN Phương Sĩ Khiêm 2021 - Phương Huy Lưu Thảo
Phương Thần, sinh nhật vui vẻ!

Tác giả: 陆何
Edit: @NuanYang
Beta: @An Dĩ Duyệt


Phương Sĩ Khiêm trung tâm, lần này là góc nhìn của Phòng Phong, yes, chính là góc nhìn của thẻ tài khoản đó ~

*********

Tui tên Phòng Phong.

Là một thẻ tài khoản game Vinh Quang bình thường được sinh ra từ một chuỗi dữ liệu, chức nghiệp sứ giả thủ hộ, người thao tác là Phương Sĩ Khiêm, danh xưng Thần Trị Liệu.

Nói vậy tui cũng nổi tiếng lắm đó chứ.

Vương Bất Lưu Hành từng nói với tui, làm một chuỗi dữ liệu mà có thể lăn lộn đến vị thế như hiện giờ cũng xem như viên mãn rồi, ít nhất có thể thoải mái phát huy năng lực của mình thích làm gì thì làm. Khi nói lời này ánh mắt anh ta rõ ràng có một tia âm u, dường như ngôi sao trên chóp mũ nhọn cũng sắp sửa rơi xuống.

Tui biết anh ta đang ngầm ám chỉ điều gì, người thao tác anh ta tên Vương Kiệt Hi, chơi ma đạo học giả đến độ tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình, ngoài Phương Sĩ Khiêm chẳng ai có thể đuổi kịp bước chân của cậu chứ đừng nói là hiểu được mạch suy nghĩ, vì thế chỉ đành tự phong ấn bản thân. Nhưng thần thì vĩnh viễn là thần, dù có phong ấn vẫn là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, lúc sau cậu dẫn dắt chiến đội giành được quán quân mùa thứ năm và á quân mùa giải thứ sáu.

Nói đến mùa giải thứ sáu lại đau lòng. Chiến đội Vi Thảo vốn đã tiến vào trận chung kết, ai dè cái tên thao tác Sách Khắc Tát Nhĩ đời thứ ba của đối thủ tâm thật là bẩn, chơi chiến thuật tính kế tui khiến Phương Sĩ Khiêm không kịp né tránh, trận đấu vừa bắt đầu chưa được bao lâu đã bị nốc ao, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Bất Lưu Hành cô độc đứng trên sàn đấu thậm chí còn giải phong đấu pháp Ma Thuật Sư, cuối cùng vẫn không thoát khỏi đợt vây công từ Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền.

Ngày hôm đó Phương Sĩ Khiêm vô cùng buồn bã, từ khi được sinh ra đây là lần đầu tiên tui nhìn thấy chủ nhân khổ sở đến vậy, vẻ mặt của hắn khiến tui cũng đau lòng theo, tuy không rõ đó là thứ cảm xúc gì. Tiệc mừng vốn đã được chuẩn bị kỹ càng lại biến thành nguyên liệu mượn rượu giải sầu, tui nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm điên cuồng nốc rượu đến không muốn sống sau đó ôm chặt lấy người không uống rượu lông mày chưa từng dãn ra là Vương Kiệt Hi, ôm không buông tay, nỉ non quán quân năm sau nhất định là Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi không hiểu chuyện gì ngơ ra mất hai giây, nhỏ giọng ngập ngừng lại cẩn thận gọi một tiếng Sĩ Khiêm, thấy hắn đã nhắm mắt ngủ đến bất tỉnh nhân sự mới dìu hắn vào phòng mình ném lên giường, nhưng vẫn cẩn thận đắp kín chăn cho hắn.

Sau cùng mới lẩm bẩm một câu thật không giống tính cách ngày thường chút nào.

Quán quân năm sau dĩ nhiên là chúng ta.

Tui quay mặt đi không tiếp tục nhìn bọn họ, chỉ nói với Vương Bất Lưu Hành, thật sự hy vọng nguyện vọng của bọn họ có thể thành hiện thực.


***


Tui không giống với Đông Trùng Hạ Thảo, cho dù hai đứa tui đều được đính kèm với Phương Sĩ Khiêm, nhưng Đông Trùng Hạ Thảo đã ra mắt từ mùa giải đầu tiên rồi, mùa giải thứ hai Phương Sĩ Khiêm mới tiếp nhận cậu ta.

Còn tui, có thể nói là do chủ nhân tự tay sáng tạo, khi Phương Sĩ Khiêm nhận thấy bé mục sư chân ngắn ảnh hưởng đến khả năng tự do phát huy của hắn ở mùa giải thứ hai.

Nói một cách chính xác, hắn là người thao tác đầu tiên của tui, nhưng sẽ không phải là người cuối cùng.

Í, vế sau kia thật sát phong cảnh.

Tui nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp hắn, đó dường như là một ngày hè, hắn ngồi trước máy vi tính, làn gió thanh mát lướt qua ngoài song cửa. Tui chẳng qua cảm thấy hắn thật dễ nhìn, thiếu niên mười tám mười chín tuổi vẫn còn lưu lại chút ngây ngô đơn thuần, đồng phục Vi Thảo vừa vặn phác họa ra đường nét cơ thể, tóc đầu đinh gọn gàng dứt khoát, đuôi mắt khẽ cong, khóe miệng mỉm cười nhẹ, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng gõ nhịp lên mặt bàn. Đôi mắt đang nhìn tui đặc biệt đẹp đẽ, con ngươi không đen tuyền mà màu nâu trà, óng ánh lóe sáng giống như thủy tinh.

Hắn nói, giọng khẽ vang lên, “Ừm, mục sư tên Đông Trùng Hạ Thảo, vậy ngươi gọi là Phòng Phong đi!”

Phòng Phong à, nghe được đấy chứ. Chí ít cũng tốt gấp mấy lần Vương Bất Lưu Hành trị đau bụng kinh.

Khi ấy Vương Kiệt Hi còn chưa phải người thao tác Vương Bất Lưu Hành mà là Lâm Kiệt, ôn tồn lễ độ lại rất quyết đoán, tuy rằng thao tác không quá xuất sắc chỉ chuẩn chuyên nghiệp thôi, nhưng có thể khiến toàn đội đều nhất mực nghe theo anh ấy.

Đặc biệt là tên nhóc mắt toét Phương Sĩ Khiêm này.

Hắn khi ấy thật sự là một vì sao sáng chói, so với Vương Kiệt Hi một năm sau khiến người người kinh hãi thì không hề thua kém chút nào, nếu không phải sự phối hợp của bộ đôi Phồn Hoa Huyết Cảnh nhà hàng xóm quá chói mắt thì người chơi trị liệu như hắn chắc chắn sẽ trở thành uy hiếp lớn với những chiến đội khác. Mùa giải đó nếu có trao giải Người mới xuất sắc nhất, tui dám cá một trăm phần trăm người đó sẽ là hắn.

Mặt khác những người còn lại của Vi Thảo, thực lực cũng chỉ trung bình giống như Lâm Kiệt, mỗi lần lên sân Phương Sĩ Khiêm đều cố gắng hết sức cũng không vãn hồi được cục diện ngược lại còn bị kéo chân sau, thế nhưng sau trận đấu luôn luôn bày ra khuôn mặt rực rỡ tươi cười, nói với các tiền bối lần sau mình cố lên nhé.

Trong đôi mắt của hắn thế giới luôn tốt đẹp như thế, tui lại cảm thấy tâm hồn hắn còn tốt đẹp hơn.

Hắn không muốn bất cứ người nào rời đi, đặc biệt là Lâm Kiệt.


***


Nhưng người đầu tiên rời đi lại là anh ấy.

Nguyên nhân gián tiếp là Vương Kiệt Hi.

Lần đó khiến quan hệ của bọn họ hạ xuống âm độ.

Thực ra trước đây quan hệ giữa hai người cũng khá, tui đã nhiều lần thấy Phương Sĩ Khiêm lầm bầm lầu bầu một mình trong phòng, Lâm đội phát hiện một cậu nhóc thiên tài chơi ma đạo học giả, sau này Vi Thảo chắc chắn sẽ đoạt quán quân he he he.

Hắn cũng từng đặc biệt đến trại huấn luyện xem Vương Kiệt Hi, khi quay về vui đến thấy răng chẳng thấy mắt.

Kết quả hẳn là không tệ.

Vương Kiệt Hi khi ấy đúng là cao quý lãnh diễm, ở trại huấn luyện kiêu ngạo giống như một tiểu hành tinh độc lập, quanh đi quẩn lại theo quỹ đạo định sẵn của riêng mình.

Tui nhìn một cái là biết, cậu ta chính là kiếp nạn cả đời của Phương Sĩ Khiêm.

Hai người họ ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, nhiều khi cả lý do tranh cãi cũng không có mà vẫn quấn lấy nhau ầm ĩ không thôi, tui với Vương Bất Lưu Hành đứng xem đều cạn lời. Hơn nữa cái gọi là tranh luận luôn luôn là Phương Sĩ Khiêm nói Vương Kiệt Hi nghe, chưa từng có ngoại lệ. Vài lần lão Phương tức đến nổ phổi bất chấp tất cả vung nắm đấm lên giải quyết, tuy nhiên lần nào cũng bị Vương Kiệt Hi trấn áp xuống.

Nhưng tên nhóc mỗi lần nháo đến long trời lở đất kia ấy à.

Kỳ thực hắn đã sớm tha thứ cho Vương Kiệt Hi.

Nội tâm Phương Sĩ Khiêm cực kỳ đơn giản, theo lý thuyết chòm sao mà Vương Bất Lưu Hành am hiểu, hắn là chòm sao Bọ Cạp, mặc dù có chút biến dị ghê gớm nhưng cũng giống đội phó Gia Thế Ngô Tuyết Phong, trong lòng tự có nhận định, đối với người mình quan tâm người khác không được chạm tới nửa cọng lông, còn người không liên quan thì ai thèm quản ngươi sống hay chết.

Hắn đã sớm thừa nhận Vương Kiệt Hi, chỉ là không tự ý thức được điều đó.


***


Cả mùa giải này Vi Thảo bị bao phủ trong một bầu không khí kỳ kỳ quái quái, rõ ràng Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm đều rất mạnh, lại không thắng được trận thi đấu.

Là Vương Kiệt Hi quá mạnh mẽ.

Hai người họ đều biết rõ ràng điểm ấy, nhưng Phương Sĩ Khiêm lại chẳng hề nói điều gì, tui biết trong lòng chủ nhân cũng không muốn khiến Vương đội phải thay đổi, nhưng lại không thể không như vậy.

Rõ ràng Vương Kiệt Hi là người quan trọng trong lòng hắn, mà trong tâm Vương đội, dù là bản thân hay Vương Bất Lưu Hành, kể cả đấu pháp Ma Thuật Sư được người người ngưỡng mộ cũng không trọng yếu bằng Vi Thảo.

Dẫn đến kết quả như vậy là điều tất nhiên.

Khi tui phát hiện Vương Bất Lưu Hành có vẻ vô tình lại dường như cố ý dừng lại chờ đợi đồng đội bị bỏ rơi phía sau, tận đáy lòng kinh ngạc không kém gì Phương Sĩ Khiêm lúc ấy.

Phương Sĩ Khiêm dừng lại toàn bộ thao tác, vì thế tui cũng đứng đó bất động, trơ mắt nhìn cả đoàn bị diệt.

“Dm!” Phương Sĩ Khiêm trầm giọng mắng một câu, lập tức lôi kéo Vương Kiệt Hi đang bình tĩnh nhìn hắn lao ra khỏi phòng.

Hắn muốn Vương Kiệt Hi cho hắn một lời giải thích.

Kết quả thế nào mọi người đều biết đấy, lý do không gì khác ngoài Vi Thảo, vì quán quân, ... Tương tự như vậy, qua loa như vậy, cũng đường hoàng như vậy.

Phương Sĩ Khiêm nhíu chặt hàng lông mày, mà Vương Kiệt Hi cũng không cúi đầu, mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Những lời định nói ra đều nín lại trong lòng.

Ai cho phép cậu vì chiến đội mà hy sinh bản thân mình như vậy?

Vi Thảo ở trong lòng cậu quan trọng đến thế sao?

Cậu không đau lòng nhưng tui đau lòng đấy!

Vòng đi vòng lại cũng chẳng có lý do nào khác ngoài những câu kia, tui cũng biết rõ ý tứ thật sự của cậu ta là gì. Kết quả chung quy vẫn là cúi đầu chịu thua, “Cậu... sau này có chuyện gì tốt nhất vẫn nên thương lượng với tôi trước đấy!” Giọng điệu so với trước đó mềm mại hơn nhiều.

“Thương lượng với anh thì anh sẽ đồng ý sao? Hẳn là trực tiếp lao vào đánh nhau đi!”

Lòng tốt bị thằng nhóc con xem là lòng lang dạ thú, Phương Sĩ Khiêm tức đến run cả người, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đáp án đương nhiên là không đồng ý.

“Rõ ràng là cậu đánh tôi.” Hắn lầm bầm lầu bầu.

Vương Kiệt Hi thấy buồn cười.

Sau đó cậu ta bước lên một bước, ôm lấy vị tiền bối đầu sắp cúi đến ngực kia. “Cảm ơn anh, Phương Sĩ Khiêm.”


***


Lại nói đến một chuyện khá lâu về trước.

Mấy ngày trước Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm đến trại huấn luyện đem về một đám người mới. Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng chọn được người thừa kế của mình, là một cậu bé ngoan ngoãn ngại ngùng tên Cao Anh Kiệt, thao tác tài khoản Mộc Ân.

Tui cũng nhìn thấy cậu thiếu niên rất có khả năng sẽ trở thành chủ nhân đời kế tiếp của mình, hai mắt đảo tới đảo lui nom rất ranh ma, cực kỳ giống Phương Sĩ Khiêm mà lần đầu tui nhìn thấy, cậu ta nói cậu tên Viên Bách Thanh.

Thế nhưng tui rất là không vui.

Tui không muốn rời khỏi Phương Sĩ Khiêm.

Cho dù lời nói một bên không quá có tác dụng.

Cho dù đó là người kế nhiệm hắn đích thân chọn lựa.

Tui vẫn cảm thấy Phương Sĩ Khiêm chưa cần thiết phải lựa chọn người kế nhiệm ngay lúc này, ngay cả Vương Kiệt Hi cũng không gấp mà từ từ giúp Cao Anh Kiệt quen thuộc mọi thứ, mà hắn lại trực tiếp giao Đông Trùng Hạ Thảo cho Viên Bách Thanh, mỗi ngày bất chấp rút bớt thời gian huấn luyện của mình tới chỉ bảo cậu, thậm chí còn trực tiếp ném cậu ta lên sàn đấu tôi luyện.

Mức độ nóng vội của hắn đến cả Vương Kiệt Hi cũng nhìn ra.

“Viên Bách Thanh còn nhỏ, Phương Sĩ Khiêm anh thúc giục em ấy gấp gáp như thế làm gì?”

Hắn chỉ cười cười cho qua.

Cho đến một hôm kia huấn luyện.

Sai sót của Phương Sĩ Khiêm dẫn đến Vương Bất Lưu Hành tử vong. Ai cũng nghĩ đây chỉ là một thoáng sơ suất của Thần Trị Liệu, cả Vương Kiệt Hi cũng không trách tội hắn, chỉ bảo: “Đã nói anh không được ăn quà vặt ở phòng huấn luyện rồi.”

Chỉ có Phương Sĩ Khiêm mặt trắng bệch.

Tui cũng thấy sợ hãi, trong giây phút hoảng hốt nghe được tiếng thở dài của Vương Bất Lưu Hành.

Chuyện đáng sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.

Tốc độ tay của Phương Sĩ Khiêm, đã không theo kịp tiết tấu mà hắn muốn hành động. Sai sót mới đây ngón tay hắn đã tận lực muốn làm ra động tác trong đầu dự kiến, thế nhưng vẫn chậm mất một khắc.

Một khắc trí mạng.

Giống Lạc Hoa Lang Tạ của Tôn Triết Bình.

Chấn thương tay, thật sự đòi mạng mà.

Phương Sĩ Khiêm trốn ở trong phòng, giấu nhẹm Vương Kiệt Hi về tờ giấy báo chấm dứt sự nghiệp đánh giải sắp được gửi tới tay hắn kia, vẫn duy trì bộ dáng điềm nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mình chỉ cần cùng cậu ta đánh xong mùa giải này nữa thôi. Hắn tự nhủ thầm trong lòng.

Mình chỉ còn mùa giải này được đánh cùng hắn nữa thôi. Tui tự nói với bản thân mình.

Thần Trị Liệu không còn nhàn nhã như xưa, mỗi lần thi đấu hắn phải dùng hết khả năng mới có thể đi vào trạng thái.

Giống Vương Bất Lưu Hành đau lòng Vương Kiệt Hi tự hy sinh như vậy, tui nhìn Phương Sĩ Khiêm quật cường chống đỡ thế này cũng đau lòng muốn chết.

Không có ai hy vọng mùa giải thứ bảy Vi Thảo đoạt quán quân hơn tui.

Chung quy, thời gian của hắn không còn bao nhiêu nữa.


***


Cuối cùng cũng tới trận chung kết mùa giải thứ bảy.

Đối thủ của Vi Thảo là Bách Hoa. Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc mất đi người hợp tác tốt nhất, đây dường như cũng là lần gắng sức cuối cùng.

Tui âm thầm lo lắng cho Phương Sĩ Khiêm.

Nhưng cuối cùng hắn đã làm được. Tên nhóc khiến tui đau lòng kia, hắn thành công rồi!

Hắn dùng hết toàn lực, tui và Vương Bất Lưu Hành trụ lại trên sân đấu, nhìn Bách Hoa Liễu Loạn phía đối diện tiêu hao giọt sinh mệnh cuối cùng ngã xuống mặt đất.

Vinh Quang.

Xuyên thấu qua màn hình, tui thấy rõ gương mặt của hắn.

Mồ hôi rơi như mưa hạ, nhưng hắn đang cười.

Chẳng khác chi lần đầu gặp mặt.

Thật đẹp đẽ.

Đứng kế bên hắn là Vương Kiệt Hy.

Tui nghĩ đến đôi mắt âm u của Trương Giai Lạc, nghĩ đến lời Diệp Thu đã nói, Vinh Quang, không phải trò chơi của một người.

Còn may, bọn họ còn có nhau.

Vì thế tui cũng cười.

Thế gian hạnh phúc, hết thảy như ngươi mong muốn.


***


Tui tên Phòng Phong.

Người thao tác của tui không hề trâu bò, ngược lại càng giống tên đần, nhảy nhót tưng bừng nhiệt tình đấu khẩu, dám ở giữa đoàn chiến mắng Quân Mạc Tiếu đã được phong thần mắng đến cẩu huyết lâm đầu (*), rất là hợp ý tui.

cẩu huyết lâm đầu: mắng chửi xối xả / mắng té tát

Cậu ta tên là Viên Bách Thanh, tên rất dễ nghe.

Nhìn qua rất giống acc clone của Phương Sĩ Khiêm.

Tui đứng một mình trên vách núi lộng gió, Viên Bách Thanh dồn toàn bộ trọng tâm lên thân Đông Trùng Hạ Thảo, vì thế tui có thêm khá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Đó là thời gian tui tưởng niệm Phương Sĩ Khiêm.

Phía sau lưng, Vương Bất Lưu Hành đang gọi tui. Tui quay đầu lại, nhớ đến hôm nay diễn ra vòng tân binh khiêu chiến, Mộc Ân của Cao Anh Kiệt có lẽ vừa đánh với anh ta một trận, liền chăm chú nhìn anh ta hồi lâu: “Điểm kỹ năng của anh là chuyện gì thế?”

Anh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đã qua bấy nhiêu năm, Vương Kiệt Hi vẫn là như vậy.” Ngữ điệu có chút đau lòng.

Cho nên ……...

Tui mở mắt trừng trừng, nghĩ đến thiếu niên năm ấy kiên quyết từ bỏ đấu pháp Ma Thuật Sư, ánh mắt sáng lấp lánh, đối mặt với sự ép hỏi của Phương Sĩ Khiêm còn trả lời rất quy củ chiếu lệ.

Mà hiện tại, cậu ta vẫn lựa chọn từ bỏ thanh danh được gây dựng trong nhiều năm, dứt khoát không hề ngập ngừng.

Tui nghĩ mãi vẫn chẳng thể hiểu được cảm tình của Vương Kiệt Hi đối với Vi Thảo, chỉ muốn nhắc lại câu nói năm xưa Phương Sĩ Khiêm thở dài khi hòa giải với cậu ta: “So với Lâm đội, cậu còn thích miễn cưỡng mình hơn.”

Nhất Diệp Chi Thu cũng từng nói, trọng trách trên người Vương Kiệt Hi, quá nặng.

Tui lại nhớ đến Phương Sĩ Khiêm.

Tui biết trong lòng hắn không thể nào bỏ được Vi Thảo cũng chẳng thể buông được Vương Kiệt Hi, có lẽ cũng rất luyến tiếc tui luyến tiếc Đông Trùng Hạ Thảo, nhưng hắn vẫn ra đi, bởi vì hắn biết rõ mình không thể tiếp tục, giờ phút ấy, hắn lại trở nên lý trí hơn bất kỳ ai.

Tình cảm của con người thật sự là một thứ kỳ diệu, rõ ràng tiếc nuối hơn bất cứ ai khác, ban đêm vụng trộm trùm chăn đôi mắt đỏ hoe như con thỏ, ngày rời đi hôm ấy ôm Vương Kiệt Hi không buông tay, cũng chẳng còn bộ dáng ranh ma quỷ quái thường ngày, giọng nói nghèn nghẹn nói tiểu đội trưởng tui thật sự không muốn đi mà không muốn cứ để cậu một mình như vậy đâu không có tui cậu phải tính sao đây! Còn đâu lý trí trong buổi họp báo dõng dạc kêu to đạt được hai quán quân là đủ rồi.

Bộ dáng cười ha ha mạnh mẽ che giấu vết thương trong lòng, không buông xuống thì không ai biết được.

Thế nhưng tui biết, Vương Kiệt Hi cũng biết.

Tên nhóc kia cuối cùng đã không còn bóng dáng thẳng như ruột ngựa năm đó, cũng không còn viết mọi cảm xúc lên mặt, mà đã học được quan tâm, học được che giấu, học được trong lòng khổ sở muốn chết trên mặt vẫn mang tươi cười,

Tui không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Hắn cố ý giấu diếm Vương Kiệt Hi nhưng vẫn bị lộ ra.

Hắn thích Vương Kiệt Hi như vậy, tui lần đầu nhìn đã biết.

Còn Vương Kiệt Hi thích hắn như nào, là Vương Bất Lưu Hành nói với tui.

Cho nên sau này, Vương Bất Lưu Hành một thân một mình khiêng Vi Thảo bay về phía trước, còn về Vương Kiệt Hy, hắn đã có Phương Sĩ Khiêm.


***


Tui biết, thật ra Viên Bách Thanh luôn không dám dùng tui đánh phối hợp với Vương Bất Lưu Hành, Đông Trùng Hạ Thảo nói đứa nhỏ kia cũng áp lực rất lớn, bởi vì tui là thẻ tài khoản được Phương Sĩ Khiêm sử dụng nhiều nhất, mà từ đáy lòng cậu nhóc vẫn luôn sợ làm hỏng uy danh của sư phụ nó.

Tui cười nói, tui biết chứ!

Phương Sĩ Khiêm cũng biết, Viên Bách Thanh mãi mãi là một đứa trẻ tốt, Cao Anh Kiệt cũng vậy, tui dường như có thể thấy trước được tương lai Vi Thảo, Vi Thảo thành nguyên, sinh cơ bừng bừng.

Ngày Phương Sĩ Khiêm rời đi, hắn từng nói với Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt không đủ tự tin, kỳ thực Viên Bách Thanh cũng vậy, chỉ là nó biểu hiện quá thoải mái tự nhiên không cho ai biết thôi. Vương Kiệt Hi nói cậu ta biết.

Ngày hôm ấy hắn dường như bị Hoàng Thiếu Thiên nhập hồn, lôi kéo Vương Kiệt Hi dường như nói mãi không hết, từ khi mới gặp cho đến lúc sau cùng, hắn trước giờ vẫn nhớ rất rõ ràng.


***


“Phòng Phong, cậu đang nhớ Phương Sĩ Khiêm à?” Vương Bất Lưu Hành hỏi tui như vậy.

“Làm gì có chuyện đó! Chúng ta làm sao có thể có loại cảm xúc tưởng nhớ của con người được!”

“Thế nhưng cậu đã có rồi.” Anh ta chẳng hề nhận định đúng sai.

Thật ra tui cũng không thể phủ nhận lưu loát như vậy, bởi vì tui thật sự đang nhớ hắn.

Đó là năm đầu tiên hắn rời khỏi.

Lần đầu tương ngộ, thiếu niên đơn thuần ngây ngô, khóe miệng mỉm cười đẹp đẽ.

Tui nhắm mắt lại.

Thì ra đó chính là.... thứ mà con người gọi là cảm xúc sao?

Không thể dứt bỏ, chẳng thể biệt ly.

Tui nhớ đến ngày đó Vi Thảo đoạt quán quân mùa giải thứ bảy, Phương Sĩ Khiêm vui mừng phát khóc, đó là giọt nước mắt của hạnh phúc. Mọi người trong đội giơ cúp chụp ảnh chung, hắn và Vương Kiệt Hi đứng ở giữa, hai đôi tay cầm cúp giương cao cao, ánh nắng vừa vặn chiếu lên gương mặt của mỗi người, đó là Vinh Quang thuộc về bọn họ.

Tui khẽ mỉm cười.

Phương Sĩ Khiêm, tui sẽ tiếp tục bảo vệ Vinh Quang của cậu, cùng Vương Bất Lưu Hành, cùng Vương Kiệt Hi, cùng với Vi Thảo, cố lên.

Phòng Phong tui xem trọng Viên Bách Thanh.

Tui sẽ chờ cậu ấy trưởng thành tiến đến gần độ cao của cậu, Thạch Bất Chuyển Hồi Phong cái gì chứ, đều không nằm trong phạm vi suy xét.

Sóng vai cùng Vương Bất Lưu Hành, đạt được Vinh Quang mà cậu khát vọng nhất.

Tui sẽ chờ đến một ngày đó.

Gió xuân lướt qua, Vi Thảo thành nguyên.

[Hoàn]
 
Last edited:

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#2
Cảm động quá, đừng nhìn trú Phương nhoi nhoi lầy lầy thế đó nhưng thực ra trú cũng có nỗi niềm riêng không muốn cho ai biết :sos:sos:sos Vinh Quang bao la, Vi Thảo mãi là nhà :khoc:khoc:khoc

:vt:vt:vt
 

Bình luận bằng Facebook