Hoàn [Augenstern 2021][Phương Duệ] Thời niên thiếu tươi đẹp

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
436
Số lượt thích
1,979
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1


THỜI NIÊN THIẾU TƯƠI ĐẸP


Tác giả: 长安处处马蹄声
Edit: Trời Sao.
Sản phẩm thuộc project Augenstern - Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2021.


Hắn đứng dưới ánh chiều tà dần phai một ngày mùa hạ, hào quang trong mắt rực rỡ hơn mặt trời ban trưa gấp vạn lần.

Chút nóng nực cuối hè bị tầng tầng lớp lớp mát mẻ của ngày chớm thu vây lấy hệt như chim non ngây ngôn được bảo bọc trong tổ. Lá trên cây cũng rụng dần, vàng khô, thông thường sau một trận mưa thu, bên cạnh việc nhiệt độ giảm đi đôi chút thì còn có thể thấy mặt đất lốm đốm sắc vàng, dần tích tiểu thành đại, lặng lẽ phủ kín một khoảng đất không lớn dưới bóng cây.

Phương Duệ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện xong bèn theo lệ cũ tải về mấy trận đấu gần đây. Sau khi Diệp Tu giải nghệ, Tô Mộc Tranh tiếp quản vị trí đội trưởng, hắn cũng nhận trọng trách cũ là đội phó. Áp lực đè lên em gái Tô rất lớn, lên hắn chẳng vừa, sự kỳ vọng cũng như ánh nhìn lạnh lùng của ngoại giới như cùng đổ lên đầu bọn họ sau trận thua đậm gần đây với Luân Hồi.

Khi cẩn thận nghĩ lại, cả tuần nay hắn cũng không ngủ ngon được mấy hồi.

Giờ nghỉ trưa, phòng huấn luyện vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gõ phím đều đều của đồng chí La Tập đang huấn luyện thêm ngoài giờ. Phá map tuy có sức uy hiếp đấy, nhưng không phải trận nào cũng có cơ hội cho hắn mười mấy phút vung xẻng. Thực lực không đủ thì chiến thuật có tốt thế nào cũng chỉ là nói suống. La Tập biết sau khi Diệp Tu đi, trọng trách của cả đội đều nặng lên, bởi vậy trong lòng cũng hạ quyết tâm phải càng nỗ lực.

Thanh âm trong phòng huấn luyện như có hiệu ứng thôi miên mạnh mẽ, tiếng chuột lách tách vang mãi bên tai không gạt đi được. Phương Duệ nghe một hồi, mí mắt ngày càng nặng, đầu cũng theo sau, dần dần sụp xuống.

Mấy vòng tiếp theo đều không gặp đối thủ mạnh, kiểm điểm và thảo luận chiến thuật cũng đã được mọi người bàn bạc xong xuôi từ sáng.

Đã thế, liệu mình có thể đánh một giấc?

Hắn xoa xoa trán, mở miệng ngáp to một cái, hai tay duỗi ra kề lên bàn hệt như thằn lằn, thoải mái nhắm mắt lại.

******

Cánh cửa cọt kẹt mở ra rồi lại cọt kẹt khép lại, phòng ngủ trở về trạng thái yên tĩnh.

Hình như giáo viên vừa ra ngoài rồi.

Phương Duệ lén lút nhô đầu khỏi chăn, cố rướn lên quét mắt một vòng. Bên tai nhóc tràn đầy tiếng thở ngây ngô mà trong vắt của trẻ con, dường không hề có bóng người của mụ phù thủy quản ngủ.

Ố dè!!

Phương Duệ hưng phấn nắm chặt tay, định nhảy xuống khỏi giường như cá chép thì chiếc giường ọp ẹp cũng phối hợp thét một tiếng thê lương, âm thanh chói tai, ngữ điệu thảm thiết, lực uy hiếp lớn vô cùng.

?!!

Bạn nhỏ Phương Duệ đang muốn trốn ngủ trưa nghe vậy hoảng sợ run cả người, lập tức hãm phanh. Nhóc chậm rãi vén chăn lên, nín thở nhích gần tới mép giường. Mũi chân nhóc thăm dò chạm tới nền gạch lạnh, lựa một chỗ rồi đáp xuống, rón ra rón rén tránh từng chiếc giường gỗ mò tới cửa.

Đi một bước nữa là ra khỏi phòng ngủ rồi!

Phương Duệ cọ cọ lòng bàn tay đầy mô hôi lên quần soóc nhỏ. Buổi trưa một ngày hè, nhiệt độ cuồn cuộn không dứt luồn vào khe cửa, kèm theo tiếng ve kêu liên miên không dứt, trêu ngứa cà lòng Phương Duệ.

Muốn ra ngoài chơi quá!

Phương Duệ xoay người, ngẩng đầu lên bỏ công đọc hiểu đồng hồ trên tường.

Một tiết trước nhóc còn đang bận nhét vụn gôm vào cột tóc đuôi ngựa của cô bạn bàn trên được cưng chiều lúc nào cũng trắng mắt nhìn hắn. Cô bạn kia đáng ghét cực kỳ, ỷ nhà mình giàu có nên cái mũi lúc nào cũng hếch lên tận trời. Lần trước còn cãi cọ với bạn nữ nhóc thích vì thứ tự xếp hàng, miệng lưỡi như đao cãi vài câu làm đối phương nghẹn ra cả nước mắt.

Mà Phương Duệ lại là đàn ông con trai, đương nhiên là muốn giúp bạn nữ mình thích trả đũa rồi!

Vụn gôm được vo thành từng dải dài, hệt như băng chuyền mà nhét vào tóc đuôi ngựa đang lắc lư trước mắt. Thoạt nhìn thì không thấy rõ, nhưng một khi sờ vào thì... Há há.

Cô bạn được chiều chuộng kia có lẽ vì thấy tóc khó chịu bèn vặn cổ, mấy mẩu vụn gôm cũng lắc lư theo tóc đuôi ngựa. Phương Duệ phản ứng nhanh nhạy, thu tay về, ngẩng đầu nhìn bảng đen giả bộ tập trung học tập. Bạn học ngồi bên cạnh cũng che miệng vụng trộm cười mấy tiếng. Còn Phương Duệ mặt mày nghiêm túc, trong bụng lại dâng lên cảm giác khí phách hào hùng rằng mình vừa hành hiệp trượng nghĩa.

Vì dân trừ hại, chính là tinh thần này!

Chờ đối phương ngồi ngay ngắn lại rồi, Phương Duệ tận dụng triệt để không gian thời gian tiếp tục cặm cụm. Có điều công trình vĩ đại này chẳng mấy mà đến hồi kết, tất cả là nhờ ơn yêu tinh mách lẻo bàn hàng xóm xen vào quấy rối. Cô nàng được chiều hư kia khóc lớn chạy ra ngoài, sau đó số lượng bài tập nhóc cần chép cũng tăng lên.

Nghĩ tới đây, Phương Duệ lại thấy không thỏa mãn. Con bé kia và tên yêu tinh mách lẻo kia kề giường sát nhau kìa, đúng là một hội, hừ!

Hắn nhìn về hai cái giường của hai người kia, yêu tinh mách lẻo có vẻ đã tỉnh, dụi mắt ngạc nhiên nhìn Phương Duệ gan to bằng trời, dám không ngủ muốn chạy ra ngoài chơi.

Nhìn cái gì mà nhìn! Cẩn thận ông xử mày luôn đây!

Phương Duệ hất cằm, giơ nắm đấm lên đầy uy hiếp, nhăn mũi làm cái mặt quỷ tặng tên kia.

Không định nán lại gì cho phiền thêm, Phương Duệ nhón chân với lấy tay nắm cửa, ra sức kéo, cánh cửa run rẩy mở ra một khe hở. Hắn lách người chui ra, nhảy thẳng vào không khí oi bức của mùa hè.

*****

"Phương Duệ... Phương Duệ... Tỉnh lại đi Phương Duệ!"

Phương Duệ mơ mơ màng mở mắt, không nhịn được phải gạt đi cái tay đang lay bả vai mình. "Ồn ào gì đấy, không phải đang giờ nghỉ trưa à?"

"Cái số của tên tiểu tử nhà cậu, đúng là chó ngáp phải ruồi! Hoa khôi của trường muốn gặp cậu kìa!" Ba, năm nam sinh đứng trước bàn của hắn, tên đứng đầu tiên còn cười bỡn cợt: "Muốn cậu ra rừng cây nhỏ, có chuyện muốn nói."

Phương Duệ lườm hắn, đổi tư thế định ngủ tiếp.

Đùa kiểu gì vậy? Hắn với hoa khôi của trường chưa nói với nhau nổi mấy câu, càng đừng nói bạn bè gì, sao đột nhiên lại tìm hắn?

Huống hồ còn ra rừng cây nhỏ... Phương Duệ chép miệng. Thánh địa tỏ tình trong truyền thuyết.

"Kêu đi thì mau đi đi!" Tên kia hẳn là cảm thấy bị xúc phạm vì thái độ của Phương Duệ, bèn lên giọng: "Đừng có tự làm xấu mặt mình nữa."

Ngón tay Phương Duệ gõ bàn một cái, trong bụng sáng tỏ.

Xem ra là có người ngứa mắt mình rồi.

Cũng không kỳ lạ lắm. Gần đây mình đột nhiên nổi lên trong trường. Đã nói nhiều còn dẻo mồm, thành tích coi như tạm được, dù cho vẻ ngoài có khuyết thiếu đôi chút nhưng cũng được giáo viên vui vẻ đồng ý cho đi tham gia mấy cuộc thi diễn thuyết MC gì đó, tạo được tên tuổi nhờ năng lực chứ không cần vẻ ngoài. Mình cũng có vài ưu điểm ha, những hoạt động này đều là để được cộng điểm thi trung khảo! So với học sinh thể dục liều sống liều chết tập luyện mỗi ngày thì đi thi vài cuộc thi thoải mái hơn nhiều.

Không khéo là bất cẩn ngáng đường ai nên giờ muốn giáo huấn mình rồi?

Phương Duệ ngước mắt lên, trộm đánh giá sắc mặt mấy tên kia, không ngoài ý muốn có thấy ý tứ hả hê nhìn người gặp họa.

Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, không để lộ biểu cảm gì, đứng lên, thuận tay kéo áo sơ mi lên, để lộ một vết sẹo lồi trên bụng.

Phương Duệ, nam, mười bốn tuổi, cao một mét sáu, thể trọng... một trăm sáu.

Sắp tới tuổi dậy thì, lượng cơm hắn ăn cũng tăng lên. Nhưng Phương Duệ không chỉ ăn cơm, còn thích ăn vặt, thường thường vừa ăn cơm xong quay đi đã mò lấy túi khoai chiên làm ổ trên sô pha nhai rôm rốp. Má Phương vừa bước tới chuẩn bị tóm người hai tay hắn đã bốc hai nắm lớn nhét vào miệng, quai hàm phình lên như sóc, mắt mở to chớp chớp cực kỳ vô tội.

Má Phương đang bực cũng phải bật cười, lòng bàn tay giơ lên nửa ngày vẫn không nỡ đánh xuống.

Chỉ ăn mà không vận động thì cái gì tới cũng phải tới, lại được kế thừa cơ địa dễ mập của nhà họ Phương, vừa tốt nghiệp tiểu học, qua hai tháng nghỉ hè đằng đẵng, Phương Duệ lập tức biến thành một chàng trai to lớn như biển rộng.

Phương Duệ cũng không để ý lắm, bèn dứt khoát mặc kệ, thích ăn thì ăn, không vận động thì không vận động. Có vài bạn học lên cấp 2 thì bắt đầu chú ý mấy chuyện này, còn Phương Duệ thì lười nghĩ ngợi, mình vui là được rồi.

Mà cũng vừa khéo, ở trường cấp 2 hắn học không có một bạn bè nào ở tiểu học cả. Vì thế ấn tượng hắn đem lại cho cả lớp chính là: Phương Duệ nhóc mập tròn vo.

Phương Duệ kéo lại đồng phục, cười cười nhìn mấy tên đang muốn xem náo nhiệt, rất có phong thái lãnh đạo đi giám sát mà chắp tay sau lưng bước ra khỏi cửa, không nhanh không chậm vào rừng nhỏ đi dạo.

Hoa khôi của trường đứng đợi thật lâu, gót giày da đã đào một lỗ trên đất rồi mới thấy loáng thoáng bóng người Phương Duệ hiện ra. Cô hơi bực mình giậm chân một cái, giương cằm chờ Phương Duệ áy náy dè dặt lấy lòng. Cô là hoa khôi của trường cơ mà, đã tìm tên con trai... khó nhìn thế này để nói chuyện thì ắt người ta phải thấy cực kỳ vinh hạnh mới đúng, thế mà tên kia lại dám phiền nhiễu thế này?! Không xin lỗi đủ mình sẽ bơ luôn cho biết mặt.

Kết quả là cô chờ cả buổi mà chờ chả được.

Hoa khôi của trường giận đến mức cả gò má trắng nõn cũng ửng hồng: "Cậu...!"

"A?" Phương Duệ gãi gãi nửa mặt, không nhịn được mà ngáp một cái: "Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi, tôi còn muốn về ngủ tiếp."

Hoa khôi bực mình suýt ngất.

"Cậu... Cậu... Đồ không biết xấu hổ!" Hoa khôi dùng sức vỗ một phong thư màu hồng phấn vào ngực Phương Duệ, cười lên đầy khinh thường. "Không phải cậu viết thư tình kêu tôi tới đây sao? Hừ? Tôi đây chả thèm thích loại người như cậu!"

Phương Duệ cạn lời lườm cô. Chưa nói gì đến chiêu chỉnh người cũ rích này, chỉ nói hoa khôi của trường thôi.

Đã không nhận lời rốt cục còn tới làm gì?

Phương Duệ tính toán thời gian, chắc đám người ồn ào kia cũng sắp ra rồi.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới. Đúng lúc này, mấy người gọi tỉnh Phương Duệ lúc này "vừa lúc" đi ngang qua, một người trong đó "vô cùng ngạc nhiên" chỉ vào phong thư hồng vô tội kia mà hô to.

"Ôi! Tên mập cầm thư tình kìa, muốn tỏ tình với hoa khôi của trường đấy à?"

"Nói thật hay đùa thế?! Chắc cậu ta cũng không mắt mù đến nỗi vậy đâu!" Tên bên cạnh bật cười, ôm lấy bả vai đồng bọn: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Đã soi gương nhìn lại thân hình mình chưa thế?"

"Anh Mã, anh nói thế cũng thật là." Có người giả tâm giả ý trách mắng: "Lớn tiếng thế lỡ tên mập nghe thấy thì tính sao? Giáo viên cưng nó lắm, lỡ đâu nó đi mách lẻo mình gánh không nổi đâu!"

Hoa khôi nghe đám người kia mỉa mai xong dường như tìm lại được khí thế mà ưỡn ngực, nhìn Phương Duệ đầy châm biếm: "Nghe thấy chưa? Người xấu xí thì lo học tập đi, đừng có đã xấu còn thích gây chuyện."

Phương Duệ từ đầu đến cuối đều cúi đầu không lên tiếng, nghe hoa khôi nói xong câu này thì đột nhiên ngẩng phắt đầu, đôi mắt tối tăm đến mức phát sáng.

Hoa khôi không hiểu sao thấy hơi yếu thế, cô mở miệng, định nói thêm cầu nhưng Phương Duệ đã quay đi.

Hôm sau, tin "tên mập theo đuổi hoa khôi bị từ chối" đã lan ra khắp cả lớp. Châm chọc hóng hớt đều có cả, nhưng nhân duyên của Phương Duệ đúng là không tệ, cũng có khá nhiều người bất bình thay.

Bản thân Phương Duệ lại không có phản ứng gì lớn, chỉ là tan học xong lại không đi thẳng về nhà như bình thường mà ở lại chơi bóng rổ cùng vài người bạn.

"Tên nhóc nhà cậu không phải vì chuyện đấy mà kích động đâu phải không?" Một người anh em của Phương Duệ hơi lo lắng nhìn Phương Duệ đang kéo vạt áo trước lau mồ hôi.

"Thôi thôi thôi, nói nhăng nói cuội gì thế." Phương Duệ vung tay. "Anh Duệ đây là lại mắt kém thế hả? Nghe nói chơi bóng rổ có thể cao lên, thuận tiện giảm cân chút nên mới chơi thôi. Bị thái hậu ở nhà nói nhiều đến đến mức tai mọc kén rồi."

"Hahahaha, dù sao cũng là hoa khôi của trường! Cậu đúng là xấu xa mà."

"Được rồi được rồi đừng nhảm nữa, tiếp tục đi."

Có lẽ nhờ có vận động, hoặc do tuổi dậy thì cuối cùng cũng đến, nửa học kỳ sau Phương Duệ cao lên 5cm, thể trọng cũng về chuẩn thông thường.

Mấy người hóng hớt những ngày đầu đột nhiên nhận ra, tên mập trong trí nhớ đã dần dần tan biến đến khi không còn chút vết tích. Đám người châm chọc trước kia giờ đây cũng lúng túng ngậm miệng.

Thành tích vọt lên top 10 của lớp, nhân duyên lại càng tốt hơn. Bề ngoài? Phương Duệ không xấu, nhìn ba má hắn là biết. Trừ một ít mỡ thừa ra, hắn tát ba phát là thì ai cũng phải sưng mặt sưng mũi.

Thiếu niên đỡ được chai nước đồng đội quăng tới, cười cười chạm nắm đấm với đối phương. Lớp áo thể thao đẫm mồ hôi làm lộ ra xương bướm đẹp đẽ, gầy đi cũng khiến đường nét ngũ quan của rõ ràng lên, hiện ra một đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Hắn đứng dưới nắng, nụ cười rực rỡ tựa thái dương.

Mấy người lúc trước gài bẫy Phương Duệ đứng nhìn từ xa, chợt thấy sững sờ.

Khi Phương Duệ đi ngang qua bọn họ vẫn đặc biệt nở một nụ cười lịch sự.

Sau khi về đến nhà, Phương Duệ gục người lên sô pha, hồi tưởng lại vẻ mặt đám người kia mà phình bụng cười to.

Lúc đầu hắn cười rất vui vẻ, sau đó dần dần nhỏ lại, cuối cùng thì biến mất.

Ba má vẫn chưa đi làm về, trong nhà chỉ có mình hắn.

Phương Duệ lặng lẽ hồi lâu, níu lấy một cái gối ôm đè lên mặt.
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,543
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#3
trong 1 giây phút đọc truyện lỡ quên mất 1 cân bên Trung = 0.5kg bên mình :yao
em còn đang nghĩ: ủa trăm sáu, hao??????
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
436
Số lượt thích
1,979
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#4
****

Không biết từ bao giờ, có một trò chơi mang tên Vinh Quang lan rộng tiếng tăm tới các phố lớn ngõ hẹp.

Người đầu tiên trong nhà Phương Duệ không đỡ nổi sức hút mà bước vào con đường nghiện game không phải Phương Duệ, mà là ba Phương Duệ.

"Con trai, ba nói con nghe, game này chơi vui lắm!" Ba Duệ mặt mày hớn hở vừa ăn cơm vừa khua đũa. "Hình ảnh này, độ tinh xảo của kỹ năng này, còn các thiết kế của phó bản nữa này, đảm bảo tuyệt hàng đầu luôn!"

"Ồ." Phương Duệ không mấy hứng thú.

"Nghề nghiệp trong game cũng nhiều." Ba Duệ hưng phấn quá trời, dứt khoát buông đũa đổi thành tư thế kể chuyện: "Pháp sư chiến đấu! Đã nghe danh Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu nao giờ chưa? Còn có Quyền Hoàng nữa, chà chà chà, Đại Mạc Cô Yên, đúng chuẩn đàn ông đích thực! Ba xem qua màn hình thôi mà cũng thấy nhiệt huyết sôi trào. Còn có nào ma thuật sư, nào chuyên gia đạn dược, toàn là kết hợp Đông Tây luôn! Công ty Vinh Quang đúng là ghê gớm, tay nghề người thiết kế game quá đỉnh cao! Quá là có trình độ luôn!"

"Kết hợp Đông Tây?" Phương Duệ nghe đến đây thì hứng thú hơn: "Hiệp khách cũng có ạ?"

"Hiệp khách?" Ba Duệ ngẩn người, rồi chợt hiểu ra: "À, có khí công sư!"

Khí công sư?

Phương Duệ cùng cá kho trong bữa tối nghiền ngẫm cái tên này, nảy ra hình ảnh một vị tôn sư võ lâm mặc y sam phiêu phiêu nhảy tới trước mặt, chắp tay với Phương Duệ đang dùng đũa gỗ mài răng.

Thử chơi chút cũng được ha?

Má Duệ vốn luôn im lặng tới đây mới mở miệng. Má hiểu con trai mình, nhìn mặt là biết thích rồi đấy.

"Thi trung khảo cho tốt, thành tích tốt sẽ cho con mua thẻ, nhân dịp hè đánh cho vui!"

Phương Duệ trợn tròn cả mắt.

"Thái hậu! Không phải người kịch liệt phản đối con chơi game sao?!"

"Tên nhóc thối này, thái hậu gì mà thái hậu! Con soán vị từ bao giờ đấy hả?"

"Mẫu hậu." Phương Duệ ngoan ngoãn đổi giọng.

Phương hoàng hậu hài lòng gật đầu, chậm rãi nói. "Dạo này thấy con tiến bộ rất nhiều, trước còn giảm cân thành công, xem như thưởng cho con."

Phương Duệ vội dè dặt tạ ân, bị má Duệ cười mắng mấy câu mới rụt cổ chạy về phòng.

Hắn mở sách bài tập, công thức dài dòng trong sách đồng loạt bị đại hiệp đánh vỡ tan trong một chưởng, nghiêng trái đổ phải.

Khí công sư à...

Có vẻ không tệ ha. Phương Duệ nghĩ.

***

Nhìn hai chữ Vinh Quang thiếp vàng phát sáng trên màn hình, Phương Duệ thở ra một hơi dài, cả người xoãi ra trên ghế.

Sau nửa phút ngồi yên, Phương Duệ nhắm mắt rồi lại mở ra, lần nữa nhìn hai chữ lớn kia, cuối cùng niềm vui cũng tràn lên khóe miệng. Hắn khom lưng chui ra khỏi phòng thi đấu, các đồng đội bên ngoài đang nóng ruột, vừa thấy hắn đi ra là vây lại như ong vỡ tổ.

"Đánh hay quá Phương Duệ!" Một đồng đội mạnh tay vỗ vỗ vai hắn, trên mặt nở nụ cười nửa vui sướng nửa mừng rỡ: "Bọn tui vừa kêu tình hình hiểm quá , không ngờ tiểu tử nhà cậu còn có hậu chiêu nữa! Hahaha, gạt được cả bọn tui luôn."

"Rõ rồi! Bàn tay ta đâu phải bàn tay thương!" Phương Duệ dương dương đắc ý vung tay, nếu có đuôi chắc đã vểnh tận trời rồi vẫy mù mịt. "Sau này thành công nó sẽ là tay phải hoàng kim đó biết không? Muốn kí tên kí luôn bây giờ còn kịp.

Mấy chàng trai đùa giỡn một hồi rồi ồn ào muốn kéo nhau đi ăn mừng một phen. Thân là đại công thần, dĩ nhiên Phương Duệ đồng ý hai tay. Đến khi ra ngoài với mọi người rồi, hắn mới lặng lẽ xoa hai tay đầy mồ hôi lên quần.

Trận lúc nãy đúng là hiểm, nếu không phải mình đột nhiên nảy ra trò khôn vặt thì chặng đường của bọn họ ở vòng khiêu chiến sẽ dừng lại ở đó.

Nhưng mới qua được nửa vòng khiêu chiến đã đánh vất vả đến vậy, những trận sau phải làm sao đây?

Phương Duệ lắc đầu, nhanh bước đuổi kịp đồng đội.

Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một lằn ranh.

Hôm trước vừa ăn mừng thắng hiểm, hôm nay đã nhận về trận thua thảm gần như bị áp đảo hoàn toàn như một cái bạt tai.

Nếu cuộc sống là một bộ phim thì tên đạo diễn của phim này chắc chắn là đồ đần độn. Lên voi xuống chó tới vậy mà không thèm cho lót đệm cho người ta!

Bữa cơm giải thể cũng không có, chỉ có cúi đầu ủ rũ ai về nhà nấy tìm mẹ.

Phương Duệ chà mặt thật mạnh, đột nhiên thấy lòng mình trống rỗng.

Game do ba rủ chơi, mình nghiện là lỗi của mình, được đánh vòng khiêu chiến cũng phải năn nỉ gãy lưỡi mới được tham gia.

Bây giờ đã kết thúc rồi ư?

Phương Duệ nắm chặt nắm đấm. Nếu hắn cố chấp hơn một xíu, có phải sẽ được đi xa hơn một chút hay không? Cảm giác không cam cùng phiền muộn lộn trong đầu thành một đống lớn. Hắn cúi đầu đi thẳng, đụng phải người ta cũng không để ý.

"Tiểu quỷ, vừa thua vòng khiêu chiến hả?" Người đàn ông kia râu ria xồm xoàm, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn thế nào cũng thấy lôi thôi lếch thếch.

Phương Duệ ỉu xìu liếc hắn, gật đầu.

"Ông đây nhìn là biết! Đạo đức chả khác gì chó rớt sông, chậc chậc." Người đàn ông kia cười haha, thuận tay vỗ đầu hắn.

"Ai giống chó rớt sống cơ!" Phương Duệ nghiến răng, con người đảo một vòng rồi xấu miệng lên tiếng: "Ông chú biết rõ bộ dạng người thua như thế nào, chắc cũng thua thường xuyên lắm phải không?"

"Ấy chà? Bình phục nhanh quá nhỉ? Giờ có tinh thần khua môi múa mép rồi cơ à?" Người nọ hơi giật mình liếc mắt nhìn hắn, thuận tay gõ mạnh lên đầu hắn.

"Tiểu tử, thấy chú chơi khí công sư cũng có tiềm năng đấy." Người nọ xoa cằm, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc." Có hứng thú đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?"

"..."

"Ông chú." Phương Duệ hợp tình hợp lý nói. "Chiêu này của chú lỗi thời rồi. Tiếp theo là định kêu tui đóng tiền cọc ngồi chờ tin phải không? Miễn! Nhà tui không khá giả gì, không có tiền ủng hộ cho nghề lừa đảo này phồn vinh hưng thịnh."

Người nọ lườm hắn. "Biết Lam Vũ không?"

"Biết. Là một câu lạc bộ của thành phố."

"Chú không phải fan Lam Vũ?"

"Không!" Phương Duệ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tui là fan Lâm Kính Ngôn, thuật sĩ của Lam Vũ bên kia đánh zâm quá!"

Zâm thuật sĩ thấy mình vừa phát hiện một mầm non chơi zâm: "..."

"Được rồi, để ông nói chuyện với ba má chú luôn vậy." Ngụy Sâm dở khóc dở cười.





Phương Duệ thấy mình như đang mơ.

Người này đúng là đội trường Lam Vũ sao?!

Mình thật sự được đội chuyên nghiệp ngắm trúng?!

Ba má cũng bị người ta thuyết phục?!

Phương Duệ tự véo đùi mình, đau quá, không phải mơ.

Hắn ngây người nhìn Ngụy Sâm lưu lại số điện thoại, nở một nụ cười ngốc nghếch.

Mình chính thức được tham gia trại huấn luyện của chiến đội chuyên nghiệp rồi!

Đêm đó, Phương Duệ ôm figure Đường Tam Đả mơ một giấc mơ.

Hắn đứng trên bậc cao nhất của đài trao giải, ngón tay với về phía chiếc cúp đang lóe ánh vàng kim.

Sau khi tỉnh lại hắn thấy cả figure lẫn gối đầu toàn là nước dãi.

**

Hắn nán lại ở Lam Vũ cũng gần hơn một năm, sau khi Ngụy Sâm giải nghệ, tay tàn lên tiếp quản, với Phương Duệ, ngày tháng vẫn trôi qua như thế. Hàng ngày xàm xí với Tống Hiểu, buổi trưa xếp hàng tranh cơm ngon, sau đó dẻo mồm xin được thêm vài miếng thịt.

Có điều khí công sư của hắn càng ngày càng chơi... theo phong cách đặc biệt.

Ngụy Sâm mang hắn về rồi tẩy luôn não hắn.

Thắng là trên hết mấy cái khác cút đê.

Ai nói khí công sư thì cứ phải đánh như thế. tui thích mở ra một con đường mới đấy có được không?

Đánh thuận tay mới thắng được đánh hay mãi có ích lợi gì.

Phương Duệ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Rất lâu sau này, khi Phương Duệ được khen là thánh zâm, người khai sáng tư tưởng cho hắn là Ngụy Sâm ở bên này dứt khoát phải kể công.

Nhưng tạm thời không đề cập tới mấy chuyện đấy.

Đến mùa giải mới, theo thường lệ sẽ chọn thêm tân binh. Kỳ này người nổi bật nhất là Phương Duệ, chuyện này khỏi bàn cãi.

Nhưng phong cách của hắn... không hợp với cấu tạo đội ngũ hiện tại.

Nhưng nếu thả người ta đi thì quản lý lại cảm thấy rất đáng tiếc. Đây là một mầm non tốt, người tinh tường ai cũng nhìn ra được.

Giữa lúc quản lý đang lo muốn hói đầu thì có người tới gõ cửa.

Lâm Kính Ngôn nhìn tài liệu trong tay. Đứa nhỏ trong hình tầm mười lăm mười sáu tuổi, tóc cắt ngắn ngủn nhìn hơi giống một chú gà con nóng nảy. Ngũ quan cũng không nổi bật lắm, trái lại ánh mắt cực kỳ chân thành. Cả người tràn đầy năng lượng và vẻ lanh lợi.

Hắn nhấn vào tấm ảnh, xem lướt tư liệu đi kèm.

"Thế nào?" Quản lý Hô Khiếu hỏi.

"Đứa nhỏ được quản lý vất vả đào ra giữa ngàn người tôi nào dám chê." Lâm Kính Ngôn đùa, thuận tay đặt tập tài liệu lên bàn: "Hơn nữa tôi cũng có ấn tượng với đứa nhỏ này, trước đây từng gặp khi cướp boss. Rất có tiềm năng, tính thích nghi mạnh, quan trọng nhất là đầu óc linh hoạt."

"Vậy quyết định rồi thì nhanh chóng đưa người về thôi. Để tôi dẫn đi làm quen sớm.

Phương Duệ lại bối rối.

Hô Khiếu muốn đào hắn về? Hô Khiếu ấy hả? Đội trưởng Hô Khiếu Lâm Kính Ngôn ấy hả?

Khi quản lý hỏi hắn còn hồn nhiên trả lời sinh là người Lam Vũ chết làm ma Lam Vũ.

Quản lý dở khóc dở cười.

"Phương Duệ, cậu cũng nên nắm được ít nhiều tình hình trước mắt." Quản lý vỗ vai hắn, có hơi tiếc nuối lắc đầu. "Hô Khiếu là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu."

Phương Duệ ngầm hiểu ý.

Huống hồ tới Hô Khiếu có vẻ cũng không tệ.

Cho nên hắn gật đầu.

*

Phương Duệ dừng bước tại ngã tư không biết thứ bao nhiêu, lòng bàn tay kéo vali đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn vô thức nắn tay cầm, mông lung nhìn bốn phía.

Thế mà ở đây lại không có cột biển tên đường?!

Cây cối hai bên đường được trồng ngay ngắn, đổ bóng thành một hàng liên miên trên mặt đường. Phương Duệ không chút do dự bước vào bóng cây, tay còn lại rảnh rỗi bèn kéo cổ áo lên chóp mũi, mạnh tay chùi mồ hôi đầy mặt, nhỏ tiếng phàn nàn.

"Nóng chết rồi.... Lâm Kính Ngôn đúng là vô lương tâm, không tới ga tàu đón người! Cứ thế bỏ mặc tân binh đáng thương kéo vali tìm đường, sao có thể làm vậy chứ, ít ra lần trước lão Ngụy tới đón mình còn dẫn mình đi xe buýt..."

Phớt lờ có chọn lọc hiện thực rằng mình quên nạp đầy pin điện thoại trước khi ra khỏi nhà, Phương Duệ nắn nắn điện thoại đã tự động bãi công vì cạn pin trong túi, nhụt chí đá một cục đá dưới chân. Hắn giơ tay liếc kim đồng hồ, khẽ cắn răng tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hổ đi nhanh về phía trước.

Không tìm được thì đi câu lạc bộ khác! Có gì to tát đâu!

Cái đầu phơi nắng đến nỗi muốn héo đi của Phương Duệ chỉ lo cặm cụi xông ra trước, khi có người đột nhiên dừng lại trước mặt, hắn không kịp phanh, va thẳng vào ngực người ta.

Va chạm gì mà như deja vu thế, Phương Duệ không khỏi cảm thán. Hắn vội lùi về nửa bước, tay xoa xoa chóp mũi bị đụng đau, rồi dứt khoát ngẩng đầu, thành thật nhận lỗi.

"Xin lỗi xin lỗi, nãy tui không có thời gian nhìn đường...?!"

Hắn nhận ra gương mặt đã từng thấy bao nhiêu lần qua báo đài, TV và tấm ảnh nhét trong ví mình. Lâm Kính Ngôn?! Nhìn tư thế rõ ràng là đang đi đón người.

Người mình mới trách thầm đột nhiên đứng trước mặt, Phương Duệ ngây cả người.

Thật là... đến rồi?!

Lâm Kính Ngôn đứng dưới bóng cây, có cảm giác như đang nín cưới.

Đến bây giờ Phương Duệ mới hoàn hồn, hơi ngượng ngùng chà xát tau, nháy mắt cười cười với đối phương.

"Ặc... Chào đội trưởng, tui là Phương Duệ."

"Tôi biết, đã xem ảnh cậu rồi." Lâm Kính Ngôn nhìn Phương Duệ đang bồn chồn, cười hiền hòa rồi đưa nay xách vali của hắn: "Chào mừng cậu gia nhập Hô Khiếu."

Gia nhập Hô Khiếu!

Đây là một khởi đầu mới, hay là bước đầu của một hành trình mới?

Phương Duệ không biết.

Hẳn chỉ gật đầu, đuổi theo bước chân của Lâm Kính Ngôn.

"Phương Duệ đại đại, Phương Duệ đại đại?"

"Phương Duệ? Phương zâm? Tỉnh lại đi!"

"... Hả?"

Phương Duệ hơi ngây ngốc ngồi dậy khỏi bàn, chớp mắt mấy cái rồi duỗi lưng.

Ngụy Sâm đứng trước mặt hắn, biểu cảm ghét bỏ: "Nhìn coi, ba giờ rưỡi rồi đấy! Ngủ chán rồi thì mau làm việc đi! Chị chủ nuôi chú không phải để chú làm hoàng tử ngủ trong rừng đâu."

Phương Duệ thuận thế đưa cánh tay đang duỗi giơ một ngón ném cho đối phương.

Lúc chẳng ai hay, thời gian đã rẽ ngang vài lần, bao nhiêu thứ diễn ra còn chẳng qua một cái chớp mắt.

Đương nhiên, trôi nhanh nhất vẫn là dòng chảy thời gian.

Biết rồi biết rồi. Hắn thiếu kiên nhẫn mà nói, mắt kia lại sáng rực.
 

Bình luận bằng Facebook