CHUỘT SA BẪY
Author: huangflysnow
Converted by Lá, link cv here
Edited by Tửu Mị
Beta: cầu độc giả hảo tâm
P/S: Bị cái AU khó mà tui không rành tiếng Trung, dịch đúng 70% là mừng rầu. Đọc có gì góp ý nghen bà con, đừng ném đá.
00
—— Mẹ nó nghĩ không ra còn gì có thể tệ hơn.
Cảnh quang mờ mờ trông không khác gì vết thương mưng mủ lầy nhầy trong ổ bụng, mơ hồ còn có màu đỏ sậm quanh ranh giới tầm nhìn, cố cách mấy cũng không thể thấy rõ mấy vết trắng đục mốc meo. Âm thanh vọng lại từ xa nghe sao mà chói lói, nhưng lọt vào lỗ tai bị phủ bởi mớ rác rưởi lộn xộn, lại như đến từ một thế giới xa xăm. Cơ thể nặng trịch, cảm giác nghẹt thở vì mất trọng lực chính là cảm giác khi lên đỉnh, càng rơi tự do càng trở nên đậm nét hơn – và rồi va chạm, bị đập mạnh khi tiếp đáy khiến mọi mơ màng choàng tỉnh, thứ nước đen dơ bẩn này ngập không quá một lóng tay, vẫn thừa sức làm lỗ mũi sặc sụa, khí quản co thắt, mùi hôi thối buồn nôn tấn công vách xoang, gây nên từng trận ho dữ dội.
"… Nát bét…"
Cơn đau hình như đã truyền đi tín hiệu sai lầm, lên đến đại não chỉ còn dư lại mớ cảm giác tê dại, cơ thể từ trên xuống dưới chẳng nơi nào nghe lệnh ngoại trừ đôi mắt vẫn lóe chút tinh anh, đôi con ngươi ngoan ngoãn tuân thủ đảo quanh, quan sát phần rìa mờ mờ đỏ đỏ, cuối cùng miễn cưỡng dừng lại ở hình ảnh rõ ràng hơn một chút là chiếc túi bóng màu đen phản chiếu lờ mờ ánh sáng, có một loại động vật nào đó dựng đứng bộ lông cảnh giác. Con vật nhỏ kêu lên mấy tiếng chói gắt, kéo cái đuôi dài tởm lợm nhanh chóng lủi biến vào vũng nước tối om; rồi lại từ trong bóng tối lấc láo dòm ra, trố đôi mắt đầy tham lam và tò mò, càng lúc càng trở nên táo bạo.
Xem ra, nếu tắt thở ở đây, sẽ thành điểm tâm của bọn chúng ngay thôi.
Phương Duệ hờ hững nghĩ, khi nào mấy người anh em tìm thấy cậu dưới cống, bọn họ ắt sẽ đùa cái thằng nghĩ sao mà chui xuống đây, cái chết này có được tính là cái chết đúng với phong cách chơi zâm nhất không.
Đáng đời.
Đúng lúc ấy, bằng ánh mắt nhập nhèm dinh dính, hắn nhận ra mặt nước hôi thối đột nhiên chấn động, có thứ gì đó rớt xuống từ trên cao, rồi giống như hiệu ứng domino, mấy cái túi ni lông nối tiếp nhau trượt dài… Không kịp, mà cũng chả còn lực để tránh, chỉ có thể trơ mắt đón đợt nước dơ bẩn vỗ vào miệng; vài giọt máu đọng trên cặp lông mi dài cũng bị chấn động, thi nhau nhỏ xuống, cậu lại ho kịch liệt, tầm nhìn đỏ màu máu cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, dưới ánh đèn pha trong bóng tối, một gương mặt khác hiện ra, cũng bệ rạc không tả nổi y như cậu, gương mặt một người đàn ông.
01
Cánh cửa sắt cũ kỹ cột lỏng lẻo bởi một dây xích sắt kiểu có còn hơn không, gió thổi làm nó hé mở vào trong, rồi lại bị không khí ứ đọng trong phòng đẩy bật ngược, rổn rảng… rầm, tiếng va đập khô khốc cứ thế lặp đi lại. Lẫn trong nhịp điệu này là âm thanh chèn ép tới lui của hai bóng người bên trong, xen kẽ còn có tiếng thở dốc. Mồ hôi nóng chảy xuôi, lọt vào vết thương xót đến mức cơ thể co rúm; âm thanh rên rỉ vì thế dừng một chốc, rồi lại tiếp tục phát ra, dài ngắn bất đồng theo mỗi lần xâm nhập nông hoặc sâu. Đây không thể gọi là làm tình, với mớ âm thanh tệ hại chẳng êm dịu cũng chẳng ra vần điệu, gọi là giao cấu thì đúng hơn.
Lần này tiếng động bỗng to ghê gớm. Cửa sắt bật vào tường, rầm… loảng xoảng…, ở chỗ mà tần suất tiếng thở dốc đang lộn xộn cũng đột ngột vang lên tiếng hét to. Cuộc ác chiến như dốc cạn mọi dục vọng thuở nguyên sơ của hai người chợt đình, hệt một hộp băng đang quay bỗng bị ngắt ngang trơ lại màn ảnh rè rè đầy hoa tuyết, mà rốt cục chỉ khiến người xem phim nhận ra mình chả đếm xỉa gì đến nội dung. Bọn họ hiếm khi ngưng ngang giữa chừng thế này, cứ như vậy im lặng một lúc lâu, cho đến khi một giọt mồ hôi có lẫn cả máu lọt vào mắt Phương Duệ.
"… Mẹ nó."
Cậu tránh người khỏi tư thế đang chồng chập, buộc đối phương phải rút ra, cây kia ướt nhẹp quệt dính dấp giữa hai bắp đùi, cậu trai trẻ hướng về phía cửa sắt, nhoài đầu ra khỏi cái nơi được gọi một cách dân dã là "chuồng chim cu", nhìn quanh quất, "Anh không đóng cửa?"
"Đóng chi vô ích."
Một ngón tay nâng sợi dây xích không dày lắm lên, "Cái này nhằm nhò gì, hở, chỉ cần một cái kìm vạn năng, bấm phát là đi tong."
Phía dưới còn có một cái khóa lò xo cũ không còn nhạy nữa. Cơ thể trần truồng chợt bị ấn vào cánh cửa sắt, bộ ngực nhẵn nhụi đầy mồ hôi áp lên đó khiến cậu rít lên, tuy lực ép không mạnh, nhưng đủ sức kẹp cậu vào giữa cậu rên lên một tiếng, theo phản xạ ưỡn thẳng lưng, vừa vặn áp vào một nguồn nhiệt nóng bỏng ngay phía sau. Người kia một tay giữ eo, một tay bám song sắt, bao bên ngoài bàn tay chưa buông của cậu, chà xát mồ hôi của cả hai lên thành cửa cứng ngắc để dò tìm khe hở bên dưới, theo đúng lối cũ mà ấn vào miệng nhỏ vừa nãy hãy còn bị nhồi nhét đến căng trướng, đâm mạnh.
"… A!!"
Lồng ngực, nhũ tiêm, bụng, kể cả thân dưới vốn đang biểu tình đều áp sát vào tấm sắt lạnh, vết thương cọ trên nền rỉ sét, đau đến mức hắn há to miệng thở không ra hơi, câu mắng lời chửi đều kẹt ở cổ họng, en ét chỉ được nửa âm đầu, nửa phần sau khào khào tiếng khí. Toàn thân căng hết cỡ như một dây cung, phần mông săn chắt bị tách ra thô bạo, tần suất ra vào mỗi lúc một nhanh, mài đến mức miệng huyệt lẫn não đều trở thành một mảng trắng nhách. Muốn suy nghĩ cũng không còn biết nên nghĩ gì, mà đương nhiên cũng không cần phải nghĩ gì cả… Mặt hắn chèn giữa hai song cửa, ngón tay theo bản năng bám chặt gờ tấm sắt bên dưới, nhưng bị người sau lưng cạy ra… giống tù nhân quá, bị bắt về rồi bị đối xử thô bạo mà không thể phản kháng, thế nhưng lại có cảm giác thật mới mẻ thật kích thích. Đèn ngoài hành lang lối đi chung cũ đến mức lúc sáng lúc tắt, hình như cậu nghe có tiếng bước chân xa xa, lại như không nghe thấy gì.
Cảm giác hưng phấn từ háng mãnh liệt dâng lên. Âm thanh thoát ra khỏi cổ họng không dừng lại được, mà như ngày càng to hơn, nhanh hơn, kết hợp với tiếng khóa lò xo trầm thấp kèn kẹt trong lõi, và tiếng xích sắt rủ xuống va đập theo nhịp, ngọn đèn hành lang thoạt sáng thoạt tối, phản chiếu hình ảnh thành một đoạn phim đen dâm mỹ không thể chiếu công khai. Vết thương trên đầu vừa vặn đúng tầm một góc nhọn nhô ra trên cửa sắt, càng va thúc mạnh, càng dễ đụng vào. Nhưng lúc này làm sao cũng không hề cảm thấy đau đớn. Khoái cảm nhục dục choán lấy thân thể, bộ phận vốn không thường dùng để làm loại chuyện này giờ đây run rẩy co thắt đến hồi kịch tính, cậu chụp lấy xương hông của đối phương, cố ấn vào thật sâu trong cơ thể mình.
Lần này tiếng động bỗng to ghê gớm. Cửa sắt bật vào tường, rầm… loảng xoảng…, ở chỗ mà tần suất tiếng thở dốc đang lộn xộn cũng đột ngột vang lên tiếng hét to. Cuộc ác chiến như dốc cạn mọi dục vọng thuở nguyên sơ của hai người chợt đình, hệt một hộp băng đang quay bỗng bị ngắt ngang trơ lại màn ảnh rè rè đầy hoa tuyết, mà rốt cục chỉ khiến người xem phim nhận ra mình chả đếm xỉa gì đến nội dung. Bọn họ hiếm khi ngưng ngang giữa chừng thế này, cứ như vậy im lặng một lúc lâu, cho đến khi một giọt mồ hôi có lẫn cả máu lọt vào mắt Phương Duệ.
"… Mẹ nó."
Cậu tránh người khỏi tư thế đang chồng chập, buộc đối phương phải rút ra, cây kia ướt nhẹp quệt dính dấp giữa hai bắp đùi, cậu trai trẻ hướng về phía cửa sắt, nhoài đầu ra khỏi cái nơi được gọi một cách dân dã là "chuồng chim cu", nhìn quanh quất, "Anh không đóng cửa?"
"Đóng chi vô ích."
Một ngón tay nâng sợi dây xích không dày lắm lên, "Cái này nhằm nhò gì, hở, chỉ cần một cái kìm vạn năng, bấm phát là đi tong."
Phía dưới còn có một cái khóa lò xo cũ không còn nhạy nữa. Cơ thể trần truồng chợt bị ấn vào cánh cửa sắt, bộ ngực nhẵn nhụi đầy mồ hôi áp lên đó khiến cậu rít lên, tuy lực ép không mạnh, nhưng đủ sức kẹp cậu vào giữa cậu rên lên một tiếng, theo phản xạ ưỡn thẳng lưng, vừa vặn áp vào một nguồn nhiệt nóng bỏng ngay phía sau. Người kia một tay giữ eo, một tay bám song sắt, bao bên ngoài bàn tay chưa buông của cậu, chà xát mồ hôi của cả hai lên thành cửa cứng ngắc để dò tìm khe hở bên dưới, theo đúng lối cũ mà ấn vào miệng nhỏ vừa nãy hãy còn bị nhồi nhét đến căng trướng, đâm mạnh.
"… A!!"
Lồng ngực, nhũ tiêm, bụng, kể cả thân dưới vốn đang biểu tình đều áp sát vào tấm sắt lạnh, vết thương cọ trên nền rỉ sét, đau đến mức hắn há to miệng thở không ra hơi, câu mắng lời chửi đều kẹt ở cổ họng, en ét chỉ được nửa âm đầu, nửa phần sau khào khào tiếng khí. Toàn thân căng hết cỡ như một dây cung, phần mông săn chắt bị tách ra thô bạo, tần suất ra vào mỗi lúc một nhanh, mài đến mức miệng huyệt lẫn não đều trở thành một mảng trắng nhách. Muốn suy nghĩ cũng không còn biết nên nghĩ gì, mà đương nhiên cũng không cần phải nghĩ gì cả… Mặt hắn chèn giữa hai song cửa, ngón tay theo bản năng bám chặt gờ tấm sắt bên dưới, nhưng bị người sau lưng cạy ra… giống tù nhân quá, bị bắt về rồi bị đối xử thô bạo mà không thể phản kháng, thế nhưng lại có cảm giác thật mới mẻ thật kích thích. Đèn ngoài hành lang lối đi chung cũ đến mức lúc sáng lúc tắt, hình như cậu nghe có tiếng bước chân xa xa, lại như không nghe thấy gì.
Cảm giác hưng phấn từ háng mãnh liệt dâng lên. Âm thanh thoát ra khỏi cổ họng không dừng lại được, mà như ngày càng to hơn, nhanh hơn, kết hợp với tiếng khóa lò xo trầm thấp kèn kẹt trong lõi, và tiếng xích sắt rủ xuống va đập theo nhịp, ngọn đèn hành lang thoạt sáng thoạt tối, phản chiếu hình ảnh thành một đoạn phim đen dâm mỹ không thể chiếu công khai. Vết thương trên đầu vừa vặn đúng tầm một góc nhọn nhô ra trên cửa sắt, càng va thúc mạnh, càng dễ đụng vào. Nhưng lúc này làm sao cũng không hề cảm thấy đau đớn. Khoái cảm nhục dục choán lấy thân thể, bộ phận vốn không thường dùng để làm loại chuyện này giờ đây run rẩy co thắt đến hồi kịch tính, cậu chụp lấy xương hông của đối phương, cố ấn vào thật sâu trong cơ thể mình.
Sau khi bắn lập tức rã rời, cơn mệt mỏi lại nhấn chìm cậu, hệt như cảm giác của tối hôm đó, bị vứt xuống đống rác rưởi, hôi thối đến không thở nổi, thậm chí đầu ngón tay cũng không còn nghe lời mình. Có khác chăng là, lần này cậu không có cảm giác cơ thể mình lạnh đi không sao ấm lên được nữa, thay vào đó cậu cảm nhận sự nóng bỏng, có bàn tay che ở trước trán, mu bàn tay đó chịu đựng sự va đập của vật nhọn nhô ra trên cửa, nhiệt độ cơ thể người đàn ông xa lạ này truyền đến trán cậu qua lòng bàn tay.
Cảm giác này lại khiến cậu bực mình vô cớ. Cậu hất bỏ tay đối phương, thuận thế đẩy người phía sau ra.
Không cần làm vậy…
Ngã vật người lên chiếc giường mền gối lộn xộn, hắn vứt lại hai chữ với giọng ngái ngủ:
Mắc ói!
Người nọ thế mà lành tính chỉ mỉm cười. Anh ta chậm rãi thắt nút bao cao su, nhặt quần và áo sơ mi nhăn nhúm trên nền đất, vừa tròng vào vừa hỏi, trưa nay muốn ăn gì?
Rúc trong chăn không thèm lên tiếng, mãi sau Phương Duệ mới xoay mình ngồi lên, rõ ràng không phải mới ngủ dậy mà cứ như mắc chứng gắt gỏng lúc thức giấc, vẻ bực bội đến cực điểm, vò vò đầu tóc bù xù, nhìn chẳng khác nào quý tử được cưng chiều quen thói của một nhà giàu có nào đó.
"… Còn muốn quản thúc tui?"
"Không phải quản thúc cậu, chỉ thuận miệng hỏi thôi mà."
Người nọ vẫn cứ cười hiền hoà, cúi xuống mang giày và vuốt phẳng ống quần, làm lộ ra phần cổ rất đẹp.
"Vậy tối anh quay lại."
Tiếng cánh cửa đóng kèn kẹt, sau đó ầm ầm, rồi lại ầm một tiếng to hơn nữa, bấy giờ mới chính thức khép kín. Ấy thế mà vừa nãy bọn họ đè lên nhau làm chuyện hoang đường thì lại không khóa được, may mà không có ai thừa lúc gió thổi cửa hé ghé mắt nhìn trộm.
Phương Duệ nhìn trừng trừng lên nóc nhà, mấy vết rạn nứt xám xịt làm cậu hoa mắt, lúc xoa xoa vẫn cảm giác được cơn xốn do giọt mồ hôi khi nãy chảy vào, hình như có lẫn cả máu. Móa nó chứ chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra vậy, chính cậu cũng không hiểu nó bắt đầu từ lúc nào. Đúng rồi, cách đây mấy tuần, cậu được một kẻ cũng te tua tơi tả y như cậu cứu về từ trong đống rác, có lẽ do cùng cảnh ngộ, đồng bệnh tương lân, cũng có lẽ đều mang vận rủi như nhau, bước chân ra đường giẫm ngay cứt chó, ai mà biết. Nói chung chắc do căn phòng này quá chật, nó nhỏ như cái lồng chim, xoay lưng là đụng là chạm, mà cũng có thể do cả hai đều trẻ tuổi bừng bừng sức sống, chuyện xác thịt dẫu có phát sinh cũng bình thường.
Vậy thì đâu có gì đáng ngạc nhiên. Tất yếu sẽ thế mà, vết thương hành cậu đau đớn, có người giúp đỡ liếm liếm nói không chừng sẽ mau lành; còn việc làm tình hả, một phương thuốc hay để giải tỏa áp lực và quên đi phiền não, bạn giường qua đường thôi mà, giải quyết xong là xong, đối phương tốt hay xấu, tính cách ra sao, quan trọng gì chứ.
Ấy thế nhưng không biết tại sao, lòng cậu tự nhiên thấy nóng nảy khó chịu, cũng không phải là một cơn giận phừng phừng cháy, mà chỉ như một búng hơi nóng, một ngọn đèn dầu, cứ thế âm ỉ thiêu đốt. Cậu nhảy xuống khỏi chiếc giường bẩn thỉu, gùi cái ga trải giường dính mớ chất dịch nhơm nhớm vứt sang một bên --- thực ra vết thương gần như lành rồi, chẳng qua nói lời tạm biệt trực diện cậu lại không quen.
Huống hồ, ở chung lâu đến vậy, ngay cả cái tên người ta cậu còn chưa hỏi.
Ban đầu định tìm tờ giấy, để lại vài chữ. Giấy bút thì sẵn đó, nhưng viết được vài câu, lại vò thành một cục, ném vô cái thùng rác vừa nãy người kia mới vứt cái bao cao su thắt gút, viết thế chỉ tổ anh ta lên mặt chứ có tác dụng chó gì… quay qua trông thấy bộ đồ lúc trước vấy đầy máu dơ đã được giặt sạch treo gọn gàng trên giá, cứ như đang nói với cậu mọi việc rất bình thường, có đi cũng không cần chào, muốn tới thì cứ tự nhiên.
"… Tui... khốn nạn…"
Tui lấy thâm niên nghiệp vụ và kinh nghiệm tình báo ra thề, từ lần lăn giường hôm nay, tuyệt đối sẽ không có nữa.
02
Khi cậu đến, tang lễ đã kết thúc.
Phương Duệ báo danh đi làm bình thường cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, đồng nghiệp nhìn cậu với ánh mắt thương hại hay ngạc nhiên cậu cũng chỉ cười hì hì đáp lại một cách tinh nghịch.
"Thứ đồ vô tình vô nghĩa."
Mông còn chưa chạm ghế đã bị Lý Viễn mắng cho, đã vậy nơi eo còn chợt đau buốt, phần kiểm điểm cần làm sáng nay chiếm hết tâm trí, thế nên bấy giờ cậu cứ ngơ ngơ.
"Ông nội mày, tao thì sao? Chọc gì tới tụi bây?"
"Tang lễ cũng không thèm đến đưa tiễn, bình thường không phải hai đứa mày thân lắm sao."
Phương Duệ đặt mông ngồi xuống, ngã người vào thành ghế.
"Anh hai à, tao suýt nữa cũng tèo biết chưa hả, cái mạng này may mà gặp được người dân tốt bụng thấy việc nghĩa chẳng từ nan mới may mắn nhặt lại được, nằm liệt hai tuần."
"Hai việc liên quan đéo gì?! Mày… "
"Được rồi, được rồi," Tống Hiểu bèn giải vây, "Cho qua đi, chuyện này ai cũng ngoài ý muốn cả mà."
Đề tài thế là lắng xuống, căn phòng lập tức yên lặng, thế nhưng lỗ tai cậu lại như có cây kim đâm vào, ong ong nhói nhói. Phương Duệ bật máy tính, ngày đầu tiên đi làm trở lại cậu chỉ có mỗi việc viết kiểm điểm, xem ra cũng khá rảnh rỗi.
Cái bình trên bàn đối diện cắm vài bông hoa trắng tưởng nhớ. Trong ngành này, chuyện sống chết đâu tính là chuyện hiếm, nếu vì thế mà bỏ cuộc, thì tốt hơn hết ngay từ đầu đừng chọn. Triết lý đó ai cũng có thể nói được, nhưng đụng chuyện đi thì biết, sắc mặt ai lại chẳng khó coi, vượt qua hay không sự việc vẫn khắc trong đầu, ngoài dựa vào chính mình thì không còn cách nào khác.
Cậu dời mắt khỏi bảng kiểm điểm. Cứ như có một cây búa ở trong não cậu, không ngừng đục đẽo bằng đầu có mũi nhọn. Chuyện đã qua nhiều ngày rồi, thế mà bây giờ nhìn lại, vẫn thấy cực kỳ chân thực.
Không phải cậu phạm sai lầm, nhưng sự thật rành rành là hai người anh em tốt nhất đã vĩnh viễn ra đi.
Cái bàn đối diện trống trơn, sạch sẽ không một hạt bụi, trong lúc cậu vắng mặt đã có người khác dọn dẹp, trừ đi mấy cái khay hồ sơ vốn là văn phòng phẩm cấp đồng bộ, thì cái gì cũng không để lại. Cậu khều khều người bên cạnh, hỏi có điếu thuốc nào không, Trịnh Hiên nhìn cậu như nhìn một quái vật: "Nghĩ sao tụi tao có thứ đó? Qua bên kia hỏi sếp Diệp kìa."
Sau đó chưa kịp nói nốt "Không phải chứ, mày đâu có biết hút thuốc", người đã mất dạng.
"Tao nói nè, thằng Phương có sao không mậy. Nó kiểu này…"
"Đều là con người cả mà. Tụi bây cũng quá đáng, mới sáng sớm đã ăn nói chẳng để ý gì cả, giờ sáng mắt chưa."
"Nhưng vụ này vẫn phải điều tra, hay là tạm thời rút nó khỏi đội, từ từ rồi tính?"
"Làm gì có loại vô dụng như vậy, xuất thân từ Hô Khiếu chẳng phải dạng vừa đâu, muốn nổi khùng nó cũng dư biết đây không phải chỗ, cứ mặc kệ nó tự xử," Hoàng Thiếu Thiên vừa đi tới, nghe được mấy câu liền chen lời, rồi quay sang người bên cạnh tiếp luôn, "Đội trưởng, không phải sáng nay lão Diệp qua bên này đòi người sao? Hồi nãy tui thấy mắt nó bị bụp như thiếu ngủ dữ lắm, hay là mình nhân cơ hội này vứt phén cái thằng tai họa qua cho lão Diệp, anh thấy sao."
Cả phòng đồng loạt vang lên tiếng chửi "Á đù".
Trong khi đó cái tên tai họa, không hề hay biết bản thân chính là dê, vô tư dâng mình tới miệng cọp, Phương Duệ học theo đối phương đưa điếu thuốc lên miệng ngậm, ngón tay làm động tác bật bật trong không khí: "Bật lửa đây." Thấy ánh mắt Diệp Tu nhìn mình nghiền ngẫm, bèn tuôn một tràng, "Sao đây sếp, rốt cục cũng nhận ra tui đẹp trai anh dũng ngời ngời, xưa giờ mắt chó bị mù nhìn không tới đúng không?"
"Không phải tôi đang đánh giá đây sao," Diệp Tu hiếm thấy một lần phóng khoáng châm lửa, "So với tôi cậu đẹp gần bằng, còn so với thằng em tôi cậu ăn đứt."
Rít hơi đầu tiên liền bị sặc, đành phải vừa ho vừa kẹp điếu thuốc nhứ nhứ cảnh cáo: "Để ý mặt mũi, chuyện vậy mà sếp cũng nói được?"
"Ai rảnh đi đùa với cậu mấy chuyện này, bày đặt ra vẻ đứng đắn cao cao tại thượng thuyết giảng," Diệp Tu ghét bỏ phủi phủi tàn thuốc bám trên người, "Còn không phải muốn thu nhận cậu hay sao." Hắn quan sát, "Anh đây rất bận, nhưng vẫn luôn là người biết nhìn đại cục, thấy cậu xuống tinh thần liền kéo về đây, đỡ cho cậu phải ngồi trong phòng điều tra viết hoài không xong một tờ kiểm điểm." Nói rồi đập một tờ giấy vào ngực Phương Duệ, "Tự mình suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi thì báo cho tôi."
Ai thèm tới chỗ ông chứ.
Người gì diễn sâu quá lố, mệt không buồn cãi, Phương Duệ dứt khoát quay đi. Ấy thế nhưng mới tới cửa cậu lại chột dạ - khắp người mùi khói thuốc, mặt đầy vẻ chán chường, còn phải đối diện với một cái bàn trống, và bản kiểm điểm chỉ mới gõ đúng hai chữ.
Nhìn đâu đâu cũng thấy trống trải, lại không thể cứ tiếp tục tình trạng không muốn suy nghĩ đến bất kỳ điều gì như thế này.
Ngày đó được tin bạn chí cốt hy sinh, máu nóng bốc lên một thân một mình lao đi quyết tìm cho ra hung thủ, giống y một thằng ngốc; chắc mẩm sẽ bị phạt, coi như có được vài ngày nghỉ hưởng lương, nhưng mặc dù cậu chơi zâm thành thói, lúc này không phải là lúc cậu chấp nhận ngồi mát ăn bát vàng.
Lật qua lật lại tờ giấy điều nhiệm trong tay. Hay là đi phắt cho rồi. Có chút chuyện thôi mà cũng lằng nhằng suy nghĩ --- còn nữa, món nợ với Hô Khiếu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đòi.
Cho nên con mẹ nó chứ, chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy.
Chỉ thấy cậu chán chường đứng ở chỗ rẽ dưới chân tòa nhà cho thuê phòng cũ nát, một con chuột dạn dĩ chạy ngang suýt nữa thì bò cả lên chân – cậu hét to, nhảy dựng, lập tức đối diện với một gương mặt ôn hòa của một người đàn ông đang cầm túi đồ ăn mới mua đứng cách đó không xa.
"Con bà nó hù chết… Tui..."
Mấy chữ tiếp theo lầm bầm lầu bầu không đủ sức chui ra khỏi miệng, Phương Duệ nheo mắt, thâm tâm chỉ muốn có cái chùy đập đầu mình chết phứt cho rồi.
Thế quái nào mình lại đi đến chỗ này!
Người đàn ông mới sáng nay còn làm chuyện long trời lở đất với cậu lúc này xem ra hiền hòa cứ như một con vật chỉ biết ăn cỏ, cười cười với cậu, nói thật có lỗi nha, tôi cũng đang định gọi cho cậu đó.
Không! Tui không có ý nói anh... Chậc…
Càng giải thích càng lòi. Mà mấu chốt là, sao cậu lại đi đến chỗ này chứ? Không để quên đồ vật, cũng chẳng có lấy một lý do chính đáng, càng không có chuyện cậu đây nhớ nhung cái sự chen chúc trong cái chuồng cu chật chội thiếu thốn ấy, mẹ kiếp, cậu tin là, có lẽ mấy hộ ở ba tầng lầu này đều biết mối quan hệ của cậu với người đàn ông đang đứng trước mặt, trong khi cậu, đến tên người ta cũng chẳng biết để mà gọi. Sao không ngủ bà nó ở sô pha phòng trực đồn cảnh sát cho rồi.
Trong lúc cậu suy nghĩ linh tinh, người kia bước đến gần. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của người ấy dưới ánh sáng ban ngày, Phương Duệ thầm nghĩ. Tuy ở chung hơn nửa tháng, nhưng bọn họ chỉ gặp nhau trong cảnh mờ mờ tối tối, mà nguồn sáng chiếu vào cũng lắc lư theo nhịp cuồng loạn của chiếc giường, nói thực lòng bọn họ quen thuộc cơ thể của nhau hơn là gương mặt.
Mà xem ra như thế lại hay.
"Cậu sợ chuột?"
"Làm gì có!" Phương Duệ kêu to. Cậu cảm thấy thanh danh một đời bị mất sạch bởi phản ứng vừa nãy; đối với người trước mắt, chí ít cậu không hề thấy đáng ghét – mà phải nói là, cậu cảm thấy cơ thể rất hợp nhau, chuyện bọn họ từng làm dĩ nhiên không chỉ một lần.
Cho nên nếu được, cậu hy vọng mình mang phong thái anh tư thần võ lúc làm nhiệm vụ, tốt nhất là có thể bày ra cả đống huân chương ghi công, dây nịch thắt nghiêm chỉnh, quần áo là phẳng phiu.
Hóa ra mình là một tên cấm dục phá rào, đến chính bản thân cậu còn muốn phỉ nhổ cậu.
Thế nhưng đối phương chẳng hề bận tâm tìm hiểu xem cậu đang vơ vẩn những gì, thong thả bình luận chuyện nhà cửa: "Ở đây chuột hơi bị nhiều. Có khi không để ý, nửa đêm nó bò lên giường luôn đó."
Phương Duệ lạnh người rùng mình.
"Không sao đâu, anh mới mua mấy tờ keo bẫy chuột." Khi người đó nói, đôi đồng tử thoáng co, nét cười thật ưa nhìn – hay là do hắn đeo kính nhỉ? Giọng anh trầm trầm, rất dễ nghe và cực kỳ cuốn hút, câu nói đầy ám chỉ lại thốt ra dễ dàng cứ như đó là chuyện đương nhiên: "Đêm nay cậu ngủ ở đây chứ?"
Cậu không nhớ mình trả lời thế nào; đến khi nhận thức được vấn đề, thì đã bị dắt tay dẫn vào thang máy, lòng bàn tay nóng bỏng không biết là do nhiệt độ cơ thể ai gây nên, còn có cả mồ hôi lấp dấp. Vài phụ nữ sượt qua vai cậu, hướng về người đàn ông chào hỏi, lại không nhịn được mà liếc sang cậu vài lần.
"Thầy Lâm mới về à!"
"Đi mua thức ăn về đấy à?"
Anh vừa cười vừa trả lời, cửa thang máy già nua ken két đóng lại, thủy chung anh vẫn không thả tay cậu ra.
Nhạt nhẽo bình thường thế. Phương Duệ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, hùng hổ với cậu lắm mà, hoá ra chỉ là một thầy giáo.
Sớm biết sẽ quay lại đây… lúc đầu không nên to mồm thề thốt!
"Mẹ kiếp."
Tay quá nóng, rút ra mà đối phương không chịu thả; cậu thấy khắp người mình cũng nóng cả lên rồi.
03
"A… Thế tui gọi anh là gì? Lão Lâm?"
Cậu cười to một cách vụng về. Rõ ràng đã ngụ ở phòng này một thời gian, lần này vào cửa lại đột nhiên khách khí xa lạ, đổi lại trước kia sẽ không nói không rằng, khẳng định là nhào lên giường nằm xoãi; hiện tại bỗng lo lắng, trong lòng có quỷ nên cử chỉ cũng đâm ra vụng trộm lén lút, kiểu như danh bất chính thì ngôn bất thuận. Cậu muốn tìm cái ghế, nhìn quanh quất, quả nhiên không có; không biết nên làm gì tiếp, bèn đứng đó, sau cùng đành lân la đến khu bếp nhỏ hẹp, nhìn thầy Lâm vo gạo rửa rau, tay áo xoắn lên để lộ cẳng tay gầy xương xương.
"Thì cứ gọi là lão đi."
"Anh là thầy giáo thật à?"
"Ngó bộ không giống?"
"… Giống lắm. Dạy cái gì?"
"Xã hội."
Cậu chu miệng huýt sáo."Được à nha, giảng viên đại học?"
Đối phương nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt lấm tấm vài giọt nước: "Ra ngoài phòng ngồi đi, đứng đây chi cho nóng."
Phương Duệ với tay lau mấy giọt nước bắn trên mặt đối phương, ngay sau đó lại tự sỉ vả mình. Hơi tí tí liền đi ve vãn! Thèm khát đến thế sao?
Cậu ngang bướng phất tay thu về, chùi chùi phẩy phẩy vào áo mình, "Tui thích đứng đây."
Lại im lặng một hồi, rồi cậu đột ngột chỉ vào mình: "Phương Duệ. Duệ là sắc nhọn, giống đỉnh kim tự tháp… Anh tên gì? Đừng trách tui đến bây giờ mới hỏi tên anh, tui cân nhắc dữ lắm, nghề của bọn tui ấy mà, sống nay chết mai không nói trước được điều gì…"
Người đàn ông đang rửa sạch các thứ cười với cậu, dùng bàn tay ướt nhẹp viết lên trên ngực áo sáng màu của cậu ba chữ, ngón tay quệt lên người cách một làn vải mỏng tạo nên xúc cảm ngứa ngáy, bồn chồn, một cảm giác rân rân chạy dọc bụng dưới.
Cho nên việc tiếp theo cũng không phải là ăn cơm.
Không tìm đường chết thì đâu có chết, cậu hò hét ba chữ anh viết cả đêm.
Đúng là phải trả lại toàn bộ nợ nần, cổ họng khàn khàn, muốn tìm chút nước trên cái đôn cạnh đó, trườn ra được nửa người khỏi cái giường, lại bị đè lên từ phía sau, ngón tai chai sần của anh lướt nhẹ dọc cánh tay Phương Duệ, bắt lấy bàn tay còn chưa kịp với tới ly nước, nhấn lên mặt đôn gỗ, cứ thế nửa người lơ lửng giữa không trung, vật chưa rút ra khỏi cậu cứng lên ngay bên trong, răng anh cắn lên gáy tạo nên một vết lõm độc quyền. Tiếp đó cạch cạch cạch, cạnh giường và tủ trà va đập ồn ào theo nhịp, cho dù cảnh sát Phương thân kinh bách chiến cũng chịu không nổi mà chửi ầm lên:
"Tui… con mẹ nó… đồ lưu manh!... Mẹ kiếp Lâm Kính Ngôn, anh muốn làm chết lão tử… Cái đồ hai mặt!?..."
Trong lúc núm ti bị xoắn vặn, một điểm khó lòng nhẫn nhịn nào đó bên trong cậu cũng bị đỉnh liên hồi, eo vì thế lập tức nhũn ra, thay vì chống trụ lại không đỡ nổi mà gần như chổng ngược cắm đầu xuống đất; cậu hét muốn lạc giọng, như thúc giục như gấp gáp, so với giọng chửi mới đó khác nhau một trời một vực.
Lâm Kính Ngôn cất tiếng, giọng nói vẫn hiền hòa dễ dãi như mọi khi, cố ý cười đánh trống lãng: "Làm gì có?"
Thật thảm, nội tạng lộn tùng phèo, cũng những ngày tháng điên đảo nhưng so với trước đây lại khác nhau rõ rệt. Lúc trước làm nhiều nhưng cậu chẳng bao giờ thèm nghĩ ngợi người đè lên lưng cậu là ai, chỉ cần lên đỉnh là cái gì cậu cũng không quan tâm đến; còn hiện tại, đầu cậu hiện đầy gương mặt ấy, khi thì lấm tấm nước, lúc lại là từ trong bóng tối bước ra ánh tà dương, được ánh nắng ấm áp tỏa rạng. Đột nhiên cậu nảy sinh ý muốn nhìn rõ gương mặt đối phương ngay lúc này, rốt cục nó sẽ có bộ dạng của một người đạo mạo tử tế, hay là một dáng vẻ khác.
Với mong muốn ấy cậu nung nấu ý đồ bật sáng đèn, đùng một cái căn phòng sáng choang, không mảnh vải che thân. Thừa dịp ánh sáng làm chói mắt, Phương Duệ đảo khách thành chủ, rút cơ thể mình ra, nhào lên ấn Lâm Kính Ngôn xuống giường.
"Mẹ nhà anh, để cho anh đè thêm tui gãy lưng mất! Có biết câu thương hương tiếc ngọc là gì không hả?! Hay tui phải dạy cho anh?"
Cậu nâng mặt anh đến gần, thu hết vào đáy mắt gương mặt chưa tan dấu vết dục tình, hãy còn đỏ bừng bừng. Nhìn môi anh vẫn dính chút dịch trắng từ lần khẩu giao mới rồi, Phương Duệ kềm lại ý nghĩ kích động muốn cắn nghiến lấy nó, cố dời mắt sang xương quai xanh… ngay lập tức cậu sửng sốt, khi nhìn thấy ký hiệu hình xăm không rõ nét trên đó. Hình xăm đang lột da, rõ ràng là mới xăm cách đây không lâu.
"… Bá Đồ? Anh thuộc giới giang hồ?…" Phương Duệ nhíu mày, "Không phải thầy giáo sao?" Cậu vừa nói vừa chụp lấy cái quần.
Lâm Kính Ngôn thở dài, nụ cười trở nên uể oải. Bọn họ thay đổi vị trí cho nhau, tia sáng ảm đạm chiếu lên cơ thể trẻ trung, săn chắc, tràn đầy sức sống, đầu vú nơi ngực bị giày vò liên tục hãy còn đỏ lựng, dựng thẳng đứng, hết sức khêu gợi.
"Cái này… không còn cách nào khác." Anh lại đỉnh vào trong, tay giữ phần eo giãy dụa một cách không thành thật của Phương Duệ mà ấn trở về, "Người sống ở đời, thân bất do kỷ. Lăn lộn ở địa bàn của người ta, thế nào cũng phải cho ngươi ta thu thuế…" Anh đẩy hai chân Phương Duệ, để chúng bạnh ra lớn hơn, có thể trông thấy rất rõ phần niêm mạc tươi non đỏ ửng phun ra nuốt vào theo từng động tác nảy, và phần bắp đùi với một hình đồ màu mực đen.
"… Không phải cậu cũng vậy sao?"
Phương Duệ thở phì phò, cậu thoi người dưới thân một quyền… "Oái!... Đau!", vùng ra khỏi đôi tay nắm hai bên, cậu đẩy anh về giường, còn mình thì thoái lui, khiến cho vật vẫn cứng đến ghê gớm tuột ra ngoài, đầu nhọn kéo theo dịch nhầy vẽ dọc bắp đùi cậu một đường nước, bôi lớp trong suốt lên trên hình xăm bí ẩn kia.
"Không làm nữa?"
"Không làm, hết hứng rồi." Hắn quặm mặt, bỏ vào WC, cố ý đóng cửa thật mạnh, vẫn tính trẻ con.
"Tui… con mẹ nó… đồ lưu manh!... Mẹ kiếp Lâm Kính Ngôn, anh muốn làm chết lão tử… Cái đồ hai mặt!?..."
Trong lúc núm ti bị xoắn vặn, một điểm khó lòng nhẫn nhịn nào đó bên trong cậu cũng bị đỉnh liên hồi, eo vì thế lập tức nhũn ra, thay vì chống trụ lại không đỡ nổi mà gần như chổng ngược cắm đầu xuống đất; cậu hét muốn lạc giọng, như thúc giục như gấp gáp, so với giọng chửi mới đó khác nhau một trời một vực.
Lâm Kính Ngôn cất tiếng, giọng nói vẫn hiền hòa dễ dãi như mọi khi, cố ý cười đánh trống lãng: "Làm gì có?"
Thật thảm, nội tạng lộn tùng phèo, cũng những ngày tháng điên đảo nhưng so với trước đây lại khác nhau rõ rệt. Lúc trước làm nhiều nhưng cậu chẳng bao giờ thèm nghĩ ngợi người đè lên lưng cậu là ai, chỉ cần lên đỉnh là cái gì cậu cũng không quan tâm đến; còn hiện tại, đầu cậu hiện đầy gương mặt ấy, khi thì lấm tấm nước, lúc lại là từ trong bóng tối bước ra ánh tà dương, được ánh nắng ấm áp tỏa rạng. Đột nhiên cậu nảy sinh ý muốn nhìn rõ gương mặt đối phương ngay lúc này, rốt cục nó sẽ có bộ dạng của một người đạo mạo tử tế, hay là một dáng vẻ khác.
Với mong muốn ấy cậu nung nấu ý đồ bật sáng đèn, đùng một cái căn phòng sáng choang, không mảnh vải che thân. Thừa dịp ánh sáng làm chói mắt, Phương Duệ đảo khách thành chủ, rút cơ thể mình ra, nhào lên ấn Lâm Kính Ngôn xuống giường.
"Mẹ nhà anh, để cho anh đè thêm tui gãy lưng mất! Có biết câu thương hương tiếc ngọc là gì không hả?! Hay tui phải dạy cho anh?"
Cậu nâng mặt anh đến gần, thu hết vào đáy mắt gương mặt chưa tan dấu vết dục tình, hãy còn đỏ bừng bừng. Nhìn môi anh vẫn dính chút dịch trắng từ lần khẩu giao mới rồi, Phương Duệ kềm lại ý nghĩ kích động muốn cắn nghiến lấy nó, cố dời mắt sang xương quai xanh… ngay lập tức cậu sửng sốt, khi nhìn thấy ký hiệu hình xăm không rõ nét trên đó. Hình xăm đang lột da, rõ ràng là mới xăm cách đây không lâu.
"… Bá Đồ? Anh thuộc giới giang hồ?…" Phương Duệ nhíu mày, "Không phải thầy giáo sao?" Cậu vừa nói vừa chụp lấy cái quần.
Lâm Kính Ngôn thở dài, nụ cười trở nên uể oải. Bọn họ thay đổi vị trí cho nhau, tia sáng ảm đạm chiếu lên cơ thể trẻ trung, săn chắc, tràn đầy sức sống, đầu vú nơi ngực bị giày vò liên tục hãy còn đỏ lựng, dựng thẳng đứng, hết sức khêu gợi.
"Cái này… không còn cách nào khác." Anh lại đỉnh vào trong, tay giữ phần eo giãy dụa một cách không thành thật của Phương Duệ mà ấn trở về, "Người sống ở đời, thân bất do kỷ. Lăn lộn ở địa bàn của người ta, thế nào cũng phải cho ngươi ta thu thuế…" Anh đẩy hai chân Phương Duệ, để chúng bạnh ra lớn hơn, có thể trông thấy rất rõ phần niêm mạc tươi non đỏ ửng phun ra nuốt vào theo từng động tác nảy, và phần bắp đùi với một hình đồ màu mực đen.
"… Không phải cậu cũng vậy sao?"
Phương Duệ thở phì phò, cậu thoi người dưới thân một quyền… "Oái!... Đau!", vùng ra khỏi đôi tay nắm hai bên, cậu đẩy anh về giường, còn mình thì thoái lui, khiến cho vật vẫn cứng đến ghê gớm tuột ra ngoài, đầu nhọn kéo theo dịch nhầy vẽ dọc bắp đùi cậu một đường nước, bôi lớp trong suốt lên trên hình xăm bí ẩn kia.
"Không làm nữa?"
"Không làm, hết hứng rồi." Hắn quặm mặt, bỏ vào WC, cố ý đóng cửa thật mạnh, vẫn tính trẻ con.
(còn tiếp)
Last edited: