Hoàn [Augenstern 2021][Lâm Phương] Lưu hỏa tháng tám

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1

(Cre: 初五)

LƯU HỎA THÁNG TÁM

Tác giả: 捡玉.
Edit: Trời Sao.
Sản phẩm thuộc project Augenstern - Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2021.




1.

Tháng tám ở quân khu, bốn phía mênh mông biển khói đạn lạc cùng những đốm sáng khét mùi. Trời khô cực kỳ - đã lâu rồi không có nổi một giọt mưa.

Ầm ầm ầm, có tiếng gõ cửa. Lâm Kính Ngôn, vốn đang châm đèn đọc sách, bị giật mình suýt nữa đánh rơi sách vào khoảng tối đèn không chiếu tới. Hắn vội vã khoác áo blu, bước chân ra cửa vội vã nhưng không mấy hoảng loạn. Dù sao hắn cũng đã sớm luyện thành quen bệnh nhân đột ngột xuất hiện, dù là đang trong mộng cũng phải bò lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc để đối mặt với cảnh máu tươi đầm đìa đầy bụi bặm kia.

Đây là chức trách của quân y. Có đôi khi, hắn cần phải giống lính hơn cả một người lính.

Phương Duệ đang đứng trước cửa, đối diện hắn mà cười. Ánh đèn ở cửa lờ mờ vô cùng, như thể khều ra từ trong bóng tối. Ánh sáng kia hòa với đất và máu bám trên mặt hắn lắng lại thành một màu nâu đen tối tăm.

Lâm Kính Ngôn vừa thấy hắn thì thở phào, khóe miệng và khóe mắt đều hơi nhếch lên mà nhìn hắn. Có điều chỉ một giây sau, trái tim trong lồng ngực lại như bị treo lên cao. Không chỉ vì chiến sự căng thẳng thường xuyên mang tới "ngạc nhiên bất ngờ" không lường trước được mà còn vì mỗi lần Phương Duệ xuất hiện đều khiến hắn đau lòng hơn những người lính khác.

"Đến rồi thì vào đi... Tay của cậu?"

Ánh mắt của Lâm Kính Ngôn xuôi từ gương mặt Phương Duệ xuống người của hắn. Một cánh tay của hắn đang thõng xuống một cách kỳ lạ, như đang trùm một tấm cao su vào quân phục. Đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng mình có một sợi dây đang bị kéo căng, căng đến mức có nguy cơ sắp đứt rồi. Trong một nháy mắt hắn trào dâng cơn kích động muốn níu lấy Phương Duệ, giấu hắn đi, để khói súng lửa đạn ngoài kia không còn mảy may đụng tới hắn nữa.

"Trật khớp thôi. Đùa hơi quá trớn, tiếp đất không đúng, đặc biết đến trải nghiệm thủ pháp nối xương cực đỉnh của bác sĩ Lâm."

Phương Duệ thờ ơ nói, nhe ra hàm răng trắng bóc cười hì hì, ánh mắt trước sau vẫn lóe vài tia xảo trá. Hắn vẫn là chàng trai bướng bỉnh chứa đầy trong mắt nhưng vì chiến tranh mà phải khoác lên quân phục dính máu. Bộ dạng của hắn như thể không phải vừa trở về từ quân doanh của quân địch hay từ cõi chết trở về, cũng chẳng giống người suýt nữa mất đi một cánh tay. Hắn bước nhanh vào phòng cứu thương, cánh tay kia lung lay không đối xứng theo từng bước chân, lắc lư lắc lư khiến dáng đi của hắn có vẻ vừa kỳ quái vừa buồn cười. Có vẻ là cố tình, ý muốn nói với Lâm Kính Ngôn đừng lo lắng.

Có điều Lâm Kính Ngôn hoàn toàn không buồn cười, cũng không thể không lo lắng. Phổi của hắn co rút tới đau đớn, hô hấp không thông, vai cũng ẩn ẩn đau như thể vết thương của Phương Duệ là vết thương của chính hắn. Theo lý mà nói thì như thế là không nên, hắn là bác sĩ. Hắn từng thấy vô số vết thương, bất kể xương gãy gân đứt hay vết cắt mở bụng đều gặp hàng trăm lần. So với những cái đó, trật khớp cơ bản chỉ là một vết thương nhỏ không nghiêm trọng, hắn đã quen từ lâu, nhưng lại không tránh khỏi thấy đau cùng vết thương với Phương Duệ - Dù răng hắn biết Phương Duệ không có cảm giác đau đớn gì.

Phương Duệ không biết đau, việc này khiến hắn trở thành dị loại trong xã hội loài người, nhưng cũng khiến hắn trở thành người lính ưu tú nhất trên chiến trường. Bởi vì hắn trúng đạn sẽ không lùi bước, bị bắt làm tù binh không sợ tra tấn, vẫn có thể ôm một cơ thể thương tích đầy mình trốn về, thờ ơ cười với quân y.

Lâm Kính Ngôn đau lòng cho số phận của hắn. Bởi vì hắn không đau, thân thể bị khuyết thiếu một cơ chế bảo vệ tự nhiên. Có lúc bị thương thân thể không hề biết, dẫn đến nhiều vết thương ngầm. Xông pha chiến trường chẳng khác nào tự sát, nhưng hắn lại không có năng lực tự hồi phục để bắt kịp. Có lần hắn vác một thân toàn đạn trở về. Người hắn yếu ớt, nhưng thần trí thì thanh tỉnh. Hắn nhìn Lâm Kính Ngôn run tay nhổ từng mảnh vỡ ra khỏi máu thịt của mình. Hắn cười với Lâm Kính Ngôn.

Cũng là ý cười như thế, nói anh đừng lo.

Lần đó hắn nằm trên giường suốt mấy tháng, nhưng khi có thể bò dậy lại được triệu tập cầm súng trường ra trận. Ngày Phương Duệ rời đi, Lâm Kính Ngôn ngồi trong phòng cứu thương đưa mắt nhìn theo bóng hắn biến mất giữa hàng hàng binh lính, tay siết thành nắm đấm trong túi áo blu, co giật. Lâm Kính Ngôn cố kiềm chế, kiềm chế cơn kích động muốn đuổi theo tiểu binh sĩ trọng thương vừa bình phục đi ngày càng ngày càng xa, ôm chặt lấy hắn vào lòng, kiềm chế cơn phẫn nộ cùng ý muốn đập vỡ toàn bộ pháo súng thành từng mảnh, lập tức kết thúc chiến tranh chết tiệt này.

Đột nhiên hắn thấy lòng bàn tay mình đau nhói, mảnh đạn nắm trong tay cứa vào da thịt đổ máu, nhuộm mới màu đỏ sẫm của máu khô từ trước. Là mảnh đạn lấy ra từ trên người Phương Duệ hôm đó.

Còn bây giờ, Lâm Kính Ngôn cũng không biết rốt cục là hắn nên đau lòng vì cánh tay trật khớp kia hay là vì chuyến này đi về chỉ trật khớp tay mà vui mừng. Nhưng, cơn phẫn nộ vẫn luôn hiện hữu - phẫn nộ với chiến tranh đằng đẵng, cũng phẫn nộ với sự bất lực của bản thân mình.

2.

Phương Duệ quen cửa quen nẻo ngồi lên giường bệnh đặt trong phòng, vừa mở miệng đã chặn lời Lâm Kính Ngôn, hùng hồn.

"Lão Lâm, đầu tiên anh phải xoa dịu tâm trạng cho bệnh nhân đã, có biết không. Ăn kẹo trước đã."

Hắn hé miệng với Lâm Kính Ngôn như chim non gào khóc đòi ăn. Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ cười, xé vỏ một viên kẹo đường khó thấy trên chiến trường, hai ngón tay nhấc lên, nhẹ nhàng đưa vào miệng đối phương. Đây là kẹo hắn đặc biệt mua cho Phương Duệ, hắn biết người kia thích.

Phương Duệ lại ngậm cả viên kẹo lẫn ngón tay dính một ít dung dịch khử trùng vào miệng, hai vành môi mỏng trên dưới ngậm hờ, lưu lại một vòng ấm áp trên ngón tay. Ánh mắt hắn lướt trên mặt Lâm Kính Ngôn, nghịch ngợm cực kỳ. Lâm Kính Ngôn bị trò làm nũng của hắn trêu chọc, lông mày vốn đang nhíu cũng thả lỏng ra, mắt cười lẫn nữa xuất hiện. Hắn đột nhiên thấy đầu ngón tay của mình bị đầu lưỡi của Phương Duệ chạm tới, ấm nóng mềm mại, nơi chạm nhau như có dòng điện chạy qua, tê rần cả cánh tay hắn.

"Ơ, sao lại ăn cả tay của tôi rồi," Lâm Kính Ngôn rút ngón tay về, ra vẻ đe dọa: "Cẩn thận tôi ăn luôn cậu đấy."

Phương Duệ nhe răng cười, giả vờ van lơn: "Xin anh đừng ăn tui, đừng ăn tui mà, tui hát một bài thật êm tai cho anh nghe nhé."

Quả thật Phương Duệ rất biết hát. Trong ký ức rõ ràng của Lâm Kính Ngôn có một lần. Tối hôm đó là hội diễn văn nghệ của doanh trại, hắn ngồi trên ghế nhỏ, mười ngón thon dài đặt lên cây ghita ôm ngang, đánh những giai điệu êm ái. Hặc đặc biệt thay áo sơ mi trắng, cổ áo hé mở như thể bồ câu trắng giương cánh. Ống quần bị kéo lên, lộ ra một chiếc vòng bạc ôm lấy cổ chân vừa trắng vừa gầy, phản chiếu ánh sáng vụn vỡ như những vì sao rơi giữa không trung. Trong sảnh mờ sáng khiến hắn trông tựa như thiếu niên áo trắng trong bức tranh sơn dầu cổ điển. Môi hắn mấp máy khẽ khàng cất tiếng hát, ánh đèn nương theo mà ngày càng rực rỡ, một tiếng hát thật sáng trong.

Thuần khiết đến mức khiến người khó tin hắn lại là một cỗ máy chiến tranh của quân đội.

Lâm Kính Ngôn đứng giữa đoàn người, nhìn từ xa xa, ánh mắt không muốn rời khỏi thanh niên trên sân khấu kia một giây nào, như chứa chút lòng tham. Hắn không dám chớp mắt, bởi vì dù chỉ chớp một cái cũng sẽ khuyết đi vài khắc hắn được ngắm nhìn Phương Duệ. Bởi vì dù chỉ một chút, hắn cũng không muốn đánh mất. Bởi vì chỉ cần tối nay qua đi, Phương Duệ này sẽ trở thành ký ức, chỉ còn là một tưởng niệm khiến người không tài nào quên. Một chớp mắt, vẻ đẹp sẽ bị đánh tan, người kia trở lại là một người lính thân đẫm máu lấm bùn, trúng đạn cũng không biết đớn đau.

Mà sau này Lâm Kính Ngôn cũng biết được ý nghĩa của sợi dây chuyền kia. Không phải bùa hộ mệnh, cũng không phải tín vật của người thân cận nhất. Chẳng có lời cầu nguyện đẹp đẽ nhỏ bé nào trong đó cả. Nó chỉ là một ký hiệu mà thôi. Ký hiệu rằng đau đớn của hắn là bị quân đội tước đoạt, ký hiệu rằng hắn là cỗ máy chiến tranh mà quân đội cưỡng chế tạo ra.

Vòng xích này không phải chỉ mình hắn sở hữu, còn vài chục người cũng như hắn, những người bị tàn phá không còn biết nỗi đau là gì, chỉ biết cầm súng luồn lách giữa khói súng mịt mù.

Có lẽ vì mất đi cảm giác đau, tình cảm trong họ cũng trở nên bình đạm. Vì không biết đau, nên cũng không biết sung sướng. Bọn họ sẽ mở to hai mắt nhìn những người rên rỉ vì trầy da tróc thịt mà khó hiểu. Bọn họ cũng không có dục vọng. Có thể nói, máu bọn họ là máu lạnh, là máu rắn.

Những trong mấy đêm tối diễm lệ kia, khi Lâm Kính Ngôn hôn lên từng tấc da thịt của hắn vẫn có thể cảm nhận được làn da trần trụi kia thiêu đốt như thế nào. Trên thân thể đầy vết thương của đạn lạc, chảy xuôi như lưu hỏa trong tâm hồn là dung nham nóng bỏng, thâm trầm khó chạm đến.

Khi hắn nâng chân Phương Duệ lên có chạm phải chiếc vòng bạc kia, là con rắn nhỏ lạnh lẽo quấn lấy mắt cá nhỏ gầy, cũng là xiềng xích ràng buộc linh hồn người kia. Ngón tay hắn nhẹ nhè vân vê sợi bạc, lòng bàn tay rủ rỉ nỗi bi thương. Lâm Kính Ngôn không biết trái tim hắn đang cảm thấy gì, rốt cục chỉ lặng lẽ buông bỏ, lần nữa kề sát quấn Phương Duệ vào một nụ hôn sâu, hôn đôi môi khô ráo của hắn, hôn da thịt được rèn luyện trong lửa chiến tranh từ lâu đã không còn mềm mại.

Xúc cảm trên môi chẳng chút êm ái. Nhưng thứ hắn hôn tới là toàn bộ linh hồn kiên định của người kia.

Lâm Kính Ngôn đột nhiên tò mò, tò mò về trái tim của hắn có bao giờ đau vì thứ gì khác hay không. Chắc chắn là có - hắn có trái tim cơ mà. Lâm Kính Ngôn nghĩ.

"Em hát đi, tôi nghe." Lâm Kính Ngôn nói, bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị nối xương.

"Quên đi, không hát nữa." Phương Duệ lại đổi giọng như đứa nhỏ, "Anh ăn em đi."

"Chờ trận chiến này kết thúc, em muốn ăn kiểu gì cho em chọn."

Một tay Lâm Kính Ngôn nắm chặt bàn tay hắn, tay kia nắm lấy vai, nắn lại những đoạn khớp bị chệch ra của người kia. Cực kỳ thận trọng, như dùng một cái bánh răng lấp lỗ hổng bé nhỏ, như khảm một hạt cườm vàng vào mắt người trên tranh khảm. Dùng lực vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau người kia chỉ một chút, dù rằng biết rõ Phương Duệ nào thấy đau. Ánh mắt hắn tập trung, hệt như dưới tay hắn là toàn bộ thế giới.

Cánh tay trở lại vị trí cũ, đuôi lông mày Phương Duệ giãn ra, vai run lên, nhe răng cười với hắn như thường ngày, chớp mắt: "Cảm ơn anh nhé."

"Cảm ơn gì chứ, khách sáo quá vậy."

Lâm Kính Ngôn dùng khăn sạch lau đi máu trên mặt hắn. Phương Duệ ngoan ngoãn nhắm mắt nghiêm túc để hắn lau, trông cực kì tận hưởng chút dịu dàng yên tĩnh hiếm có này. Người lính không biết đau phải liều mình chém giết giữa chiến hỏa, giờ đây như biến thành mèo con, khuôn mặt không còn bụi và máu sạch sẽ bất ngờ, trở về khuôn mặt lúc đàn hát dưới ánh đèn ngày nào.

"Thế không được, cần cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn. Nếu không tóc anh sẽ bạc thêm mất."

"Có thật không? Mau lên, nhổ giùm tôi."

Lâm Kính Ngôn nói xong thì nghiêng đầu tới cho người kia nhìn. Phương Duệ phối hợp ngẩng lên ngó đỉnh đầu hắn, nhưng không đưa tay mà kề môi đặt một nụ hôn lên xoáy tóc, một nụ hôn như thể gieo một hạt giống, rồi cười hì hì: "Nhổ rồi."

"Tiểu từ thúi." Lâm Kính Ngôn cười mắng, rồi lại cầm khăn nhẹ nhàng chùi đi chút cát bụi vương lại trên cánh tay người kia, nhúng cồn xoa lên từng vùng da trầy còn rướm huyết châu, tỉ mỉ, trang trọng như họa sĩ cầm bút tô màu. Dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng hắn cũng không mong phải thấy chúng trên người Phương Duệ. Chí ít là, trái tim hắn, sẽ đau.

Bả vai đột nhiên nặng xuống, hóa ra Phương Duệ đã ngủ mất, đầu tựa lên ổ vai hắn. Cơ thể đang hồi phục luôn rất mệt mỏi, chưa kể quá trình này đã thực hiện hàng ngàn lần tới mức chán nản, vắt hết sức sống trong từng tế bào để tái sinh bao nhiêu lần từ những đau đớn đứt gân nứt cốt. Tuy đã ngủ, hô hấp của Phương Duệ lại cực khẽ khàng, hầu như không nghe ra tiếng. Như rằng chỉ cần có một âm thanh vang lên cũng có thể khiến các bắp thịt của của hắn lần nữa xiết lại, lần nữa gia nhập vào chiến hỏa vô tận ngoài kia.

Lâm Kính Ngôn không nhúc nhích, dùng thân mình làm gối tựa cho hắn. Ánh trăng dần dần tràn vào song cửa, rót xuống đất, chảy đầy sàn, rồi lại nâng mình dát lên người bọn họ, thấm một tầng sáng bạc mát lạnh. Lâm Kính Ngôn tình nguyện ngồi mãi nơi đây, đến tận khi mình cứng lại thành một khối tượng thạch cao, chỉ cầu cho người bên cạnh có một buổi tối an ổn, một buổi tối yên tĩnh khó tìm.

Và hắn cũng ước ao, có một ngày có thể thay sợi vòng bạc kia bằng một đoạn dây đỏ, có một ngày thứ pháo cối bắn ra không phải lưu hỏa trí mạng mà là pháo hoa rực rỡ, pháo hoa vì chúc phúc cho bọn hắn mà bắn ra.

Có điều những chuyện này tạm thời không quan trọng. Ít nhất, giữa thời điểm lưu hỏa giăng đầy này, hắn được ở bên Phương Duệ.

[FIN]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook