Ongoing [Hạo Hãn 2021] [Nhiều cp] Hoa nắng lung linh

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
HOA NẮNG LUNG LINH

Title: Hoa nắng lung linh​

Author: Phi Tuyết​

Rating: T​

Pairing: Các couple trong Toàn Chức Cao Thủ​

Genre: General​

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.​

Summary: Mỗi câu chuyện như một bông hoa nắng, vương chút dịu dàng ấm áp, đọng chút thanh khiết ngọt ngào. Và tôi muốn cùng bạn dạo qua vườn nắng của tôi, bạn đồng ý chứ?​

Note:

1. Many shots này giống như một tuyển tập oneshot không tên mà nhân vật chính là các cặp đôi trong Toàn Chức Cao Thủ. Các shot này hoàn toàn độc lập và không liên quan đến nhau.​

2. Nhân vật có khả năng OOC. Suy nghĩ kĩ trước khi đọc!​

3. Một số câu chuyện được lấy ý tưởng từ những tình tiết trong truyện tranh.​
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
SHOT 1: Lưu Lư

– Hai chân xinh xinh, có rùa con trong bể kính. Im im, chẳng nhích, bé rùa rúc trong mai...

Trên con đường nhỏ dẫn đến trường, có một cậu bé bụ bẫm vô cùng dễ thương đang vừa đi vừa khe khẽ hát. Đó là Lư Hãn Văn. Vì nhà rất gần nên cậu nhóc thường tự đi đến trường cùng các bạn.

Hôm nay Hãn Văn rất vui. Mẹ nhóc vừa dạy cho nhóc một bài hát mới về rùa con. Bố nhóc còn chiên cơm cho nhóc ăn nữa. Cơm chiên của bố là ngon nhất trần đời. Lát nữa đến trường chắc chắn nhóc sẽ còn vui hơn nhiều thật là nhiều.

~~~oOo~~~
Trường tiểu học Glory.

– Chào các bạn!

Lư Hãn Văn vào lớp. Các bạn trong lớp cũng vui vẻ chào lại nhóc. Tiến về chỗ ngồi của mình, khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc hơi xìu xuống.

– Lại ngủ nữa rồi!

Nhóc lẩm bẩm giận dỗi với cậu bé đang ngủ khò bên cạnh. Đó là Lưu Tiểu Biệt – bạn cùng bàn với với Lư Hãn Văn. Dù đã học chung với nhau được hai tháng nay nhưng Lư Hãn Văn vẫn chưa thực sự nói chuyện với Lưu Tiểu Biệt lần nào. Cậu ta rất lạnh lùng và trầm tính, chẳng bao giờ chịu tiếp xúc với ai. Ngoài giờ học ra, nếu cậu ta không gục xuống bàn ngủ thì cũng chạy biến đi đâu đó. Nhưng... Lư Hãn Văn rất muốn bắt chuyện với Lưu Tiểu Biệt. Nhóc thực sự rất thích cậu bạn khó gần này.

~~~oOo~~~
Giờ ra chơi.

Trên sân thượng của trường, Lưu Tiểu Biệt đang ngồi tựa lưng vào tường và nhìn vu vơ đi đâu đó. Dù đã chuyển đến một ngôi trường mới nhưng Lưu Tiểu Biệt vẫn không thể nào hòa đồng được với các bạn. Cậu sợ mọi chuyện sẽ một lần nữa tái diễn. Thở hắt ra, cố gắng xua đi những kí ức đáng sợ, Lưu Tiểu Biệt khẽ búng tay một cái.

Póc!

Một bông hoa xinh xắn hiện ra. Đó là một bông hoa nhỏ bốn cánh màu tím nhạt. Nó như lơ lửng trên tay Lưu Tiểu Biệt và tỏa ra một làn ánh sáng dìu dịu đẹp vô cùng...

– Oa, đẹp thật đấy!

Giọng nói trong trẻo của ai đó vang lên khiến Lưu Tiểu Biệt giật mình. Cậu vội nắm tay lại và giấu ra sau lưng, bông hoa cũng vì thế mà biến mất. Nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt, mất ba giây để Lưu Tiểu Biệt nhận ra đó là ai.

– Lư Hãn Văn? Sao cậu lại ở đây?

– Vì tớ bám theo Tiểu Biệt mà, hi hi!

Lư Hãn Văn hồn nhiên trả lời, không hề để ý đến vẻ mặt khó chịu của Lưu Tiểu Biệt. Chợt như nhớ ra điều gì đó, cậu nhóc vỗ tay reo lên:

– A, phải rồi! Bông hoa lúc nãy ấy... Đó là phép màu của Tiểu Biệt phải không? Tiểu Biệt giỏi thật đấy!

"Phép màu?"

Khuôn mặt Lưu Tiểu Biệt đanh lại khi nghe thấy hai từ đó. Cơn giận dữ trào lên, cậu bặm môi đẩy mạnh Lư Hãn Văn khiến nhóc ngã nhào xuống đất.

– ĐỒ NGỐC! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ PHÉP MÀU! ĐÓ CHỈ LÀ MỘT TRÒ BỊP BỢM LỪA NGƯỜI MÀ THÔI!

Lưu Tiểu Biệt hét lên và chạy đi, bỏ mặc Lư Hãn Văn nhìn theo với ánh mắt ngỡ ngàng. Nhóc không hiểu, nhưng nhóc biết Lưu Tiểu Biệt cần được giúp đỡ.

~~~oOo~~~
Sáng hôm sau, Lưu Tiểu Biệt đến lớp với tâm trạng vô cùng bất an. Cậu rất lo cho Lư Hãn Văn. Sau giờ ra chơi hôm qua, mãi mà không thấy Lư Hãn Văn vào lớp, cậu đã rất sợ, chỉ cầu mong Lư Hãn Văn đừng bị thương vì sự nóng giận của mình. Nếu thầy giáo không nói cho cậu biết rằng Lư Hãn Văn đã về trước thì chắc cậu đã lật tung cả trường lên để tìm nhóc rồi.

Về chỗ ngồi quen thuộc, Lưu Tiểu Biệt ngạc nhiên khi thấy cặp của Lư Hãn Văn đặt ngay ngắn trong ngăn bàn. Vậy là nhóc đã đến trường nhưng không ở trong lớp. Nghĩ vậy, Lưu Tiểu Biệt vội chạy đi tìm Lư Hãn Văn. Cậu cần phải xin lỗi Lư Hãn Văn vì chuyện ngày hôm qua.

~~~oOo~~~
Lưu Tiểu Biệt mở cửa sân thượng, không hiểu sao cậu có linh cảm rằng Lư Hãn Văn đang ở trên này. Và thực tế đã chứng minh linh cảm đó hoàn toàn chính xác.

– Tiểu Biệt!

Lư Hãn Văn reo lên khi nhìn thấy cậu, nhóc nhảy phắt ra khỏi ghế và chạy đến lay tay Lưu Tiểu Biệt. Đôi mắt nâu to tròn của cậu nhóc như lấp lánh hơn.

– Tớ biết là thế nào Tiểu Biệt cũng lên đây mà!

Lư Hãn Văn cười tít. Lưu Tiểu Biệt cũng định nói điều gì đó nhưng lại im bặt khi thấy bàn tay nhỏ nhắn của nhóc phải quấn băng trắng.

– Lư Hãn Văn, tay cậu sao vậy?

Lưu Tiểu Biệt vội cầm bàn tay bị thương của Lư Hãn Văn lên xem. Nhóc có chút lúng túng, chỉ còn cách cười trừ:

– Không sao đâu mà!

– Có phải là do hôm qua tớ đẩy cậu ngã nên tay cậu mới thế này phải không?

– ...

– Tớ xin lỗi!

Lưu Tiểu Biệt trầm giọng, trong lòng cứ áy náy mãi không thôi. Tuy cậu và Lư Hãn Văn không thân thiết gì, hồi trước nếu có nói chuyện thì cũng chỉ là đôi ba câu vớ vẩn, nhưng cậu không thể phủ nhận sự trong sáng, hồn nhiên của của Lư Hãn Văn khiến cậu rất có thiện cảm.

– Tiểu Biệt, quên chuyện ngày hôm qua đi nhá! Tớ đã quên hết rồi nè, hì hì...

– Cậu có biết là mình rất kì lạ không hả Lư Hãn Văn?

Lưu Tiểu Biệt mỉm cười, đẩy nhóc ngồi xuống ghế và sau đó cũng ngồi xuống. Lư Hãn Văn nghiêng đầu không hiểu ý Lưu Tiểu Biệt, nhưng rồi cũng lập tức quên ngay thắc mắc đó.

– Tiểu Biệt, kể cho tớ nghe vì sao hôm qua cậu lại tức giận như vậy được không?

– Đã bảo quên hết rồi mà!

– Thì đây là ngoại lệ! Kể cho tớ nghe đi mà! Chia sẻ nỗi buồn với người khác sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều đó!

Lư Hãn Văn trưng ra bản mặt dễ thương nhất, thiện trí nhất nhìn Lưu Tiểu Biệt. Nhóc thực sự muốn giúp cậu mà! Lưu Tiểu Biệt thở hắt ra. Cậu không ngờ mình lại dễ bị đánh gục thế này. Dù sao thì... Cậu cũng không biết nữa, chỉ là có cảm giác gì đó thật tin tưởng, thật an tâm. Và cậu thực sự muốn chia sẻ với Lư Hãn Văn.

– Muốn nghe thật chứ?

Ai đó gật gật đầu.

– Thực ra cái cậu nhìn thấy không phải là phép màu, đó là ảo thuật. Vì bố mẹ tớ là ảo thuật gia nên từ nhỏ tớ đã biết làm ảo thuật rồi.

– Ảo thuật?

– Ừm! Đó là cách dùng thủ thuật để đánh lừa mắt người ta, khiến người ta tin những gì mình đang thấy là thật, dù điều đó có thể là không tưởng.

– Vậy ảo thuật là phép màu rồi!

Lư Hãn Văn tròn mắt như vừa phát hiện một chân lí mới. Còn Lưu Tiểu Biệt thì nhìn nhóc với ánh mắt bất lực. Cậu nghĩ nếu để giải thích cặn kẽ cho Lư Hãn Văn hiểu chắc phải mất cả tuần mất. Thôi thì vấn đề đó để sau đã. Cậu đằng hắng:

– Hèm, Lư Hãn Văn, có muốn nghe tớ kể tiếp không thì bảo?

Ai đó tiếp tục gật đầu, ngồi ngoan.

– Khi còn ở trường cũ, các bạn xung quanh thường xem tớ làm ảo thuật. Nhưng bọn họ quá nhỏ để hiểu ảo thuật là gì. Họ nghĩ tớ có phép thuật và sùng bái tớ. Cho đến khi một đứa bạn mới chuyển đến nhận ra thủ thuật của tớ và nói cho mọi người biết. Họ nghĩ tớ là kẻ xấu, là kẻ lừa bịp nên... tẩy chay tớ...

Giọng Lưu Tiểu Biệt buồn buồn. Cậu thở dài khi những kí ức đó hiện về trong tâm trí. Nói gì thì nói, khi đó cậu cũng chỉ là một cậu bé con ít tuổi, bị đối xử như vậy thật đáng thương. Lư Hãn Văn nhìn Lưu Tiểu Biệt, nhóc không ngờ câu chuyện của cậu lại buồn đến vậy. Cuối cùng thì nhóc cũng đã hiểu vì sao từ khi đến đây cậu lại luôn thu mình lại như thế.

– Bọn họ thật quá đáng! Nhưng Tiểu Biệt đừng buồn nữa nhé! Từ bây giờ trở đi có tớ chơi với Tiểu Biệt rồi. Tớ thích phép màu của Tiểu Biệt lắm!

– Đã bảo đó là ảo thuật rồi mà!

– Ảo thuật của Tiểu Biệt là phép màu. Khi nhìn thấy Tiểu Biệt làm ảo thuật, tớ thấy tim mình ấm áp lắm! Đây nè!

Lư Hãn Văn cầm lấy tay Lưu Tiểu Biệt đặt lên ngực trái của mình. Cậu giật nảy:

– Ê, ê, làm gì vậy hả?

Và "Bùm!" một tiếng, Lư Hãn Văn phải quay mặt đi để tránh khói và cánh hoa táp vào mặt. Đến khi quay lại thì không còn thấy Lưu Tiểu Biệt đâu nữa, chỉ còn lại hàng trăm cánh hoa vàng rực rỡ xoay tròn trong gió và nắng sớm mùa thu...

~~~oOo~~~
Sau khi lẻn được xuống sân trường, Lưu Tiểu Biệt đi nhanh về lớp. Người không hiểu sao cứ nóng bừng. Sao trên đời lại có người kì lạ như vậy chứ? Chẳng hiểu cậu nhóc đó nghĩ gì trong đầu nữa. Nhưng...

Thực sự đã cảm thấy tốt hơn nhiều...

~~~oOo~~~
– Cả lớp chú ý đây! Hai tuần nữa là thầy Phùng sẽ chính thức về hưu. Tớ đề nghị lớp ta nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chia tay thầy.

Lớp trưởng đứng lên dõng dạc nói. Cả lớp vỗ tay hưởng ứng. Ở phía bàn cuối, Lưu Tiểu Biệt thì vẫn ngủ như mọi khi, còn Lư Hãn Văn thì đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó. Chợt nhóc giơ tay:

– Lớp trưởng, tớ có ý kiến!

– Sao vậy, tiểu Lư?

– Tớ nghĩ lớp mình cũng nên tặng thầy một món quà. Nếu được thì cứ để cho tớ và Tiểu Biệt lo liệu. Nhất định thầy sẽ thích!

Cả lớp bàn tán xôn xao. Họ cũng đồng ý với sáng kiến của Hãn Văn. Không những thế lần này lại có sự tham gia đặc biệt của cậu bạn lạnh lùng chẳng mấy khi lên tiếng – Lưu Tiểu Biệt nên sự tò mò về món quà kia sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

~~~oOo~~~
– Cậu nghĩ sao mà tính lôi cả tớ vào chuyện này thế hả?

Lưu Tiểu Biệt cau mày nhìn Lư Hãn Văn. Từ sau hôm đó, nhóc đã trở thành người bạn duy nhất của cậu ở đây. Và cũng từ hôm đó, nhóc luôn nung nấu ý định kéo cậu ra khỏi vỏ ốc, sống chan hòa với mọi người. Bây giờ cơ hội đã đến, Lư Hãn Văn chẳng dại gì mà không nắm lấy. Bằng mọi cách, nhóc phải bắt Lưu Tiểu Biệt tham gia với mình.

– Tiểu Biệt à, tớ đã nói với lớp trưởng và cả lớp rồi. Cả thầy chủ nhiệm cũng thông qua rồi. Cậu định bỏ mặc tớ như vậy sao?

– ...

– Nếu không có Tiểu Biệt giúp thì tớ chắc chắn không làm được. Như vậy thầy Phùng sẽ buồn, các bạn trong lớp cũng không tin tưởng tớ nữa.

– ...

– Giúp tớ đi mà! Nha, nha, nha ~

Lư Hãn Văn ngước đôi mắt ngập nước của mình lên nhìn Lưu Tiểu Biệt, miệng không ngớt năn nỉ. Chiêu này nhóc học lỏm từ anh họ và chưa một lần thất bại. Dĩ nhiên, Lưu Tiểu Biệt cũng không ngoại lệ. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Lưu Tiểu Biệt, nhóc hào hứng nói cho cậu nghe kế hoạch của mình.

~~~oOo~~~
Hai tuần sau

Lưu Tiểu Biệt nhìn Lư Hãn Văn háo hức chuẩn bị món quà tặng thầy mà không thể không mỉm cười. Lư Hãn Văn lúc nào cũng quan tâm đến người khác. Những lúc nhóc giúp mọi người, khuôn mặt đáng yêu như bừng sáng lên vậy. Thật là dễ thương!

Tiết học cuối cùng là của thầy Phùng. Sau khi kết thúc bài giảng, cả lớp đã có một bữa tiệc nhỏ để chia tay với thầy. Và rồi Lư Hãn Văn đứng lên, nhóc cười rạng rỡ:

– Thưa thầy, chúng em có một món quà nhỏ tặng thầy. Mong là thầy sẽ thích!

Nói rồi Lư Hãn Văn huơ huơ tay như đang làm phép, miệng lẩm nhẩm như đọc thần chú và "Póc!", một nhành hoa được gắn vào một cái đế nhựa nhỏ xuất hiện trên... đỉnh đầu bóng láng không một sợi tóc (vì bị hói) của thầy. Cả lớp hết hồn sợ thầy sẽ giận, nhưng không, thầy chỉ nhẹ nhàng cầm lấy nhành hoa, mỉm cười:

– Hoa chuông xanh!

– Vâng ạ, hoa chuông xanh chính là tấm lòng biết ơn mà chúng em dành cho thầy. Dù sau này thầy không ở bên chúng em nữa, nhưng chúng em sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của thầy.

– Cảm ơn cả lớp! Trong suốt những năm dạy học của thầy, đây có lẽ là món quà ý nghĩa nhất mà thầy nhận được. Thật sự rất cảm ơn các em!

Thầy xúc động nói. Cả lớp vỗ tay rào rào. Ở phía cuối lớp, có một cậu bé cũng đang mỉm cười. Lưu Tiểu Biệt thực sự cũng đang rất vui, niềm vui đến từ nụ cười rạng ngời của Lư Hãn Văn. Hơn ai hết, cậu hiểu rằng Hãn Văn đã phải cố gắng như thế nào. Trong hai tuần, đúng, chỉ với hai tuần ngắn ngủi đó, nhóc đã phải rất cố gắng để học những kĩ năng cơ bản để hoàn thành màn diễn này dưới sự chỉ dạy của cậu. Có lẽ cậu cũng nên làm gì đó để giúp Lư Hãn Văn.

Nghĩ là làm, Lưu Tiểu Biệt tiến đến song song với Lư Hãn Văn.

– Thưa thầy, chúng em vẫn còn một món quà nữa ạ!

Lưu Tiểu Biệt vừa dứt lời thì...

BÙM!

Một tiếng động lớn vang lên làm tất cả giật mình. Sau khi làn khói mỏng tan đi, mọi người đều ồ lên kinh ngạc, Lưu Tiểu Biệt đang cầm một bó hoa lớn đủ màu sắc để tặng thầy giáo. Và cùng lúc đó, rất nhiều những chú chim bồ câu trắng muốt tung cánh cùng với hàng trăm cánh hoa nhỏ màu hồng phấn bay lên tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp... giống như là... phép màu...

~~~oOo~~~
Trên sân thượng

– Tiểu Biệt của tớ giỏi quá đi! Tớ thích Tiểu Biệt nhất quả đất luôn đó!

Lư Hãn Văn sung sướng ôm chầm lấy Lưu Tiểu Biệt. Hơi bất ngờ một chút, nhưng thay vì đẩy nhóc ra như thường ngày, cậu lại vòng tay ôm lấy nhóc.

– Cảm ơn cậu!

– Sao lại cảm ơn tớ?

Lư Hãn Văn nói trong khi đôi tay nhỏ xinh vẫn siết chặt lấy vai Lưu Tiểu Biệt.

– Vì tất cả. Và... tớ cũng rất thích cậu, tiểu Lư!

Lưu Tiểu Biệt mỉm cười dịu dàng. Cậu nghĩ có lẽ Lư Hãn Văn chính là thiên sứ mang đến phép màu. Cậu nhóc lúc nào cũng tràn ngập sức sống, lúc nào cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự tươi mới và ấm áp của những tia nắng ban mai rực rỡ. Bản thân cậu nhóc đó... có lẽ cũng là một tia nắng lấp lánh lạc trên thế gian...

Nếu phép màu mà có trên đời…

Thì đó chính là tình yêu...
End shot 1.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook