Hoàn [Lam Hà 2021] [Diệp Lam] Năm lần Lam Hà gửi Thư Sấm

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

NĂM LẦN LAM HÀ GỬI THƯ SẤM,
MỘT LẦN DIỆP TU HỒI ÂM

Tác giả: 一颗花生

Link gốc: [叶蓝][HP]五次蓝河给叶修寄了吼叫信,一次叶修回信了

Edit: Nguyệt



Note: Hogwarts AU

Fic liên quan: [Lâm Phương] Nhật báo tiên tri hôm nay không có tin tức mới



01

Năm thứ nhất học ở Hogwarts, Lam Hà gửi lá Thư Sấm đầu tiên cho Diệp Tu. Nguyên do chỉ vì cậu mới học được cách gửi Thư Sấm, cảm thấy việc này khá thú vị.

Diệp Tu là người nhận được nhiều Thư Sấm nhất năm vừa qua tại Hogwarts. Cậu em trai ở nhà Slytherin thường xuyên dùng phương thức này để truyền lời tới hắn. Cảnh tượng thường thất nhất chính là: Trong giờ ăn trưa, mọi người ngồi trong sảnh đường lớn rực rỡ sắc màu, một lá Thư Sấm đỏ chót rơi khỏi chân con cú mèo, đáp ngay xuống chiếc bàn ăn trước mặt Diệp Tu.

Phù thủy sinh cùng nhà Gryffindor gần hắn hoảng hốt kêu lên, còn Diệp Tu nhanh tay rút đũa phép ra, tiêu hủy nó trước mắt vô số người. Xong xuôi, hắn lại tiếp tục tập trung vào việc ăn trưa.

“Anh đọc nó thử xem.” Tô Mộc Tranh bên cạnh hắn thích thú cất tiếng, “Em đoán là chất vấn anh tại sao lại vi phạm nội quy trường học.”

“Nhưng anh là Huynh trưởng.” Diệp Tu chẳng chút bận tâm.



“Chính là như vậy đó.” Lam Hà ngẩng đầu khỏi cuốn sách giáo khoa thần chú dày cộp, khẽ vung vẩy đũa phép, “Ừm… Mình muốn viết một lá Thư Sấm.”

“Mình cũng muốn viết.” Phương Duệ cũng là phù thủy sinh năm nhất giống cậu đồng tình, “Tôi muốn gửi cho đàn anh Lâm Kính Ngôn bên nhà các cậu đó. Cậu biết không, tôi theo đuổi anh ấy nhiều năm lắm rồi.”

Lam Hà thuộc nhà Ravenclaw, cũng từng nghe nói đến “anh họ” của Phương Duệ. Xét cho cùng, trong gia tộc có huyết thống pháp thuật, quan hệ họ hàng cũng không hiếm lạ gì. Phương Duệ thích “anh họ” cậu ấy cũng có cái lý của nó.

“Mình chỉ muốn thử gửi Thư Sấm xem sao thôi.” Lam Hà chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, “Ặc, mình còn chưa nghĩ ra sẽ gửi cho ai, hay gửi cậu nhé?”

“Cậu có thể gửi cho Huynh trưởng của nhà bọn mình.” Phương Duệ đề nghị, “Dù sao thì anh ta cũng chẳng bao giờ mở Thư Sấm ra cả, cậu có thể thử để kiểm tra xem thần chú có thành công hay không.”

Phương Duệ mở lá Thư Sấm màu đỏ tươi ra, “Ở đây có… Sách hướng dẫn. Ừm, để tôi đọc xem nào, bước một: Mở phong bì Thư Sấm ra…”

Hai người nhanh chóng hoàn thành lá Thư Sấm.

“Cậu gửi gì cho Diệp Tu vậy?” Phương Duệ tò mò, “Mình hát một bản tình ca, là bài A Cauldron Full of Hot, Strong Love của Celestina ấy.”

“Như thế xấu hổ chết đi được.” Lam Hà không nhịn được, “Nếu mình mà nhận được một lá Thư Sấm như vậy trước mặt bao nhiêu người, mình sẽ tuyệt giao với cậu.”

“Chẳng sao cả.” Phương Duệ nói. “Ai bảo anh ấy không thích mình, mình phải quậy cho ảnh không được yên.”

Giờ cơm trưa, Lâm Kính Ngôn nhà Ravenclaw nhận được một lá Thư Sấm từ nhà Gryffindor gửi tới.

Anh cười tủm tỉm nghe hết bài hát, Thư Sấm bốc cháy thành một nhúm tro trên bàn, Lâm Kính Ngôn vung đũa phép dọn sạch nó.

“Thật đáng tiếc.” Anh nói, “Anh còn muốn giữ lại làm kỷ niệm.”

Diệp Tu cũng bất ngờ nhận được một lá Thư Sấm.

Có lẽ là người gửi thư rất khiêm tốn nên lá Thư Sấm này không rơi xuống bàn ăn vào giờ cơm trưa như bình thường. Giờ giải lao, một con cú mèo trông khá vụng về bay lảo đảo vào hành lang, đậu lên vai hắn.

“Sao vậy?” Trần Quả đang đứng cùng chỗ với hắn cất tiếng hỏi, “Em trai lại gửi Thư Sấm cho cậu à?”

Cô kéo Đường Nhu khóa dưới mà Tô Mộc Tranh cùng khóa chạy biến, “Chúc cậu xem vui vẻ! Cao thủ tiêu hủy Thư Sấm trước khi nó kịp bốc cháy!”

Diệp Tu bất đắc dĩ vô cùng, con cú mèo kia đang nhảy tới nhảy lui trên vai áo choàng hắn, hơn nữa còn thò mỏ xuống mổ mổ, không chịu bay đi.

“Mi đói bụng hả?” Diệp Tu hỏi,

Hắn nhìn bảng tên buộc bên chân con cú mèo, tên nó là “Kiếm Quang Hấp Huyết”, nghe thật thú vị.

Thư Sấm động đậy rồi tự mở ra, con cú mèo sợ tới mức kêu váng lên “cú cú cú”.

“Được rồi.” Diệp Tu khẽ khua đũa phép, Thư Sấm dính nước ướt nhẹp.

Đây là thần chú do hắn phát minh ra, chuyên dùng để đối phó Thư Sấm đến từ nhà Slytherin, thậm chí còn bán giá cao cho vài bạn học nhà Hufflepuff.

Thư Sấm bị ướt nước vùng vẫy vài lượt rồi thần chú trong nó nhanh chóng mất tác dụng. Lúc sắp “chết hẳn”, nó còn cố kêu mấy tiếng, Diệp Tu nghe thấy giọng của chủ lá thư, hình như là một giọng cậu thiếu niên hắn chưa nghe bao giờ.

Con cú mèo kêu vài tiếng rồi bay mất.

02

“Hôm nay là ngày nghỉ Giáng Sinh của năm học thứ hai, con đang viết thư gửi ba mẹ, chúc mẹ và ba Giáng sinh vui vẻ…”

Lam Hà ngồi trong thư viện công cộng viết thư cho người nhà. Gia đình cậu lên kế hoạch đi du lịch nhưng Lam Hà vẫn chưa viết xong báo cáo nên chưa thể đi ngay được, mà người nhà cũng không chịu chờ cậu thêm một tuần.

Nghĩ đến đây, cậu thấy hơi tủi thân, bèn tạo thêm một lá thư Thư Sấm, giận dỗi nói: “Sao ba mẹ không chịu cho con đi du lịch cùng!!”

Tiếng nói hơi lớn, trông thấy bà quản thư Pincer đang bước tới, cậu lập tức giấu lá Thư Sấm của mình đi.

Bỗng có một người phía sau lưng vung đũa phép, đọc câu thần chú “Muffliato”.

Lam Hà quay đầu lại, trông thấy Diệp Tu đang ôm mấy cuốn sách thần chú.

“Như vậy nhanh gọn hơn nhiều.” Hắn giải thích với Lam Hà, “Em có phiền không nếu anh ngồi đây?”

Lam Hà vội lắc đầu: “… Không, không phiền.”

Diệp Tu ngồi xuống, nhất thời, Lam Hà thấy thật căng thẳng, đứng không được mà ngồi cũng không xong, tay chân luống cuống chẳng biết đặt vào đâu.

Cậu giấu lá thư sau gáy sách rồi tiếp tục viết báo cáo trong cảm giác chộn rộn. Ngồi suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng viết kín một tờ giấy da dê.

Diệp Tu vẫn đang đọc sách, Lam Hà liếc nhìn, là quyển “Hogwarts: Một Lịch Sử”.

Quyển này thì có gì hay chứ?

Cậu lại nhìn trộm thêm lần nữa, quả nhiên có một quyển sách khác lấp ló phía sau quyển “Hogwarts: Một Lịch Sử”.

Phát hiện có người đang nhìn, Diệp Tu buông quyển “Ghi Chép Mật Văn Pháp Thuật Đen” trên tay xuống, ra dấu tay ý bảo đừng lên tiếng.

Lam Hà lập tức cúi đầu: “À… Em phải đi trước đây.”

Diệp Tu trông thấy sách giáo khoa môn Thảo dược học của cậu, bèn hỏi: “Cần anh giúp không?”

Nhìn cậu không nói tiếng nào, hắn lại bổ sung một câu: “Vương Kiệt Hi cũng không thắng nổi anh đâu.”

Vương Kiệt Hi nhà Slytherin là học trò cưng của giáo sư môn Thảo dược học.

Lam Hà vỗ vỗ hai má đã hơi đỏ lên của mình: “Vâng… Cảm ơn anh.”

Diệp Tu giúp cậu soát báo cáo môn Thảo dược học một lượt, “Sao lại sai nhiều thế này.”

Lam Hà xấu hổ muốn chết.

“Đùa em thôi.” Diệp Tu nói, “Viết cũng không tệ lắm, với phù thủy sinh năm nhất thì đã là rất tốt rồi.”

“Em là phù thủy sinh năm hai.” Lam Hà không thể nhịn được nữa, lí nhí phản bác một câu.

“Ha ha, thật không ngờ, khá đấy, đã năm hai rồi cơ à.”

Nếu không biết rằng chẳng thể đánh lại người kia, có lẽ Lam Hà đã vung đũa phép lên.

“Ngồi đây một chút, anh nói vài điều cho em nghe.” Diệp Tu nói.

Lam Hà yên lặng xích lại nhưng vẫn không dám tới gần. Diệp Tu cảm thấy rất lạ: “Sao phải cách xa thế?”

Bởi vì căng thẳng đó, nghe đồn người kia chính là Đấu Thần vô địch Hogwarts, một lời không hợp sẽ nguyền rủa bạn.

Sau khi Diệp Tu sửa báo cáo giúp xong, Lam Hà liền rời khỏi thư viện.

Nhưng vì quá căng thẳng, cậu bỏ quên lại một món đồ, là lá Thư Sấm vốn định gửi về nhà.

Lúc ra về Diệp Tu mới phát hiện ở đây còn có một lá Thư Sấm vẫn chưa hoàn thành. Hắn tiện tay gấp chiếc phong bì lại mới nhận ra điều sai sai.

Trước khi Thư Sấm nổ tung, hắn đã kịp thời tiêu hủy nó.

Thật ngại quá, hắn thầm nghĩ.

Phải rồi, nam sinh kia tên gì vậy nhỉ?

03

Năm thứ ba, con cú mèo của Lam Hà đã trưởng thành, không còn vụng về, hay quên như trước nữa.

Lam Hà tới Chuồng Cú tìm nó lại gặp được Diệp Tu.

“Anh cũng tới tìm cú ạ?” Lam Hà hỏi hắn.

Cậu không chắc liệu Diệp Tu có còn nhớ cậu hay không.

Diệp Tu híp mắt, suy nghĩ một lát như đang cố nhớ xem cậu là ai: “Không, anh không nuôi cú.”

Con cú mèo của Lam Hà nhảy nhót tưng tưng, nhích cái bụng tròn xoe của nó trèo xuống.

“Không nuôi cú sao?” Lam Hà ngẫm nghĩ, con cú đậu trên mu bàn tay cậu. Lam Hà vươn tay, đưa con cú mèo về phía hắn: “Anh muốn mượn của em không?”

Diệp Tu bật cười trước câu hỏi của cậu: “Không cần, anh không định viết thư gửi ai cả.”

“À…”

Cậu đút thức ăn cho con cú. Bởi vì bạn cùng phòng sợ chim nên Lam Hà chẳng thể nuôi cú trong phòng, đành phải để nó tới Chuồng Cú chung.

Hogwarts có rất nhiều cú mèo vô chủ, chúng nó suốt ngày líu ríu, ồn ào vô cùng.

Nơi này cách khu trường lớp rất xa, bầu trời khoáng đạt. Lam Hà ngồi cạnh Diệp Tu.

“Cú mèo của em à?” Diệp Tu nhìn con cú trên tay cậu, “Anh cứ cảm thấy trông nó quen quen.”

“Thế ạ…” Lam Hà đáp, “Nó tên là Kiếm Quang Hấp Huyết, mẹ mua tặng cho em hồi em mới nhập học.”

Cậu nhớ lại ngày nhận được là thư mời nhập học trường Hogwarts, cả nhà cậu cùng tới Hẻm Xéo mua sách giáo khoa và đồ dùng học tập, đó là một ngày cực kỳ vui vẻ.

Lam Hà đặt con cú mèo lên vai, nói chuyện với Diệp Tu: “Nếu anh muốn gửi thư, có thể gửi cho em…”

Diệp Tu nghiêng đầu nhìn cậu, giờ đang là mùa xuân nhưng hôm nay lại không có nắng, chỉ có gió mát hiu hiu thổi đến. Đám cú mèo đang chí chóe trong Chuồng Cú, Kiếm Quang Hấp Huyết mổ lách chách trước mặt chúng nó.

“Ầy.” Lam Hà cảm thấy bản thân đã hơi nhiều lời, “Không thì để em gửi thư cho anh cũng được…”

Cậu mở cặp sách, xé một trang giấy khỏi cuốn sổ ghi chép, ngón tay thoăn thoắt gấp một phong bì thư ngay ngắn.

Trên mặt bì thư, Lam Hà viết: Đàn anh Diệp Tu, Gryffindor, Hogwarts.

Cậu ngẫm nghĩ rồi tạo một lá Thư Sấm. Trong Thư Sấm không có gì khác, chỉ có tiếng gió, tiếng cú kêu và tiếng nói chuyện của hai người.

Lam Hà dán bì thư lại, đưa cho Diệp Tu.

“Đây là lần đầu tiên anh nhận được một lá Thư Sấm không mắng nhiếc anh.” Diệp Tu cảm thán.

Lam Hà mỉm cười, Diệp Tu rất dễ khiến người ta tức điên, gây thù vô số, thường xuyên có người gửi Thư Sấm cho hắn.

Hắn rút đũa phép ra, nói với Lam Hà: “Mở ra đọc nó sẽ cháy mất, vậy rất đáng tiếc. Giữ lại thì hơn.”

Nói xong, hắn đọc một câu thần chú, Thư Sấm đột nhiên kêu lục bục như nước được đun sôi một lát rồi ngưng lại.

Diệp Tu cầm lấy nó, gấp gọn lại và cất vào túi áo.

“À, anh đã cải tiến câu thần chú này một chút.” Diệp Tu nói, “Nhận được nhiều Thư Sấm quá mà.”

Lam Hà nở nụ cười, bảo con cú mèo Kiếm Quang Hấp Huyết bay lên bậu cửa sổ mổ thức ăn. Hai người họ vẫn tiếp tục ngồi bên cửa sổ thêm một lúc lâu nữa.

“Anh có thường tới đây không?” Lam Hà hỏi hắn.

“Cũng hay tới.” Diệp Tu đáp.

“Hy vọng sau này có thể thường xuyên gặp anh.” Lam Hà cố lấy dũng khí, nói.

04

Năm thứ tư Lam Hà học tại Hogwarts, Diệp Tu đã học đến năm cuối.

Phương Duệ chạy tới Ravenclaw, tìm cậu có việc gấp.

Câu hỏi của nắm gõ cửa hình chim ưng nhà Ravenclaw đặt ra là “Tại sao lưu manh luôn ở bên đạo tặc?”

Câu hỏi quái gì thế này? Phương Duệ chẳng biết gì cả, chưa bao giờ nghe nói về lưu manh với đạo tặc.

Nhưng nếu không trả lời được câu hỏi thì không thể vào trong. Cậu đành đứng ở cửa chờ người khác tiến vào, như vậy sẽ có thể tiếp thu kiến thức.

Lâm Kính Ngôn đi tới đúng lúc Phương Duệ đang đợi Lam Hà. Cậu vội vàng xoay người quay mặt vào tường, đưa tay che mắt mình, cứ như thể làm vậy thì Lâm Kính Ngôn sẽ không trông thấy cậu.

Nắm gõ cửa hình chim ưng lại đưa ra câu hỏi “Tại sao lưu manh luôn ở bên đạo tặc?”

Lâm Kính Ngôn suy nghĩ: “Bởi vì những người tương đồng sẽ yêu nhau.”

Lạch cạch, cánh cửa mở ra. Phương Duệ cẩn thận hỏi: “Anh có thể tìm Lam Hà phù thủy sinh năm tư giúp em chút được không?”

“Hm?” Lâm Kính Ngôn hỏi, “Không phải tìm anh à?”



Phương Duệ tìm gặp Lam Hà, Cuộc thi Tam Pháp Thuật đã bắt đầu.

“Mình cũng muốn đăng ký.” Phương Duệ nói, “Mình tìm ra một loại thuốc có thể gia tăng tuổi tác…”

“Không được đâu.” Lam Hà và Phương Duệ đứng trước chiếc Cốc Lửa, nhìn các phù thủy sinh khóa trên bỏ những mảnh giấy nhỏ ghi tên mình vào đó.

Mỗi khi có một mảnh giấy được bỏ vào, chiếc Cốc Lửa lập tức tỏa ra ánh sáng màu lam.

“Nguy hiểm lắm đó.” Lam Hà nói, “Chà… Nghe nói đại diện của Học viện Pháp thuật Durmstrang năm nay chính là Hàn Văn Thanh, còn đại diện được đề cử sáng giá nhất bên Viện hàn lâm Pháp thuật Beauxbatons hình như là Chu Trạch Khải.”

“Nhưng chỉ có duy nhất cơ hội này thôi.” Phương Duệ đáp, “Mình không muốn bỏ lỡ.”

Một người tay nhét trong túi áo, tùy ý thả mảnh giấy ghi tên mình vào trong chiếc Cốc Lửa.

“Lão Đại vạn tuế!” Một phù thủy sinh nhà Gryffindor hô vang.

Giữa những lá cờ sư tử màu đỏ vàng, tiếng hoan hô như phủ lấp hắn.

Cũng phù thủy sinh mấy nhà khác không nhịn được, ghen tị châm chọc cuộc thi còn chưa diễn ra mà đã như đoạt giải rồi không bằng, lỡ xui xẻo đến lúc đó Cốc Lửa không chọn anh ta là người dự thi thì sao.

“Là Diệp Tu bên nhà các cậu à.” Lam Hà nói, “Nghe nói Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bên nhà mình cũng báo danh.”

“Mình vẫn cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên không giống kiểu phù thủy sinh nhà các cậu.” Phương Duệ cũng biết Hoàng Thiếu Thiên, “Sao anh ta không ở bên nhà bọn mình nhỉ.”

“Nghe đâu lúc mới phân nhà, anh ấy vốn được phân vào Gryffindor, kết quả anh ấy lắm mồm, ồn ào, phiền phức quá, Mũ Phân Loại nổi cáu, suýt nữa đã đẩy anh ấy đến Hufflepuff… Cuối cùng mới phân vào Ravenclaw.”

Diệp Tu báo danh xong cũng rời đi rất nghênh ngang. Mọi người đều đang hô hào, Lam Hà đứng giữa đám đông nhìn hắn.

Nguy hiểm lắm, cậu nghĩ thầm.

Diệp Tu lại một lần nữa nhận được một lá Thư Sấm do Diệp Thu gửi tới.

Tâm trạng hắn hôm nay rất tốt, nhận hết Thư Sấm, mở tất cả ra nghe.

“Anh trai ngu ngốc! Ai cho anh tham gia cuộc thi nguy hiểm kia!” Diệp Thu gào rống một tràng dài.

Huynh trưởng Diệp Thu đang đi kiểm tra bữa trưa ở nhà Slytherin thì phát hiện ra chuyện nhốn nháo, khuôn mặt lập tức sa sầm.

Diệp Tu cũng không quá bận tâm, khoát tay, tiếp tục ăn cơm.

Vừa ăn cơm, vừa nghe những lá Thư Sấm khác.

Có hò reo ủng hộ, có tâng bốc ngỏ lời mời khiêu vũ, cũng có uy hiếp hắn đừng chắn lối người khác.

Diệp Tu nghe Thư Sấm mà như đang nghe radio.

Lam Hà cũng viết một lá Thư Sấm gửi cho Diệp Tu.

“Em thích anh, không biết sau này có cơ hội nói hay không.”

Sau khi vượt qua Cuộc thi Tam Pháp Thuật lần này, chắc hẳn Diệp Tu sẽ càng tiến xa hơn nữa.

Lam Hà lẳng lặng ngồi trong Chuồng Cú một hồi lâu, con cú mèo bay tới bay lui nhưng cậu vẫn chưa đủ can đảm gửi đi.

Thôi, vẫn đừng gửi thì hơn.

05

Lam Hà học năm thứ năm, Diệp Tu đã tốt nghiệp.

Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên làm Thần Sáng tại Bộ Pháp thuật, Lâm Kính Ngôn công tác trong Văn phòng Nhật báo tiên tri, Dụ Văn Châu ở lại Hogwarts dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Lam Hà cũng chuẩn bị bước vào Kì thi Pháp thuật Thường đẳng OWLs.

Diệp Tu đại diện trường Hogwarts tham dự Cuộc thi Tam Pháp Thuật giành được quán quân.

Trong quá trình đó, đương nhiên tồn tại đủ loại cản trở và nguy hiểm. Cũng may, kết quả cuối cùng giành được rất tuyệt vời, hắn cũng trở thành anh hùng được ghi vào lịch sử.

Lam Hà thầm nghĩ, người kia an toàn là được rồi.

Cậu gửi một lá Thư Sấm cho Diệp Tu, trong thư là tiếng tán thán và tiếng hoan hô của toàn bộ phù thủy sinh Hogwarts khi hắn giành quán quân. Lam Hà cảm thấy sự vinh dự ấy thật đáng trân trọng, hy vọng có thể gửi tặng nó cho Diệp Tu.

Còn cụ thể liệu hắn có mở ra hay không, Lam Hà không băn khoăn quá nhiều. Cậu định bụng sẽ dần quên người kia đi. Dẫu sao trong cuộc đời mỗi một phù thủy sinh đều có một đoạn lữ trình như vậy.

Dụ Văn Châu trở thành chủ nhiệm nhà Ravenclaw. Anh tới trò chuyện, phân tích định hướng tương lai với từng phù thủy sinh chuẩn bị tham dự OWLs.

Thế nhưng Lam Hà chưa có ý tưởng rõ ràng gì với tương lai của bản thân, cậu cảm thấy rất mơ hồ.

“Vẫn chưa nghĩ ra phải không?” Dụ Văn Châu hỏi cậu.

“Không phải…” Lam Hà trả lời, “Em cảm thấy… Em muốn làm rất nhiều chuyện.”

Nhưng chuyện nào cũng thật khó khăn, cậu rầu rĩ.

“Không sao.” Dụ Văn Châu mỉm cười, “Khi nào có ý tưởng, trò có thể nói thầy nghe.”

“Anh Hoàng Thiếu Thiên hiện giờ đang làm Thần Sáng ạ?” Lam Hà hỏi.

“Đúng vậy.” Dụ Văn Châu đáp, “Mấy hôm trước Thiếu Thiên còn nhắc về trò.”

“Vậy thì tốt quá.” Lam Hà hào hứng hơn, “Em có thể trở thành Thần Sáng không?”

“Phải xem bản thân trò.” Dụ Văn Châu nói, “Cũng có rất nhiều người thuộc nhà chúng ta công tác tại Bộ Pháp thuật, nếu có hứng thú với vị trí công tác nào đó, trò có thể tâm sự với họ. Muốn làm quen ai, thầy có thể đứng giữa hỗ trợ.”

“Thật tốt quá.” Lam Hà nghĩ nghĩ, “Có cơ hội, em sẽ tới tham quan Bộ Pháp thuật một chuyến.”

Chẳng bao lâu sau, Dụ Văn Châu công bố một chuyện trong tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Thành tích của người kia vô cùng tốt, đặc biệt là Thiên văn học và Bùa chú, chẳng biết tại sao lại lựa chọn dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

“Các trò có muốn làm quen Thần Sáng không?” Dụ Văn Châu nói, “Thầy quen một vị Thần Sáng, thầy đã mời người đó tới Hogwarts tọa đàm và giảng một tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.”

“Là Hoàng Thiếu Thiên sao?” Không ít người hưng phấn thì thầm.

“Gần đây Thiếu Thiên có nhiệm vụ phải ra ngoài, người thầy mời tới là người khác.” Dụ Văn Châu nói, “Cụ thể là ai, thầy muốn giữ bí mật. Hy vọng tiết học cuối tuần này các trò sẽ đến lớp đúng giờ.”

Tiết học nhanh chóng kết thúc.

“Lam Hà.” Dụ Văn Châu gọi cậu lại, “Thứ này gửi em.”

Anh đưa một lá Thư Sấm ra.

Phương Duệ nói cậu ấy đói bụng quá nên đi ăn trước, Lam Hà tìm đến một nơi không có người, mở Thư Sấm ra.

Thật căng thẳng, cậu sợ nó đột ngột hét toáng lên.

Nhưng ai lại gửi Thư Sấm cho cậu nhỉ? Các mối quan hệ của cậu đều tốt, càng không thể đắc tội ai.

Lam Hà mở Thư Sấm.

Bên trong không có gì cả, cũng chẳng có tiếng ai cao giọng thét gào, chỉ có tiếng gió vi vút của Hogwarts. Là tiếng gió thổi qua những bức tường đá cao ngất và cây lá um tùm.

Lam Hà biết có người đang chờ cậu.

-END-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook