Hoàn [Tán Tu] RED

Magnolia Stellata

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
377
Fan não tàn của
Chu Diệp (´ω`♡)
#1
:thaomaiGIÁNG SINH AN LÀNH:noel



Title: R.E.D

Author: Vy

Category: Incest, romance, dark.

Summary: Mưa đã ngừng rơi, lá đã rụng về cội, sao anh chưa về nhà?

Chúc mừng sinh nhật @微笑太阳花 , cô bé chào đời vào ngày giáng sinh! Cảm ơn em đã nhắn tin cho chị, rồi bước vào cuộc đời chị, dẫu là khóa trước - khóa sau, bạn bè hay bạn thân, chị đều rất trân trọng từng giai đoạn ấy. Cảm ơn những lời khuyên em dành cho chị trong lúc chênh vênh nhất. Cảm ơn em đã nhận lời rủ rê của chị mà nhảy vào fandom này. Năm mới tuổi mới, chị chúc em gặp nhiều may mắn trong học tập và cuộc sống, luôn vui vẻ và xinh đẹp, đặc biệt là nhớ ra trường đúng hạn nhé =)))

---​

1.

Cậu gặp anh vào một ngày cuối hạ, đầu thu.​

Thời khắc giao mùa ở Paris đẹp như một bức tranh u buồn và trầm lắng. Diệp Tu ngồi đọc sách trong góc khuất của một khu vườn xanh thẫm, nơi duy nhất ở thành phố hoa lệ này còn lưu giữ trọn vẹn ký ức về một mùa hạ sắp tàn phai. Tiếng chuông đồng kêu leng keng và tiếng bước chân giẫm lên lá khô đã kéo Diệp Tu ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ về một miền cổ tích hư ảo. Cậu giữ nguyên tư thế cầm sách, ngước mắt nhìn lên.​

Trong làn sương khói mùa hạ, có một người đứng sau cánh cổng sắt hoen gỉ. Dáng người ấy dong dỏng cao, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng cũ sờn có hơi quá khổ. Bàn tay cầm sách của Diệp Tu bỗng nhiên cứng lại. Bởi vì chỉ một thoáng nhìn lướt qua đó, cậu đã rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm và buồn thương đến lạ.​

Người thanh niên ấy bung tán ô đỏ, bước xuyên qua làn sương khói trắng rồi xuất hiện trước mắt Diệp Tu trong một hình hài nguyên sơ và riêng biệt nhất. Ngay trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cậu chợt nghĩ rằng, nếu ví Paris như một bản tình ca lãng mạn thì người thanh niên này chính là nốt nhạc trầm lắng nhất trong bài nhạc ấy.​

"Lần đầu tiên gặp mặt, anh tên là Tô Mộc Thu."​

Lúc anh cất tiếng nói, có một cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh thoang thoảng mùi hương hoa diên vĩ. Ngữ điệu của anh rất êm ái, như cánh bướm miên man trên gò má, nhưng nó không đáp xuống lỗ tai mà rơi thẳng vào đáy lòng.​

Tô Mộc Thu.​

Tô Mộc Thu.​

Tô Mộc Thu.​

Diệp Tu cứ lặp đi lặp lại cái tên của người thanh niên ấy. Ba chữ này không hề xa lạ gì với cậu. Tô Mộc Thu – người anh trai cùng ba khác mẹ, sự tồn tại mà mình mới biết đến thời gian gần đây.​

Diệp Tu muốn nói rằng, tên của anh rất hay, giọng nói cũng thật êm ái, với cả...​

Cậu nhíu mày chần chờ, cố gắng chắt lọc từ ngữ.​

Với cả, đôi mắt của anh rất xinh đẹp, như có đóa hoa đang nở trong đó vậy.​

Diệp Tu sững lại bởi chính ý nghĩ của mình. Chẳng biết tại sao khi ngắm nhìn đôi mắt ấy ăm ắp nét buồn tựa làn mây, bỗng nhiên cậu nghĩ tới loài hoa nở trên thảo nguyên mà mình từng nhìn thấy lúc nhỏ.​

Cậu suy nghĩ nhiều lắm, nhưng khi muốn truyền tải nó thành lời thì cổ họng bất ngờ nghẹn cứng lại, và rồi chỉ có một tiếng 'ồ' gãy gọn đầy thất lễ phát ra được thành âm thanh.​

Trong khi Diệp Tu gãi đầu bối rối, dường như Tô Mộc Thu không hề bị ảnh hưởng. Con ruột và con riêng, mối quan hệ của họ đã được định trước là sẽ rất khó xử, cho nên anh cũng chẳng mong đợi quá nhiều về việc cậu sẽ dành cho mình một thái độ tốt đẹp. Dẫu vậy, anh vẫn đứng ở đấy, với một bóng lưng đơn bạc đang chìm dần vào thế giới khép kín màu xám ngắt.​

Vì một nguyên nhân nào đó mà Diệp Tu có thể cảm nhận được sự dao động trong lòng anh, giống như bọn họ vốn là một thể hoàn chỉnh vậy. Và, cậu bỗng nhiên khao khát, muốn vẽ thêm cho thế giới ấy một sắc màu tươi sáng, để nó thôi vắng lặng và buồn thương.​

Do vậy, cậu tặng anh một quả táo đỏ.​

Đối với Diệp Tu, đó là gam màu rực rỡ nhất trên thế gian. Màu của hoàng hôn những chiều hôm rơi nắng. Màu của đóa hàn mai nở trong tuyết trắng nơi quê nhà.​

Nhưng cậu đã quên một điều rằng, máu cũng màu đỏ.​

Người ta thường nói, đỏ như máu.​

Vào ngày giáng sinh mười năm về trước, tiếng mưa đã át đi hồi chuông linh thiêng của giáo đường. Trong giây phút mặt trời hấp hối, mùi hương cái chết đã nhuốm đỏ khói mây nơi góc trời Paris. Thứ màu bỏng mắt ấy chậm rãi lan ra khắp thế giới của Diệp Tu.​

Mưa rơi trên vai hay mưa rơi trong lòng, cậu chẳng thể phân biệt được nữa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tất cả như một cơn ác mộng tồi tệ. Qua ngày hôm sau, thế giới vẫn tiếp tục guồng quay của nó. Nhưng thế giới trong mắt một người đã hoàn toàn sụp đổ. Đào nguyên trở thành vùng đất chết.​

Xám như tro tàn.​

2.

Đêm khuya.​

Những cơn gió dữ gào thét trên mái nhà, tạo thành một chuỗi tạp âm đinh tai và nhức óc. Hơi lạnh len lỏi vào phòng, rạch vô số vết cắt sâu hoắm lên tấm gương tiềm thức nứt rạn của người đàn ông đang đứng tựa mình vào khung cửa.​

Ngọn lửa bập bùng bên trong cái lò sưởi cũ kỹ, in bóng Diệp Tu trên bức tường gạch nung màu đỏ rượu. Cậu giấu mình vào màn đêm, đầu lọc thuốc bên môi tỏa ra ánh sáng cam vàng, trông như một mảnh trăng non lạc lối, rồi rơi xuống khung cửa nhà nàng thơ trong câu chuyện cổ của Shakespeare.​

Diệp Tu lắc nhẹ ly rượu trong tay. Ở trong nguồn sáng loang lổ và chập chờn, cậu thất thần nhìn gương mặt mình phản chiếu giữa lòng chất lỏng đỏ ngầu. Nó khiến Diệp Tu nhớ đến quyển sách mình đọc tối hôm qua. Vào ngày đông chí đại hàn, có con sói tuyết bị thợ săn bắn xuyên cổ họng. Máu của nó màu đỏ tươi, chậm rãi cạn đi bên bờ rừng liễu sam. Đêm con sói ấy bỏ mạng, mưa cũng rơi như thế.​

Bão lớn cắt đứt hệ thống điện của toàn thành phố, khiến cuộc sống về đêm bị gián đoạn, giống như ném một tảng đá lớn vào giữa xoáy nước dữ tợn, làm nó bất chợt trầm lắng lại. Không gian xung quanh yên tĩnh và bức bối đến rợn người. Bên trong phòng, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái nhà và tiếng đồng hồ kêu tích tắc.​

Diệp Tu tựa đầu vào cửa sổ, ngắm mưa rơi thênh thang khắp đất trời. Nhiệt độ giảm mạnh khiến cậu có thể cảm nhận được từng mạch máu trong cơ thể mình run lên vì buốt giá và cả cái lạnh chì chiết từng sợi nơ ron thần kinh.​

Lại là một đêm mất ngủ.​

Diệp Tu tỉnh dậy khi kim giờ vừa nhích qua số hai, nhưng giấc mộng tồi tệ vẫn trườn đi trong bóng tối, liên tục chích thuốc độc lên từng đốt sống lưng. Sự rét buốt tỏa ra từ trong linh hồn khiến tay chân cậu lạnh toát. Suốt mười năm qua, việc này xảy ra nhiều đến mức Diệp Tu đã xem nó thành lẽ thường tình.​

Những đêm không trăng không sao, vô số bàn tay ngoi lên từ bóng tối, xé toạc bức màn hiện thực tối tăm để dìm cậu vào trong vũng lầy của quá khứ.​

Tiếng động cơ chói tai, tiếng quạ kêu khản cổ và những đóa hoa máu nở rộ trên mặt đường.​

Rực rỡ và diễm lệ.​

Nếu giấc mơ là tấm gương phản chiếu ước nguyện trong lòng mỗi người, thì ước nguyện của Diệp Tu là gì?​

Cậu không biết.​

Cậu chỉ đang chờ đợi, giống như con chim sẻ rúc mình dưới mái hiên kia. Nó đang chờ mưa tạnh để bay về tổ ấm. Diệp Tu cũng vậy. Cậu đang chờ ngày mai nắng lên, đóa hoa kiều mạch sẽ nở rộ.​

Kiều mạch.​

Loài hoa cậu đã nhìn thấy trong mắt anh hôm đầu tiên gặp gỡ.​

—​

Diệp Tu thức trắng cả đêm, từ lúc mưa đổ đến khi mưa tàn.​

Phía xa, ánh sáng giao thoa với bóng tối. Trời và đất chia đôi, như một tấm gương khổng lồ bị vỡ, rải vô số bụi mịn lấp lánh xuống nhân gian.​

Đến khi con chim sẻ vỗ cánh bay mất, Diệp Tu mới đứng dậy. Cậu vẫy rớt tàn thuốc trên áo, thay một cái sơ mi trắng khác. Sau đó mở cửa nhà, đi ra ngoài.​

Mưa rơi cả đêm đã rửa trôi toàn bộ bụi đất bám trên lá cây và ngọn cỏ. Những đốm nước phản quang dưới ánh nắng mặt trời, khiến cả khu vườn lấp lánh, sáng bừng lên như một giấc mơ.​

Diệp Tu đi dọc theo con đường rải sỏi, để bước vào khu vườn nhỏ xanh thẫm. Ở đây có trồng một cây táo lớn, tán lá xum xuê, tỏa bóng rất rộng nên Tô Mộc Thu đã kê thêm bộ bàn ghế ở dưới gốc. Do từ lâu không còn ai sử dụng, chân và thành ghế đã bị dây leo quấn quanh. Xen kẽ trong sắc xanh mướt mát ấy là những đóa hoa li ti màu trắng muốt.​

Diệp Tu đặt tách trà đen xuống bàn tròn loang lổ nắng, rồi ngồi lặng im dưới gốc cây. Hôm nay cậu mang theo một quyển cổ tích rất dày. Bên trên bìa sách ố vàng, nứt gãy ghi mấy ký tự tiếng Pháp cách điệu dài loằng ngoằng.​

Diệp Tu đã ở đất nước này hai mươi năm có lẻ, tính từ ngày theo chân ba mình đến Pháp định cư. Dẫu vậy, cậu vẫn không thể hiểu được thứ ngôn ngữ phức tạp được xưng tụng là lãng mạn nhất hành tinh ấy. Trước năm mười hai tuổi, Diệp Tu giao tiếp hoàn toàn bằng tiếng Anh, do đó trình độ tiếng Pháp của cậu chẳng khá hơn đứa nhóc học mẫu giáo là mấy.​

Sau này, khi cậu dọn đến ở với Tô Mộc Thu, anh bắt đầu dạy cậu những câu tiếng Pháp cơ bản.​

Anh nói: "Học một ngôn ngữ mới rất thú vị, chuyển từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác lại càng thú vị hơn. Ví dụ như quyển sách trinh thám kinh dị này đây, bản tiếng Anh và bản tiếng Pháp khác nhau hoàn toàn. Ý của anh là cảm giác mà nó mang lại ấy. Ừm... có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến điều đó, chẳng hạn như dân tộc, tôn giáo, tín ngưỡng hoặc thần trí cá nhân. Nhờ đó, em có thể nhìn thấy tư tưởng của hai người xa lạ về một vấn đề chung.​

Em biết không, có rất nhiều nhà văn điên trên hành tinh này. Chúng ta tạm chia họ thành hai loại: đau đến phát điên và phát điên để quên đi đau đớn. Những người này có một đặc điểm chung, đó là thế giới của bọn họ vô cùng méo mó và rạn nứt.​

Bởi vậy, em đừng đọc mấy quyển sách nặng nề như thế. Em còn nhỏ lắm, cứ đọc cổ tích đi thì hơn. Đúng rồi, chính là cái thế giới toàn màu hồng giả dối kia ấy.​

Nào, để anh dạy em một câu nhé. Các hoàng tử toàn dùng nó để lừa gạt mấy cô công chúa nhẹ dạ cả tin thôi. Lặp lại theo anh này...​

Tu... es... mon... soleil...​

Em phát âm chuẩn rồi đó. Hửm, nghĩa sao? Ý tứ của câu nói này trong tiếng Trung là...”​

Rõ ràng, Tô Mộc Thu đang trêu chọc cậu. Nhưng khi nói đến đây, vẻ bông đùa kia đã biến mất. Anh nhìn vào mắt Diệp Tu, vừa nghiêm túc lại vừa dịu dàng, "Em như mặt trời, là ánh nắng của anh."​

Ngay giây phút ấy, Diệp Tu chợt nhận ra, rằng mình đã phải lòng thứ ngôn ngữ lãng mạn nhất hành tinh này mất rồi.​

—​

Tô Mộc Thu yêu thích văn chương. Anh thường ngồi đọc sách bên khung cửa, những ngón tay xinh đẹp lật mở từng trang giấy đã ố vàng theo tháng năm. Sau lưng anh là khu vườn xanh mướt và cây táo lớn đang trong độ nở hoa. Nhìn ra xa hơn nữa, có thể trông thấy ánh tà dương ngả bóng trên ngọn đồi lá phong đỏ rực.​

Khi Tô Mộc Thu đọc sách, Diệp Tu thích ôm gối ngồi trên sofa ngắm anh.​

Cậu nghĩ, Tô Mộc Thu rất hợp với thành phố này. Một lữ khách lãng mạn và cô độc.​

Tô Mộc Thu là nhà văn, những con người tài hoa thích nhìn ngắm cuộc đời bằng một lăng kính khác. Anh dành nhiều thời gian trong ngày để suy tư, còn cậu thì ngồi ở phía sau, dõi theo anh một cách ngây ngô và khờ dại.​

Đôi khi, điều này làm cậu thấy lo lắng, giống như nắm trong tay một dải lụa, có thể đánh rơi bất cứ lúc nào. Mỗi lần như vậy, cậu sẽ đi tới ôm anh. Còn anh sẽ đặt lên môi cậu những nụ hôn dịu dàng. Không mang theo dục vọng, chỉ có an ủi và vỗ về.​

Khi tiết trời Paris chuyển lạnh, Tô Mộc Thu sẽ rúc mình trong chăn nguyên ngày. Anh cứ lười biếng nằm lỳ ở đấy, nhìn cậu bận rộn dọn dẹp tủ sách hay quét tước nhà cửa.​

Song song với đó, gọi anh thức dậy vào mùa này chính là nhiệm vụ khó nhằn nhất cả năm. Nhưng Diệp Tu rất chăm chỉ làm điều ấy mỗi ngày. Chẳng những thế, cậu còn cực kỳ háo hức, kinh nghiệm 'trị' Tô Mộc Thu tăng dần theo cấp số nhân. Khi bị cậu mè nheo phiền đến không chịu nổi, Tô Mộc Thu sẽ tóm lấy tay cậu, kéo vào chăn nằm cùng mình. Sau đó, hai người ôm ấp và hôn môi, chia sẻ với nhau hơi ấm hiếm hoi giữa ngày tuyết rơi lạnh lẽo.​

Gió bất ngờ nổi lên khiến Diệp Tu giật mình run rẩy. Cậu vội vòng tay ôm chính mình. Mùa sương tan trong cơn gió đông se lạnh, hất tung những chiếc lá úa lên không trung. Diệp Tu nhặt một phiến lá đỏ rơi trên vai mình rồi đặt xuống gốc táo.​

Cậu muốn nhờ nó gửi tới anh đôi lời.​

Rằng,​

Tô Mộc Thu này! Mưa đã ngừng rơi, lá đã rụng về cội, sao anh còn chưa về nhà?!​

Và,​

Em vẫn đang chờ anh.​

3.

Ngày cậu dọn đến thành phố này, trời Paris đổ cơn mưa rả rích.​

Tổ ấm của bọn họ nằm trong một con hẻm nhỏ sâu hun hút. Căn nhà cổ hai tầng với cánh cổng sắt hoen gỉ và những bức tường phủ kín dây thường xuân. Từng miếng ngói đen, từng mảng vôi trắng đều mang trong mình hơi thở cũ kỹ, đầy thăng trầm của năm tháng.​

Hôm đầu tiên ngủ trong căn nhà ấy, cậu đã ngửi thấy mùi táo thơm nồng nàn. Sáng hôm sau, khi mở cửa sổ ra, đập vào mắt Diệp Tu là một gốc táo vô cùng lớn. Cây đứng sừng sững trong khu vườn màu xanh ươm. Phía xa xa là ngọn đồi lá phong đỏ rực.​

Không thể phủ nhận một điều rằng, cuộc đời Diệp Tu có mối quan hệ mật thiết với loại quả này. Đến tận ngày hôm nay, sợi dây liên kết ấy vẫn còn tồn tại. Những khi tựa lưng vào cây, cậu có thể cảm nhận từng dòng nhựa đặc chảy bên trong thân gỗ nâu xù xì. Diệp Tu ngước mắt nhìn lên cao. Những quả táo đỏ rực, giống như vô số đốm lửa cháy bập bùng dưới ánh nắng mặt trời.​

Táo đỏ trong Kinh Thánh, táo đỏ cậu tặng Tô Mộc Thu.​

Biểu tượng cho tình yêu của Adam và Eva, biểu tượng cho tình yêu của anh và cậu.​

Là trái – cấm.​

---​

Diệp Tu bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cậu nhận ra mình đang ngồi dưới gốc táo, tách trà đen trên bàn đã bị nước mưa pha loãng. Sáng nay trời rất trong xanh, nhưng đến giữa trưa thì mây đen ùn ùn kéo tới, chẳng mấy chốc đã phủ xuống thành phố một màn mưa bụi trắng xóa. Đầu giờ chiều, mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn.​

Lúc Diệp Tu cầm quyển sách đi ra vườn, chân trời Paris đỏ như biển lửa. Cậu không nhớ mình ngủ quên từ lúc nào, may mà mưa chỉ đang rơi lất phất. Những vũng nước đọng trên mặt đất bị cái nóng thiêu đốt dần bốc hơi, tạo thành một làn sương khói mờ ảo. Diệp Tu vội vàng đóng sách lại, cầm tách trà lên rồi bước nhanh vào nhà.​

Khi cậu đặt hai thứ ấy xuống tủ giày thì cửa nhà bất ngờ bị mở ra. Diệp Tu giật mình, vội vàng quay người lại. Cơ thể cậu lập tức cứng đờ, hai mắt mở to nhìn người đàn ông đứng trước huyền quan.​

Tô Mộc Thu gấp tán ô lại rồi dựng đứng nó cạnh tủ giày. Nước mưa xuôi theo nan ô chảy xuống, tụ thành một vũng nước nhỏ. Trong lúc Tô Mộc Thu loay hoay phủi mấy giọt nước đọng lại trên áo khoác thì Diệp Tu vẫn đứng yên ở đấy và nhìn anh chằm chằm. Có lẽ do ánh mắt ấy quá nóng bỏng, nên Tô Mộc Thu nhanh chóng nhận ra. Anh ngẩng đầu lên cười với cậu.​

“Em định đứng ngốc ở đấy nhìn anh tới lúc nào?”​

Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng và êm ái, nhưng khi rơi vào tai Diệp Tu, nó lại biến thành mảnh dao sắc, làm bục chỉ những vết cắt trong tim. Lồng ngực cậu đau nhói, da thịt thì tê dại. Diệp Tu chạy tới ôm anh thật chặt, mặc kệ nước mưa thấm ướt quần áo của mình. Cái lạnh khiến cậu bất giác run rẩy, dẫu vậy cánh tay vẫn cố gắng siết lại, không dám mảy may lơ là. Diệp Tu vùi mặt vào lồng ngực anh, khóe mắt cay xè, thậm chí còn muốn khóc thật to. Cậu giống như một con thú nhỏ lạc đàn, cuối cùng cũng chờ được ngày quay về tổ ấm, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng và sợ hãi.​

Độ ấm cơ thể chậm rãi xoa dịu linh hồn ngổn ngang của Diệp Tu. Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Và rồi, khi Tô Mộc Thu giơ tay lên xoa đầu cậu, mọi thứ lập tức hóa thành hư không. Diệp Tu ngẩng đầu, sau đó hơi kiễng chân, đặt xuống môi anh nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước: “Mừng anh về nhà.”​

Dù không biết Diệp Tu bị làm sao, Tô Mộc Thu vẫn đáp lại nụ hôn vụng về của cậu. Hôm nay, khi biết anh phải đến tòa soạn nộp bản thảo, Diệp Tu còn mè nheo đòi anh mua cho một cái bánh táo. Lẽ nào vì sắp được ăn ngon nên vui đến muốn khóc luôn ư?​

Áo sơ mi trắng bị nước mưa thấm ướt, lộ ra từng tấc da thịt màu đồng khỏe mạnh. Nương theo cái ôm chặt chẽ, ấm áp dần lên men trong không khí, khiến lòng người say mê. Những nụ hôn vụn vặt bắt đầu trở nên sâu sắc, từ đôi môi trượt dần xuống cổ rồi lưu luyến đậu lại trên ngực trái phập phồng.​

Diệp Tu bấu chặt tay vào lưng áo Tô Mộc Thu. Nụ hôn của anh khiến người cậu mềm nhũn. Hai người triền miên day dưa, từ huyền quan về phòng ngủ. Chân Diệp Tu vấp tấm thảm nên loạng choạng ngã xuống giường, còn Tô Mộc Thu thì nằm đè lên người cậu. Diệp Tu vòng tay ra sau cổ anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt ấy.​

Đến khi cảm nhận được độ ấm của da thịt trần trụi, Diệp Tu mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Tô Mộc Thu rời khỏi đôi môi cậu, chống hai tay xuống giường. Đôi mắt cậu có hơi nhập nhèm, xung quanh nửa tỏ nửa mờ. Gương mặt anh chìm vào sương trắng, trở nên mông lung như một giấc mơ.​

Bên ngoài, mưa lại rơi. Cây táo lớn đứng trơ trọi giữa đất trời, oằn mình chống chọi những cơn gió lớn. Tim Diệp Tu bỗng dưng đau đớn, mọi thứ cứ chì chiết, đục khoét từng tế bào. Tất cả đang thôi thúc cậu phải làm một điều gì đó. Diệp Tu nhổm người dậy, chủ động ngậm lấy môi anh. Bởi vì khoảng cách quá ngắn, nên cậu có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh phả lên mi mắt mình. Nụ hôn mang theo vị sắt gỉ. Diệp Tu cẩn thận liếm sạch máu tươi trên môi anh, như con thú nhỏ làm sai chủ động quấn lấy chủ nhân cầu tha thứ. Chỉ có chính cậu biết, bản thân đang sợ hãi đến mức nào. Một mình cậu phải đối diện và gánh vác tất cả những xao động diễn ra trong nội tâm.​

Diệp Tu tựa người gặp nạn giữa biển khơi, chỉ có thể cố gắng bám víu ván gỗ khô, trôi nổi giữa dòng nước xiết trong một đêm bão về.​

Nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng cao, đốt cháy từng lớp biểu bì rồi rót đầy ấm áp vào trong tâm khảm, để chúng hòa lẫn máu tươi, khắc lên xương cốt, biến thành một phần ký ức của cơ thể.​

Gió mùa đông đập mạnh vào cửa sổ, hơi lạnh len lỏi trong căn phòng khiến đèn trần lắc lư, kêu kẽo kẹt.​

Diệp Tu thay đồ ngủ, nằm sấp lên người Tô Mộc Thu. Bọn họ dành cả tối chỉ để làm tình, từ giường ngủ tới nhà tắm, trên sofa và bàn ăn. Diệp Tu muốn ký hiệu Tô Mộc Thu bằng các dấu hôn rải dọc khắp cơ thể. Cậu còn muốn in mùi hương riêng biệt của anh lên khắp ngóc ngách căn nhà. Bởi vì trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại nỗi sợ hãi, rằng anh sẽ rời bỏ cậu, và thế giới này lại trở nên méo mó rồi vỡ vụn.​

Như những nhà văn đơn độc và điên loạn.​

Diệp Tu nhìn người đàn ông trước mắt mình lúc này. Bàn tay cậu chạm lên ngực trái của anh, rồi... dừng lại.​

Một tia sét bất ngờ nổ tung khiến Diệp Tu giật mình run rẩy. Cậu ngoảnh đầu nhìn ra sau.​

Một bộ xương trắng hếu.​

Phản chiếu.​

Trong gương.​

Đèn phòng chớp nháy mấy cái rồi tắt ngóm. Diệp Tu bật dậy khỏi giường, đến dép cũng không kịp mang. Cậu chạy qua dãy hành lang, như băng qua mười năm trời đằng đẵng. Ngoài cửa sổ, những chạc cây đung đưa trong gió, đổ bóng lên bức tường trắng xóa, sau đó chảy tràn xuống sàn nhà. Từ trong chất lỏng đục ngầu ấy, những bàn tay đen đúa thò ra. Chúng bám víu lên người Diệp Tu, khiến bước chân của cậu nặng dần rồi dừng hẳn lại.​

Những chiếc lá khô vương vãi khắp sàn nhà, cái bánh táo lúc nhúc giòi bọ và một bóng đen bất động trên ghế gỗ. Sau lưng bóng đen ấy là cửa sổ phòng khách bị gió thổi toang và sấm chớp rền vang cắt ngang bầu trời.​

Ký ức tan trong màn mưa dày đặc. Không khí tràn ngập mùi đất ẩm mốc.​

Mùi hương khiến Diệp Tu ám ảnh.​

Mùi cái chết.​

Trong ánh sáng màu bạc lạnh lẽo, Diệp Tu nhìn 206 khối xương ấy khoác lên mình chiếc áo sơ mi cũ sờn quá khổ. Những đóa hoa máu nở rộ trên nền vải trắng, tựa như hàn mai dưới băng tuyết. Dần dần, màu trắng chỉ còn là điểm xuyết. Chất lỏng đỏ ngầu lan rộng, tụ lại ngay vạt áo, sau đó rớt xuống sàn nhà.​

Tiếng máu rơi tong tỏng. Tiếng đồng hồ tích tắc. Tiếng gió hú gai óc.​

Nửa đêm là thời khắc thịnh yến linh đình của ma quỷ. Đôi mắt Diệp Tu đỏ quạch tơ máu, nhìn chằm chằm hai hốc mắt đen ngòm trên cái đầu lâu kia. Cậu cứ đứng yên như thế, cho đến khi gió hất đổ chậu hướng dương trên bậu cửa. Bùn đất tơi ra trong nước mưa, vấy bẩn những cánh hoa rực rỡ.​

Bao nhiêu sức lực trôi theo màn mưa trắng xóa. Diệp Tu ngã xuống sàn, như một con rối đứt dây. Đau đớn chì chiết tâm can khiến cậu muốn gào thét thật lớn, nhưng thứ phát ra chỉ có mấy âm tiết vỡ vụn.​

Có những thứ, càng muốn phát tiết, lại càng chảy ngược trở vào.​

Trong màn đêm sâu thẳm, vạn vật xung quanh chỉ là những hình khối xám xịt chuyển động một cách vô hồn. Mọi thứ đều ‘tĩnh’ lại. Và dường như, Diệp Tu nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của con sói tuyết bỏ mạng ven rừng liễu sam năm xưa. Tại thời khắc sinh mệnh trôi đi, thế giới đã không còn âm thanh và màu sắc.​

Lúc nhìn thấy Tô Mộc Thu, Diệp Tu biết mình lại nằm mơ.​

Trong giấc mơ ấy, cậu choàng tỉnh khỏi một giấc mơ khác.​

Ánh sáng vàng vọt nhòe đi trong đêm tối. Những giọt mưa như nước mắt rơi xuống từ thiên đường. Sau cú đẩy rất mạnh, đầu Diệp Tu đập xuống thềm đá, khiến máu chảy đỏ cả gương mặt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tất cả trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét, tiếng thì thầm và tiếng còi cứu thương. Nhưng trong mắt cậu chỉ còn hình bóng của một người. Tô Mộc Thu nằm giữa vũng máu, màn hình điện thoại vỡ nát và đóa hoa kiều mạch tàn tạ. Khi anh nhìn cậu, hốc mắt tối tăm và trống rỗng.​

Mưa, máu và nước mắt.​

Những hình ảnh ấy liên tục hiện ra khi đêm rơi, không ngừng nhắc cậu nhớ về ngày kinh hoàng trong quá khứ.​

Cho đến hai năm gần đây, giấc mơ bắt đầu trở nên lạ lẫm.​

Không có mưa, không có máu và không có nước mắt.​

Tô Mộc Thu bung tán ô đỏ, đứng chờ cậu nơi cuối con đường. Diệp Tu sẽ chạy thật nhanh để sà vào lòng anh. Sau đó hai người nắm tay nhau, quay về ngôi nhà nhỏ có cây táo lớn. Bọn họ ăn tối, đọc sách, làm tình và ôm nhau ngủ thật say. Bỏ qua tiết trời Paris nóng như lửa đốt, mặc kệ mùa đông rơi bên thềm cửa sổ, quên cả mùa xuân hoa rơi khắp đất trời.​

Cả cuộc đời phức tạp, chỉ nằm trong mộng của một con bướm. Diệp Tu nghĩ, mặc kệ Trang Chu mộng thành bướm hay là bướm mộng Trang Chu, thì cậu vẫn muốn ở trong giấc mộng ấy. Vì thế giới thực tại không có anh, nên cậu không muốn đối diện với thế giới đó thêm một giây phút nào nữa.​

Diệp Tu nhích từng bước về phía trước. Cậu nhìn ngắm bộ xương khô ấy thật kỹ, sau đó dựa vào trí nhớ mà đưa ngón tay lên, phác họa những đường nét ngũ quan tinh xảo. Niết nhẹ lông mày anh hay cau lại khi đọc sách, chạm vào hốc mắt sáng như vì sao xa, và cả đôi môi mình từng hôn vô số lần.​

Bỗng nhiên, giữa hai hốc mắt tối tăm ấy, có một đóa hoa vươn ra rồi nở rộ.​

Diệp Tu ngơ ngác, từ từ rướn người lại gần...​

.​

.​

.​

“Đôi mắt của anh đẹp thật đó, như có hoa nở trong ấy vậy.”​

"Hoa gì cơ?"​

"Hoa kiều mạch."​

"Vì sao?"​

"Vì em rất thích hoa kiều mạch."​

"Cho nên?"​

"Cho nên em cũng rất thích anh."​

.​

.​

.​

“Em là gì trong mắt anh.”​

"Là hoa kiều mạch."​

“...”​

"Là nhân duyên."​

“...”​

"Là người yêu."​

.​

.​

.​

Một tiếng động trầm thấp vang lên, như thể là vừa có vật gì đó rơi từ trên cao xuống.​

Bụi thủy tinh lửng lờ trôi, tựa hoa kiều mạch bay trong gió.​

Và rồi, mọi thứ biến mất, trước khi nụ hôn của họ kịp tròn.​

.....​

....​

...​

..​

.​

Lúc Diệp Tu mở mắt ra, mặt trời đã leo tới đỉnh đồi. Cậu vô thức giơ tay lên, chắn lại những tia sáng chói mắt. Bầu trời mùa đông âm u mang màu chì nằng nặng. Những cánh hoa trắng muốt bay trong gió, giống như tuyết đầu mùa.​

Diệp Tu cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy một quả táo nằm trên quyển sách cũ. Quả đỏ mọng nước, như đốm lửa nhỏ bùng cháy giữa ngày đông. Diệp Tu cầm nó lên, ánh mắt dần trở nên chăm chú, như muốn xuyên qua quả táo ấy để tìm về một miền ký ức phủ bụi đã tàn phai.​

Dưới gốc táo trong khu vườn nhỏ, Tô Mộc Thu từng kể cho cậu nghe về vùng đất linh hồn, nơi được gọi là vương quốc của loài hoa bỉ ngạn. Muốn đến vương quốc ấy, linh hồn phải ngồi thuyền qua dòng Vong Xuyên. Hằng ngày, ông lão lái đò ngồi bên bến sông Tam Đồ, chờ đưa linh hồn người chết đi qua hằng hà vô số dải ngân hà tồn tại trong ba nghìn thế giới. Kẻ xấu sẽ bị dìm xuống đáy nước, trở thành miếng ngon mồi cho quái thú. Người tốt sẽ gửi ký ức lại vương quốc hoa, thay đổi hình hài rồi quay về dương thế.​

Tô Mộc Thu tin tưởng giả thuyết ấy. Còn Diệp Tu thì tin tưởng anh.​

Do đó, Diệp Tu đã ở lại căn nhà này suốt mười năm ròng rã, dẫu cho cô em họ Tô Mộc Tranh luôn cố gắng thuyết phục cậu trở về Trung Quốc. Mỗi lần như thế, Diệp Tu chỉ mỉm cười và nói rằng, mình phải bảo vệ bí mật nhỏ bên trong khu vườn nhà bọn họ.​

Diệp Tu không hề nói dối. Cậu có một bí mật, và đã chôn nó trong khu vườn. Những chiếc lá táo rì rào trong gió, những sợi vân gỗ chạy dọc thân cây và những quả táo đỏ như đốm lửa giữa trời. Tất cả đều là bí mật của cậu. Lá nhỏ xanh mướt như màu mắt anh. Vân gỗ nâu sẫm như màu mái tóc anh. Quả chín đỏ tươi như máu trong cơ thể anh. Cành cây gốc rễ được nuôi dưỡng bởi xương cốt da thịt anh.​

Dưới gốc táo ấy, là thân xác của anh, là tình yêu của cậu.​

Cây táo lớn nằm trong khu vườn nhỏ. Trong khu vườn nhỏ có một tòa thành lớn, được dệt từ máu của anh và ký ức của cậu. Diệp Tu giam linh hồn dưới gốc táo, ngày ngày canh giữ bí mật của riêng mình.​

4.

Nắng không được bao lâu, trời lại đổ mưa bóng mây.​

Diệp Tu tựa mình vào cửa sổ, ngắm mưa bay giữa đất trời. Những hạt nước đọng lại bị tàn dư của mặt trời thiêu đốt đang dần dần bốc hơi, bao phủ cả khu vườn trong một làn sương khói trắng xóa.​

Cuối con đường rải sỏi, có một người đứng sau cánh cổng sắt hoen gỉ. Dáng người ấy dong dỏng cao, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng cũ sờn có hơi quá khổ. Dưới mặt trời mùa đông, màu trắng đó như đang tan ra, hòa vào làn sương khói cũng một màu trắng xóa.​

Diệp Tu vội vàng đẩy cửa sổ ra, nhưng trước mắt chỉ còn một khu vườn màu xanh thẫm.​

Mà, con bướm đậu trên bậu cửa sổ cũng đã vỗ cánh bay đi...​

END
1.

Các mốc thời gian trong truyện:​

- Tô Mộc Thu lớn hơn Diệp Tu 5 tuổi.​

- Diệp Tu sang pháp năm 10 tuổi.​

- Diệp Tu gặp Tô Mộc Thu năm 12 tuổi.​

- Tô Mộc Thu gặp tai nạn năm 27 tuổi.​

- Năm nay, Diệp Tu 37 tuổi.​

2.

Đây không phải cái kết ban đầu của R.E.D.​

Đối với mình, nỗi đau lớn nhất trong đời là mất đi người thân vô cùng yêu quý. Và không phải ai cũng vượt qua được nỗi đau ấy, bao gồm chính Diệp Tu trong câu chuyện này. Đó là lý do mình đã chọn chữ ‘RED’ để đặt tên cho tiêu đề: Quả táo đỏ, lá phong đỏ, chân trời đỏ, dòng máu đỏ và căn nhà hai tầng cũ kỹ chìm trong biển lửa đỏ. Đây mới chính là thiết lập những ngày đầu tiên của R.E.D​

Nhưng đến khi bắt tay vào viết, mình đã thay đổi ý định.​

Ngay trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Tô Mộc Thu đã cố gắng giành giật lại sự sống cho Diệp Tu. Anh hi vọng cậu sống tiếp, do đó cậu không chỉ sống tiếp, mà còn sống thật tốt, chờ đến ngày gặp lại anh ở thế giới bên kia.​

Có thể mấy mươi năm sau, Diệp Tu sẽ gặp Tô Mộc Thu ở vùng đất linh hồn. Bọn họ cùng gửi ký ức lại vương quốc hoa bỉ ngạn, rồi thay đổi hình hài để quay về dương thế. Và chắc chắn là ở thế giới mới đó, hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau tới cuối cuộc đời.​

Bởi vì, dây tơ hồng trên tay họ cũng màu đỏ đấy.​

(Nói chứ mình biết dây tơ hồng màu vàng =)))
 
Last edited:

微笑太阳花

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
17
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Song Hoa, Tán Tu, Chu Diệp
#2
Lúc mới đọc em còn thấy lạ, tại sao một câu chuyện sử dụng câu chữ, hình ảnh thơ và đẹp như thế lại 'được' gắn tag dark. Đọc xong thì em hiểu rồi =))) Plot đỉnh, dark nhưng lại không quá dark, kiểu trong dark có mỹ ấy ạ. Nhưng mà sinh nhật e chị tặng e cái fic buồn thảm dị lương tâm chị đaoo hôngggg :khe:khe
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook