Khưu Phi - Mở Cánh Cửa Ngút Trời

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,059
Số lượt thích
4,092
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Gia Thế ba đời đội trưởng, ai cũng bản lĩnh ngút trời, anh tài xuất thiếu niên.

Diệp Tu dẫn dắt chiến đội vấn đỉnh Vương Triều, rồi tọt xuống hạng 19. Tôn Tường dẫn dắt chiến đội rơi khỏi Liên minh kẹt ở đáy bùn giải khiêu chiến. Khưu Phi dẫn dắt chiến đội phục sinh về dưới ánh Vinh Quang.

Song gác qua kết cuộc khác nhau, họ đều có điểm chung là nổi danh từ khá sớm.

Diệp Tu nổi nhất cái giới chuyên nghiệp, Tôn Tường nổi nhất dàn thế hệ mới. Còn Khưu Phi khi mới là một thực tập sinh cỏn con thế mà thanh danh đã vang dội đến độ “gần như không ai trong Gia Thế không biết cậu.” Cậu được Diệp Tu dốc túi dạy dỗ nửa năm, nếu “chiến đội yên ổn thuận theo tự nhiên, chắc chắn cậu sẽ trở thành thành viên chiến đội vào mùa tới”. Lúc ấy, e rằng Gia Thế cũng gia nhập hàng ngũ đội có đấu pháp song nghề hoành hành Liên minh vào mùa 9 cạnh tranh với Lam Vũ và Vi Thảo.

Chuyện Khưu Phi thừa kế nhân vật mạnh nhất Liên minh đương thời Nhất Diệp Chi Thu đã đồn đi mười phần chắc chín, nếu không có biến cố Diệp Tu giải nghệ cắt ngang. Thử hỏi một đứa trẻ 17 tuổi, cứ cho rằng cậu bé bảo không hề muốn hưởng sẵn sái Nhất Diệp Chi Thu, cứ cho rằng cậu độc lập chững chạc đi chăng nữa, thì cũng phải cho cậu cơ hội đứng trên sàn đấu sánh vai cùng Diệp Tu như cậu hằng mong muốn chứ.

Thế mà Diệp Tu lại bặt vô âm tín, không lời tạm biệt, đến độ “tín ngưỡng Vinh Quang của Khưu Phi cứ thế dần dần sụp đổ”. Chưa hết, hoạ vô đơn chí, Gia Thế bị loại khỏi Liên minh, Khưu Phi càng chẳng có cơ hội đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp nữa là, huống chi là bàn đến chuyện như cầm tài khoản gì, đồng đội là ai.

Càng đương nhiên, cũng chẳng ai quan tâm cảm xúc của một đứa thực tập sinh là gì, vị thế của cậu khó xử thế nào. Bởi người duy nhất quan tâm đã quay lưng đi rồi, khi đi còn vô tình đập cho cõi lòng cậu trai trẻ nứt toác.

Người ta thường nói khi Thượng đế đóng một cánh cửa thì sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa sổ. Thế thì ai đó chỉ ra cho Khưu Phi xem đi, mùa tám đã khép lại, vậy cánh cửa sổ đã mở ra đó đâu? Dẫn xuống vòng khiêu chiến chơi với gà, dẫn đến tương lai thầy trò tương tàn, hay dẫn đến Vi Thảo làm dự bị?



Dù bị đám bạn ghen ghét, giở trò hãm hại bắt nạt trong tối, hồi tưởng về quãng thời gian xưa, em chỉ ghi nhớ mỗi Diệp thần ân cần gần gũi thế nào.

Dù anh ấy bỏ em đi, không hề nói một lời, thọc cho trái tim em đau đớn đến nỗi hôm biết tin anh thì một người luôn cần cù luyện tập như em đã mất tập trung mắc lỗi liên tục. Song em chỉ cần một trận đấu hướng dẫn 23 phút tựa như lời xin lỗi đã chọn sẽ thứ tha.

Dù em hấp tấp phi sang quán net đối diện tìm một lời giải thích để rồi trắng tay lết về. Song chỉ cần nhìn thấy pháp sư chiến đấu của Hàn Yên Nhu trong replay cũng đủ để em tìm lại niềm tin, đấm vỡ mặt kẻ bôi nhọ niềm tin ấy Trần Dạ Huy - người mà Lý Duệ hay các trại viên khác không dám hó hé.

Dù Gia Thế ỷ em chưa có danh tiếng, chưa có tên tuổi, bơ vơ không có chỗ dựa, nên nhét em làm hòn đá lót đường ở chiến thuật Cái Bóng “vai trò này có thể nói là một kẻ chuyên làm những việc thấp kém”. Nếu ở Liên minh thì thử hỏi chưa chắc Cao Anh Kiệt hay Lư Hãn Văn chịu nhịn nhục chơi Cái Bóng.

Dù em đánh thua Diệp Tu, Gia Thế thua Hưng Hân.

Dù Gia Thế chẳng còn gì cả, chẳng còn tiền, chẳng còn người, chẳng còn tương lai, xém chút nữa thì cũng chẳng còn Gia Thế.

Em khổ nhiều hơn sướng, tủi nhiều hơn kiêu.

Em mất nhiều hơn được, thua nhiều hơn thắng.



Nhưng Khưu Phi vẫn luôn khí thế ngút trời, bao dung tựa biển, vững vàng như núi, tầm mắt lại không chịu thua kém hướng đến mây ngàn trên cao vời vợi.

Nửa năm có Diệp Tu, càng được đại thần khen, cậu càng chăm chỉ cố gắng.

Nửa năm không có Diệp Tu, cậu nuốt đắng cay nghi ngờ, càng luyện tập cần mẫn đến độ đám bạn “dù ghét nhưng phải công nhận nỗ lực của cậu”, tự học thành tài đến Diệp Tu và Nguỵ Sâm cũng không tiếc lời khen.

Một năm sau khi được Diệp Tu chỉ điểm, cậu ngày càng cắm đầu vào train, không hề chùn chân bỏ lại đám ông lớn họp hành lủi đi huấn luyện. Khưu Phi tập phối hợp với Tôn Tường cho chiến thuật Cái Bóng, làm quen với tư duy chiến thuật của Tiêu Thời Khâm.

Một năm rưỡi, thiếu niên Gia Thế lớn quá nhanh, trong trận solo với Diệp Tu, lối đánh của cậu được miêu tả là “nắm bắt chuẩn tiết tấu”, “cách đánh cực kì phổ thông” rất nhiều lần. Nghe có quen với lời Vương Kiệt Hi nhận xét “lối đánh quê mùa nhất” về Diệp Tu hay không?

Nhìn cái cách mà Khưu Phi đánh cực kỳ có đầu óc ở trận chung kết ấy, chẳng ai nghĩ cậu là một tân binh chưa từng đặt chân lên sàn đấu chuyên nghiệp lần nào. Cậu không hề xem thường các trick mà sách giáo khoa Vinh Quang có thể dùng, song càng không hề sợ hãi. Khưu Phi bình tĩnh tính toán trong đầu từng chiêu một, phản ứng lùi về rất kịp thời, cũng như tiến công không hề do dự nếu cậu tính ra chiêu thức của mình sẽ bắt chẹt được đối thủ.

Ở trước mặt ông tổ nghề pháp sư chiến đấu mà Khưu Phi không hề lép vế về mặt tâm lý hay kỹ thuật, có chăng là còn thua thiệt về mặt kinh nghiệm với tán nhân - thứ mà phóng mắt cả Liên minh chẳng ai có. Thậm chí cậu còn ép Diệp Tu vào thế bất lợi bằng 21 liên kích vô giải bằng chính đấu pháp bài bản nhất, kết hợp Giao Long Xuất Hải phối hợp với Gió Cuốn Mây Bay tạo hiệu ứng sương mù để thoát khỏi liên kích của Diệp Tu, mài được 50% máu của tượng đài giới Vinh Quang.

Suốt cả trận đoàn đội, nếu phải bầu ai phong độ vững vàng nhất bên Gia Thế, thì người đó chắc chắn là Khưu Phi.

Tôn Tường chập mạch hăng tiết, ngó lơ mệnh lệnh focus Ngũ Thần của Tiêu Thời Khâm mà chỉ lo đuổi giết Đường Nhu, Khưu Phi không nói hai lời lập tức đổi nhiệm vụ cầm chân Đường Nhu với Tôn Tường để đi focus Ngũ Thần.

“Nếu xét về tuổi tác, kì thực Tôn Tường cũng không lớn hơn Khưu Phi bao nhiêu, nhưng nếu bàn về thận trọng, Khưu Phi nhỏ tuổi nhưng lại vượt xa Tôn Tường.”

EQ và đầu óc chiến thuật của Khưu Phi rất cao, biết tính tình người hợp tác của mình nóng nảy, dám liều lĩnh Phục Long Tường Thiên hất văng Hàn Yên Nhu ra ngoài để ngắt ngang liên kích của Tôn Tường, ngầm nhắc nhở đội trưởng cứu mục sư mới là việc cấp bách. Phóng mắt khắp Liên minh, có tuyển thủ trẻ nào có trình độ theo kịp và bổ sung khuyết điểm cho Tôn Tường, cũng như tâm tính đủ kiên nhẫn và không sợ trách móc từ cậu chàng nóng nảy này?

Cuối trận, Khưu Phi và Tôn Tường phối hợp cực kỳ ăn ý, Tôn Tường một giữ chân ba, Khưu Phi kẹp bước di chuyển An Văn Dật cực kỳ chặt chẽ lùa mục sư lại ra xa khu giao chiến. Cũng không phải tự nhiên mà Gia Thế và Tiêu Thời Khâm sắp xếp cậu cho chiến thuật Cái Bóng.

Cái gì của em thì nó vẫn là của em. Em mơ về ngày Cách Thức Chiến Đấu sóng vai với Nhất Diệp Chi Thu. Em muốn đứng trên sàn đấu với Diệp Tu. Người lớn đóng sầm cánh cửa ấy, thì em tự phấn đấu để giành về vị trí của mình, để em chẳng còn là chú bé bơ vơ bị bỏ rơi nữa.

Gia Thế ba đời đội trưởng, trong xương cốt ai cũng cứng.

Diệp Tu cứng quá dễ gãy, không chịu thoả hiệp, để rồi Gia Thế chia năm xẻ bảy. Tôn Tường ôm sự cứng đầu quậy banh Gia Thế, rồi bê cái cứng đã tỉa tót qua cống hiến cho Luân Hồi. Chỉ có mình Khưu Phi dùng sự cứng cỏi bất biến từ đầu đến đuôi của mình ở lại chống đỡ Gia Thế cho nó đừng ngã nữa, chứ đã có quá nhiều tín ngưỡng đã sụp đổ, quá nhiều cánh cửa đóng sập lại trước mặt em rồi.



Hè một năm trước, Đào Hiên và Diệp Tu tạm biệt nhau, đều hẹn đối phương “gặp trên sàn đấu.”

Hè một năm sau, Hạ Trọng Thiên dẫn em đến vừa là chào hỏi vừa là tạm biệt, em nói “Tiền bối, lần sau vào trận gặp”, người ấy cười gật đầu đáp ứng.

Không biết rằng liệu khi em đang “dốc sức đánh với từng đội từng đội, giành về từng chiến thắng một, đi mãi đến bước cuối cùng” ở vòng khiêu chiến chìm nổi, khi em đại diện cho Tân Gia Thế nhìn về ống kính nói rằng “Chúng tôi trở về rồi!”, thì em có đoán trước rằng người em đợi sẽ không đợi em không…

Diệp Tu giải nghệ, ước mơ sánh vai chiến đấu thuở xưa lắc xưa lơ của em đã tan vỡ từ lâu, hiện nay đến câu hứa hẹn “vào trận gặp” giữa hai người cũng trôi về miền ký ức.

Diệp Tu luôn “thất hứa” với em. Ước mơ giản dị của em chẳng bao giờ trở thành hiện thực, trong khi em luôn nỗ lực ngựa không ngừng vó chạy về tín ngưỡng.

Nhưng em khiến ước mơ của rất nhiều người thành sự thật.

Còn một chi tiết nhỏ khiến người khác bùi ngùi nữa, đầu trận đoàn đội Tiêu Thời Khâm không quen phong cách chiến đội ông lớn nên còn e dè. Có một lần khi truy đuổi Hưng Hân, Cách Thức Chiến Đấu dường như do dự tính xông lên - một quyết định sáng suốt xét theo lợi thế nhân vật của Gia Thế, song cuối cùng vẫn nghe lệnh Tiêu Thời Khâm lùi về.

Em còn hiểu Gia Thế hơn Tiêu Thời Khâm, biết rõ Gia Thế thích hợp lối đánh với phong thái nào.

Giây phút đó tôi chợt nghĩ, hoá ra có những thứ không thể nhồi nhét học được dù thông minh tuyệt đỉnh tầm cỡ bậc thầy chiến thuật, mà phải lớn lên với nó, hít thở nó, chảy dòng máu của nó.



Lần đầu xuất hiện ở phòng huấn luyện Gia Thế, mặc kệ có Diệp Tu hay Tôn Tường không, Khưu Phi vẫn cắm đầu luyện tập, quản lý đến gọi cũng không dứt mắt khỏi màn hình, tay không rời chuột phím.

Lần cuối xuất hiện ở phòng huấn luyện Gia Thế, mặc kệ có Diệp Tu hay Đào Hiên không, Khưu Phi vẫn cắm đầu luyện tập, phòng huấn luyện không hút thuốc, 9 giờ đúng, bài tập tổng hợp cơ bản.

Gia Thế ba đời đội trưởng, em là người tôi tiếc nhất, cũng là người tôi kính nhất.

Chúng tôi yêu em, khí thế ngút trời.
 

Bình luận bằng Facebook