Trương Giai Lạc - Tuy bại mà vinh

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trương Giai Lạc quá mạnh.

Hắn tự mình mày mò ra đấu pháp Bách Hoa, định hình cả một trường phái kinh điển của chuyên gia đạn dược, từ mùa 2 đến nay vẫn là một lối đánh đáng gờm chẳng ai dám xem thường.

Lối đánh Bách Hoa của hắn công thủ hợp nhất, “tuy sát thương của một người có hạn, nhưng Trương Giai Lạc lại là một nhân vật hàng đầu về nâng tốc độ tấn công bằng thao tác, không ít chiến đội đã lấy khoảnh khắc hắn bùng nổ damage làm giáo án kinh điển để bồi dưỡng tuyển thủ mới nhà mình”. Hắn có thể cover cho đồng đội, cũng có thể tự cover chính mình dồn đánh một mục tiêu dưới ánh sáng rực rỡ ấy.

Bông hoa đẹp thì vô hại hoặc thậm chí là vô dụng? Làm gì có cái mùa hoa đó! Bất cứ ai nghĩ thế đều phải choáng váng trước màn trình diễn ánh sáng hoặc phơi xác dưới lựu đạn của hắn!

Hắn và Tôn Triết Bình ngẫu nhiên va phải nhau trong game, dù không có lợi thế công hội căn cơ vững chắc và độc quyền vũ khí bạc thời kỳ hoang sơ như Nhất Diệp Chi Thu, Quét Đất Dâng Hương, Đại Mạc Cô Yên và Sách Khắc Tát Nhĩ, hai chàng tân binh trẻ vẫn lập nên tổ hợp hợp tác tốt nhất ngay mùa ra mắt, năm sau liền lập tức thách thức Diệp Thu người đàn ông đứng trên đỉnh Vinh Quang ở nơi chiến trường cao nhất.

Đáng tiếc, mùa giải thứ năm, vốn là câu chuyện của hai người, lại biến thành chuyện của một người.

Huyết Cảnh đã mất, Phồn Hoa làm sao còn?

Song Hoa đã mất, nhưng mà, Bách Hoa vẫn còn. Vì thế, Trương Giai Lạc vẫn mạnh mẽ tiếp bước.

Trừ Hoàng Phong vào mùa 1 khi Liên minh mới mở chỉ có duy nhất một tuyển thủ ngôi sao, còn lại xu hướng về sau của các chiến đội lọt vào tổng chung kết luôn là ít nhất hai tuyển thủ ngôi sao sao trở lên.

Lịch sử chỉ có hai ngoại lệ vào mùa 5 và 7, hay nói đúng hơn là chỉ có một ngoại lệ.

Chiến đội Bách Hoa chỉ với duy nhất một tuyển thủ cấp thần Trương Giai Lạc toạ trấn.

Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu xuống nghèo khó. Thế mà hắn vẫn ngoan cường, hay nói đúng hơn là buộc phải ngoan cường, đi ngược lại với xu hướng át chủ bài đôi gần như là mặt trời chân lý hiện hữu khắp nơi trong Liên minh hiện đại.

Một mình hắn, vừa carry vừa support hai vai trò nặng nề nhất trong đội, dẫn dắt Bách Hoa chẳng còn tuyển thủ ngôi sao nào khác xông vào tổng chung kết tận 2 lần, đạp lên 18 chiến đội còn lại bao gồm rất nhiều chiến đội quán quân có song hạch.

Tứ kết với Bách Hoa, đồ đạc ném xuống từ khán đài còn thua xa cơn mưa lời mắng chửi la ó đang dội xuống tầm tã. Hắn ôm tâm trạng rối bời, chịu một cú đấm vào bụng đau đến nỗi trào nước chua lên họng, vẫn không truy cứu trách nhiệm. Trận đấu đó, hắn 1 chấp 2 trên lôi đài, MVP xướng tên Trương Giai Lạc.

Chung kết với Luân Hồi, hắn vốn từ tay đấm chuyển sang vị trí support nhẹ nhàng hơn một chút từ đầu mùa giải. Ai ngờ rằng trận tổng chung kết nơi đặt nặng phong cách thận trọng, vẫn bóng dáng hoa lệ ấy tiên phong chiến trường, vẫn lối đánh Bách Hoa cực hao thao tác và mana, lối đánh thống trị giới chuyên gia đạn dược từ mùa giải thứ 2 không hề suy suyển bởi tuổi tác.

Khi người khác nghĩ một mình hắn không đi đến đâu được, Trương Giai Lạc đi đến tổng chung kết. Khi người khác nghĩ hắn đã lùi về làm support, Trương Giai Lạc ở cái tuổi bên kia con dốc sự nghiệp lắc mình làm tay đấm cứng đối cứng với chiến đội Luân Hồi sức trẻ hừng hực.

Một mình hắn lao đến như vầng dương rực rỡ, đến Súng Vương cũng không cản nổi, đâm thẳng vào giữa lòng địch đuổi giết mục sư của Luân Hồi, tạo ra lợi thế nghiêng trời lệch đất chỉ ở phút 4:47!

““Nhất định phải thắng!!!” Trương Giai Lạc gầm lên.”

Hắn muốn quán quân.

Người đàn ông này quá mạnh.


Tên của hắn là một trong những ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời, nhưng tiếc thay có lẽ khi ngước nhìn lên trời, ngoại giới và kể cả chính Trương Giai Lạc không hề nhìn thấy bất kỳ sắc màu tươi sáng nào, hắn chỉ nhìn thấy màu đen kịt của vũ trụ đằng sau.

Có lẽ ở Bách Hoa sau khi Đại Tôn đi, hắn thiếu một người hợp tác đủ giỏi? Thế thì hắn chuyển đến Bá Đồ, bốn tuyển thủ hạng sao, nhiều nhất Liên minh đương thời, hàng thật giá thật, mạnh càng thêm mạnh.

Hắn hứng hết bêu danh. Hắn gánh lên tội lỗi. Hắn mặc kệ tuổi già, mặc kệ sự yếu đuối của mình, mặc kệ tất cả.

Nếu hùng tâm tráng chí vẫn chưa nguội, nếu ước mơ vẫn còn đập trong lồng ngực hắn, thì hắn sẽ không buông tay ước mơ.

Ngày công bố Diệp Thu giải nghệ, Trần Quả từng ngậm ngùi “Hoa tàn rồi có ngày lại nở, người già đi khó bề trẻ lại.” Nhưng thật ra, Hoa già đi cũng khó bề trẻ lại. Hắn từng cược cả tuổi trẻ, bây giờ lại càng không ngại cược cả tuổi già. Lẻ loi gánh Bách Hoa đã đủ điên? Thế thì hắn gánh luôn cả yêu và hận những người hắn từng yêu quý và từng yêu quý hắn, từ công thần đáng nể nhất trở thành kẻ tội đồ đáng nhục mạ nhất, chỉ cầu điên thêm một lần nữa!

“Chỉ lần này thôi, lần này thôi là đủ rồi. Hắn luôn tự nhủ bản thân như thế.”

Nhưng mà đủ cái gì? Cái gì mới là đủ? Quán quân ư? Như Diệp Tu nói thứ như quán quân chẳng ai chê nhiều, huống hồ Trương Giai Lạc còn chưa từng có cái nào. Hay chỉ cần một cơ hội đứng trên sàn đấu để đoạt quán quân nữa là đủ? Thế thì hắn đã có tận 4 cơ hội rồi, nhưng hắn vẫn không thấy đủ, càng không thấy vui.

Khi Bách Hoa Liễu Loạn ngã xuống, hắn ngồi thừ trong phòng thi đấu, tay chưa từng rời khỏi bàn phím và chuột, như chưa cam tâm kết thúc, đến tận linh hồn cũng vấn vương “trôi nổi giữa không trung, chứng kiến Luân Hồi đuổi tận giết tuyệt đồng đội mình”.

Trương Giai Lạc à, có lẽ như lời Tôn Triết Bình từng nói, muốn đứng trên đỉnh cao nhất, “nào có đơn giản như vậy.”

Vấn đề là, có lẽ chính Tôn Triết Bình cũng không ngờ rằng trong tương lai, người hợp tác tốt nhất của mình đã thử hết mọi cách, buông bỏ rất nhiều, cũng gánh lên rất nhiều, dốc túi dốc mạng ra mà đánh, vẫn mộng đẹp khó thành.

“Nhưng lần này lại vẫn cứ thiếu một bước, chỉ một bước ấy thôi, một trận thắng ấy thôi. Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của hắn đã từng chiến thắng biết bao nhiêu trận, sao cứ luôn luôn phải ngã xuống đúng trận cuối cùng?”

Nguyên cả đội thiết hán tử Bá Đồ ai cũng hỏi han quan tâm Trương Giai Lạc nhất, mọi người nén nỗi đau pha trò xoa dịu bầu không khí. Bởi lẽ đồng đội đều biết ở thời điểm này hắn chắc chắn là đối tượng hụt hẫng nhất, yếu ớt nhất. Thậm chí cách bốn bức tường, hắn vẫn có “cảm giác như khán giả khắp nhà thi đấu đều đang nhìn vào mình”, bởi nỗi nhục nhã Vua về nhì của hắn cả giới Vinh Quang này đâu phải bí mất gì, ai cũng có thể phanh phui nó ra.

“Đẹp đấy, nhưng đâu có trúng.”

Mạnh đấy, nhưng đâu có thắng.

Giỏi đấy, nhưng đâu có quán quân.

Nếu nói nỗ lực là thứ không đáng nhắc đến nhất trong cái giới này, thì nhìn đi, hắn mạnh như thế… Rõ ràng Trương Giai Lạc mạnh như thế…

Thật sự cá nhân mình không hề thích câu nói “tuy bại mà vinh”, bởi bại chính là bại, thua chính là thua, không có gì trên đời có thể dát vàng nạm bạc lên sự thật đó.

Có điều sau trận chung kết mùa 9, nhìn Bá Đồ nói chung và Trương Giai Lạc nói riêng, mình không còn nghĩ ra một câu gì khác.

Tuy bại, mà vinh.

Câu nói ấy không thể dát vàng lên chiếc cúp bạc. Cũng không xoa dịu được nỗi đau, không đảo ngược được thời gian, không ban cho hắn nếm quả ngọt nào.

Nó chẳng làm được gì cả, nhưng nó là sự thật.

Liên minh 20 chiến đội, mỗi năm một đổi, có những người cả đời chưa từng chạm tay đến cúp quán quân. Có rất nhiều người chưa từng vào top 8, Trương Giai Lạc đương nhiên không phải người thảm nhất. Cũng có rất nhiều người đạt Á quân, Trương Giai Lạc càng không phải người duy nhất.

Nhưng, chưa từng có một ai lại đến gần cúp quán quân nhiều lần như thế, trần đời này chỉ có một kẻ khờ mộng mơ cố chấp, không ngừng ngã xuống, không ngừng đứng dậy, không người nản lòng, không ngừng vững chí, độc nhất vô nhị.

“Trương Giai Lạc, chỉ có thể là Trương Giai Lạc.”

Vì thế, hắn vẫn ngẩng cao đầu bước tiếp, thậm chí hắn an ủi ngược lại đồng đội “tui không sao, còn mọi người có sao không?”. Chiếc túi vác trên vai của hắn lại nhiều thêm một thứ, năm sau nặng nề hơn năm trước.

Sao phải bỏ cơ hội bước lên cánh cửa thiên đường chỉ vì trông thấy một góc của địa ngục? Dù rằng hắn đã nếm trải địa ngục rất nhiều lần, nhiều nhất cái giới chuyên nghiệp này, lần sau còn đau đớn hơn lần trước.

Như vô số lần trước đó, hắn vẫn luôn chọn bước về ánh sáng cuối đường hầm, dù mắt hắn chỉ nhìn thấy bóng tối, chân hắn vấp đầy sỏi đá, thân hắn chằng chịt vết thương. Tâm tính hắn cứng cỏi không kém gì kỹ thuật.

Trương Giai Lạc thật sự quá mạnh.
 

Bình luận bằng Facebook