Ongoing [CMSN Dụ Văn Châu 2022] [Dụ Hoàng] Ánh sáng giấc mơ và hiện thực

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
ÁNH SÁNG GIẤC MƠ VÀ HIỆN THỰC

Tác giả: Phong Ling Diêu Bãi

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: hướng nguyên, trường thiên

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Phối hợp diễn: quần chúng Toàn Chức Cao Thủ

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 60% – 70%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.​
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Lời dẫn
Dụ Văn Châu ngồi ở trước máy tính, nhẹ nhàng gõ bàn phím.

Trên màn hình máy tính là hình ảnh một khu rừng rậm sâu hun hút, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ đứng đó, vũ khí bạc “Lời Nguyền Diệt Thần” trong tay phát ra ánh sáng mờ, đỉnh trượng chỉ về phía xa.

Bàn tay đang gõ bàn phím dừng lại, anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó rời khỏi trò chơi, đứng lên, cất thẻ tài khoản Vinh Quang vào túi, cầm lấy áo khoác chiến đội Lam Vũ ở bên cạnh.

Hoàng Thiếu Thiên tựa ở cửa chờ anh.

Dụ Văn Châu đi đến, cả hai nhìn nhau cười. Hoàng Thiếu Thiên giơ tay phải lên, hai người đập tay một cái.

“Đi thôi!”
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#3
Chương 1:

Nghỉ đông năm 15 tuổi, Dụ Văn Châu đã có một quyết định đủ để ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình.
Cậu điền tên của bản thân vào tờ "đơn xin gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ - Liên minh Vinh Quang". Hơn nữa, cậu còn cầm nó để ra trước mặt cha mẹ làm hai người kinh hãi.

Mấy năm đấy vừa đúng lúc game Vinh Quang phát triển đến giai đoạn quan trọng và ổn định. Là một trò chơi hấp dẫn và có không gian phát triển cực lớn, nó lôi cuốn không ít người tham gia, tổ chức thành Liên minh cũng rất tốt, thi đấu chuyên nghiệp dần trở thành một xu hướng phát triển. Lúc đó, tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp cũng không hiếm. Sau một thời gian lần mò từng bước đi, sau vô số lần thất bại, nó dần dần được đại chúng chấp nhận.

Nhưng dù sao thì Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang mới thành lập không lâu, hết thảy vẫn còn là ẩn số. Với hoàn cảnh như vậy, quyết định của Dụ Văn Châu dường như có phần chưa thấu đáo. Nghiêm túc mà nói, cậu còn chưa học xong 9 năm giáo dục bắt buộc, mấy tháng nữa còn phải thi trung khảo. Muốn tiến vào giới thể thao điện tử chuyên nghiệp, tương đương với việc từ bỏ bài vở cùng với tương lai của một người bình thường. Cậu mới 15 tuổi, là độ tuổi bồng bột nông nổi dù có sai lầm vẫn có thể được tha thứ, ước muốn của cậu rất khó để người ta tin tưởng đây là cậu đã suy nghĩ kĩ càng hay đột nhiên nổi hứng.

Một nhà ba người nghiêm túc tiến hành cuộc họp gia đình.

Thật ra từ nhỏ Dụ Văn Châu đã là một đứa bé có chính kiến, rất ít khi phải để người khác lo lắng cho mình. Tính cách cậu trầm tĩnh, thành tích học tập cũng khá tốt, cư xử với mọi người xung quanh luôn thân thiện lễ phép, là "con nhà người ta" trong mắt hàng xóm láng giềng. Hơn hết là cậu biết cách quản lí thời gian của mình, có kế hoạch cụ thể giữa thời gian học và chơi, đồng thời nghiêm túc thực hiện. Bởi vì thế, bố mẹ Dụ Văn Châu rất ít khi bắt ép cậu. Khi cậu bắt đầu chơi Vinh Quang, họ còn yên tâm đến mức mua cho cậu một máy tính mới.

Nhưng chơi game để thư giãn khác với bỏ học để chơi game.

Đáng ngạc nhiên chính là Dụ Văn Châu không phải đột nhiên nổi hứng, cậu thực sự muốn đi con đường của riêng mình, cũng đã lên kế hoạch cụ thể cho nó. Cậu đã tra cứu rất nhiều tư liệu, tổng kết các luận văn nghiên cứu, còn thống kê số liệu các trận đấu chuyên nghiệp đã diễn ra, sau đó đặt tất cả những thứ này lên "bàn đàm phán".

Thành tích trong game của Dụ Văn Châu cũng tốt ngang ngửa thành tích học tập, số lần thua trận kém gần 10 lần số lần thắng. Cậu đánh dấu lại ID của đối thủ bại trận, cùng với đó là một bảng danh sách các chiến đội cùng ID tuyển thủ tham gia mùa giải đầu tiên của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp.

Cậu bình tĩnh thuyết trình toàn bộ số tư liệu này với bố mẹ cùng quy hoạch trong tương lai. Mặc dù cậu trình bày rất rõ ràng và khoa học, nhưng tất cả đều mang theo sự ngây ngô cùng lí tưởng hóa, không khó phản bác, thậm chí dùng một số thường thức cơ bản để bác bỏ cũng không thành vấn đề. Nhưng lạ là bố mẹ Dụ Văn Châu không làm vậy.

Khi cậu trình bày những điều này, bố cậu luôn nhìn cậu chăm chú. Dụ Văn Châu cảm nhận được ánh mắt của bố, cũng bình tĩnh chân thành nhìn về phía ông.

Sau này, bố cậu nói với cậu, lúc ấy ông thấy trong ánh mắt cậu sáng rọi lên một thứ ánh sáng đặc biệt.

Đó là thứ ánh sáng mà chỉ người trẻ tuổi mới có, là ánh sáng hướng về ước mơ cùng tương lai, tràn ngập nhiệt tình và khát vọng, làm cho Dụ Văn Châu như bừng sáng lên.

Chính thứ ánh sáng đó đã làm ông thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của Dụ Văn Châu, cũng dành ra một tuần quan sát và tính toán. Một tuần sau, Dụ Văn Châu một mình ngồi lên tàu hỏa đến thành phố G.

Rất lâu về sau, khi Dụ Văn Châu nhớ lại, lựa chọn mang tính quyết định này vẫn là một lần đánh cuộc mạo hiểm, làm xoay chuyển cuộc đời của cậu ra khỏi quỹ đạo ban đầu, đưa cậu đến một quỹ đạo khác. Nhưng đời người vẫn cần một hai lần dũng cảm xông tới tạo ra thế giới của riêng mình, mới không phụ thanh xuân rực rỡ huy hoàng này. Có lẽ đây chính là "đúng thời điểm làm đúng chuyện".

Vốn là bố mẹ Dụ Văn Châu muốn đưa cậu tới trại huấn luyện, nhưng bị cậu uyển chuyển từ chối. Lý do là "Nếu đã lựa chọn, vậy từ bây giờ cậu phải học cách tự lập." Đương nhiên, bố mẹ cậu lo lắng là cũng có nguyên nhân. Lam Vũ ở thành phố G, tuy chỉ mất hai ba giờ ngồi tàu, nhưng nói gì thì nói vẫn là rời khỏi bản địa. Trại huấn luyện của chiến đội ban đầu cũng chỉ được tổ chức như hoạt động trại đông, hơn nữa xét thấy Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp thành lập chưa được bao lâu, về mặt tài chính chắc chắn chưa được dư dả, điều kiện của câu lạc bộ cũng cần phải bàn bạc thêm. Cuối cùng, Dụ Văn Châu và người nhà đạt được hiệp nghị. Đó là cậu vẫn phải đến trường cho đến khi tốt nghiệp sơ trung, tuần cuối cùng của nghỉ đông và nghỉ hè có thể ở lại G thị, thời gian còn lại phải ở nhà hoặc trường học. Cậu gửi bưu kiện đến Lam Vũ để thảo luận thêm. Đối phương cũng bày tỏ rằng nếu kết thúc kì nghỉ đông, cậu có thể vượt qua kì sát hạch của trại huấn luyện thì sẽ kí hợp đồng, lúc đó sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để quyết định. Nói cách khác chính là muốn tiến vào Liên minh chuyên nghiệp cần phải kiểm tra tư chất trước. Bố mẹ Dụ Văn Châu nghe vậy thì yên tâm hơn, có đợt sát hạch bảo đảm cũng coi như là một vé khứ hồi cho sự lựa chọn mờ mịt này, ít nhất nếu lựa chọn sai lầm, biết khó rút lui vẫn còn kịp.

Lại nói, sở dĩ Dụ Văn Châu lựa chọn Lam Vũ cũng không phải do phong cách chiến đội hay lí do đặc biệt nào, mà là lúc đó chỉ có duy nhất Lam Vũ công khai tuyển người vào trại huấn luyện. Trong giới thể thao điện tử chuyên nghiệp khác cũng từng xuất hiện trại huấn luyện, chỉ là nó không phát triển rộng rãi. Thời kì đầu của Liên minh Vinh Quang, không có nhiều chiến đội có ý định thành lập trại huấn luyện. Ngoài Lam Vũ cũng chỉ có Gia Thế cùng một số ông chủ chiến đội giàu có đang dự định thành lập. Trại huấn luyện Gia Thế thận trọng hơn, vừa tìm kiếm hạt giống tốt vừa sát hạch chọn lựa, tất cả đều được thực hiện trong game, hình thức khá giống tìm ngôi sao bóng đá. Mà Lam Vũ lại dùng hình thức khác - công khai tuyển chọn.

Đưa ra đề nghị này chính là Ngụy Sâm - đội trưởng lúc bấy giờ của Lam Vũ. Hắn đưa ra đề nghị này với câu lạc bộ vừa là để tìm kiếm nhân tài trên diện rộng, vừa là để... kiếm tiền.

Đúng vậy, ban đầu trại huấn luyện Lam Vũ được xây dựng tương tự như trại hè huấn luyện cấp tốc. Tuy rằng học viên không cần phải thu học phí, nhưng tiền ăn tiền ở vẫn phải thu một ít. Sau khi thông qua sát hạch của chiến đội, số tiền đó sẽ được dùng làm tiền thưởng cho tuyển thủ.

Sau này, hình thức kinh doanh công khai thế này hoạt động rất tốt, trại huấn luyện Lam Vũ cũng bắt đầu có tên tuổi, thật sự làm cho người ta phải bất ngờ.

Lần đầu tiên Dụ Văn Châu tới thành phố G, đội trưởng Ngụy Sâm dẫn người tới đón.

Trại huấn luyện đón người mới chỉ trong một tuần nhất định của kì nghỉ đông. Chiến đội khi đó cũng không có nhiều người, cường độ trận đấu cũng không cao, đội trưởng chiến đội có khi cũng sắp xếp thời gian vào game cướp boss hoặc đi tìm kiếm người tài. Thông báo tuyển chọn công khai của Lam Vũ được đính ngay trên diễn đàn game Vinh Quang, thu hút không ít thiếu niên quan tâm. Vì vậy chiến đội đã thuê riêng một chiếc xe 10 chỗ để đi đón người. Tất cả mọi người đều đến cùng một ngày. Dụ Văn Châu vừa rời khỏi sân ga là đã thấy Ngụy Sâm cùng một đống trẻ con ngồi trên ghế chờ, siêu nổi bật. Lúc đó, lão Ngụy còn chưa phải là lão Ngụy bây giờ, nhưng đã có phong thái của "người ăn cơm xã hội", trông không khác gì đại ca mang theo một đám đàn em đi theo.

Dụ Văn Châu bình tĩnh đến gần, nói ra tên của mình. Ngụy Sâm móc một tờ giấy trong túi ra nhìn, sau đó gật đầu: "Đúng rồi, cậu chính là người cuối cùng. Chúng ta đi thôi!"

Hắn thân thiết vỗ vai Dụ Văn Châu, xoay người vung tay, gọi một đám loi choi đi theo mình lên xe.

Trên xe có tổng cộng sáu người. Ngụy Sâm nói tất cả học viên bản địa đã đến từ hôm qua, chỉ còn duy nhất một người chưa xuất hiện. Ô tô đi vào trong nội thành, chẳng mất chốc mà đã đến nơi. Nhìn xuyên qua cửa kính xe, Dụ Văn Châu cảm thấy Lam Vũ giống như một công ty nhỏ vừa mới khởi nghiệp. Bên trong là mấy ngôi nhà kiểu cũ mà câu lạc bộ đã thuê. Cạnh vách tường đỏ với dây thường xuân xanh biếc, một cậu nhóc kéo theo chiếc vali thật lớn ngồi bệt ở bồn hoa.

Ngụy Sâm ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng xuống xe.

Cậu nhóc kia vừa thấy Ngụy Sâm đã lập tức chạy lại: "Đậu mòe, Ngụy lão đại cuối cùng thì ông cũng về! Tui sắp chết cóng rồi đây, chỗ của ông không có người hả? Tui chờ cả một buổi sáng."

Ngụy Sâm khiếp sợ nhìn nó. "Sao tiểu tử nhà mi lại ở đây?"

Đối phương cũng sửng sốt: "Không phải ông khóc lóc mời tui tới sao?"

"Ai khóc lóc mời." Ngụy Sâm cốc trán nó một cái. "Nói chuyện không biết lớn nhỏ, có hiểu cái gì là mắt sáng thấy châu ngọc* không?”

Trong khi hai người tranh cãi ầm ĩ, những người khác cũng đã xuống xe.

Ngụy Sâm quàng vai đối phương: "Nào, để ta giới thiệu với mấy nhóc một chút! Đây chính là người mà ta đã nói trên đường đi, cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong tương lai của chúng ta. Mấy đứa ở khu một đều nghe qua ID này rồi, cậu ta chính là Dạ Vũ Thanh Phiền. Ai từng bị nó cướp boss cướp trang bị thì mau mau lại đây có oán báo oán, có thù báo thù, bước chân vào câu lạc bộ rồi là không có cơ hội nữa đâu."

"Lão đại, ông bán đứng tui?" Thiếu niên kinh sợ. "Có còn công lí nữa hay không, có còn nhân tính nữa hay không? Ông có biết cái gì gọi là luật bảo vệ trẻ vị thành niên không? Hiện tại tui bắt đầu nghi ngờ quyết sách của mình là sai lầm. Tui muốn đi tìm cảnh sát tố giác!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Cho dù hình ảnh của Ngụy Sâm đã được phát sóng trực tiếp qua các trận đấu trên TV, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, hơn nữa còn là tiền bối lớn tuổi hơn, ai cũng có chút lúng túng cùng xấu hổ. Chỉ có thiếu niên này là ngược lại, cậu ta cứ như đã quen biết Ngụy Sâm từ rất lâu, đùa giỡn không thèm kiêng nể gì. Bầu không khí mất tự nhiên lập tức biến mất.

Người nọ chính là Hoàng Thiếu Thiên.

++++++++++++++++

* mắt sáng thấy châu ngọc: Tuệ nhãn thức châu, ý chỉ người có năng lực nhận biết người tài.
 

Bình luận bằng Facebook