Đào Hiên - Gặp lại trên sân

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
“Gặp lại trên sân.”

Đó chính là câu nói Đào Hiên trả lời Diệp Tu khi được hỏi Đào Hiên có giở thủ đoạn để Gia Thế gặp Hưng Hân sớm không. Ở giai đoạn sớm đầu giải khiêu chiến, việc gặp Gia Thế sớm cực kỳ chết người với Hưng Hân, gần như sẽ khiến Hưng Hân bước một chân ra cánh cửa bị loại rồi, bởi họ không kịp chuẩn bị gì.

Và Đào Hiên trả lời rất rạch ròi và dứt khoát ngay từ đầu: không, hắn không chơi bẩn, Gia Thế càng sẽ không.

“Gặp lại trên sân”, “vào trận gặp”, “gặp trên sàn đấu”… là một câu cửa miệng rất hay được Diệp Tu hoặc những tuyển thủ chuyên nghiệp khác nói. Đây là một lời hứa hẹn có giá trị cao nhất và thể hiện một khí phách của bên mình, cũng như sự tôn trọng và chờ mong đối với bên địch.

Đào Hiên đã lâu lắc lâu lơ rồi không cầm chuột vào game Vinh Quang, huống chi là đã đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp bao giờ đâu, thế mà hắn vẫn nói ra câu này một cách cực kỳ tự nhiên và nhuần nhuyễn, cứ như hắn thực sự đứng trên sàn đấu này rất nhiều năm rồi. Cũng đúng thôi, dù sao Đào Hiên cũng là người theo dõi Vinh Quang từ những ngày đầu sơ khai, thì Gia Thế còn ai có tư lịch dày hơn hắn, chứng kiến sự hình thành và phát triển của Vinh Quang ngoài Diệp Tu ra?

“Tui quen ổng nhiều năm rồi. Tuy đam mê của mỗi người dần thay đổi, nhưng có vài nguyên tắc cơ bản vẫn không thay đổi.”

Một ông chủ chẳng nhúng tay và không còn quá hiểu những kỹ thuật game, một ông chủ sẵn sàng đuổi cổ Diệp Tu chỉ vì hắn chỉ lo thắng thua mà không lo cảm nhận của fan hay mặt mũi thương mại, một ông chủ sẵn sàng chấp nhận thành tích tạm thời tụt dốc hay mất đi Tô Mộc Tranh cũng muốn đá Diệp Thu đi, một ông chủ khí chất sang trọng quý phái ngồi bàn giấy khắc khẩu với Diệp Tu liên tục, lại là người mở miệng chốt một câu “Nói nhiều vô ích, đợi lên sân quyết định đi” đầy khí phách như thế. Có ai tin được?

Ấy thế mà Diệp Tu - người quen Đào Hiên lâu nhất - lại tin ngay lập tức. Hơn nữa Diệp Tu còn chẳng hề ngạc nhiên mảy may.

Tuy rằng Đào Hiên thay đổi về quan niệm thương mại, nhưng có những tư tưởng và giá trị cốt lõi vẫn hào sảng như thuở sơ khai, hệt như Diệp Tu tán thưởng “nhiều chỗ ông anh vẫn y như trước, thi đấu phải quyết định nhờ trận đấu mới có nghĩa chứ.” Một kẻ tiểu nhân, một kẻ bụng dạ hẹp hoi sẽ không bao giờ có thể nói ra một câu hiên ngang như thế được. Hãy tưởng tượng Lưu Hạo là người nói ra câu “vào trận gặp” đó: chắc chắn nó sẽ không thể điềm tĩnh và đầy chính khí thế được.

Đào Hiên rất mâu thuẫn. Một bên, hắn khinh thường Diệp Tu chỉ biết cắm mặt thi đấu, căm hận Diệp Tu không thể kiếm tiền quảng cáo hay chiều chuộng fan, chê cười Diệp Tu quá nghiêm túc với game - thứ hắn nghĩ rằng chỉ cần sảng khoái chứ sao phải căng. Song ở chung lâu dài, hắn lại chịu ảnh hưởng rất lớn từ tư tưởng chính trực và quan niệm mạnh yếu từ Diệp Tu. Hoặc có lẽ, là tư tưởng đó của họ hợp cạ nhau thuở ban đầu, nên mới về cùng một mái nhà.

Đào Hiên biết thừa nếu Gia Thế gặp Hưng Hân sớm mình sẽ thắng chắc, bóp chết kế hoạch quay lại của Diệp Tu từ trong trứng nước. Nhưng chính hắn là một người dứt khoát, từ khi Diệp Tu giải nghệ thì “oán hận của hắn với Diệp Thu cũng đã dứt khi đuổi Diệp Thu đi rồi” (chương 622). Hắn tự tin Gia Thế mới mà hắn một tay đắp xây: mời Tôn Tường, mời Tiêu Thời Khâm, đôn đốc Khưu Phi, bootcamp trước trận, cho người mô phỏng tán nhân… sẽ chiến thắng quang minh chính đại Hưng Hân của Diệp Tu trên sàn đấu.

Đường hẹp gặp nhau, kẻ mạnh thì thắng.

Đây chính là khí phách người Gia Thế chân chính. Dù quan niệm khác biệt, song hai người vẫn giữ nguyên tắc cơ bản ấy. Về điểm này, cả hai đều đã vượt qua kiểm chứng của thời gian.



Mình không tính nói quá nhiều hay tẩy trắng cho những mặt trái của Đào Hiên, dù sao trong truyện cũng đã nói rõ rồi. Hắn ngày càng đặt nặng sự hoa lệ gay cấn trong thi đấu - một quan niệm cực kỳ khắc nhau với lối đánh “quê mùa nhất” bài bản của Diệp Tu. Hắn ngấm ngầm cho phép các đội viên thái độ vênh váo với Diệp Tu. Hắn rao bán Gia Thế. Vân vân và mây mây.

Song xin hãy hiểu rằng, Đào Hiên cũng có những mặt sáng khác mà tác giả có lẽ đã giấu rất kín đáo và hàm súc.

Nói Diệp Tu giành 3 quán quân về cho Đào Hiên, chẳng bằng nói Diệp Tu và Đào Hiên cùng nhau giành 3 quán quân về. Đăng ký đội, biên chế nhân sự, ăn uống ngủ nghỉ, tiền đắp trang bị vũ khí, mặt dày xin tài trợ, đi lại xã giao, hậu cần… một phút trên sàn đấu, là nhiều giờ đồng hồ chuẩn bị dưới sàn đấu, và không chỉ có mình Diệp Tu chuẩn bị. Vương Triều có ngày hôm nay, đừng chỉ tâng bốc Diệp Tu, còn có công lao của rất nhiều công thần bị hào quang Đấu Thần che mờ, như Ngô Tuyết Phong, hay như Đào Hiên.

Đừng bao giờ nghĩ Đào Hiên không yêu Gia Thế. Định nghĩa “Gia Thế” của Đào Hiên khác với Diệp Tu. Diệp Tu có lẽ chỉ nhắm đến chiếc cúp của mùa giải tiếp theo, còn Đào Hiên phải quản lý rất nhiều chi tiết lỉnh kỉnh, phóng tầm mắt tới sự phát triển Gia Thế của nhiều năm sau.

Đào Hiên bức xúc khi nhà tài trợ vào mùa 2 thòng thêm rất nhiều điều kiện hà khắc để Gia Thế nhận được tiền, bao gồm bắt buộc phải giành quán quân. Gia Thế của hắn mà bèo bọt như thế ư?

Đào Hiên sống rất có nghĩa khí. Đào Hiên bộc bạch trút bầu tâm sự với Ngô Tuyết Phong, coi như một người bạn. Ban đầu tính ướm hỏi về quảng cáo với Tô Mộc Tranh nhưng nghe về tài khoản cô bé cầm từ Tô Mộc Thu thì lại rất thương tiếc cậu chàng thiên tài xưa và quên bén câu hỏi về thương mại.

Đào Hiên chọn khép lại trang sách tên “Diệp Thu” trong lòng mình sau khi đuổi Diệp Tu đi, không hề ghi thù.

Trong trận chung kết khiêu chiến, hắn đích thân áp trận, khi Tôn Tường thua 0.03% máu dù rất khó ở nhưng Đào Hiên vẫn ráng an ủi cổ vũ sĩ khí.

Đào Hiên cũng chưa từng nhét người vào đội hình của Gia Thế, khác với ông chủ Yên Vũ nhét chị em họ Thư vào. Hắn trao toàn quyền cho đội trưởng. Tô Mộc Tranh đến Tiêu Thời Khâm còn nhìn ra cô rất bất mãn và không hợp với Gia Thế hiện tại không có mặt trong trận đoàn đội thì không nói. Một em gà tơ từ trại huấn luyện còn chẳng phải tân binh thực thụ như Khưu Phi lên sân trận chung kết, trong khi ai cũng biết nó là đệ tử Diệp Tu, nhưng Đào Hiên vẫn dám chấp thuận chiến thuật Cái Bóng cho Khưu Phi lên, tức là hắn không để lẫn yêu ghét cá nhân vào, tôn trọng sắp xếp chiến thuật của Tiêu Thời Khâm và bộ phận chiến đội.

Ngày Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng, Đào Hiên đứng nhìn các fan hâm mộ tụ tập rần rần tiếp đón từ cửa sổ văn phòng “Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy cảnh tượng fan hâm mộ tụ tập mong mỏi như vậy. Fan Gia Thế trong mùa giải trước chủ yếu chỉ tụ tập chửi mắng về biểu hiện của chiến đội, vứt rác và giơ cao biểu ngữ kháng nghị.” Niềm vui của Đào Hiên bây giờ là một niềm vui rất thuần tuý khi thấy fan hâm mộ tiếp tục ủng hộ Gia Thế, khi thấy Gia Thế có tương lai sáng sủa hơn.

Khi Tiêu Thời Khâm nhận phỏng vấn rất lưu loát “tư chất này thì bất cứ đội trưởng nào trong Liên minh cũng có, ấy vậy mà Đào Hiên lại kích động như chưa từng được thấy bao giờ.”

Sau mùa 4, khi Liên minh trên đà phát triển như diều gặp gió, trong khi Diệp Tu không hề đánh ra thành tích tốt nào nữa, nhưng lại không ngừng gây phiền phức cho Gia Thế khi từ chối hé mặt trước truyền thông, thì chính Đào Hiên phải sứt đầu mẻ trán để lo liệu cho trót lọt “hành vi của vị đội trưởng này thật sự gây mích lòng. Thành thử ra, bên Gia Thế đã phải tốn bao mồ hôi xương máu mới khiến giới truyền thông và fan đón nhận trường hợp đặc biệt này.”

Đến một ông chủ lâu năm như Đào Hiên chỉ gặp một bài phát biểu tâng bốc chiến đội mà bất cứ đội trưởng trong Liên minh nhắm mắt cũng làm được mà “kích động muốn trào nước mắt”, tức bình thường Gia Thế chật vật thế nào trong khâu truyền thông? Và Đào Hiên khi ấy phải ức chế tới mức nào khi bận rộn hộc máu mà thậm chí không biết vì sao.

“Trước có Tôn Tường, giờ có Tiêu Thời Khâm, lấp được biết bao khoảng trống trong lòng Đào Hiên.”

Đáng tiếc đến cuối truyện, đó sẽ là một khoảng trống không bao giờ lấp đầy nổi, mà chỉ càng xé càng bự.

Bởi “Gia Thế sẽ không ngã. Nhưng có một người đã ngã xuống rồi.”

Nếu nói câu “gặp trên sàn đấu” Đào Hiên nói với Diệp Tu gây bất ngờ với mình nhất, thì câu này Diệp Tu nói về Đào Hiên lại là câu gây chấn động mình nhất. Không phải vì câu đấy đúng hay sai, mà là mình cảm thấy Diệp Tu không nên là người nói ra câu đó. Trên đời này, chỉ có một người có quyền phán xét điều đó.

Diệp Tu từng giải thích với Nguỵ Sâm tính cách của Đào Hiên: “Ổng không định làm vậy thì tui có gợi ý ổng cũng không làm đâu; nếu ổng đã tính sẵn rồi, tui không nhắc ổng cũng làm thôi.”

Cả hai bọn họ đều thật nực cười trong chuyện Gia Thế ngã xuống. Nhưng có ai thực sự cười nổi chứ?



Ngày Diệp Tu chuồn vào Gia Thế đón Tô Mộc Tranh từng ngước lên nhìn logo chiến đội treo trước cửa. “Hồi trước, logo chiến đội cứ mỗi cuối tuần sẽ mướn người về lau chùi 2 lần. Mà hôm nay, trải qua mấy ngày không được chùi rửa, nó trông có vẻ lu mờ đi nhiều.” Tự dưng khiến mình nhớ đến tình cảnh của ông chủ và đội trưởng Vô Cực cùng tán ngẫu về đội huy Vô Cực có treo lệch hay không trong văn phòng lần cuối cùng.

So sánh với ông chủ Vô Cực, trao lại hai chiếc hộp “Vô” và “Cực” cho Ngũ Thần đem đi tiếp tục chặng đường, thì Đào Hiên đã làm gì cho Gia Thế ngoài việc tháo dỡ xẻ lé ra bán từng chút từng chút những cố gắng trong bao năm qua của mình? Thế thì hãy nhìn Hạ Trọng Thiên đi, Hạ Trọng Thiên có thể “giải quyết nhanh chóng với bên Gia Thế” từ đâu mà ra nếu không có Đào Hiên phối hợp nhanh chóng? Thế thì vì sao Đào Hiên lại phối hợp đến thế? Có lẽ là từ giây phút Đào Hiên thấy có một cậu thiếu niên 9 giờ đúng là huấn luyện bài bản. Hắn chẳng ngại mệt mà quan sát những bài tập tổng hợp tẻ nhạt ấy, “vẫn ngồi nơi đó nhìn Khưu Phi chăm chú luyện tập, nhìn rất rất lâu”.

Có lẽ Hạ Trọng Thiên trả chưa phải cái giá hời nhất, nhưng Đào Hiên muốn Gia Thế sống tiếp. Đào Hiên không hiểu Vinh Quang bằng Diệp Tu, nhưng hắn cũng yêu Vinh Quang theo chính cách hắn hiểu. Vì thế, hắn lựa chọn buông tay cho Gia Thế một tương lai xán lạn hơn, một tương lai không có hắn, bởi hắn đã không thể yêu Gia Thế và Vinh Quang như mình hằng mong muốn nữa.

Thường đến giờ phút cuối cùng con người ta sống thật với cảm xúc. Đào Hiên tưởng Gia Thế chỉ là một món hàng thương mại, song hoá ra trong thâm tâm hắn vẫn còn yêu nó, rất nhiều. Kinh doanh nhiều năm, đưa Gia Thế lên chiến đội cây đa cây đề, đến lúc rao bán dù không được mức giá như ý cũng kiếm được kha khá. Song phải nghèo nàn đến mức nào thì Đào Hiên mới nói ra câu hắn “rơi vào tình cảnh nghèo đến mức ngoài tiền ra thì không còn gì cả”?

Sau Gia Thế, Đào Hiên dường như không còn hứng thú với điều gì khác. Nếu đó không phải là yêu nữa thì chẳng còn ai trên đời yêu Gia Thế nữa.

Mình không rõ cuối cùng Diệp Tu có còn coi Đào Hiên là bạn hay không, nhưng chắc chắn đến cuối thì Đào Hiên đã đối xử Diệp Tu như một người bạn. Bán Mộc Vũ Tranh Phong cho Hưng Hân với mức giá thu mua ban đầu 450k, một cái giá bèo bọt không tưởng, gần như là tặng “đừng hỏi, đây chính là giá hữu nghị mà Đào Hiên dành cho bạn mình.”

Hắn đến chào hỏi Diệp Tu trước khi đi, chỉ vỏn vẹn “thời gian nửa điếu thuốc, Đào Hiên đã rời đi. Một chuyến cố ý đến thăm, nhưng cũng bất quá vài câu trò chuyện đơn giản thế thôi.” Hắn đến để nói đôi câu vài lời chẳng hề quan trọng gì, cứ như tán ngẫu, tặng nhau vài câu động viên. Cách Đào Hiên mò đến cửa chiến đội đã loại Gia Thế chỉ để tạm biệt Diệp Tu, đến điếu thuốc còn chưa hút xong, thật ra chính là cách chào tạm biệt với một người bạn.

Từ nay, trời nam biển bắc, không hẹn ngày về.

Có chăng nếu có gặp lại, cũng chẳng còn là trên sân.



Có một chi tiết mình cáu Hồ Điệp Lam vcl là chương tả tâm trạng Đào khi phá sản, ok Đào cho rằng Diệp kéo chân mình phát triển Gia Thế, cái này hoàn toàn không vấn đề, thế dell nào từ trên trời rơi xuống tâm trạng Đào Hiên ghen tỵ ảo tưởng sức mạnh muốn thay thế Diệp Tu cầm Nhất Diệp Chi Thu lên sân giết địch? Tác giả đang muốn lột tả cái gì khi nhét câu văn xàm lìn này vào? Là Đào Hiên là người méo mó? Méo cũng phải đi từ đường thẳng sang đường méo chứ? Thế qq nào cái đùng ra vụ muốn xách mâu xiên địch vậy? Hoá ra sự nghiệp kinh doanh bỏ lỡ Đào Hiên debut à? “Bên trong mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng anh hùng”, nên mới cho Đào Hiên thủ dâm tinh thần với giấc mơ anh hùng bàn phím?

Xả cho sảng khoái xíu chứ thôi chứ hình như đây là một chi tiết đắt giá về Đào mà tác giả đang cố tả nhưng mình không thấm được. Bạn nào hiểu thì giải thích giùm mình, mình rất cảm ơn, hứa vui vẻ không quạu đâu :ROFLMAO:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook