Tôn Tường - 100

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Có quá nhiều lý do để ghét Tôn Tường trước trận chung kết khiêu chiến. Vậy thì hôm nay tui sẽ liệt kê ra số ít lý do để thích Tôn Tường trước trận chung kết khiêu chiến.

3 chữ thôi: ngốc, ngáo, và ngầu.

Thậm chí, 3 chữ còn chưa đủ, spam 100 chữ “ngốc, ngáo, và ngầu” để tả Tôn Tường còn thấy ít.

Trong vòng chưa đầy 100 chương truyện đầu tiên, Tôn Tường đã thể hiện 3 chữ “ngốc, ngáo, ngầu” rất rõ ràng. Ngốc và ngáo thì chắc không cần nhắc nhiều, vậy thì ngầu ở chỗ nào?

Chưa đầy 100 chương, trận đánh lôi đài 1 chấp 3 với 301 của Tôn Tường đã khiến Lý Nghệ Bác thổn thức rằng “mình đã già”, khiến hắn phải ngậm ngùi thán phục trước sức trẻ. Mà Lý Nghệ Bác là ai? Hắn làm bình luận viên đã rất nhiều năm rồi, tân binh tài giỏi gì mà chưa từng chứng kiến. Tôn Tường phải thể hiện lối đánh ngoạn mục cỡ nào mới khiến Lý Nghệ Bác rơi vào tâm trạng bàng hoàng thảng thốt như thế? Lý Nghệ Bác còn là một tuyển thủ Bá Đồ giải nghệ ở mùa 4 khi Diệp Thu như mặt trời ban trưa. Có lẽ, Nhất Diệp Chi Thu dưới tay Tôn Tường đã thi triển kỹ thuật thượng thừa đến độ khiến hắn bất giác nhớ về quãng thời gian oai phong nhất dưới thời Diệp Thu.

Chưa đầy 100 chương, Tôn Tường đã soán ngôi Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, được so sánh có thông số kỹ thuật mùa giải thứ bảy cậu chàng ra mắt sánh ngang cùng với MVP Vương Kiệt Hi mùa đó, 1 chọi 3 trên lôi đài ngang ngửa các tướng thủ lôi Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên và Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền ở lượt vòng bảng đó. Thậm chí, hai chiến đội mà Hàn Văn Thanh và Hoàng Thiếu Thiên 1v3 còn là đội yếu tôm tép chứ không mạnh bằng 301, càng tôn lên sự uy mãnh Tôn Tường. Nếu không phải 100 chương đầu Thương Vương còn chưa lên sàn, thì chắc tác giả còn muốn lôi đầu Tôn Tường vào so sánh với Chu Trạch Khải cho đủ Ngũ Thánh mất.

À hãy nhớ, cậu chàng bá như thế nhưng đừng quên pháp sư chiến đấu còn không phải nghề cũ ở Việt Vân của Tôn Tường đâu!

Chưa đầy 100 chương, có quá nhiều hào quang và kỳ vọng đặt nặng lên Tôn Tường. Đương nhiên, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trên lôi đài cậu chàng bá bao nhiêu, đoàn đội lại đánh dở bấy nhiêu. Trong truyện fan Gia Thế tung hô tân đội trưởng Gia Thế thiên tài bao nhiêu, ngoài truyện người đọc lại căm phẫn giùm cựu đội trưởng thiên tài Gia Thế bấy nhiêu.

Chưa đầy 100 chương, Tôn Tường quá giỏi. Nhưng lại chưa đủ giỏi.

“Chỉ sợ đa số đã quên mất cậu ta chỉ mới là tân binh năm hai”. Không chỉ khán giả ở trận All-Stars Tôn Tường khiêu chiến Hàn Văn Thanh cảm thấy vậy, nhiều bạn đọc e rằng cũng thế. Tôn Tường mới đánh chuyên một năm rưỡi, song tài năng thì không chỉ dừng lại ở một năm rưỡi, kỳ vọng mọi người dành cho cậu ta càng không phải với tân binh.

Đây là phúc, cũng là hoạ. Là phúc bởi càng nhiều người xem chú ý thì Tôn Tường đánh càng tốt càng hăng. Là hoạ bởi chỉ khi được nhiều người xem chú ý thì Tôn Tường mới đánh càng tốt càng hăng.

Thật ra tác giả cũng từng nhắc, tuổi nghề Esport vốn thấp, tâm lý bất ổn là chuyện bình thường. Đâu phải tự nhiên mà lão tướng lại thắng tân binh ở bốn chữ “tâm lý vững vàng”. Rất nhiều tuyển thủ trẻ nếu không phải dạng nhút nhát rụt rè như Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm thì cũng hấp tấp nóng đầu như Tôn Tường, Đường Hạo.

So với Lư Hãn Văn cuối năm đầu tiên vào đội đã gây sai lầm nghiêm trọng trong trận khiến Lam Vũ dừng chân ở tứ kết, thì Tôn Tường mùa giải ra mắt đã dùng sức một mình Việt Vân vào tứ kết. Và khác biệt của Lam Vũ và Việt Vân nếu không đến nỗi xa hơn nửa vòng trái đất, thì ít nhất cũng xa nhau hơn nửa cái bảng tổng sắp.

So với Cao Anh Kiệt ra mắt hơn 2 năm, trước trận quan trọng mùa 10 còn phải có papa ủn mông động viên, thì Tôn Tường trước giờ toàn tự mình lon ton chạy đến trước mặt đối thủ giỏi nhất để khiêu chiến, gặp mạnh càng mạnh. Thà nói ở đầu truyện thôi, nói càng về sau sẽ thấy Tôn Tường lớn nhanh hơn bất cứ tân binh nào khác, mùa 10 người ta đã sánh vai với Thương Vương tung hoành thống trị top 1 vòng bảng rồi.

Thần đồng Lam Vũ nuôi thả? Thiên tài Vi Thảo chăm kỹ? Còn kém sắc so với thiên tài Việt Vân tự mày mò học thành tài cả cây số!

“Tôn Tường đã trở thành một nhân vật có thể sánh ngang những bậc đại thần như Hàn Văn Thanh, kết quả chỉ một câu “còn non lắm” đã gạt phăng tư cách làm “thần” vốn có của cậu ta. Vào lúc này, cậu bị giáng cấp thành một tên tân binh hàng thật giá thật, một tên gấp gáp trèo cao. Nhưng trên thực tế cậu đã trèo lên cao rồi mà.”

Ngay từ đầu tác giả đã thừa nhận Tôn Tường “đã” trở thành người sánh vai được với các đại thần đỉnh cao, sở hữu tư cách “vốn có”, “thực tế đã trèo lên cao rồi mà”. Không ít lần mình từng nghĩ, nếu Tôn Tường không hấp ta hấp tấp tìm đường chứng tỏ mọi lúc như thế, thì cậu có ngã nhanh ngã đau như thế? Nhưng có lẽ như thế thì Tôn Tường cũng sẽ không thể đứng lên nhanh và bật dậy mạnh mẽ như bây giờ được.

Tâm tính cậu ấy vẫn còn rất trẻ con, rất tấu hài, thua Hàn Văn Thanh xong nhục mặt muốn “trốn luôn trên bục, đợi ngày đầu tiên All-star kết thúc mới lẻn về”. Song nếu để ý kỹ, so với hồi họp báo Gia Thế thua cuộc ở những chương đầu Tôn Tường rất cáu tiết trước mặt phóng viên, thì ở All-Stars cậu đã ra dáng chững chạc hơn nhiều.

“Tôn Tường hít sâu một hơi rồi đứng lên. Đã đến lúc phải đối mặt những gì nên đối mặt. Khóe mắt Tôn Tường giật giật mấy cái. Cậu bước đến giữa sân, ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Thanh vẫn nhìn cậu chăm chú. Tôn Tường cố gượng cười đi tới trước mặt.”

Dù ngượng muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống, nhưng Tôn Tường vẫn đã biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình, biết gượng cười đối mặt cái cần đối mặt. Tôn Tường chưa bao giờ là người thích trốn. Trên sân không, dưới sân cũng không. Đó là một điều mình rất tán thưởng ở Tôn Tường, thua là thua, thua là do mình dở hơn đối thủ, nhục quá về nhà luyện thêm thôi. Chứ hãy nhìn Triệu Vũ Triết thách đấu Sở Vân Tú mùa 9, thua rồi còn chẳng phong độ như Tôn Tường, mà náo loạn ám chỉ Sở Vân Tú mưu mô lừa tình mình mất cảnh giác.

Tuy mặt mày cậu dài thượt buồn bực nhưng “nhưng cậu ta có thể nói gì? Hàn Văn Thanh trả đòn ngay sau khi chiến thắng, có trận đấu làm chứng, lực sát thương còn lớn gấp trăm lần so với việc đánh trả bằng ngôn luận.” Tôn Tường thực sự khâm phục kẻ mạnh, dùng hành động đánh bại cậu thì sẽ phục. Không phải Tôn Tường không tôn trọng lão tướng, mà là cậu không tôn trọng lão tướng chưa thắng mình. Hay nói một cách đúng hơn, Tôn Tường chưa tôn trọng bất cứ ai chưa solo thắng mình đến tâm phục khẩu phục.

Riêng về 2 lần giao thủ bại dưới tay với Diệp Tu hồi ở Việt Vân trên sàn đấu đơn, tuy cũng là thua nhưng có lẽ Tôn Tường bị ngoại giới nhồi nhét và ngộ nhận rằng thua là do thực lực nhân vật Việt Vân kém hơn Gia Thế, nên cậu ấy không phục. Còn bây giờ Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên thực lực ngang nhau, nên cậu ấy dù thua và rất nhục mặt, nhưng vẫn kính nể chiến thắng của Hàn Văn Thanh từ tận đáy lòng.

Khác với Đường Hạo cùng năm, sau khi lấy hạ khắc thượng ở All-Stars thì coi thường lão tướng nói chung. Tôn Tường tuy rằng ban đầu cũng nghĩ cho rằng Diệp Tu quá đát rồi, nhưng cậu ấy chỉ nhắm vào đúng Diệp Tu - đối thủ cạnh tranh trực tiếp Nhất Diệp Chi Thu, đây là một loại tâm lý ganh đua. Và thậm chí không biết nên nói là tốt hay xấu, nhưng Tôn Tường không như Đường Hạo chỉ coi trọng thế hệ trung và mới. Bởi Tôn Tường hống hách với cả thế giới, không hề bất công bên trọng bên khinh. Ờm mình hứa là mình là fan Tôn Tường mà, nghe như đây là bôi đen, thật ra chắc là bôi đen thật…

Nhưng trên người Tôn Tường hội đủ các đặc tính vừa háu đá, vừa có tài, vừa cố gắng, vừa khờ khạo một cách rất hài hoà, thật sự không ai nỡ ghét cậu ấy được, hoặc có ghét thì cũng phải công nhận phần cứng của cậu.

Ngay từ 100 chương đầu, cậu ấy luôn gợi lên sự tò mò và thách thức từ người đọc, rằng cậu đại thần trẻ tuổi này sẽ đi xa được đến đâu? Hay thậm chí, làm sao có thể đi xa được nữa bởi trên người cậu vốn đã mang rất nhiều hào quang lấp lánh lắm rồi?

Thực tế chứng minh, cậu ấy có thể đi rất rất xa nữa. Và thậm chí, còn đáng sợ hơn, là Tôn Tường còn có thể đi xa đến một điểm chúng ta không thể nhìn thấy và dự đoán được.

Nếu nói “thiên tài là 1% thiên phú và 99% nỗ lực”, thì Tôn Tường là 100% thiên phú và 200% nỗ lực.

Cái giới thể thao điện tử này, không thiếu nhất chính là thiên tài. Vì thế nên muốn đứng trên đỉnh cao nhất như cách Tôn Tường đang ngồi vững chiếc ghế đầu của nghề pháp sư chiến đấu, chỉ có thể đánh đổi bằng nỗ lực tập luyện ngày đêm.

Bất cứ một ai, đều có thể nói Tôn Tường hỗn xược. Nhưng không một ai, có thể dối lòng nói Tôn Tường không cố gắng.

Thua Diệp Tu một chiêu Rồng Ngẩng Đầu? Được, vậy bố xách mâu về nhà đóng cửa train ra một chiêu Rồng Ngẩng Đầu còn xịn hơn!

Trong game giao thủ với Hưng Hân, Tôn Tường bất ngờ thể hiện ra đầu óc tính toán cách đánh Ý Chí Đấu Giả rất lưu loát. Có 3 em thì đánh dồn liên kích chia đều cả 3, còn tính ra được chẳng may nếu họ lùi lại ù té chạy thì cậu có thể lập tức dồn liên kích focus chết ngay một người tại chỗ. Trình độ nhạy bén với việc tạo sát thương của Tôn Tường đúng là hàng top, đến độ Diệp Tu còn phải khen không ngờ thằng nhóc cậu còn biết chiến thuật.

Sau bản cập nhật level 75, Tôn Tường rất chăm chỉ “bắt đầu nghiên cứu các đại chiêu mới thêm vào này. Skill Phi Long Tại Thiên này, dù là trong đầu hay trong luyện tập đều đã luyện qua vô số cách dùng, giờ đây Ai Không Cúi Đầu cũng chỉ là một lần đá thử vàng trong thực chiến mà thôi.” Cậu ấy chưa từng bỏ bê việc nâng trình, rất có trách nhiệm với acc Đấu Thần, tận dụng cơ hội vào game để thực chiến skill mới đối với đối thủ mạnh cỡ Ai Dám Cúi Đầu. Bởi Tôn Tường biết giải khiêu chiến không có đối thủ mạnh đủ tầm, và cậu ấy chưa từng quên mất chiến trường mình muốn đứng là ở đâu, và cậu phải ở trạng thái tốt nhất khi trở về Liên minh, luyện nhuần nhuyễn đến độ “dù là Diệp Tu thì cũng coi như mở rộng tầm mắt”.

Nhiều người hay bảo ừ tuy nó cũng cố gắng đấy, nhưng kiêu ngạo quá. Hãy thử đảo vế câu đó lại, tuy Tôn Tường kiêu ngạo đấy, nhưng cậu ấy thực sự rất cố gắng cần cù, không ngừng tiến bộ. Mỗi lần gặp Tôn Tường đều khiến người ta mở mang tầm mặt về thao tác như hack và tiến bộ thần tốc của cậu.

“Mà kẻ chịu ảnh hưởng nhất chính là tuyển thủ át chủ bài của chúng, Tôn Tường. Qua biểu hiện trên sân, ta cũng thấy được sự ảnh hưởng ấy dần thay đổi. Ban đầu cậu ta bị đả kích nặng nề, hoàn toàn mất tập trung, liên tục mắc sai lầm như ma mới. Thời gian trôi qua, cậu ta dần dần điều chỉnh lại, nhưng không đồng nghĩa sức ảnh hưởng ấy đã biến mất. Trong những trận sau đó, Tôn Tường lại gấp rút muốn thể hiện bản thân. Nói thẳng ra, trình cậu ta đủ sức theo đuổi vinh quang, cũng không cần phải làm gì để chứng minh thực lực và kỹ thuật nữa. Nhưng vì thằng đại thần nào đó, cậu ta tự nghi ngờ bản thân, trở nên sốt ruột và lo âu lắm điều. Tóm lại, lúc đầu thì chịu ảnh hưởng nên mất tập trung, sau thì tập trung quá mức, biểu hiện mới trở nên không ổn định. Mấy đứa ma mới trẻ trâu lúc nào cũng vậy, không giỏi duy trì trạng thái. Sau khi Tôn Tường tỉnh ngộ, cậu ta thể hiện rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ ấy không đủ vực dậy cả đội. Nguyên nhân có lẽ rất nhiều, vì cậu ta chỉ là thành viên mới nhập đội, mang danh đội trưởng nhưng không đủ sức ảnh hưởng tới đội ngũ; vì cậu ta gấp rút muốn thể hiện, không định thay đổi tình trạng cả đội; hoặc là cậu ta nghĩ nát óc cũng không biết nên làm gì, đành tự mình cắm đầu làm bậy.”

Một đoạn trích mình rất thích miêu tả tình trạng của Tôn Tường sau khi nghe Diệp Tu nói Tôn Tường không hợp chơi Vinh Quang, mà hợp chơi Galaxian hay Super Mario thôi. Nó vừa thể hiện cậu ấy là một người dễ bị lời đánh giá của người khác lay động (tuy rằng có lẽ người nói ra câu này là một tượng đài cao lớn trong lòng cậu), vừa tự điều chỉnh khi nhận ra vấn đề của mình, song cậu ấy rất lạc lối vì trong đội không có một tiền bối nào dẫn dắt hướng dẫn cậu ấy cả, vừa bất lực níu kéo một Gia Thế như con tàu đắm mà mọi người đều muốn bỏ tàu, nên chỉ đành tự mình liều lĩnh đâm lung tung.

Tôn Tường ở Việt Vân và Gia Thế luôn khiến mình cực kỳ nể phục ở một chỗ: cậu ta không hề có một tiền bối thích hợp để dẫn dắt mình, thế mà vẫn tự mình mày mò đâm chọt lung tung, đánh ra một cái danh đại thần hàng đầu. Đáng tiếc thay, lần này cậu ấy sẽ phát hiện rất nhanh thôi, Gia Thế căn bản là một ngõ cụt.

Có lẽ quãng thời gian chật vật nửa cuối mùa 8 khi Gia Thế liên tục khủng hoảng truyền thông, kẻ làm đội trưởng luôn là đối tượng bị chỉa mùi dũi, thời điểm tệ nhất khi cận kề knock-out Tôn Tường còn bị Gia Thế đẩy ra làm một con cừu thế tội đóng băng hoạt động, càng khiến cậu ấy mệt mỏi với áp lực đội trưởng, bởi cậu “cũng không ham hố gì cái trọng trách đội trưởng gánh team quản đội này, cậu chàng chỉ tự hào và thích thú với danh phận đội trưởng mà thôi.” Chuyện này đã làm tiền đề lý do vì sao Tiêu Thời Khâm có thể nhịp nhàng tiếp lấy vị trí lãnh đạo của Gia Thế mượt mà, không hề bị Tôn Tường gây sự, thậm chí là còn vui vẻ nghe theo anh sắp xếp, đến độ Tiêu Thời Khâm phải kinh ngạc một thời gian sao một cậu chàng kiêu ngạo lại có thể để mặc quyền lực rơi vào tay kẻ khác được.

Tôn Tường cũng có nhiều chỗ khả ái điển hình của một bạn trẻ dậy thì muộn “tính tình của Tôn Tường rất thích hợp với tuổi tác hiện tại của cậu”. Tôn Tường hợp cạ tuỳ người, cậu hoà thuận với Tiêu Thời Khâm một cách rất tự nhiên, thậm chí còn trêu chọc gán nickname Chuyện Nhỏ cho Tiêu Thời Khâm nữa.

Cậu ấy sẽ đỏ mặt tức tối trước lời rác rưởi của đám lão làng như Diệp Tu và Tôn Triết Bình, nghẹn lời giận sôi gan nhưng không biết đáp trả.

Khi họp hành, Tôn Tường chẳng hiểu những lời ẩn ý đưa đẩy. Nhưng không hiểu có ngăn cản ku cậu làm màu không? Làm gì có! Thế là toàn thể Gia Thế không chỉ một lần “cạn lời, nhưng cậu ta lại cảm thấy rất tự mãn, cho rằng bản thân đã nhắm trúng chỗ ngứa, khiến người khác phải á khẩu”, chứng kiến hiện trường trực tiếp tụt EQ của đội trưởng nhà mình. Đến khi bị nói huỵch tẹt ra, thì trú pé Tường lại bắt đầu xoắn xuýt e ngại, nên chần chừ quẫy đành đạch một hồi mới chịu nghe lời.

Tính ra so với Triệu Vũ Triết thì Tôn Tường cũng còn nghe lời câu lạc bộ, cũng không hất hàm sai bảo cấp dưới phải phục dịch mình thế này thế kia. Ngược lại, ở Gia Thế thì Lưu Hạo và Trần Dạ Huy rất hay lợi dụng kích tướng Tôn Tường đi đánh Diệp Tu giùm mình. Từ đầu truyện đến giải khiêu chiến, cái đáng trách của Tôn Tường chính là cái tôi cá nhân quá cao, và điều đó đã dần thay đổi khi Tiêu Thời Khâm tới. Còn Tôn Tường muốn thắng Diệp Tu? Có gì lạ, cả Liên minh này ai cũng muốn thắng Diệp Tu. Vấn để chỉ là ở chỗ Tôn Tường muốn thắng cho áp đảo lấy tiếng, ngoài điểm này phải chờ tới trận khiêu chiến mới thay đổi được thì trước đó Tôn Tường cũng có nhiều điểm sáng và thay đổi tích cực ngấm ngầm rồi.

Tôn Tường giống một món ăn đã tụ tập đủ nguyên liệu thượng hạng, đủ mọi sắc hương vị. Song đến cuối chưa đủ để nung nấu cậu thành công.

Có lẽ công thức nấu ăn ấy vẫn thiếu một chút mặn đắng từ giọt lệ của thất bại và trưởng thành.

100 là một con số cực hạn, chuẩn mực hoàn hảo đối với mọi người.

Đối với Tôn Tường, 100 chỉ là khởi đầu. Tương lai của cậu ấy, chính là vô hạn.

Có một điều mình từng rất tiếc nuối với tư cách là một fan Gia Thế: Tôn Tường nợ Gia Thế một đội trưởng chững chạc hơn, và Gia Thế cũng nợ Tôn Tường một thời kỳ không khí tốt hơn. Nhưng nhìn cậu ấy mang theo Nhất Diệp Chi Thu - linh hồn của Gia Thế sang Luân Hồi và hoà mình vào đó như cá gặp nước, nó cũng hoá giải rất nhiều nuối tiếc với mình. Luân Hồi sức trẻ bừng bừng thực sự rất hợp với Tôn Tường, và đội trưởng mới Khưu Phi của Gia Thế là một người rất điềm đạm.

Xem ra đến cuối cùng hai bên đều có thứ mình cần, mọi con đường đều dẫn về Rome nhỉ.

Cũng giống như mọi con đường cậu đi đều đổ về chiếc cúp quán quân vậy. Đợi cậu ở mùa 10 nhé, hãy chứng minh cho người khác thấy, dù là 100 chương đầu, hay 1000 chương sau giải khiêu chiến, Tôn Tường luôn là cái tên xứng đáng với biết bao kỳ vọng đặt trên vai cậu.

Đường hẹp gặp nhau, ai mạnh thì thắng.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook