Cặp đôi hợp tác - Tôn Tường & Tiêu Thời Khâm

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Nói Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm là một Cặp đôi hợp tác, chẳng bằng nói họ là một Cặp đôi hoàn cảnh. Mà họ còn là một cặp rất thú vị, vừa có nhiều điểm giống nhau vừa khác nhau một trời một vực.

Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm đều xuất thân từ những chiến đội nhỏ yếu chỉ đủ tầm cỡ giữ vé Việt Vân và Lôi Đình, nhờ có một át chủ bài đủ mạnh, một tuyển thủ hạng sao xuất hiện mà kéo cả đội vào top 8. Tôn Tường một mùa phong thần bởi kỹ thuật thượng thừa, Tiêu Thời Khâm cũng nổi danh từ sớm với danh xưng bậc thầy chiến thuật.

Rồi đến mùa 8, họ lại cùng nhau chân trước chân sau chuyển đến Gia Thế vì thực lực chiến đội mẹ quá yếu, và họ thì không hề thoả mãn với hiện tại. Dù tính tình Tôn Tường nóng vội và Tiêu Thời Khâm thì điềm đạm hơn, hai con người tưởng như hai đường thẳng song song lại không hẹn mà gặp ở giao điểm lá phong đỏ: cả hai đều muốn leo lên đỉnh núi cao hơn.

Việt Vân và Lôi Đình mất đi tuyển thủ át chủ bài lập tức biến thành chiến đội hạng trung lơ lửng, xem ra Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm rất hợp làm cặp đôi hoàn cảnh, người không cùng nhà không vào cùng cửa. Có điều Gia Thế đi theo Tôn Tường thì từ cửa sinh thành cửa tử, đi theo Tiêu Thời Khâm thì từ cửa tử thành cửa sinh. Song nói chung vẫn là tụ hội tại một cánh cửa ở thành phố H.

Sức hút để Tôn Tường ra đi, đó là Nhất Diệp Chi Thu và đá bay Diệp Tu, để rồi cuối cùng Gia Thế thiếu một đầu não chiến thuật. Sức hút để Tiêu Thời Khâm ra đi, đó là Gia Thế có Tôn Tường và vắng bóng Diệp Tu.

Khi đó, Tôn Tường vẫn còn đánh Vinh Quang vì hào quang cá nhân, thèm nhỏ dãi Nhất Diệp Chi Thu. Còn Tiêu Thời Khâm sao lại nông cạn như Tôn Tường được? Đúng hắn khôn hơn Tôn Tường, nhưng hắn vẫn bị vầng hào quang Gia Thế hấp dẫn như cũ. Tiêu Thời Khâm chọn Gia Thế vì khí thế huy hoàng của một ông lớn mà Lôi Đình không thể cho hắn.

Khi Gia Thế mới knock-out, Tôn Tường bị truyền thông chửi tối tăm mặt mày. Khi Tiêu Thời Khâm chuyển đến một Gia Thế bị knock-out, hắn cũng bị ngoại giới chửi là thằng ngu óc chó. Bởi hệ số rủi ro của một chiến đội bị đào thải quá cao, “không còn bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp sẵn sàng hi sinh một năm đánh cược tiền đồ sau này ở Gia Thế nữa. Cũng chỉ có đại thần mới tự tin như vậy, vừa tin mình có thể giúp chiến đội qua được giải khiêu chiến, vừa tin mình có đủ năng lực không bị chiến đội qua cầu rút ván sau khi giành chiến thắng.” Nên quyết định của Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm bị đánh giá nhẹ thì không sáng suốt nặng thì ngu như bò cũng không ngạc nhiên.

Song thực tế, đội hình Gia Thế gồm ba tuyển thủ ngôi sao, ai cũng tỏ tường trong lòng, đây rành rành là một team nhắm đến quán quân sau khi quay về Liên minh. Cả hai người họ đều chọn ở lại chìm nổi một năm ở giải khiêu chiến thấp kém là vì nhìn trúng tương lai xán lạn ở mùa 10 khi Gia Thế quay về Liên minh.

Đồng thời, cả hai gương mặt mới chuyển Gia Thế một lần nữa chí lớn gặp nhau, mắc trúng một sai lầm được coi như là lời nguyền của trên dưới Gia Thế: họ đều nhắm trọng điểm vào Diệp Tu, và quên mất Hưng Hân. Kể cả Tiêu Thời Khâm có đi một chuyến thăm dò và viết hẳn một cuốn sổ tay ghi chú, nhưng thực sự trong thâm tâm hắn cũng chỉ chú trọng vào Diệp Tu là chính.

Tôn Tường khi vừa đến đã tò mò gặng hỏi quá khứ của Diệp Tu, song đến cuối cùng vẫn ngơ ngác chẳng hiểu sóng ngầm ở Gia Thế cho lắm mà chỉ trôi theo làn sóng bị sóng đánh cho dập mặt. Còn Tiêu Thời Khâm ngay khi vừa đến “không phải một kẻ nhiều chuyện, không tò mò với ân oán của Diệp Thu và Gia Thế”. Song đến cuối cùng trong lúc tiếp xúc dần thì bất giác đánh hơi được bóng ma mang tên Diệp Thu đã ảnh hưởng Gia Thế quá nhiều, nên ghép các đầu mối lại để suy luận ra ân oán giữa hai bên. Thật trùng hợp thay, người Tiêu Thời Khâm tìm đến để hỏi về Diệp Thu là Thôi Lập, cũng chính là người Tôn Tường từng hỏi thăm ngày chuyển vào.

Cả hai đều trầy trật để hoà nhập với Gia Thế. Tôn Tường chật vật mất rất lâu nhưng phối hợp với Gia Thế vẫn bung bét, tận cho tới khi có Tiêu Thời Khâm bố trí và Khưu Phi đỡ đần mới miễn cưỡng hoà mình. Còn Tiêu Thời Khâm, đến nửa đầu trận chung kết khiêu chiến, hắn vẫn lạc lối chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ phong cách của một chiến đội ông lớn nếu không có đội viên cảnh tỉnh. Thậm chí, đến tận lúc hy sinh, hắn vẫn bất giác dùng chiến thuật khinh địch của Lôi Đình bản sắc của mình.

Hai người họ hi sinh một năm ở tuổi đời đẹp nhất của tuyển thủ để chôn chân tại Gia Thế, một năm trời không hề có cơ hội so đấu với bất cứ chiến đội chuyên nghiệp nào để nâng trình, để rồi cuối cùng vấp ngã thê thảm trong giải khiêu chiến cùi còn hơn ghẻ ấy. Ngoài đối mặt với giới truyền thông chê cười nhục mạ họ chơi ngu lấy tiếng ra, thì e rằng chính thất bại đó đã mang đến bóng ma tâm lý không hề nhỏ với họ. Tiêu Thời Khâm bị đả kích không nhỏ, “nhìn qua có chút cảm giác thê lương, dường như đã gầy đi trông thấy”. Còn Tôn Tường càng khỏi phải nói, tiếng thét “Aaaaaaa” trong phòng thi đấu và một người bốc đồng như cậu lại thở ra câu “Vinh Quang không phải trò chơi một người” đã sốc tận óc cỡ nào.

Đây là vết dơ chùi mãi không sạch trong sự nghiệp của họ, và có lẽ là thất bại đau đớn nhất họ từng nếm trải.

Chưa gì đã thấy hai thanh niên trẻ nhưng một đứa không trâu, tưởng chừng chẳng lan quyên gì đến nhau, song định mệnh lại ràng buộc họ chung một chỗ và ban cho họ nhiều trải nghiệm tương đồng dưới mái nhà xa lạ này.

Hoá ra không phải tự nhiên mà Tôn Tường lại bất ngờ hợp cạ với Tiêu Thời Khâm đến vậy.

Tôn Tường nếu không phải bất hoà thì ít nhất cũng không thân với ai ở Gia Thế, nhưng lại rất hoà thuận với Tiêu Thời Khâm. Có lẽ là do Tiêu Thời Khâm là người có cùng hoàn cảnh giống cậu nhất, một tuyển thủ ngoài mới chuyển đến và có đầu óc tỉnh táo chứ không bị ảnh hưởng nặng từ Diệp Tu như các thành viên Gia Thế khác. Thay vì người cùng thế hệ hoàng kim khác là Tô Mộc Tranh vốn cay việc Diệp Tu bị đá đi, hoặc đám Lưu Hạo ngoài kính trong khinh Tôn Tường, thì có một người thật lòng lo cho Gia Thế và Tôn Tường, hẳn đứa nhóc này cũng bất giác dựa dẫm.

Cả hai đều giữ chức vị đội trưởng toàn quyền ở đội cũ. Song ở Gia Thế, Tôn Tường có danh không có phận đội trưởng. Tiêu Thời Khâm lại có phận nhưng không có danh đội trưởng. Xem như là chia nhau một nửa, hiển nhiên Tiêu Thời Khâm thiệt thòi hơn bởi vừa gánh team còng lưng giùm vừa phải để ý thằng cha đội trưởng có tiếng không có miếng hăng tiết này đừng thêm gây chuyện cho mình.

Tôn Tường vốn không quan tâm nhiều đến chức vụ đội trưởng như thế nên khi Tiêu Thời Khâm tiếm quyền không những thả cho cậu vui vẻ tung tăng tự do lại, trong thâm tâm hẳn còn cảm ơn anh đã chăm sóc gánh lấy chuyện cậu ấy không giỏi. Chuyện lớn gì vào tay Tiêu Thời Khâm đều hoá thành “Chuyện Nhỏ” cả. Đương nhiên đội viên Gia Thế chẳng ai dám gọi biệt danh này, chỉ có có mình Tôn Tường dám gọi Chuyện Nhỏ thôi, à Tô Mộc Tranh cũng lâu lâu ngâm nga vài lần theo cho vui miệng.

Trong những hoạt động họp hành các ban ngành, thì Tiêu Thời Khâm là cầu nối giữa cái mạch não xi cà que của Tôn Tường và các bộ phận trong chiến đội để vạch ra mục tiêu hành động. Những lúc cướp boss hoặc đánh phó bản dính đến Diệp Tu dễ khiến Tôn Tường giãy đành đạch máu liều nhiều hơn máu não, thì chỉ có kiên nhẫn như Tiêu Thời Khâm mới chịu nổi để khuyên cậu ghìm cương rút về. Trong đội thì Tôn Tường cũng chỉ nghe lời Tiêu Thời Khâm bởi tánh cậu chỉ phục những người giỏi, và hiển nhiên đám Lưu Hạo còn cách cái định nghĩa “giỏi” của Tôn Tường rất xa, chính họ cũng cảm nhận được mình Tôn Tường sẽ thấy phiền với đồng đội “kéo chân” mình.

Tin rằng biểu hiện của Tôn Tường ở trận chung kết khiêu chiến khiến rất nhiều người thay đổi cách nhìn về cậu. Tất cả đều do Diệp Tu khuyên nhủ thồn hành đến tỉnh? Đúng, nhưng chưa đủ. Đừng quên Diệp Tu chỉ lâu lâu chạm trán mới quăng vài câu “Vinh Quang không phải trò chơi một người” thảy cho Tôn Tường. Còn một năm qua, Tôn Tường ngày đêm ở cạnh một bậc thầy chiến thuật khác nổi danh về phối hợp sức mạnh đoàn đội tới max. Tôn Tường nghe theo các sắp xếp chiến thuật của Tiêu Thời Khâm ở trận chung kết mượt như vậy, bao gồm chiến thuật Cái Bóng với Khưu Phi, chắc chắn không thể thiếu công hun đúc về mặt chiến thuật của Tiêu Thời Khâm suốt một năm qua, gần đèn thì sáng, tích luỹ hấp thu chiến thuật từng chút một.

Nếu đã gọi là “Cặp đôi hợp tác” thì ít nhất giữa hai người phải có giao lưu ăn ý mới bằng bạn bằng bè các cặp nhà khác chứ nhỉ. Khổ lắm, nhà này chỉ ở chung với nhau một năm thôi, thời gian ít nhất trong các cặp, huống hồ toàn là ý kiến trái ngược nhau, ông nói gà bà nói vịt, một đứa chơi xỏ một đứa đổ vỏ. Nhưng vẫn có một lần tương tác mà hai người hỗ trợ nhau, Tiêu không gánh Tường nhá!

Khi Tiêu Thời Khâm mới tới, ba người Đào Tiêu Tường ghé sanh tiệm net đối diện thám thính Hưng Hân, Tiêu Thời Khâm lẩm bẩm sao cái tên Kiều Nhất Phàm nghe quen quen nhưng tạm thời chưa nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng thôi. Sau đó Tôn Tường là người nhắc tuồng đó là người bị Lý Hiên đánh bại trong All-Stars mùa 8, tại một cái lý do cực kỳ củ chuối “kinh nghiệm đau thương ấy đã khắc sâu vào lòng Tôn Tường, thậm chí giúp Tôn Tường nhớ rõ kẻ vô danh như Kiều Nhất Phàm”. Kỹ tính cỡ Tiêu Thời Khâm vừa được Tôn Tường nhắc một phát là nhớ ra Kiều Nhất Phàm liền, không cần coi qua bất kỳ bảng số liệu nào cũng chắc ăn Kiều Nhất Phàm chưa từng lên sân thi đấu bao giờ ngay tại chỗ.

Tiêu Thời Khâm từng hạ quyết tâm với lòng: “Dù sao đi nữa, trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại.” Nghe có quen hay không? Tôn Tường ít nhất đã nói lời này mấy chục bận. Nhưng cậu ta vì mặt mũi, còn Tiêu Thời Khâm là vì so tài. Bởi Tiêu Thời Khâm thừa nhận, thế hệ hoàng kim bọn hắn “trưởng thành từ những trận đấu của Diệp Thu”, nên bây giờ khi đã nắm trong tay con bài Gia Thế, hắn muốn chứng minh thực lực. Thật ra Tôn Tường cũng trưởng thành rất nhiều từ những trận đấu với Diệp Tu, song đa số là ngoài game nhiều hơn trong giải đấu, và đa số là về mặt phong cách và tâm lý nhiều hơn là về mặt kỹ thuật hay chiến thuật như Tiêu Thời Khâm.

Trong trận lôi đài, khi Tôn Tường so thế mạnh là kỹ thuật của mình với Diệp Tu đã nghĩ: “Tuy rằng hai lần cậu ta đều thua, nhưng nhân vật mà Diệp Tu dùng lúc đó lại là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, còn Tôn Tường bất quá chỉ cầm một nhân vật chuyên nghiệp bọt bèo trong một chiến đội bèo bọt như Việt Vân. Nếu mình có được một nhân vật như Nhất Diệp Chi Thu, thì biết đâu chừng kết quả cuối cùng đã khác rồi! Không chỉ truyền thông nói vậy, trong lòng Tôn Tường cũng nghĩ vậy.”

Trong trận đoàn đội, khi Tiêu Thời Khâm so thế mạnh là chiến thuật của mình với Diệp Tu đã nghĩ: “Ngoại giới đều cho rằng Lôi Đình là một đội yếu, hằng năm có thể vào được vòng tứ kết đã là biểu hiện quá ư thành công. Vì thế bản thân Lôi Đình và cả Tiêu Thời Khâm từ trước đến nay cũng không nghĩ khác. “

Cả hai bọn họ trong trận khiêu chiến đều không hẹn mà gặp một lần nữa, cùng tưởng nhớ về quãng thời gian ở chiến đội cũ từng bị ngoại giới đánh giá nếu họ có điều kiện tốt hơn như nhân vật bá hơn hoặc đội ngũ mạnh hơn, thì họ tuyệt đối sẽ không mắc kẹt ở thành tích lẹt đẹt hiện tại. Đánh giá ấy hoàn toàn có cơ sở, nên bất tri bất giác cả Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm đều lậm vào nó. Nên đâm ra khi sở hữu được những lợi thế ấy rồi nhưng vẫn bại dưới tay Diệp Tu và Hưng Hân, chúng ta mới có một màng giác ngộ trong ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa ngay trên chiến trường tối cao giải khiêu chiến của hai át chủ bài Gia Thế như thế.

Trớ trêu thay, Tôn Tường dẫn đội yếu Việt Vân thì dẫn lọt vào tứ kết được, còn dẫn đội mạnh Gia Thế thì rớt đài khỏi Liên minh. Tiêu Thời Khâm cầm bài dở Lôi Đình thì có thể thắng hiểm đội mạnh, song cầm bài ngon Gia Thế thì lại thua một đội tôm tép yếu thế hơn.

Vì thế, cả hai người họ là một Cặp đôi hoàn cảnh có rất nhiều điểm tương đồng thú vị, điểm tương đồng nhất là xui như chó. Tuy rằng Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm hợp tác miễn cưỡng xem như bổ sung nhau, nhưng thành tích vẻ vang gì cũng chưa đánh ra nổi đã tan rã còn chóng vánh hơn phù dung sớm nở tối tàn. Họ chung đụng vỏn vẹn một năm ngắn ngủi rồi lại tách ra như 2 đường thẳng giao qua đời nhau, càng đi càng xa giao điểm ban đầu, bỏ lại quá khứ lên voi xuống chó ở Gia Thế đằng sau lưng.

Đương nhiên, họ thua thê thảm như vậy, nhưng đó chỉ là họ ở mùa 9. Mùa 10, cả hai đều chuyển mình cực nhanh, Lôi Đình và Luân Hồi đều là những cường đội hàng top, ai nghe tên cũng sợ xanh mặt. Phải nói là thất bại ở Gia Thế có khi còn đáng giá với họ hơn thành công, tuy rằng cái giá cho bài học này rất đắt, cũng rất đắng. Song khi nhìn biểu hiện oai phong của Lôi Đình và Luân Hồi mùa 10, cũng xem như họ đã hoàn thành ước nguyện ban đầu muốn tham dự một đội ứng cử viên sáng giá cho chức quán quân mùa 10 của họ hồi mới chuyển tới Gia Thế nhỉ.

Nhưng đó lại là câu chuyện của tương lai khác.



Một phút noi theo tinh thần thích đặt biệt danh cho người khác của cháu Tường. Tổ hợp hai người Tường và Tiêu, đứa xách mâu, đứa dùng máy. Suy ra ta có, tổ hợp Mâu & Máy = M & M = Kẹo chocolate = Đen và Ngọt (?). Hai bạn trẻ đen như mõm chó thì chính văn đã nói rõ. Còn ngọt ở đâu ra? Đừng coi thường chính phó Gia Thế, thực tế khởi đầu của hai bạn này rất đằm thắm, không chém giết lườm nguýt cà khịa gì nhau, so ra thì các cặp của Lam Vũ, Vi Thảo, Song Hoa còn bạo lực máu me hơn nhiều =))))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2

是他昨日宝物却并非-望山云雾

Hôm nay đi lượn tìm hình suýt té ghế khi nhìn thấy tấm này. Có lẽ đồng phục lẫn logo của Gia Thế là đẹp nhất liên minh, song dáng vẻ Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm toả sáng và hoàn hảo nhất chỉ khi bọn họ trút bỏ chiếc áo phong đỏ ấy xuống. Tôn Tường khoác áo Luân Hồi mới là Tôn Tường mạnh nhất, còn Tiêu Thời Khâm chỉ mặc đồng phục logo sấm sét mới vừa người.

Chúc hai người họ bất kể đi đến đâu mang màu cờ sắc áo gì đều gặt hái thật nhiều thành công, như họ đã, đang, và sẽ. Sau trận khiêu chiến, một ước mơ cực lớn của tui là muốn nhìn thấy mỗi người bọn họ suất lĩnh quân đoàn của riêng mình với thực lực mạnh và nhất quay về tái chiến và kick ass Diệp Tu đồng dạng cũng như thế. Và ước mơ đó làm sao thiếu được cảnh tượng khi Luân Hồi đối đầu Lôi Đình trên sàn đấu được?

Hên hoạ sĩ vẽ bức này không lên màu mà đã máu lửa thế này, chứ lên màu nữa chắc tui quỳ bẹp trên đất khỏi dậy.
.
.
.
.
Trên một diễn biến khác thì "chiến tướng Luân Hồi yolo lấy sức phá trí săn lùng đánh đập chủ tướng Lôi Đình để phá lưới chiến thuật” (chương 1281) :ROFLMAO:
 

Bình luận bằng Facebook