Hoàn [Dawn 2022][Song Hoa] Tương Tư Câm Lặng

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc project
Longlasting Sparks of Dawn - Mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02/2022



Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
[Song Hoa] Tương Tư Câm Lặng


Edit: Vic
_________________________________________________________________________________________________________
Một.

Lần đầu Trương Giai Lạc gặp Tôn Triết Bình là năm hắn mười hai tuổi.

Trương Giai Lạc khi ấy vừa được sắc phong làm thái tử, nhận được muôn vàn vinh hoa và yêu chiều nên luôn cảm thấy bản thân không gì không làm được. Nhưng sự xuất hiện của Tôn Triết Bình đã giáng cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.

Tỷ võ thì bại bởi sự biến hóa linh hoạt, so văn thì bại trước sự bác đại tinh thâm, thậm chí cả khi so mức độ được ưa thích thì tên kia cũng thân thiết với các thị nữ hơn.

Chuyện khiến hắn càng tức giận hơn chính là việc mình đường đường là Hoàng thái tử lại đột nhiên nhận một tên chả có xuất thân cao quý gì làm thư đồng cùng đọc sách, nên luôn ầm ĩ với phụ hoàng đòi đổi người. Nhưng từ khi biết tên này là người mẫu phi đích thân chọn từ trong dân gian ra thì hắn lại chẳng đề cập gì đến yêu cầu này nữa.

Trương Giai Lạc thiếu niên ngông cuồng, thậm chí có lúc dám xung đột với phụ hoàng của mình. Duy chỉ trước mặt một người hắn mới dằn lại cái tính muốn gì được đó kia.

Người đó chính là mẫu thân hắn.

Hai.

Trương Giai Lạc luôn cảm thấy kỳ lạ, mình tuy là thái tử, mẫu thân lại chỉ là nhất phẩm Thục phi nhưng mỗi khi hắn hỏi đến việc này, mẫu thân lại chỉ che mặt mà khóc.

Dần dà, Trương Giai Lạc cũng không dám hỏi đến nữa, không những không hỏi được gì mà còn làm cho mẫu phi không vui.

Hơn nữa, Trương Giai Lạc tuy là thái tử nhưng không hề nhiễm thói kiêu ngạo của hoàng tộc mà từ trong cốt tủy hắn lại là một người hiền lành. Có lẽ đây cũng là do chịu ảnh hưởng từ tính hiền thục dịu dàng của mẫu phi hắn.

Về sau Tôn Triết Bình theo lệnh hắn đi điều tra hắn mới biết được, mẫu phi mình không có xuất thân hoàng tộc gì, chỉ là một dân nữ bình thường phụ hoàng đưa về sau kì nghỉ hè, so thân phận hoàn toàn không bì được với gia tộc lớn của hoàng hậu nên bị chèn ép không ít. Chỉ là do mẫu phi nhận được toàn bộ sự sủng ái của phụ hoàng nên mình mới được phong làm Hoàng thái tử.

Sau khi Trương Giai Lạc biết được chuyện đó liền lập tức chạy đến tẩm cung của mẫu phi, nói sau này nhất định sẽ cố gắng để mẫu phi trải qua cuộc sống giàu sang sung túc.

Nhưng mẫu thân hắn chỉ cười mà không đáp lại.

Ba.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Trương Giai Lạc chẳng hề ưa gì Tôn Triết Bình.

Tuổi tác dù xấp xỉ nhưng đối phương lại cao hơn mình cả cái đầu. Hắn khác hẳn những người trong cung kia, trước giờ chưa từng bận tâm đến thân phận của mình, cần thắng cứ thắng, cần mắng cứ mắng, mình đã mấy lần hận không thể chém luôn đầu hắn nhưng vì có mẫu phi bảo vệ nên Tôn Triết Bình vẫn sống rất thoải mái.

Có những lúc mẫu phi còn tốt với Tôn Triết Bình hơn cả với hắn khiến hắn ghen tị không ít lần.

Quan hệ giữa bọn họ thật sự cải thiện vào năm Trương Giai Lạc mười ba tuổi.

Sau khi cung yến kết thúc, Trương Giai Lạc cùng chơi đùa với các hoàng tử khác ở hậu hoa viên phía sau, giữa đám đông hỗn loạn bỗng có người đẩy hắn một cái làm hắn rơi luôn xuống hồ.

Trương Giai Lạc không biết bơi.

Hắn cố gắng vùng vẫy, nước chảy vào trong miệng khiến hắn không thốt nổi câu cầu cứu. Mấy hoàng tử đứng trên bờ không có lấy một người xuống nước cứu hắn. Vào khoảnh khắc ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy không còn sống nổi lâu nữa thì một bóng đen từ bên cạnh phi ra, nhảy xuống cứu hắn lên bờ.

Hắn trước giờ chưa từng cảm thấy gương mặt Tôn Triết Bình đáng yêu như thế này.

Từ đo về sau, xưng hô của hắn với Tôn Triết Bình từ "tên tiểu tử này" trở thành "Đại Tôn". Mặc dù đối phương nhỏ hơn mình nửa năm nhưng Tôn Triết Bình lại cao hơn Trương Giai Lạc một cái đầu nên gọi vậy cũng chẳng có gì lấn cấn.

Việc này cũng đã kinh động đến thánh thượng, đến khi được hỏi, hắn chỉ nói mình bất cẩn nên trượt chân ngã xuống hồ. Từ lâu hắn đã học được cách phải ăn nói thế nào để bớt được phiền phức cho mẫu thân mình.

Rõ ràng là có người đẩy ta, xong chuyện hắn đã lén kể thật cho Tôn Triết Bình nghe.

Hôm sau liền truyền đến tin đồn một hoàng tử tối hôm trước bị thích khách đánh ngất khiến hoàng thượng phải cấm vệ quân tuần tra.

Trương Giai Lạc có hỏi Tôn Triết Bình xem có phải hắn làm không, người sau chỉ hừ một tiếng chẳng bảo đúng sai.

Bốn.

"Trong cung vui hơn hay ngoài cung vui hơn?"

"Ngoài cung."

"Trong cung có rất nhiều thứ bên ngoài không thể thấy được!"

"Ngoài cung cũng có rất nhiều thứ trong cung không có."

"Ví dụ?"

"Kẹo hồ lô, kịch đèn chiếu,... " Tôn Triết Bình kể ra một đống, chợt thấy ánh mắt Trương Giai Lạc càng lúc càng có chỗ sai sai làm hắn cảm thấy mình không nên kể tiếp nữa.

"Đại Tôn à, ngươi có cách nào để đưa ta ra ngoài không?"

"Không có." Tôn Triết Bình quả quyết từ chối, nếu Trương Giai Lạc xuất cung mà gặp chuyện bất trắc thì mình cũng không tránh khỏi vạ lây.

Nhìn Trương Giai Lạc vẻ mặt không vui mà đi mất, Tôn Triết Bình có chút áy náy. Thái tử từ nhỏ sống trong thâm cung, không được biết đến sự này vật kia thì quả thật là đáng tiếc, nhưng mình cũng không có năng lực để dẫn hắn ra ngoài mở mang.

Nhưng áy náy chưa được bao lâu, một ngày nào đó Trương Giai Lạc đột nhiên chạy tới tìm hắn, mặc đồ thị nữ, trên mặt dính đầy son.

Tôn Triết Bình bị dọa cho vô cùng kinh hãi.

Năm.

Về sau Tôn Triết Bình phải tìm một cung nữ kín miệng trang điểm hẳn hoi rồi làm tóc cho Trương Giai Lạc.

"Thế nào, giống tì nữ không?" Trương Giai Lạc khó chịu mà xách váy, xoay một vòng như mấy cô nương hay làm.

Tướng mạo Trương Giai Lạc vốn giống mẫu thân, sinh ra đã mang vẻ thanh tú trung tính, ngoại trừ chiều cao thì trang điểm lên xong quả thực cũng giống các nữ tử khác, thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều.

"Không giống." Tôn Triết Bình ngượng ngùng dời ánh mắt, Trương Giai Lạc nghe vậy thì cuống lên.

"Giống tiểu thư khuê ác hơn."

"Tiểu thư khuê các là gì?"

Tôn Triết Bình dành cả một buổi trưa để giải thích rõ từ này cho Trương Giai Lạc. Cũng bởi vì không thể giả trang thành tì nữ nên kế hoạch xuất cung coi như hoàn toàn đổ bể.

Sáu.

Rất nhanh thôi Trương Giai Lạc cũng sẽ hiểu được từ tiểu thư khuê các kia có ý gì.

Năm lên hai mươi tuổi, hắn bắt đầu nghênh đón những ngày tháng tuyển phi.

"Không đi! Ta không đi đâu!" Hắn gắng sức giữ lấy ván giường, liều mạng cũng không chịu ra khỏi cửa lớn tẩm cung. Tôn Triết Bình cũng bó tay, đành điểm huyệt hắn hai cái làm Trương Giai Lạc tê cứng trong nháy mắt.

"Ngươi điểm huyệt ta làm cái gì! Đại Tôn đừng vác ta đi! Ta không đi ta không đi!"

"Ngươi cũng hai mươi rồi, đừng trẻ con thế nữa." Tôn Triết Bình giọng nói toát ra sự u ám, dường như đã tức giận.

Những lần trước Trương Giai Lạc đều cáo bệnh không ra mặt, cuối cùng năm người đã được chọn thay, nên giờ chẳng còn lí do nào để tiếp tục như vậy.

"Ta...!" Trương Giai Lạc dường như có chỗ khó không thể nói, đành trơ mắt nhìn mình bị đưa vào trong xe ngựa.

"Huyệt kia sau nửa nén hương sẽ tự giải." Tôn Triết Bình nói xong xe ngựa liền khởi hành, Trương Giai Lạc biết lần này mình trốn không thoát.

Tôn Triết Bình đưa mắt nhìn hắn rời đi, thở dài.

Bảy.

Ngự sử lần lượt giới thiệu năm tiểu thư khuê các cho Trương Giai Lạc, xuất thân thế gia, hành vi cử chỉ phóng khoáng đĩnh đạc, biết lo việc nước đảm việc nhà, đều là những nữ tử hiếm có trong thiên hạ.

Nhưng từ đầu đến cuối Trương Giai Lạc đều để hồn vía trên mây, hắn bất giác nghĩ, tóc này quá dài, nói chuyện thế kia quá nhu mì, người nọ cũng quá là gầy yếu...

Người trong lòng mình phải là người một đầu tóc đen, ăn nói thoải mái chưa bao giờ khúm núm. Mi tâm luôn hơi nhíu, ánh mắt lại sáng rực, khi đối diện luôn khiến người ta phải ngây ra một lúc.

Tôn Triết Bình

Tay Trương Giai Lạc giữ chén trà run lên, đổ cả lên người.

Mặc kệ công công bên cạnh tất tả lên xem xét, ánh mắt Trương Giai Lạc bắt đầu rã rời, trong đầu toàn là hình bóng người kia.

"Ngươi cũng đã hai mươi rồi..."

Ta cũng đã hai mươi rồi, đã có người trong lòng.

"Phụ hoàng, hôm nay nhi thần không khỏe trong người, khẩn cầu phụ hoàng cho việc tuyển phi lùi lại, để nhi thần có thể cân nhắc kĩ càng, chọn ra một vị vương phi phù hợp, thay phụ hoàng phân ưu."

Tám.

Trương Giai Lạc tìm thấy Tôn Triết Bình phía sau hoa viên.


Khi tìm được, hắn đang ngồi trên lan can đình nghỉ mát, tay bẻ một cành liễu, ánh mắt nhìn về xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Hắn thả nhẹ bước chân nhưng lúc bước vào trong đình vẫn kinh động đến Tôn Triết Bình.

"Năm bước, ngươi xem này. Lần sau ta còn có thể đến gần hơn nữa."

"Hôm nay tâm trạng không tốt." Tôn Triết Bình xì một tiếng, mọi thường Trương Giai Lạc có thể đến gần hắn mười bước đã là chuyện khó, hôm nay lại bất ngờ rút ngắn khoảng cách hẳn một nửa.

"Tuyển được rồi?"

"Chưa." Trương Giai Lạc tự hào khoe, "Lùi lại rồi."

Cành liễu trên tay Tôn Triết Bình phát ra tiếng răng rắc rồi gãy mất.

"Sớm muộn cũng phải chọn thôi." Hắn xuống khỏi lan can, quay lưng về phía Trương Giai Lạc, "Nên về thôi."

Hắn dẫm lên khóm hoa dưới đất, bước chân lung lay không vững. Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay lả tả, khắc họa nên bóng hình mờ ảo.

"Tôn Triết Bình..."

Người nọ quay lại, ngẩng đầu lên nhìn Trương Giai Lạc đứng trong đình.

"Tôn Triết Bình", Trương Giai Lạc cười, "Nếu ta nói... ta đối với ngươi..."

"Thái tử điện hạ, gió lớn quá, nên về thôi." Tôn Triết Bình ngắt lời hắn với giọng điệu lạnh lùng.

Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tôn Triết Bình gọi hắn là thái tử điện hạ.

Có lẽ là do bị Tôn Triết Bình lạnh lùng ngắt lời, dũng khí vừa nãy cũng không sót lại chút nào. Cánh hoa bay trong không trung rơi xuống đất tựa như trái tim Trương Giai Lạc hiện giờ, bị bước chân người rời đi đạp lên từng bước lại từng bước đến khi không còn.

Chín.

Lần hoãn tuyển phị này kéo dài đến nửa năm.

Hoàng thượng dường như cũng nhìn ra chuyện Trương Giai Lạc có mâu thuẫn, trực tiếp cho năm người kia về, cũng không đề cập đến chuyện này nữa.

"Cứ yên tĩnh như này thật tốt." Trương Giai Lạc đang chơi ná trong cung, một viên đá bắn vào bình thủy tinh trên đầu tường không sai một li.

"Càng lúc càng chuẩn." Tôn Triết Bình khen hắn một câu, không ngờ lại khiến Trương Giai Lạc càng đắc ý.

"Hahaha, Trương Giai Lạc ta mà lị!"

"Nhưng bình thường chỉ có trẻ con vài tuổi mới chơi ná thôi." Tôn Triết Bình vừa luyện kiếm vừa lạnh nhạt nói.

"Trẻ con có bắn chuẩn được như ta không!" Trương Giai Lạc lè lưỡi một cái, nhìn thấy thầy dạy võ đang tới bèn cầm lấy kiếm khua mấy đường làm bộ làm tịch.

Có lẽ đưa ná cho hắn là một sai lầm. Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc làm ăn vớ vẩn mà thở dài.

Mười.

Nhân sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Trương Giai Lạc, hoàng thượng đáp lại nguyện vọng muốn xuất cung thăm thú của hắn.

Hắn từ chối đoàn người ngựa phụ hoàng sắp xếp, chỉ dẫn mỗi Tôn Triết Bình xuất cung.

"Ngươi cũng chả biết đề phòng nguy hiểm gì cả."

"Có thể nguy hiểm gì được chứ, không phải ngươi nói người bên ngoài cung đều rất tốt sao."

Thế nhưng người trong cung ra tay thì rất ác đó. Tôn Triết Bình không tiếp lời chỉ theo sát Trương Giai Lạc một tấc không rời.

Ăn cái gì Tôn Triết Bình cũng phải thử trước một miếng, chạm đồ gì Tôn Triết Bình cũng kiểm tra lại nửa ngày, thậm chí có người bất cẩn va phải Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình cũng muốn ấn lại ép hỏi xem do ai phái tới.

"Ngươi có phải sốt sắng qua rồi không."

"Là ngươi lơ là quá thì có!"

Nếu lén lút xuất cung thì thôi, đây còn quang minh chính đại được hoàng thượng chấp thuận, đồng nghĩa với việc tuyên bố với toàn hậu cung, thái tử xuất cung chỉ dẫn theo một thị vệ, muốn thủ tiêu phải nhanh lên không lỡ thôn này chẳng còn quán nào như thế nữa đâu.

Mười một.

Sự thật chứng minh, trẻ con chơi ná còn bắn chuẩn hơn Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình ngồi một bên nhìn ván thứ năm bắt đầu, vô cùng buồn chán mà ngáp một cái.

"Thắng rồi!" Trương Giai Lạc vui vẻ chạy loạn lên, hoàn toàn quên mất việc mình mới chỉ thắng một trong năm ván.

"Được rồi, phải đi thôi." Tôn Triết Bình kéo cổ áo hắn, len lét nhét cho đứa nhỏ kia vài đồng.

"Đại Tôn ta thắng rồi hahaha."

"Thấy rồi, ngươi vui là được."

Trương Giai Lạc nghe được lời này bèn choàng qua vai Tôn Triết Bình, kéo lại gần rồi hôn lên gò má hắn.

Mười hai.

"Đại Tôn à ta sai rồi, ngươi mau vào trong này ngủ đi đừng ngồi ngoài đấy nữa."

"Im miệng!" Tôn Triết Bình ngồi trên nóc nhà, nghĩ về cái hôn ướt át bất ngờ của hôm nay mà suy nghĩ trong đầu đã rối tung rối mù cả lên.

Làm sao Trương Giai Lạc có thể không màng tới thân phận của hắn đây, hắn là thái tử, là hoàng đế đời sau, sớm muộn cũng sẽ phải kế thừa hoàng vị, kết hôn sinh con.

"Ta chỉ là vui quá nên mới thế thôi, ngươi chớ để tâm nha!" Trương Giai Lạc từ trong phòng nói vọng ra một câu sau đó im bặt.

Tôn Triết Bình vốn cũng không định ngủ, Trương Giai Lạc không cảnh giác nhưng hắn thân là hộ vệ không thể cũng như vậy.

Giữa màn đêm thăm thẳm, vài tiếng sột soạt bỗng truyền từ đâu tới, Tôn Triết Bình mở mắt, nhảy từ trên nóc xuống, vài món ám khí cùng lúc bay đi.

Từ chỗ tối vang lên vài tiếng kêu đau đớn, mấy người đã ngã xuống, những tên đang mai phục còn lại thấy đã bại lộ bèn trực tiếp cùng nhau xông về phía Tôn Triết Bình đang canh giữ ở cửa.

Mười ba.

Nhìn thi thể chất đống một chỗ, Tôn Triết Bình ném vũ khí đã dính đầy máu tanh đi, bước vào phòng.

Người nọ đã ngủ say, lồng ngực phập phồng theo quy luật. Tôn Triết Bình bước tới giường hắn, cuối cùng cũng thở ra một hơi.

"Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mi tâm Trương Giai Lạc một cái rồi lập tức rời đi.

Mười bốn.

"Trương Giai Lạc ngươi cởi đồ của ta làm gì!"

"Ngươi có bị thương không? Ngươi có bị thương không!" Trương Giai Lạc gần như mất khống chế mà hỏi Tôn Triết Bình.

Sáng sớm Trương Giai Lạc vừa tỉnh dậy đã hiểu rõ đêm qua có chuyện gì xảy ra.

Mùi máu tanh qua cả một đêm mà vẫn không tản đi, khu vườn bị vấy máu đỏ, việc đầu tiên hắn làm chính là chạy đến phòng hông tìm Tôn Triết Bình.

"Ta không sao."

"Thế này mà là không sao?!"

"Không phải máu của ta, ngươi bình tĩnh."

"Ngươi! Vì sao ngươi không gọi ta!"

"Thái tử điện hạ, ta là thị vệ, vốn phải bảo vệ ngươi." Lại là ngữ khí lạnh nhạt đó.

Dù cho ta đứt tay gãy chân, ngươi cũng không thể mảy may chịu chút thương tổn nào.

-TBC-​
 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
Mười lăm.

Sau lần đó, Trương Giai Lạc không còn chơi ná nữa, toàn tâm toàn ý luyện võ đọc sách.

Cũng sau chuyện đó, Trương Giai Lạc tỏ ra chuyện xuất cung là hoàn toàn bình thường, hắn lấy lí do thị sát dân tình cuối cùng nhận được sự phê chuẩn của phụ hoàng. Nhưng Tôn Triết Bình phát hiện, hắn bất ngờ là thật sự chỉ đi thị sát dân tình, không tư lợi một chút nào.

Trương Giai Lạc thế này, nghiêm chỉnh đến mức Tôn Triết Bình cũng thấy không quen.

Thỉnh thoảng khi đang xuất cung, khi trời đã khuya người người đã nghỉ ngơi, Trương Giai Lạc mới lộ ra một chút mỏi mệt, dựa lên người Tôn Triết Bình than thở một câu.

"Đại Tôn, ta thích nơi này."

"Ừm."

"Khi còn bé ta đã nói với mẫu phi rằng, ta sẽ cho người cuộc sống giàu sang sung túc nhất, ngươi đoán xem người đã đáp gì?"

"Lạc Lạc con là ngoan nhất?"

"Phì, không phải." Ngữ khí của Tôn Triết Bình chọc cho Trương Giai Lạc cười lên, "Người nói người chỉ muốn về lại đầm sen quê hương một lần nữa, chèo thuyền thêm một lần, bẻ thêm một đài sen, sau đó nghe tiếng hát bên bờ vọng lại từ từ xuôi theo ánh tà dương mà về nhà."

"Lúc ấy ta còn thấy lạ, tại sao lại muốn bẻ thêm một đài sen. Hiện giờ... Ta đã hiểu ý người."

Trương Giai Lạc khẽ cất tiếng hát, hát lên khúc nhạc mẫu phi hắn dạy cho.

Tôn Triết Bình đã nghe qua, lần đầu tiên hắn gặp mẫu phi Trương Giai Lạc, nàng ta đang thổi sáo diễn tấu khúc nhạc này.

Mười sáu.

Hai người bọn họ đến cố hương của mẫu phi Trương Giai Lạc.

Giữa mùa hạ, hoa sen nở đang độ đẹp nhất. Hai người chèo thuyền làm lay động mặt nước tạo nước gợn sóng uyển chuyển, trên bờ có người đang đàn, tiếng đàn liên miên không dứt.

"Đài sen đâu?"

"Khi hoa sen tàn sẽ có đài sen."

"Không đợi được đến lúc ấy, vẫn muốn mang gì đó vè cho mẫu phi cơ."

"Sợ là sẽ thấy cảnh thương tình."

"Ừm." Trương Giai Lạc nằm trên thuyền, mồm ngậm cỏ lau, cất tiếng hát.

"Đại Tôn à, nếu ta không phải hoàng tử, chúng ta nhất định có thể sống một cuộc sống rất hạnh phúc ở đây nhỉ."

Tôn Triết Bình đột nhiên ngẩn ngơ, như thể bọn hắn không phải lần đầu tới đây mà đã sống ở đây rất nhiều năm rồi. Người yêu nhất đang ở bên, gần đến mức chỉ cần cúi người là có thể hôn lên, nhưng... đây không phải là hiện thực.

"Ngươi là thái tử." Tôn Triết Bình lại lạnh lùng pha vỡ giấc mộng của hắn.

Trương Giai Lạc không nói gì. Tôn Triết Bình đang chèo thuyền len lỏi giữa hồ sen chợt nghe thấy tiếng nức nở lưa thưa vang lên bên cạnh.

Trương Giai Lạc khóc.

"Tôn Triết Bình, rõ ràng ngươi..."

"Phải về thôi."

Mười bảy.

Gần đây số lần Trương Giai Lạc gặp mẫu phi hắn bắt đầu tăng lên.

Trước đây mỗi lần đi hắn đều dẫn theo mình, nhưng mấy ngày này hắn cố tình chỉ đi một mình.

Tôn Triết Bình cảm thấy kì lạ nhưng cũng không hỏi gì. Có lần hắn lén muốn đi xem, kết quả thấy Trương Giai Lạc đang quỳ ngoài chính điện.

"Sao ngươi lại quỳ... Lại làm vỡ thứ gì ư?"

"Đương nhiên là không! Sao ngươi vào dược đây?!"

"Ta vào từ cửa lớn."

Tôn Triết Bình quả thật là đi từ cửa lớn vào, mẫu phi Trương Giai Lạc coi hắn như con trai ruột của mình, chuyện Trương Giai Lạc có thể làm, hắn cũng có thể.

"Quỳ một ngày? Ăn gì chưa?"

"Chưa." Trương Giai Lạc thành thật trả lời.

"Cho này." Tôn Triết Bình đưa hắn một cái bọc nhỏ, bên trong là hai cái bánh bao hắn vốn định để dành làm bữa khuya cho mình.

"Không ăn đâu."

"Không ăn thì thôi." Tôn Triết Bình lườm hắn một cái, cẩn thận gói bánh bao lại rồi đặt sang một bên rồi quỳ xuống bên cạnh Trương Giai Lạc.

"Ngươi! Ngươi làm gì vậy!"

"Làm gì ư? Quỳ cùng ngươi đó."

Mười tám.

Tôn Triết Bình quỳ không được bao lâu thì mẫu phi Trương Giai Lạc đã mở cửa ra, để hai người bọn họ vào chính điện.

Mọi thường mẫu phi Trương Giai Lạc đều giữ dáng vẻ tươi cười dịu dàng lại dễ gần, thế nhưng hôm nay lại vẻ mặt nghiêm nghị, còn mơ hồ có vẻ ưu sầu.

Khi nhìn Tôn Triết Bình, lông mày nàng lại càng nhíu lại.

"A Bình, ngươi ra ngoài trước đi, bổn cung còn lời phải nói với hắn."

"Dạ."

Tôn Triết Bình không rõ bọn họ nói chuyện gì ở bên trong, chỉ là lúc sau khi Trương Giai Lạc đi ra, tuy còn vẻ mệt mỏi khi phải quỳ một ngày nhưng còn có sự vui sướng nhẹ nhõm không hề che giấu.

"Mẫu phi gọi ngươi vào!"

Mười chín.

Tôn Triết Bình đứng trước mặt mẫu phi Trương Giai Lạc, hai người mãi không nói lời nào.

"Bổn cung... Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi mới chỉ cao từng này." Nàng khua khua tay, "Mới chớp mắt thôi mà đã cao hơn ta nhiều vậy rồi."

Nàng đưa tay ra xoa đầu Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình cũng thuận theo hơi cúi xuống để nàng xoa được.

"Ngươi với Lạc Lạc tuổi tác xấp xỉ, khi đó ta đã nghĩ rằng các ngươi rồi sẽ trở thành một đôi bạn tốt. Trong cung nhiều chuyện phức tạp, muốn tìm một người bạn đơn thuần cùng chơi là chuyện khó khăn đến nhường nào."

"Nếu năm đó không phải người ra tay cứu ta sợ là ta đã sớm không còn trên đời." Tôn Triết Bình quỳ xuống, dập đầu lạy, "Mạng của ta là người cho, nếu người muốn thì bất cứ khi nào cũng có thể lấy đi."

"Ta không cần... Nhưng Trương Giai Lạc cần ngươi..." Nàng vừa nói nước mắt vừa lăn xuống.

Tướng mạo Trương Giai Lạc giống mẫu phi hắn, Tôn Triết Bình nhìn như thể thấy lại bộ dạng khóc lóc của Trương Giai Lạc. Hắn cũng thế này, nước mắt rõ ràng không ngừng được, lại vẫn khăng khăng kiềm chế không khóc ra tiếng.

Hai mươi.

Đến cuối cùng khi Tôn Triết Bình đi khỏi đầu óc hắn vẫn mơ hồ như trước.

Tâm tình Trương Giai Lạc có vẻ không tệ, khẽ ngâm nga vài giai điệu không rõ tên, thuận tay bẻ một đoạn liễu rủ xuống, uốn thành vòng trò rồi đội lên đầu Tôn Triết Bình.

"Tay nghề của ta quả nhiên không tồi." Hắn thưởng thức tác phẩm của mình, "Nhưng mà ngươi lại càng đẹp hơn."

"Dạo này ngươi qua chỗ nương nương làm gì?"

"Chả làm gì cả", Trương Giai Lạc lại cắm thêm mấy đóa hoa lên vòng liễu, "Hỏi người có thể để chúng ta rời khỏi hoàng cung mà sống không, sau đó bị mẫu phi phạt quỳ."

"Hỏi loại chuyện không biết nặng nhẹ như này, đáng đời."

Trương Giai Lạc hài lòng nhìn thành phẩm, "Ừ, đáng đời ta."

Tôn Triết Bình không tiếp lời hắn.

Trương Giai Lạc vĩnh viễn sẽ không biết, mỗi khi hắn nói dối đều thích nhíu mày, tay sẽ vê một đoạn ống tay áo.

Nhưng Tôn Triết Bình biết.

Hai mươi mốt.

Tôn Triết Bình cảm thấy có gì đó không đúng.

Gần đây dường như thủ vệ tuần tra tẩm cung mẫu phi Trương Giai Lạc được tăng cường không ít, liên lụy đến cả chỗ Trương Giai Lạc.

Hắn lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến cuộc gặp vài hôm trước của Trương Giai Lạc nhưng không nghĩ ra rốt cuộc là liên quan gì.

Hỏi Trương Giai Lạc, hắn cũng nói ngươi đa nghi rồi, rồi kéo Tôn Triết Bình đi tỷ võ so văn.

Lần này Trương Giai Lạc thật sự không hề nối dối, lẽ nào thật sự chỉ là do mình đa nghi?

Hai mươi hai

Đến ngày mừng thọ hoàng thượng, cả hoàng cung đều nhuộm màu vui mừng.

"Đại Tôn, ngươi xem ta nên tặng gì cho phụ hoàng đây?"

"Tặng gì cũng được."

"Ngươi qua loa quá rồi."

Tôn Triết Bình chẳng phán đúng sai, nhìn thánh chỉ mình nhận được, cảm thấy hơi kì lạ.

Mình chẳng qua chỉ là kẻ theo hầu thái tử, Trương Giai Lạc cho dù cao quý hơn nữa thì mình cũng chỉ là một thảo dân. Những năm qua, mỗi lần mừng thọ mình đều phải chờ ở bên ngoài, lần này bất ngờ được trở thành một tân khách được mời vào đại điện.

Quá bất thường.

"Vậy ta đổi câu hỏi, sinh nhật ngươi muốn nhận được quà gì?"

"Ngươi."

Tôn Triết Bình nói xong mới nhận ra lỡ lời, vội vàng đứng dậy, Trương Giai Lạc thì trừng to mắt, đôi môi mấp máy.

"Ngươi... tặng thì đều được." Tôn Triết Bình sửa lời, nhìn vẻ mặt Trương Giai Lạc hụt hẫng trong nháy mắt, tim hắn khẽ nhói lên.

Hai mươi ba.

Ăn uống linh đình, oanh ca yến vũ.

Tôn Triết Bình tuy bị tuyên vào điện nhưng dưới tư cách là thị vệ, đứng ở phía sau Trương Giai Lạc không hề nhúc nhích.

Hóa ra ngày mừng thọ hoàng thượng đều trôi qua như thế này, uống vài chén rượu, đưa vài phần lễ, đám vũ nữ múa vài điệu, chẳng có một chút tình cảm nào.

Tôn Triết Bình lại nghĩ đến một sinh nhật nào đó của Trương Giai Lạc, ban ngày ứng phó hết các loại thế trận, đêm đến hắn lại lấy một bình rượu từ ngự thư phòng, hai người ngắm trăng đối ẩm trong viện, uống đến tận lúc thần trí không còn tỉnh táo.

Hắn còn chút kí ức mờ nhạt về lần đó, chỉ nhớ Trương Giai Lạc say bí tỉ trước cả hắn, rúc trong ngực hắn nói mê.

Cũng chỉ có vào lần đó, hắn mới dám nói với Trương Giai Lạc câu nói mọi thường không cách nào cất lời...

Hai mươi bốn.

"Ta xin hiến vũ chúc thọ hoàng thượng."

Mẫu phi Trương Giai Lạc bước tới, làm ngắt dòng suy nghĩ của Tôn Triết Bình, cũng khiến quần chúng xì xào bàn tán.

Tự nguyện hạ thấp thân phận như vũ nữ, chẳng có chút tự giác của một phi tử, quả nhiên vẫn chỉ là một thảo dân không được giáo dục.

Nghe thấy những lời này, tay Trương Giai Lạc run rẩy nắm thành đấm. Tôn Triết Bình không một tiếng động vỗ vỗ lưng hắn mới khiến hắn ổn định lại tâm trạng.

Sau đó tiếng cười nhạo của chúng phi dần nhỏ xuống, vì điệu múa của nàng đã gây chấn động tứ tọa.

Tay áo thụng uốn lượn trong khoảng không, sắc phớt hồng dần chuyển thành trắng muốt, phất bay như cánh sen, chầm chậm bung cánh.

Mơn mởn màu phiến lá, biếc xanh nước mặt hồ, càng tôn lên đoá sen vừa nở rộ, hoạ thành bức tranh hái sen dưới ao trong.

Kết thúc điệu múa, Thục phi và hoàng thượng chăm chú nhìn nhau thật lâu, "Nô tì chúc hoàng thượng... Vạn thọ vô cương."

Hai mươi lăm.

Kết thúc yến tiệc, Trương Giai Lạc kéo hắn nhanh chóng quay về trạch viện, sau đó lấy một cái bao nhỏ từ trong tay áo nhét cho hắn.

"Đã bảo ngươi không cần cầm cho ta mà."

Tôn Triết Bình bất đắc dĩ, cũng không biết Trương Giai Lạc bị làm sao, hằng năm đều nhất định phải trộm một phần bánh ngọt của tiệc mừng thọ về chia cho mình.

"Mùi vị năm nay khác rồi, ngươi thử đi." Hắn nhét một cái vào miệng Tôn Triết Bình.

Vẻ mặt Tôn Triết Bình đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

"Ngươi có cảm thấy..."

"Bánh ngọt này rất giống vị mẫu phi ta làm?"

"Ừ."

"Ta cũng thấy thế, hay là đi hỏi thử xem?"

"Ngày mai đi, giờ sắp mưa rồi." Phía xa vang lên tiếng sấm sét đì đùng, chớp giật xẹt qua chân trời, tiếng sấm rền rĩ truyền đến khiến Tôn Triết Bình hoảng hốt.

Những chuyện xảy ra gần đây đều quá bất thường.

"Được, tiện thể bảo mẫu phi làm bánh đậu đỏ ngươi thích ăn nhất."

Nhưng ngày mai trong lời Trương Giai Lạc cuối cùng cũng không tới được.

Hai mươi sáu.

Tôn Triết Bình bị tiếng bước chân ồn ào làm tỉnh giấc.

Hắn suýt cho là lại có người tới ám sát Trương Giai Lạc nhưng mở cửa ra lại là cấm quân hàng lối chỉnh tề làm hắn kinh hãi.

"Các vị đêm khuya đến thăm là vì chuyện gì?"

"Lên!"

Đối phương đến đáp lời cũng lười, một đám người tiến lên, Tôn Triết Bình đánh đuổi từng đợt nhưng do quân số đối phương quá đông, không được bao lâu hắn đã bại trận.

Không thể để bọn họ vào! Trương Giai Lạc! Trương Giai Lạc vẫn còn ở trong!

"Nơi này là phủ đệ thái tử! Các ngươi tự mình xông vào không sợ rước họa vào thân sao!"

"Thái tử?" Tên đầu lĩnh khinh bỉ cười một tiếng, "Người ngươi nói là thứ dân Trương Giai Lạc sao?"

Hai mươi bảy.

Đến tận khi bị giam vào ngục, Tôn Triết Bình vẫn không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

Một đám thị nữ đang gào khóc ở ngục giam bên thấy hắn thì chào một tiếng Tôn đại ca.

Tôn Triết Bình từ miệng các nàng biết được câu chuyện một cách đứt quãng.

"Nói là thái tử mưu phản, bị giáng thành thứ dân... Tru di cửu tộc..."

"Mưu phản? Trương Giai Lạc mưu phản?" Tôn Triết Bình hừ một tiếng, tin Trương Giai Lạc mưu phản thì hắn thà tin Trương Giai Lạc là nữ nhân còn hơn.

"Vậy hắn và nương nương đâu? Có ở nơi đây không?"

Mấy thị nữ bị hỏi mặt xám như tro tàn, xô xô đẩy đẩy không muốn mở miệng.

"Nói."

"Thái tử điện hạ hắn... Bị xử trảm trong đêm... Nương nương nàng được ban cho lụa trắng tự xử..."

Hai mươi tám.

Ban đầu Tôn Triết Bình không tin, nhưng sau đó không lâu đã có thánh chỉ hạ xuống.

Trương Giai Lạc mưu phản, bị xử trảm, nương nương được ban chết bằng lụa trắng, vì tình xưa nghĩa cũ và đã tự nguyện bị bắt nên chỉ xử trí hai người, những người có liên can khác đều bị bắt vào thiên lao, đợi đến ngày sẽ lưu đày ra biên cảnh.

Giấy trắng mực đen.

Hai mươi chín.

Mấy tháng sau, Tôn Triết Bình bị áp giải vào thiên lao nghiêm ngặt nhất.

Mọi việc bắt đầu từ lúc hắn suýt bóp chết vị công công tuyên đọc thánh chỉ.

Tôn Triết Bình sống trong lao không quản thời gian trôi, ngày qua ngày hắn đều tránh sự giám sát của đám cai ngục mà lén làm một chuyện.

Hiện giờ đã tới lúc.

"Này." Hắn hắng giọng, mấy tháng liền không lên tiếng khiến đầu lưỡi hắn mấy đi sự linh hoạt, "Muốn biết dư đảng cấu kết với Trương Giai Lạc là ai không?"

Ba mươi.

Lần gần nhất nhìn thấy người trên vạn người này đã là ngày mừng thọ của hắn.

Hắn khi đó, dù không bình dị gần gũi nhưng cũng tuyệt đối không đáng hận như thế này.

"Dư đảng của Trương Giai Lạc?" Hoàng thượng nhìn kỹ hắn, "Nói nghe thử xem."

"Người đây chẳng có chút thành ý muốn nghe nào cả." Tôn Triết Bình lay lay xiềng xích trên tay, lại nhìn quan binh sau lưng hắn.

"To gan..."

"Không sao." Hoàng thượng ngắt lời tên quan binh quát lớn, "Các ngươi lui đi."

Chờ quan binh lui ra hết, Tôn Triết Bình mới vẩy vẩy xiềng xích trên tay.

"Còn thứ này."

Hoàng thượng trên long ỷ nở nụ cười, giọng nói vang vọng trong đại điện làm người ta sợ hãi.

"Mở ra để ngươi giết trẫm?"

Ba mươi mốt.

Tôn Triết Bình bị nhìn thấu thì đỏ mắt lao thẳng tới, nhưng cuối cùng lại đành chịu bị xiềng xích trói ở một góc, dù đôi tay đã hằn lên vết đỏ hắn vẫn không cách nào tiến thêm một bước.

"Ngươi giết hắn!"

"Vậy thì sao?"

"Hôm nay ta lấy mạng chó của ngươi rồi đi gặp hắn!"

"Trẫm có thể đưa ngươi đi gặp hắn."

"Vậy cũng phải đưa ngươi đi cùng!" Tôn Triết Bình phun từng cây kim mảnh trong miệng ra, hướng thẳng về phía yết hầu hoàng thượng.

Hoàng thượng chỉ nghiêng đầu, toàn bộ kim đâm vào long ỷ.

"Chiêu này của ngươi năm đó cũng từng được dùng rồi."

"Tôn Triết Bình... ý của trẫm là, có thể đưa ngươi đi gặp hắn còn sống."

Ba mươi hai.

"Ngươi có ý gì?"

"Chẳng lẽ lời trẫm rất khó hiểu?" Hoàng thượng phì cười một tiếng, "Trẫm không giết hắn."

"Ngươi trái lại giống trẫm khi còn trẻ vài phần, khó trách sao đứa nhỏ Trương Giai Lạc nay lại thích ngươi."

Ba mươi ba.

Lần đầu nghe Trương Giai Lạc tỏ tình lại là qua lời người khác thuật lại, còn là người đã giết Trương Giai Lạc, phụ hoàng của hắn.

Tôn Triết Bình nhớ lại vô số câu tỏ tình bị hắn tự tay gạt bỏ, cảm thấy vô cùng không đáng.

Sớm biết kết cục sẽ như vậy, ngay từ lần đầu tiên, hắn nhất định sẽ ôm chặt lấy người, cướp lời người định nói với hắn, hắn yêu người, sau đó dẫn người lưu lạc chân trời góc bể.

Ba mươi bốn.

Tôn Triết Bình bị ép nghe một câu chuyện.

Không khó để nghe ra, nam nhân và nữ nhân trong câu chuyện chính là người trước mắt hắn và mẫu thân Trương Giai Lạc.

Nam nhân khi ra ngoài nghỉ hè đã gặp được nữ nhân, sau đó hắn rơi vào bể tình.

Cuối cùng khi hắn thừa nhận thân phận, nữ nhân lấy tự sát ra uy hiếp để không phải tiến cung, sau cùng vẫn không thắng nổi nhu tình của nam nhân.

Chỉ là nam nhân cũng đồng ý với nàng, nếu có một ngày nàng muốn xuất cung hắn nhất định sẽ không ngăn cản.

Hắn cho rằng, tình yêu của nàng nhất định sẽ khiến nàng yên ổn nán lại bên cạnh hắn, nhưng hắn sai rồi.

Hắn không ngờ rằng, thê tử của mình, cũng là một người mẫu thân, trái tim của nàng sớm đã phân một nửa cho nhi tử của họ.

Mà lần này, nàng vì nhi tử, cuối cùng cũng dùng đến lời thệ ước khi xưa.

Ba mươi lăm.

"Thái... Trương Giai Lạc lùi việc tuyển phi lại, ngươi có biết nguyên nhân là gì không?"

Tôn Triết Bình không lên tiếng.

"Hôm đó hắn chạy đến trước mặt trẫm quỳ một ngày, nói là trong lòng đã có một người, không muốn lấy bất kì ai khác."

"Ban đầu trẫm còn tưởng hắn nhìn trúng cô nương nhà ai, không nghĩ đến..."

"Vài hôm trước khi Thục phi xuất cung, yêu cầu đưa Trương Giai Lạc và ngươi đi, khi đó trẫm mới hiểu."

"Chỉ là trẫm chỉ đồng ý để nàng đi cùng Trương Giai Lạc, không hề cho ngươi đi."

Tôn Triết Bình ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn.

"Bọn họ ở đâu?"

"Trẫm chỉ để bọn họ đi, chuyện khác không hề hỏi."

"Mấy ngày nữa ngươi sẽ chết ở trong ngục, từ rày về sau không còn người tên Tôn Triết Bình này nữa, ngươi hiểu chưa?"

Tôn Triết Bình im lặng một lát, "Vì sao hiện giờ lại thả ta đi?"

"Ta không muốn để hắn nương tựa sai người, " hoàng thượng không còn dùng "trẫm", "Xét thấy qua mấy tháng này, ngươi xứng với hắn."

"Nếu có thể, ta cũng muốn bên nàng trọn đời... Chỉ là không có nếu như."

"Với tư cách một phụ thân và một trượng phu, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm."

Ba mươi sáu.

Thư đồng của tiền thái tử tự sát trong ngục, cung nữ còn lại toàn bộ lưu vong.

Tôn Triết Bình nghe được tin này trong quán trà liền đè thấp vành nón, đứng dật rời khỏi.

Hắn rất rõ ràng hiện giờ hắn muốn đi đâu.

Nếu ta không phải hoàng tử, chúng ta nhất định có thể sống một cuộc sống rất hạnh phúc ở đây nhỉ.

Hiện giờ, ngươi không phải.

Ba mươi bảy.

Khi Tôn Triết Bình tìm thấy Trương Giai Lạc, người nọ đang ngồi bên hồ sen thổi sáo.

Thanh âm còn rất trúc trắc, khả năng là mới học được không bao lâu.

Rõ ràng khi nghĩ đến hắn trên đường thì tâm trạng vội vã đến vậy, hiện giờ nhìn thấy lại chỉ còn tĩnh lặng như mặt hồ. Việc mở lời hắn luôn nghĩ đến, giờ đây trong não trống rỗng một mảnh, chân cũng như đóng đinh trên mặt đất, không thể bước tiếp.

Kết thúc khúc nhạc, hắn mới gọi người một tiếng.

Người nọ quay lại, ngây ra.

"Đại... Tôn...?"

Sáo trong tay Trương Giai Lạc rơi xuống đất, lăn tròn rồi rơi xuống nước, tạo ra gợn sóng bé nhỏ rồi lại trở về tĩnh lặng. Cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, nhào tới ôm chặt Tôn Triết Bình. Như mất đi rồi lại có được, chỉ sợ đây là ảo giác của mình.

"Gần đây ăn không ngon hả, sao lại gầy đi rồi." Tôn Triết Bình vòng tay ôm lấy, đưa tay vuốt mái tóc dài của hắn.

Trương Giai Lạc bắt đầu rơi nước mắt, "Ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, nhưng ta chẳng có cách nào... ta nghe nói ngươi tự sát..."

"Ta biết."

"Ta thật sự không biết mẫu thân muốn đưa ta xuất cung, bằng không ta nhất định không để ngươi lại một mình..."

"Ta biết."

Hai người ôm ấp hồi lâu, nói rất nhiều chuyện, đều không có ý muốn chia ra.

"Tôn Triết Bình, ta..."

"Trương Giai Lạc."

Trương Giai Lạc nháy mắt đã nổi giận, "Vì sao ngươi lại ngắt lời ta! Ngươi rõ ràng biết ta muốn nói gì...!"

"Ta chỉ nghĩ lời này hẳn là nên do ta nói mà thôi."

Hắn hôn lên khóe mắt Trương Giai Lạc, nhìn hắn, "Trương Giai Lạc, ta yêu ngươi, ngươi có nguyện ý đi cùng ta suốt quãng đời còn lại không?"

"Ngươi... đã biết còn hỏi."

-Hoàn-​
 

Bình luận bằng Facebook