- Bình luận
- 196
- Số lượt thích
- 1,526
- Location
- AVAK's home
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hoàng Thiếu Thiên
Sản phẩm thuộc project
Longlasting Sparks of Dawn - Mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02/2022
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
[Song Hoa] Tương Tư Câm Lặng
Edit: Vic
_________________________________________________________________________________________________________
Một.Longlasting Sparks of Dawn - Mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02/2022
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
[Song Hoa] Tương Tư Câm Lặng
Edit: Vic
_________________________________________________________________________________________________________
Lần đầu Trương Giai Lạc gặp Tôn Triết Bình là năm hắn mười hai tuổi.
Trương Giai Lạc khi ấy vừa được sắc phong làm thái tử, nhận được muôn vàn vinh hoa và yêu chiều nên luôn cảm thấy bản thân không gì không làm được. Nhưng sự xuất hiện của Tôn Triết Bình đã giáng cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
Tỷ võ thì bại bởi sự biến hóa linh hoạt, so văn thì bại trước sự bác đại tinh thâm, thậm chí cả khi so mức độ được ưa thích thì tên kia cũng thân thiết với các thị nữ hơn.
Chuyện khiến hắn càng tức giận hơn chính là việc mình đường đường là Hoàng thái tử lại đột nhiên nhận một tên chả có xuất thân cao quý gì làm thư đồng cùng đọc sách, nên luôn ầm ĩ với phụ hoàng đòi đổi người. Nhưng từ khi biết tên này là người mẫu phi đích thân chọn từ trong dân gian ra thì hắn lại chẳng đề cập gì đến yêu cầu này nữa.
Trương Giai Lạc thiếu niên ngông cuồng, thậm chí có lúc dám xung đột với phụ hoàng của mình. Duy chỉ trước mặt một người hắn mới dằn lại cái tính muốn gì được đó kia.
Người đó chính là mẫu thân hắn.
Hai.
Trương Giai Lạc luôn cảm thấy kỳ lạ, mình tuy là thái tử, mẫu thân lại chỉ là nhất phẩm Thục phi nhưng mỗi khi hắn hỏi đến việc này, mẫu thân lại chỉ che mặt mà khóc.
Dần dà, Trương Giai Lạc cũng không dám hỏi đến nữa, không những không hỏi được gì mà còn làm cho mẫu phi không vui.
Hơn nữa, Trương Giai Lạc tuy là thái tử nhưng không hề nhiễm thói kiêu ngạo của hoàng tộc mà từ trong cốt tủy hắn lại là một người hiền lành. Có lẽ đây cũng là do chịu ảnh hưởng từ tính hiền thục dịu dàng của mẫu phi hắn.
Về sau Tôn Triết Bình theo lệnh hắn đi điều tra hắn mới biết được, mẫu phi mình không có xuất thân hoàng tộc gì, chỉ là một dân nữ bình thường phụ hoàng đưa về sau kì nghỉ hè, so thân phận hoàn toàn không bì được với gia tộc lớn của hoàng hậu nên bị chèn ép không ít. Chỉ là do mẫu phi nhận được toàn bộ sự sủng ái của phụ hoàng nên mình mới được phong làm Hoàng thái tử.
Sau khi Trương Giai Lạc biết được chuyện đó liền lập tức chạy đến tẩm cung của mẫu phi, nói sau này nhất định sẽ cố gắng để mẫu phi trải qua cuộc sống giàu sang sung túc.
Nhưng mẫu thân hắn chỉ cười mà không đáp lại.
Ba.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Trương Giai Lạc chẳng hề ưa gì Tôn Triết Bình.
Tuổi tác dù xấp xỉ nhưng đối phương lại cao hơn mình cả cái đầu. Hắn khác hẳn những người trong cung kia, trước giờ chưa từng bận tâm đến thân phận của mình, cần thắng cứ thắng, cần mắng cứ mắng, mình đã mấy lần hận không thể chém luôn đầu hắn nhưng vì có mẫu phi bảo vệ nên Tôn Triết Bình vẫn sống rất thoải mái.
Có những lúc mẫu phi còn tốt với Tôn Triết Bình hơn cả với hắn khiến hắn ghen tị không ít lần.
Quan hệ giữa bọn họ thật sự cải thiện vào năm Trương Giai Lạc mười ba tuổi.
Sau khi cung yến kết thúc, Trương Giai Lạc cùng chơi đùa với các hoàng tử khác ở hậu hoa viên phía sau, giữa đám đông hỗn loạn bỗng có người đẩy hắn một cái làm hắn rơi luôn xuống hồ.
Trương Giai Lạc không biết bơi.
Hắn cố gắng vùng vẫy, nước chảy vào trong miệng khiến hắn không thốt nổi câu cầu cứu. Mấy hoàng tử đứng trên bờ không có lấy một người xuống nước cứu hắn. Vào khoảnh khắc ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy không còn sống nổi lâu nữa thì một bóng đen từ bên cạnh phi ra, nhảy xuống cứu hắn lên bờ.
Hắn trước giờ chưa từng cảm thấy gương mặt Tôn Triết Bình đáng yêu như thế này.
Từ đo về sau, xưng hô của hắn với Tôn Triết Bình từ "tên tiểu tử này" trở thành "Đại Tôn". Mặc dù đối phương nhỏ hơn mình nửa năm nhưng Tôn Triết Bình lại cao hơn Trương Giai Lạc một cái đầu nên gọi vậy cũng chẳng có gì lấn cấn.
Việc này cũng đã kinh động đến thánh thượng, đến khi được hỏi, hắn chỉ nói mình bất cẩn nên trượt chân ngã xuống hồ. Từ lâu hắn đã học được cách phải ăn nói thế nào để bớt được phiền phức cho mẫu thân mình.
Rõ ràng là có người đẩy ta, xong chuyện hắn đã lén kể thật cho Tôn Triết Bình nghe.
Hôm sau liền truyền đến tin đồn một hoàng tử tối hôm trước bị thích khách đánh ngất khiến hoàng thượng phải cấm vệ quân tuần tra.
Trương Giai Lạc có hỏi Tôn Triết Bình xem có phải hắn làm không, người sau chỉ hừ một tiếng chẳng bảo đúng sai.
Bốn.
"Trong cung vui hơn hay ngoài cung vui hơn?"
"Ngoài cung."
"Trong cung có rất nhiều thứ bên ngoài không thể thấy được!"
"Ngoài cung cũng có rất nhiều thứ trong cung không có."
"Ví dụ?"
"Kẹo hồ lô, kịch đèn chiếu,... " Tôn Triết Bình kể ra một đống, chợt thấy ánh mắt Trương Giai Lạc càng lúc càng có chỗ sai sai làm hắn cảm thấy mình không nên kể tiếp nữa.
"Đại Tôn à, ngươi có cách nào để đưa ta ra ngoài không?"
"Không có." Tôn Triết Bình quả quyết từ chối, nếu Trương Giai Lạc xuất cung mà gặp chuyện bất trắc thì mình cũng không tránh khỏi vạ lây.
Nhìn Trương Giai Lạc vẻ mặt không vui mà đi mất, Tôn Triết Bình có chút áy náy. Thái tử từ nhỏ sống trong thâm cung, không được biết đến sự này vật kia thì quả thật là đáng tiếc, nhưng mình cũng không có năng lực để dẫn hắn ra ngoài mở mang.
Nhưng áy náy chưa được bao lâu, một ngày nào đó Trương Giai Lạc đột nhiên chạy tới tìm hắn, mặc đồ thị nữ, trên mặt dính đầy son.
Tôn Triết Bình bị dọa cho vô cùng kinh hãi.
Năm.
Về sau Tôn Triết Bình phải tìm một cung nữ kín miệng trang điểm hẳn hoi rồi làm tóc cho Trương Giai Lạc.
"Thế nào, giống tì nữ không?" Trương Giai Lạc khó chịu mà xách váy, xoay một vòng như mấy cô nương hay làm.
Tướng mạo Trương Giai Lạc vốn giống mẫu thân, sinh ra đã mang vẻ thanh tú trung tính, ngoại trừ chiều cao thì trang điểm lên xong quả thực cũng giống các nữ tử khác, thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều.
"Không giống." Tôn Triết Bình ngượng ngùng dời ánh mắt, Trương Giai Lạc nghe vậy thì cuống lên.
"Giống tiểu thư khuê ác hơn."
"Tiểu thư khuê các là gì?"
Tôn Triết Bình dành cả một buổi trưa để giải thích rõ từ này cho Trương Giai Lạc. Cũng bởi vì không thể giả trang thành tì nữ nên kế hoạch xuất cung coi như hoàn toàn đổ bể.
Sáu.
Rất nhanh thôi Trương Giai Lạc cũng sẽ hiểu được từ tiểu thư khuê các kia có ý gì.
Năm lên hai mươi tuổi, hắn bắt đầu nghênh đón những ngày tháng tuyển phi.
"Không đi! Ta không đi đâu!" Hắn gắng sức giữ lấy ván giường, liều mạng cũng không chịu ra khỏi cửa lớn tẩm cung. Tôn Triết Bình cũng bó tay, đành điểm huyệt hắn hai cái làm Trương Giai Lạc tê cứng trong nháy mắt.
"Ngươi điểm huyệt ta làm cái gì! Đại Tôn đừng vác ta đi! Ta không đi ta không đi!"
"Ngươi cũng hai mươi rồi, đừng trẻ con thế nữa." Tôn Triết Bình giọng nói toát ra sự u ám, dường như đã tức giận.
Những lần trước Trương Giai Lạc đều cáo bệnh không ra mặt, cuối cùng năm người đã được chọn thay, nên giờ chẳng còn lí do nào để tiếp tục như vậy.
"Ta...!" Trương Giai Lạc dường như có chỗ khó không thể nói, đành trơ mắt nhìn mình bị đưa vào trong xe ngựa.
"Huyệt kia sau nửa nén hương sẽ tự giải." Tôn Triết Bình nói xong xe ngựa liền khởi hành, Trương Giai Lạc biết lần này mình trốn không thoát.
Tôn Triết Bình đưa mắt nhìn hắn rời đi, thở dài.
Bảy.
Ngự sử lần lượt giới thiệu năm tiểu thư khuê các cho Trương Giai Lạc, xuất thân thế gia, hành vi cử chỉ phóng khoáng đĩnh đạc, biết lo việc nước đảm việc nhà, đều là những nữ tử hiếm có trong thiên hạ.
Nhưng từ đầu đến cuối Trương Giai Lạc đều để hồn vía trên mây, hắn bất giác nghĩ, tóc này quá dài, nói chuyện thế kia quá nhu mì, người nọ cũng quá là gầy yếu...
Người trong lòng mình phải là người một đầu tóc đen, ăn nói thoải mái chưa bao giờ khúm núm. Mi tâm luôn hơi nhíu, ánh mắt lại sáng rực, khi đối diện luôn khiến người ta phải ngây ra một lúc.
Tôn Triết Bình
Tay Trương Giai Lạc giữ chén trà run lên, đổ cả lên người.
Mặc kệ công công bên cạnh tất tả lên xem xét, ánh mắt Trương Giai Lạc bắt đầu rã rời, trong đầu toàn là hình bóng người kia.
"Ngươi cũng đã hai mươi rồi..."
Ta cũng đã hai mươi rồi, đã có người trong lòng.
"Phụ hoàng, hôm nay nhi thần không khỏe trong người, khẩn cầu phụ hoàng cho việc tuyển phi lùi lại, để nhi thần có thể cân nhắc kĩ càng, chọn ra một vị vương phi phù hợp, thay phụ hoàng phân ưu."
Tám.
Trương Giai Lạc tìm thấy Tôn Triết Bình phía sau hoa viên.
Khi tìm được, hắn đang ngồi trên lan can đình nghỉ mát, tay bẻ một cành liễu, ánh mắt nhìn về xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Hắn thả nhẹ bước chân nhưng lúc bước vào trong đình vẫn kinh động đến Tôn Triết Bình.
"Năm bước, ngươi xem này. Lần sau ta còn có thể đến gần hơn nữa."
"Hôm nay tâm trạng không tốt." Tôn Triết Bình xì một tiếng, mọi thường Trương Giai Lạc có thể đến gần hắn mười bước đã là chuyện khó, hôm nay lại bất ngờ rút ngắn khoảng cách hẳn một nửa.
"Tuyển được rồi?"
"Chưa." Trương Giai Lạc tự hào khoe, "Lùi lại rồi."
Cành liễu trên tay Tôn Triết Bình phát ra tiếng răng rắc rồi gãy mất.
"Sớm muộn cũng phải chọn thôi." Hắn xuống khỏi lan can, quay lưng về phía Trương Giai Lạc, "Nên về thôi."
Hắn dẫm lên khóm hoa dưới đất, bước chân lung lay không vững. Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay lả tả, khắc họa nên bóng hình mờ ảo.
"Tôn Triết Bình..."
Người nọ quay lại, ngẩng đầu lên nhìn Trương Giai Lạc đứng trong đình.
"Tôn Triết Bình", Trương Giai Lạc cười, "Nếu ta nói... ta đối với ngươi..."
"Thái tử điện hạ, gió lớn quá, nên về thôi." Tôn Triết Bình ngắt lời hắn với giọng điệu lạnh lùng.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tôn Triết Bình gọi hắn là thái tử điện hạ.
Có lẽ là do bị Tôn Triết Bình lạnh lùng ngắt lời, dũng khí vừa nãy cũng không sót lại chút nào. Cánh hoa bay trong không trung rơi xuống đất tựa như trái tim Trương Giai Lạc hiện giờ, bị bước chân người rời đi đạp lên từng bước lại từng bước đến khi không còn.
Chín.
Lần hoãn tuyển phị này kéo dài đến nửa năm.
Hoàng thượng dường như cũng nhìn ra chuyện Trương Giai Lạc có mâu thuẫn, trực tiếp cho năm người kia về, cũng không đề cập đến chuyện này nữa.
"Cứ yên tĩnh như này thật tốt." Trương Giai Lạc đang chơi ná trong cung, một viên đá bắn vào bình thủy tinh trên đầu tường không sai một li.
"Càng lúc càng chuẩn." Tôn Triết Bình khen hắn một câu, không ngờ lại khiến Trương Giai Lạc càng đắc ý.
"Hahaha, Trương Giai Lạc ta mà lị!"
"Nhưng bình thường chỉ có trẻ con vài tuổi mới chơi ná thôi." Tôn Triết Bình vừa luyện kiếm vừa lạnh nhạt nói.
"Trẻ con có bắn chuẩn được như ta không!" Trương Giai Lạc lè lưỡi một cái, nhìn thấy thầy dạy võ đang tới bèn cầm lấy kiếm khua mấy đường làm bộ làm tịch.
Có lẽ đưa ná cho hắn là một sai lầm. Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc làm ăn vớ vẩn mà thở dài.
Mười.
Nhân sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Trương Giai Lạc, hoàng thượng đáp lại nguyện vọng muốn xuất cung thăm thú của hắn.
Hắn từ chối đoàn người ngựa phụ hoàng sắp xếp, chỉ dẫn mỗi Tôn Triết Bình xuất cung.
"Ngươi cũng chả biết đề phòng nguy hiểm gì cả."
"Có thể nguy hiểm gì được chứ, không phải ngươi nói người bên ngoài cung đều rất tốt sao."
Thế nhưng người trong cung ra tay thì rất ác đó. Tôn Triết Bình không tiếp lời chỉ theo sát Trương Giai Lạc một tấc không rời.
Ăn cái gì Tôn Triết Bình cũng phải thử trước một miếng, chạm đồ gì Tôn Triết Bình cũng kiểm tra lại nửa ngày, thậm chí có người bất cẩn va phải Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình cũng muốn ấn lại ép hỏi xem do ai phái tới.
"Ngươi có phải sốt sắng qua rồi không."
"Là ngươi lơ là quá thì có!"
Nếu lén lút xuất cung thì thôi, đây còn quang minh chính đại được hoàng thượng chấp thuận, đồng nghĩa với việc tuyên bố với toàn hậu cung, thái tử xuất cung chỉ dẫn theo một thị vệ, muốn thủ tiêu phải nhanh lên không lỡ thôn này chẳng còn quán nào như thế nữa đâu.
Mười một.
Sự thật chứng minh, trẻ con chơi ná còn bắn chuẩn hơn Trương Giai Lạc.
Tôn Triết Bình ngồi một bên nhìn ván thứ năm bắt đầu, vô cùng buồn chán mà ngáp một cái.
"Thắng rồi!" Trương Giai Lạc vui vẻ chạy loạn lên, hoàn toàn quên mất việc mình mới chỉ thắng một trong năm ván.
"Được rồi, phải đi thôi." Tôn Triết Bình kéo cổ áo hắn, len lét nhét cho đứa nhỏ kia vài đồng.
"Đại Tôn ta thắng rồi hahaha."
"Thấy rồi, ngươi vui là được."
Trương Giai Lạc nghe được lời này bèn choàng qua vai Tôn Triết Bình, kéo lại gần rồi hôn lên gò má hắn.
Mười hai.
"Đại Tôn à ta sai rồi, ngươi mau vào trong này ngủ đi đừng ngồi ngoài đấy nữa."
"Im miệng!" Tôn Triết Bình ngồi trên nóc nhà, nghĩ về cái hôn ướt át bất ngờ của hôm nay mà suy nghĩ trong đầu đã rối tung rối mù cả lên.
Làm sao Trương Giai Lạc có thể không màng tới thân phận của hắn đây, hắn là thái tử, là hoàng đế đời sau, sớm muộn cũng sẽ phải kế thừa hoàng vị, kết hôn sinh con.
"Ta chỉ là vui quá nên mới thế thôi, ngươi chớ để tâm nha!" Trương Giai Lạc từ trong phòng nói vọng ra một câu sau đó im bặt.
Tôn Triết Bình vốn cũng không định ngủ, Trương Giai Lạc không cảnh giác nhưng hắn thân là hộ vệ không thể cũng như vậy.
Giữa màn đêm thăm thẳm, vài tiếng sột soạt bỗng truyền từ đâu tới, Tôn Triết Bình mở mắt, nhảy từ trên nóc xuống, vài món ám khí cùng lúc bay đi.
Từ chỗ tối vang lên vài tiếng kêu đau đớn, mấy người đã ngã xuống, những tên đang mai phục còn lại thấy đã bại lộ bèn trực tiếp cùng nhau xông về phía Tôn Triết Bình đang canh giữ ở cửa.
Mười ba.
Nhìn thi thể chất đống một chỗ, Tôn Triết Bình ném vũ khí đã dính đầy máu tanh đi, bước vào phòng.
Người nọ đã ngủ say, lồng ngực phập phồng theo quy luật. Tôn Triết Bình bước tới giường hắn, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
"Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mi tâm Trương Giai Lạc một cái rồi lập tức rời đi.
Mười bốn.
"Trương Giai Lạc ngươi cởi đồ của ta làm gì!"
"Ngươi có bị thương không? Ngươi có bị thương không!" Trương Giai Lạc gần như mất khống chế mà hỏi Tôn Triết Bình.
Sáng sớm Trương Giai Lạc vừa tỉnh dậy đã hiểu rõ đêm qua có chuyện gì xảy ra.
Mùi máu tanh qua cả một đêm mà vẫn không tản đi, khu vườn bị vấy máu đỏ, việc đầu tiên hắn làm chính là chạy đến phòng hông tìm Tôn Triết Bình.
"Ta không sao."
"Thế này mà là không sao?!"
"Không phải máu của ta, ngươi bình tĩnh."
"Ngươi! Vì sao ngươi không gọi ta!"
"Thái tử điện hạ, ta là thị vệ, vốn phải bảo vệ ngươi." Lại là ngữ khí lạnh nhạt đó.
Dù cho ta đứt tay gãy chân, ngươi cũng không thể mảy may chịu chút thương tổn nào.
-TBC-
Last edited: