Hoàn [Dawn 2022] [Song Hoa] Người theo đuổi sao trời

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1

Một sản phẩm thuộc project
LONGLASTING SPARKS OF DAWN - SINH NHẬT TRƯƠNG GIAI LẠC 2022

Người theo đuổi sao trời
Tác giả: ice hole

Ngày xửa ngày xưa, có một đại lục bị bao phủ bởi màn đêm dằng dặc. Tại đường chân trời xa xôi gắn hàng vạn ngôi sao lấp lánh, ánh sáng trắng ấm áp và dịu dàng tràn đầy đất tựa như kết tầng sương bạc tĩnh mịch.

Vào hạ chí hằng năm sẽ có một trận mưa sao băng, lũ trẻ vui mừng hớn hở mà chạy ra khỏi phòng, chúng vươn đôi tay nhỏ bé bắt lung tung trên bầu trời như muốn khóa chặt những đốm sáng hư vô mờ mịt kia trong lòng bàn tay.

Mọi người truyền miệng nhau, có một vị lữ khách dũng cảm mang theo thanh chiến mâu rời khỏi quê hương, xuyên qua rừng gai, mưa dung nham, biển băng sương dày và hang động đen kịt, chém giết ác long, đem mảnh sao rơi xuống từ trên trời cất vào trong lọ thủy tinh rồi mang về quê hương —— Chúng là thứ vật thể phát sáng vĩnh viễn không bị dập tắt.

Có người đối với chuyện này khịt mũi xem thường, ngôi sao có ích gì? Không hề có giá trị thực tế, là một thứ không cần thiết trong cuộc sống bình thường của người thường.

Mà hắn thì lại say đắm vào câu chuyện mạo hiểm như vậy.

Đồ tốt nhất, phải đặt số tiền cược lớn nhất mới có thể đánh đổi.

Thứ đạt được sau bao gian nguy trắc trở, hẳn cũng nên là trân bảo hi hữu nhất trên thế giới.

Thế nên hắn thu dọn bọc hành lý, gọn nhẹ ra trận, cùng người bạn đồng hành bước lên cuộc hành trình. Trước khi bình minh lên, tiến về phía chân trời lấp lánh đầy sao.

Đó là chuyến hành trình gian khổ và khó khăn, nhưng đối với những thanh thiếu niên thông minh còn mạnh mẽ như bọn hắn mà nói, đây lại giống buổi đi dạo công viên vui chơi đầy ung dung thú vị. Rừng thét gió lạnh là mê cung, cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát chính là sân trược băng to lớn, cự long cổ biến thành cầu trượt, mưa dung nham lại là trò bóng né.

Bọn hắn đốt lửa trại ở hoang mạc, biến mãnh thú đáng sợ thành những xiên thịt nướng chảy mỡ thơm phức.

Hằng ngày bọn hắn cười nói không chút sợ hãi, vừa đi vừa hát, sôi nổi thảo luận về chuyện sẽ gặp được kinh hỉ gì trong tương lai. Ánh nắng nhảy nhót trên vai, muôn vàn vì sao đều thắp sáng, vì bọn hắn mà soi tỏ con đường tối đen ở phía trước.

Hạ Chí năm đó đến sớm, những đốm sáng như vụn kim cương chậm rãi rơi xuống đường chân trời, rõ nét hơn nhiều lần khi nhìn ngắm ở quê hương .

Mu bàn chân tiếp xúc với lớp thuỷ triều lạnh giá, hắn vươn tay bắt lấy bóng sao băng trên đỉnh đầu, rồi quay đầu mà cười nhìn người bạn đồng hành:

“Xem đi, hiện tại chúng ta gần nó biết bao nhiêu.”

Bọn hắn ngao du khắp đại dương, mưa gió mưa đá xé rách cánh buồm, băng trôi đụng lệch mép thuyền. Mà nơi cập bến, là biển hoa bát ngát một màu anh túc đỏ thẫm. Bọn hắn sức cùng lực kiệt nhưng mặt mũi hăm hở, vỗ tay reo hò, rượt nhau nô đùa rồi té nằm vào biển hoa ôn nhu.

Hắn biết mình đã tiến gần hơn một bước tới mảnh đất của những ngôi sao.

Bọn hắn tiếp tục đi về phía chân trời.

Trong hang động đen kịt giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, chỉ có thể sờ được vách đá lạnh buốt để tiến lên. Hắn dẫn đường ở đằng trước, lặng lẽ tiến về phía cửa hang có ánh sao sáng như hạt đậu trong mắt, mà tốc độ đi theo của bạn đồng hành lại chậm chạp một cách kỳ lạ.

Hắn ngồi xổm chờ ở cửa hang thật lâu, người kia xem như cũng đi ra, chỉ là bộ dáng trông không giống lúc trước lắm.
Không biết là đụng phải thứ độc tố gì ở trong hang động, nó bắt đầu ăn mòn cơ thể từ bàn tay người kia, bàn tay vừa ấm áp vừa mềm mại, biến thành sắt thép cứng rắn, lạnh lẽo nặng nề.

Hắn cùng với người bạn đồng hành đã thay dáng đổi da thử qua rất nhiều phương pháp chữa trị, kim loại hóa vẫn như lời nguyền không thể giải ngày một lan rộng ra. Tứ chi và cơ thể nhanh chóng bị thay thế bởi sắt thép, mà trên cánh tay màu xám sắt chằng chịt những vết gỉ như rêu mọc. Cơ thể của người bạn đồng hành ngày một nặng nề, bước chân cũng ngày một chậm chạp. Hắn luôn có thể dễ dàng vượt qua bạn đồng hành chỉ với vài bước, sau đó dừng chân xoay người lại, mang nét mặt khổ sở nhìn người kia nhích đến gần mình.

Lại sắp tới đêm có mưa sao băng. Người bạn đồng hành rốt cục cũng dừng bước, vất vả nâng cánh tay rỉ sét sờ lên gương mặt ấm áp của hắn, nói: Đừng quan tâm đến ta, hai chân của ngươi, sinh ra là để chạy về phía những vì sao.

Hắn khẽ gật đầu, trong đôi mắt phản chiếu bầu trời ngàn sao.

Hắn lại quay đầu nhìn, chỉ nhìn một chút. Sau đó xoay người, dồn sức guồng chân chạy, quăng bạn đồng hành ở tít đằng sau lưng, tất cả mọi thứ xung quanh chuyển động cực nhanh, biến thành phong cảnh mơ hồ.

Hơi nóng bỏng rát như muốn cắt đứt khí quản, sức lực hai chân như sắp bị rút sạch, hắn chạy nhanh, hét to, hai tay vươn ra vung vẩy trong không khí, lao lên ngọn núi cao nhất, ngã mạnh xuống bùn đất. Sao Bắc cực khổng lồ nổ tung, cơn mưa ánh sáng đổ ập xuống người hắn, tất cả đều là huyễn cảnh chạm liền tan.

Bầu trời chỉ huyên náo trong chốc lát rồi lại trở về yên tĩnh. Hắn chống hai tay trên gối, miệng thở dốc. Trong lọ thủy tinh mang theo từ quê nhà vẫn trống không, cái nắp sắt tây mọc lên lớp gỉ đỏ, mở mãi vẫn không ra.

Khói bếp hương quê bị hắn bỏ lại ở nơi xa xôi ngàn dặm cây số, dù kiễng chân thế nào cũng không thấy được

Mà ngôi sao nhấp nháy vẫn treo mình tại chân trời xa không thể với.

Hắn nhếch khóe môi một cách tự giễu, phủi bụi đất dính khắp người, tiếp tục sải bước hướng về bầu trời sáng rực.

Trải qua chuyến hành trình cô độc, trước mặt hắn xuất hiện một thôn trang náo nhiệt. Các thôn dân đã lâu không gặp lữ khách vượt qua nửa đại lục để đến nơi này, sôi nổi tán tụng lấy sự anh dũng của hắn, mong hắn có thể giúp giết chết con rắn chiếm giữ miệng giếng, đuổi đi con lợn rừng chà đạp hoa màu.

Đây chỉ là những việc dễ như ăn bánh, hắn làm từng cái một. Mọi người cảm tạ sự cống hiến của hắn, vì hắn viết lên thánh ca, đưa cho hắn trang sức bằng vàng, dụng cụ bằng bạc, và thanh kiếm sắc bén khảm đá quý.

Hắn thản nhiên nhận lấy quà tặng, nhét vào một cái bao lớn vác lên vai rồi đi lang thang khắp thôn để tuần tra.

Gánh nặng phía sau đè đau nhức đôi vai, nhưng chúng đều là ý tốt của người khác thì sao có thể tùy tiện vứt bỏ đây. Hắn cất bước gian nan, tiến vào rừng cây rậm rạp, nhớ tới người bạn đồng hành bị hóa thành sắt thép của mình.

... Phải chăng người kia cũng từng gồng mình khiêng lấy gánh nặng, gian nan mà lê bước tiến về phía trước?

Động vật trong rừng chào đón hắn, con sóc trèo lên bờ vai của hắn, con nhím chui vào bọc hành lý của hắn, dê rừng dịu dàng cọ chân của hắn, nói nơi rừng sâu có bông hoa sắp héo, mong hắn có thể sử dụng ấm nước bằng bạc lấy ít nước ở giếng trong thôn, tưới xuống vùng đất kia, để cho chúng nó lần nữa nở rộ.

Đó thật là một đóa hoa mỹ lệ đến động lòng. Nhưng lúc này lại bị mặt trời chiếu héo, phờ phạc rủ nụ.

Hắn tháo bọc hành lý xuống rồi ném sang bên cạnh khóm hoa, cầm lấy ấm nước bằng bạc, dắt theo dê rừng, để con sóc trên vai, nhét con nhím trong túi. Hắn đem nước sạch tới rót xuống mặt đất khô cạn.

Thế nhưng, chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Ấm nước bạc bị rỉ nước, dòng nước trong veo vung vẩy khắp nơi, nhanh chóng bị đất nóng hấp thụ. Hắn hứng nước bằng cả hai tay, đi tiếp.

Chưa đủ, chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Hắn sức cùng lực kiệt té nằm bên cạnh khóm hoa, hai tay bị cọ rách, máu và mồ hôi cùng rót vào bùn đất. Đóa hoa tươi tắn như xảy ra kỳ tích, năm cánh hoa trắng bạc và xanh lam vươn lên xoay vần nở rộ, gió nhẹ lướt qua, dập dìu lấp lánh như những ngôi sao.

Hắn hái đóa hoa bỏ vào lọ thủy tinh. Thực vật rời xa không khí và đất mau chóng héo rũ.

Không đúng, đây không phải ngôi sao hắn muốn.

Sau cái ngày đó hắn bệnh nặng một trận, sốt đến bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy đã nằm trong một căn nhà kho ở cuối thôn. Những người được hắn giúp đỡ đều dịu dàng thu nạp hắn, con nhím đổi khăn lạnh cho hắn, con sóc nhét một quả sồi dưới gối hắn. Ánh sáng nhạt rơi xuống từ cửa sổ trên mái nhà, ngoài tường tràn ngập những lời ồn ào đầy ấm áp và quan tâm.

Hắn đột nhiên có cảm giác, cứ ở lại đây cũng không tệ, giúp thôn dân đánh đuổi dã thú, nhận lấy tôn kính của bọn họ, còn có thể lẳng lặng canh gác khóm hoa xinh đẹp kia.

Hắn đã rất mệt rất mệt rồi, một khi ngủ đi, sợ rằng sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại.

Thế là hắn nhắm mắt, khoan thai nằm trên giường. Dây leo mọc lên từ dưới đất, muốn trói chặt hắn cùng chiếc giường đá. Nhưng luôn có vài đốm sáng nhảy nhót trên mí mắt, quấy rầy khiến hắn chẳng thể nào an giấc nổi.

Hắn dụi mắt, tỉnh táo lại, có chùm sáng chói lóa xuyên qua giếng trời, vẫy gọi hắn rời khỏi phòng. Hắn dùng lực kéo đứt những sợi dây leo kia, để chân trần chạy ra cửa —— Thôn trang vào đêm yên lặng như tờ, chỉ có mỗi hắn đứng bên ngoài phòng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hành tinh khổng lồ mang sắc trắng dần mọc lên từ đường chân trời.

Nó to hơn mặt trời gấp hai mươi lần, nhưng thứ ánh sáng chiếu rọi mọi thứ trong đêm tối kia lại không ấm áp chút nào, bóng đêm dày đặc bị pha loãng thành màu xám mờ mờ. Nó treo lơ lửng nơi chân trời, như thần linh bễ nghễ chúng sinh. Tại thời khắc này lại không có một ai bên cạnh hắn, cùng hắn quỳ bái.

Tựa như đã lâu không nhìn kỹ đến vậy, hắn cảm khái mình ngu xuẩn biết bao, vậy mà cách nó xa đến thế.

Cùng lúc đó, hắn cũng chưa bao giờ gần với ngôi sao của mình như vậy.

Hắn lập tức vác bọc hành lý lên vai, không từ giã với bất cứ ai đã khởi hành thêm lần nữa. Vừa rời khỏi thôn trang không xa đã rơi vào đầm lầy, không nhúc nhích được dù chỉ nữa bước.

Hành lý trên vai thật sự quá nặng, mỗi cái giãy dụa là lại thêm một lần lún sâu. Hắn bèn dứt khoát ném hết những món trang sức vàng, dụng cụ bạc ra ngoài, mỗi lần vứt một thứ, thân thể cũng nhẹ hơn một phần. Thời điểm đầm lầy nhả hắn ra, trong tay chỉ còn lại mỗi thanh kiếm bén khảm đá quý. Rốt cuộc hắn đã có thể nở một nụ cười từ tận đáy lòng, hắn cúi người hôn lên lưỡi kiếm trong tay, tựa như đứa trẻ lần đầu rời nhà.

Mặt trời chói chang thay thế quả cầu khổng lồ ánh bạc, mọi người trong thôn dần dần tỉnh giấc, bọn họ sẽ sớm phát hiện ra những món quà bị ném lung tung đầy đất bên ngoài thôn.

Anh hùng tới từ phương xa mang đi thanh kiếm sắc bén từng chém lui dã thú vì bọn họ, lại vứt bỏ ấm bạc giúp bọn họ cứu sống đóa hoa.

Lúc hắn đi đến, hăng hái tựa như anh hùng có thể vì thôn mang đến phúc lợi vĩnh hằng.

Lúc hắn rời đi, lặng yên không một tiếng động, thậm chí không để lại nửa câu giải thích.

Hắn vung thanh kiếm sắc bén, lại lần nữa tiến bước vào khu rừng, thế giới xinh đẹp dịu dàng đột nhiên trở nên dữ tợn tàn nhẫn. Trời trong nháy mắt phủ đầy mây đen, dung nham nóng hổi trút xối xả như mưa, cổ thụ cao vút giăng rợp trời, lăng tiêu biến thành dây leo có gai độc cản bước đôi chân hướng về phía trước của hắn. Mỗi một nhát kiếm vung xuống, chất lỏng sền sệt của thực vật đều phun tung toé hết lên mặt hắn, cơn gió lạnh lẽo thê lương xuyên qua rừng rậm, tiếng sấm của Áo Cổ ầm vang rung trời tụ thành dòng lũ chỉ trích: “Là lỗi của ngươi! Là lỗi của ngươi! Bởi vì ngươi, những đóa hoa kia mới khô héo!!!”

Hắn không phản bác lại một câu, lao hết sức lực ra khỏi cánh rừng không thân thiện kia, sa mạc hoang vu trải dài dưới chân hắn.

Hắn phát hiện thân thể của mình đã không còn trẻ còn tràn ngập sức sống nữa, vết thương nhỏ xíu trên thân kiếm nứt ra, đôi chân từng cường tráng đã sớm chồng chất dấu vết. Cuộc hành trình giờ quen thuộc tựa như hô hấp, chẳng còn mới lạ và thú vị như hồi niên thiếu.

Hắn thở hồng hộc bò lên trên cồn cát cao nhất, nhìn về phía con đường lúc đến, khu rừng tối đen giờ đây nhỏ bé như được làm từ đồ chơi. Hành tinh khổng lồ tựa người bạn cũ đứng lặng im không tiếng động ở sau lưng, hạ xuống đầu hắn mũ miện màu bạc sáng rực, vì hắn tận lực dệt nên chiếc áo choàng.

Nhưng hắn không mảy may nhận ra, chỉ ngẩn ngơ nhìn chuyến hành trình đã ngăn trở và làm tổn thương mình, đột nhiên cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt mà nhếch khóe môi, tiếng cười trầm thấp dần chuyển thành tiếng cười to. Hai tay hắn bắt thành loa trên miệng, khàn giọng gào về phương xa: Ta không sợ ngươi!

Vị dũng sĩ không biết sợ là gì nâng lên thanh kiếm từng sắc bén mà nay đã sứt mẻ không thể tả, mũ miện vô hình hóa thành cát bụi trắng bạc, con đường vô tận vẫn trải dài dưới chân.

Trước khi bầu trời nhú nắng mai, hắn vẫn muốn bước tiếp về phía những vì sao.

Có lẽ là trong tương lai rất xa về sau, thời điểm hắn cuối cùng cũng leo lên được tảng đá gần với bầu trời sao nhất, đem mảnh sao rơi nóng hổi bỏ vào lọ thủy tinh trong ngực. Vứt giáp bỏ chạy trong đêm, mặt trời dần mọc lên soi sáng chặng đường gian khổ mà dằng dặc khi hắn đến.

Rừng gai hóa thành biển hoa, mưa nham thạch nóng chảy hóa thành cánh hoa đỏ thẩm bay tán loạn, sương mù dày đặc trên biển tản đi, ác long gầm gừ ngủ yên quanh tòa lâu đài như một chú mèo nhỏ.

Đóa hoa từng được hắn ưu ái cũng như quả quyết đoạn tuyệt vẫn nở rộ đầy kiêu hãnh và ngoan cường.

Mà ánh sáng của ngôi sao trong lọ càng chớp càng nhạt, cuối cùng biến thành một khối nham thạch bình thường không hiếm lạ gì.

END​

Khi một người tìm kiếm thứ gì đó,
hắn sẽ chỉ nhìn thấy mỗi
thứ mình đang tìm.
Sở dĩ hắn không tìm được gì,

không thu hoạch được gì
là vì hắn chỉ chuyên tâm vào
món đồ mà hắn mưu cầu,
vì hắn chấp mê với mục tiêu của mình.
Tìm kiếm nghĩa là có mục tiêu,
mà tìm thấy lại mang ý nghĩa tự do,
mở lòng, không cần đến mục tiêu.

——Hesse
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook