Trong thời đại Liên minh thương mại hoá này, Nghĩa Trảm là một đội cực đặc biệt khi nhắc đến Nghĩa Trảm = “tiền”, nhưng họ lại là một chiến đội cực kỳ ít dính vào quá trình thương mại hoá. 5 slot ra trận giữ nguyên từ khi ra mắt đến nay, thậm chí đến độ dù có mời “siêu cấp đại thần như Chu Trạch Khải, Hoàng Thiếu Thiên hay Vương Kiệt Hi có chuyển nhượng vào cũng phải xuống ghế thứ sáu ngồi”. Ngoài Nghĩa Trảm ra đến cả đội hình Luân Hồi Bá Đồ bốn ngôi sao còn chẳng dám phán láo tró như thế. Ở thành phố B nơi đã có Vi Thảo và Hoàng Phong cổ thụ rễ sâu sẵn, tình hình kinh doanh tuyên truyền của Nghĩa Trảm không xanh lắm, nhưng dường như họ cũng chẳng để tâm nhiều đến khâu doanh số. Chơi ngông cá biệt như Hưng Hân còn phải để ý guồng kinh doanh các kiểu, còn Nghĩa Trảm thì còn khác người hơn “mục tiêu khởi nguồn của người ta đã khác với số đông, sẽ không hợp lý nếu lấy hình thức lời lỗ bình thường để đánh giá”.
Tiền là một vấn đề nhạy cảm, Gia Thế mâu thuẫn vì tiền, Lâm Hải khủng hoảng kinh tế đến độ tiễn luôn tuyển thủ và nhân vật hạng sao duy nhất. Biết bao chiến đội trung và nhỏ như Lôi Đình thiếu tiền để đắp đồ nâng cấp nhân vật, chỉ đành ngậm ngùi nhìn các ông lớn bỏ xa mình trên cuộc đua trang bị. Dường như tiền luôn mang nhiều ý nghĩa tiêu cực với rất nhiều chiến đội, và thường người ta nhìn nó như một rào cản nhức nhối để vươn tới ước mơ “thuần khiết”.
Nhưng với Nghĩa Trảm, “tiền bạc” và “ước mơ” không hề là một cặp từ trái nghĩa.
Yên Vũ và Nghĩa Trảm đều bị bắt bài vì đội hình không linh động, gần như mọi trận đoàn đội đều có 5 slot cứng không xê dịch. Nhưng Yên Vũ là vì thương mại hoá, ngược lại Nghĩa Trảm làm thế là bởi tâm nguyện thuở ban đầu của một đám bạn thân muốn đánh Vinh Quang trên sàn đấu chuyên nghiệp. Đương nhiên cách họ áp dụng hơi cứng nhắc, nhưng ngẫm lại, cũng là một dạng “sơ tâm bất biến” dù còn vụng về và ngây thơ.
Điều đáng quý nhất ở hội Nghĩa Trảm, chính là bọn họ đơn giản là một đám bạn thân thiết cùng nhau phấn đấu cố gắng vì một ước mơ chung của họ, dù đó là phương thức gì đi nữa. Nhiều người có thể ngứa mắt vì họ đập tiền đi nữa, nhưng chính Diệp Tu cũng đã từng nói với Trần Quả khi cô chê Nghĩa Trảm chỉ là một đám con ông cháu cha rằng, “Họ sướng quá, đỡ tốn biết bao công sức”. Đường Nhu cũng là con ông cháu cha đó thôi, chẳng qua chiến đội đến với cô có tên là Hưng Hân, không phải Nghĩa Trảm. Đơn thuần là phong cách và con đường họ chọn khác nhau thôi, một bên thì che giàu, một bên thì show giàu. Nhưng điều đó chưa bao giờ làm ước mơ của cô hay của họ ai thua kém gì ai cả.
“Họ không vào giới chuyên nghiệm chỉ để ngắm cảnh, họ nghiêm túc muốn chơi ra trò trong cái giới này.” Khi bạn nghèo rớt mồng tơi như Hưng Hân bạn nói đánh vì đam mê, người ta sẽ tin bạn. Khi bạn giàu nứt đổ đổ vách như Nghĩa Trảm và bạn có thể nói đánh vì đam mê, người ta cũng tin bạn. Đến cả Diệp Tu khi đến thăm quan Nghĩa Trảm còn phải xuýt xoa khen một câu “Đỉnh đấy!” không hề khách sáo gì “vì từ nhà thi đấu này có thể thấy được sự khát vọng của Lâu Quan Ninh đối với Vinh Quang.” Xây sân đấu riêng cho mình là chuyện xa xỉ không phải đội nào cũng làm được nên chiến đội mới chập chững vào Liên minh, thậm chí còn chưa chắc có trụ nổi năm đầu tiên hay không, dám bỏ ra một mối đầu tư rủi ro cực cao hồi báo thấp. Nghĩa Trảm giàu chứ đâu ngu, vì ngay từ đầu họ không đi theo lối kinh doanh thông thường.
Mọi con đường đều dẫn đến Rome, ở sàn đấu lấy thực lực nói chuyện này, không ai là bao cát thùng rỗng kêu to mà có thể trụ vững đến nay cả. Nếu có tiền tự cung tự cấp, theo đuổi ước mơ của mình, tiết kiệm được công sức, thì tội gì không làm? Nghĩa Trảm đầy mùi tiền, lại chẳng hề bị tiền chi phối, tính ra cũng là một đoá hoa lạ của Liên minh.
Nhưng không thể phủ nhận nếu Nghĩa Trảm muốn nâng cao thành tích hơn nữa, thì họ cần thay đổi. Khá trông chờ tương lai Nghĩa Trảm sẽ xử lý tình huống sau khi bị Hưng Hân bắt bài lượt đi như thế nào để xem họ làm sao để vừa trung hoà giữa cái chất riêng của đội hình ra sân vừa không bị bắt bài lặp lại nữa. Đây không chỉ là vấn đề đội trưởng muốn ai lên đánh, nhưng thực lực tuyển thủ và đầu tư nhân vật ở Nghĩa Trảm chênh lệch quá lớn. Trừ 5 người hội bạn Lâu Quan Ninh ra, còn lại các tuyển thủ khác gần như là sống vật vờ gom đại cho đủ số chứ không có thực lực gì.
Đã vậy tuy rằng Nghĩa Trảm rất chịu chi để đắp đồ cho nhân vật, hay họp tác buôn bán vật liệu với Diệp Tu, thường xuyên chú ý tình hình chuyển nhượng lúc hốt Phong Mang Tuệ Kiếm về lột trang bị xuống đắp cho Trảm Lâu Lan vân vân… nhưng đãi ngộ đó chỉ áp dụng cho hội 5 anh em siu nhơn. Điểm tốt là “kiểu tập trung khác thường như thế sẽ giúp nhân vật chủ lực mạnh hơn hẳn”, rút ngắn khoảng cách với các đội mạnh. Điểm xấu là ngoài 5 anh em siu nhơn thì thành viên còn lại đều không được tút đồ. Có thể vì ban đầu không suy tính tới tình huống cần người khác thay lên cho linh động đội hình nên bây giờ muốn cũng chẳng có ai để thay. Tôn Triết Bình không thể lên trận đoàn đội, đôi khi solo còn phải vắng mặt, nên không nằm trong phạm vi suy xét.
Đương nhiên chính hội Nghĩa Trảm vẫn còn ham mê góp mặt đủ mọi trận đấu đoàn nên có lẽ dù biết vấn đề đó nhưng vẫn chưa gấp lắm. Ngoài vụ chào mời chị em họ Thư thử rồi nhanh chóng từ bỏ khi thấy kèo không thơm thì đến cuối mùa 10 vẫn chưa thấy động thái nào khác họ sẽ thay đổi tình trạng này. Về lâu về dài nếu muốn xếp cao ở bảng tổng sắp thì họ cần chủ động làm phong phú lựa chọn nhân sự hơn.
Mà thật ra để Nghĩa Trảm đi đến tình hình ngày hôm nay cũng là một quãng đường thú vị. Ngoài Hưng Hân, Nghĩa Trảm là chiến đội mới được miêu tả khá kỹ quy trình chuẩn bị trước khi vào Liên minh hiện nay từ giai đoạn trong game phô trương thanh thế đặt mục tiêu là quán quân, va chạm dần với các tuyển thủ chuyên nghiệp rồi điều chỉnh mục tiêu hợp lý hơn không bét bảng để bị loại, dần thích ứng với giới chuyên nghiệp khốc liệt.
Khâu chuẩn bị trước khi vào Liên minh của họ rất tốt, không lóng ngóng tay chân như Trần Quả. Thế lực công hội ổn định trải rộng các khu “Nghĩa Trảm Thiên Hạ được thành lập không phải do một phút ngẫu hứng, đương nhiên phải sớm tích lũy vốn liếng ở khu thường“, rất tích cực gom vật liệu để làm nâng cấp đồ bạc. Dù rằng nhìn bề ngoài trang bị nhân vật trong game của họ quá cùi bắp để có thể lên sàn đấu chuyên nghiệp, nhưng đến Diệp Tu cũng ngửi ra chắc chắn họ sẽ có kế hoạch thay đổi khi go pro. Tuyên truyền khá khéo léo từ vụ phản bác tin đồn Diệp Thu sẽ gia nhập, nhưng cũng PR rầm rộ đến độ hot hòn họt cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp Hoàng Thiếu Thiên Vương Kiệt Hi cũng nghe tiếng “Trảm Lâu Lan chính là người muốn lập chiến đội mới, còn ai trong Vinh Quang còn không biết chứ?” Hội Lâu Quan Ninh khi tiếp xúc đã nhìn ra được Trần Quả không phải chủ thật sự mà Diệp Tu nắm quyền nhiều hơn, chứng tỏ mắt nhìn khá tinh và hiểu rõ các quy trình về đăng ký chiến đội, không phải dạng lơ ngơ chưa trải đời, có lẽ đến từ bối cảnh xã hội của họ.
Sau khi bị tuyển thủ chuyên nghiệp dần 1 trận giác ngộ ra mình cần luyện tập nâng trình thì họ rất chăm đi theo Diệp Tu học hỏi, tham gia cướp vật liệu tích trữ, tăng phối hợp đoàn đội… Từ sau khi mở mang tầm mắt thì họ có tinh thần ham học cầu tiến rất cao chứ không vênh váo atsm đặt mục tiêu viễn vông nữa, mà tập trung cải thiện từng chút một. Biết nhìn nhận cách biệt ở đâu, như lời Diệp Tu từng dạy Đường Nhu, là bước đầu tiên để rút ngắn cách biệt đó.
Mùa giải ra mắt mặc kệ nhiều người trông đợi kết quả giật gân từ mình, “may mà những điều đó không khiến chiến đội Nghĩa Trảm lạc lối. Họ bước từng bước vững vàng, ấy vậy mà những bước đầu tiên cũng cực kỳ gian nan” kể cả khi đã hạ mục tiêu xuống thấp chỉ cần trụ chân ở Liên minh là được. Song dần dần qua nửa vòng bảng bị dập tơi tả, vứt bỏ cái suy nghĩ ngây thơ trang bị tốt có thể cân thực lực chân chính mà ráng tăng trình và kinh nghiệm, thì thành tích cũng đón chút khởi sắc. Lần đầu tiên Nghĩa Trảm thắng hơn nửa số điểm với tỷ số 7-2 hạ gục 301 một đội khá mạnh nhích khỏi vùng nguy hiểm bị loại. Sau đợt hoạt động Noel nâng level 75 khiến đồ bạc level 70 Nghĩa Trảm mua từ Vô Cực trở nên thâm lỗ, thay vì ủ ê thì họ đều nghĩ thoáng “chính cảm xúc đó đã thúc đẩy bọn họ, trận này ai nấy đều phát huy xuất sắc”, lần đầu tiên thắng trọn 10-0.
Nói về đội trưởng Lâu Quan Ninh một chút vì đội trưởng luôn là linh hồn trong đội. Đằng này đội trưởng còn là ông chủ nữa, linh hồn x2, đặc biệt đến độ “dù không đánh ra được thành tựu gì cũng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật huyền thoại trong sử sách Liên minh”. Như đã nói thì Nghĩa Trảm là một đội rất “thuần” theo một nghĩa nào đó, thưởng thức và yêu quý Vinh Quang rất đơn thuần. Sân thi đấu riêng đắt đỏ “gã bằng lòng làm vậy chứng tỏ quyết tâm của gã giành cho Vinh Quang to lớn nhường nào” dù Lâu Quan Ninh từng được truyện miêu tả nhiều lần là không phung phí vô tội vạ, không vung tiền như rác. Hắn từng từ chối sách kỹ năng của Diệp Tu, cũng từng khựng tay không lôi kéo 2 chị em họ Thư nữa, bởi hắn tỉnh táo nhìn nhận chiến đội mình không thể tiến vào top 8 nhờ điểm kỹ năng hoặc 2 tân binh mới toanh chứ không bị mụ đầu bởi PR bóng bẫy. Lần đầu Nghĩa Trả thắng 10-0 khoe với Diệp Tu cũng chỉ vì muốn chia vui chứ “Lâu Quan Ninh càng ngày càng chuyên nghiệp, một trận toàn thắng cũng không khiến gã cảm thấy đội mình như cá chết vùng dậy, gã chỉ vui mừng vì sĩ khí được dâng cao mà thôi.”
Sau khi bị Hoàng Thiếu Thiên kick ass bằng việc nắm bắt cơ hội cực chuẩn, Lâu Quan Ninh dù ủ rũ chưa hoàn hồn nhưng lại rất bất giác mê cái chủ nghĩa cơ hội vừa đánh sml mình. Đứng xem Quân Mạc Tiếu PK Dạ Vũ Thanh Phiền, hắn dễ bị chấn động bởi trận đấu hay, đơn thuần là bái phục tuyển thủ mạnh, đến nỗi còn ngóng Hoàng Thiếu Thiên sẽ giở pha lật kèo phút chót bằng chủ nghĩa cơ hội như trong trận với mình nữa. Xem ra idol tiềm năng của Lâu Quan Ninh đều xuất thân Lam Vũ, đến độ mém nữa hớ hàng hô cổ vũ cho Hoàng Thiếu Thiên trước mặt lũ bạn. Tuyển thủ chuyên nghiệp hơn ai hết rất mê xem những trận tranh tài đỉnh cao, tuy rằng lúc này Lâu Quan Ninh chưa phải tuyển thủ nhưng đã ôm tâm thái thưởng thức những trận đấu hay đến độ bỏ qua phe phái rồi.
Tính ra Lâu Quan Ninh cũng là anh chàng có số thú vị. Diệp Tu lúc này đang giải nghệ tạm không tính nhé, lần đầu tiên Lâu Quan Ninh đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp là Hoàng Thiếu Thiên trong đấu trường trước mặt một rừng các tuyển thủ khác, trong đó có acc Phong Mang Tuệ Kiếm của Vu Phong đứng xem. Anh chàng đại gia từng run rẩy trong lòng, tinh thần hoảng hốt khi nhìn thấy tuyển thủ ngôi sao mình thích nhất xem mình đánh. Về sau, Lâu Quan Ninh mời được cựu đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết Bình về dưới trướng, thách đấu thần tượng Vu Phong ở Tân binh khiêu chiến dù thua cũng rất phong độ, rồi sau nữa lại mua Phong Mang Tuệ Kiếm bị Lam Vũ bỏ xó sau khi Vu Phong chuyển nhượng về lột sạch trang bị đắp cho mình.
Trong trận Tân binh khiêu chiến mùa 9, Lâu Quan Ninh chọn Vu Phong idol mình ngưỡng mộ, “nhưng sự yêu thích của gã cũng không phải kiểu nịnh hót đại thần như nhiều tân binh khác, gã chỉ tán thưởng và ca ngợi mà thôi”. Điều thú vị là cả Vu Phong và Lâu Quan Ninh đều đánh giữ sức, đúng nghĩa thi đấu là chính hữu nghị là mười. Thú vị nữa là những ai ôm thành kiến về Lâu Quan Ninh chỉ là nhà giàu mới nổi kiêu ngạo đều phải bị phong cách của đại gia nổi tiếng Vinh Quang chinh phục khi nhìn thấy “Lâu Quan Ninh thái độ lịch thiệp, trò chuyện cùng Vu Phong rất vui vẻ. Rõ ràng gã chỉ là một nhân vật nhỏ trong đám tuyển thủ, đứng cạnh đại thần Ngôi Sao Tụ Hội lại không hề thua kém.” Ngẫm lại Lâu Quan Ninh đã có sự chuyển biến trong tâm lý khá nhiều trong cách nhìn nhận tuyển thủ chuyên nghiệp từ thần thánh sang đồng nghiệp và đối thủ ngang tầm khá tốt sau khi bước chân vào Liên minh, khác xa hồi bị vây xem trong game mà còn hoảng hốt đơ tay.
Người đội trưởng sẽ mang nét đặc sắc của chiến đội, ở đây theo tui là chữ “nghĩa”. Còn xét trên thân phận ông chủ thì Lâu Quan Ninh “không chỉ xây dựng chiến đội từ mỗi góc độ lợi ích kinh tế như các ông chủ khác”. Tên công hội, tên chiến đội, đội hình ra sân, không ngại mời tuyển thủ gia nhập chỉ vì thương cảm, cách giao thiệp với người khác đều nói lên chữ “nghĩa” đó.
Lâu Quan Ninh từng dẫn Diệp Tu thăm thú cơ sở vật chất của mình, từng nhắn tin chia sẻ niềm vui lần đầu hốt 10-0 cho Diệp Tu chỉ vì chia vui với bạn bè chứ không phải khoe mẽ atsm, từng rất nhiều lần đãi Hưng Hân đi ăn nhậu khi họ sang thành phố B thi đấu, mùa 10 dù họ thua trắng Hưng Hân 0-10 ngay trên sân nhà cũng thật lòng đãi khách vì nghĩ đây là lần duy nhất suốt mùa đội bạn bay đến đây. Lâu Quan Ninh từng trả lời rất nhiều câu hỏi về kinh doanh chiến đội cho Trần Quả, thậm chí cho mượn team cố vấn, không keo kiệt giới thiệu đám nhà đầu tư cho Trần Quả để móc nối giúp cô trong bữa tiệc xã giao. Lúc cậu thiếu gia nhà giàu khinh thường khiêu khích Diệp Tu Đường Nhu đánh đàn piano, trong khi tất cả mọi người ở bữa tiệc đang do dự không biết xử lý như nào thì riêng nguyên team Nghĩa Trảm rất có nghĩa khí đứng ra khai trừ cậu thiếu gia nọ khỏi club. Có thể thấy quan hệ của Nghĩa Trảm và Hưng Hân thật sự khá thân, dù sao khởi điểm đều là 2 đội mới vào Liên minh chân trước chân sau còn quen từ game ra.
“Tiền bối hãy suy nghĩ thử đi.” Lâu Quan Ninh tỏ ra nôn nóng, nhưng chuyện này cũng không phải giả vờ. Lâu Quan Ninh không ngại vì thương cảm mà giúp Tôn Triết Bình. Là một kẻ yêu Vinh Quang, một ông chủ kiêm tuyển thủ như Lâu Quan Ninh sẽ không chỉ xây dựng chiến đội từ mỗi góc độ lợi ích kinh tế như các ông chủ khác. Nhưng gã nôn nóng như thế bởi gã thật sự muốn đại thần như Tôn Triết Bình đến giúp đội mình. Giả sử Tôn Triết Bình thật sự thương lành quay về, có khi Lâu Quan Ninh lại phải cân nhắc lắm mới dám mời, dù mời được rồi cũng có thể an bài không thỏa đáng. Còn Tôn Triết Bình, tuy có thực lực nhưng do thương tích mà không thể ra sân như một tuyển thủ bình thường, với gã rất tàn nhẫn, nhưng đó lại vô cùng phù hợp với Nghĩa Trảm mà Lâu Quan Ninh mong muốn.”
Còn nhớ lời khuyên Diệp Tu từng bảo mấy cậu nên tìm một lão tướng có kinh nghiệm đến toạ trấn trong đội? Tuy Lâu Quan Ninh luôn đi săn mời nhân tài không ngừng như mời Diệp Tu, chị em họ Thư, Tôn Triết Bình… nhưng nếu để ý thì không phải ai giỏi cũng hốt vô tội vạ. Diệp Tu lúc ấy đã giải nghệ nằm nhà, hai chị em họ Thư dù giỏi nhưng chỉ là tân binh, còn Tôn Triết Bình giải nghệ do bị thương ở tay nên không thể lên sân lâu. Đều là trường hợp đặc biệt chứ không có ai là tuyển thủ đang hoạt động cả. Một chiến đội kỳ dị dù giỏi đến đâu có vào cũng không có slot ra sân trận đoàn đội như Nghĩa Trảm rất khó thu hút những tuyển thủ trẻ trung muốn toả sáng, và nếu giữ chân bằng yếu tố lương bổng thì chính họ lại cảm thấy uổng cho người ta.
Nhưng người một nhà rồi cũng sẽ về cùng một cửa. Lâu Quan Ninh mời Tôn Triết Bình về Nghĩa Trảm bởi muốn team tốt hơn, hắn thấy được Tôn Triết Bình chính là lão tướng giàu kinh nghiệm Diệp Tu từng khuyên mình tìm. Trước giờ Lâu Quan Ninh ăn ở có đức không muốn liên luỵ những tuyển thủ khác bởi Nghĩa Trảm cố định đội hình ra sân, nhưng nay mảnh ghép phù hợp cuối cùng cũng sẽ xuất hiện. Đối với Tôn Triết Bình mà nói, Nghĩa Trảm cũng là một lựa chọn thích hợp để có thể trở về trên sàn đấu, chấn thương tay vắng mặt trận đoàn đội của mình sẽ không ảnh hưởng đến team. Tính ra Nghĩa Trảm và Tôn Triết Bình đều là người rộng rãi. Sau khi Tôn Triết Bình đánh khiêu chiến giúp Hưng Hân xong đã từ chối không nhận tiền thưởng Trần Quả đưa. Nói chung đều là chung team thanh niên Bắc Kinh thi đấu vì giàu có tinh thần là chính, giàu có vật chất là phụ cả.
Cuối cùng như thường lệ, không hô khẩu hiệu không chịu nổi:
Nghĩa Trảm Thiên Hạ, Nghĩa Bạc Vân Thiên, Tiền Bạc Chi Liền
Tiền là một vấn đề nhạy cảm, Gia Thế mâu thuẫn vì tiền, Lâm Hải khủng hoảng kinh tế đến độ tiễn luôn tuyển thủ và nhân vật hạng sao duy nhất. Biết bao chiến đội trung và nhỏ như Lôi Đình thiếu tiền để đắp đồ nâng cấp nhân vật, chỉ đành ngậm ngùi nhìn các ông lớn bỏ xa mình trên cuộc đua trang bị. Dường như tiền luôn mang nhiều ý nghĩa tiêu cực với rất nhiều chiến đội, và thường người ta nhìn nó như một rào cản nhức nhối để vươn tới ước mơ “thuần khiết”.
Nhưng với Nghĩa Trảm, “tiền bạc” và “ước mơ” không hề là một cặp từ trái nghĩa.
Yên Vũ và Nghĩa Trảm đều bị bắt bài vì đội hình không linh động, gần như mọi trận đoàn đội đều có 5 slot cứng không xê dịch. Nhưng Yên Vũ là vì thương mại hoá, ngược lại Nghĩa Trảm làm thế là bởi tâm nguyện thuở ban đầu của một đám bạn thân muốn đánh Vinh Quang trên sàn đấu chuyên nghiệp. Đương nhiên cách họ áp dụng hơi cứng nhắc, nhưng ngẫm lại, cũng là một dạng “sơ tâm bất biến” dù còn vụng về và ngây thơ.
Điều đáng quý nhất ở hội Nghĩa Trảm, chính là bọn họ đơn giản là một đám bạn thân thiết cùng nhau phấn đấu cố gắng vì một ước mơ chung của họ, dù đó là phương thức gì đi nữa. Nhiều người có thể ngứa mắt vì họ đập tiền đi nữa, nhưng chính Diệp Tu cũng đã từng nói với Trần Quả khi cô chê Nghĩa Trảm chỉ là một đám con ông cháu cha rằng, “Họ sướng quá, đỡ tốn biết bao công sức”. Đường Nhu cũng là con ông cháu cha đó thôi, chẳng qua chiến đội đến với cô có tên là Hưng Hân, không phải Nghĩa Trảm. Đơn thuần là phong cách và con đường họ chọn khác nhau thôi, một bên thì che giàu, một bên thì show giàu. Nhưng điều đó chưa bao giờ làm ước mơ của cô hay của họ ai thua kém gì ai cả.
“Họ không vào giới chuyên nghiệm chỉ để ngắm cảnh, họ nghiêm túc muốn chơi ra trò trong cái giới này.” Khi bạn nghèo rớt mồng tơi như Hưng Hân bạn nói đánh vì đam mê, người ta sẽ tin bạn. Khi bạn giàu nứt đổ đổ vách như Nghĩa Trảm và bạn có thể nói đánh vì đam mê, người ta cũng tin bạn. Đến cả Diệp Tu khi đến thăm quan Nghĩa Trảm còn phải xuýt xoa khen một câu “Đỉnh đấy!” không hề khách sáo gì “vì từ nhà thi đấu này có thể thấy được sự khát vọng của Lâu Quan Ninh đối với Vinh Quang.” Xây sân đấu riêng cho mình là chuyện xa xỉ không phải đội nào cũng làm được nên chiến đội mới chập chững vào Liên minh, thậm chí còn chưa chắc có trụ nổi năm đầu tiên hay không, dám bỏ ra một mối đầu tư rủi ro cực cao hồi báo thấp. Nghĩa Trảm giàu chứ đâu ngu, vì ngay từ đầu họ không đi theo lối kinh doanh thông thường.
Mọi con đường đều dẫn đến Rome, ở sàn đấu lấy thực lực nói chuyện này, không ai là bao cát thùng rỗng kêu to mà có thể trụ vững đến nay cả. Nếu có tiền tự cung tự cấp, theo đuổi ước mơ của mình, tiết kiệm được công sức, thì tội gì không làm? Nghĩa Trảm đầy mùi tiền, lại chẳng hề bị tiền chi phối, tính ra cũng là một đoá hoa lạ của Liên minh.
Nhưng không thể phủ nhận nếu Nghĩa Trảm muốn nâng cao thành tích hơn nữa, thì họ cần thay đổi. Khá trông chờ tương lai Nghĩa Trảm sẽ xử lý tình huống sau khi bị Hưng Hân bắt bài lượt đi như thế nào để xem họ làm sao để vừa trung hoà giữa cái chất riêng của đội hình ra sân vừa không bị bắt bài lặp lại nữa. Đây không chỉ là vấn đề đội trưởng muốn ai lên đánh, nhưng thực lực tuyển thủ và đầu tư nhân vật ở Nghĩa Trảm chênh lệch quá lớn. Trừ 5 người hội bạn Lâu Quan Ninh ra, còn lại các tuyển thủ khác gần như là sống vật vờ gom đại cho đủ số chứ không có thực lực gì.
Đã vậy tuy rằng Nghĩa Trảm rất chịu chi để đắp đồ cho nhân vật, hay họp tác buôn bán vật liệu với Diệp Tu, thường xuyên chú ý tình hình chuyển nhượng lúc hốt Phong Mang Tuệ Kiếm về lột trang bị xuống đắp cho Trảm Lâu Lan vân vân… nhưng đãi ngộ đó chỉ áp dụng cho hội 5 anh em siu nhơn. Điểm tốt là “kiểu tập trung khác thường như thế sẽ giúp nhân vật chủ lực mạnh hơn hẳn”, rút ngắn khoảng cách với các đội mạnh. Điểm xấu là ngoài 5 anh em siu nhơn thì thành viên còn lại đều không được tút đồ. Có thể vì ban đầu không suy tính tới tình huống cần người khác thay lên cho linh động đội hình nên bây giờ muốn cũng chẳng có ai để thay. Tôn Triết Bình không thể lên trận đoàn đội, đôi khi solo còn phải vắng mặt, nên không nằm trong phạm vi suy xét.
Đương nhiên chính hội Nghĩa Trảm vẫn còn ham mê góp mặt đủ mọi trận đấu đoàn nên có lẽ dù biết vấn đề đó nhưng vẫn chưa gấp lắm. Ngoài vụ chào mời chị em họ Thư thử rồi nhanh chóng từ bỏ khi thấy kèo không thơm thì đến cuối mùa 10 vẫn chưa thấy động thái nào khác họ sẽ thay đổi tình trạng này. Về lâu về dài nếu muốn xếp cao ở bảng tổng sắp thì họ cần chủ động làm phong phú lựa chọn nhân sự hơn.
Mà thật ra để Nghĩa Trảm đi đến tình hình ngày hôm nay cũng là một quãng đường thú vị. Ngoài Hưng Hân, Nghĩa Trảm là chiến đội mới được miêu tả khá kỹ quy trình chuẩn bị trước khi vào Liên minh hiện nay từ giai đoạn trong game phô trương thanh thế đặt mục tiêu là quán quân, va chạm dần với các tuyển thủ chuyên nghiệp rồi điều chỉnh mục tiêu hợp lý hơn không bét bảng để bị loại, dần thích ứng với giới chuyên nghiệp khốc liệt.
Khâu chuẩn bị trước khi vào Liên minh của họ rất tốt, không lóng ngóng tay chân như Trần Quả. Thế lực công hội ổn định trải rộng các khu “Nghĩa Trảm Thiên Hạ được thành lập không phải do một phút ngẫu hứng, đương nhiên phải sớm tích lũy vốn liếng ở khu thường“, rất tích cực gom vật liệu để làm nâng cấp đồ bạc. Dù rằng nhìn bề ngoài trang bị nhân vật trong game của họ quá cùi bắp để có thể lên sàn đấu chuyên nghiệp, nhưng đến Diệp Tu cũng ngửi ra chắc chắn họ sẽ có kế hoạch thay đổi khi go pro. Tuyên truyền khá khéo léo từ vụ phản bác tin đồn Diệp Thu sẽ gia nhập, nhưng cũng PR rầm rộ đến độ hot hòn họt cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp Hoàng Thiếu Thiên Vương Kiệt Hi cũng nghe tiếng “Trảm Lâu Lan chính là người muốn lập chiến đội mới, còn ai trong Vinh Quang còn không biết chứ?” Hội Lâu Quan Ninh khi tiếp xúc đã nhìn ra được Trần Quả không phải chủ thật sự mà Diệp Tu nắm quyền nhiều hơn, chứng tỏ mắt nhìn khá tinh và hiểu rõ các quy trình về đăng ký chiến đội, không phải dạng lơ ngơ chưa trải đời, có lẽ đến từ bối cảnh xã hội của họ.
Sau khi bị tuyển thủ chuyên nghiệp dần 1 trận giác ngộ ra mình cần luyện tập nâng trình thì họ rất chăm đi theo Diệp Tu học hỏi, tham gia cướp vật liệu tích trữ, tăng phối hợp đoàn đội… Từ sau khi mở mang tầm mắt thì họ có tinh thần ham học cầu tiến rất cao chứ không vênh váo atsm đặt mục tiêu viễn vông nữa, mà tập trung cải thiện từng chút một. Biết nhìn nhận cách biệt ở đâu, như lời Diệp Tu từng dạy Đường Nhu, là bước đầu tiên để rút ngắn cách biệt đó.
Mùa giải ra mắt mặc kệ nhiều người trông đợi kết quả giật gân từ mình, “may mà những điều đó không khiến chiến đội Nghĩa Trảm lạc lối. Họ bước từng bước vững vàng, ấy vậy mà những bước đầu tiên cũng cực kỳ gian nan” kể cả khi đã hạ mục tiêu xuống thấp chỉ cần trụ chân ở Liên minh là được. Song dần dần qua nửa vòng bảng bị dập tơi tả, vứt bỏ cái suy nghĩ ngây thơ trang bị tốt có thể cân thực lực chân chính mà ráng tăng trình và kinh nghiệm, thì thành tích cũng đón chút khởi sắc. Lần đầu tiên Nghĩa Trảm thắng hơn nửa số điểm với tỷ số 7-2 hạ gục 301 một đội khá mạnh nhích khỏi vùng nguy hiểm bị loại. Sau đợt hoạt động Noel nâng level 75 khiến đồ bạc level 70 Nghĩa Trảm mua từ Vô Cực trở nên thâm lỗ, thay vì ủ ê thì họ đều nghĩ thoáng “chính cảm xúc đó đã thúc đẩy bọn họ, trận này ai nấy đều phát huy xuất sắc”, lần đầu tiên thắng trọn 10-0.
Nói về đội trưởng Lâu Quan Ninh một chút vì đội trưởng luôn là linh hồn trong đội. Đằng này đội trưởng còn là ông chủ nữa, linh hồn x2, đặc biệt đến độ “dù không đánh ra được thành tựu gì cũng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật huyền thoại trong sử sách Liên minh”. Như đã nói thì Nghĩa Trảm là một đội rất “thuần” theo một nghĩa nào đó, thưởng thức và yêu quý Vinh Quang rất đơn thuần. Sân thi đấu riêng đắt đỏ “gã bằng lòng làm vậy chứng tỏ quyết tâm của gã giành cho Vinh Quang to lớn nhường nào” dù Lâu Quan Ninh từng được truyện miêu tả nhiều lần là không phung phí vô tội vạ, không vung tiền như rác. Hắn từng từ chối sách kỹ năng của Diệp Tu, cũng từng khựng tay không lôi kéo 2 chị em họ Thư nữa, bởi hắn tỉnh táo nhìn nhận chiến đội mình không thể tiến vào top 8 nhờ điểm kỹ năng hoặc 2 tân binh mới toanh chứ không bị mụ đầu bởi PR bóng bẫy. Lần đầu Nghĩa Trả thắng 10-0 khoe với Diệp Tu cũng chỉ vì muốn chia vui chứ “Lâu Quan Ninh càng ngày càng chuyên nghiệp, một trận toàn thắng cũng không khiến gã cảm thấy đội mình như cá chết vùng dậy, gã chỉ vui mừng vì sĩ khí được dâng cao mà thôi.”
Sau khi bị Hoàng Thiếu Thiên kick ass bằng việc nắm bắt cơ hội cực chuẩn, Lâu Quan Ninh dù ủ rũ chưa hoàn hồn nhưng lại rất bất giác mê cái chủ nghĩa cơ hội vừa đánh sml mình. Đứng xem Quân Mạc Tiếu PK Dạ Vũ Thanh Phiền, hắn dễ bị chấn động bởi trận đấu hay, đơn thuần là bái phục tuyển thủ mạnh, đến nỗi còn ngóng Hoàng Thiếu Thiên sẽ giở pha lật kèo phút chót bằng chủ nghĩa cơ hội như trong trận với mình nữa. Xem ra idol tiềm năng của Lâu Quan Ninh đều xuất thân Lam Vũ, đến độ mém nữa hớ hàng hô cổ vũ cho Hoàng Thiếu Thiên trước mặt lũ bạn. Tuyển thủ chuyên nghiệp hơn ai hết rất mê xem những trận tranh tài đỉnh cao, tuy rằng lúc này Lâu Quan Ninh chưa phải tuyển thủ nhưng đã ôm tâm thái thưởng thức những trận đấu hay đến độ bỏ qua phe phái rồi.
Tính ra Lâu Quan Ninh cũng là anh chàng có số thú vị. Diệp Tu lúc này đang giải nghệ tạm không tính nhé, lần đầu tiên Lâu Quan Ninh đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp là Hoàng Thiếu Thiên trong đấu trường trước mặt một rừng các tuyển thủ khác, trong đó có acc Phong Mang Tuệ Kiếm của Vu Phong đứng xem. Anh chàng đại gia từng run rẩy trong lòng, tinh thần hoảng hốt khi nhìn thấy tuyển thủ ngôi sao mình thích nhất xem mình đánh. Về sau, Lâu Quan Ninh mời được cựu đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết Bình về dưới trướng, thách đấu thần tượng Vu Phong ở Tân binh khiêu chiến dù thua cũng rất phong độ, rồi sau nữa lại mua Phong Mang Tuệ Kiếm bị Lam Vũ bỏ xó sau khi Vu Phong chuyển nhượng về lột sạch trang bị đắp cho mình.
Trong trận Tân binh khiêu chiến mùa 9, Lâu Quan Ninh chọn Vu Phong idol mình ngưỡng mộ, “nhưng sự yêu thích của gã cũng không phải kiểu nịnh hót đại thần như nhiều tân binh khác, gã chỉ tán thưởng và ca ngợi mà thôi”. Điều thú vị là cả Vu Phong và Lâu Quan Ninh đều đánh giữ sức, đúng nghĩa thi đấu là chính hữu nghị là mười. Thú vị nữa là những ai ôm thành kiến về Lâu Quan Ninh chỉ là nhà giàu mới nổi kiêu ngạo đều phải bị phong cách của đại gia nổi tiếng Vinh Quang chinh phục khi nhìn thấy “Lâu Quan Ninh thái độ lịch thiệp, trò chuyện cùng Vu Phong rất vui vẻ. Rõ ràng gã chỉ là một nhân vật nhỏ trong đám tuyển thủ, đứng cạnh đại thần Ngôi Sao Tụ Hội lại không hề thua kém.” Ngẫm lại Lâu Quan Ninh đã có sự chuyển biến trong tâm lý khá nhiều trong cách nhìn nhận tuyển thủ chuyên nghiệp từ thần thánh sang đồng nghiệp và đối thủ ngang tầm khá tốt sau khi bước chân vào Liên minh, khác xa hồi bị vây xem trong game mà còn hoảng hốt đơ tay.
Người đội trưởng sẽ mang nét đặc sắc của chiến đội, ở đây theo tui là chữ “nghĩa”. Còn xét trên thân phận ông chủ thì Lâu Quan Ninh “không chỉ xây dựng chiến đội từ mỗi góc độ lợi ích kinh tế như các ông chủ khác”. Tên công hội, tên chiến đội, đội hình ra sân, không ngại mời tuyển thủ gia nhập chỉ vì thương cảm, cách giao thiệp với người khác đều nói lên chữ “nghĩa” đó.
Lâu Quan Ninh từng dẫn Diệp Tu thăm thú cơ sở vật chất của mình, từng nhắn tin chia sẻ niềm vui lần đầu hốt 10-0 cho Diệp Tu chỉ vì chia vui với bạn bè chứ không phải khoe mẽ atsm, từng rất nhiều lần đãi Hưng Hân đi ăn nhậu khi họ sang thành phố B thi đấu, mùa 10 dù họ thua trắng Hưng Hân 0-10 ngay trên sân nhà cũng thật lòng đãi khách vì nghĩ đây là lần duy nhất suốt mùa đội bạn bay đến đây. Lâu Quan Ninh từng trả lời rất nhiều câu hỏi về kinh doanh chiến đội cho Trần Quả, thậm chí cho mượn team cố vấn, không keo kiệt giới thiệu đám nhà đầu tư cho Trần Quả để móc nối giúp cô trong bữa tiệc xã giao. Lúc cậu thiếu gia nhà giàu khinh thường khiêu khích Diệp Tu Đường Nhu đánh đàn piano, trong khi tất cả mọi người ở bữa tiệc đang do dự không biết xử lý như nào thì riêng nguyên team Nghĩa Trảm rất có nghĩa khí đứng ra khai trừ cậu thiếu gia nọ khỏi club. Có thể thấy quan hệ của Nghĩa Trảm và Hưng Hân thật sự khá thân, dù sao khởi điểm đều là 2 đội mới vào Liên minh chân trước chân sau còn quen từ game ra.
“Tiền bối hãy suy nghĩ thử đi.” Lâu Quan Ninh tỏ ra nôn nóng, nhưng chuyện này cũng không phải giả vờ. Lâu Quan Ninh không ngại vì thương cảm mà giúp Tôn Triết Bình. Là một kẻ yêu Vinh Quang, một ông chủ kiêm tuyển thủ như Lâu Quan Ninh sẽ không chỉ xây dựng chiến đội từ mỗi góc độ lợi ích kinh tế như các ông chủ khác. Nhưng gã nôn nóng như thế bởi gã thật sự muốn đại thần như Tôn Triết Bình đến giúp đội mình. Giả sử Tôn Triết Bình thật sự thương lành quay về, có khi Lâu Quan Ninh lại phải cân nhắc lắm mới dám mời, dù mời được rồi cũng có thể an bài không thỏa đáng. Còn Tôn Triết Bình, tuy có thực lực nhưng do thương tích mà không thể ra sân như một tuyển thủ bình thường, với gã rất tàn nhẫn, nhưng đó lại vô cùng phù hợp với Nghĩa Trảm mà Lâu Quan Ninh mong muốn.”
Còn nhớ lời khuyên Diệp Tu từng bảo mấy cậu nên tìm một lão tướng có kinh nghiệm đến toạ trấn trong đội? Tuy Lâu Quan Ninh luôn đi săn mời nhân tài không ngừng như mời Diệp Tu, chị em họ Thư, Tôn Triết Bình… nhưng nếu để ý thì không phải ai giỏi cũng hốt vô tội vạ. Diệp Tu lúc ấy đã giải nghệ nằm nhà, hai chị em họ Thư dù giỏi nhưng chỉ là tân binh, còn Tôn Triết Bình giải nghệ do bị thương ở tay nên không thể lên sân lâu. Đều là trường hợp đặc biệt chứ không có ai là tuyển thủ đang hoạt động cả. Một chiến đội kỳ dị dù giỏi đến đâu có vào cũng không có slot ra sân trận đoàn đội như Nghĩa Trảm rất khó thu hút những tuyển thủ trẻ trung muốn toả sáng, và nếu giữ chân bằng yếu tố lương bổng thì chính họ lại cảm thấy uổng cho người ta.
Nhưng người một nhà rồi cũng sẽ về cùng một cửa. Lâu Quan Ninh mời Tôn Triết Bình về Nghĩa Trảm bởi muốn team tốt hơn, hắn thấy được Tôn Triết Bình chính là lão tướng giàu kinh nghiệm Diệp Tu từng khuyên mình tìm. Trước giờ Lâu Quan Ninh ăn ở có đức không muốn liên luỵ những tuyển thủ khác bởi Nghĩa Trảm cố định đội hình ra sân, nhưng nay mảnh ghép phù hợp cuối cùng cũng sẽ xuất hiện. Đối với Tôn Triết Bình mà nói, Nghĩa Trảm cũng là một lựa chọn thích hợp để có thể trở về trên sàn đấu, chấn thương tay vắng mặt trận đoàn đội của mình sẽ không ảnh hưởng đến team. Tính ra Nghĩa Trảm và Tôn Triết Bình đều là người rộng rãi. Sau khi Tôn Triết Bình đánh khiêu chiến giúp Hưng Hân xong đã từ chối không nhận tiền thưởng Trần Quả đưa. Nói chung đều là chung team thanh niên Bắc Kinh thi đấu vì giàu có tinh thần là chính, giàu có vật chất là phụ cả.
Cuối cùng như thường lệ, không hô khẩu hiệu không chịu nổi:
Nghĩa Trảm Thiên Hạ, Nghĩa Bạc Vân Thiên, Tiền Bạc Chi Liền