Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Vi Thảo] Nhớ Một Lần Liễu Phi Khóc Thảm Thiết Học Lái Xe

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
NHỚ MỘT LẦN LIỄU PHI KHÓC THẢM THIẾT HỌC LÁI XE
Sản phẩm thuộc
Project Nữ Tuyển Thủ 2022 - Thiên Ngôn Vạn Ngữ
Tác giả: 叶修
Edit: Cú mèo​

*****

Kỳ nghỉ hè mùa giải thứ mười Liễu Phi đi du lịch tới Tứ Xuyên, tuy nói sẽ ở đó chơi nhưng mới một tuần đã bị mẹ mình gọi trở về, bắt đi học lái xe.​

Liễu Phi vừa nghe học lái xe, trong lòng lập tức hốt hoảng, Bắc Kinh lớn như vậy, trên đường chỉ cần kẹt một phát, thì căn bản là một hai giờ cũng không nhúc nhích được, huống chi mình lớn như vậy rồi chưa từng đụng tới xe, càng chưa nói tới việc học lái xe, vì thế Liễu Phi quyết định trước tiên phải tìm người dạy, rồi sau đó mới đi học lái xe.​

Liễu Phi mở danh bạ điện thoại, lướt lên lướt xuống, cuối cùng vẫn không bấm số điện thoại của Vương Kiệt Hi, ngược lại lại gọi cho Hứa Bân.​

Trong nhà Hứa Bân, Hứa Bân vừa mới tỉnh ngủ liền đi tắm, điện thoại vang lên, Hứa Bân cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận cuộc gọi.​

"Có chuyện gì sao?"​

Hứa Bân mở miệng liền hỏi, không có chút uyển chuyển, làm cho Liễu Phi gọi tới có hơi ngượng ngùng.​

"Chuyện là… mẹ em bắt em đi học lái xe." Liễu Phi nói.​

"Thì sao? Muốn anh giới thiệu trường dạy lái xe cho em?" Hứa Bân hỏi.​

"Không phải... em muốn nói, trước khi đi đến trường thì anh có thể dạy trước cho em không, trong đội chỉ có anh cùng đội trưởng có bằng lái, và còn lái xe nữa."​

Hứa Bân một tay mặc quần áo, trong lòng có hơi cự tuyệt, "Em gọi cho đội trưởng rồi?"​

"Chưa, em không dám." Liễu Phi kêu rên, mặc dù cô thật sự rất muốn gọi cho Vương Kiệt Hi.​

Hứa Bân nhìn phía bên ngoài nhà mình, tuy con đường rất rộng, nhưng chỉ là một con đường thẳng, không thích hợp để tập lái xe, Hứa Bân lại duỗi người đưa mắt nhìn, xa xa là một thôn làng nhỏ, con đường rộng lại có mấy làn đường, rất hợp để tập lái, Hứa Bân chọn xong lập tức đồng ý.​

"Được rồi, em biết nhà anh ở đâu phải không, em trực tiếp đến đây đi, chiều tối anh dạy em lái xe."​

"Vâng ạ."​

Vừa nghe Hứa Bân đồng ý, Liễu Phi vui vẻ cúp điện thoại, cầm ba lô cẩn thận đi ra ngoài.​

Khi đến nhà Hứa Bân, Liễu Phi rất muốn giết Hứa Bân, người này còn gọi cả Vương Kiệt Hi và Lưu Tiểu Biệt cùng tới, bảo rằng, mình cùng đội trưởng có thể thay phiên nhau dạy cô, còn Lưu Tiểu Biệt thì sao, cũng là tiện đường đến học ké.​

Chiều tối, mọi người không chút do dự, đều là người có hành động dứt khoát, Hứa Bân lái xe chở mọi người đến thôn làng cách đó không xa, sau khi đến nơi, liền nhường lại vị trí ghế lái cho Liễu Phi, còn hắn thì sang ghế phó lái.​

Thay đổi vị trí xong, xe bắt đầu chạy trên đường Hứa Bân liền hối hận, mẹ nó hắn hối hận rồi, bởi vì hắn phát hiện…... Liễu Phi thật sự sợ lái xe, thậm chí còn có thể xưng danh “hung thần xa lộ”.​

À không đúng, không thể nói như vậy, dù sao Liễu Phi vẫn có thể lái.​

Lái được một lúc, Hứa Bân hoàn toàn bất lực, mô phật, để mặc con bé này gào khóc, Lưu Tiểu Biệt và Vương Kiệt Hi ngồi ở ghế sau cười đến run run bả vai, ngay cả Hứa Bân cũng dở khóc dở cười.​

Liễu Phi ngồi ở ghế lái, vừa lái xe vừa gào khóc thảm thiết, "Hu hu, ngộ muốn mà má, ngộ hông muốn học lái xe." (Dịch: Em muốn mẹ, em không muốn học lái xe.)

Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt và Vương Kiệt Hi vừa nghe Liễu Phi khóc liền muốn cười, cũng không phải nói con bé này thật thú vị, con bé này đi Tứ Xuyên chơi mới một tuần thôi, đã học được cách nói Xuyên Phổ*, câu cô nói rõ ràng không giống như người bản địa, mà lại giống như xổ một tràn Xuyên Phổ theo giọng Đông Bắc vậy.​

*Xuyên Phổ là tiếng phổ thông Tứ Xuyên, gọi tắt Xuyên Phổ. Là một loại ngôn ngữ được đổi từ từ ngữ, thuật ngữ thông dụng của Tứ Xuyên thành âm điệu của tiếng phổ thông, thường mang theo ngữ khí trêu chọc, chế giễu.

"Ngộ muốn mà má, ngộ hông muốn học lái xe." Liễu Phi xoay tay lái, gào khóc thảm thiết.​

"Hông muốn học lái xe ha ha ha ha ha" Hứa Bân cũng bật cười, hắn không ngờ dạy con bé này học lái xe lại vui như vậy.​

Lưu Tiểu Biệt và Vương Kiệt Hi ngồi ở ghế sau một người quay video, một ghi âm lại gửi vào trong group chat của chiến đội, mời mọi người cùng nhau lắng nghe tiếng gào khóc của Liễu Phi tiểu thư.​

"U u u, ngộ muốn mà má! Mà má của ngộ hông có lói học lái xe sẽ đáng sợ như thế lày!!!" (Dịch: Em muốn mẹ! Mẹ của em không có nói học lái xe sẽ đáng sợ như thế này!!!)

"Cái này mà gọi là đáng sợ sao?!" Hứa Bân bắt đầu trêu chọc Liễu Phi, "Lần đầu tiên tràn đầy kích thích, tràn đầy…”​

"Hông có !!!!!!" Liễu Phi hét to, "Chỉ có căng thẳng hông có kích thích."​

Lần này, hai người phía sau còn cười quá đáng hơn, Vương Kiệt Hi trực tiếp ngã sang một bên, ôm bụng cười lớn, vì sao từ trước đến nay anh không phát hiện ra con bé này lại hài đến như vậy chứ.​

Lái rồi lại lái, Hứa Bân cảm thấy xe chạy càng lúc càng chậm, vội vàng bảo Liễu Phi tăng ga, Liễu Phi vừa thấy phía trước phải lao xuống con dốc, lại bắt đầu gào khóc.​

"Hông được! Xuống dốc hông thể tăng ga !!!"​

"Tăng ga ~" Hứa Bân dịu dàng nói​

"Hông được !!!!!!"​

"Tăng đi mà ~"​

"Hông thể !!!!!!!!!!!!!!!!!!”​

Lúc này phía đối diện có một chiếc xe tải, Liễu Phi hoảng hốt, mắt nhìn thấy xe tải lớn từ khúc cua nhỏ chạy tới trước mặt, Liễu Phi đột nhiên hét lớn.​

"A a a a a a a a a a a a a a ! ! ! ! !"​

Tiếng hét này làm Hứa Bân sợ hết cả hồn, hai người phía sau cười còn dữ dội hơn.​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha không xong rồi, cười chết mất ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha"​

"Hu hu hu hu hù chết ngộ dòi!" (Dịch: Hù chết em rồi!)

Vương Kiệt Hi tưởng rằng Liễu Phi khóc thật, từ ghế sau nhoài người lên nhìn, phát hiện cô nhóc này hồi hộp quá thôi, hét khàn cả giọng trên mặt cũng không có giọt nước mắt nào.​

Hứa Bân bất lực cũng không quên an ủi Liễu Phi.​

"Người ta đi đường của người, không thể nhào tới em, em sợ cái gì chứ."​

"Ngộ sắp nhào qua đường của anh ta dòi! ! ! !" Liễu Phi lại lần nữa gào thét với Hứa Bân.​

"Em đừng chạy sang đó là được rồi mà!" Hứa Bân dở khóc dở cười.​

Đối diện lúc này lại xuất hiện một chiếc xe, tài xế có lẽ là người lớn tuổi, lái xe khá vững vàng, chậm rãi, điều này ngược lại càng làm cho Liễu Phi lo lắng.​

"Oa! ! ! Xe sắp tới rồi kìa!"​

Trước mặt xuất hiện ngã ba, Liễu Phi lại bắt đầu hoảng loạn, giọng nói run run hỏi Hứa Bân, "Rẽ bên nào rẽ bên nào đây!"​

"Em nói đi rốt cuộc em muốn rẽ bên nào vậy." Hứa Bân trợn mắt.​

"Ngộ hông biết đường! ! !"​

"Không xong rồi, cười chết mất, đau bụng quá…" Vương Kiệt Hi lẩm bẩm, ôm bụng kiên trì quay video.​

"Hu hu hu mà má a ~ a ~ a ~" Liễu Phi lúc này có hơi nghẹn ngào, nhưng ba tên đàn ông trong xe cười đến nỗi sắp mất hết lý trí rồi, làm sao còn quan tâm tới Liễu Phi sợ thật hay là giả bộ nữa.​

Hứa Bân điều chỉnh lại tâm trạng của mình, chỉ vào cần số xe, "Trả… trả về số 3."​

"Số 3... Số 3! Số 3 ~" Liễu Phi lặp lại trong hoảng loạn.​

"Lên ga ~"​

"Được được, lên ga lên ga!" Tiếp tục sợ hãi...​

"Lên thêm tí nữa, nếu không sẽ không chạy nổi, sắp tắt máy rồi." Hứa Bân nói.​

"Ừ ừ ừ, ngộ đang lên đây! ! Ngộ sợ mà! ! ! !" Liễu Phi hiện tại chỉ hận bản thân không thể có bốn tay "Hu hu xuống dốc kìa, phải làm sao bây giờ!"​

"Bây giờ còn đang leo dốc! ! !" Lần này đến lượt Hứa Bân rít lên.​

"Hu! Hu! Ngộ hông thấy đường nữa rồi! ! ! !" Giờ phút này bên ngoài đã hoàn toàn tối om, đèn ven đường cũng chỉ lác đác vài ngọn.​

"Con đường rộng như thế, anh còn thấy, sao em lại không thấy chứ?" Hứa Bân đúng là không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể một tay ôm bụng tiếp tục cười, giống như hai người phía sau đã sớm đánh mất cả lý trí kia.​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha" Vương Kiệt Hi cười lớn.​

"Tắt đèn pha đi!" Hứa Bân nhỏ giọng răn dạy Liễu Phi.​

"U u ~ ngộ sợ mà!"​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đừng sợ Liễu Phi, có đội trưởng của chúng ta ở đây với cậu, đừng sợ!" Lưu Tiểu Biệt an ủi Liễu Phi.​

"Ai yo mạ ơi ~ a a a a a a a a ~" Liễu Phi vừa la vừa nhìn phía bên ngoài, trong nháy mắt liền không bình tĩnh được.​

"Sao mới có 30m vậy! ! ! Nhanh như vậy sao! !"​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Liễu Phi à, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha"​

Lưu Tiểu Biệt vừa mới yên lặng không được bao lâu, lại bị Liễu Phi chọc cười, vẫn không quên khen Liễu Phi đáng yêu.​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi sắp cười tới chết rồi, vất vả cho cậu rồi, Hứa Bân." Vương Kiệt Hi cũng không quên bổ cho Hứa Bân một đao.​

"Ngộ rất sợ yo ~" Liễu Phi thút thít bằng giọng mũi.​

"Lúc này cũng giống như khi em lái xe đi chơi thôi, sợ gì chứ." Hứa Bân an ủi.​

"Em chưa từng lái xe đi dạo bao giờ! ! ! ! ! !" Liễu Phi lại lần nữa gào với Hứa Bân.​

"Hôm nay không phải đã lái rồi sao ~" Hứa Bân nói, phía sau hai người nhỏ giọng tán đồng.​

"Mà má ~~~~"​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mà má, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha" Lưu Tiểu Biệt đỡ Vương Kiệt Hi, chỉ sợ đội trưởng nhà mình cười đến chết.​

Lái một đoạn, Liễu Phi lại cảm thấy tốc độ của xe nhanh hơn, "Không được không được, không thể tăng ga!"​

"Không tăng ga thì sẽ đứng yên." Hứa Bân nói.​

Đột nhiên phía đối diện có một chiếc xe lớn, xe này rất dài, chính là loại xe lớn chuyên chở xe nhỏ, Lưu Phi nhìn thấy thì trong lòng càng hoảng sợ, lại bắt đầu khóc thét lên.​

"Aiyo aiyo, xe lớn như vậy tông vào chúng ta thì phải làm sao đây! ! !"​

"Đổi hướng một xíu, né nó là được rồi." Hứa Bân thản nhiên nói.​

"Ồ, ô." Liễu Phi nghe theo chỉ dẫn của Hứa Bân, trong khoảnh khắc hai xe lướt qua nhau lại thét to. "A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! ! ! ! !"​

"Tắt đèn pha!"​

"Ừ ừ, ngộ rất sợ."​

"Đừng sợ."​

"Hông được! ! ! ! ! ! ! !"​

Hứa Bân bất lực, chỉ có thể nhịn cười, không thể giống hai người phía sau cười lớn một cách quá đáng như vậy.​

"A ~ a ~ a! ! ! ! !" Liễu Phi hoảng loạn.​

"Ngộ hông thấy đường! ! ! !"​

"Mở đèn pha đi! Mở đèn pha không phải là thấy rồi sao!" Hứa Bân nói.​

"Hu hu hu hu hu ngộ muốn mà má! ! ! !" Liễu Phi gào khóc lớn, "A a a a a a a a, ai yo, ai yo, ngộ sợ lắm!"​

"Vì sao ngộ phải học lái xe chứ ~"​

Liễu Phi nói hết câu, đoàn người đã về đến cửa nhà Hứa Bân, Hứa Bân vừa thấy nhà mình, dẫn đầu bước xuống xe, Lưu Tiểu Biệt và Vương Kiệt Hi theo sát phía sau, Vương Kiệt Hi quan tâm đến Liễu Phi, vội vàng mở cửa ghế lái kéo Liễu Phi ra ngoài.​

Vừa xuống xe, Liễu Phi ôm chặt lấy tay Vương Kiệt Hi không buông, thiếu chút nữa đã nhào vào lòng anh bật khóc.​

"Ngộ muốn mà má, ngộ hông học lái xe ."​

"Ngộ sợ lắm ~"​

[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook