Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Điền Ly] Toàn Chức Cao Thủ, Kiêm Chức Vệ Sĩ

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
TOÀN CHỨC CAO THỦ, KIÊM CHỨC VỆ SĨ
Sản phẩm thuộc
Project Nữ Tuyển Thủ 2022 - Thiên Ngôn Vạn Ngữ

Tác giả: 清禾晏
Edit: Cú mèo​

*****

1.​

Lúc Chung Diệp Ly trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp là vào năm hai mươi hai tuổi.​

Đến một trường đại học tầm trung ở Bắc Mỹ, học một chuyên ngành bình thường, sau khi tiếp nhận sự hun đúc của chủ nghĩa đế quốc mấy năm liền quay về nước, chuẩn bị trở thành một người thừa kế.​

Cho đến khi Lâu Quan Ninh đặt vào trong tay cô một tấm thẻ tài khoản Vinh Quang.​

"Support cho tôi, chơi không?"​

Ban đầu ba mẹ không đồng ý. Nhưng đối mặt với cô con gái đã sống mười mấy năm với ông bà nội ngoại, đến cấp 3 liền bị bọn họ đưa ra nước ngoài, thì bọn họ không tư cách đồng ý hay không đồng ý.​

Chung Diệp Ly từ nhỏ được người lớn dạy dỗ, ở nước ngoài nhiều năm cũng đã quen tự lập, trên người không có chút tính khí thất thường của đại tiểu thư —— nhưng cũng chỉ những người thân thuộc với cô mới hiểu.​

Ở trong mắt người ngoài, thì chính là một kỹ thuật nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng mình, ví tiền chỉ có dày hơn chứ không có dày nhất, nhìn người chỉ bằng một con mắt.​

Xí, bản thân đã lùn còn nghi ngờ người khác xem thường mình. Chung Diệp Ly đương nhiên sẽ không để ý, đại tiểu thư nhà họ Chung cứ như thế trở thành mục sư của chiến đội Nghĩa Trảm, đối với lời đàm tiếu của người khác thì xem như những câu bông đùa chọc người vui vẻ.​

Cho đến khi gặp được người kia.​

2.​

Ngày đó vừa bị cha mẹ nói bóng gió rằng vui đùa một chút thôi là được rồi, mau chóng quay về công ty nhà mình học tập đi, Chung Diệp Ly phiền đến mức cơm chỉ được vài miếng.​

Động tác đóng cửa xe của cô giống như muốn quăng nát chiếc xe Maserati này vậy, thở phì phò đi tới cầu thang của bãi đỗ xe.​

Trên hành lang tối om, Chung Diệp Ly thầm oán Lâu Quan Ninh sao lại không lắp thêm mấy cái đèn, vừa rẽ một cái liền nghe thấy giọng nói của hắn.​

"... Lần trước sau khi thi đấu xong đột nhiên bị mọi người chặn lại. Người kia thấy Tiểu Ly con gái một thân một mình, liền muốn dọa cô ấy, kết quả bị Tiểu Ly đạp một đạp ngã xuống đất."​

"Thế thì cũng quá nguy hiểm rồi, vẫn nên bảo vệ cho các cô gái tốt."​

"Ai dám nói không chứ..."​

Một bóng người cao hơn Lâu Quan Ninh một khúc, giọng nói đậm chất Bắc Kinh, lúc này đang nói với Lâu Quan Ninh mấy lời như "phải tận dụng đường hầm dành cho tuyển thủ", “đừng để lộ tin tức cá nhân”, bộ dạng vừa nhìn vào thấy có hơi hung dữ.​

Lâu Quan Ninh này mặc dù không nhớ lắp thêm vài cái đèn, nhưng chuyện “tìm vệ sĩ” trước đây cô thuận miệng nhắc tới thì lại nhớ rất rõ ràng. Chung Diệp Ly ngẫm đi ngẫm lại liền bật cười, tiếng cười khiến cả hai quay đầu lại nhìn.​

"Tiểu Ly?"​

"Ừ." Nàng tiến tới đáp lời, nửa thật nửa đùa nói: "Hiệu suất của cậu cũng cao thật đó nha, mới hai ba ngày đã tìm được một vệ sĩ lợi hại như vậy rồi."​

Yo, đến gần nhìn còn có thể thấy cơ bắp! Chung Diệp Ly duỗi tay chọt chọt cánh tay của người nọ: "Cũng rất rắn rỏi nha!"​

Trong nháy mắt đó, Chung Diệp Ly rõ ràng cảm nhận được hai người trước mặt đều khựng lại.​

Lâu Quan Ninh hắng giọng một tiếng: "Tiểu Ly à."​

"Đây là đối thủ của chúng ta hôm nay, đội trưởng Hoàng Phong, Điền Sâm tiền bối."​

*****​

Khán giả đều thấy rất kỳ lạ, vì sao hôm nay biểu hiện của mục sư Nghĩa Trảm kia lại xuất chúng như vậy. Không chỉ khả năng trị liệu mạnh hơn trước rất nhiều, thậm chí còn mang theo tính công kích trước đây chưa từng có.​

Đặc biệt nhắm vào... Quét Đất Dâng Hương.​

Lần bắt tay sau trận đấu đó, Điền Sâm cảm nhận rất rõ thực lực của Chung Diệp Ly đã mạnh hơn một chút. Anh liên hệ “cuộc gặp gỡ bất ngờ” trước trận đấu và biểu hiện trong trận đấu của Chung Diệp Ly lại với nhau, bỗng nhiên nhận ra.​

"Em gái Chung, em đừng sợ, " gương mặt Điền Sâm hơi đỏ lên, nhưng nói chuyện vẫn vô cùng ân cần, "Hôm nay có Hoàng Phong tụi… anh ở đây, sẽ không để cho người khác làm bọn em té ngã đâu."​

... Không hổ là người đàn ông sẽ tự giới thiệu mình thành “Anh tên là Hoàng Phong”.​

Mặc dù bản thân Chung Diệp Ly cũng không nghĩ ra mình nên đi đâu, càng không muốn run tay càng ra sức nắm chặt, cuối cùng sắc mặt của Điền Sâm cũng biến đổi rõ rệt.​

"Chung —— "​

"Sau này còn gặp lại!"​

Phía bên kia Lâu Quan Ninh cũng bị dọa đến ngu người: Này, ý là muốn tuyên chiến sao?​

3.​

Sau khi bình tĩnh lại, Chung Diệp Ly mới phát hiện bụng mình đang rì rầm réo.​

Không muốn về nhà đối mặt với ba mẹ, cũng không có tâm trạng đi làm tiệc chúc mừng "đột phá 0 - 10" với mấy người bọn họ —— cũng không biết rốt cuộc có chỗ nào đáng để ăn mừng chứ —— Chung Diệp Ly muốn bỏ xe lại chỗ này, một mình lẻn ra ngoài mua đồ ăn.​

Sau đó cô đi ngang qua cửa phòng nghỉ dành cho tuyển thủ đang khép hờ, nghe thấy bên trong đó có tiếng sột soạt.​

Chung Diệp Ly giật bắn mình. Cái tên biến thái hôm trước chạy tới gọi bọn họ là “chiến binh nhân dân tệ” chắc không phải còn có đồng bọn chứ? Lại còn chạy vào phòng nghỉ dành cho tuyển thủ!​

Bây giờ mình chỉ có một người, nếu đối phương vóc người cao lớn giống như Điền…, vậy người chịu thiệt chắc chắn là mình rồi.​

Chung Diệp Ly lập tức lấy ra dùi cui điện nhỏ lúc trước chuẩn bị khi sống một mình ở nước ngoài, rón rén đi vào, từ từ quan sát bóng lưng trên sô pha kia.​

… Không đúng, không đúng không đúng không đúng.​

Tuy nói trên đời có vô vàn biến thái, nhưng… chắc sẽ không có tên biến thái nào đem theo tào phớ đi tác nghiệp đâu nhỉ?!​

Chung Diệp Ly ngửi thấy được mùi của tào phớ, đối phương cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của cô.​

Trong khoảnh khắc bốn mắt, Chung Diệp Ly cảm nhận được cái gì gọi là "Trong đám đông tìm kiếm hàng nghìn lần, người ấy lại là master tào phớ" —— không đúng không đúng, người kia là ——​

"Điền Sâm?!"​

*****​

Lúc cầm trong tay chiếc muỗng nhựa, Chung Diệp Ly vẫn còn hơi sững sờ.​

"Tôi chỉ là... đột nhiên thèm ăn, " Điền Sâm ngồi cách cô một khoảng không xa, ngượng ngùng xoa xoa tay, "Hiện tại chỉ còn mỗi quán này, giao hàng lại không giao tới chỗ Hoàng Phong của chúng tôi, nên… nên tôi đặt giao tới chỗ này."​

Anh thấy Chung Diệp Ly ngừng lại, vội vàng giải thích: "Tôi tôi tôi lúc nãy vẫn chưa có ăn! Muỗng vừa lấy ra thì em đã đi vào rồi! Nếu, nếu em không thích, tôi đi rửa lại cho em —— "​

"Không phải không phải!" Chung Diệp Ly cũng gấp gáp giải thích, để chứng minh còn vội vàng ăn một miếng. Điền Sâm thấy cô ăn, mới yên lòng gật đầu.​

"Tôi…. ừm… hôm nay... thật xin lỗi."​

Không biết là vì việc quăng cho người ta một câu "tôi đi trước đây" hay là vì khi thi đấu đuổi đánh người ta bất chấp, tóm lại hôm nay toàn bộ mặt mũi đều mất hết ở trước mặt Điền Sâm.​

"Hả?... Ồ!"​

Điền Sâm chợt hiểu ra, sau đó lại vô cùng hứng khởi phân tích với cô: "Hôm nay em đánh hay cực kỳ, thật đó! Khi đó, trốn góc chết của tầm nhìn quăng cho Quét Đất Dâng Hương một chiêu Ngọn Lửa Thần Thánh, nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác! Trương Tân Kiệt cũng thích chiêu này —— em biết Trương Tân Kiệt chứ? Đấu với cậu ta, tôi đã bị cậu ta tẩn mấy lần rồi, vốn cho rằng mình sẽ không bị trúng chiêu nữa, không ngờ em cũng đã đánh được rồi!"​

Chung Diệp Ly ngây người cả buổi, ấp a ấp úng mới nói được mấy chữ: "Tôi… không có lợi hại như vậy đâu..."​

"Sao lại không có!" Vẻ mặt của Điền Sâm nghiêm túc đường hoàng: "Em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp!"​

4.​

"Má Lưu, tìm giúp con đôi giày hôm trước mẹ con mới mang từ Anh về với ạ."​

"Được —— ửm, đó là giày cao gót mà, con cần mang à?"​

"Dạ, " Chung Diệp Ly ném chiếc váy đỏ thứ n xuống giường, vẻ mặt buồn phiền, "Phải mang giày cao gót ạ."​

Chung Diệp Ly không quen mang giày cao gót và mặc váy dài, nên lúc này đứng có hơi khó chịu. Điền Sâm không hề đến muộn, từ xa nhìn thấy cô đã vội vàng chạy tới.​

"Xin lỗi xin lỗi, anh tới trễ."​

Chung Diệp Ly đứng trên đôi giày cao gót cao bảy tám phân, vẫn phải ngước lên nhìn anh: "Không có, là em đến quá sớm thôi."​

"Vậy... mình đi thôi?" Điền Sâm mặc đồ thường lại ít ngu ngơ hơn khi mặc đồng phục rất nhiều, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp màu bánh mật.​

Chung Diệp Ly lại không cẩn thận nhớ đến chuyện ngày đó mình va vào người anh, lập tức đỏ mặt, không ngừng vuốt vuốt tóc che gò má lại.​

Nhưng cô không ngờ, Điền Sâm nói "đi thôi", là thật sự "đi thôi".​

"Còn bao lâu nữa mới đến vậy…"​

Điền Sâm quay đầu lại, vẻ mặt vẫn rất thong thả: "Qua thêm hai con hẻm nữa là đến rồi!"​

Gần như là cùng lúc, cả người Chung Diệp Ly nghiêng rồi ngã sang một bên.​

"Ngại quá..." Chung Diệp Ly thật sự muốn đem mặt của mình giấu đi: "Tôi lại làm hỏng việc rồi."​

"Không có mà, gót giày bị gãy cũng không phải lỗi của em. Nhưng vì em mặc váy..." Điền Sâm cũng không dám nhìn cô, cánh tay vòng qua hai chân và sau lưng cô: "Chỉ có thể.. thế này…”​

"... Cảm ơn anh."​

"Không, không có chi."​

Bà cụ ngồi nói chuyện phiếm trước cửa tứ hợp viện, nhìn hai người đi ngang qua, che miệng cười.​

"Mấy cặp tình nhân trẻ bây giờ thiệt là ân ái, đi đường cũng phải ôm nhau cứng ngắt như thế."​

"Mấy đứa nhỏ cưng chiều bạn gái, muốn ôm liền ôm mà!"​

"Ngẫm lại chúng ta hồi đó khi còn trẻ, ai yo, nắm cái tay thôi cũng đã đỏ mặt cả buổi!"​

Cảm giác được Chung Diệp Ly đã mắc cỡ đến mức sắp ngất, Điền Sâm vội vàng cất giọng nói chuyện chuyển đề tài: "Lần sau tôi dẫn em đi ăn quán tào phớ khác! Chắc chắn sẽ không giống như lần trước khó ăn đến phát khóc như thế!"​

Chung Diệp Ly sững sờ một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Điền Sâm. Nhìn từ góc độ hơi thấp này, Điền Sâm mặt mày sáng sủa, gò má ửng đỏ cùng các đường nét góc cạnh có hơi mâu thuẫn, lại lộ ra vẻ đáng yêu.​

Người này đáng yêu tới mức đến giờ vẫn tưởng rằng mình là vì đồ khó ăn nên mới khóc, uổng cho mình vẫn luôn tâm niệm câu nói "em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp" kia của anh ta.​

Chung Diệp Ly bật cười, đến lượt Điền Sâm không hiểu nguyên do. Nhưng chung quy là mình đã làm cho cô ấy cười, Điền Sâm cũng không nhịn được mà mừng híp cả mắt.​

Chim sẻ đầu ngõ ríu ra ríu rít, mùi tào phớ giống như từ nơi xa nhẹ nhàng thoảng tới, thơm ngọt như thế.​

5.​

"Lâu Quan Ninh, trước đây anh theo đuổi con gái như thế nào vậy?"​

Tay cầm chuột của Lâu Quan Ninh run lên, trực tiếp che khuất tầm nhìn của đồng đội mình bằng một đốm sáng. Hắn quay đầu nhìn Chung Diệp Ly, phát hiện cô nhóc này rất nghiêm túc, cũng không quan tâm âm thanh gào rú trong tai nghe, trực tiếp tháo nó ra.​

"Sao lại hỏi chuyện này, " Lâu Quan Ninh châm điếu thuốc, "Sợ gặp phải tra nam nên tới tìm ca làm quân sư?"​

"Anh cũng biết chính mình là tra nam à." Chung Diệp Ly chộp lấy điếu thuốc châm lửa, Lâu Quan Ninh tự lấy đá đập chân mình đang nghẹn muốn chết.​

"Tôi đây muốn đến học hỏi."​

"Học cái gì? Theo đuổi em gái?"​

"Lâu Quan Ninh anh chờ được phóng sanh đi."​

"Ấy ấy ấy Tiểu Ly, ngồi xuống nói chuyện ngồi xuống nói chuyện." Lâu Quan Ninh mỉm cười ấn cô ngồi xuống: "Trước tiên hãy nói đi, em coi trọng công tử nhà nào rồi?"​

"Không phải công tử."​

"Đúng vậy, không phải trong giới của chúng ta."​

"Anh cũng quen."​

"Yo, lại còn rất có cơ sở tình cảm?"​

"Là Điền Sâm."​

"Ừ, Điền Sâm của Hoàng —— Hoàng Phong??!!"​

Sau cùng Lâu Quan Ninh còn dùng tư tưởng "nam theo đuổi nữ như cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam tựa như cách một mành vải"* giáo dục cô cả buổi, nói tóm lại là —— hãy làm đi!​

*“Nam theo đuổi nữ như cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam tựa như cách một mành vải” ý chỉ rằng việc người nam theo đuổi một cô gái sẽ khó như việc leo qua một ngọn núi còn khi người nữ theo đuổi người con trai mình thích thì lại dễ dàng như việc chọc thủng một lớp vải mỏng vậy. Còn về lý do hay cách lý giải cho suy nghĩ này có rất nhiều ví dụ như nó liên quan đến mặt nhu cầu tình dục, tính cách của đôi bên, hoặc cũng có thể là về vấn đề tài chính, … Để có thể hiểu thêm lối suy nghĩ này, mọi người có thể vào link này để đọc thêm những cách lý giải khác của người TQ nhé.

Kỹ thuật của cuồng kiếm sĩ thì không học được gì, ngược lại khả năng đấu khẩu thì học được hết thảy. Chung Diệp Ly vừa ghét bỏ vừa gọi điện thoại cô em gái nhỏ Liễu Phi.​

"Ha ha ha ha ha ha ha ha vấn đề liên quan đến tình cảm chị tìm trực nam như bọn họ làm gì!" Liễu Phi cười đến mức giọng cũng đã run run, làm cho Chung Diệp Ly phải xoa lỗ tai.​

"Cho nên không phải đang đến tìm em rồi sao."​

"Hả! Chị tìm em làm gì!"​

Chung Diệp Ly cảm thấy khó hiểu: "Em bảo chị không nên tìm bọn trực nam mà?"​

"Nhưng em cũng chưa từng theo đuổi ai cả!"​

Được, phục rồi, cúp máy.​

"Haiz đợi đã chị Chung, " xét về kinh nghiệm thì là tiền bối nhưng còn tuổi tác dù sao vẫn nhỏ hơn vài tuổi, Liễu Phi xoa xoa cổ họng làm nũng, "Dù không thể cho chị lời khuyên, nhưng em có thể cổ vũ cho chị nha! Chị tiết lộ cho em biết người đó là ai một chút đi? Là người lần trước chạy biển quảng cáo chúc mừng sinh nhật cho chị phải không? Hay là người lần trước trước tặng một xe hoa hồng đến sân vận động?"​

"Đều không phải."​

"Ồ, vậy là người lần trước trước trước bao cả hàng ghế VIP để trưng dãy đèn 'I LOVE U'?"​

"Là Điền Sâm."​

"Ồ, là người lần trước trước trước trước trước —— hả??!! Chị Chung chị thích Điền Sâm tiền bối??!!”​

6.​

Thủ phạm của một chuỗi việc xảy ra sau đó chính là Liễu Phi, nếu không là cô thốt ra một câu kinh động thiên hạ làm cho toàn bộ Vi Thảo ai cũng biết việc này, sau đó còn nhanh chóng lan truyền đến toàn bộ các chiến đội ở Bắc Kinh, Chung Diệp Ly cũng không đến mức phải vội vã hẹn Điền Sâm ra —— cũng không thể để cho anh ấy biết chuyện mình thích anh ấy từ người khác trước được.​

Em thích anh em thích anh em thích anh em thích anh em thích anh...​

Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, Chung Diệp Ly tin chắc luyện tập nhiều sẽ có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về thiên phú, cho dù trước nay chưa từng tỏ tình cũng sẽ nhất định thuận lợi nói ra ba chữ này.​

Nhưng thân là tuyển thủ chuyên nghiệp thì nhất định phải biết, trong trận đấu cuối cùng thì cũng chỉ có mối quan hệ đối thủ với nhau tồn tại.​

Đối thủ hôm nay sẽ 1vs1 với cô - Điền Sâm, đang đi tới.​

"Sao vậy sao lại muộn như vậy?" Lần trước gặp mặt vẫn là Chung Diệp Ly nói muốn so đấu, sau đó hai người đánh nhau một trận trong game, rồi cùng nhau đi ăn tào phớ.​

Chung Diệp Ly ánh mắt chăm chú nhìn mũi giày dưới đất, làm cho Điền Sâm chỉ nhìn sau gáy của cô.​

"Em có lời… muốn nói."​

Vẻ mặt này Điền Sâm quá quen thuộc —— chính là vẻ mặt lúc cô nói "Sau này còn gặp lại".​

Vào lúc ấy cũng không nghĩ đến, bọn họ về sau lại gặp nhau nhiều như thế. Điền Sâm nghĩ vậy liền bất giác cười một tiếng, càng làm cho Chung Diệp Ly thêm hồi hộp.​

"Anh, anh chẳng lẽ đã biết được?"​

"Hả? Biết cái gì?" Điền Sâm cũng bắt đầu căng thẳng, gần đây mình đã bỏ qua tin tức quan trọng gì sao? Hay là lại có người đến Nghĩa Trảm dọa em gái nhỏ sợ?​

Chung Diệp Ly thấy vẻ mặt anh càng lúc càng nghiêm trọng, trong lòng rối bời đến mức hoảng hốt, trầm giọng nói: "Em muốn nói là, em xi ..."*​

Này này này sao lại nhìn em chằm chằm vậy! Tuy mỗi lần đối diện, ánh mắt của Điền Sâm đều là nghiêm túc và nóng bỏng, nhưng hiện giờ nhìn thấy anh như thế, cũng đủ làm cho Chung Diệp Ly tâm hoảng ý loạn nói năng lộn xộn.​

"Em em em em em em xi **—— hy vọng anh có thể kiêm thêm chức vệ sĩ của em!"​

*Chữ xi đầu vốn dĩ Chung Diệp Ly muốn nói xǐ trong xǐhuān (喜欢) nghĩa là thích, nhưng cuối cùng cô lại đổi thành xī trong xīwàng (希望) nghĩa là hy vọng. Hai từ này đồng âm nhưng khác thanh điệu. Trong bản gốc, tác giả gõ chữ “xi” nên Cú xin phép để nguyên văn và chú thích lại ạ.

Nói thật thì, cuộc đời gần hai mươi ba năm, toàn bộ mặt mũi của Chung Diệp Ly đều đánh mất trước mặt Điền Sâm.​

"… Chuyện này không được sao."​

Còn có thể trông mong câu trả lời gì chứ, Điền Sâm không xem chuyện này như một trò đùa thì đã coi như là rất hiểu lòng người rồi. Chung Diệp Ly cảm thấy mình nên mỉm cười nói một câu "Ha ha ha nói đùa thôi", nhưng khóe miệng khẽ động, liền cảm thấy sóng mũi cay cay.​

"Chuyện đó..." Giọng nói của Điền Sâm tiến đến gần, sau đó một bàn tay ấm áp rắn rỏi vỗ vỗ đầu của cô: "Nếu em cứ cúi đầu, anh sẽ không thấy được em."​

"Không, không cho phép nhìn..." Chung Diệp Ly cao 1m7 hận không thể lập tức biến thành 1.7 cm, sau đó co đôi chân ngắn chạy trốn.​

"Vậy thì không được."​

"Làm toàn chức vệ sĩ* của em, anh đương nhiên phải luôn trông thấy em."​

*Toàn chức vệ sĩ = vệ sĩ toàn thời gian

7.​

Lúc Chung Diệp Ly trở thành cô dâu là vào năm hai mươi sáu tuổi.​

Sau khi chơi ở giải chuyên nghiệp được vài năm, vô tình thích một người, cuối cùng mơ mơ hồ hồ chấp nhận một lời cầu hôn.​

"Không phải chứ, Đại Sâm thật sự vừa nấu ăn vừa cầu hôn? Nhẫn thì sao?"​

Chung Diệp Ly nhịn cười, vẽ một vòng tròn giữa không trung: "Dùng cọng giá, đeo lên ngón áp út của tôi."​

Các khách mời nữ bùng nổ tiếng cười, Điền Sâm ở phía bên kia bị vây lấy kính rượu đã có hơi chếnh choáng, vẫn quay đầu nhìn về phía bên này: "Tiểu Ly!"​

Chung Diệp Ly tách khỏi đám đông bước tới, duỗi tay cầm lấy ly rượu trong tay anh: "Đã uống thành như vậy rồi mà vẫn còn uống."​

"Hôm nay vui mà." Điền Sâm cũng không khó chịu, cười híp mắt, giống như bộ dạng năm đó nói với cô "anh là toàn chức vệ sĩ của em”.​

Chung Diệp Ly vội lau đi giọt nước mắt tràn ra khóe mắt, giơ ly nhìn một vòng: "Còn ai muốn uống? Tôi phụng bồi!"​

"Ấy ấy ấy cẩn thận đi, " Lâu Quan Ninh vội vàng phụ hoạ, "Bà Điền năm đó ở tiệc rượu có thể uống đến mức kêu cha gọi mẹ như thế nào, các cậu đừng có tự mình tự tìm súng bắn mình nha!"​

Một đám người vừa cười đùa vừa cãi nhau, Chung Diệp Ly cũng đặt ly xuống thắt lại nơ áo bị lệch cho Điền Sâm: "Bộ dạng này của anh, còn có thể làm vệ sĩ cho em sao?"​

Điền Sâm không phản bác lại, để cô giúp mình xong, đột nhiên nhân lúc Chung Diệp Ly quay đi liền ôm lấy cô.​

Chung Diệp Ly nghĩ rằng anh sắp ngã, cuống quít duỗi tay dìu anh. Còn Điền Sâm thì lại đứng thẳng, vòng tay vững chải ôm chặt lấy cô.​

"Cả đời này, cho dù em có như thế nào đi nữa, anh sẽ mãi sẽ mãi sẽ mãi bảo vệ em."​

*****​

Chung Diệp Ly năm hai mươi hai tuổi, có lẽ nói như vậy thì bạn sẽ không tin ——​

Nhưng sau này khi sắp bắt đầu, bạn thực sự gặp được một người như thế này, anh ấy động viên bạn, ủng hộ bạn, bảo vệ bạn, và thề rằng sẽ dùng cả cuộc đời mình để yêu bạn.​

Cho nên khi anh ấy nói câu đầu tiên với bạn, xin bạn đừng cảm thấy kỳ lạ.​

Chính bởi vì gặp được bạn, mới khiến anh ấy căng thẳng đến mức quên tên của chính mình.​

[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook