Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Liễu Phi] Flower

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ

[Liễu Phi] Flower

Tác giả:夏浅
Raw: Flower
Editor: Hành


Một sản phẩm thuộc Project vinh danh Nữ tuyển thủ của Liên minh - Thiên ngôn vạn ngữ
1.

Liễu Phi ra mắt vào mùa giải thứ sáu, từng được lên trang báo nào đó của "Tạp chí thể thao điện tử", từng bị truyền thông cùng với người hâm mộ đem ra săm soi, phân tích trở thành tâm điểm của mùa giải mới.

Xuất thân từ đội quán quân, chức nghiệp thiện xạ, còn là một trong những nữ tuyển thủ hiếm hoi của Liên minh. Từ ngày đầu tiên lộ diện trước công chúng, Liễu Phi đã nhận không ít sự quan tâm, người ta kỳ vọng có thể chứng kiến vị nữ tuyển thủ của Vi Thảo này mang đến Liên minh một làn gió mới, đồng thời mong chờ một đấu pháp hoàn toàn khác lạ.

Thế nhưng không phải chuyện gì cũng thuận theo ý ta.

Hầu như cô được sắp xếp luân phiên đánh lôi đài, đấu đoàn đội thì số trận đếm trên đầu ngón tay, thông qua mấy lần ra trận đó, khán giả cũng phần nào đoán được, về mặt kỹ thuật cô không thể nào sánh với chủ lực của Luân Hồi - Chu Trạch Khải, về phía nữ tuyển thủ cô còn không bằng "Hợp tác tốt nhất" Tô Mộc Tranh hay nữ đội trưởng duy nhất của Liên minh - Sở Vân Tú.

Thi đấu không đánh được mấy trận, sự chú ý của mọi người đối với cô dần dần biến mất, họ bắt đầu quan tâm đến các tuyển thủ cùng mùa khác.

Vu Phong trở thành chủ công của Lam Vũ, Giang Ba Đào đảm nhiệm phương diện chiến thuật đã góp phần tạo nên một trang sử mới cho Luân Hồi.

Những điều đó đã khiến cô bị lu mờ.

Nữ tuyển thủ của Vi Thảo, trở thành nhãn mác duy nhất của cô.

Cô nhóc mười sáu tuổi ở trại huấn luyện thanh thiếu niên tới, từ dáng vẻ cho đến trang phục đều mang hương vị của thiếu nữ mới trưởng thành, lúc huấn luyện thì kẹp tóc bằng chiếc ghim nhỏ cho khỏi bù xù, khi rảnh rỗi thì thích đem tay giấu trong áo khoác đồng phục đội, chỉ để lộ ra những ngón tay bé xinh.

Vi Thảo trước đây chưa từng có nữ tuyển thủ nào cả, nên váy đồng phục của cô được câu lạc bộ tìm nhà thiết kế để chế tác lại theo phong cách riêng. Cô gái nhỏ lúc ký hợp đồng đã ôm chặt lấy bộ đồng phục váy ngắn đầu tiên của Vi Thảo coi như bảo bối của mình, mỉm cười hạnh phúc, nhìn Vương Kiệt Hi, nói “Cảm ơn đội trưởng”, chính thức trở thành nữ tuyển thủ ghi danh vào lịch sử của Vi Thảo.

2.

Liễu Phi từ nhỏ đã ở thành phố B, quá trình trưởng thành diễn ra thuận buồm xuôi gió, gia đình hòa thuận, có điều kiện tốt, cho đến tận hiện tại cũng chưa từng phải chịu oan ức gì, được coi là đứa trẻ lớn lên trong sự bao bọc của ngà voi trắng tinh, còn chưa kịp chứng kiến thế giới bị gọi là hiểm ác, đã giác ngộ nữ thần Vinh Quang.

Thế là câu chuyện cứ tiếp tục theo lẽ thường, đại tiểu thư Liễu Phi chẳng tốn nhiều công sức đã thành công thuyết phục cha mẹ cho phép mình tham gia trại huấn luyện Vi Thảo, may mắn trở thành em gái hiếm hoi của nơi đây.

Sau này, cô đã va phải thử thách lớn đầu tiên trong đời.

Ở trại huấn luyện bị Vương Kiệt Hi đến đây kiểm tra, đánh cho không ngóc nổi đầu.

Năm đó Vi Thảo vẫn chưa giành được quán quân, Liễu Phi đối với vị đội trưởng tương lai của mình chỉ biết anh sở hữu lối chơi Ma Thuật Sư khuấy đảo bầu trời, và còn mang phong thái đậm chất giáo viên chủ nhiệm đến đây quan sát trại huấn luyện, trận đấu vừa rồi hay còn gọi là một lần thị phạm, trước đó lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi, cuối cùng giống như dự đoán, cô đã thất bại trước vị ma đạo học giả này.

Đánh một trận chỉ vỏn vẹn mấy chục giây, thế nhưng Liễu Phi đánh đến ướt cả tay, chả rõ là từ trước hay sau đó mới như vậy, tuy nhiên khoảnh khắc cô tháo tai nghe, dư âm ngột ngạt kia vẫn đọng lại.

Cô biết khoảng cách của mình với đội viên chính thức có lẽ còn hơi xa, nhưng cô không ngờ lại chả thể bắt kịp như này.

Lúc đứng ra khỏi ghế, cô ngẩn cả người, chẳng rõ có phải do chịu đả kích quá lớn nên mới ảnh hưởng đến tinh thần hay không, bỗng dưng cô cảm thấy mục tiêu bản thân khao khát đang cách rất xa, dường như viễn cảnh cô bước chân vào giới chuyên nghiệp đang hiện ra vô cùng chân thực ngay trước mắt.

Mà người vừa đánh cô đến ngốc liếc nhìn dáng vẻ bần thần kia, ngay lập tức kéo con người nào đó thoát khỏi những dòng suy nghĩ rối ren đang bủa vây.

“Tiếp tục phấn đấu.” Cô đã nghe thấy Vương Kiệt Hi bảo vậy.

Liễu Phi tuổi mười lăm cảm thấy mình lựa chọn vào trại huấn luyện là chính xác.

Những tháng ngày trong trại thanh thiếu niên trôi qua, ngày ngày lặp đi lặp lại các bài huấn luyện khô khan, lại vô vị, thế nhưng có điều gì đó ở nơi này vẫn luôn thôi thúc cô gái trẻ tiếp tục kiên trì và nỗ lực.

Đôi lúc cùng các đồng đội ở trại theo dõi Vi Thảo thi đấu, chứng kiến các đội viên Vi Thảo dưới sự dẫn dắt của Vương Kiệt Hi phối hợp đánh ra các thao tác đặc sắc, Liễu Phi với đám con trai chả thể giấu đi vẻ mặt ước ao và ngưỡng mộ.

Cô đã từng nghe qua chiến tích Tam Quan huyền thoại của chiến đội Gia Thế, cũng từng chiêm ngưỡng danh tiếng của Thế Hệ Hoàng Kim vào mùa bốn, có lúc bọn họ sẽ tưởng tượng viễn cảnh một ngày nào đó được ra mắt sẽ thế nào.

Sẽ có cơ hội giống như đội trưởng vượt qua rào cản tân binh ư? Hay là có khả năng cùng Vi Thảo giành lấy quán quân?

Giãi bày toàn bộ những điều này ra, cả đám nhìn nhau mà cười nắc nẻ nói mơ à, chi bằng đăng nhập vào đấu trường xem ai mạnh hơn ai, thỉnh thoảng Liễu Phi cũng sẽ đứng ngoài nhai nhai đống hạt trân châu trong cốc trà sữa, gửi cho họ một nụ cười hưởng ứng.

Cho đến ngày cô bị gọi vào phòng quản lý, lúc nhìn thấy Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm, Liễu Phi mới sực nhận ra những giấc mơ thuận miệng nói ra vào các buổi tối cùng đám con trai ở trại huấn luyện, có lẽ đã có cơ hội được thực hiện rồi.

Cô mong muốn trở thành thành viên của đội quán quân.

3.

Thế nhưng nữ tuyển thủ duy nhất của Vi Thảo, không phải là danh hiệu mà cô thích.

Sau khi ra mắt, Liễu Phi cũng không nghĩ đến việc làm sao để được mọi người công nhận, ngồi ở ghế dự bị chứng tỏ thực lực của cô có hạn, cô chưa bao giờ phủ nhận điều này, thậm chí cũng chẳng trốn tránh nó.

Nhắc đến thực lực, trong đội có đại thần Vương Kiệt Hi, ngoài kia lại có thiện xạ thiên tài Chu Trạch Khải.

Liễu Phi xem phần thi đấu được quay lại của Luân Hồi, cũng từng giao đấu với Luân Hồi trên lôi đài, chẳng thể phủ nhận trình độ chơi thiện xạ của Chu Trạch Khải không chỉ vượt xa một hai bậc thôi đâu.

Liễu Phi ở ghế dự bị hai năm, trong đội đã sở hữu cao thủ APM Lưu Tiểu Biệt, còn nghênh đón thêm Cao Anh Kiệt, người được mệnh danh là đội trưởng đời sau, cô thì vẫn yên vị tại nơi này.

Nói cô tầm thường cũng được, bảo cô ổn định cũng chả sai, nhưng từ lúc Liễu Phi nhận lấy tài khoản Diệp Hạ Hồng này, vẫn luôn bền bỉ chiếm một slot trong đội hình của Vi Thảo.

Đấy cũng là một sự khẳng định.

4.

Liễu Phi là em gái được tất cả mọi người trong mùa sáu cưng chiều.

Dù gì cô cũng là một trong những nữ tuyển thủ hiếm hoi, ra mắt khi tuổi còn nhỏ, từ lúc đó cho đến nay vẫn luôn phóng khoáng, tự nhiên khi chơi cùng đám thanh niên này, đến lượt mình mời khách thì không bao giờ qua loa cho có lệ, thường xuyên liên lạc và gặp mặt, cũng chả rõ từ bao giờ giữa các chàng trai cùng mùa đã hình thành luật bất thành văn khi thi đấu sẽ luôn mang cho cô đặc sản, thậm chí thi thoảng còn gửi bưu điện cho cô vài món.

Có lẽ cái này gọi là tình hữu nghị cùng mùa đi. Liễu Phi ôm hộp đồ ăn vặt chuyển phát nhanh nghĩ.

Nhắc lại cũng thấy kì lạ, người lần đầu tiên giành quán quân trong mùa sau không phải cô, mà là người vừa ra mắt đã tóm được danh hiệu Tân Binh Tốt Nhất, Vu Phong. Thế nhưng cô cùng Vi Thảo giành được quán quân vào hè mùa giải thứ bảy, trong group bỗng dưng nhao nhao, đòi cô với Chu Diệp Bách dành chút thời gian để đãi khách, so với năm trước khi Vu Phong vô địch cùng Lam Vũ không kém phần náo nhiệt.

Liễu Phi liền đáp ứng luôn, một đám thẳng nam trong group đã ngay lập tức hô vang hoan hô, còn khen ngợi Phi Phi phóng khoáng.

Cô ở trong group không nể tình, vạch trần bọn họ.

“Các anh chỉ thèm bữa cơm free này thôi!”

Các chàng trai cười nắc nẻ, bày tỏ ý kiến rằng mùa sáu chúng ta có một em gái phóng khoáng, thẳng thắn quả đúng là chuyện tốt, Liễu Phi mỉm cười nhìn nhẫn quán quán của mình một hồi, rồi đeo nó vào vị trí bắt mắt nhất.

Quán quân cô đã đoạt được. Giấc mơ tiếp theo là gì?

Có lẽ là một ngày nào đó trở thành chủ lực của Vi Thảo.

All-stars mùa giải thứ tám kết thúc, mọi người trong mùa sáu đã tổ chức một cuộc tụ họp nhỏ ở thành phố S.

Vị thế của mùa sáu trong Liên minh… có chút hơi khiêm tốn, phía trước là các ngôi sao được mệnh danh là đại thần như Phương Duệ, Chu Trạch Khải, Ngô Vũ Sách, sau lưng một Tôn Tường hoành không xuất thế phá vỡ rào cản tân binh, tuy từng có hai vị tuyển thủ là Vu Phong và Liễu Phi cùng chiến đội vô địch giải đấu, nhưng cảm giác lại như pháo hoa vụt sáng rồi biến mất.

Tuyển thủ mùa sáu thành công nhất hiện tại có lẽ là người theo Chu Trạch Khải giành được ngôi sao, Giang Ba Đào.

Liễu Phi năm trước cùng đội giành được quán quân, nhưng ấn tượng của ngoại giới về cô vẫn chỉ dừng ở việc cô là nữ tuyển thủ mà thôi.

Đã có lúc cô nghĩ, hào quang của nữ tuyển thủ đối với cô là tốt hay xấu.

Lần tụ họp này, Giang Ba Đào đã kêu gọi từ tận trước khi All-stars bắt đầu cho đến lúc kết thúc, All-stars xong xuôi, Liễu Phi chào hỏi đội trưởng nhà mình, rồi kéo Tiêu Vân và Chu Diệp Bách mặc quần áo thường ngày ra khỏi nhà thi đấu.

Bảo là thế nhưng tuyển thủ như cô thì làm gì có một nhóm fan vây lại, chặn đường chứ.

Mùa đông ở thành phố S khác xa với thành phố B, gió thổi lạnh thấu xương, Liễu Phi ăn mặc theo thói quen lúc ở thành phố B mà đến, phần dưới chỉ mặc độc một chiếc váy đồng phục đội cùng quần tất, ngồi trong phòng kín nên không nhận ra, bây giờ vừa bước ra khỏi cửa đã nhận ngay một cơn gió lạnh, chả trách lại chết cóng.

“... Mấy ngày nay lạnh quá đi.”

Sau khi lôi Chu Diệp Bách với Tiêu Vân mau mau tới cửa hàng lẩu, vừa bước vào bên trong Liễu Phi đã cảm thấy mình sống lại rồi.

Cô gái trẻ chà tay cho ấm, báo tên để đi vào phòng VIP, trong đó đã có sự hiện diện của Giang Ba Đào Đào đang nhìn thực đơn và Vu Phong, Liễu Phi ngay lập tức kêu ca về cái lạnh của thành phố S.

“Mùa đông thành phố S cũng lạnh quá đi, nhiệt độ đâu có thấp như vậy, còn lạnh hơn đợt Tết ở thành phố B.”

Chủ nhà hôm nay, Giang Ba Đào nhìn thấy bộ dạng này của cô nhanh chóng nở nụ cười: “Phía Nam lạnh ẩm, thành phố B các em lạnh khô đương nhiên là không giống với ở đây rồi.” Nói xong đưa thực đơn cho cô, “Nhìn xem muốn ăn thêm cái gì, anh gọi lẩu uyên ương, dựa vào khẩu vị chọn chỗ ngồi.”

Liễu Phi liếc qua thấy các món khá ổn, thuận tay kiểm tra xem có món mình thích không, rồi trả giấy về.

“Những người khác đâu ạ? Còn chưa tới sao?”

“Hiệu Bình đến muộn chút, hai người Bạc Viễn với Đỗ Minh thì đi mua đồ uống, nhà hàng xóm mới mở quán trà sữa uống không tệ”, Giang Ba Đào trả lời rồi đưa tờ giấy cho Hứa Bân và Hạ Minh.

“Hiệu Bình nếu đến muộn quá đừng để dành thức ăn cho ảnh nữa.” Trong lòng cô gái này, thức ăn vẫn là số một nhé, Liễu Phi nhìn thực đơn xong đã nuốt nước miếng, cô đã chờ bữa ăn khuya này lâu lắm rồi.

“Mới vừa kêu lạnh xong, chưa chi đã hết lạnh rồi ư?” Vu Phong cười trêu cô.

“Không lạnh, không lạnh.” Cô vừa nói, vừa rót nước cho mấy người đã yên vị chỗ ngồi, “Đều nhìn em làm gì? Gọi món đi chứ.”

“Rồi rồi.”

“Tiểu Minh với Bạc Viễn đi bao lâu rồi ạ?” Cô hỏi Giang Ba Đào.

“Chắc tầm này đang trên đường về rồi.”

Bọn họ nhiều người, Giang Ba Đào phóng tay gọi hai nồi lẩu đặt trên bàn, mọi người tự điều chỉnh vị trí theo khẩu vị, các chàng trai cô gái mới đôi mươi ngồi thành một vòng tròn, có ai ngờ trên sàn đấu họ lại là đối thủ chĩa vũ khí vào nhau chứ.

Tuy nhiên, trên sàn đấu là kẻ thù, dưới khán đài là bằng hữu, phần lớn Liên minh là loại quan hệ này, còn chưa đề cập đến sự đồng cảm tinh tế từ những người cùng mùa.

Vu Phong là người phía nam, Lam Vũ nằm ở thành phố G vốn ăn nhạt, nên đã đổi chỗ với Tiêu Vân muốn ăn cay, ở bên cạnh Liễu Phi.

“Vẫn đánh thay phiên sao?”

Liễu Phi đang cắn miếng thịt đã nhúng rồi, nghe vấn đề này vẫn bình tĩnh, im lặng rũ mi tiếp tục ăn, hơi nước bay lên khiến chóp mũi và lông mi của cô cảm giác nóng lên.

Ăn xong miếng thịt này, cô mới buồn buồn “Ừ” một tiếng.

“Đa số là đấu lôi đài với solo nhỉ, lần cuối thi đấu với các em, lôi đài anh không gặp được em.”

Nhắc đến đây, Liễu Phi không tránh được tâm trạng có chút ỉu xìu.

Điều này vốn không xa lạ với cô, cũng chẳng thể trách người khác.

Ra mắt đã hai năm mà vẫn là dự bị, thời buổi này hiếm nhưng chẳng lạ, chỉ có thể nói trình độ của Liễu Phi đạt chuẩn của Vi Thảo, ít ra cô cũng là người đi theo Vương Kiệt Hi đoạt lấy quán quân, thế nhưng nói thẳng ra là cô chả có tiến bộ gì cả.

Cô gắp lấy miếng cải trắng thổi thổi, hơi nước nóng lại sực lên trên.

“Không sao.” Vu Phong vừa nói vừa gắp miếng đậu hũ, thổi lấy thổi để, tránh bị bỏng lưỡi, “Lần cuối nhìn em thi đấu, Áp Súng kia đẹp lắm.”

“Dạ? Trận với Bách Hoa ấy ạ?” Liễu Phi không ngờ lại đề cập đến trận tranh tài này, suy tư một hồi xem trận đó mình có gì nổi bật, “May mắn nên mới phát huy tốt.”

“Trương Vỹ là lão tướng mùa ba, có thể đánh thắng ảnh là khá tốt đó.”

“Vâng.” Liễu Phi thở dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cá đậu hũ.

“Anh ăn cá đậu hũ không?” Cô hỏi Vu Phong.

“...?” Anh không nghĩ đề tài lại thay đổi xoành xoạch như này, nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Ăn”.

Em gái duy nhất của mùa sáu gật gù, thả cá đậu hũ vào trong nồi lẩu nước đang sôi sùng sục, nháy mắt đã chìm xuống dưới đáy nồi.

5.

Qua ba vòng ăn, đề tài của nhóm người này lại quay về game, lần này nhân vật chính là mấy người Luân Hồi đã có những bước tiến mạnh mẽ.

“Không phải chứ, sao ai cũng nghĩ tui là sói vậy! Tình thân cùng mùa đâu!” Đỗ Minh bị ánh mắt của lũ người kia dọa cho lùi nửa bước, “Các ông tỉnh táo lại đi, trà sữa là do tui với Bạc Viễn đi mua đó!”

“... Đỗ Tiểu Minh ông không nhìn ra đám người này căn bản cảm thấy trà sữa là không đủ để mua chuộc bọn họ hả!”

“Móa tui đâu có ngờ chứ!” Đỗ vẫn nghĩ mình còn có cơ hội Minh khốn khổ cầu xin cho hết nốt thời gian quý gian quý giá, “Tui thật sự không phải là sói mà! Thật đó! Tui chỉ là một dân thường bé nhỏ, đừng treo cổ tui, tui vẫn còn muốn sống mà aaaaa!”

“Không thể.” Chu Hiệu Bình vẫn vote treo cổ Đỗ Minh.

Đỗ Minh chết. Không lời trăng trối.

Liễu đêm trước đã bị giết Phi ngồi một bên hút trà sữa, nhìn đám người kia ồn ào chơi ma sói, nhưng tâm trí cô vốn đã không còn hợp với bầu không khí náo nhiệt này nữa.

“Em chán sao?” Giang vòng đầu tiên đã bị giết Ba Đào đi tới ngồi bên cạnh Liễu Phi đang xem trận đấu.

“Vẫn ổn ạ.” Cô uống trà, bâng quơ trả lời.

“Có tâm sự?”

“...” Cô nghiêng đầu, liếc mắt ngắm nhìn người lăn lộn tốt nhất mùa sáu, chiêm ngưỡng dáng vẻ của anh, chẳng biết việc ảnh nhìn thấu lòng người là tốt hay xấu, “Có một chút ạ.”

“Bữa cơm hôm nay, em có vẻ ăn không ngon miệng.” Giang Ba Đào nói xong, đưa cho cô một miếng dưa hấu.

Liễu Phi nhận lấy nhưng không ăn, trên tay cầm một cây tăm.

“Em hỏi anh nhé…” Cô ngẫm nghĩ, dường như đang cân nhắc câu từ, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Ba Đào, “Sánh vai thi đấu cùng Chu đội, thiện xạ hàng đầu là cảm giác như thế nào ạ?”

Giang Ba Đào bị hỏi vấn đề này lập tức ngây người, nhưng nhanh chóng một lúc sau đã nhận ra vấn đề luôn đau đáu trong lòng em gái bị ghẻ lạnh mấy năm qua, anh ngẫm nghĩ cẩn thận, đưa cho cô câu trả lời.

“Thực ra cũng bình thường thôi, việc cùng ảnh thi đấu.” Giang Ba Đào thoáng ngừng lại, liếc nhìn ánh mắt kinh ngạc của Liễu Phi, “Rất nhiều người đều nghĩ rằng Chu đội đã dập tắt hào quang của những người xung quanh là bọn anh, nhưng anh không thấy như vậy. Ảnh là át chủ bài của Luân Hồi, điều này chả sai nhưng nó chẳng có nghĩa là trong đội ngũ, anh với Đỗ Minh, Bạc Viễn không quan trọng. Bởi vì có ảnh nên Luân Hồi có cơ hội trở thành một đội ngũ mạnh ư, đúng nhưng đó là vì còn có bọn anh, mà vì bọn anh là một thể thống nhất, cho nên mới có thể chiến đấu với các đội ngũ khác. Có thể sánh vai thi đấu cùng ảnh, một vị tuyển thủ xuất sắc là một chuyện may mắn, và việc trở thành đội viên của ảnh cũng là một chuyện may mắn."

Liễu Phi không ngờ mình lại nhận được một đáp án vừa vòng vèo, lại vừa triết lý như này, cô cúi đầu nở nụ cười, muốn lắc đầu bảo đây không phải ý em muốn hỏi, Giang Ba Đào đi trước một bước ngắt lời cô.

“Anh biết em muốn hỏi cái gì.” Anh nói, “Anh chỉ muốn nói với em, ở Luân Hồi từ trước đến nay không tồn tại cái gọi là chiến đội một người, bởi bọn anh với Đệ nhất thiện xạ kia đều là tuyển thủ của Luân Hồi thôi, mà em cũng thế, là một thiện xạ ưu tú, là một thành viên của Vi Thảo.”

Liễu Phi nhìn anh, lời phản bác chưa kịp thốt ra đã bị chặn cứng ở cổ họng.

Cô muốn phản bác gì chứ?

Nói rằng cô chỉ là một thiện xạ tầm thường? Nói rằng cô chỉ là một dự bị đánh thay phiên cho Vi Thảo? Nói rằng thực ra cô ước mình có thể như Giang Ba Đào, Đỗ Minh, Lữ Bạc Viễn đứng bên cạnh giúp đỡ Chu Trạch Khải?

Dường như đều không phải.

Ghế dự bị của Vi Thảo không phải ai thích ngồi thì ngồi, nữ tuyển thủ hiếm hoi của Liên minh cũng không phải sự hiện diện duy nhất của cô, cô có tư cách của một thành viên thuộc chiến đội quán quân, thậm chí kỹ năng còn đạt tiêu chuẩn của đội vô địch, có cơ hội được nhắc qua cùng với thành viên khác của Vi Thảo.

Cô nhận ra rằng vị trí mình đang sở hữu có vô số người ước ao, nơi mình đứng có biết bao người không chạm đến được, hay thậm chí là mục tiêu phấn đấu của ai đó, cuộc sống bình thường của cô dường như có chút sặc sỡ nhỉ.

Phải chăng cô chỉ thiếu mất đi cơ hội được tỏa sáng, hay chỉ là chưa đủ sức mạnh để khiến bản thân nổi bật.

Liễu Phi nhìn Giang Ba Đào, người dường như đã khai sáng cho mình, những suy nghĩ rối ren vòng đi vòng lại năm, sáu lần trong đầu cô, cuối cùng lại tự cười nhạo chính mình, kẻ đặt ra câu hỏi.

Hình như ảnh nói vừa đúng, lại vừa sai.

Cô là Liễu Phi, một Liễu Phi chân chính, nhất định phải đem ra so sánh với một người như Chu Trạch Khải làm cái gì.

Vì thế cô ngước nhìn cây tăm, cắn lấy miếng dưa hấu vừa nãy Giang Ba Đào đưa cho, vị ngọt thanh mát bùng nổ trên đầu lưỡi, cô ngắm nhìn những bằng hữu cùng mùa cách đó không xa đang đánh lộn vui vẻ.

Một ngày nào đó cô sẽ tiến tới được một nơi cao hơn, một nơi xa hơn.

Liên minh vốn ít nữ tuyển thủ chơi thiện xạ.

Cô nhất định sẽ khiến bọn họ nhớ kỹ.

[Fin]
 
Last edited:

Sắc Xanh

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
16
Số lượt thích
72
Team
Yên Vũ
#2
Ghế dự bị của Vi Thảo không phải ai thích ngồi thì ngồi, nữ tuyển thủ hiếm hoi của Liên minh cũng không phải sự hiện diện duy nhất của cô, cô có tư cách của một thành viên thuộc chiến đội quán quân, thậm chí kỹ năng còn đạt tiêu chuẩn của đội vô địch, có cơ hội được nhắc qua cùng với thành viên khác của Vi Thảo.

Cô nhận ra rằng vị trí mình đang sở hữu có vô số người ước ao, nơi mình đứng có biết bao người không chạm đến được, hay thậm chí là mục tiêu phấn đấu của ai đó, cuộc sống bình thường của cô dường như có chút sặc sỡ nhỉ.
Đúng vậy. :gra
Giọng văn fic nhẹ nhàng mà sâu lắng quá. :dan
 

Bình luận bằng Facebook