Hoàn [[Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022] [Mạc Tranh] Cậu ăn hạt dưa của tôi không?

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
CẬU ĂN HẠT DƯA CỦA TÔI KHÔNG?

Tác giả: Tương Điệp

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Tình cảm, đoản văn, hướng nguyên

Nhân vật chính: Mạc Phàm x Tô Mộc Tranh

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn

Lưu ý:

Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.
1.

Năm nay Tô Mộc Tranh vừa mới 25, xinh đẹp như hoa, sự nghiệp thành công, được mệnh danh là Nữ thần Liên minh. Người theo đuổi cô nhiều như cá dưới nước, như cỏ trên bờ, lớp này đến lớp khác, cắt cũng không đứt.

Nhưng những thứ này cũng chẳng có nghĩa lí gì, bởi vì cho đến bây giờ Tô Mộc Tranh vẫn chưa có người yêu.

Lão nông dân Diệp Tu dùng dao cắt cỏ vừa ngậm thuốc lá vừa xoa thắt lưng: Theo đuổi Mộc Tranh? Được thôi được thôi, Mộc Tranh lớn rồi cũng nên yêu đương đi. Nhà chúng ta có hoàn cảnh bình thường, yêu cầu không cao, chỉ cần dùng thực lực chinh phục được anh đây, chơi Vinh Quang giỏi hơn anh đây là được.

...

Mặt cậu có thể bớt dày đi không?

Trần Quả đá xéo hắn.

Lúc Đỗ Minh theo đuổi Đường Nhu cậu cũng nói như vậy, kết quả bị chiến mâu "dịu dàng" chọc cho một cái huynh đài còn nhớ không?

Diệp Tu:...

Diệp Tu: Hôm đó tôi vừa cướp BOSS của Luân Hồi xong, chỉ còn chấm máu đối đầu với Đường Nhu full máu...

Diệp Tu vẫn còn muốn cãi chày cãi cối, nhưng thấy cái liếc sắc như dao của Đường Nhu, hắn lập tức ngậm miệng.

Dù nói thế nào đi nữa, hắn bị đánh nổ là sự thật.

Tô Mộc Tranh cầm một túi hạt dưa nhìn thấy cảnh này thì nheo mắt cười, hai lỗ tai tròn tròn khẽ động đậy, dường như không để ý đến lời Diệp Tu.

"Cậu thấy sao?" Cô híp mắt, vừa nói vừa đưa hạt dưa cho người bên cạnh.

Đối phương không nói chuyện, cũng không nhận lấy hạt dưa trên tay người kia. Hắn kéo mũ áo lên, bắt đầu gõ bàn phím bùm bùm. Ngồi ở đối diện, Kiều Nhất Phàm hơi giật mình hoảng hốt làm rối loạn tiết tấu, nhưng vẫn chưa ngay lập tức bại trận.

Mộc chuột bé cười cười, rút tay cầm hạt dưa về.

Hơn nữa còn vui vẻ bắt đầu cắn cắn cắn.

2.

Gần đây người Diệp Tu đề phòng chính là Chu Trạch Khải.

Cái tên được mệnh danh là bộ mặt của Liên minh này, kì nghỉ hè sau khi đội Quốc gia trở về sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy tới Hưng Hân làm gì không biết...

Chu Trạch Khải cố gắng ngồi thẳng lưng, thế nhưng bị ánh mắt của Bánh Bao dọa sợ đến mức co rụt lại. Vì thế cậu quay đầu nhìn về người có quan hệ tốt nhất với mình là Phương Duệ: "BOSS, tôi cướp."

"Phân chia thế nào?"

"Hưng Hân."

Diệp Tu đang ngồi không nghe thấy vậy thì bật thẳng người: Được. Mau mau mau, hoan nghênh Súng vương đại đại đến Hưng Hân chúng ta làm công.

Lúc đầu chư vị hảo hán của Hưng Hân còn có chút nghi ngờ. Nhưng sau đó khi cướp BOSS, Chu Trạch Khải không nói hai lời đã dùng acc clone ra trận, yểm trợ Hưng Hân cướp BOSS mà Lam Khê Các phát hiện ra, làm cho Hứa Bác Viễn tức giận mắng to Diệp Tu vô sỉ, mời người của công hội khác tới giúp đỡ.

Dấu hiệu của công hội Luân Hồi lóe sáng trên mũ tiểu Súng vương.

Một người cướp gọi là ân oán tình thù, hai người cướp gọi là kéo bè kéo cánh gây rối!

Vốn định dùng việc cướp BOSS để tán đổ Hứa Bác Viên, giờ lại bị cậu block, Diệp Tu nhìn sợi tóc ngố trên đầu Chu Trạch Khải như muốn tranh công cùng vẻ mặt hi vọng được khen ngợi của người kia, mãi lúc sau mới nghẹn ra được một câu:

"Mả cha nhà cậu..."

Bắt đầu từ hôm đó, Chu Trạch Khải ở lại Hưng hân.

Một đám hảo hán Hưng Hân cảm thấy rất buồn bực. "Sản nghiệp" của Hưng Hân bọn họ đâu lớn như Luân Hồi, người này bỏ mặc Luân Hồi, chạy tới Hưng Hân là muốn gì? Diệp Tu châm một điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ xem ở Hưng Hân có gì đáng giá.

Thẻ tài khoản? Thôi đi, Luân Hồi người ta đầy trang bị bạc, sao phải để ý tới mấy trang bị của Hưng Hân?

Phương Duệ? Người có tiền lương cao nhất ở Hưng Hân là Điểm Tâm đại đại... Không nói đến những cái khác, hai người ra mắt cùng mùa nên quan hệ tốt, cũng không phải là không thể.

Còn gì nữa? Còn có gì đáng giá nữa????

Chư vị Hưng Hân suy nghĩ mãi, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Tu.

Diệp Tu ngậm thuốc lá cũng quay ra sau nhìn với vẻ mặt vô tội: ???

Đường Nhu: Gần đây tôi thấy tag Chu Diệp rất hot...

Hưng Hân: Ồ

Sau đó, ánh mắt của toàn bộ người trong Hưng Hân nhìn Chu Trạch Khải cùng Phương Duệ không khác gì nhau.

Hưng Hân: Chà, gay.

Chu Trạch Khải: (O⌓O)? ? ? ?

Phương Duệ: ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Tô Mộc Tranh nhìn một đám suy đoán chả ra sao thì chỉ lấy tay che mắt. Cô xoay ghế, đưa một tay khác về phía đối diện.

"Muốn ăn."

Cô nói xong thì ngoan ngoãn chờ đợi, một tay vẫn để ngang mắt, khóe miệng lại khẽ cong lên.

Trong bóng tối vô vọng, đúng như dự đoán, cô có thể cảm nhận những hạt dưa đã tách vỏ được thả vào lòng bàn tay mình.

3.

Thái độ của Diệp Tu đối với Chu Trạch Khải vẫn tương đối bình thường, nói đùa, có người làm công cho mình tốt quá còn gì! Nhưng khi biết được mục tiêu của Chu Trạch Khải là ai thì hắn nổi giận.

"Đi đâu vậy?" Diệp Tu uể oải vuốt sợi tóc ngố của Chu Trạch Khải.

"Tiểu Chu hẹn em ra ngoài ăn cơm." Tô Mộc Tranh cười nói. "Anh đi cùng không?"

"Ăn cơm?" Diệp Tu ngậm thuốc lá quay sang nhìn chăm chú vào Chu Trạch Khải. "Lí do?"

"Trao đổi kỹ thuật!" Chu Trạch Khải đỏ mặt, lắp bắp trả lời Diệp Tu. Tô Mộc Tranh nhìn bộ dạng này của cậu thì không nhịn được bật cười. Chu Trạch Khải thấy Tô Mộc Tranh cười thì nghĩ rằng lời nói dối của mình bị lộ, tóc ngố khẩn trương lắc qua lắc lại, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Tô Mộc Tranh nháy mắt với cậu mấy cái.

Mặt Diệp Tu càng đen.

"Đi!" Cảm thấy mình bị lừa gạt, Diệp Tu hung ác quàng vai Chu Trạch Khải. "Hệ xạ thủ à? Anh đây cũng coi như tương đối am hiểu. Cùng Mộc Tranh trao đổi cái gì, không bằng trao đổi toàn bộ nghề nghiệp với anh!"

Hắn nói xong thì dùng sức kẹp cổ Chu Trạch Khải lôi đi, vừa đi vừa kêu to: "Chị chủ! Hôm nay Súng vương đại đại mời chúng ta ăn cơm để trao đổi kĩ thuật. Chị nhanh đi gọi bọn nhóc nhà mình đến tiệm cơm thôi!"

Chu Trạch Khải: ⁽⁽٩(꒦ິ ཀ ꒦ິ)۶⁾⁾ Chị, chị Mộc...

Diệp Tu: Mộc Tranh ở lại trông nhà!

Chu Trạch Khải: (꒦ຶД꒦ຶ) Chị Mộc...

Tô Mộc Tranh tặng cho cậu một ánh mắt lực bất tòng tâm, phất tay nói: "Em muốn ăn bắp xào hạt thông."

Chu Trạch Khải nghe vậy thì tóc ngố lập tức dựng thẳng: "Tôi..."

Diệp Tu ngắt lời cậu: "Anh sẽ mang về cho em."

Chu Trạch Khải: (╥ ᆺ ╥) hu...

Cửa phòng huấn luyện đóng lại, Tô Mộc Tranh nhìn Chu Trạch Khải bị tha đi thì bật cười. Cô quay lại chỗ ngồi của mình, nhắn một tin nhắn rồi lại tiếp tục xem bộ phim truyền hình siêu cẩu huyết của mình.

Xem được lúc lâu, cô chẹp một tiếng, cảm thấy có chút nhạt miệng.

Vì thế cô không quay đầu lại mà vươn móng vuốt nhỏ về phía bên cạnh.

Trong lòng bàn tay được thả một nắm hạt dưa.

"Cậu không đi ăn cơm sao?" Tô Mộc Tranh vẫn chăm chú xem phim.

Đối phương không nói chuyện.

"Ầy, chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ ăn một bữa lớn, cậu không đi là hối hận đấy!" Cô tủm tỉm, nhưng trong giọng nói lại không hề tỏ ra tiếc nuối tí nào.

Cạch!

Hương thơm ngào ngạt bay tới, có thứ gì đó được đặt ở trên bàn, nóng hôi hổi.

Tô Mộc Tranh liếc qua, bật cười.

Hai bát mì.

Bỏ thêm ít nấm hương và dưa chua.

Đặt song song.

4.

"Ăn cơm."

"Hưm, xem hết tập này đã! Lại đây lại đây, cùng nhau xem, Tú Tú đề cử cho tôi đấy! Ổn lắm! Nữ chính chuẩn bị chết lần thứ mười tám rồi!"

"..."

5.

Diệp Tu ngậm thuốc lá ngồi với đám đàn ông Hưng Hân.

"Hiện tại tôi cảm thấy không tốt tí nào."

"Ồ!" Ngụy Sâm nói. "Có phải Chu Trạch Khải theo đuổi con bé Mộc Tranh không?"

Phương Duệ bắt đầu bênh đứa "con trai" đang bị đối xử bất công nhà mình:

"Lão Diệp, ông cố chấp vừa thôi! Chu Trạch Khải đẹp trai như thế, có tiền có thực lực. Ở trong Liên minh này, tên nào tên nấy đều có trình giao tiếp tiêu chuẩn 5 sao, chỉ có hắn một sao hai sao ngang ngửa Tôn Tường, chứng minh rằng sau này sẽ không bao giờ ngoại tình. Có người như thế theo đuổi em gái Tô mà ông còn ngăn cấm? Đầu óc ông cấu tạo bằng cái gì thế? Bánh bao hả?"

"Nhưng mà cô nhóc nhà chúng ta cũng đâu kém cạnh." Ngụy Sâm bắt đầu bẻ ngón tay ra đếm. "Nữ thần Liên minh, đệ nhất Bậc thầy pháo súng, thu nhập một năm trăm vạn tệ. Chân dài eo thon tốt tính, còn có thể kể chuyện cười lạnh. Nhiều người theo đuổi cô nhóc nhà chúng ta như thế, làm sao cậu biết Chu Trạch Khải là xuất sắc nhất?"

"Sao tôi không biết?" Phương Duệ chống nạnh tỏ vẻ bản thân chính là chỗ dựa vững chắc cho "con trai".

Ngụy Sâm dùng ánh mắt "Quả nhiên chỉ có gay hiểu gay" để nhìn hắn.

"Này!!"

Diệp Tu hút điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói.

"Anh đây hút thuốc là vì đau lòng cho Mộc Tranh."

Kiều Nhất Phàm, La Tập không nhịn được bật cười. An Văn Dật đẩy kính mắt, tiếp tục làm luận văn của mình, không muốn để ý đến đám gay này nữa. Bánh Bao lặng lẽ hỏi ý kiến Đường Nhu. Cô ngồi giữa một đống đàn ông, hai chân bắt chéo, nghĩ mãi cũng không ra tại sao mình lại được kết nạp vào hội nam giới Hưng Hân.

"Nếu anh thật sự lo lắng Chu Trạch Khải..." Đường Nhu cảm thấy có chút đau lòng cho Tô Mộc Tranh. "Anh có thể tìm một người chặn cậu ta."

Hai mắt Diệp Tu sáng lên: Mời nói chi tiết!

"Chính là kiểu... Ví dụ như, nếu Phương Duệ muốn theo đuổi anh..."

"Tại sao tôi phải theo đuổi hắn???" Phương Duệ tức giận chỉ vào bụng Diệp Tu. "Gay cũng có tôn nghiêm của gay!"

Sắc mặt Đường Nhu không thay đổi: "Được rồi, vậy đổi đối tượng, nếu Phương Duệ theo đuổi Ngụy Sâm..."

"??????"

Đường Nhu từ chối nhìn ánh mắt của Phương Duệ. Ngụy Sâm nhướn mày tỏ vẻ mình không vấn đề.

"Nếu Phương Duệ muốn theo đuổi Ngụy Sâm, mà Ngụy Sâm không thích Phương Duệ. Vậy Ngụy Sâm có thể nói hắn thích Bánh Bao, thế thì Bánh Bao sẽ thành mục tiêu bị đánh giết..."

"Nói cách khác là muốn tìm một T." Diệp Tu hiểu ra.

"Bingo!"

Kiều Nhất Phàm cứng ngắc nói: "Nhưng đội chúng ta không có T, Văn Dật là Mục sư, Bánh Bao là Lưu manh, La Tập là Pháp sư triệu hồi..."

Đường Nhu liếc mắt nhìn cậu một cái, tiếp lời Kiều Nhất Phàm: "Ngụy Sâm là Thuật sĩ, cậu, Phương Duệ và Diệp Tu đều là gay..."

Phương Duệ Diệp Tu Kiều Nhất Phàm: ?????

Đường Nhu: Mạc Phàm, chính là cậu.

Hội nam giới Hưng Hân: ?????

Mạc Phàm mang mũ trùm, bình tĩnh liếc nhìn Đường Nhu, vẻ mặt như thể không liên quan gì đều mình.

Phương Duệ: Đừng đùa, sao Mạc Phàm có thể đồng ý ha ha thà chọn tôi còn hơn!

Mạc Phàm đứng dậy: "Được."

Phương Duệ: ???? Lão Diệp????

Diệp Tu: Vậy đi...

Phương Duệ: ????????

Tôi đây sợ ngây người, lão Lâm nhà tôi cũng ngây người theo.

Lâm Kính Ngôn: ????

6.

Diệp Tu vẫn còn lo lắng về Mạc Phàm.

Dù sao bộ mặt than kia so với mặt Chu Trạch Khải đúng là không có tí uy lực nào.

Nhưng Đường Nhu nói đúng, An Văn Dật là Mục sư, Bánh Bao là Lưu manh, La Tập là Pháp sư triệu hồi, Ngụy Sâm là thuật sĩ, Phương Duệ là gay. Ngoại trừ Mạc Phàm, đúng là không có người thích hợp.

Vì thế, sáng hôm sau, ngay trên bàn cơm, Diệp Tu gấp gáp vỗ vai Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu à!"

"(*`▽´*) Tiền bối."

"Giới thiệu cho cậu một người."

"(*`▽´*) Vâng!"

"Vị này tên là Mạc Phàm." Diệp Tu vỗ lên vai phải Mạc Phàm. Mạc Phàm bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, gật đầu thay lời chào. Diệp Tu cảm động, ánh mắt nhìn thằng nhóc này cũng trìu mến hơn. "Đây là bạn trai Mộc Tranh."

"(´ . . ̫ . `)? !"

"Đậu má!"

Người kêu lên chính là Phương Duệ bên Hưng Hân.

Nguyên nhân là do Tô Mộc Tranh run tay, cháo nóng trong bát cô sánh ra rơi lên đùi Phương Duệ.

Phương Duệ: Tôi muốn biết tôi đã làm sai cái gì trong cuộc tình này????

7.

Nhân lúc Diệp Tu lại kéo Chu Trạch Khải ra ngoài tâm sự, Tô Mộc Tranh không nhịn được nữa, trong ánh mắt như muốn nói "Yooooooo" của đám người Hưng Hân, cô lôi Mạc Phàm đi ra.

"Bạn trai?" Tô Mộc Tranh đẩy Mạc Phàm vào tường, khoanh tay hỏi anh, bộ dạng mỉm cười như có như không có nét giống Sở Vân Tú.

Mạc Phàm nghiêm mặt than gật đầu.

Tô Mộc Tranh tức giận đến bật cười: "Cậu muốn làm bừa cùng bọn họ sao? Có thể bọn họ không biết, nhưng cậu biết rõ tiểu Chu tới tìm tôi làm gì." Trong giọng nói của cô tràn đầy thất vọng, dưới đôi mày cong cong, khóe mắt lại dâng lên ý chí chiến đấu, thế nhưng trong mắt Mạc Phàm lại chỉ là một con hamster đang hụt hẫng cúi đầu.

Mạc Phàm nhìn con chuột nhỏ này, không đành lòng nói: "Không đùa cậu." Nghĩ một lát, anh lại bổ sung thêm. "Tôi không đùa."

Mộc chuột bé vẫn cảm thấy mất mát, ngay cả lỗ tai tròn tròn cũng rủ xuống.

Gương mặt Mạc Phàm lạnh lùng, nhưng tay vô thức nắm chặt lại. Anh đứng thẳng lưng, mặt cũng căng chặt. Trong mắt như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tràn trề sức sống như ngọn lửa chập chờn không tắt trong động băng.

Mộc chuột bé chưa từng thấy Mạc Phàm như vậy, nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mất mát, lỗ tai tròn tròn vẫn rủ xuống.

Trong nháy mắt, khí tràng mà Sở lão gia truyền thụ cho sụp đổ, vỏ bọc nữ thần từng mảng từng mảng bong ra, bên trong là một con hamster ngơ ngác ôm hạt dưa đang nhìn chăm chú. Đôi mắt, lỗ tai, thân mình đều tròn vo, trái tim lại mềm mại vô cùng.

Cô dõi theo một con hamster mặt than khác ôm hạt dưa lắc la lắc lư đi về phía mình.

"Diệp Tu nói... Phải chơi Vinh Quang vượt qua hắn mới có thể." Mạc Phàm hồi hộp đến mức miệng muốn co rúm lại. "Hiện tại vẫn chưa thể..."

Chú hamster đội mũ trùm đen hơi do dự, sau đó đưa hạt dưa cho cô.

"Nhưng một ngày nào đó..."

Cho cậu hạt dưa của tôi.

Một ngày nào đó, tôi sẽ đoạt được cậu từ tay của con hamster vô sỉ kia.

Cậu ăn hạt dưa của tôi không?

Mạc Phàm nhìn Mộc chuột bé.

Quai hàm cắn chặt.

Tô Mộc Tranh nhớ lại ngày đầu tiên cô được Diệp Tu phái đi đối phó với Mạc Phàm. Lúc đó, anh cũng nhìn cô, nhưng trong mắt đều là chống cự cùng cảnh giác. Tô Mộc Tranh lại là một cô gái hiếu thắng, thấy anh như vậy, trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ muốn đấu trí đấu dũng với người này.

"Tại sao tôi phải nghe theo lời cô?" Mạc Phàm lạnh mặt nói.

Tô Mộc Tranh nghe xong thì suy nghĩ một chốc: "Bởi vì tôi là con gái, mà cậu không phải gay."

... Chẳng hiểu sao đám gay của Hưng Hân cảm thấy đầu gối đau tập thể.

Mạc Phàm há miệng không biết phải tiếp lời thế nào, anh nghĩ câu kia có logic hay không? Logic ở chỗ nào? Cô gái này nói chuyện chẳng hợp lí chút nào! Giống anh trai cô ấy! Không logic theo di truyền... Cuối cùng Mạc Phàm không nhịn được cong khóe miệng.

Tô Mộc Tranh thấy anh nín cười thì cũng bật cười.

Cô nghĩ thầm thì ra cậu trai tên Mạc Phàm này cũng không khó giao lưu như vậy.

... Ồ đúng rồi, bề ngoài cũng rất tuấn tú.

8.

Mộc chuột bé híp mắt nhìn Mạc Phàm.

Chú chuột này không phải người ưu tú nhất trong số những người theo đuổi cô, tẻ nhạt vô vị lại còn hơi mặt than, kỹ năng Vinh Quang tại giới tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không thể coi là xuất sắc, ưu điểm duy nhất là biết ăn hạt dưa... Xem ra đúng là không đáng tin lắm!

Đừng nói Diệp Tu, ngay cả fan của Mộc chuột bé cũng không thể đồng ý.

... Nhưng mà dáng vẻ đối phương cầm hạt dưa tựa như đang nâng lên trái tim mình.

… Bộ dáng vô cùng cẩn thận cùng lòng dũng cảm liều lĩnh.

Mộc chuột bé cười rộ lên, lỗ tai tròn tròn không biết tự lúc nào lại dựng thẳng.

Cô rất muốn bổ nhào vào máy tính nói cho mấy người Sở lão gia cùng Đới tám vạn: cuối cùng cô đã đợi được con hamster tẻ nhạt này tỏ tình rồi!

... Cậu ăn hạt dưa của tôi không?

... Cậu muốn trái tim nhỏ bé của tôi không?

... Muốn muốn muốn! Bổn chít muốn ~ Cả hạt dưa lẫn trái tim nhỏ bé của cậu bổn chít đều muốn!

Lúm đồng tiền như hoa, Tô Mộc Tranh nhào vào trong lòng Mạc Phàm.

Hai con chuột tròn vo rầm cái đập vào nhau.

Mạc Phàm vốn là đứng sát góc tường, bị cô nhào vào ngực thì trợn tròn mắt, tay cũng không biết đặt vào đâu. Từ phía sau nhìn thoáng qua, anh giống như là bị Mộc chuột bé áp vào tường.

Trong mắt anh hiếm khi hiện lên một tia trông mong đến vô vọng, tuy rằng khuôn mặt vẫn không một biểu cảm, nhưng rõ ràng đang có dấu hiệu tan băng. Anh cúi xuống nhìn đỉnh đầu Tô Mộc Tranh, ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, vô thức nói ra:

“Cảm ơn, cảm ơn…”

Cảm ơn cậu đã đồng ý tiếp nhận một người nhạt nhẽo như tôi.

Tôi thích cậu.

9.

Khi Diệp Tu kẹp cổ Chu Trạch Khải trở lại thì thấy em gái khuê nữ nhà mình đang mạnh mẽ áp tường Mạc Phàm.

Trong một thoáng, Diệp Tu không khỏi cảm thấy khâm phục. Hắn kéo Chu Trạch Khải lại: "Nhìn thấy chưa, Mộc Tranh nhà chúng tôi có bạn trai rồi, không giống cái đám độc thân trong kia, em ấy là hoa đã có chủ."

Không biết lời này chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào của Chu Trạch Khải, thêm việc bị Diệp Tu giáo dục quá lâu, cục cưng tiểu Chu rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu cảm thấy tủi thân, hai mắt ứa lệ nghẹn ngào.

Chu Trạch Khải: (꒦ຶД꒦ຶ) Chị Mộc cứu em... Em muốn về nhà!

Diệp Tu: Đừng nói nữa, đi thôi, vừa mới xuất hiện BOSS! Chà, hôm nay cướp của Luân Hồi đi! Tiểu Chu, ba ba Phương Duệ của cậu có dạy cậu câu "Nói lời phải giữ lời" không?

Chu Trạch Khải: ... (꒦ຶД꒦ຶ) Oa!

Diệp Tu: Mà thôi, hồi sơ trung chắc cậu ta cũng không viết nổi mười nét chữ. Đi, anh đây sẽ đích thân dạy cậu.

11.*

Hôm nay Mộc chuột bé vẫn muốn hạt dưa:

Tớ bắt được chuột nhảy sa mạc** nhà mình rồi!

Đại lão gia phải có bộ dáng của đại lão gia:

Ồ wao! Chúc mừng! ( ´_> ` )

Hôm nay đại ca Nhu đã đâm nổ cả Liên minh chưa?:

GET!

Đới tám vạn tôi là người đầu tiên không phục!:

Oa! Chúc mừng chúc mừng! ˙³˙⁾◟( ˘•ω•˘ )◞⁽˙³˙⁾

Cậu ta đột nhiên tỉnh ngộ sao???

Hôm nay Mộc chuột bé vẫn muốn hạt dưa:

Cũng gần như vậy, cái này phải cảm ơn Diệp Tu cùng Nhu Nhu!

Đại lão gia phải có bộ dáng của đại lão gia:

Nhu Nhu đỉnh! Chậc, cái tên Diệp Tu cuồng em gái này bị lừa mà không tự biết!

Hôm nay Mộc chuột bé vẫn muốn hạt dưa:

Anh ấy tưởng Khải Khải tới đây để theo đuổi tớ ♡(. ◜ω◝. )♡

Đới tám vạn tôi là người đầu tiên không phục!:

A, vậy Khải Khải thế nào rồi? Đã cua được Giang Ba Đào chưa?

Giang Ba Đào có cảm giác nguy hiểm chưa? Có biết Khải Khải giận dỗi chạy đến Hưng Hân chưa?

Hôm nay Mộc chuột bé vẫn muốn hạt dưa:

... Chưa.

Diệp Tu không cho chúng ta không gian riêng ở bên nhau:

Có khi Giang Ba Đào còn chưa phát hiện Súng vương nhà hắn giận dỗi chạy tới Hưng Hân...

Hôm nay đại ca Nhu đã đâm nổ cả Liên minh chưa?:

Vừa có tin nhắn, Đỗ Minh nói Giang Ba Đào còn chưa biết.

Đại lão gia phải có bộ dáng của đại lão gia:

Thế mà cũng không đoán được? Tôi đây quá thất vọng về Giang Ba Đào rồi. Với năng lực giao tiếp của Chu Trạch Khải, để cậu ta nói hoàn chỉnh hai câu cũng vất vả lắm chứ chẳng đùa!

Đới tám vạn tôi là người đầu tiên không phục!:

Bây giờ Khải Khải đang làm gì?

Hôm nay đại ca Nhu đã đâm nổ cả Liên minh chưa?:

À, bị Diệp Tu kéo đi cướp BOSS cho bọn tớ rồi.

Đới tám vạn tôi là người đầu tiên không phục!:

?

Đại lão gia phải có bộ dáng của đại lão gia:

?

12.

Người đàn ông tựa nước: Tiểu Chu?? Cậu sao rồi??????

(๑¯ ㅁ ¯๑)/: Giang... Về nhà! Về nhà! TAT

Người đàn ông tựa nước: ????????

Lão nông dân: Giang Ba Đào phải không? Súng vương nhà cậu đang ở trong tay tôi. Bây giờ chúng ta nói chuyện tiền chuộc cùng phí lừa gạt mấy ngày vừa rồi thôi, ha ha.

Người đàn ông tựa nước: ????????????

Về phần Luân Hồi phải giao ra bao nhiêu vật liệu mới có thể đón được đại thần giữ nhà trở về thì có thể nói sau.

13.

Hưng Hân: Bọn tôi vẫn không biết lí do mùa hè năm đó Súng vương đại đại chạy đến Hưng Hân tìm ngược là gì.

14.

Nhiều năm sau, trong hôn lễ của Mộc chuột bé và Chuột nhảy sa mạc.

Mạc Phàm: Chúng tôi có thể đi đến ngày hôm nay, đặc biệt phải cảm ơn Diệp Tu và Chu Trạch Khải.

Tô Mộc Tranh: Cảm ơn Diệp Tu và Khải Khải ♡

Chu Trạch Khải: ♡(=゚ω゚=)/♡

Diệp Tu: ???????????

Diệp Tu: ... Đến giờ ông đây vẫn không biết cái tên Mạc Phàm này đoạt Mộc Tranh tới tay ngay dưới mí mắt mình từ lúc nào?

HẾT.

++++++++++++++++++++

* Có vẻ như tác giả đánh nhầm số phần từ 10 thành 11, nội dung cốt truyện không bị ảnh hưởng.

** Chuột nhảy sa mạc: là loài động vật gặm nhấm nhỏ nhất thế giới với kích thước khá đa dạng từ một chiếc nắp chai nhựa đến nắm tay người cùng đôi chân sau vừa dài vừa khỏe.
 

Bình luận bằng Facebook