Hoàn [Song Diệp 2022] [Diệp Tu] Tui ngủ một giấc dậy thế giới này chắc chắc đã xảy vấn đề

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả:咸鱼先生
Edit: Mèo
Thể loại: Dìm hàng toàn Liên minh


Sản phẩm thuộc project Mừng sinh nhật Song Diệp 2022 - Draco Dormiens
Tui ngủ một giấc dậy thế giới này chắc chắc đã xảy vấn đề
《Hình như tui xuyên không》《Chuyến phiêu lưu kỳ diệu của Diệp Tu》


Diệp Tu tỉnh.

Hắn ngáp một cái chậm rãi ngồi dậy từ trên giường vẻ mặt ngái ngủ nhìn bốn phía.

Căn phòng trắng tinh, trang trí phong cách châu Âu, đồ đạc ánh vàng, giường king size cộng với cửa sổ sát đất.

Hay lắm, nhất định là tui chưa tỉnh ngủ.

Diệp Tu cười cười vứt cái cảm giác sai sai này ra sau đầu rồi lại nằm xuống.

Sau 5 phút đấu tranh tâm lí mạnh mẽ Diệp Tu vô cùng khẳng định mình thực sự đã tỉnh ngủ, nhưng tình huống vừa rồi là sao? Mới rời giường mà đã hoa mắt? Hay là cách thức dậy không đúng? Không phải vì sao tui lại ngủ ở một nơi cực kỳ xa hoa khác biệt hoàn toàn với phòng nhỏ của tui?

Hắn giãy đành đạch một hồi lâu mới lấy đủ dũng khí ngồi dậy.

Hay lắm, vẫn là cái chốn quái quỷ này.

Lần này hắn không thể không đối mặt với hiện thực đáng sợ này.

Tạm thời không nóng nảy, chúng ta phải xem xét tình hình. Hắn tự an ủi.

Đầu tiên, tại sao hắn lại ở chỗ này? Hắn nhớ rõ đêm qua hắn nằm lên giường trong phòng mình, không ở trong tình trạng say rượu đi lang thang, bên cạnh hắn cũng không có ai, quần áo vẫn bình thường, không phải cái loại ở trong tiểu thuyết. Lại nói, dù cho uống rượu hắn cũng một chén là đổ, tình huống như này càng không thể xảy ra.

Tiếp theo, đây rốt cuộc là nơi nào? Hắn quan sát chung quanh, ngoại trừ xa hoa một chút, cũng không khác gì phòng ngủ bình thường, trên tủ đầu giường còn chỉnh chỉnh tề tề đặt một bộ tây trang màu đen nhìn qua rất cao cấp. Điện thoại quả dứa 13 còn đang sạc điện bên cạnh tây trang. Hình ảnh quá mức phổ thông làm Diệp Tu cảm thấy ớn lạnh.

Cuối cùng, làm thế nào mới quay về được? Đây rốt cuộc là đâu? Trong nước hay ngoài nước? Nơi này dù nhìn qua cái gì cũng có, liệu có tìm được manh mối giúp hắn trở về bình an không?

Suy tư một lúc lâu Diệp Tu cho ra một kết luận đáng sợ.

Hắn không phải bị bắt cóc thì chính là xuyên không, mà cái sau còn khả thi hơn cái trước.

Trước không nhắc tới vì sao có người muốn bắt hắn, chỉ là khả năng bắt người trong mơ đã nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Còn về phần tại sao rất có thể hắn xuyên không thì phải nói đến một điểm, đó là bởi vì trong lúc tìm kiếm manh mối Diệp Tu cầm lấy pineapple 13 đã đầy pin ở đầu giường, vốn dĩ chỉ có chủ nhân điện thoại mới có thể giải khóa vân tay, Diệp Tu tính thử một lần thôi thế mà mở khóa được!

Vẻ mặt hắn hơi hơi run rẩy vì bị dọa sợ, trong giây đầu tiên hắn đã nghĩ nếu hắn thật sự xuyên không thì thế giới này có Vinh Quang không.

Hắn nhịn không được đỡ trán, cảm thán có lẽ mình đã xem quá nhiều tiểu thuyết xuyên không nên khả năng tiếp thu mới mạnh như vậy. . .

Đang lúc hắn định xuống giường tìm kiếm manh mối, một tiếng “Bam” to làm hắn đứng hình.

“Diệp Tu, anh dậy chưa? Giờ chưa dậy thì lát nữa lại đến muộn đấy?”

Diệp Tu ngơ ngác nhìn kẻ đã bạo lực mở cửa phòng hắn, đúng là Tô Mộc Tranh thân quen đang đứng đó!!!

Trong nháy mắt hắn thở dài một hơi, loại cảm giác an tâm khi nhìn thấy người quen này là sao? Từ sáng tới giờ thần kinh căng thẳng không khỏi thả lỏng lại, có điều thái độ giống thói quen này của Tô Mộc Tranh càng làm hắn khẳng định mình đã xuyên không.

“Mộc Tranh, chào buổi sáng.” Hắn áp xuống nội tâm đang xao động, dùng ngữ điệu bình thường chào hỏi Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh đứng ở cửa mỉm cười nói với hắn: “Buổi sáng tốt lành, Diệp Tu!”

Sau đó chính là giai đoạn nhân sinh như kịch toàn bộ nhờ vào kỹ thuật diễn.

Chỉ thấy Diệp Tu hơi cúi đầu ánh mắt mơ màng lộ ra vẻ mặt cô đơn, mở miệng nói: “Anh. . . đã mơ. Giấc mơ ấy quá mức chân thật khiến anh không phân rõ đâu là mộng đâu là thực. . .”

Nếu bình thường mà nói như vậy chắn chắn sẽ bị coi là bệnh tâm thần, nhưng bệnh thần kinh cũng được mà chuunibyou cũng thế, hiện tại Diệp Tu chỉ cần Tô Mộc Tranh không phát hiện mình là người xuyên việt đồng thời moi được tình báo về thế giới này.

Tô Mộc Tranh cũng không có vẻ gì là nghi ngờ, chỉ thuận miệng hỏi: “Ài, thế giấc mộng đó như thế nào?”

Diệp Tu nói: “Anh mơ thấy anh chơi một game gọi là Vinh Quang, lên làm tuyển thủ chuyên nghiệp, còn được bốn cái quán quân, đúng lúc sắp sửa dẫn đội quốc gia ra nước ngoài tranh tài, mộng tỉnh. . .”

Diệp Tu dứt lời ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Tranh, hắn cho rằng Tô Mộc Tranh sẽ cười trêu chọc hắn “Gì vậy, mơ cũng quá lợi hại đi, cảm giác giống như nam chính trong tiểu thuyết ấy!” Mà thực tế lại không phải. Tô Mộc Tranh chau mày, cắn môi đau khổ nhìn hắn. Lúc đó hắn còn tưởng mình đã nói cái gì không nên nói.

“Mộc Tranh?”

“Quán quân, chỉ có ba cái. . .”

“Hở?”

Quán quân chỉ có ba cái? Lời này là có ý gì?

“Em biết Diệp Tu cũng không cam tâm, nhưng Gia Thế chúng ta đã làm được tốt nhất rồi! Nếu có mùa giải thứ mười. . . Nếu như có, nói không chừng chúng ta sẽ có bốn cái quán quân!”

“Mộc Tranh chờ chút đã, những lời em nói lượng tin tức quá lớn nhất thời chưa phản ứng kịp!” Diệp Tu vội vàng ngăn cản Tô Mộc Tranh đang có chút kích động, bây giờ hắn cần bình tĩnh đã.

Vừa rồi có thể chứng minh thế giới này có Vinh Quang, “Gia Thế chúng ta” với “nếu có mùa giải thứ mười” có lẽ có thể chứng minh hắn không ở chiến đội Hưng Hân, mà giải Vinh Quang chuyên nghiệp cũng không có mùa 10?

“Xin lỗi, em hơi xúc động, Diệp Tu chắc cũng do mới ngủ dậy nên có chút hoang mang tạm thời chưa hiểu được đúng không.” Tô Mộc Tranh dần bình tĩnh lại giải thích với Diệp Tu: “Mùa giải thứ chín Vinh Quang đã đóng server, bởi vì trò chơi càng ngày càng không có tính khiêu chiến, phó bản càng ngày càng đơn giản. Trên cơ bản mỗi người chỉ cần không ngừng múa hai tay là có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nên giải đấu chuyên nghiệp đã không còn thu hút, càng ngày càng trẻ con, một trò chơi như vậy mọi người sẽ không thích. . .”

Từ từ??? Lúc đầu nghe được Vinh Quang đóng server tui còn có chút đau buồn nhưng sao lý do đóng server lại ngu ngốc như vậy??? Cái gì mà không ngừng múa hai tay là có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Tuyển thủ chuyên nghiệp dễ làm như thế sao???

Diệp Tu cảm thấy mình bây giờ quả thực bó tay toàn tập.

Tô Mộc Tranh tiếp tục nói: “Mùa 9 chiến đội Luân Hồi đoạt quán quân, Gia Thế chúng ta chỉ lấy được quán quân ba mùa đầu, Vinh Quang đóng server, mùa 10 vĩnh viễn sẽ không có. . . Cho nên tuyển thủ Vinh Quang chúng ta chỉ có thể tìm con đường khác.”

Đáy lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, Diệp Tu nuốt nước miếng hỏi ra vấn đề khiến thế giới sụp đổ kia.

“Vậy, bọn họ bây giờ đang làm gì?”

Tô Mộc Tranh lại cười: “Yên tâm, bọn họ hiện tại sống rất tốt. Quán quân mùa 9, Chu Trạch Khải của Luân Hồi bởi vì có nhan sắc cua đổ ngàn vạn thiếu nữ bây giờ đang làm thần tượng đó!”

Vừa nói Tô Mộc Tranh vừa lục video trên điện thoại đưa cho Diệp Tu: “Anh xem!”

Trong video Chu Trạch Khải mặc áo da đen đang ra sức vừa hát vừa nhảy một điệu Diệp Tu không thưởng thức nổi, chỉ thấy lúc âm nhạc và vũ đạo dừng lại Chu Trạch Khải quay về phía camera wink một cái rồi hôn gió, sau đó hai tay làm thành khẩu súng bắn “ping” một cái.

“Tôi muốn ở trong lòng em, một súng xuyên mây nha.”

Diệp Tu bị dọa đến mức tay run suýt rơi điện thoại, hắn vội vàng cầm lấy đưa cho Tô Mộc Tranh.

“Thế nào? Rất đẹp trai đúng không!”

“Là. . . Là. . . Là. . . rất đẹp trai. . .”

Đẹp chỗ nào??? Tiểu Chu là kiểu nhân vật như vậy hả??? Thế này gọi là gì? OOC? Tiểu Chu nhất định là OOC!!! Cái gì mà tôi muốn ở trong lòng em một súng xuyên mây??? Nhất thương xuyên vân có thể dùng như thế sao??? Chẳng lẽ không phải Tiểu Chu lạnh lùng ít nói càng được hoang nghênh hả??? Làm idol khổ như thế sao!!!

Diệp Tu không nén được xúc động bóc phốt của mình, hắn giật mình có thể mình bị Hoàng Thiếu Thiên nhập. Nhưng cũng đâu thể trách hắn, dù sao Tiểu Chu của thế giới này thật sự quá khác với Tiểu Chu mà hắn biết. . .

Hắn run run rẩy rẩy hỏi tiếp: “Thế Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu của Lam Vũ đang làm gì?”

“Thiếu Thiên với Dụ đội bọn họ đi diễn tấu nói, tấu nói của Lam Vũ Xã hiện tại vô cùng nổi tiếng đấy!” Dứt lời Tô Mộc Tranh lại cho Diệp Tu xem một cái video.
*Tấu nói (tương thanh) là một loại nghệ thuật hát nói pha trò, gây cười cho người xem. Câu từ thường mang tính châm biếm, hiện tại cũng dùng để ca ngợi. Tùy số người biểu diễn mà chia thành tấu đơn (một người) hoặc tấu nói (nhiều người).

Diễn viên tấu nói à, cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao trước kia Diệp Tu với Hoàng Thiếu Thiên cũng từng hợp tác diễn tấu nói, lúc ấy bọn họ còn giật được quán quân giải tấu nói hàng năm của Liên minh Vinh Quang kìa. Đó cũng coi như một đoạn ký ức tốt đẹp đi. Nghĩ vậy Diệp Tu lại lần nữa nhận điện thoại từ Tô Mộc Tranh.

【Hoàng Thiếu Thiên: Nói chắc mọi người cũng biết chúng ta trước kia là tuyển thủ chuyên nghiệp của trò chơi tên là Vinh Quang nhỉ. Tui với đội trưởng còn từng đạt được quán quân cơ.

Dụ Văn Châu: Thiếu Thiên rất lợi hại đấy.

Hoàng Thiếu Thiên: Hiện tại mọi người đều biết tên Diệp Tu kia, sau khi Vinh Quang đóng server lại có vẻ ấm ức. Tên kia đã có ba cái quán quân rồi mà còn đòi có thêm cái thứ tư! Mấy người nói xem có tức không cơ chứ!!!

Dụ Văn Châu: Rất là tức.

Hoàng Thiếu Thiên: Có một lần tui hỏi anh ta “Lão Diệp có dám pk với tui bằng trò khác không?” Sau đó tui toàn thắng! Đội trưởng anh đoán xem đấy là trò gì?

Dụ Văn Châu: Trò gì?

Hoàng Thiếu Thiên: Anipop. Tui chơi đến màn 800 rồi, mà anh ta còn chưa qua màn 100.】

Diệp Tu vẻ mặt không đổi tắt video, hắn cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục. Trước chưa nói tới hành vi nhắc tới hắn lúc diễn tấu nói đầy bỉ ổi của Hoàng Thiếu Thiên, tấu nói low như thế thật sự có người thích hả? Văn Châu cũng xằng bậy theo cậu ta nữa. . .

Hắn không muốn quan tâm kiếp sống tấu nói của tổ hai người Lam Vũ chút nào, liền gượng cười hai tiếng nói với Tô Mộc Tranh: “Ha ha, bọn họ diễn tấu nói khá hay.”

“Đúng không đúng không. Ngay cả Trương Giai Lạc cũng viết trong sách rằng tấu nói của Lam Vũ Xã đem đến rất nhiều niềm vui lúc anh ấy đang sa sút.”

“Hở??? Trương Giai Lạc viết sách???”

Hình như tui vô tình nghe được tin tức kì cục nào đó???

“Đúng rồi! Sách của Lạc Lạc rất nổi á, không phải anh cũng rất thích sao? Đặc biệt là mấy quyển tiểu thuyết dốc lòng « Tôi đấu tranh với vận mệnh mười năm », « Giấc mộng đi châu Âu của người châu Phi », « Tôi dù rất thích quán quân lại không phải là quán quân » đã tái bản rất nhiều lần. ‘Tôi những tưởng rằng trong giây phút nâng cup quán quân, tôi nhất định sẽ mừng như điên. Nhưng tôi cũng yêu quá trình phấn đấu hướng về quán quân, con đường khiến tôi vì một mục tiêu mà dốc hết tất cả để tôi có thể lột xác, trưởng thành, thoát xác. Để cho tôi hiểu được, trên thế giới này có thứ còn quan trọng hơn quán quân.’ Câu này còn được đưa vào sách giáo khoa tiểu học đấy!”

“Thật không ngờ. . . Trương Giai Lạc đúng là lợi hại. . .” So với mấy tên không đáng tin cậy ở trên thì Trương Giai Lạc thật là nghiêm túc ngoài ý muốn.

“À mà Lạc Lạc còn xuất bản mấy quyển sách làm vườn, cũng rất được ưa thích, Vương đội còn đề cử trên blog nữa.”

“Vương Kiệt Hi?” Diệp Tu ngẩn người, “Nói mới nhớ Vương Kiệt Hi đang làm gì?”

“Vương đội không phải được Hogwarts tuyển chọn à? Hiện tại anh ta hẳn là đang cố gắng học tập ma pháp nhỉ?”

“Từ từ từ từ Mộc Tranh em vừa nói gì cơ?” Hình như Diệp Tu lại nghe thấy tin giật gân nào đó, “Vương Kiệt Hi được Hogwarts chọn??? Là Hogwarts mà anh đang nghĩ sao???”

“Chắc là đúng rồi, anh kinh ngạc cũng là đương nhiên, dù sao cũng là trường học phép thuật vô cùng nổi tiếng mà. Vương đội bởi vì đầu óc rất tốt nên được phân loại vào Ravenclaw, hiện tại mỗi ngày chia sẻ cuộc sống học đường tại Hogwarts trên blog.”

Không phải. . . Tui cho rằng tui chỉ là xuyên qua một thế giới song song bình thường không đáng tin, hiện tại lại nói với tui đây còn là một thế giới phép thuật? Hogwarts có thật? Vương Kiệt Hi còn được chọn??? Được chọn rồi còn mỗi ngày viết blog, phù thủy mấy người cũng cần viết blog nữa hả??? Tui rốt cuộc nên phốt từ chỗ nào. . .

Diệp Tu đau trứng bụm mặt, đừng hỏi tại sao đau trứng lại phải che mặt.

Tô Mộc Tranh tri kỷ như cũ mò blog của Vương Kiệt Hi cho Diệp Tu xem.

【Nuôi cú mèo thành một con gà plymouth rock thì nên làm gì? Online chờ, rất gấp. . . [hình ảnh đính kèm: Cú mèo mắt to ngây thơ]】

【Mèo đánh nhau với cú mèo, thế mà cú mèo thua! Cố lên chứ! Mi là chim dữ đấy!! [hình ảnh đính kèm: Mèo đắc ý và cú mèo suy sụp]】

【Dựa theo cách trồng cây trong sách của Trương Giai Lạc vậy mà tui nuôi sống cây hoa hồng sắp chết! Thử biến nó thành bảy sắc cầu vồng, ừm, rất xấu [hình ảnh đính kèm: Hoa hồng màu Mary Sue]】

【Thử tạo ra kỹ năng Bình Dung Nham của ma đạo học giả, uy lực không chỉ mạnh bình thường thôi đâu [hình ảnh đính kèm: Căn phòng cháy khét]】

【Cưỡi Diệt Tuyệt Tinh Trần bay trên bầu trời cảm giác thật tuyệt [hình ảnh đính kèm: Khung cảnh nhìn từ trên cao xuống]】

Ờmmm nói sao ta? Cảm giác Vương Kiệt Hi làm mấy chuyện này. . . cũng rất phù hợp? Chính là Vương Bất Lưu Hành luôn. . . Cộng thêm hình ảnh phép thuật và thú cưng, cái blog này không được yêu thích mới là lạ.

Diệp Tu đã bắt đầu chậm rãi chấp nhận sự thật.

“Lại nói tiếp lão Hàn đang làm gì? Cái mặt của anh ta không đi làm xã hội đen cho vay nặng lãi thì thật đáng tiếc.” Diệp Tu bỗng nhiên bội phục bản thân đã bắt đầu não bổ.

“Sai rồi!!! Hàn đội là cảnh sát! Chuyên bảo vệ những công dân yếu đuối như chúng ta!”

“Ồ, không ngờ được lão Hàn còn có khả năng như vậy, bái phục bái phục.”

Nhưng mà so với Hogwarts thì không chấn động đến thế.

“À thì Mộc Tranh, tình hình của bọn họ anh cũng biết rồi, vậy, giờ anh đang làm gì?”

Thông qua loạt đối thoại ở trên có thể thấy được mức độ sụp đổ của thế giới này cũng không thấp. Thấy bản thân đang ở tại căn phòng xa hoa, Diệp Tu cảm thấy đến 90% mình là người có tiền. Nếu hiện tại Tô Mộc Tranh bảo hắn là tiểu bạch kiểm bị phú bà bao nuôi hắn cũng tin.

“Nói mới nhớ!!! Em suýt thì quên!!! Diệp Tu anh mau thay quần áo, nếu không chúng ta muộn giờ mất!!!” Tô Mộc Tranh vội vàng đưa bộ vest ở đầu giường cho Diệp Tu, đồng thời thúc giục hắn mau đi rửa mặt.

“Chờ đã, Mộc Tranh, anh rốt cuộc đi làm gì???”

“Họp chứ sao! Anh giải nghệ xong không có việc gì làm đành phải về nhà kế thừa gia sản một tỷ, sau đó anh dùng số tiền này thành lập tập đoàn 40 tên cướp, hiện tại đang giàu nhất cả nước! Ngày mai là 11/11, đúng ngày vất vả nhất năm, hiện tại chúng ta cần phải đi họp! Tiện nói luôn, em là thư ký của anh!”

Cái gì cơ??? Gia sản một tỷ??? Tập đoàn 40 tên cướp??? Giàu nhất cả nước??? Đây là setting gì vậy??? Cảm giác vô cùng quen thuộc???

Diệp Tu đã bất lực.

Hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào to!!!

Tui ngủ một giấc dậy thế giới này chắc chắn đã xảy ra vấn đề!!!

Tiếp theo, Diệp Tu lại thức dậy lần nữa.

FIN.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook