Hoàn [Song Diệp 2022] [Hưng Hân] Happy Herb

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Happy Herb
Sản phâm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp 2022 - Draco Dormiens

Tác giả: Miss_Choco

Nguồn: AO3

Edit: Kazuki

Văn án: “Hàn Văn Thanh là thủ lĩnh Hội Tam Hoàng,” Diệp Tu tiếp lời một cách trôi chảy: “Đó là lý do vì sao anh ta vẫn chưa giải nghệ. Không một ai có thể gánh vác trách nhiệm này.” Ngụy Sâm gật gù: “Và mỗi khi người Lôi Đình vỗ tay, một cơn dông sẽ xuất hiện đâu đó trên thế giới này.”





Chiến đội rễ cỏ Hưng Hân ai nấy quay về phòng của mình sau bữa tối ăn mừng nhỏ của họ. Theo lệnh của Trần Quả, hai đội viên mới tới là An Văn Dật và La Tập được sắp xếp ở chung phòng với Nhất Phàm và Bánh Bao. Nhưng cân nhắc đến cách Bánh Bao dễ dàng khiến La Tập phát điên lên, cô sợ mình sẽ phải sớm tách hai người họ ra. Sau khi nhìn thấy Bánh Bao vác nhà toán học dù đã say nhưng vẫn càu nhàu rằng mình có thể tự bước đi về phòng của họ, Trần Quả quyết định tạm gác vấn đề này đến sáng ngày mai. Cùng lúc đó, Kiều Nhất Phàm tốt bụng chỉ hướng phòng tắm để An Văn Dật tắm rửa. Ít nhất cặp này có vẻ hòa hợp với nhau.

~

Khi ánh mặt trời bắt đầu xuyên qua những đám mây, Trần Quả thức dậy để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả đội. Cô nhớ là mình đã chất đầy tủ lạnh khi tới khu nhà lần trước nên hy vọng rằng vẫn còn đủ nguyên liệu để làm một bữa sáng cho nhiều người ăn. Mở tủ lạnh, một biển màu xanh chào đón cô.

“Trời ạ, ai đã mua tất cả những thứ này nhỉ?” Trần Quả tự lẩm bẩm. Những khay tủ lạnh chất đầy rau củ đến mức cô tưởng mình đã lạc vào quầy rau xanh trong siêu thị thay vì là chiếc tủ lạnh của một chiến đội thể thao điện tử. Theo kinh nghiệm của bản thân, cô biết Diệp Tu khi đói sẽ ăn đại món gì thuận tiện nhất. Đáng tiếc là Đường Nhu cũng dần nhiễm thói quen này. Dù không quá thân thuộc với Ngụy Sâm nhưng Trần Quả cũng không cho rằng tên đó là loại người ăn uống lành mạnh. Nếu vậy thì chỉ có lớp trẻ của đội.

Trong khi cô còn suy nghĩ về chiếc tủ lạnh được chất đầy một cách bí ẩn, Diệp Tu bước vào phòng bếp, trong tay cầm hạt quả đào.

“Chào buổi sáng.” Hắn lên tiếng, đồng thời ném hạt vào thùng rác.

“Chị đang làm bữa sáng à? Tui đói rồi.”

Trần Quả cáu kỉnh: “Nếu cậu đã dậy vì đói rồi thì sao không tự làm đồ ăn?”

“Lần cuối cùng tui thử nấu ăn thì đã làm cháy lớp chống dính của chảo, khiến Tô Mộc Tranh nổi giận. Em ấy bảo tui không được vào bếp nữa.”

Trần Quả vừa lôi những túi bắp cải ra vừa hỏi: “Lúc đó cậu nấu món gì?”

“Trứng bác. Thay vì lấy chai dầu ăn thì tui cầm nhầm chai giấm nên cuối cùng vị cũng chẳng ra sao cả.” Diệp Tu thở dài: “Một cái chảo hư xem như công cốc rồi.”

“Cái gì? Cậu ăn trứng cháy khét ngâm dấm à?”

Diệp Tu nhún vai: “Tui từng ăn những món còn dở hơn rồi.”

“Có thật không vậy?”

“Có một lần Mộc Tranh đổ bệnh nên tui nấu cháo cho ẻm nhưng khi đó lỡ tay đổ quá nhiều nước. Để chữa cháy thì tui cho thêm gạo vào nồi để chúng hút bớt nước nhưng cuối cùng thì ra một hỗn hợp nửa giòn nửa dẻo. Tui đã nghĩ rằng gia vị có thể bù đắp vị nồi cháo đó nhưng lại cho quá nhiều muối. Để chữa mặn thì tui nêm ít bột ngũ vị hương rồi sau đó là giấm để giảm vị ngũ vị hương. Cuối cùng thì tui tự mình ăn hết nồi cháo đó kẻo Mộc Tranh càng ốm thêm.”

“... Được rồi, tôi sai rồi. Mai mốt cậu đừng có lại gần bếp lò. Muốn ăn gì thì đợi người khác nấu cho cậu. Còn nữa, cách xa chai giấm một chút.” Trần Quả cảnh cáo Diệp Tu.

Diệp Tu đáp lại: “Tui cũng không định lăn vào bếp nữa đâu.”

“Tốt. Mà cậu có biết ai mua mấy thứ này không?” Trần Quả chỉ chiếc tủ lạnh đầy ắp

“Không biết nữa. Lúc sáng tui vào thì đã thấy như vậy rồi. Chị nên hỏi thử mấy người khác thử xem sao.”

“Hỏi chuyện gì?” Ngụy Sâm bước vào, ngáp ngắn ngáp dài. “Chị chủ làm bữa sáng à? Tốt quá, tui cũng đói rồi.”

“Đám lão tướng các cậu ai cũng vậy à?” Trần Quả càu nhàu. Cô thở dài: “Rốt cuộc là ai mua đồ chất đầy tủ lạnh nhỉ?”

“À, ý chị chủ là mấy món rau củ quả đó sao? Đó là của Kiều Nhất Phàm. Không ngờ tên nhóc này có khiếu làm vườn lắm đấy.” Ngụy Sâm lên tiếng giải đáp thắc mắc của cô: “Nhóc ấy còn làm cả một nông trại trên sân thượng nữa. Chưa lên xem à?”

Diệp Tu chỉ ra: “Tui ra ngoài làm quái gì?”

“Cái thằng trắng nhợt nhạt như mày thì có thể không quan tâm tới nắng nhưng chị chủ là con gái.” Ngụy Sâm chỉ Trần Quả: “Phụ nữ toàn lo mấy chuyện như tắm nắng rồi chăm sóc da cả.”

“Vậy Kiều Nhất Phàm có một khu vườn à?” Trần Quả ngẫm nghĩ. “Không nghĩ tuyển thủ chuyên nghiệp còn biết mấy thứ này.”

Diệp Tu thở dài như bị buộc phải giải thích một điều hiển nhiên: “Ẻm xuất thân từ Vi Thảo mà. Đương nhiên là biết làm vườn rồi.”

“Thật vậy à?” Trần Quả đùa: “Thế Lam Vũ có làm lễ cầu mưa không? Còn Bá Đồ biết làm gì?”

“Hàn Văn Thanh là thủ lĩnh Hội Tam Hoàng.” Diệp Tu tiếp lời một cách trôi chảy: ““Đó là lý do vì sao anh ta vẫn chưa giải nghệ. Ngoài ổng ra, không người nào có thể gánh vác trách nhiệm đó.”

Ngụy Sâm gật gù: “Và mỗi khi người Lôi Đình vỗ tay, một cơn dông sẽ xuất hiện đâu đó trên trái đất này.”

“Bách Hoa chịu trách nhiệm tổ chức Lễ hội hoa anh đào Nhật Bản. Họ hợp tác với Vi Thảo để đính hàng triệu đóa hoa lên những cây đào trên toàn thế giới.”

“Được rồi, đủ rồi.” Trần Quả cắt ngang lời hai tên kia: “Việc cần làm bây giờ là nấu bữa sáng trước khi mọi người dậy. Diệp Tu, cậu chỉ cần đứng đó lấy đồ trong tủ lạnh ra đưa cho chị. Ngụy Sâm, ông biết làm cơm không?”

~

Lúc Bánh Bao loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ, những người khác đã chuẩn bị xong bữa sáng và đang nói chuyện rôm rả ở bàn ăn. Trần Quả đã cố gắng nấu ra những món ăn phù hợp với khẩu vị của mọi người sử dụng nhiều nguyên liệu khác nhau.

Bánh Bao khen: “Chà, trông ngon thật đấy bà chủ.”

“Cám ơn cậu. Lại đây ngồi ăn đi.” Trần Quả đáp lời: “Cũng cám ơn tiểu Kiều. Chị nghe Ngụy Sâm bảo rằng em đang trồng rau sạch cho đội.”

Cậu ngượng ngùng đỏ mặt trước lời khen ngợi và sự chú ý của mọi người.

“Em chỉ muốn giúp đỡ chiến đội nhiều hơn một chút và thể hiện sự cảm kích của em - mọi người cũng biết rồi đấy, vì cơ hội được ở đây và sự dìu dắt của các tiền bối.”

Đường Nhu xoa đầu cậu: “Không cần quá lo lắng. Chị nghĩ em đang làm rất tốt rồi.”

Kiều Nhất Phàm nở nụ cười tỏa nắng, cả người như sáng bừng lên.

~

Vào buổi tối, Kiều Nhất Phàm lẻn ra khỏi ký túc xá và hái những cành hoa cho tuần này. Cậu thở dài. Dù không còn là đội viên Vi Thảo nữa, cậu vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp đỡ sự kiện hoa đua nở ở Bắc Kinh.

Vừa chạy tới bến xe buýt gần đó, cậu thầm thở dài. Cậu đúng là quá tốt bụng, dễ mềm lòng.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook