Ongoing [Đào Hiên - Diệp Tu] Những mảnh vỡ

Sai - Người Tối Cổ

Phó bản trăm người
Bình luận
66
Số lượt thích
268
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu
#1
NHỮNG MẢNH VỠ

Tác giả: Autumn_Rain
Edit & Beta: @Sai - Người Tối Cổ
Tóm tắt:
Từ những ngày đầu tiên, Đào Hiên là một con người giản dị, có lẽ thậm chí còn là một người tốt, chủ sở hữu của tiệm net Gia Thế. Hắn không cần gì nhiều hơn những thứ mà hiện hắn đang có.
Rồi vào một tối mùa đông, hắn đã gặp Tô Mộc Thu và Diệp Thu, rồi hắn bỗng trở thành một con người tham vọng, với khao khát dành Vinh Quang với đội tuyển mới thành lập của bản thân. Hắn nghĩ rằng, cùng nhau, bọn họ có thể dễ dàng thống trị giới Vinh Quang này.
Sau khi trải qua hai mùa giải đầu tiên, Đào Hiên đã tin rằng Diệp Thu chính là tấm vé đến với thành công của hắn, và rồi hắn trở thành một người xảo quyệt, một doanh nhân coi trọng lợi nhuận và danh vọng hơn bất cứ thứ gì. Hắn không còn nhìn thấy gì ở Vinh Quang và những lời hứa không nói ra được nữa.
Ở một góc độ nào đó, Đào Hiên mất niềm tin vào Diệp Thu, lên án anh là một kẻ vô dụng và rồi hắn đã tha hóa, trở thành ông chủ của Gia Thế. Hắn khao khát nhiều hơn những gì hắn có thể có, và hắn sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để có được nó.
Và đây là khi mà mọi thứ bắt đầu tan vỡ...


1.

Vinh Quang.

Đào Hiên lần đầu tiên biết về trò chơi rất được mong đợi này qua một tờ rơi dán trên cửa sổ của một cửa hàng. Lúc đầu hắn hầu như không nghĩ về điều đó, bởi quá bận rộn để làm những việc lặt vặt. Trong vài giờ tiếp theo, hắn cang lúc càng thấy nhiều quảng cáo hiển thị trên màn hình TV, bảng quảng cáo, hai bên xe buýt. Khi quay trở lại quán net của mình, hắn ngay lập tức lên mạng để đọc thêm về Vinh Quang, để rồi càng thêm ngạc nhiên và tò mò.

Việc sử dụng đầu đọc thẻ thay cho tên đăng nhập và mật khẩu, hệ thống chỉnh sửa trang bị, bản đồ mở rộng, số lớp nhân vật có thể chơi, việc tạo avatar theo tỉ lệ ngoài đời thực, cốt truyện phong phú và cảm động ... Những tin đồn dần lan truyền về việc công ty game rút khỏi tất cả các dự án khác nhằm tạo ra một sản phẩm cuối cùng để tránh khỏi việc phá sản, công ty tập trung tất cả nguồn lực của họ để thuyết phục các nhà thiết kế game tài năng nhất, lập trình viên, nghệ sĩ, nhà phân tích dữ liệu và hơn thế nữa tham gia dự án của họ. Được quảng cáo là trò chơi nhập vai và phức tạp nhất từng được tạo ra, Vinh Quang đang làm dậy sóng khắp thế giới game.

Hắn tìm hiểu về yêu cầu cấu hình cao, phân tích ưu và nhược điểm và đầu tư tài nguyên của mình vào việc nâng cấp tất cả các máy tính của quán. Các chủ tiệm net lân cận thì nghĩ rằng hắn đã đánh cược quá nhiều vào một trò chơi mà rất có thể sẽ là một thất bại nữa. Bởi đây không phải là lần đầu tiên công ty game này sản xuất một trò chơi chất lượng thấp.

Ngày 3 tháng 12 đến, một tuần trôi qua và nhiều khách hàng đến quán net của hắn hơn bao giờ hết. Vinh Quang phá kỷ lục với số lượng người chơi lũ lượt tham gia máy chủ đầu tiên. Tất cả các tạp chí và trang web về game lớn đang say sưa nói về hiện tượng Vinh Quang, về cách mà nó sẽ mở đường cho sự đổi mới trong tương lai, đồng thời mở ra cánh cửa cho những tiến bộ công nghệ và phát triển game chưa từng thấy trước đây.

Và đó là sự bắt đầu cho một thứ gì đó thật tuyệt vời.

2.

“Cho tôi mượn tài khoản của cậu đi, để tôi thử cái này tí nào.”
“1 tuần nữa nhé”
“Chậc, đồ keo kiệt”
“Đồ keo kiệt này vẫn đang bị truy đuổi bởi sát thủ vì đã giúp cậu ám sát Ngọc Kiếm đấy. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng hắn chỉ cố ném càng nhiều người chơi vào tôi, để thử xem tôi chịu được đến bao giờ đây mà.”
“Ê, làm sao mà tôi biết được rằng mục tiêu sẽ ôm hận lâu như vậy? Nếu biết thế này, tôi đã đòi gấp đôi số này, thậm chí là đòi nhiều vật liệu hiếm hơn. Mà nói chứ, đây không phải là bài luyện tập tốt cho cậu sao?”

Đào Hiên nhìn lên, nhận ra hai giọng nói này. Tô Mộc Thu và Diệp Thu, hai chàng trai đã ở quán net của hắn trong suốt một năm qua. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa gặp ai khác có thể sánh ngang với hai người này về tài năng, kỹ năng và kiến thức.

“Chào anh Đào!” Cả hai người cất tiếng chào, Tô Mộc Thu vẫy tay với hắn, trong khi Diệp Thu nở một nụ cười nhẹ.
“Hôm nay lại chơi Vinh Quang nữa à?” Đào Hiên hỏi, mặc dù bản thân đã biết trước câu trả lời.
“Đúng vậy ạ” Tô Mộc Thu trả lời đầy nhiệt tình, sau đó nhanh chóng quay lại về phía chiếc máy tính.
“Nói chuyện sau nha, anh Đào.” Diệp Thu vẫy tay, trước khi quay lại nhập hồi cùng Tô Mộc Thu.

Từ lâu, hắn đã biết về hoàn cảnh của những thanh niên này. Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh, Diệp Thu luôn được bắt gặp ở cùng chỗ với nhau. Họ thân thiết và thoải mái với nhau hơn hầu hết những nhóm bạn mà hắn từng gặp. Đó là bởi vì bọn họ thậm chí còn hơn cả như vậy.

Còn về Tô Mộc Thu và Diệp Thu? "Cặp đôi" không phải là một từ đủ để mô tả cái cách hai người đồng điệu với nhau, cách họ bổ sung điểm yếu và điểm mạnh cho nhau, người tung kẻ hứng một cách hài hòa, nâng cả hai lên một tầm cao mới. Mỗi ngày, Diệp Thu và Tô Mộc Thu đều đến từ sáng sớm, rồi cày Vinh Quang, kiếm tiền bằng nhiều cách khác nhau để mưu sinh và chu cấp cho Tô Mộc Tranh. Những lần hiếm hoi mà Đào Hiên không gặp họ ở cùng nhau là khi một trong hai người bị ốm, hoặc khi có người gọi cho Tô Mộc Thu với một yêu cầu công việc kỳ quặc. Kiếm tiền thông qua Vinh Quang rất hấp dẫn, nhưng không phải lúc nào nó cũng đủ để trả các hóa đơn. Hễ nơi nào có Tô Mộc Thu, Diệp Thu sẽ ở ngay bên cạnh hắn, và ngược lại cũng vậy. Đào Hiên hiếm khi nào thấy cặp đôi này tách biệt nhau.

"Đồng đội", Đào Hiên nghĩ, "hoặc có lẽ là anh em", nhưng không từ nào có vẻ đúng cho lắm. Nhưng hắn biết rằng, cả hai sẽ chỉ trọn vẹn khi sát cánh bên cạnh nhau.

3.

Một vài năm sau khi ra mắt máy chủ khu 1, Đào Hiên nghe tin về Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, một giải đấu chuyên nghiệp thương mại chính thức. Bất kể ở đâu, khi có cơ hội, Đào Hiên luôn cố gắng để chớp lấy nó. Hắn vốn đã có những nền tảng phong phú: kinh nghiệm nhiều năm ở Vinh Quang, những mối quan hệ của hắn với tư cách là chủ công hội Gia Thế, nguồn tài nguyên của hắn khi sở hữu một quán net riêng của mình,... Nhưng quan trọng nhất, là hắn có Tô Mộc Thu và Diệp Thu.

Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu là những cái tên nổi tiếng trên các diễn đàn Vinh Quang. Đã có vô số các bài viết về cặp đôi này, với đầy đủ các chủ đề từ vu khống, phỉ báng cho đến bày tỏ sự thần tượng, ngưỡng mộ,... Tuy nhiên, không ai có thể phủ nhận rằng hai nhân vật này thuộc top đầu trong số những người chơi Vinh Quang tài năng nhất ở thế hệ của họ. Thuyết phục họ gia nhập cùng là một việc quá dễ dàng đối với Đào Hiên. Vinh Quang đã hơn cả là một trò chơi đối với ba người ở thời điểm này. Tô Mộc Thu có thể bắt đầu dấn thân vào Vinh Quang như một con đường kiếm sống, Diệp Thu thì vì hứng thú với một trò chơi mới, và Đào Hiên là vì thấy có thể kiếm lời, nhưng giờ nó đã trở nên lớn hơn thế rất nhiều. Với chiến đội này, Đào Hiên tin rằng họ có thể phấn đấu cho chức vô địch, nhưng tất nhiên điều đó không thể đạt được nếu không có sự nỗ lực. Đào Hiên và Thôi Lập liên tục chạy khắp nơi, tổng hợp thông tin về các đội khác, cập nhật các trận đấu mới, tìm kiếm chỗ ở tốt hơn, lên kế hoạch di chuyển, tổ chức các giải đấu nhỏ,... Đào Hiên mệt, nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Ở bên cạnh họ trên từng chặng đường, chứng kiến những tháng ngày chuẩn bị và làm việc chăm chỉ để cải thiện sự quyết tâm, sức mạnh, khả năng phối hợp và khả năng giao tiếp... Để thấy tinh thần đồng đội tuyệt vời trở nên vững chắc qua nhiều tháng ngày gắn bó và những đêm không ngủ dành để luyện tập cùng nhau trong một góc của tiệm net Gia Thế...

Đây chính là thứ khiến cho Vinh Quang trở nên vui vẻ.

(Còn tiếp...)​
 

Sai - Người Tối Cổ

Phó bản trăm người
Bình luận
66
Số lượt thích
268
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu
#2
1. Chúc mừng sinh nhật Diệp Tu & Diệp Thu!!!:diep:diep
2. Vì không còn sinh hoạt trong Discord (hiện tại là vậy, sau này thì chưa chắc :thu), nên phần tiếp theo này không thuộc project Song Diệp năm nay. Tuy nhiên, mình vẫn muốn gửi quà cho idol của mình vào ngày sinh nhật ổng :noel:noel Và đó là lý do mà phần tiếp theo này xuất hiện:yao
3. Fic này vẫn còn khá dài, và trong thời gian tới mình sẽ cố gắng để hoàn thành nó, cũng như những fic khác thuộc cùng series này. Một lời hứa mà mình đã trì hoãn quá lâu, cũng đến lúc nên hoàn thành rùi :buon
4. Đây là chiếc fic mà mình tự làm, thế nên sai sót là khó tránh khỏi. Tuy nhiên, vẫn rất mong được mọi người ủng hộ và góp ý. Xin cảm ưn gấc nhìuuu :omtim:omtim
5. Điều quan trọng phải nhắc lại lần nữa, chúc mừng sinh nhật lão Diệp và đứa em thơ!!!! :diep:diep

4.

Một ngày nọ, cả Tô Mộc Thu và Diệp Thu đều không đến luyện tập. Cả hai đều không thông báo trước về việc bỏ lỡ buổi tập nên mọi người đều hoang mang và có chút lo lắng, nhưng Tô Mộc Thu không nhấc máy, Diệp Thu thì thậm chí còn không có điện thoại. Không ai trong số các thành viên biết phải làm gì nếu không có đội trưởng hoặc đội phó của họ ở đây, bởi vậy họ quyết định chỉ tiến hành các bài tập cơ bản trước khi kết thúc buổi tập sớm.

Với vai trò là ông chủ của tiệm net Gia Thế, Đào Hiên không đi về cùng với những người khác. Ngô Tuyết Phong là người duy nhất chọn ở lại. Dù sao thì anh cũng không có kế hoạch gì cho phần còn lại trong ngày. Anh lựa chọn chơi game trực tuyến, vì cũng đã lâu lắm rồi anh không làm những chuyện này.

Vài giờ sau, Ngô Tuyết Phong rời đi để xem có tìm được anh em nhà họ Tô hoặc Diệp Thu ở căn hộ của họ không, nhưng anh quay lại thông báo cho Đào Hiên rằng không có ai ở nhà. Bây giờ, khi suy xét nghiêm túc, cả hai ngầm hiểu với nhau rằng bây giờ chỉ còn cách chờ cho đến khi một trong hai người xuất hiện. Họ đều biết Diệp Thu và Tô Mộc Thu có trách nhiệm như thế nào, và về cơ bản thì cả tụi hiện đang sống ở tiệm net, vậy nên không có gì lạ khi mong rằng ít nhất một trong hai sẽ sớm xuất hiện với một lời giải thích có thể làm giảm bớt lo lắng cho mọi người.

Nhiều giờ tiếp tục trôi đi, cơn mưa vẫn không ngừng rơi kể từ đêm qua và ngày càng trở nên nặng hạt hơn. Cho đến khi hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ ở quầy lễ tân, Đào Hiên nhìn sang thì thấy Ngô Tuyết Phong đang đọc sách. Hắn không hiểu được tại sao Ngô Tuyết Phong vẫn đợi, tự vấn bản thân rằng liệu mình có nên đi ngủ và tìm kiếm họ vào ngày mai hay không. Ấy là cho đến khi hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước qua cửa.

“Tiểu Diệp”, Đào Hiên cất lời chào.

Diệp Thu vẫn chỉ im lặng. Đào Hiên nhíu mày khó hiểu, không biết liệu Diệp Thu có nghe thấy không. Hắn đang định nói thêm thì bị Ngô Tuyết Phong ngắt lời. "Có chuyện gì vậy?"

Giật mình bởi câu hỏi, hắn nhìn kỹ vào Diệp Thu, và cho rằng dù trông cậu có vẻ mệt mỏi và kiệt sức, thậm chí còn có cảm giác hơi choáng váng, nhưng vốn dĩ rất khó có thể đọc được cảm xúc của Diệp Thu chỉ qua nét mặt. Rồi Đào Hiên chợt nhận ra cậu vẫn đang mang trên người bộ quần áo ngày hôm qua, mặc cho tiết trời se lạnh và cơn mưa tầm tã. Thứ duy nhất giúp cho Diệp Thu không bị ngấm nước hoàn toàn là chiếc áo khoác của cậu ấy.

Câu hỏi của Ngô Tuyết Phong dường như đã làm Diệp Thu giật mình. Né tránh câu hỏi đó, cậu chỉ nói, "Tôi cần một chút thời gian nghỉ vào tuần tới."
“Để…?” Đào Hiên cẩn thận hỏi lại.

Lại là một khoảng dài im lặng. Ngô Tuyết Phong đi vòng qua bàn, đặt bàn tay lên vai Diệp Thu, nhẹ giọng nói: "Cậu có thể nói với chúng tôi mà."
“Đêm qua… Một vụ tai nạn xe đã xảy ra. Mộc Thu mất rồi.” Diệp Thu cuối cùng cũng cất tiếng trả lời.

Đêm qua.
Tai nạn xe.
Mộc Thu qua đời.


Từng con chữ cứ quay cuồng liên tục trong đầu Đào Hiên. Như mở được tấm lòng, Diệp Thu run rẩy nói tiếp, liên tục không ngừng nghỉ, "Một tuần nữa sẽ cử hành tang lễ ... Tôi cần nói chuyện với ông chủ ... Và lo liệu chi phí ... Còn cả Mộc Tranh..."

Diệp Thu vẫn run rẩy nói không ngừng, còn Đào Hiên thì lúng túng đi vòng quanh bàn mà không biết nên làm thế nào. Và rồi Ngô Tuyết Phong đành phải đứng ra, nhìn Đào Hiên rồi nói: "Để tôi đưa cậu ta về. Với ngày mai, tôi nghĩ sẽ là tốt nhất nếu để cho mọi người tự tập luyện, vậy nên phiền anh thông báo đến những người khác nhé.”

Đào Hiên bất lực gật đầu, ngơ ngác nhìn Ngô Tuyết Phong rút ra chiếc ô, khoác tay lên vai Diệp Thu, dìu cậu ra khỏi tiệm net, thì thầm nhỏ đến mức Đào Hiên nghe không ra chữ nào. Nếu không có Ngô Tuyết Phong ở đó, chẳng lẽ hắn và Diệp Thu cứ đứng đó nhìn nhau đến sáng sao? Cảm giác tội lỗi bỗng lấp đầy con tim khi hắn nhận ra rằng mình vừa đứng như trời trồng một cách ngu ngốc, chẳng khác gì một con ma-nơ-canh vô cảm. Có loại bạn bè nào hành xử như hắn không? Nhưng, Đào Hiên cũng không có cách nào để kéo bản thân ra khỏi trạng thái sững sờ của mình cả.

Khi nghĩ về những đứa trẻ đã lớn lên từ tiệm net của mình, Đào Hiên chỉ có thể nghĩ được 3 cái tên: Diệp Thu, Tô Mộc Thu, và Tô Mộc Tranh. Mộc Tranh ư… Cô bé sẽ thế nào khi không có anh trai - người thân thích duy nhất mà cô còn lại ở cõi đời này - ở bên cạnh?

Chúng vẫn còn quá trẻ, hắn tự nhủ.
Chúng mới chỉ là những đứa nhóc, trái tim hắn nức nở.

Đào Hiên tự hứa với lòng rằng, hắn sẽ làm tất cả để chăm sóc chúng trưởng thành. Đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho Mộc Thu vào lúc này.

Đã từng có một bộ ba khăng khít, nhưng giờ đây vĩnh viễn chỉ còn lại hai người.

Diệp Thu, Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh.

5.
Diệp Thu càn quét mùa giải đầu tiên một cách mãnh liệt. Nhất Diệp Chi Thu đàn áp đối thủ của của mình với khí thế hùng dũng của một vị vua. Danh hiệu Đấu Thần được thì thầm và tôn kính khi báo Thể Thao Điện Tử đăng bài với tiêu đề: Chiến đội Gia Thế giành chức vô địch giải đấu Vinh Quang mùa giải đầu tiên!

Gia Thế đã vô địch mùa giải đầu tiên, và MVP của họ không ai khác chính là Diệp Thu. Khi Đào Hiên nhìn chiến đội mình nâng cao chiếc cúp trên sân khấu nhỏ bé ấy, trong lòng hắn chỉ có sự vui sướng mà quên mất rằng chiến thắng này vẫn chưa hề trọn vẹn. Chỉ đến khi tình cờ quay sang và thấy nụ cười đắng chát trên khuôn mặt Tô Mộc Tranh, hắn mới nhớ đến một điều gì đó.

Bất chấp điều đó, Diệp Thu thậm chí còn mạnh hơn những gì hắn mường tưởng. Gánh vác thời đại mới với tư cách đội trưởng khi không có người cộng sự đã từng kề vai sát cánh bên cạnh, Diệp Thu vẫn xoay sở đủ tốt để mọi thứ trông như thật dễ dàng và hoàn mỹ. Sau cái ngày của gần một năm về trước đó, Đào Hiên đã từng nghĩ Diệp Thu sẽ không thể tập trung, không còn động lực, hay cảm thấy nhụt chí. Hắn thậm chí đã muốn đổ lỗi cho anh nếu Diệp Thu quyết định rời đội, đồng thời Đào Hiên cũng cầu nguyện rằng anh sẽ không làm vậy. Bởi nếu không có Diệp Thu, chiến đội của họ chắc chắn sẽ tan rã.

Trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Diệp Thu chỉ đơn giản là trở lại tập luyện sau đám tang, hoàn toàn điềm tĩnh và quyết tâm hơn bao giờ hết, bỏ qua sự phản đối và lo lắng của mọi người. Bị cảm động trước cách hành xử của Diệp Thu, Đào Hiên tự hứa với bản thân rằng hắn cũng sẽ kiên cường như vậy. Kể từ đó, Diệp Thu không bỏ buổi tập nào. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước động lực của Diệp Thu, và không thể làm gì khác hơn là bị cuốn theo nó, chiến thắng hết trận này đến trận khác. Những lúc Tô Mộc Tranh không tới trường, cô đều ở bên cạnh bọn họ, một lòng cổ vũ cho Gia Thế.

Tuy vậy, Đào Hiên vẫn còn chút do dự khi nhắc đến Tô Mộc Thu. Hắn nghĩ rằng nhắc đến anh sẽ chỉ khiến cả hai người kia cảm thấy đau lòng. Thậm chí sau từng ấy năm, hắn vẫn không thể hiểu hết được Diệp Tu, không biết vẻ ngoài luôn bình tĩnh và thờ ơ của người kia có bao nhiêu phần là thật. Phải hắn chỉ thấy những gì hắn được cho nhìn? Hay là như nước sâu thì luôn tĩnh lặng, mà hắn chưa chạm tới đủ độ sâu để nắm bắt được dòng chảy này?

Những gì mà hắn có thể chắc chắn, là sự ngưỡng mộ và tôn trọng của bản thân dành cho Diệp Thu.

(Còn tiếp...)​
 

Bình luận bằng Facebook