Vương Kiệt Hi & Vi Thảo - Tương lai mới

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,063
Số lượt thích
4,123
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Vương Kiệt Hi rất nghiêm khắc, không kém gì Hàn Văn Thanh. Trừ Cao Anh Kiệt ra, chưa từng thấy Vương Kiệt Hi dịu dàng bảo bọc với các tân binh khác trong đội.

Song điều đó không ảnh hưởng đến chuyện anh là một người thầy giỏi.

Đội viên Vi Thảo nuôi dưỡng một thói quen của đội viên sau khi đánh thua sẽ đến bên cạnh đội trưởng nghe chỉ bảo vài câu. Thậm chí sau trận đoàn đội All-Stars mùa 10 bộc lộ lối đánh Ma Thuật Sư xong thì Vương Kiệt Hi vừa xuống sân khấu đã tới chỗ Cao Anh Kiệt đứng chờ sẵn để chỉ bảo cậu.

Anh rất có kinh nghiệm khuyên bảo người khác, luôn chọn lời nói thích hợp với họ. Nhiều câu thoại ấn tượng nhất của Vương Kiệt Hi là lúc anh dặn dò chỉ bảo các đội viên, chúng vừa thích hợp với đối tượng nghe anh khuyên, đồng thời bộc lộ chính tính cách quan niệm của Vương Kiệt Hi rất rõ.


【王杰希/高英杰】再见,祝微草-鹰不泊

Lúc sai Tiêu Vân lên đấu Quân Mạc Tiếu thay vì nói kiểu thắng thua không quan trọng này nọ thì Vương Kiệt Hi lại nói “em là một thành viên trong đội ngũ quán quân”.

Vương Kiệt Hi cảnh tỉnh Chu Diệp Bách cũng tính tính háo thắng sau khi solo thua Kiều Nhất Phàm "Một người trước nay không ai để ý, giờ đã trưởng thành đến mức này, đáng sợ không?", "Không được dừng bước, không được mỏi mệt! Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi."

Với Cao Anh Kiệt thì càng khỏi phải nói, mỗi câu đều là kinh điển thuộc nằm lòng, càng là dụng tâm lương khổ.


参加一下ED征集活动_(:з」-对方正在讲话…

“Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo.”

"Cứ đánh theo cách mà em thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất là được."

"Nên anh mới hi vọng em có thể như thế. Em phải tự tin hơn, đừng bị tác động bởi gì khác. Em thích hợp với chiến đội mình hơn anh. Tự tin lên!"

Ké một câu thoại tuy không phải với mấy đứa nhỏ mà là Vương Kiệt Hi nói về cựu đội phó Đặng Phục Thăng đã giải nghệ hay bị ngoại giới đánh giá là may mắn mới chuyển nhượng đến Vi Thảo ngay thời điểm giật được cup chứ không có tài năng nổi bật: “Nếu may mắn cũng là sai lầm, tôi nguyện sai càng thêm sai.”


祝我挚爱的魔术师18岁生日快乐-Vanillerry

Vương Kiệt Hi rất có uy trong đội, chỉ cần anh vừa bước vào phòng huấn luyện là tiếng các đội viên thảo luận tám chuyện về Quân Mạc Tiếu đã im dần, trái ngược với khung cảnh ở Lam Vũ vẫn rôm rả hóng hớt về Ngụy Sâm khi Dụ Văn Châu bước vào.

Lưu Tiểu Biệt lén xem điện thoại hóng trận Luân Hồi Bá Đồ được Vương Kiệt Hi nhắc nhở ngắn gọn một câu "Tắt điện thoại" đã nhấp nhổm bồn chồn, "cả phòng lập tức im phăng phắc. Mỗi đội viên bị anh nhìn đến đều không tự chủ được mà đứng dậy." Anh sẽ không phân tâm trước trận đấu, vì thế anh cũng yêu cầu đối viên của mình như thế.

"Trận hôm nay, đối thủ của chúng ta là Minh Thanh. Tuy họ không phải đội mạnh, nhưng chúng ta cũng không được phép chủ quan."


手机拿来吧你-来杯板蓝根味的ERLA吧

Lúc Vi Thảo chấm dứt hợp đồng với Kiều Nhất Phàm, Vương Kiệt Hi "không chê bai tài năng của cậu, chỉ nói đây không phải là tuyển thủ mà Vi Thảo cần bây giờ". Sau khi rộ tin Kiều Nhất Phàm sang Hưng Hân đánh khiêu chiến, thậm chí cấp trên còn gọi điện hỏi thăm, thì Vương Kiệt Hi cũng không hề nhỏ nhen mà "rất tán thành quyết định này", chúc phúc cho Kiều Nhất Phàm.

Đến độ thấy Cao Anh Kiệt ngẩn người thì anh còn khuyên cậu hãy cố lên vì chắc chắn 2 cậu sẽ còn gặp lại trên sàn đấu - một lời khuyên cực độc đáo bởi giờ phút này ai sẽ tin tưởng một đội tôm tép như Hưng Hân có thể lên được sàn đấu chuyên nghiệp chứ?


杰希爸爸生快QAAAQ!!!!-对方正在讲话…

Vương Kiệt Hi có lối đánh khác người thường, có suy nghĩ và quan niệm cũng rất khác người thường.

Ai sẽ lại chú ý thăm dò đánh thử Hưng Hân khi họ chỉ mới nổi lên chút phong thanh trong game?

Ai dám nhả kèo trong All-Stars như anh?

Quan hệ giữa tiền bối và hậu bối, có đội nào độc lạ như Vi Thảo được?

Cách họ tương tác với nhau rất vi diệu. Bởi đương nhiên chẳng thể là mối quan hệ một chiều Vương Kiệt Hi luôn răn đe ra uy được, nếu không thì sẽ không nuôi ra cái tinh thần Vi Thảo trứ danh mọi người chịu hi sinh vì chiến đội.


【全职·王杰希】-咖喱辰砂卷

Hồi mới tiếp xúc với Quân Mạc Tiếu trong game, Vương Kiệt Hi sẽ nói “nếu không qua được cửa tâm lý với tán nhân thì về phòng đi”. Đương nhiên không một đội viên nào chọn rời khỏi, dù tâm lý họ vẫn chưa qua được cửa tâm lý đó thật, nhưng bọn họ sợ đội trưởng thất vọng.

Sau vài trận, không chỉ không khí bớt u ám, các đội viên đã thả lỏng hơn, họ còn tháo tai nghe cùng nhau bàn bạc cách đánh bại Quân Mạc Tiếu, đúng như dự định và hi vọng ban đầu vủa Vương Kiệt Hi để các đội viên “nhìn thẳng và học hỏi từ sai lầm của mình”.


【燃星予梦24h/20:17】-阿呱

Đội viên sợ đội trưởng thất vọng, thì Vương Kiệt Hi cũng sẽ không muốn họ thất vọng. Anh dẫn đầu đội 11 người lĩnh giáo bản lĩnh tán nhân chân chính, các thành viên khác thì sợ thua Quân Mạc Tiếu, Vương Kiệt Hi thì cũng sợ thua chứ. Nhưng không phải sợ vì chính bản thân anh, mà sợ mình thua thì đội viên sẽ càng khủng hoảng hơn.

Cuối cùng anh đánh hoà với Quân Mạc Tiếu, mọi người đều tự biết không nên vui mừng. Bởi ai cũng hiểu được Vi Thảo mãi mãi truy cầu chiến thắng với tiêu chuẩn cao nhất.


【燃星予梦24h/19:06】-夜渣

Ké một đoạn tương lai của Vi Thảo tui rất thích:

"Chưa đánh xong mà!"

Trên màn hình lớn, kênh đoàn đội Vi Thảo đột nhiên xuất hiện một dòng chat.

Khoảnh khắc Mộc Ân bị Quân Mạc Tiếu húc văng, Cao Anh Kiệt gần như là người đầu tiên thức tỉnh. Cậu nhận ra một điều: Chỉ mới đội trưởng bị giết thôi, chứ trận đấu còn lâu mới đánh xong.

Nhìn đi, Vương Bất Lưu Hành chết trận, Vi Thảo vẫn còn Hứa Bân, Cao Anh Kiệt, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh sống khỏe, sống tốt. Người thứ sáu, Lương Phương cũng đang tự động vào sân.

Mà bên Hưng Hân đã lên bảng hai tướng, người thứ sáu Kiều Nhất Phàm đang chạy đến chiến trường. Trước mắt Cao Anh Kiệt lúc này, chỉ có ba người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và An Văn Dật.

Đội trưởng không còn, nhưng Vi Thảo có ưu thế nhân số rõ rệt. Sao mình có thể đứng đờ ra nhìn? Trông Hưng Hân kìa, đang ở thế yếu nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều. Quân Mạc Tiếu cứu Tay Nhỏ Lạnh Giá về, Mộc Vũ Tranh Phong chạy đến tập trung với họ, trên đường còn oanh tạc mục sư Đông Trùng Hạ Thảo.

Giờ đang là bốn đánh ba, Vi Thảo chúng ta chiếm lợi thế!

Cao Anh Kiệt không ngừng tự nhủ.

Nhưng phải làm thế nào bây giờ?

Tự nhủ xong, cậu lại tự vấn bản thân.

Mình nên bố trí lại các bước chiến thuật sắp tới, hay thế nào?

Cao Anh Kiệt biết chiến đội rất kỳ vọng ở mình, biết tương lai mà đội trưởng muốn cậu gánh lên vai có hình hài ra sao. Cậu vì đó mà luôn nỗ lực, nhưng khi thời khắc ấy đột ngột giáng xuống đầu, cậu lại vô cùng luống cuống. Chat được một câu "chưa đánh xong mà", cậu không biết nên làm gì kế tiếp.

Không thể thế được!

Dù mình chỉ là một đội viên bình thường, cũng không thể hoang mang thế được. Phải làm gì đó!

Phải gánh lấy tương lai Vi Thảo!

Lời đội trưởng vang vọng bên tai, nhưng mình bây giờ không những không gánh nổi trọng trách lớn lao đó, mà còn chẳng hề làm tốt việc một đội viên bình thường nên làm.
Nhưng hôm nay, có lẽ nên để một người khác thử đứng dậy, thử tiếp nhận gánh nặng chiến đội lên vai mình.

"Anh Kiệt!" Lưu Tiểu Biệt kêu lên. Họ đang cố gắng né tránh các đợt tấn công đến từ Hưng Hân. Tuy là 4v3, họ vẫn rất cần một chiến thuật để phối hợp, rất cần một người dẫn đầu phương hướng. Người đó, phải là Cao Anh Kiệt.

Mình... Mình nên làm gì?

Cao Anh Kiệt nhìn về phía đối thủ. Họ đang lấy ít đánh nhiều, lại có thể khiến phe đông quân số rơi vào khốn đốn.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cặp đôi hợp tác tốt nhất Liên minh, kể cả vào hai mùa giải Vi Thảo đoạt quán quân.

Mình đủ sức chứ?

Cao Anh Kiệt nhìn đăm đăm về phía trước như thể nơi đó chính là tương lai, một tương lai hoàn toàn mới, dành riêng cho cậu và cả chiến đội Vi Thảo.
"Lên đi Anh Kiệt! Bọn anh sẽ theo kịp em mà!"

Trên kênh Vi Thảo, Lưu Tiểu Biệt chat. Là đồng đội bên Cao Anh Kiệt lâu ngày, cậu biết lúc này Cao Anh Kiệt đang rất lúng túng và hoảng hốt.

Nếu nhóc con chưa đủ tự tin, vậy bọn mình cùng giúp nó tự tin lên nào! Phối hợp với ma đạo học giả chính là nghề của bọn mình mà! Bất kể ma đạo học giả đó là ai, bọn mình đều có thể phối hợp tuyệt vời.

"Lên đi!" Hứa Bân hiểu ý Lưu Tiểu Biệt, cũng lên tiếng cổ vũ Cao Anh Kiệt. Trị liệu Viên Bách Thanh cũng khiển Đông Trùng Hạ Thảo sẵn sàng viện trợ cả đội.

Nhận được cổ vũ từ đồng đội, Cao Anh Kiệt vững tâm hẳn. Trên vai mình là biết bao kỳ vọng, sao mình có thể phụ lòng mọi người? Mình nhất định phải gánh vác tương lai Vi Thảo!

"Tiến lên!" Cao Anh Kiệt chat một câu, phơi bày tâm ý cho đồng đội cùng thấy. Sau đó, ma đạo học giả Mộc Ân tiếp tục xông vào chiến trường.
Sao lại thế này?

Cao Anh Kiệt sững sờ. Rõ ràng là 5v4, rõ ràng có ưu thế đầu người, sao bọn mình lại bị áp chế chặt chẽ, trị liệu còn bị bắt mất, muốn cứu cũng không được?

Nếu đội trưởng vẫn ở đây, Vi Thảo đâu sẽ tơi tả như giờ?

Mình thật sự quá vô dụng!

Thật sự quá vô dụng.

Tương lai Vi Thảo? Kỳ vọng của mọi người? Như mình, sao có thể gánh vác nổi?

Aaaaaaa!!!

Cao Anh Kiệt gào thét trong lòng. Là nhân vật duy nhất có thể công kích ngoài phạm vi Quỷ Trận, Mộc Ân lao lên.

Ám Trận? Băng Trận?

Cao Anh Kiệt thận trọng suy xét các Quỷ Trận dưới đất. Debuff từ Ám Trận và Băng Trận rất mạnh, không thể nhắm mắt ăn đại.

Ôn Trận?

Giảm phòng ngự thôi, ăn được!

Nhưng... đó là cú lừa. Cao Anh Kiệt quan sát vị trí đứng của mỗi người Hưng Hân, biết nếu mình xâm nhập từ khu vực Ôn Trận này, chắc chắn sẽ bị đè ra focus ngay. Dưới trạng thái giảm phòng ngự của Ôn Trận, mọi sát thương đều sẽ tăng mạnh. Một cái chết đang chờ đón cậu nếu nhất quyết lao vào.

Cậu bỗng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn. Mọi bố trí như hiển hiện trước mắt, cậu có thể phán đoán rõ ràng mọi thứ. Khu vực bị ba Quỷ Trận kể trên phong tỏa là bất khả xâm phạm, vậy chỉ còn...

Tĩnh Mặc Trận, phong ấn toàn bộ kỹ năng.

Nếu là người khác, chắc chắn không chọn khu vực này, nhưng Mộc Ân là ma đạo học giả! Chỉ bằng các đòn công kích phổ thông, ma đạo học giả hoàn toàn có thể chui vào quấy rối đội hình địch. Nếu ngăn được Nhất Phàm cast Quỷ Trận một lần, đồng đội mình sẽ có cơ hội xông lên phản kích.

Có chút khó, nhưng phải thử!

Mộc Ân, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bước vào Tĩnh Mặc Trận. Cây kỹ năng lập tức bị phong ấn, nhưng cậu vẫn không ngừng di chuyển.

Có khoảng trống nào đủ cho mình chen vào? Có khoảng trống nào cho mình thừa cơ ngắt chiêu đội bạn?

Cao Anh Kiệt tập trung cao độ. Mộc Ân hướng về phía Một Tấc Tro, cậu muốn phá trận thế Quỷ Liên Hoàn của bạn mình.

"Sau lưng!"

Đột nhiên nghe đồng đội hét lên, Mộc Ân chưa kịp lăn người né thì trên cổ đã phun máu tươi thành vòi. Kế đó, cậu bị người ta xách lên, ném cái phịch qua một bên.

Bóng Quân Mạc Tiếu loang loáng. Hắn dùng chuỗi kỹ năng di chuyển quay về, tiếp tục công đoạn làm cỏ Đông Trùng Hạ Thảo.

Mộc Ân bị hắn ném vào Ám Trận.

Cả thế giới của cậu, bỗng chốc tối đen một màu.
Một âm thanh bỗng vang lên trong đầu, cậu như nghe thấy bên tai có người lặp lại câu nói kia.

"Hãy gánh lấy tương lai Vi Thảo!"

Chưa xong, chưa đâu!

Ám Trận không gây sát thương, chỉ phủ lấp toàn bộ tầm nhìn mà thôi. Lúc mình rơi xuống, mình đang hướng mặt về phía...

Mộc Ân đứng phắt dậy. Cậu xoay người một góc nhỏ, nhắm hướng chính giữa Quỷ Liên Hoàn, xông thẳng!

Clgt?

Tất cả người xem đều há hốc mồm. Họ phải nhìn lại để xác nhận có phải Ám Trận đã mất rồi không. Nhưng không, Ám Trận vẫn còn đó, hiệu ứng mù vẫn còn đó. Nói cách khác, dưới góc nhìn tối tăm mù mịt, Cao Anh Kiệt vẫn thao tác cực chuẩn! Cậu ấy hành động hoàn toàn bằng trí nhớ? Cảm giác phương hướng mạnh đến thế ư?

Mộc Ân bay lên giữa trời và rút lấy chiếc chổi Thần Lộ đang cưỡi. Cậu lúc này không cách nào tấn công chính xác được, chỉ có thể dùng kỹ năng AoE để quấy rối đối thủ.

Chổi Lốc Xoáy!

Thần Lộ vung lên, Mộc Ân xoáy tròn cơ thể cuốn theo gió lớn lao xuống. Vì chiến thắng, cậu đã dốc hết toàn lực. Cậu chấp nhận bước vào Tĩnh Mặc Trận, bị phong ấn kỹ năng, lại bị ném vào Ám Trận mất tầm nhìn, cậu vẫn không từ bỏ.

Nhưng khán giả đã không nỡ xem tiếp nữa.

Họ không đành lòng nhìn Cao Anh Kiệt cố gắng đến thế, cuối cùng vẫn không đạt thành ý nguyện.
"Chúc mừng." Vương Kiệt Hi đến trước mặt Diệp Tu, đưa tay phải ra như mọi khi.

"Cám ơn." Diệp Tu cũng đưa tay phải ra bắt.

"Lần sau bọn tôi sẽ thắng." Vương Kiệt Hi nói.

"Ồ? Các cậu?" Diệp Tu cười, nhìn cả chiến đội Vi Thảo đang dàn hàng ngang trước mặt mình. Là kẻ thua trận, dĩ nhiên họ không vui vẻ gì. Nhất là Cao Anh Kiệt. Cậu nhóc vô cùng đau khổ, cúi gằm đầu bởi không cam lòng. Chỉ cần liếc qua, sẽ thấy rõ từng giọt, từng giọt nước mắt từ trên mặt cậu rơi xuống.

"Ừ, nếu như bọn chúng coi cậu là tấm gương, chứ không phải bức tường thành dựa dẫm." Diệp Tu nói hết câu, rời đi, bắt tay đến Hứa Bân phía sau Vương Kiệt Hi.

祝隊長父親節快樂! -P1都-微草的歐馬

Mấy chương này có tựa là “Một tương lai mới”.

Dàn tuyển thủ Vi Thảo thường bị chỉ trích vì dựa dẫm Vương Kiệt Hi quá nhiều, tạo cảm giác họ không có chính kiến cho riêng mình. Thật ra tân binh Vi Thảo đều không phải dạng vừa, đám Tiêu Vân ngạo mạn không nói, Lưu Tiểu Biệt càng lắm tài nhiều tật, đến hai cậu nhóc nhút nhát Cao Anh Kiệt Kiều Nhất Phàm cũng quất một pha chơi bạo ở All-Stars.

Cao Anh Kiệt là người đầu tiên nhắn trận đấu còn chưa kết thúc mà, Hứa Bân là người đầu tiên tỉnh táo lại sau khi Vương Kiệt Hi rời trận, Lưu Tiểu Biệt là người đầu tiên ủng hộ Cao Anh Kiệt.



Diệp Tu nói với Cao Anh Kiệt, "Em làm tốt lắm. Nhưng đó chỉ là giác ngộ và quyết tâm, ngoài ra em còn thiếu sót rất nhiều thứ. Giác ngộ, quyết tâm, ai mà không có?"

Thật ra Cao Anh Kiệt có ý tưởng chiến thuật, thậm chí chỉ huy đoàn đội bước đầu cũng khá, thao tác kỹ thuật cá nhân càng miễn chê. Nhưng "đủ tốt" khác với "tốt". Vi Thảo không có Vương Kiệt Hi, vẫn còn một con đường dài phải đi.

Một đoạn đường mà Vương Kiệt Hi chỉ có thể soi sáng, chứ không thể mãi dẫn lối mở đường ở phía trước. Sau trận Hưng Hân thì dường như Vương Kiệt Hi cũng đã buông thả hơn, để dàn tuyển thủ trẻ gánh vác nhiều hơn.

Tương lai Vi Thảo, thật đáng mong chờ.

 

Bình luận bằng Facebook