Hoàn [Vương Giả Kiến Vương 2022][Vương Kiệt Hi] Hình tượng của người theo chủ nghĩa duy tâm

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,624
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 刀刀拔刀
Convert: Phương Khìn Khìn
Editor: Pông

HÌNH TƯỢNG CỦA NGƯỜI THEO CHỦ NGHĨA DUY TÂM

1.

Một ngày trước khi đội tuyển quốc gia bắt đầu tập huấn, các tuyển thủ lần lượt từ bắc tới nam tụ họp về thủ đô, ở tại khách sạn mà Liên minh đã thuê.

Vương Kiệt Hi mang theo hành lý của mình, đụng phải người ngay trước cửa khách sạn.

Cậu bạn từ phương nam tới biểu hiện chân thành tới bất ngờ, thuận tiện đòi hắn một bữa cơm tối.

Trên bàn ăn, Hoàng Thiếu Thiên tình cảm dạt dào ôn lại kỷ niệm thanh xuân, Dụ Văn Châu đang xem tài liệu. Cơm nước no say rồi cả ba người tản bộ về khách sạn, Dụ Văn Châu đang nhắn tin. Tới khách sạn xong chờ thang máy thì Hoàng Thiếu Thiên đi mua nước, Dụ Văn Châu đang nghe điện thoại.

"Vương đội, trông anh có vẻ hả hê khi thấy người khác gặp họa nhỉ, việc xấu đều giao hết cho tôi." Dụ Văn Châu cất điện thoại vào túi.

Vương Kiệt Hi bày tỏ mình vô tội, đồng thời khách khí tán thưởng tài năng lãnh đạo của Dụ Văn Châu.

"Lão Vương, tại sao không nghĩ tới đảm đương lấy trách nhiệm đi?" Hoàng Thiếu Thiên mua nước xong quay về, đưa cho hai người mỗi người một chai, "Đừng nói với tui là vì ông lười."

"Ừ."

"Quả nhiên là anh." Dụ Văn Châu nghe tiếng điện thoại kêu, nụ cười như vỡ vụn.

2.

Vi Thảo bắt đầu mùa giải thứ tư rất bất lợi, người có chút hiểu biết về Vinh Quang cũng biết Vương Kiệt Hi đang thử nghiệm đấu pháp mới.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Bùi Tứ đến kiểm tra phòng là biết Vương Kiệt Hi lại ở lại huấn luyện thêm.

"Lão Bùi, chúng ta đi ăn khuya đi."

"Lão Phương, cậu đừng đùa." Người đàng hoàng như Bùi Tứ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, "Tôi tới là giúp đội trưởng kiểm tra phòng, xong lại cùng cậu chạy ra ngoài ăn khuya thì quá không ra gì rồi."

"Cậu nói Vương Kiệt Hi cậu ta có ấu trĩ không chứ!" Phương Sĩ Khiêm tay trái cầm cốc trà đá tay phải cầm xiên lòng vịt nướng, đối diện là Bùi Tứ tay nâng cốc trà chanh và cầm nửa xiên rau hẹ.

"Không phải cậu bảo sẽ tiếp nhận Vương Kiệt Hi bắt đầu từ mùa giải này sao?" Bùi Tứ bất đắc dĩ, "Rồi sao, Vương Kiệt Hi lại làm gì chọc tới cậu rồi?"

"Cậu ta không chọc tới tôi." Phương Sĩ Khiêm càng nghĩ càng cố nén giận, giơ tay gọi thêm hai xiên cá mực nướng, "Thay đổi đấu pháp là chuyện dễ dàng thế à?! Cậu ta dựa vào đâu mà muốn thay đổi là thay đổi liền được, xem thường ai thế? Cậu ta cho rằng mình là ai? Cứ cho là cậu ta có thể, có khả năng ấy đi."

"Cậu ta có loại năng lực đảm bảo rằng sửa lại là sẽ thắng được ngay sao? À không, cậu ta có năng lực đảm bảo rằng thay đổi rồi sẽ vẫn tạo nên được tên tuổi cho bản thân chứ? Suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi."

"Lại còn huấn luyện thêm, có phải không biết là không được phép tự huấn luyện thêm không, đội quy là trò đùa hả?"

Bùi Tứ rất muốn nhắc nhở loại hành vi trèo tường ra ngoài ăn khuya của bọn họ đây so với vụng trộm huấn luyện thêm còn nặng hơn nhiều.

"Lão Phương này, cậu cảm thấy Kiệt Hi muốn gì?"

"Thì quán quân đó." Phương Sĩ Khiêm trả lời theo lẽ đương nhiên, "Ai lại không muốn quán quân cơ chứ, điều này tôi hiểu, nhưng chỉ bằng một Ma Thuật Sư muốn tung hoành giữa Liên minh giành lấy quán quân là chuyện không thể, chỉ là tôi không thể tức giận nổi."

"Tôi cũng biết tên Vương Kiệt Hi kia, đường não của Ma Thuật Sư quả thực đoán không ra, nhưng cậu ta chỉ có một mình, có thể đi thẳng từ đây đến đó mà không cần rẽ bất kỳ ngóc ngách nào khác, tất nhiên không loại trừ khả năng cậu ta lười."

"Chỉ cần đoạt được quán quân, Vương Kiệt Hi không thèm để tâm tới loại đấu pháp gì. Một ngày nào đó có người bảo cậu ta chơi zâm là có thể thắng thì cậu ta cũng không ngần ngại lao luôn xuống vực."

"Nhưng..."

Nhưng như vậy thì cũng vẫn là Ma Thuật Sư còn gì.

Bùi Tứ thở dài, "Vậy cậu cảm thấy, lão Vương cứ thế thay đổi, có thể thu lại được kết quả như mong muốn không?"

"Không thể cũng phải được!" Phương Sĩ Khiêm đập bàn.

"Cho nên, thắng là được." Bùi Tứ lại mở một chai sữa canxi, "Cậu ta đã không để tâm nhiều đến thế, cậu vẫn tức giận là cớ gì?"

"... Ông chủ! Thêm một phần lòng vịt và một phần thịt bò gói mang về!"

Bốn năm sau.

"Vương Kiệt Hi, cậu được lắm." Phương Sĩ Khiêm gọi một cú điện thoại xuyên lục địa tới, nghiến răng nghiến lợi.

"Ừ, tôi cũng cảm thấy thế."

"Đệch..."

"Không còn chuyện gì nữa thì cúp máy đây, vẫn đang ở Ngôi Sao Tụ Hội."

Lúc ấy là Ngôi Sao Tụ Hội mùa thứ tám, Phương Sĩ Khiêm mở xem phát sóng được một lúc đã giận đến đau hết cả đầu, giữa lúc chương trình tạm nghỉ liền gọi điện thoại về nước, bao nhiêu điều muốn tuôn ra qua nửa buổi vẫn nghẹn lại nơi cuống họng.

Mắng cũng vô dụng, sự kiện lớn như vậy, người dân cả nước đều nhìn vào, Vương Kiệt Hi vẫn sẽ làm thôi, trước nay cậu ta chưa từng để tâm mấy cái đó.

Phương Sĩ Khiêm biết, chuyện nguy hiểm như này Vương Kiệt Hi cũng đã cân nhắc tầm ảnh hưởng tới Cao Anh Kiệt, dứt khoát cúp điện thoại gửi tin nhắn WeChat.

"Cậu không sợ người khác nhìn ra à?"

"Trừ anh ra, nhiều lắm chắc chỉ có hai, ba người có thể nhìn ra thôi, tôi bớt cũng không được bao nhiêu."

"... Vương Kiệt Hi, có phải tôi nên khen cậu quá ngây thơ rồi không?!"

"."

"Cậu chờ đấy, nghỉ hè tôi quay về sẽ mắng chết cậu."

3.

Đội viên Vi Thảo hay được hỏi một vấn đề: "Đội trưởng của mọi người có phải rất nghiêm khắc hay không?"

Bọn họ nhân lúc đang nghỉ ngơi cũng âm thầm thảo luận.

"Tuy có lúc tui sợ đội trưởng thiệt." Liễu Phi bày tỏ ý kiến, "Nhưng tui thấy đội trưởng cũng có nghiêm khắc lắm đâu."

"Trước đây xem Vi Thảo thi đấu tui còn cảm thấy khí chất của đội trưởng đặc biệt giống đại ma vương, nhưng sau đó tui phát hiện sư phụ tui suốt ngày lăn qua lăn lại với đội trưởng mà có sao đâu." Viên Bách Thanh gửi một đường link đặt trà sữa vào trong nhóm.

"Không, Phương Thần là một trường hợp đặc biệt không thể bắt chước rồi. Nhưng tôi cũng không thấy đội trưởng rất nghiêm khắc, đội trưởng chỉ là lạnh lùng chút thôi, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết được đội trưởng đang nghĩ gì." Lưu Tiểu Biệt lướt chọn thực đơn, "Bạc Tình Nhi, tôi uống giống cậu."

Liễu Phi gật đầu lia lịa, "Đúng không đúng không, chính là cảm giác có một bức tường ngay cách giữa nhân viên và ông chủ vậy."

Cao Anh Kiệt ôm điện thoại chọn trà sữa, nghĩ tới mình có một đoạn thời gian đặc biệt sợ đội trưởng nhà mình.

Hồi đó cậu vẫn chưa ra mắt nhưng đã bị xách tới tập luyện chung cùng đội chính thức, gia nhập nhóm nhỏ "Hôm nay bạn đã được baba quan tâm chưa?" cùng bọn Viên Bách Thanh, mỗi ngày đều khỏe mạnh trưởng thành dưới sự quan tâm của Vương Kiệt Hi.

Thật ra bầu không khí ở đây tốt hơn rất nhiều so với trại huấn luyện, ở đó đa phần là những đứa trẻ mới lớn nóng nảy, cạnh tranh cũng khốc liệt, nói bóng nói gió tỏa ra mùi chanh thơm ngát, còn đội hình chính thức quá bận rộn huấn luyện khiến bọn họ nhanh chóng vượt qua khoảng cách tuổi tác, đồng cam cộng khổ mấy ngày đã xây dựng nên tình đồng chí cách mạng.

Thật ra Cao Anh Kiệt cũng không sợ Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi không phải người thích giấu giấu diếm diếm, Cao Anh Kiệt từ sớm đã biết mình là người tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành sau khi Vương Kiệt Hi giải nghệ. Bạn học Tiểu Cao vốn là fan não tàn của Vương Kiệt Hi trên đường chinh phục thần tượng lại bị cắt ngắn mất ba bốn năm, đột nhiên trở thành người tài được trời chọn, nói không hoảng hốt là giả.

Cậu là người hướng nội, không dám tranh luận với ai, mà cũng trùng hợp, ngày mà cậu thua trận đối kháng là lúc Vương Kiệt Hi xách cậu tới đội hình chính, huấn luyện muộn một chút, đeo tai nghe đã chặn đứng ít lời xì xào. Nhưng cũng qua không bao lâu, trong phòng đã yên tĩnh trở lại.

Vương Kiệt Hi tới rồi.

Đêm đó cậu là người cuối cùng ở lại phòng huấn luyện, cũng không bảo Kiều Nhất Phàm đợi cậu, tự thu dọn vật dụng của mình, cậu khó khăn ôm một đống đồ tắt đèn đóng cửa.

Phòng huấn luyện cách ký túc xá một đoạn đường ngắn, tổng cộng có ba chùm đèn đã bị hỏng mất một, ánh trăng vương trên người cậu in xuống sàn nhà những chiếc bóng hỗn độn đan xen, góc cạnh của chiếc bàn phím ngược sáng.

Phần lớn bạn cùng lứa đang giãy giụa với cuộc sống cấp ba, phần nhỏ khác thì đang ở trong trại huấn luyện chưa rõ tiền đồ ra sao, lần đầu tiên Cao Anh Kiệt cảm nhận được trọng lượng của tương lai.

Cậu cẩn thận hoạt động vai một chút, thay đổi tư thế ôm đống đồ, vươn thẳng sống lưng, thở hắt ra một tiếng.

Từ bao giờ bắt đầu không còn cảm thấy sợ sệt nữa nhỉ?

Cao Anh Kiệt nghĩ.

Là lúc bị Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh, Liễu Phi kéo ra ngoài ăn khuya đụng phải tam giác sắt của chiến đội, ba vị tiền bối một người cầm coca, một người cầm trà đá, một người cầm sữa canxi, ngốc nghếch cười kính nhau chúc cho Vi Thảo đoạt quán quân trong tương lai;

Là lúc mười rưỡi buổi sáng ngày nghỉ chạm mặt Vương Kiệt Hi ở căn-tin đang không biết nên ăn sáng hay ăn trưa, đội trưởng trước nay như tiên nhân hạ phàm không màng thế sự giờ đang nhíu mày ra quyết định, chú mèo hoang mà câu lạc bộ nuôi đang loanh quanh dưới gầm bàn, dùng móng gãi gãi cằm;

Hay là lúc kỳ nghỉ đông tới nhà đội trưởng liên hoan, tường trong phòng khách được cải tạo thành giá sách, cậu giấu trong lòng sự ngưỡng mộ mở cuốn sách nằm giữa Harry Potter và binh pháp Tôn Tử, vừa mở ra nhìn bìa, "Chu Công giải mộng"...

Hình tượng idol của bạn học Tiểu Cao cứ thế dần nát tan, đội viên dự bị Vi Thảo Cao Anh Kiệt càng ngày càng thấm thía cái gì gọi là "đừng bao giờ đoán tâm tư của Kiệt Hi đại thần".

Đại thần thì cũng là người bình thường, cũng có một chút suy nghĩ kỳ quái ngốc nghếch như bao người khác.

Vì thế á, tất cả đều có thể, đội trưởng có cái gì mà không làm được đâu.

Tay bấm trà chanh leo thêm đá 50% đường.

Xác nhận.

"Đội trưởng chính là đại ma vương á." Cậu nhẹ nhàng nói, "Em cảm thấy đội trưởng là một hình mẫu sống lý tưởng, cho nên anh ấy làm việc gì, chỉ cần đạt được mục tiêu thì quản người phàm nghĩ gì."

"Nhưng có một loại ẩn giấu, à, hay nên gọi là, thoát tục?"

4.

Ngày mùng 1 tháng 7 năm 2025, đội quốc gia tập huấn tới ngày thứ mười.

Sáng sớm sẽ thảo luận chiến thuật, liên quan tới việc ai nên luyện tập trình phối hợp với ai, Trương Giai Lạc cùng Tôn Tường và Đường Hạo kiên quyết lựa chọn Vương Kiệt Hi.

Dựa trên góc độ chiến thuật mà nói, sự lựa chọn này không có vấn đề gì cả, Trương Giai Lạc đã từng chứng kiến Ma Thuật Sư thuở ban đầu, năm đó Vi Thảo gặp Bách Hoa ở trận chung kết tận hai lần, là đối thủ hẳn bọn họ cũng hiểu rõ đối phương, khi phối hợp độ khó sẽ giảm, vì vậy hắn cân nhắc một chút liền đồng ý.

Kết thúc mỗi ngày, hai mắt Vương Kiệt Hi thật sự không mở ra nổi.

Sau buổi cơm tối trước khi kiểm điểm, Vương Kiệt Hi ngồi ở chỗ của mình trong phòng họp, nhắm mắt sờ soạng lấy cốc nước, bên tai là tiếng léo nhéo của Hoàng Thiếu Thiên và Trương Giai Lạc.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, giọng nói vô cùng thiếu đòn: "Bán tiên nhi, xem một quẻ cho tôi đi?"

Xem cái đầu anh, bán tiên nhi cái đầu anh ấy.

Vương Kiệt Hi lườm, mở miệng nói: "Có tiền xu không?"

"Đệch, thật hả?!" Diệp Tu ngạc nhiên, "Muốn mấy cái?"

"Tốt nhất là sáu, không thì ba cũng được."

"Đồng chí Vương Kiệt Hi, ở cái thời đại này máy bán hàng tự động còn quét gương mặt được rồi đó." Diệp Tu lười nhác nằm bò ra bàn, "Không có."

"Em có một cái." Tô Mộc Tranh sáp lại gần.

Vương Kiệt Hi chép miệng, "Cũng được." Dù sao thì hắn cũng đâu có biết.

Nhưng cơ hội để lăn qua lăn lại Diệp Tu không nhiều.

Chỉ thấy Vương Kiệt Hi quăng tiền xu, vỗ vỗ bàn, sờ soạng một lúc mặt trái mặt phải, rồi lại tung lần nữa, lặp lại mấy lần như vậy.

Vương Kiệt Hi chậm rãi mở mắt nói: "Quẻ Thái Sơ Cửu, nhổ cỏ mao, được cả khóm rễ, như vậy là cùng chất cùng loại mà ra, tiến tới thì được tốt lành."

"Trò gì vậy?"

Vương Kiệt Hi cao thâm khó dò cười một tiếng, xoay xoay đồng xu trên tay: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Phía sau Sở Vân Tú dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Hiên, "Có nghe rõ không? Thử chút?"

Người cùng chung chí hướng tụ tập trung một chỗ, có lợi cho xuất chiến.

Vương Kiệt Hi dĩ nhiên không xem bói đoán mệnh, bản thân hắn cũng không mấy tin tưởng thứ này, nhớ được mỗi một câu cũng là mang ý tốt. Nhưng thật sự hắn hoàn toàn không có hứng thú đâu.

Chơi vui ha. Vương Kiệt Hi nghĩ vậy.

Sau đó hắn từ chối đoán kết cục bộ phim mà Sở Vân Tú đang theo dõi, giúp Trương Giai Lạc tính xem dây chun làm mất đang ở đâu, giúp Phương Duệ đếm xem có bao nhiêu hoa đào đang đợi, thuận tiện nói với Hoàng Thiếu Thiên sang năm Lam Vũ cũng sẽ không có nữ tuyển thủ đâu.

Quần chúng bàn tán sôi nổi, Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng được uống ngụm nước, mới nhấp môi lại có người ngồi xuống.

Nghe tiếng notebook đặt trên bàn đã biết là ai, Vương Kiệt Hi nhắm mắt không lên tiếng, nghe tiếng Trương Giai Lạc giả vờ giả vịt than khóc trên sofa ở đầu bên kia phòng họp.

"Diệp Tu anh là tên lừa đảo, rõ ràng anh đã rõ Vương Kiệt Hi sẽ từ từ phóng thích đấu pháp Ma Thuật Sư... Cái này mà là một chút à?! Muốn mạng già của tôi hay gì!!!"

Vương Kiệt Hi "chậc" một tiếng.

Dụ Văn Châu cầm máy tính bảng lên: "Cái này... Anh đã phóng thích toàn bộ chưa?"

"Cái gì mà phóng thích hay chưa?" Vương Kiệt Hi mở mắt, "Ma Thuật Sư chỉ là cách đánh mà tôi thuận tay nhất mà thôi, ban đầu còn không hiểu sao làm được như vậy, hiện tại thì, chỉ có thể nói là Vi Thảo với Bách Hoa sứt đầu mẻ trán mấy lần rồi đi, gặp phải người Bách Hoa thì não tự ý thức, đánh thoải mái nhất có thể thôi." Vương Kiệt Hi thoáng dừng lại, "Nhưng mà cậu yên tâm, nếu tôi dùng Ma Thuật Sư đánh Hoàng Thiếu Thiên, sẽ càng thoải mái thuận tay hơn."

Cho nên mặc kệ, cứ là đánh Lam Vũ thì não anh lại tự ý thức đó hả???

Trong lòng Dụ Văn Châu nói thầm, giữ gìn đoàn kết nội bộ vẫn quan trọng hơn, cưỡng chế nuốt lại câu thứ hai, "Đánh cho sướng tay sao?"

Vương Kiệt Hi cười rộ lên, "Sướng chứ."

"Còn nửa tháng, nắm lấy cơ hội."

"Cần cậu nói nữa hả?"

5.

Ngày qua ngày trôi đi, huấn luyện, kiểm điểm, thảo luận chiến thuật, ra nước ngoài, say máy bay, nghỉ ngơi, huấn luyện, thi đấu.

Giải thế giới khai mạc từng bước tiến hành, vòng bảng kết thúc, vòng đấu loại bắt đầu.

Ma Thuật Sư là gì?

Nhà thi đấu chợt tĩnh lặng rồi dâng lên sóng lớn. Chỉ trong nháy mắt Ma Thuật Sư đã tàn phá cả chiến trường, Diệt Tuyệt Tinh Trần vẽ những đường cong trên không trung, thân mình biến hóa ảo diệu xé rách thế cân bằng, ánh bạc lấp lánh rơi vào trong đáy mắt của mỗi người.

Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng cách âm thi đấu, không ai nhìn thấy hình dáng của hắn. Ánh sáng từ kỹ năng phản chiếu trong dôi mắt, hào quang bao lấy đối thủ đang chật vật đỡ đòn, tay trái theo bản năng di chuyển, tay phải vẩy một cái, góc nhìn thay đổi.

Pháp sư nguyên tố đối diện ra chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa, Vương Bất Lưu Hành không né tránh, vọt thẳng vào trong phạm vi của kỹ năng, lướt như ngọn gió theo quỹ tích không thể đoán trước, sấm sét sượt qua góc áo của Vương Bất Lưu Hành, áo choàng đen của ma đạo học giả tung bay, bằng quãng đường ngắn nhất tới phía pháp sư nguyên tố mà đi, không ngừng lại nửa giây, hai pháp sư nguyên tố chỉ biết dùng hàng loạt kỹ năng hoa mỹ cày nát bản đồ mong ngăn lại được, Vương Bất Lưu Hành khiến bọn họ dồn toàn bộ sự chú ý lên mình.

Sau lưng hắn, ánh sáng Bách Hoa lan rộng, ẩn trong đó là cây thánh giá đang ngâm xướng của mục sư, Hải Vô Lượng náu mình, Nhất Thương Xuyên Vân Phi Súng lên cây.

[Kênh đoàn đội] Nhất Thương Xuyên Vân: .

Vương Bất Lưu Hành ra chiêu Quét Sạch lơ lửng giữa không trung, thuận thế quay người bay lên, Đạn Pháo Sáng của pháp sư nguyên tố nổ tung ngay trước mặt, vừa hay che đi ba tiếng súng. Đầu bị bạo kích pháp sư nguyên tố chỉ còn chút máu, Vương Bất Lưu Hành bổ thêm Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực hoàn thành. Tróc Vân Thủ ngăn cản thích khách có ý đồ tiếp cận Vương Bất Lưu Hành, Bắn Tốc Độ thêm Loạn Xạ đường đạn chia làm hai kìm chân ma kiếm sĩ và kỵ sĩ, hiệu ứng ánh sáng hộ tống ma đạo học giả quay trở về đội hình bên mình, Sao Thập Tự Nghịch Quang đúng lúc đung đưa, thánh quang bao trùm, dây máu tụt giảm trong lúc bị focus lập tức nhảy một cái.

Máu đã an toàn, Ma Thuật Sư quanh quẩn quanh không trung nửa vòng rồi đáp xuống bay gần mặt đất xông vào trung tâm lần lượt giết sạch.

Trận đầu vòng đấu loại, đội Trung Quốc thắng đậm, MVP là Vương Kiệt Hi.

Ngày tiếp theo.

"Khởi tử hoàn sinh! Ma Thuật Sư trở về!"

Hoàng Thiếu Thiên ăn no rửng mỡ ngồi trong phòng xem điện thoại, thấy tiêu đề này lập tức gửi vào nhóm đội tuyển quốc gia, toàn thể bà con cười ròng rã hết ba khung chat, xong rồi vẫn chưa hết.

Phùng Sơn Quỷ Khấp: Tiêu đề này không biết ai đặt, rất có phong cách Conan.

Vương Bất Lưu Hành: Tôi có nhớ cậu ta.

Vương Bất Lưu Hành: Trước đây cậu ta từng giật tít "Ai đã giết chết Ma Thuật Sư"

Phong Thành Yên Vũ: Thật hả? Anh vậy mà vẫn còn nhớ luôn?

Vương Bất Lưu Hành: ...

Bách Hoa Liễu Loạn: Ồ, có ẩn tình [ló đầu]

Phùng Sơn Quỷ Khấp: [ló đầu]

Vương Kiệt Hi không có phát biểu thêm gì, cũng không có ai sẽ thực sự đi làm bài báo đó, chủ đề trong nhóm sớm đã cách xa một vạn tám ngàn dặm.

Vương Kiệt Hi cất điện thoại vào trong túi, tiếp tục đi bộ. Mùa hè ở Zurich trời tối muộn, những ánh mây nhuộm đỏ cả bầu trời, ánh tà dương kéo dài thêm bóng hình in trên đất của ắn, đèn đường sau lưng lần lượt sáng lên.

Ma Thuật Sư chưa bao giờ chết đi.

6.

Mùa giải thứ mười ba, Vi Thảo chiến thắng Lam Vũ trong trận chung kết, trong game lại một lần nữa bùng nổ chiến tranh suốt từ bán kết tới chung kết mà vẫn chưa kết thúc, nhưng quy mô vẫn so không lại với mùa giải thứ sáu.

Bởi vì sau ngày hôm đó, Vương Kiệt Hi tuyên bố giải nghệ.

Đội trưởng thứ ba trong lịch sử Vinh Quang quốc nội đạt ba quán quân, hai lần vô địch thế giới, mười năm trong nghề cứ vậy thành công thoái lui.

Trong cuộc họp báo Vi Thảo đạt quán quân, Vương Kiệt Hi tuyên bố Cao Anh Kiệt kế nhiệm trở thành đội trưởng Vi Thảo, là người thao tác mới của Vương Bất Lưu Hành, đồng thời thông báo tin giải nghệ của mình.

Xế chiều hôm đó, trong game gà bay chó sủa, trên dưới Vi Thảo bận tới mới chân không chạm đất. Vương Kiệt Hi từ chối toàn bộ chương trình sau đó, lần đầu tiên từ năm mười tám tuổi tới nay, không chịu trách nhiệm mà bỏ trốn.

"Vương Kiệt Hi, cậu được lắm, chạy nhanh ghê." Phương Sĩ Khiêm nay đã trở thành một người rời xa Vinh Quang gửi tin tới chúc mừng.

"Quá khen, làm sao bằng được anh." Vương Kiệt Hi chậm rãi tám nhảm với Phương Sĩ Khiêm, "Ăn cơm không? Tôi hẹn Phục Thăng và đội trưởng rồi."

-END-
 

Bình luận bằng Facebook