Hoàn [Vương Giả Kiến Vương 2022][Vương Kiệt Hi] Coca cho mùa hạ

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 谦和
Convert: Phương Khìn Khìn
Editor: Pông


Hai rưỡi chiều, Diệp Tu đến trước mặt tôi, nghiêm túc nói: Chào cậu!

Tôi nghi ngờ liếc mắt nhìn anh ta. Trong phòng rất yên tĩnh, mà xem ra anh ta cũng không có ý muốn tiếp tục mở miệng, tôi không còn cách nào khác đành đáp lại: Ăn chưa.

Diệp Tu nói: Ăn cái gì, còn chưa tới giờ trà chiều đâu. Lão Vương, cậu còn nhớ mùa giải thứ sáu không?

Tôi không biết anh ta đang định hỏi cái gì, nhưng ký ức của tôi về lần đó như này: Nếu nhắc tới mùa giải thứ tư, tôi sẽ nghĩ tới lần lạc trong những con hẻm khi còn bé, mỗi chỗ rẽ đều giống hệt nhau, sau chỗ rẽ lại là một chỗ rẽ khác, con phố ngoằn ngoèo dường như không có điểm cuối; nếu nhắc tới mùa giải thứ năm, tôi sẽ nghĩ tới lần đầu tiên leo lên Trường Thành, mặt trời trên đỉnh đầu nóng bỏng, chân giẫm trên đường gạch nóng bỏng, bàn tay đặt trên lan can nóng bỏng, bản thân cũng như sắp bốc cháy; mà nếu nhắc tới mùa giải thứ sáu, tôi sẽ muốn đánh u đầu Hoàng Thiếu Thiên.

Tôi hỏi: Mùa giải thứ sáu thì sao?

Diệp Tu nói: Ngôi Sao Tụ Hội mùa thứ sáu, chúng ta cùng đi ăn ở một nhà hàng mới mở, gọi thêm đồ tận ba lần, ăn mãi tới lúc người ta đóng cửa mới thôi. Về sau Vi Thảo nhiều lần liên hoan, nhìn ảnh chụp thì vẫn là chỗ đó. Tôi rất thích đồ chiên rán của nhà đó, cậu còn nhớ tên nhà hàng là gì không?

Anh ta thế mà lại nhung nhớ không thôi một bữa cơm từ bốn năm trước, hẳn là khi ấy Bắc Kinh lạnh lắm. Nhưng đúng là đồ rán của nhà hàng này rất ngon, cả Vi Thảo đều là khách hàng trung thành.

Tôi cầm điện thoại lên, nói: Nhớ, bọn họ vẫn giao hàng bên ngoài đấy. Tôi có thẻ hội viên, giờ muốn tôi mua giúp hả?

Diệp Tu vung tay chặn lại: Không cần, cậu nghĩ gì mà mới ba giờ đã lại ăn. Đưa tên đây tôi nhìn là được rồi, lúc nào muốn mua chắc chắn sẽ tới tìm cậu.

Diệp lĩnh đội cũng bắt đầu chủ ý quản lý vóc dáng, chắc mai mặt trời mọc đằng tây rồi. Tôi gửi tên nhà hàng qua WeChat cho anh ta, Diệp Tu giơ tay biểu thị OK, nói: Cảm ơn, Mắt Bự lão sư!

Danh xưng này làm tôi một phen mắc nghẹn. Mấy năm qua, trình độ của Diệp Thần ngày càng cao thâm khó dò, dù sao cũng nên cảm ơn anh ta không gọi tôi là Bự lão sư. Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự khác biệt của mình so với người khác là có gì kỳ quái, trên người tôi ngoại trừ hai mắt to nhỏ ra còn nhiều thứ khác độc đáo hơn kia. Diệp Tu hẳn cũng phát hiện ra chuyện tôi không thèm để ý nên mới chả kiêng dè gì, sáng tác đủ loại biệt danh treo bên miệng.

Trước khi ra ngoài, anh ta lại nhắc: Bạn học Tiểu Vương, huấn luyện buổi chiều đừng tới trễ nha.

Một giây trước còn là Mắt Bự lão sư, một giây sau biến thành bạn học nhỏ, Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực cũng không thể rơi nhanh bằng tốc độ giảm bối phận của tôi. Tám năm trước, có rất nhiều người gọi tôi là Tiểu Vương. Tiểu Vương, ngoài trời sắp mưa rồi, nhớ mang một cái ô. Tiểu Vương, đừng dùng vũ lực nếu không thể mở nắp, cẩn thận không sẽ làm tay bị thương. Tiểu Vương, có phải cậu thấy không khỏe không? Đêm đi ngủ sớm chút. Tiểu Vương, Tiểu Vương. Đã nhiều năm trôi qua, giờ chỉ còn dì ở nhà ăn vẫn gọi tôi như ngày trước. Năm đó, mỗi lần dì đều cho tôi thêm một miếng sườn, có lẽ hy vọng tôi chú ý dinh dưỡng, ngược lại bây giờ lại không cho nữa, chắc lo lắng tôi về già sẽ phát tướng.

Khi vừa tới Vi Thảo, nếu nói điều gì gây trở ngại nhất, khả năng chính là vì mọi người quá tốt với tôi. Nói chính xác hơn, mọi người đều chăm sóc tôi như một đứa trẻ con. Tuy Tiểu Vương chưa mười tám, nhưng dù sao cũng không phải tám tuổi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ mở nắp gian khổ này. Mùa hè cuối cùng trước năm mười tám tuổi đó, chân đi giày thể thao, quai balo khoác lên một bên vai, áo khoác không kéo khóa mà để vạt áo rộng bay, cùng với chai Bắc Băng Dương cắm một chiếc ống hút. Tôi đi trên đường, thái dương treo lơ lửng nơi chân trời, cả thế giới nằm gọn trong lòng bàn tay.

Nhớ đến hành lang bên ngoài phòng huấn luyện, Lâm đội gọi tôi lại.

Tiểu Vương. Anh ấy nói, có chuyện quan trọng cần nói với em.

Tôi đắc ý trả lời: Vâng.

Tuy câu trả lời đơn giản chỉ một chữ, nhưng trong nội tâm tôi đã trình chiếu một khung cảnh đẳng cấp Hollywood: Tòa nhà lớn nơi trung tâm thành phố phát nổ, trên không trung bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, tôi nhảy từ cửa sổ ra, trong hai tiếng thành công cứu Trái Đất ba lần. Còn Lâm đội thân thiết đưa cho tôi một thứ, còn dặn dò: Thương hiệu kem dưỡng tay này là tốt nhất.

A. Tôi nói. À, cảm ơn đội trưởng.

Lúc này có một tiền bối đi ngang qua, liếc mắt nhìn tôi, hỏi: Đây chính là cậu bạn nhỏ của anh à?

Không thể tiết lộ! Lâm đội lại khoác tay lên bả vai của tôi, cười ha hả bổ sung: Đây là cậu bạn nhỏ của chúng ta.

Tôi hơi lúng túng, đồng thời lại cảm thấy mình như một ly trà sữa Youlemei, không chỉ không có khả năng cứu vớt thế giới mà còn bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Luận về tuổi tác, dự bị từ trại huấn luyện và tuyển thủ chính thức không hơn kém nhau là bao, nhưng luận về bối phận lại cách nhau tới tận hai ngọn núi. Đứng ở ngọn núi này phóng tầm mắt ra xa, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật xa xôi. Tuy gập ghềnh nhưng đi cũng nhanh, chớp mắt đã tới đỉnh núi bên kia.

Lúc vào cửa tôi gặp Trương Giai Lạc. Hình như anh ta đang rất vui, hai mắt nhăn tít, vui sướng, cười khúc khích. Nếu nhà ai có đám cưới, dán chữ song hỷ nhưng rơi mất một nửa hẳn là có thể trực tiếp đính anh ta lên tường, không chỉ có tác dụng trừ tà mà cả phòng vẫn tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Anh ta rất dễ hài lòng, mà hài lòng rồi sẽ mang lại sức cuốn hút rất lớn.

Trương Giai Lạc rất có sức cuốn hút tuyên bố: Hôm nay Đại Tôn muốn mời tôi ăn cơm!

Anh ta nói chuyện như kiểu đương nhiên là thế, trong ngữ cảnh này, chắc không ai nghi ngờ Đại Tôn đó là Tôn Tường.

Sau đó anh ta hỏi tôi: Người Bắc Kinh các cậu có ăn cay được không?

Bình thường thôi. Tôi nói. Anh chắc chắn không cần lo lắng.

Mấy năm trước chúng tôi tới Bách Hoa, Trương Giai Lạc rất nhiệt tình đón Vi Thảo vào nhà ăn của câu lạc bộ. Lúc đó thiết kế trang trí của nhà ăn Bách Hoa là đẹp nhất, nguy nga lộng lẫy, khiến cho Phương Sĩ Khiêm bị kích thích lớn, sau khi trở về liền mua vài chiếc vé xổ số tháng.

Dựa theo tiêu chuẩn của nhà ăn, bữa cơm kia vô cùng phong phú, nhưng dưới đáy mỗi đĩa đều độn một đống ớt, khiến người khác không khỏi nghi ngờ liệu có phải có người muốn ám toán chúng tôi hay không. Sau đó mới phát hiện, phần lớn người Vân Nam có thể ăn cay đến vậy. Đến đó gọi món cần báo trước, không thì ăn xong lủng ruột không chừng.

Trương Giai Lạc hỏi: Vậy cậu thì sao?

Tôi nói: Sao?

Cậu có thể ăn cay không?

Như nhau thôi, ra ngoài ăn cơm tôi thường chọn cay vừa. Cay nhiều cũng được, nhưng sẽ lãng phí khăn giấy. Nhưng mà Tôn Triết Bình ở Côn Minh lâu thế rồi, hẳn là đẳng cấp cao hơn tôi.

Sai hoàn toàn! Anh ta ăn đồ Trùng Khánh đều giàn giụa nước mắt.

Tôi bắt đầu nghĩ ngợi về cảnh tượng Tôn Triết Bình giàn giụa nước mắt, lập tức giống như bị đánh một phát cho tỉnh, cảm giác buồn ngủ do thiếu thống giấc ngủ trưa cứ vậy bị quét sạch. Trong phòng huấn luyện, người còn chưa tới đủ, ngồi lẻ tẻ phân tán trước máy tính mát xa tay. Diệp Tu và Tiêu Thời Khâm ở cùng nhau, không biết đang thảo luận chiến thuật gì mới. Mọi người đều rất thoải mái, cảnh tượng lần này thật kỳ lạ.

Giải thế giới chính thức bắt đầu từ ngày 17 tháng 7, chúng tôi sẽ đến Zurich sớm mấy hôm. Mà trước đó, Phùng chủ tịch sắp xếp mọi người tới Bắc Kinh, đội quốc gia tiến hành tập huấn trong nửa tháng. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như từ trên trời rơi xuống một trại hè dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp, trở thành phó bản nghỉ hè. Thật ra tôi rất hy vọng có thể để mấy đứa nhỏ đánh vài ván với đội quốc gia. Dù là 1v1 hay đoàn đội thì bọn họ cũng thu về không ít lợi ích. Nhưng tám phần mười Diệp Tu sẽ không đồng ý, chín phần mười Dụ Văn Châu sẽ không đồng ý, Hoàng Thiếu Thiên sẽ không chỉ không đồng ý mà còn nói một đống lời rác rưởi. Cân nhắc các yếu tố khách quan, tôi tạm thời gác lại ý nghĩ này.

Sắp xếp của Phùng chủ tịch rất hiệu quả. Từ kẻ địch như nước với lửa trải qua thời gian sớm chiều ở chung đã thăng cấp thành đồng đội, đúng là ai cũng cần có quá trình thích ứng. Một tuần trôi qua, cuối cùng cũng có cảm giác đội ngũ rồi. Mười bốn người đồng tâm hiệp lực đứng nơi ngã tư của mùa hè.

Có người vỗ lưng tôi một cái từ phía sau. Tôi quay đầu thì thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai. Khuôn mặt của Nhất Thương Xuyên Vân được thiết lập hoàn toàn giống theo tướng mạo của Chu Trạch Khải, dẫn đến bản thân nhìn thấy ở thế giới thực cũng tạo cho người khác cảm giác giây tiếp theo cậu ta sẽ rút súng ra bắn mình.

Chu Trạch Khải hỏi: Coca hay Bắc Băng Dương?

Tôi vẫn nghĩ Tiểu Chu rất thông minh, tuy cậu ta kiệm lời, nhưng luôn có thể trực tiếp chạm tới yếu điểm, giống như viên đạn xé gió mà tới vậy. Giờ phút này tôi bị đánh bại thật rồi, hết sức kinh hãi không hiểu sao cậu ta có thể hỏi vấn đề tàn nhẫn như vậy. Cái này có khác nào tra hỏi một đứa nhỏ xem nó thích bố hơn hay thích mẹ hơn, hay là nếu bạn gái và thẻ tài khoản cũng rơi xuống nước thì một tuyển thủ chuyên nghiệp nên đưa ra lựa chọn cứu ai trước không. Đương nhiên, liên quan tới vấn đề thứ hai thì tôi không có gì phải phân vân cả, bởi vì hiện tại tôi không có bạn gái.

Tôi nói: Vì sao lại hỏi cái này?

Chu Trạch Khải không lên tiếng, chỉ ngại ngùng chớp chớp mắt. Việc này khiến tôi cũng bó tay, đồng thời có chút thấu hiểu tâm trạng của cánh phóng viên. Đúng lúc này, Dụ Văn Châu từ phía sau bước tới giải thích: Tôi đánh cược với Tiểu Chu, nếu phải chọn một trong hai thì anh sẽ chọn cái nào?

Tôi hỏi: Cược cái gì?

Dụ Văn Châu nghĩ ngợi, nói: Ừm... Ai thua thì đãi mọi người một bữa cơm.

Tôi tiếp tục hỏi: Hai cậu chọn sao?

Dụ Văn Châu nói: Tiểu Chu đoán là coca, tôi đoán là Bắc Băng Dương.

Tôi nói: Tiểu Chu đoán đúng rồi. Cậu chuẩn bị mời khách đi.

Dụ Văn Châu cười khổ nói: Vương đội, sao mà tôi cảm giác như anh cố ý vậy.

Tôi cười ha ha.

Nói đi nói lại, ở trong đội tôi còn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng: Buổi tối đi kiểm tra phòng cùng Trương Tân Kiệt.

Khách sạn mà Liên minh chọn có điều kiện rất tốt, bao nguyên một tầng rất rộng rãi. Ban đầu từng người từng người đều bình yên mạnh khỏe, tuân theo tinh thần thể thao điện tử chuyên nghiệp, duy trì một cảnh tượng rất chi là giả tạo. Ngày thứ ba lúc hừng đông có fan gặp Tôn Tường và Đường Hạo đang gặm đùi gà ở một cửa hàng đồ ăn nhanh, ngày thứ tư đêm đã khuya mà ba giờ sáng Lý Hiên vẫn khoe thành tích trong vòng bạn bè, ngày thứ năm nửa đêm mười hai giờ Hoàng Thiếu Thiên và Phương Duệ mua vịt nướng về khách sạn, mùi hương xông tỉnh Trương Giai Lạc ở phòng bên cạnh, do đó ồn ào làm tỉnh giấc bạn giường hàng xóm của Trương Giai Lạc là Trương Tân Kiệt.

Vì thế, tôi tránh thoát khỏi chức vụ đội trưởng đội tuyển quốc gia, nhưng lại thoát không nổi chức trách tiểu đội phó kiểm tra phòng. Dưới sự đề cử nhiệt liệt của Diệp Tu, tôi bị ép tạo thành bộ đôi dưỡng sinh của đội tuyển quốc gia cùng Trương Tân Kiệt, xung phong lên tuyến đầu đảm bảo giấc ngủ của đội viên. Nếu không thể đảm bảo chất lượng, ít nhất cũng phải đảm bảo thời lượng.

Theo hướng tấn công, chúng tôi gõ cửa phòng chính phó Lam Vũ, ngay lập tức đã thấy Hoàng Thiếu Thiên tựa đầu vào thành giường ăn sô-cô-la.

Trương Tân Kiệt không nhịn được nhắc: Đêm ăn đồ ngọt không tốt.

Tôi nói: Không sao, cậu ta vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.

Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng trên giường: Vương Kiệt Hi, ông mỉa mai ai đó!

Cậu ta tuy sở hữu chiều cao tầm thường, nhưng lực nhảy rất tốt, nhún một cái cả giường đều rung lên, dư chấn lan đi, suýt chút làm đổ máy tạo độ ẩm đặt ở tủ đầu giường. Hai vị đến từ Quảng Châu sau khi Bắc tiến ngay ngày đầu tiên đã bị choáng ngợp bởi không khí hanh khô, đặt liền một lúc hai đơn hàng qua đêm, đồ vừa tới lập tức đưa vào sử dụng, trong phòng tràn ngập khói trắng như tiên cảnh. Giờ phút này Dụ Văn Châu ngồi ngay ngắn trong đó, hai máy tạo ẩm chậm rãi phun ra hơi nước, làm cho dáng vẻ của cậu ta càng trở nên trang nghiêm.

Trương Tân Kiệt nói: Dụ đội, nghỉ ngơi sớm chút.

Dụ Văn Châu gật đầu, nhưng thường thường cậu ta sẽ gửi một bản phân tích đội tuyển quốc gia nào đó vào lúc hai giờ sáng, lập tức thu hút quần chúng tới thảo luận. Hiện tại cái nhóm kia đã được đổi tên thành "Tổ đội bảo vệ đường mép tóc của đội trưởng đội tuyển quốc gia".

Sau khi rời khỏi cửa, Trương Tân Kiệt hỏi: Vương đội thích loại đồ ngọt nào?

Tôi không rõ mười giờ tối cậu ta nhắc đến vấn đề này làm gì, có phải đang cố tình báo thù hay không. Giữa chúng tôi tuy không có thâm thù đại hận, nhưng theo lời của Trương Giai Lạc, mỗi lần đánh đoàn đội xong, bạn cùng phòng của anh ta lại thêm một lần ngẫm nghĩ nhân sinh, trong Liên minh e rằng sắp xuất hiện một nhà triết học.

Điều này dù sao cũng khiến mọi người hơi băn khoăn. Không nói tới cái khác, không khai báo trước với Bá Đồ là xong phim rồi. Thật ra bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đổi về đấu pháp bình thường, giống như người thuận tay trái bị ép phải dùng tay phải, tay trái càng thêm linh hoạt nhưng tay phải cũng sẽ không bị bỏ phế. Nhưng Trương Tân Kiệt nói không cần, cậu ta còn muốn thử tìm kiếm điểm thăng bằng. Diệp Tu cũng nói không sao, nếu không được thì đoàn đội không cần mang theo mục sư.

Trương Tân Kiệt vẫn đang đợi câu trả lời của tôi. Tôi nghĩ ngợi, nói: Hương thảo á.

Cậu ta hỏi: Vì sao? Bởi trong đó có một chữ "thảo"?

Tôi nói: ... Tôi quả thực chưa từng nghĩ tới lý do này.

Dường như mọi người có hiểu lầm sâu nặng đối với chiến đội chúng tôi. Đội viên có yêu quý Vi Thảo đến mấy cũng sẽ không uống trà xanh hằng ngày. Trong câu lạc bộ cũng không có cả trăm mét vuông đồng cỏ, không phải đội viên nào cũng đội mũ màu xanh lá. Nghĩ kỹ lại, thật ra mỗi đội viên đều có một chiếc mũ màu xanh, chỉ là không hẹn mà cùng từ chối mang ra ngoài mà thôi. Cũng hết cách rồi, ai cũng được phát cho cả một bộ mà. Tư bản cũng có cá tính riêng, chắc là không muốn kiếm tiền.

Hôm sau là ngày nghỉ, buổi sáng lúc hơn mười một giờ, tôi nhận được tin nhắn, báo có đồ chuyển phát nhanh gửi tới. Thật là tai bay vạ gió. Vốn đang chọn thức ăn ngoài, trong lòng rạo rực định trốn nguyên cả ngày trong phòng, trừ lúc ăn cơm thì tuyệt đối sẽ không xuống tầng. Tôi không nhớ gần đây mình có đặt mua cái gì qua mạng, hơn nửa là nhận hộ người khác. Ký mãi cuối cùng chỉ hao calo của mình.

Sau ba phút đứng trước cửa khách sạn, kinh hoàng tiếp nhận cái nắng của tháng bảy, trước mặt là đường phố vắng tanh vắng ngắt. Phản ứng đầu tiên của tôi là gọi điện thoại cho bên chuyển phát nhanh, sau đó đột nhiên nhận ra mình không mang điện thoại theo, chỉ đành lòng vòng quay về. Điều này tiêu hao quá nhiều thể lực, thật là buồn.

Tôi quẹt thẻ phòng, đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sợ hãi. Một không gian nhỏ bé chen chúc quá nhiều người, cụ thể hơn là toàn bộ đội tuyển quốc gia đều tụ tập ở đây, trên bàn xếp đầy đồ ăn đóng gói gọi bên ngoài, ở giữa là một chiếc bánh kem to tướng, trong góc có mấy chai coca. Tôn Tường trèo lên ghế, đang dùng hết sức bình sinh treo quả cầu lên trên chiếc đèn trùm.

Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, tôi nhìn bọn họ, bọn họ nhìn tôi, thiếu điều đồng thanh cùng cất tiếng hát.

Tôn Tường suýt chút nữa ngã xuống: Tại sao anh đã quay lại rồi!

Tôi cầm chiếc điện thoại ở đầu giường lên: Tôi muốn gọi điện thoại cho bên vận chuyển.

Chuyển phát nhanh Thiên Thiên. Phương Duệ nói, toàn quốc chỉ có mỗi nhà này, mà chăm sóc khách hàng thì ở ngay phòng bên, hai ngày nay hắn vẫn luyện khẩu âm Hồ Nam.

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ bọn họ đang làm gì, tuy không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng đã vượt quá tưởng tượng rồi. Vì không để nỗ lực của dịch vụ chăm sóc khách hàng phải uổng phí, tôi nhấn dãy số rồi gọi, còn mở cả loa ngoài. Ba giây sau đã kết nối được.

CSKH: Có cần trợ giúp gì không nạ?

Quần chúng trong phòng thi nhau che miệng, cười đến người ngã ngựa đổ. Giọng nói của Hoàng Thiếu Thiên nghe ra là đã thay đổi không ít, ngụy trang khá tốt, nhưng mọi khi hắn quá nhiều lời, nên tai của mọi người đã bị ép nghe tới quen rồi. Đừng nói gằn tiếng bằng cổ họng, có khi mang máy biến đổi âm thanh vẫn bị nhận ra.

Tôi nói: Tôi đang ở dưới đó đây, bên chuyển phát nhanh còn chưa tới sao?

CSKH: Xin lỗi nha, hãy đợi thêm mười phút nựa nhé ~

Tôi nói: Đưa cho tiếp tân đi, tôi về đây.

CSKH: Đừng quay về! À không phải, là như ri, hàng chuyển phát nhanh của chúng tôi cần phải có chữ ký của người nhận.

Tôi: Tiếp tân chính là tôi.

CSKH: Anh lừa tôi, tiếp tân là nữ mà!!!

Mọi người cuối cùng cũng không nhịn nổi bật cười thành tiếng.

Phương Duệ hô lên: Thân ái, có cung cấp dịch vụ ca hát không? Đồng chí chăm sóc khách hàng, nhanh hát một bài chúc mừng sinh nhật thật vui vẻ coi nào!

Ngoài song cửa ánh sáng chói chang, trong phòng tiếng điều hòa kêu ong ong. Chờ mọi người cười xong, tôi chân thành nói: Cảm ơn mọi người.

Diệp Tu nói: Không cần cảm ơn bọn tôi! Bữa cơm này Dụ đội mời, chủ yếu là cảm ơn cậu ta đi.

Dụ Văn Châu híp mắt cười: Dám chơi thì dám chịu thôi.

Tôi còn chưa kịp tiếp lời, vị chăm sóc khách hàng cách vách đã đằng đằng sát khí chạy tới. Tay cậu ta vung lên, trên mặt của tôi đã xuất hiện một vệt kem. Hương vị thật sự rất đậm đà. Mà người mang lòng dạ hung ác này chính là Hoàng Thiếu Thiên, động tác nhanh chóng thủ pháp thành thạo, có thể thấy hẳn là những năm qua đã luyện tập không ít lần trên mặt Dụ Văn Châu. Nhưng đau lòng cho Dụ Văn Châu của quá khứ, tôi càng đau lòng cho cái áo mình mới thay.

Nghĩ kỹ lại, từ sau khi Phương Sĩ Khiêm giải nghệ thì tôi không còn bị trét bánh kem nữa. Quả thật đã qua rất lâu rồi.

Này! Tô Mộc Tranh nắm lấy tai Hoàng Thiếu Thiên, kéo cậu ta ra khỏi chiếc bánh. Còn chưa thắp nến để ước nguyện đâu!

Sở Vân Tú nói: Không sao đâu Mộc Mộc, đã chụp hình bánh từ trước rồi!

Tô Mộc Tranh nói: Vậy thì tốt!

Tôi lặng lẽ lau vết kem trên mặt, cảm thấy có chút thất vọng.

Diệp Tu thắp ba ngọn nến đưa cho tôi, nói: Cầm lấy! Cẩn thận không sáp nến chảy xuống tay.

Tôi hỏi: Vì sao lại là ba cái?

Diệp Tu nói: Để kỷ niệm năm mươi năm Những chuyến phiêu lưu của Tam Mao được công chiếu. Sao mà cậu còn nhiều lời hơn cả Hoàng Thiếu Thiên thế, mau ước đi.

Hoàng Thiếu Thiên muốn kháng nghị, nhưng dưới tình huống lỗ tai vẫn bị người khác khống chế, nhận hết khổ nhục không thể động đậy.

Mọi người bắt đầu ồn ào: Vương đội, mau ước đi!

Tôi không thể làm gì khác là cầm ngọn nến trong tay, mang dáng vẻ mất mát đứng trước chiếc bánh sinh nhật, cảm giác như đang ở trong chùa dâng hương, thiếu mỗi bức tượng Phật với tôi cúi đầu cúng bái. Nếu mang máy tạo độ ẩm phun sương của Dụ Văn Châu tới đây, hẳn cảnh càng thêm thật. Ngọn lửa ánh lên, lúc này trong phòng có vẻ hơi đông đúc, những người trước đây tưởng như xa lạ nhất, hiện tại trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết. Chúng tôi đều từng sáng tạo nên kỳ tích, lại vì một kỳ tích khác mà đồng hành, cùng nhau nghênh đón những thử thách hoàn toàn mới.

Tôi nói: Hy vọng trước khi đội quốc gia xuất phát, có thể đấu tập một trận với Vi Thảo.

Sau đó hài lòng thổi tắt ngọn nến.

-END-


Nếu có thể cho tôi thêm một điều ước nữa, tôi hy vọng có thể mua thêm mấy chai coca và Bắc Băng Dương.
 

Bình luận bằng Facebook