Hoàn [Vương Giả Kiến Vương 2022][Chu Vương] Vương Kiệt Hi muốn sờ cọng tóc ngố của Tiểu Chu

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
Sản phẩm mừng project
[Mừng SN Vương Kiệt Hi 2022] Vương Giả Kiến Vương


[Chu Vương]
Vương Kiệt Hi muốn sờ cọng tóc ngố của Tiểu Chu

a.

Cọng tóc ngố của Thương Vương đại nhân là món bảo bối của Luân Hồi.

Làm nũng, đóng vai ngoan ngoãn, lắc lư một chút là chào hỏi, nghiêng nghiêng đầu còn có thể giả vờ vô tội. Khiến cho vô số fan hâm mộ hú hét.

Đội phó Giang Ba Đào đã từng nói: "Muốn hiểu được đội trưởng, thì trước tiên phải hiểu được cọng tóc ngố của anh ta."

Câu danh ngôn này đã thành tiêu chuẩn cho những fan lập chí muốn thông thạo ngôn ngữ Chu.

Nhưng rất ít người biết, ma thuật sư Vương Kiệt Hi có hứng thú khôn cùng với cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải.

Tục ngữ nói, hứng thú là người thầy tốt nhất.

Bởi vậy, Vương Kiệt Hi liếc nhìn cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải một cái là có thể biết súng của Thương Vương đại nhân đang ngắm hướng nào. Khi đấu luyện mặt đối mặt, mọi việc đều vô cùng thuận lợi.

"Tiểu Biệt, lùi trái."

"Anh Kiệt, Phấn Hàn Băng hướng mười giờ."

"Liễu Phi, hướng bảy giờ nửa tọa độ."

Vương Kiệt Hi chỉ huy thành thạo một trận như vậy xong, đám người Luân Hồi tập thể trầm mặc...

Dự phán của Kiệt Hi cài hack à?

Hay do trạng thái của Thương Vương đại nhân hôm nay không tốt?

Một ván kết thúc, Chu Trạch Khải buồn bực rời khỏi phòng huấn luyện, ra bên ngoài thông gió. Giang Ba Đào đoán được tâm trạng của anh không tốt, bèn đi theo: "Đội trưởng, anh đừng lo lắng, đấu luyện chỉ là đánh giao lưu mà thôi, trạng thái không tốt cũng không sao."

Chu Trạch Khải: "... Ừ."

Giang Ba Đào thở dài trong lòng. Hắn biết tối hôm qua Chu Trạch Khải không ngủ được, việc này ít nhiều gì cũng liên quan tới phát huy thất thường của anh ngày hôm nay.

Còn tại sao Thương Vương đại nhân không ngủ được.

Đương nhiên là bởi vì:

Vương Kiệt Hi rốt cuộc đồng ý dẫn Vi Thảo đến đấu luyện mặt đối mặt.

b.

Chu Trạch Khải thích thầm Vương Kiệt Hi từ lâu rồi.

Là con giun trong bụng đội trưởng, Giang Ba Đào tự hào tỏ vẻ hắn đã sớm biết.

Mặc dù Chu Trạch Khải chưa từng để lộ ra cái gì, Giang Ba Đào vẫn biết.

Thương Vương đại nhân dù không nói, nhưng anh cũng không phải mặt lạnh không cảm xúc.

Chỉ cần Vương Kiệt Hi xuất hiện, ánh mắt của anh liền sáng lấp lánh, như một đứa bé thấy kẹo, thoáng lộ vẻ thẹn thùng cùng mừng thầm.

Dù là ngẫu nhiên gặp trong toilet của All Stars, hay nhìn xuống khi ôm cúp quán quân, hay ngồi gần lúc Liên minh đi du lịch tập thể.

Chỉ cần anh gặp Vương Kiệt Hi, Giang Ba Đào sẽ thấy được trái tim hường hường toát ra từ trên người của Thương Vương đại nhân.

Đội phó Giang Ba Đào nói, hắn giơ bó đuốc, đợi Chu vương có chày đá rồi đốt, nào ngờ giơ lâu như vậy, đến nỗi nước của hắn đều bốc hơi hết.

Đội trưởng, xin hỏi anh có dám nhát hơn nữa không.

Toàn bộ Luân Hồi sau khi biết chuyện tình cảm của đội trưởng, đều nhao nhao bày mưu tính kế - đương nhiên phải giấu Chu Trạch Khải.

Thế là một ngày nào đó, Giang Ba Đào online đánh trận đầu, nói với Vương Kiệt Hi:

"Vương đội, xin hỏi Vi Thảo có hứng thú đấu luyện với Luân Hồi một trận không?"

Vương Kiệt Hi trả lời vô cùng ngắn gọn: "Được, bảy giờ tối gặp ở sân thi đấu."

Tốc độ tay của ma thuật sư thật sự quá nhanh, Giang Ba Đào còn chưa kịp đánh mấy chữ "Các anh cùng tới Thượng Hải đi", đã bị biến thành đấu luyện online.

Giang Ba Đào: ... Ông đây mặc kệ.

c.

Trên thực tế, dù cho chỉ có thể đấu luyện online với Vi Thảo, Thương Vương đại nhân vẫn rất vui vẻ.

Giang Ba Đào hỏi anh tại sao.

Thương Vương đại nhân nói: "Có thể học tập."

Đội trưởng anh thật là mỹ nam yêu thích học tập ngày ngày tiến bộ một lòng nghiên cứu khắc khổ huấn luyện dễ dàng thỏa mãn yên tĩnh như gà nha.

Thấy Chu Trạch Khải nhìn Vương Bất Lưu Hành bay tán loạn khắp trời với ánh mắt dịu dàng, Giang Ba Đào chỉ cảm thấy mình sắp mù rồi.

Giang Ba Đào không cam tâm.

Giang Ba Đào muốn tiếp tục gây sự.

Hắn đem một chồng sách lớn đến câu lạc bộ, tên sách toàn là "Như thế nào nhanh chóng yêu đương", "Những điều cần lưu ý khi ở cùng người yêu", "Theo đuổi 36 kế"...

Hắn kiêu ngạo mà bỏ mớ sách này lên giá sách của đội, nơi Chu Trạch Khải phải đi ngang qua mỗi ngày.

Ba ngày sau, Đỗ Minh khóc lóc tới tìm hắn, oan ức nói:

"Đội phó, tui bị Đường Nhu đánh."

d.

Vương Kiệt Hi phát hiện, Luân Hồi càng ngày gửi càng nhiều lời mời đấu luyện.

Đồng thời cũng muốn phát triển đến offline, hình như là muốn... mặt đối mặt?

Mặt đối mặt cái quỷ gì?

Vương Kiệt Hi thầm nghĩ: Mỗi năm hai đội gặp nhau ít nhất vài chục lần, cũng không phải đám bạn trẻ online, mặt đối mặt cái gì.

Dù cho anh âm thầm có hứng thú rất lớn với cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải.

Anh không chỉ là có hứng thú, còn muốn giơ tay kiểm tra.

Dùng keo xịt tóc cố định à? Nhưng nhìn thật mềm. Vậy nó nhếch lên tới bằng cách nào vậy.

Cho nên nói, đừng cố đoán tâm tư của ma thuật sư.

Hôm thi đấu All Stars nào đó, Vương Kiệt Hi mới vừa rửa tay trong toilet xong, bỗng thấy Chu Trạch Khải bước vào.

Anh thấy cọng tóc ngố trên đầu Thương Vương đại nhân, mềm mềm rất đáng yêu. Ma xui quỷ khiến, anh giơ hai ngón tay, nắm lấy cọng tóc ngố kia, vuốt một chút.

Vuốt xong Vương Kiệt Hi liền hối hận. Hành động này không chỉ đường đột, quan trọng hơn nữa là, anh quên tay anh còn ẩm ướt, không chỉ khiến cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải cũng ẩm ướt nằm dẹp xuống, xúc cảm cũng thay đổi.

Căn bản là sờ không ra xúc cảm gì, thật là tính sai.

"Tiểu Chu, hồi nãy trên tóc cậu có sợi tơ."

Ma thuật sư mở to mắt nói mò, chững chạc đàng hoàng, miễn cưỡng giải thích.

Nhưng mà mùa đông giá rét, làm quỷ gì có sợi tơ.

Cũng may hình như Thương Vương đại nhân không để tâm, chỉ kinh ngạc khẽ gật đầu, nói một tiếng "Ừm."

Vương Kiệt Hi giả bộ bình tĩnh, không để ý Thương Vương đại nhân một mình đứng thật lâu ở cửa phòng rửa tay, mặt đỏ bừng.

e.

Sau lần vuốt tóc thất bại đó, chấp niệm của Vương Kiệt Hi với cọng tóc ngố của Thương Vương càng trầm trọng.

Sao không hong khô tay rồi hãy vuốt?

Sao không nghĩ tới mùa đông không có sợi tơ?

Chu Trạch Khải có thể phát hiện hay không?

Nếu bị phát hiện thì sẽ ra sao?

Ma thuật sư suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào không thích hợp.

Rốt cuộc, anh nghĩ ra, chỗ không thích hợp là: Sao anh lại vô duyên vô cớ có hứng với cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải?

Thì ra thuộc tính ẩn của anh là thích cọng tóc ngố?

Không, anh muốn chứng minh, anh không phải là người thích cọng tóc ngố.

Anh sẽ không bị lay động bởi bất kỳ thứ gì.

Thế là, ma thuật sư vĩ đại quyết định, áp dụng liệu pháp loại trừ nhạy cảm cho bản thân.

Sau đó anh liền đồng ý lời mời đấu luyện offline của Luân Hồi, mang cả đám người tới Thượng Hải.

f.

Luân Hồi chào mừng nhiệt tình ngoài sức tưởng tượng của Vương Kiệt Hi.

Nhất là Giang Ba Đào. Vương Kiệt Hi vừa xuống máy bay, hắn liền lao tới nắm chặt tay anh, kích động muốn rươm rướm nước mắt.

Đến khi Giang Ba Đào cảm giác được ánh mắt thâm trầm của đội trưởng từ đằng sau, hắn mới run rẩy buông tay ma thuật sư, nói khách khí:

"Vương đội, hôm nay đánh xong đi ăn chung đi. Anh muốn ăn cái gì không?"

Vương Kiệt Hi nhìn lướt qua cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải: "Đấu luyện trước, bữa tối để đội trưởng của các cậu quyết định đi."

Nói xong, anh cười một cái.

Chu Trạch Khải thấy anh cười, tim đập thình thịch, mặt đỏ hồng.

Nhưng mà, sau mấy trận đấu luyện, Vương Kiệt Hi phát hiện hứng thú của mình dành cho cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải không giảm mà còn tăng.

Ma thuật sư bắt đầu tìm lấy cớ cho bản thân.

Ví dụ như: Thông qua quan sát cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải, có thể nhìn thấy chiến thuật của Luân Hồi. Vậy nên anh chú ý cọng tóc ngố là do chú ý chiến thuật.

Hay ví dụ như: Thông qua nhìn chăm chú bằng đôi mắt lớn nhỏ bẩm sinh của bản thân, có thể đả kích tinh thần của đối phương, từ đó thu hoạch thắng lợi. Vậy nên anh chú ý cọng tóc ngố là vì nhìn chăm chú vào thắng lợi.

Đúng, nhất định là như vậy.

Kiệt Hi đại thần cảm thấy rất hài lòng về chuyện này.

g.

Lúc ăn chung bữa tối, đám người Luân Hồi không hẹn mà cùng để cho đội trưởng nhà mình mời rượu.

Có câu nói rất hay, rượu giúp tăng can đảm.

Đội trưởng, đừng sợ, tới làm đi, bọn tôi coi trọng anh.

Dĩ nhiên không phải rượu tinh khiết, tuyển thủ chuyên nghiệp chịu không nổi mạo hiểm lớn như vậy.

Nhưng mà, chỉ một chén nước trái cây thêm tí cồn vào bụng, Thương Vương đại nhân đã đỏ hồng mặt, ánh mắt bắt đầu mơ màng.

Anh quay đầu, nhìn Vương Kiệt Hi ngồi bên cạnh, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn Vương Kiệt Hi cười.

Người này thật tốt. Thương Vương say rượu thầm nghĩ.

Vương Kiệt Hi cũng bị bắt uống nước trái cây có cồn, đầu choáng mắt hoa, chỉ chớp mắt, bỗng nhiên thấy một cậu chàng đẹp trai nhìn mình cười ngoan ngoãn, tình thương của cha bỗng tràn lan, đưa tay...

Sờ tóc Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải yên tĩnh, ngoan ngoãn để anh sờ.

Đám người Luân Hồi chấn kinh nói không ra lời, đũa rơi lạch cạch.

Đám người Vi Thảo vội vàng cúi đầu giả mù: Ông trời ơi, ngay cả Luân Hồi cũng muốn cướp đi tình yêu của ba ba dành cho chúng ta.

Vương Kiệt Hi xoa một lần còn chưa đủ, lại xoa lần hai, mắt híp lại:

Xúc cảm thật tốt.

Mềm mại, xõa tung, còn nằm yên.

Vương Kiệt Hi kéo tóc Chu Trạch Khải mấy cái, rốt cuộc vừa lòng, lúc rụt tay về, lại cảm giác chỗ nào không đúng.

...?

A, kỳ quái, sao không thấy cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải.

Vương Kiệt Hi ngó trái ngó phải, cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải, thật sự không thấy.

Ma thuật sư đột nhiên tinh thần sảng khoái:

Tốt quá, cọng tóc ngố của Thương Vương làm anh bối rối bao lâu nay bị anh xoa biến mất rồi.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Chu Trạch Khải vẫn mê mang, không biết vì sao người trước mặt đột nhiên cười. Anh hoàn toàn không nhận ra mình thiếu một cọng tóc ngố, chỉ biết người trước mặt cười thật đẹp.

Nhìn xem, Kiệt Hi thích tóc của anh.

Được, sau này anh già rồi, tuyệt đối không thể hói đầu.

h.

Nhưng mà, ma thuật sư đại nhân lại phát hiện một sự thật làm anh khiếp sợ.

Dù cho Thương Vương đại nhân không có cọng tóc ngố, anh vẫn không nhịn được mà liên tục nhìn Chu Trạch Khải ngồi bên cạnh.

Chẳng lẽ anh không phải thích cọng tóc ngố, mà là thích khuôn mặt?

Anh lại nhìn Tôn Tường ngồi đối diện đang chuyên tâm ăn cơm. Tên này cũng đẹp trai, nhưng hình như cũng không khiến anh để ý như vậy.

Vương Kiệt Hi có chút ngơ ngác, anh xoay khuôn mặt Chu Trạch Khải qua để nghiên cứu, từ trên xuối dưới từ trái qua phải...

Ừm, thật đẹp mắt.

Ba khoảnh năm mắt, bốn cao ba thấp.*

Ba khoảnh: khuôn mặt từ trên xuống dưới chia làm 3 phần đều nhau. 2 đường phân cách nằm ở lông mày và dưới mũi.

Năm mắt: khuôn mặt từ trái qua phải chia làm 5 phần đều nhau. Mỗi con mắt chiếm 1/5 chiều ngang.



Bốn cao: bốn chỗ nên cao trên khuôn mặt: trán, mũi, môi, cằm.

Ba thấp: phần mũi giữa hai mắt, chỗ hõm dưới mũi, chỗ hõm dưới môi.


Tỉ lệ hoàn mỹ vô khuyết, tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Thương Vương điềm đạm nho nhã, để mặt anh vặn tới vặn lui, đo lên đo xuống, cũng không giận, chỉ nhìn anh cười.

Giang Ba Đào cắn đũa, suýt nữa nắm nát khăn trải bàn: Hôn lên đi chứ anh thật là!

Nhưng mà Kiệt Hi đại thần không có hôn đi lên, Kiệt Hi đại thần đứng dậy, vòng ra sau Chu Trạch Khải, nhìn chằm chằm cái ót của anh, nhìn một hồi, lộp bộp trong lòng:

Tiêu rồi, thì ra anh thích không phải khuôn mặt của Chu Trạch Khải.

Anh hình như là thích con người Chu Trạch Khải.

i.

Lúc Vương Kiệt Hi tỉnh rượu, nhớ tới, thì ra anh đã sờ soạng cọng tóc ngố của đội trưởng Luân Hồi mấy lần.

Vương Kiệt Hi đau đầu, lăn lộn trên giường.

Làm sao bây giờ, lúc này không thể lại nói trên tóc Thương Vương có sợi tơ.

Tiêu rồi, thật sự bị phát hiện, Tiểu Chu chắc chắn biết.

Hình tượng tiền bối lạnh lùng của anh muốn sụp đổ.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên ba lần.

Ngoài cửa không có tiếng người, hẳn là Tiểu Chu tới.

Nên tới cuối cùng sẽ tới. Vương Kiệt Hi nghĩ thầm, thở dài một hơi, mặc đồ ngủ đi mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Chu Trạch Khải yên tĩnh ấm áp, cọng tóc ngố đã khôi phục nguyên dạng, đôi mắt đen nhánh ngoan ngoãn nhìn anh chăm chú.

"Tiểu Chu, cậu có chuyện gì à?" Vương Kiệt Hi ép buộc bản thân dời ánh mắt khỏi cọng tóc ngố trước mặt, làm bộ không có gì xảy ra, trò chuyện bình thường.

Chu Trạch Khải mỉm cười một chút, chỉ chỉ cọng tóc ngố của mình.

"Kiệt Hi, nghe nói anh biết đọc tóc, như vậy anh có thể đọc ra, nó hiện muốn nói gì không?"

Vương Kiệt Hi lui về sau hai bước, lúc này anh thật không rõ Chu Trạch Khải đang nói cái gì.

Chẳng lẽ cậu ta muốn sờ tóc của mình?

Không, không. Ngôn ngữ Chu này đã có độ khó vượt bậc rồi.

Chu Trạch Khải tới gần, ngón tay luồn vào mái tóc Vương Kiệt Hi, đè lại gáy của anh, hôn lên môi một cái.

"Nó đang nói, tôi thích anh."

j.

Ba ngày sau, Vương Kiệt Hi eo đau nhức, mang cả đám người về lại Bắc Kinh.

Vương Kiệt Hi vẫy tay chào Thượng Hải, tỏ vẻ:

Bổn vương hết muốn sờ cọng tóc ngố của Chu Trạch Khải rồi.

- Hết -
 

Bình luận bằng Facebook