Hoàn [Vương Giả Kiến Vương 2022][Vương Kiệt Hi] Tôi không phải fan não tàn như cậu

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 钧窑笔洗
Convert: Phương Khìn Khìn
Editor: Pông



TÔI KHÔNG PHẢI FAN NÃO TÀN NHƯ CẬU

"Xin phép từ chối thỉnh cầu không thích hợp này của cậu, bởi vì tôi còn muốn ngủ trưa."

"Không."

"Không cho cò kè mặc cả, tự cậu nghĩ cách giải quyết đi."

"Không."

"Không cho nói không."

"Không."

"..." Vương Kiệt Hi xoa xoa mi tâm, trước đây hắn không nghĩ đứa nhỏ này lại như vậy, "Tôi cho rằng cậu cứ thế là vô cùng sai lầm, Tiểu Chu. Tôi rất mệt, tôi cần đi ngủ."

Chu Trạch Khải nói, "Anh giúp tôi chút."

Vương Kiệt Hi cảm thấy đau đầu.

Chu Trạch Khải, đội trưởng Luân Hồi. Miệng tàn, nhan sắc đỉnh cao, nhiều tiền, hộ khẩu thành phố S. Cùng với người đang nắm giữ hộ khẩu và bất động sản của thành phố B - đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi được xưng là hai cẩu độc thân kim cương kiệt xuất của thế kỷ 21.

Nhưng Chu Trạch Khải trước nay không ỷ lại vào hộ khẩu thành phố S mà rất tự lập, biểu hiện cụ thể là, cậu đồng ý ở cùng phòng với Vương Kiệt Hi, hơn nữa cũng không cười nhạo Vương Kiệt Hi xấu.

Vương Kiệt Hi nghĩ, khả năng có lẽ vì hắn vốn làm gì có xấu đâu.

Hai giờ chiều chẵn, sau một tiếng sắp xếp vào trại tập huấn của đội quốc gia, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.

Thuận tiện, giặt sạch luôn đồ bao gồm cả quần.

Lúc cậu lên sân thượng phơi quần lót, vừa treo lên giá thì gió nổi lên.

Gió của thành phố B, không phải là loại "triền triền miên miên đến tận thiên nhai", tính cách của nó giống Vương Kiệt Hi, đến đi vô cùng tùy ý, cường độ lại như Phương Sĩ Khiêm, hận không thể đút sữa chết tươi năm trăm anh em DPS.

Quần lót của Chu Trạch Khải bị cơn gió lớn thành phố B cuốn bay đi, lập tức "bộp" một cái rời khỏi cái giá treo đồ, rơi xuống ban công tầng dưới.

Chu Trạch Khải nhoài người trên lan can, an tĩnh nhìn chằm chằm chiếc quần lót dưới ban công kia ba giây.

Giây thứ nhất cậu nghĩ, quần lót từng ngồi yên ổn trên bờ mông xinh đẹp của mình, thấy được vẻ đẹp độc nhất vô nhị trên đời, nhưng hiện tại nó đang nằm khiêm nhường trong bụi, ngẩng đầu nhìn trời chờ ăn đất, không biết khoảng cách này có phải hơi lớn rồi không.

Giây thứ hai cậu nghĩ, lần tập huấn này cậu hình như chỉ mang hai cái quần lót.

Giây thứ ba...

Giây thứ ba cậu quay trở về phòng, dựng Vương Kiệt Hi đang ngủ trưa từ trong chăn dậy, thỉnh cầu trợ giúp.

Vương Kiệt Hi rất buồn ngủ, cũng không buồn phản ứng cậu.

Chu Trạch Khải vô cùng quật cường, không hề quan tâm tới sự không hề quan tâm tâm tình cậu của Vương Kiệt Hi.

Câu chuyện kia dường như là một đoạn hội thoại rất thiếu não, cứ thế mà bắt đầu.

Cuối cùng đội trưởng Vi Thảo thỏa hiệp, vén chăn từ trên giường ngồi dậy.

*

"Ở tầng dưới là ai?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Trương Giai Lạc." Đáp án tới rất nhanh.

Vương Kiệt Hi xem ra không hề muốn đi tí nào, "Vì sao cậu không tự mình đi?"

Chu Trạch Khải vân vê góc áo, "Mùa giải thứ chín, đoạt của anh ấy một quán quân."

Lúc đó ánh mắt Trương Giai Lạc nhìn cậu như là chôn địa lôi, thời thời khắc khắc đều khiến Chu Trạch Khải sợ chết khiếp, cậu chơi dò mìn không giỏi lắm, cứ thế trực tiếp đối đầu với Trương Giai Lạc, chắc chắn cậu sẽ xảy ra chuyện.

"Tôi buộc phải nhắc nhở cậu một chuyện." Vương Kiệt Hi nói.

Chu Trạch Khải mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

"Mùa giải thứ năm, mùa giải thứ bảy."

"Mua một tặng một, tôi đoạt của anh ta hai quán quân."

"..."

"Cho nên, cậu muốn nhất định phải là tôi đi không?"

Chu Trạch Khải không lên tiếng, xem ra đã hơi dao động rồi.

Vương Kiệt Hi tận dụng mọi thời cơ, "Vì sao cậu không đi thử nghiệm chọn người khác đi, am hiểu dùng lời nói mê hoặc lừa bịp như Dụ Văn Châu đến đây giải quyết cho cậu thì sao?"

Chu Trạch Khải nghe lọt tai, vì thế nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Dụ Văn Châu, đội trưởng Lam Vũ, người của Lam Vũ, tên như nghĩa, đều rất biết cách nói chuyện.

Nhưng anh ta tối nay mới lên máy bay, tới giờ chưa thể nào có mặt ở thành phố B.

Chu Trạch Khải từ bỏ trầm tư.

"Dụ, còn chưa tới." Cậu nói.

Đây là nguyên nhân.

"Hơn nữa, Hoàng biết, sẽ đánh chết tôi."

Đây là hậu quả.

"Còn có... Tôn Tường bảo, anh đẹp trai, vẫn đáng tin cậy."

Rõ là trắng mắt nói bậy.

Nghe tới câu nói dối này, Vương Kiệt Hi cau mày.

Chuyện này không đơn giản tí nào, có thể chia thành hai mặt.

Một, đội trưởng Luân Hồi sợ cả đội phó Lam Vũ, thế nhưng lại không sợ đội trưởng Vi Thảo là mình, việc này khiến Vương Kiệt Hi cảm thấy Vi Thảo bọn họ không có tính uy hiếp, không bằng Lam Vũ làm người khác mới nghe tên đã sợ mất mật.

Hai, thông qua sự thuật lại của Chu Trạch Khải về câu nói của Tôn Tường có thể suy đoán là, Lưu Tiểu Biệt nhất định ba hoa về hắn nữa rồi, trắng trợn không kiêng dè trong group hội mùa bảy khen hắn đẹp trai.

Còn vì sao lại là Lưu Tiểu Biệt.

Thì cậu ta đã từng có "tiền án làm loạn" với Vương Kiệt Hi.

Mà cậu ta có lộn xộn mấy không quan trọng lắm, quan trọng là Tôn Tường thực sự nhớ mấy lời này.

Lúc đối chiến với Vi Thảo trên sân khách Tôn Tường tìm tới Vương Kiệt Hi, đi thẳng vào vấn đề, "Vương đội, tôi nghe nói trong Liên minh anh là người duy nhất có cái đó, có thể khiến Diệp Tu trở thành nam nhân trải qua cảm giác cùng trời cuối đất."

Cậu ta tìm Vương Kiệt Hi vào thời điểm cũng không quá thích hợp, lúc đó Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị đi vệ sinh, dây lưng mới kéo xuống một nửa, lũ sắp tràn bờ đê, lại bị đội trưởng Vi Thảo dùng hết sức bình sinh nín trở về.

Tuy Vương Kiệt Hi rất muốn ấn đầu Tôn Tường vào bồn vệ sinh, nhưng nhấc một người từ bồn vệ sinh cũng là một loại hành vi đùa với lửa, nhưng trên thực tế hắn chỉ kéo lại quần, sau đó khách khí phủ nhận, "Không phải, tôi không có."

Tôn Tường cũng không vì hành vi phủ nhận này mà thất vọng, ánh mắt trước sau vẫn sáng trưng như đèn pha nóng rực, "Anh không cần khiêm tốn, này là Lưu Tiểu Biệt nói với tôi."

"..." Vương Kiệt Hi bị cậu ta nhìn chòng chọc khiến nước lũ lại dâng lên, dự cảm bất thường càng thêm sâu đậm, "Cậu ta nói với cậu cái gì?"

"Cậu ta cái gì cũng nói với tôi, anh lại cứ giấu giếm, trên người anh ẩn chứa bao nhiêu bí mật gì, tôi đều biết hết. Anh phong ấn Ma Thuật Sư là vì không thể biến mình thành Độc Cô Cầu Bại, Phương Sĩ Khiêm giải nghệ là vì điên cuồng mạnh mẽ mê luyến anh, vì để đoạn tuyệt đoạn tình cảm này nên mới rời khỏi, cả Diệp Tu nữa, vì anh tiên đoán rằng cách đánh Vinh Quang của anh ta sớm muộn cũng bị cho cạp đất, ai ngờ mùa 8 thực sự anh ta giải nghệ cạp đất rồi."

"Tôi chưa từng nói như vậy." Vương Kiệt Hi bình tĩnh giải thích, "Tôi nói đấu pháp của Diệp Tu là đấu pháp quê mùa nhất."

"Phương Sĩ Khiêm cũng không có điên cuồng mê luyến tôi, trong mắt một trăm Phương Sĩ Khiêm chỉ có một ngàn ma đạo học giả bị sứ giả thủ hộ treo lên đánh mà thôi."

"Phong ấn Ma Thuật Sư là vì trời lạnh, tập đoàn Dụ thị nên phá sản đi."

"Oa, anh quả nhiên là người đàn ông thâm tàng bất lộ!" Tôn Tường chìm đắm trong thế giới nội tâm của chính mình, người ngoài không thể mảy may ảnh hưởng đến đường về não của cậu ta, cậu ta kích động yêu cầu Vương Kiệt Hi muốn ra bồn nước bên cạnh khu tiểu tiện để đánh nhau một trận.

"..." Vương Kiệt Hi lạnh lùng kéo quần xuống, dự định tiếp tục giải quyết vấn đề sinh lý.

Trước khi kéo quần, hắn đưa cho Tôn Tường hai sự lựa chọn.

"Block tôi, hoặc là block Lưu Tiểu Biệt."

*

Tôn Tường không xóa Lưu Tiểu Biệt, cũng không xóa Vương Kiệt Hi.

Ngược lại, cậu ta lại còn ngẫu nhiên đi qua phòng của Vương Kiệt Hi và Chu Trạch Khải, giúp bọn họ giải quyết tuyệt thế nan đề "không có quần lót nhưng cũng không muốn đi tìm Trương Giai Lạc".

"Hết quần lót à, có mỗi việc này ấy hả, đội trưởng sao anh không nói sớm." Tôn Tường nhún vai, cũng không quản đến hình tượng, "Tôi có mấy cái quần lót mới, cho anh một cái là được rồi."

Không ai cần phải đi tìm Trương Giai Lạc để đòi quần lót nữa, đây thực sự là chuyện rất vui vẻ.

Ánh mắt Vương Kiệt Hi nhìn Tôn Tường trở nên hiền từ hơn chút, thậm chí tận đáy lòng sắp tha thứ cho Lưu Tiểu Biệt vì hành động khen hắn đẹp trai.

Rất nhanh Vương Kiệt Hi biết mình sai rồi.

Thân là một tên fan não tàn có thâm niên, Lưu Tiểu Biệt không chỉ làm loạn.

Cậu ta còn thông dâm.

*

Tám giờ tối, đội trưởng Vi Thảo bước từ phòng tắm ra, nhận được tin nhắn QQ từ bạn nhỏ Lam Vũ.

Lưu Vân: Vương đội! Chào buổi tối!

Lưu Vân: Đã muộn rồi vẫn còn quấy rầy anh, thật ngại quá!

Lưu Vân: Em có một vấn đề, cho dù anh bận rộn thế nào cũng mong anh hãy giúp em giải quyết!

Vương Kiệt Hi rất vui mừng.

Tuy hai vị chủ nhà Lam Vũ kia đã mục nát tới tận linh hồn, hỏng cả rồi, nhưng ít ra tương lai của Lam Vũ vẫn còn có hy vọng cứu vớt.

Rất nhanh hắn không còn nghĩ được như thế nữa.

Bởi vì Lư Hãn Văn gửi tiếp một tệp hình ảnh cho hắn, nội dung là...

Một cái quần lót.

Một cái quần lót chính giữa có hoa văn.

Một cái quần lót chính giữa có hoa văn hoạt hình của Dạ Vũ Thanh Phiền.

Vương Kiệt Hi hết hồn.

Vương Kiệt Hi trợn trừng hai mắt không dám tin.

Vương Kiệt Hi nắm chặt điện thoại, do dự có nên block luôn Lư Hãn Văn không.

Nhưng bên kia rất nhanh đã gửi tiếp tin nhắn.

Lưu Vân: Vương đội, là thế này! Xế chiều hôm nay đội trưởng của em thu dọn hành lý cùng Hoàng Thiếu để ra sân bay, sau đó ở nhà chúng em phát hiện ra cái quần lót này!

Lưu Vân: Tiền bối Trịnh Hiên bọn họ như phát hiện ra một tin tức lớn, vây quanh chiếc quần lót hết nửa tiếng thảo luận xem là của ai.

Lưu Vân: Mọi người nói có khả năng là của Hoàng Thiếu, cũng có thể là Hoàng Thiếu đòi đội trưởng mua.

Lưu Vân: Bọn họ quyết định đánh cược, ai thua thì đi trả cái quần lót này.

Lưu Vân: Em có hơi sợ, em vẫn còn là đứa trẻ, em không thể chết sớm vậy được, nghe nói anh biết xem bói đoán trước tương lai, có thể giúp em lần này được không!

Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc gõ chữ: Ai nói với cậu tôi biết xem bói?

Lưu Vân: Tiểu Biệt tiền bối ạ!

Lưu Vân: Không chỉ là biết trước được tương lai! Anh còn luôn gánh vác toàn bộ bí mật để hi sinh vì hòa bình thế giới, Tiểu Biệt tiền bối đều nói với em! Anh thật sự quá vất vả rồi!

Lưu Vân: Lại ví dụ như anh phong ấn đấu pháp Ma Thuật Sư, là bởi vì!

Vương Bất Lưu Hành: Là bởi vì không muốn làm Độc Cô Cầu Bại, được rồi Tiểu Lư, em không cần nhắc lại nữa.

Vương Kiệt Hi cầm điện thoại, vô cùng phiền muộn nghĩ, hôm nay lại là một ngày nên block Lưu Tiểu Biệt.

Lưu Vân: Cho nên Vương đội, anh có thể giúp em một chút không?

Lưu Vân: Mỗi lần Tiểu Biệt tiền bối nhắc đến anh đều cười toe toét, em nghĩ nhất định là anh rất lợi hại đúng hay không?

Lưu Vân: Chỉ là một thỉnh cầu nho nhỏ, anh nhất định có thể giúp em giải quyết phải không?

Vương Kiệt Hi nghĩ, từ Lam Vũ ra quả nhiên chả có ai tốt, tính tâng bốc người ta lên tận mây xanh rồi dẫn vào tròng đây mà.

Cũng không thể ngừng lại, bởi vì đối diện là tương lai của Lam Vũ.

Lam Vũ là ai, là kẻ địch.

Tương lai của Lam Vũ là ai, là hổ đói được kẻ địch nuôi luôn rình rập nghĩ muốn gặt Lưu Cải Trắng nhà mình.

Phàm là người muốn gặt cải trắng của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi nhân tiện phải cho người đó biết tay.

Tóm lại là, nếu hắn không có cách nào giải quyết "thỉnh cầu nho nhỏ" của Lư Hãn Văn, vậy thì hắn sẽ không có lý do để cho Lư Hãn Văn biết tay.

Hắn ngồi im tại chỗ, không ai biết bên trong nội tâm hắn đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất, người và thần giao tranh.

Nó chứa đựng câu hỏi về tình người và tinh thần hi sinh cao cả, bao gồm cả lần hỏi thăm thứ một trăm lẻ một đối với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

Sau năm phút, Chu Trạch Khải đã nằm giường bên rất lâu nhìn thấy hắn rón rén ra ngoài gọi một cú điện thoại, trên mặt tràn đầy tinh thần thấy chết không sờn.

Chu Trạch Khải hiếu kỳ nghiêng đầu ngó qua, nghe thấy giọng nói đội trưởng Vi Thảo đầy đau xót như thể đang nhớ về Shakespeare đã qua đời nhiều năm trước.

"Dụ đội, có một vấn đề rất riêng tư, mạo muội thỉnh giáo cậu."

-END-

Phiên bản mất não không chịu trách nhiệm mù mắt thứ hai:

Vương Kiệt Hi cảm thấy thế nào Hoàng Thiếu Thiên cũng dễ gạ gẫm hơn Dụ Văn Châu, nên bấm số điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên, bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Hoàng Thiếu Thiên, hôm nay tôi nhìn thấy trên quần lót của Chu Trạch Khải in hoa văn Nhất Thương Xuyên Vân."

"Hôm nay tôi quan sát tinh tượng bấm tay tính toán, hình như trên quần lót của cậu cũng có hoa văn Dạ Vũ Thanh Phiền."

"Cho nên tôi muốn thỉnh giáo cậu một chút là đúng hay sai, hy vọng cậu phát biểu sự thật."

"..."

Một khoảng trầm mặc rất lâu sau, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, "Thiếu Thiên mới xuống máy bay nên đã ngủ rồi, Vương đội, là tôi."

"Có thể thỏa lòng hiếu kỳ của tôi, anh vì sao, lại tò mò về quần lót của Thiếu Thiên vậy?"

"..."

-END-
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
HAHAHAHHAAHAHHAHAAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHHAHAHA-
 

Bình luận bằng Facebook