[Khưu Phi] Long live the King

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Tác giả: Thất lạc nguồn ^^


Đọc nhiều bình luận như vậy, thật ra tôi rất muốn nói: Khưu Phi từng dao động, cậu ấy suýt nữa đã nhận lời mời của Vi Thảo. Cậu ấy không phải người hồn nhiên ngây thơ, trong lòng vẫn hiểu rất rõ. Cậu ấy cũng không phải một đứa nhóc ôm ấp chủ nghĩa lý tưởng trong những hoàn cảnh không còn tia hy vọng nào nữa. Nhờ một phần cơ duyên của Hạ Trọng Thiên, thêm một phần tình nghĩa và dũng khí của Khưu Phi, mới có cái gọi là Tân Gia Thế. Những chi tiết này được viết rất rõ trong chính văn, nhưng tình cảm của độc giả đã tô vẽ không ít phần lý tưởng hóa cho cậu ấy. Ví như chuyện Khưu Phi luôn rõ ràng hoàn cảnh của mình nhưng ngày nào cũng kiên trì tập luyện, có người liền cho rằng cậu ấy chỉ say mê chơi game, không rành thế sự. Ví như chuyện Hạ Trọng Thiên đã từng thuyết phục Khưu Phi ở lại Gia Thế, có người đã kịp suy diễn thành Khưu Phi cố chấp không muốn rời bỏ Gia Thế. Nhưng chính Khưu Phi của chính văn, lược bỏ tất cả những gì tô vẽ, mới càng chân thật, càng làm người khác yêu mến.

Khưu Phi, dưới ngòi bút Hồ Điệp Lam, dường như chỉ là một “phương tiện”. Không phải nhân vật này không được xây dựng tốt, mà là sự xuất hiện của cậu ấy chỉ là thuận theo nhu cầu phát triển của cốt truyện. Gia Thế cần không ngã, tình cảm của Diệp Tu cần phải được khắc họa, vì thế đến giữa câu chuyện, chúng ta mới có một Khưu Phi. Số lần lên sàn của cậu ít đến đáng thương, lần đầu tiên là Thôi Lập tìm cậu đến quán net Hưng Hân đánh nhau, lần thứ hai là lên sàn chung kết vòng khiêu chiến, lần thứ ba là ngồi trong phòng huấn luyện của một Gia Thế sắp giải tán, lần thứ tư được Hạ Trọng Thiên dẫn sang Hưng Hân chào hỏi, lần thứ năm chính là dẫn đầu Tân Gia Thế trở lại Liên minh. Hoàn thành nhiệm vụ kéo dài Gia Thế, cậu ấy giống như là đã biến mất hoàn toàn, nhưng ấn tượng cậu để lại cho rất nhiều người, trong đó có tôi, cực kỳ sâu sắc.

Khưu Phi có thiên phú rất tốt, lần đầu thi đấu chính thức, lại đối diện Diệp Tu, mà có thể đánh ra 32 hit liên kích gồm cả ngụy liên. Pháp sư chiến đấu của cậu thao tác “gần như hoàn mỹ, dường như đã đạt chuẩn sách giáo khoa”. Khưu Phi là nhân vật được người ở Gia Thế coi là người thừa kế Nhất Diệp Chi Thu, là người mới được Diệp Tu “tay cầm tay dạy dỗ” trong trại huấn luyện, Diệp Tu “chưa từng che giấu sự tán thưởng đối với cậu.” Dù Khưu Phi bị rất nhiều người đố kỵ, nhưng không ai nghi ngờ sự cố gắng của cậu.

Phương diện nào không nói, chứ muốn làm khó Khưu Phi trong Vinh Quang đâu phải chuyện dễ dàng. Cậu là người xuất sắc nhất trại huấn luyện Gia Thế, đây là điều không cần bàn.

Một tuyển thủ như vậy, lại phí mất bao nhiêu thời gian trong quãng đời chuyên nghiệp vốn ngắn ngủi vì Diệp Tu. Không nhiều người để ý đến chi tiết này, Diệp Tu gặp nạn, thật ra cũng liên lụy khá nhiều đến Khưu Phi. Vốn là ban đầu hắn sắp xếp cho Khưu Phi trong trại huấn luyện rất ổn thỏa: sang mùa giải mới thì kéo vào đội hình để cọ xát, sau một hai năm sẽ giải nghệ, để cậu tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu.

Nếu không phải Diệp Tu phải rời đi, sau đó Tôn Tường đến, nếu như cuộc thay đổi triều đại ở Gia Thế diễn ra êm thấm, mùa giải ấy Khưu Phi hẳn đã là một thành viên trong chiến đội, là người kế nhiệm Nhất Diệp Chi Thu.

Nhưng sự kiên nhẫn của Gia Thế với Diệp Tu rốt cuộc đã đến cực hạn, bọn hắn ép Diệp Tu giải nghệ. Kết quả này dù đã nằm trong dự liệu, nhưng lại bất ngờ khiến không ai kịp trở tay. Tôn Tường ở đâu xuất hiện, tiếp nhận thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu. Có một đội trưởng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, một đội trưởng chơi pháp sư chiến đấu, một đội trưởng đã ngồi vào chỗ của “thầy” mình, Khưu Phi dù đã cố gắng lên được đội hình chính, nhưng vẫn luôn bị người ta lãnh đạm. Trong lòng cậu biết rất rõ những nguyên do trong sáng ngoài tối, nhưng vẫn không hề cho đó là chuyện quan trọng.

Vị trí của cậu đã thay đổi, từ nay sẽ không còn chuyện đội trưởng ba ngày hai bận chạy đến xem xét tình trạng huấn luyện của cậu. Bên cạnh Khưu Phi xuất hiện rất nhiều xôn xao, có người chế giễu cậu cố gắng vô ích, dù sao cũng đâu thể vượt qua Tôn Tường. Cũng có người ác tâm hãm hại, bịa rằng chuyện Diệp Tu trượt trạng thái nhất định liên quan đến việc anh tiêu tốn rất nhiều công sức dạy dỗ cậu.

Khưu Phi lặng lẽ tiếp nhận tất thảy.

Ai cũng biết, nhưng cậu vẫn luôn làm như không biết. Cậu vẫn cố gắng như xưa, khổ luyện kỹ năng pháp sư chiến đấu. Có lần Thôi Lập và Trần Dạ Huy đến, người trong trại huấn luyện đều nhấp nhổm. Chỉ có Khưu Phi vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn tập trung nhìn màn hình, tay trái phím, tay phải chuột, tựa như không hề có ý định buông ra. Cậu vẫn luôn như thế, trước đã thế, giờ cũng thế, giống như không hề hay biết giờ chiến đội đã có Tôn Tường, một người chơi pháp sư chiến đấu rất khó cơ hội.

Sau đó Gia Thế bất ngờ bị loại. Khưu Phi vốn nên như Cao Anh Kiệt, Lư Hãn Văn, ra mắt trên đấu trường chuyên nghiệp, lúc này lại đánh trận chính thức đầu tiên của mình tại chung kết vòng khiêu chiến: đối chiến Diệp Tu.

“Cậu ấy có tiềm năng vô hạn, đáng tiếc hôm nay chỉ có thể dừng bước tại đây.”

Đây là lời bình luận viên dành cho cậu.

Vì đối đầu Hưng Hân, cuối cùng Gia Thế giải tán. Khưu Phi ngồi trong phòng huấn luyện không một bóng người, lặng lẽ huấn luyện một mình. Khi Diệp Tu ôm tâm tình phức tạp phát hiện ra cậu, Khưu Phi dường như vẫn giống như những ngày cũ, nghiêm túc nói với hắn: “Trong phòng huấn luyện không được hút thuốc.” Diệp Tu ngẩn người, sau đó bật cười. Diệp Tu đã có một đồ đệ pháp sư chiến đấu khác, không thể đưa cậu đi, cũng không cần cậu.

Vi Thảo chìa cho cậu một cành olive, rất thẳng thắn, và chân thành. Nhưng một Vi Thảo nổi danh với nghề ma đạo học giả, lại đã có người nối nghiệp hạch tâm Cao Anh Kiệt, thực ra có thể cung cấp một vị trí cho cậu thỏa sức vẫy vùng sao? Người trong cuộc dĩ nhiên thầm hiểu đáp án. Nhưng đã đến nước này, Khưu Phi đành “suýt nữa” đi Vi Thảo. Đó là bất đắc dĩ, cũng là vì đường cùng.

May có Hạ Trọng Thiên kịp tời tiếp nhận Gia Thế, giữ lại Khưu Phi. Nhưng dù có người đầu tư Hạ Trọng Thiên, quyết định của cậu vẫn cực mạo hiểm. Trong khi những tuyển thủ khác trộm cười cậu cố chấp, Khưu Phi vẫn bướng bỉnh chống đỡ Gia Thế, dù là một Gia Thế đã tàn tạ. Cậu nhanh chóng trưởng thành.

Cùng đường mạt lộ, đập nồi chìm thuyền, lựa chọn một con đường nhìn rõ là mờ mịt, ở điểm này sao Khưu Phi và Diệp Tu giống nhau đến thế. Cố chấp như thế, lại lạnh lùng như thế.

Đã từng là “người nối nghiệp tương lai của Gia Thế”, nay tiêu phí một năm tại vòng khiêu chiến, sau đó dẫn đầu một Gia Thế nay không bằng xưa, tiêu phí thêm một năm tại vòng khiêu chiến. Nhưng thằng nhóc ngốc nghếch này luôn chỉ kính trọng Diệp Tu. “Gia Thế chưa ngã xuống đâu,” có lẽ Khưu Phi chỉ muốn nói câu này cho một người nghe, nhưng đến khi người này nghe được, lại chỉ nghĩ rằng có thể quay về thật tốt. Hoàn toàn không có chút cảm khái nào liên quan đến Khưu Phi. Diệp Tu là người thầy duy nhất của Khưu Phi, nhưng Khư Phi lại chỉ là một trong vô số người mới hắn từng dạy dỗ.

Diệp Tu tiếp tục cười, không nói gì nữa.

Lẳng lặng nhìn lên màn hình TV, nhìn pháp sư chiến đấu của Tân Gia Thế tuyên bố với tất cả mọi người: “Chúng tôi đã quay về.”

Có lẽ chính Diệp Tu cũng không thể hiểu được chấp niệm của Khưu Phi.

Khưu Phi ban đầu chỉ là trại sinh ngoại trú của trại huấn luyện Gia Thế, sau đó được Diệp Tu nhìn trúng năng lực, thế là chuyển thành trại sinh full time. Khi tất cả mọi người ở Gia Thế đều nghĩ cậu sẽ là người nối nghiệp của Diệp Tu, Khưu Phi lại nghĩ muốn dùng Cách Thức Chiến Đấu sóng vai với Diệp Tu trên đấu trường. Sau này Diệp Tu bị ép giải nghệ, tình cảnh của Khưu Phi ở Gia Thế trở nên cực kỳ lúng túng, luôn bị người khác xa lánh, châm chọc, khiêu khích, trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không hề để tâm, càng không màng đến những lời chửi rủa Diệp Tu, chỉ lặng lẽ tập luyện. Trong phòng họp, Tô Mộc Tranh trào phúng cao tầng Gia Thế, không khí lặng như tờ, Khưu Phi mặc kệ ánh mắt người khác, chỉ nói “Tôi đi huấn luyện” rồi đi, khiến cho quản lí lúng túng không thôi.

“Khưu Phi biết chuyện Diệp Thu không?” Trần Dạ Huy hỏi.

Vừa nghe đến cái tên này, mắt Khưu Phi dao động cực khẽ. Vẻ bình tĩnh của cậu trong nháy mắt trở nên phức tạp.

Sao cậu có thể vô cảm khi nghe đến tên anh? Hầu như kỹ thuật pháp sư chiến đấu của cậu là do anh tay cầm tay chỉ dạy. Vinh hạnh đặc biệt đến mức nào, có thể khiến đội trưởng chiến đội, tuyển thủ át chủ bài chiến đội tự tay dạy dỗ.

Khưu Phi là người bình tĩnh như vậy, dường như chẳng bao giờ tranh giành. Cậu nghiêm túc dâng hiến toàn bộ cho Vinh Quang, dường như không thể bị ai ảnh hưởng. Lần thất thố duy nhất của cậu chính là sau trận đấu chỉ dẫn với Diệp Tu, cậu như phát điên xông vào quán net Hưng Hân tìm kiếm, sau đó ngơ ngác quay về. Diệp Tu chưa từng xuất hiện. Khi cậu vung nắm đấm Trần Dạ Huy vì hắn móc mỉa Diệp Tu, mọi người mới biết hóa ra Khưu Phi vẫn là một người trẻ tuổi. Cậu có thể chịu đựng lời người khác nói mình, nhưng không dung người khác nói bậy bạ về Diệp Tu. Thằng nhóc này, rõ ràng ai cũng cảm thấy nó chững chạc như ông cụ non, nhưng bên trong vẫn bướng bỉnh thơ ngây lắm.

Lần cuối Khưu Phi gặp mặt Diệp Tu, hẹn Diệp Tu “Gặp lại trong trận.” Nhưng khi cậu dẫn theo quân đoàn tan tác một lần nữa rũ bùn đứng dậy chói lòa, Diệp Tu lại giải nghệ. Diệp Tu có lẽ không để câu nói của Khưu Phi trong lòng, nhưng hắn nhất định không biết, trong những lần hiếm hoi Khưu Phi xuất hiện trong nguyên tác lẫn từ thuở ban đầu ở Gia Thế, Khưu Phi vẫn nhớ và vẫn mong được cùng sóng vai với Diệp Tu trên đấu trường.

“Tiền bối, lần sau vào trận gặp.” Lấy sắp phải đi, Khưu Phi nói với Diệp Tu.

“Vào trận gặp” Diệp Tu cười nói.

Người đọc không cần tưởng tượng, câu chữ của tác giả chính là thẳng thắn mà tàn nhẫn như vậy. Một người vẫn giữ chấp niệm, một người lại đã xua đi quá khứ. Có lẽ trong mắt người lớn, lời hứa của trẻ con trước nay không mấy nghiêm túc, nhưng Khưu Phi lại quá “tích cực”, cậu vốn không thể bỏ qua. Cậu theo dấu chân Diệp Tu cố gắng đi về phía trước, nhưng cuối cùng, vẫn không thể đuổi kịp.

Đã từng có một người bạn viết fanfic Gia Thế, giả sử trước khi Diệp Tu giải nghệ có người dùng luật doanh nghiệp đuổi Đào Hiên đi. Sau đó trải qua vài lần thay máu, Diệp Tu vẫn quen biết một Kiều Nhất Phàm muốn rời khỏi Vi Thảo, một An Văn Dật lúc cày max cấp trong game … Khưu Phi cũng từ chối tiếp nhận tài khoản của Diệp Tu, giống như Đường Nhu vậy, tự nuôi dưỡng Cách Thức Chiến Đấu, sóng vai cùng Diệp Tu đánh tới trận chung kết, quá trình thi đấu cũng được viết hết sức cẩn thận. Hai quyển thật dày, vẽ một giấc mơ hoàn mỹ, tốt đẹp đến mức khiến người ta suýt chút nữa tưởng là thật. Đáng tiếc, mọi sự đều là trời xui đất khiến như vậy, Toàn chức Cao thủ không tồn tại cái gọi là “nếu như”. Trong câu chuyện lấy Diệp Tu là nhân vật chính, Khưu Phi đã định chỉ là khách qua đường. Nhưng tôi thích một Khưu Phi như vậy, lý trí tỉnh táo, vững vàng kiên định bất kể miệng lưỡi người đời. Nhưng cũng không có nghĩa cậu tự gác xó mình, cậu hiểu rõ dưới hoàn cảnh đó, mình không còn lựa chọn nào khác. Cậu có thể bỏ xuống cái gọi là chủ nghĩa lí tưởng để tới Vi Thảo, nhưng chỉ cần Hạ Trọng Thiên cho cậu một chút xíu hy vọng, cậu cũng có thể cứng rắn nâng Gia Thế lên.

Có tâm tình của trẻ nhỏ, nhưng cũng có sự vững vàng của người lớn, đó chính là Khưu Phi.

Đập nồi dìm thuyền, hi vọng cậu ấy có thể gặp được một kỳ tích có hậu.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Nguồn của bài này nằm ở đây, là câu trả lời đầu tiên: 如何评价新嘉世的队长-邱非? - 知乎. Thật ra còn một đoạn sau nữa nhưng không hiểu sao cảm giác như bài đã được sửa lại chứ bản gốc không như vậy.

Bài này rất thú vị. Nếu như nói Khưu Phi được lãng mạn hoá thì chính Diệp Tu cũng được lãng mạn hoá, bởi vậy mới nói lựa chọn của họ bản chất giống nhau.

Trích thêm một câu trả lời khác dưới đó:

"Vương triều sụp đổ, cậu đạp giữa đống phế tích hoang tàn, phất cờ xưng vua.

Trong xương cậu ấy là người Gia Thế chân chính.

Cậu có sự kiên quyết tiến về phía trước dù ai nói ngả nói nghiêng. Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân, thì mới có thể kịp thời đỡ lấy linh hồn của vương triều lung lay chực đổ."

Câu đầu tiên "Vương triều sụp đổ, cậu đạp giữa đống phế tích hoang tàn, phất cờ xưng vua" cũng là slogan không chính thức fan lập cho Khưu Phi/Tân Gia Thế. Vì thế rất thích những tấm ảnh Khưu Phi chống cờ trên bãi hoang tàn.


邱非小天使 -依巫

宣宣邱非生贺车车,是无盈利的金-水十牙
 

Bình luận bằng Facebook