Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Vi Thảo] Con Mèo Thứ Năm Chưa Được Đặt Tên

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
CON MÈO THỨ NĂM CHƯA ĐƯỢC ĐẶT TÊN
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2022 - Vi Thảo Thành Nguyên

Tác giả: 七开纸
CV: @Phương Khìn Khìn
Edit: Cú mèo

*****
1.​
Mọi người đều biết, câu lạc bộ Vi Thảo có nuôi một đàn mèo. Nhưng chính xác mà nói, là nuôi thả, mèo không được đi vào phòng huấn luyện và ký túc xá. Cắn đứt dây mạng hay làm đổ vỡ bình hoa là việc nhỏ, chuyện đáng sợ nhất là làm bị thương bàn tay quý giá của các tuyển thủ chuyên nghiệp, thân là một nô lệ của mèo như Vương Kiệt Hi tuy trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng lấy đại cục làm trọng, phớt lờ tiếng kêu ai oán của Phương Sĩ Khiêm, lạnh lùng ngăn chặn đám mèo nhỏ ở ngoài cửa.​
"Cũng không phải là không nuôi, " anh bất đắc dĩ nhìn đội phó đang kháng nghị, "Tôi đã liên hệ với phòng hậu cần nhờ bọn họ thêm một số nhà gỗ ở ngoài sân, anh không yên tâm thì tự mình đi giám sát đi, thích mèo thì có thể đến xem và cho ăn, nhưng không được cố ý chọc ghẹo chúng." Nửa đoạn trước là anh nói với Phương Sĩ Khiêm, nửa phần sau là nói với toàn đội viên, Phương Sĩ Khiêm rầm rì xem như là đồng ý, Vương Kiệt Hi lúc này mới yên tâm kéo rèm cửa sổ lên, bên ngoài ánh nắng vừa phải, tiếng ve sầu râm ran ngày hè càng sinh thêm mệt mỏi chán chường, bên trong sân nhỏ của Vi Thảo có hai chú mèo lông vàng đang nằm, thân mình như không có xương, uốn éo lăn một vòng trên cỏ. Bên cạnh mèo con là thành viên mới đang kéo vali đến báo danh, không biết đã nhìn bao lâu rồi.​
Đó là năm thứ ba Vương Kiệt Hi ở Vi Thảo, là năm đầu tiên Đặng Phục Thăng đến Vi Thảo.​
Đặng Phục Thăng đến Vi Thảo kỳ thực đã rất trễ, trễ đến nỗi mấy đứa nhỏ bên trại huấn luyện đều đã đến đông đủ, hắn - thành viên chính thức mới ngồi chuyến tàu muộn phong trần mệt mỏi đi tới đế đô. Vì công tác chuẩn bị cho mùa giải sau của Vi Thảo đã bắt đầu, kỵ sĩ Vi Thảo khoan thai đến muộn vẫn luôn cảm thấy mình mới là người không hòa hợp nhất. Ba năm qua hắn đã chuyển đến những chiến đội khác nhau, thẻ tài khoản cũng đổi đến mức có thể tạo thành một bàn chơi mạt chược. Cùng Vương Kiệt Hi ra mắt cùng năm, danh tiếng của Đặng Phục Thăng rõ ràng thấp hơn rất nhiều, ba năm Vinh Quang, có người đã thành thần, có người dường như mới đi vào quỹ đạo.​
Vi Thảo là quán quân năm ngoái. Mình bất ngờ lại được mời tới chiến đội ông lớn đánh giải?​
Cho dù đã đứng trên địa bàn của Vi Thảo, trên lầu chính là đồng đội tương lai, hắn vẫn có cảm giác không chân thật. Hắn không quá rõ ràng, vì sao lại là mình, trở thành người tiếp nhận Độc Hoạt. Hắn không phải thiên tài như Vương Kiệt Hi, cũng không phải loại tuyển thủ tự tạo độ hot như Phương Sĩ Khiêm. Thậm chí so với vị tiền bối kỵ sĩ của Vi Thảo, Đặng Phục Thăng tự thấy bản thân không mạnh bằng. Lúc chiến đội của mình sắp rời khỏi sân chơi Vinh Quang, Đặng Phục Thăng thở dài một hơi đồng thời cũng bắt đầu phiền muộn, sắp tới lại phải phiêu bạt tới đâu đây. Nhưng không thể tưởng tượng được nhất, chính là Vi Thảo đã chìa cành ô liu với hắn.​
Vì sao? Ngoài sự vui sướng bất ngờ ra, hắn đã vô số lần tự hỏi bản thân; trong tiếng chúc phúc của các đồng đội, Đặng Phục Thăng thậm chí bắt đầu lo lắng, liệu mình có thể gánh vác được gánh nặng như thế.​
Nhưng hắn đã đến rồi, mang hy vọng, đi tới Vi Thảo, bắt đầu cuộc hành trình mới của hắn.​
Hắn sớm đã nghe nói Vi Thảo có mèo, tấm ảnh "Vương Kiệt Hi ngược sáng ôm mèo" nổi tiếng nhất vượt ra khỏi vòng fan hắn cũng xem qua nhiều lần, là một con sen chân chính, hắn quả thật muốn đến Vi Thảo xem, hiện tại giấc mơ đã trở thành sự thật, bên chân là một con mèo đốm vàng đang làm nũng, Đặng Phục Thăng cầm điện thoại thử rất nhiều góc độ, nhưng vẫn không chụp được tấm hình ưng ý.​
"Cậu cũng thích mèo?"Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Vương Kiệt Hi, hắn quay đầu lại nhìn, đội trưởng dẫn theo Phương Sĩ Khiêm đi xuống, cũng là ngược sáng.​
"Ừ, đã sớm biết Vi Thảo các anh có mèo, thật đáng yêu." Hắn nói, con mèo dưới chân nghe thấy có người đến gần, mở mắt ra nhìn Vương Kiệt Hi meo một tiếng, một con khác thì trực tiếp rũ đám cỏ dính trên bộ lông, đi về phía Phương Sĩ Khiêm.​
"Bánh Cam em nhớ anh rồi phải không!"Phương Sĩ Khiêm nhìn mèo chào hỏi, vừa muốn cúi xuống ôm, liền bị Vương Kiệt Hi kéo lại: "Lời tôi vừa nói anh xem như không có rồi phải không?"​
"Tôi không chọc nó, là nó tự đi tới mà."Phương Sĩ Khiêm biện giải, "Tiểu Đặng cậu nói xem đúng không?"​
"Vậy cũng không thể ôm. Kỳ nghỉ không ai cắt móng cho chúng, cào anh rồi thì phải đi chích ngừa."​
"Này Vương Kiệt Hi cậu không ăn được nho thì cũng không để người khác ăn có phải không!"​
Vương Kiệt Hi cau mày, tôi không phải không cho anh ăn nho, tôi chỉ nói là không được ôm mèo.​
Đặng Phục Thăng đứng ở một bên, không nói không được, khuyên can cũng không được. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thấy chính phó Vi Thảo bắt đầu cuộc cãi vã không có ý nghĩa, hắn đột nhiên nhớ đến bài viết kinh điển trên diễn đàn Vinh Quang trước đây rất lâu —— "Chính phó Vi Thảo tuyệt đối không hợp nhau —— hồ sơ phân tích cặn kẽ", một thời gian dài hắn đã tin là thật, cho đến khi Vi Thảo đoạt quán quân, lời đồn tự động tiêu tan.​
"Thực ra, khi nãy tôi có nhìn thử, đều đã được cắt móng," Đặng Phục Thăng nói sự thật, "Phương tiền bối có thể ôm."​
Theo sau lời khiêu khích "Cậu nhìn đi Vương Kiệt Hi tôi thắng rồi." của Phương Sĩ Khiêm, con mèo nhảy vào ngực hắn, ngoắc ngoắc đuôi, ngáp một cái.​
"Chúng tôi nên đi đón ngươi,” Vương Kiệt Hi lựa chọn không thèm đếm xỉa đến Phương Sĩ Khiêm, anh cười với Đặng Phục Thăng, "Cậu nói tàu lửa đến hơi muộn, cho nên chúng tôi không qua đó sớm. Kết quả bận rộn một hồi liền không xem điện thoại, tới lúc nhớ ra thì đã thấy cậu nhắn đang ngồi trên tàu điện ngầm."​
Đặng Phục Thăng xua xua tay: "Không sao hết, chỉ một cái vali, đi tàu điện ngầm cũng nhanh, trực tiếp đến trước cổng Vi Thảo."​
Vương Kiệt Hi nói, thế cũng không phải như vậy được.​
Phương Sĩ Khiêm ở phía sau chen vào một câu, "Lão Vương cậu cũng đừng giả vờ nữa, để người ta mang hành lý vào trong rồi uống ngụm nước mới là đúng đắn."​
Đặng Phục Thăng nhìn chính phó nhà này lại bắt đầu cãi cọ, vội vàng tiêu diệt mầm mống ngay từ trong nôi nói: "Không có gì đâu, tôi muốn xem thêm mèo, lát nữa sẽ tự mình vào."​
"Vi Thảo kỳ thực có rất nhiều mèo, "Vương Kiệt Hi kiên nhẫn làm hướng dẫn viên cho hắn, "Đa phần là đến cọ cơm, nhân khẩu lưu động, đến rồi lại đi, cũng có cư dân thường trú, ví dụ như hai con này, Bánh Cam và Bánh Rán."​
Còn có con khác? Đặng Phục Thăng hỏi.​
"Còn có Bánh Quẩy và Bánh Nướng, hai tụi nó mùa hè ít đi ra, " Phương Sĩ Khiêm bổ sung thêm, mang theo ánh mắt ngầm hiểu gãi gãi con mèo trong tay, "Muốn ở lại Vi Thảo thì phải đánh đổi một số thứ, ví dụ như, phiếu triệt sản của năm nay, Vương Kiệt Hi, chúng ta có phải cũng nên sắp xếp rồi không?"​
Nhìn đội trưởng và đội phó hòa ái với nhau, Đặng Phục Thăng cảm thấy mùa hè này sao lại có hơi lạnh.​
2.​
Sự phụ lòng mong mỏi của bốn con mèo, Đặng Phục Thăng đã chính thức gia nhập vào đại gia đình Vi Thảo. Hắn hòa nhập vào đội ngũ không tính là chậm, trải qua hơn hai tháng tăng cường huấn luyện, đã có thể cùng Vương Kiệt Hi Phương Sĩ Khiêm phối hợp rất tốt, đội hình tam giác sắt của Vi Thảo vẫn là bức tường sắt làm cho đối thủ đau đầu. Làm kỵ sĩ, là phải gánh trách nhiệm thu hút hỏa lực của đối thủ, cho dù đã xây dựng tâm lý vững vàng, hắn còn cảm thấy áp lực, đến từ người bạn cùng thế hệ, và cũng tới những hậu bối. Hắn không phải đại thần như Vương Kiệt Hi, mỗi một trận đều làm cho người khác thán phục, hắn không còn trẻ, bất cứ khi nào cũng có thể bạo tốc độ tay như đội viên dự bị Lưu Tiểu Biệt.​
Nhưng thời gian cuối cùng vẫn để lại cho hắn kinh nghiệm thuộc về riêng mình, sau ba năm cuộc đời làm kỵ sĩ kiềm kẹp qua rất nhiều đại thần càng giúp hắn tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ của hắn. Khiên của kỵ sĩ vĩnh viễn khiến cho người khác yên lòng, Đặng Phục Thăng lên sàn đấu vẫn căng thẳng như trước, mỗi một trận đều muốn cố hết sức mình, mỗi một trận đều muốn toàn lực ứng phó. Nhìn xếp hạng của Vi Thảo vững bước thăng cấp, Đặng Phục Thăng cực kỳ yên vui, hắn nghĩ, có lẽ lần này sự lựa chọn của Vi Thảo và mình, đều chính xác.​
Lúc không có việc, hắn sẽ xuống lầu cho mèo ăn. Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm ở mùa giải mới càng thêm bận rộn, hai người thường hay tụ họp một chỗ, có lúc nghe thấy cãi vã, nhưng hắn đã tập mãi thành quen, nếu ngày nào đó Phương Sĩ Khiêm không cãi nhau, thì Vi Thảo mới thật sự có vấn đề. Bạn cùng phòng Lý Diệc Huy của hắn có hơi dị ứng với lông mao, Thế hệ Hoàng Kim bọn họ tự có nhóm riêng, ngay cả Đặng Phục Hắn cũng phải phiền muộn, mình rõ ràng mới khoảng hai mươi, mà ở trong đội đã trực tiếp thăng lên cấp bậc “ba ba”. Vì thế chỉ có thể "cô đơn độc lập", một mình, một phần đồ ăn cho mèo, đến nhà gỗ xem "nhóm bốn mèo trứng thối" có ở đó hay không.​
Bốn con mèo nhỏ rất thông minh, chưa thấy bóng người đã thò đầu ra. Đồ hộp vừa mở, bốn con mèo nhỏ liền chen chúc nhau cướp đồ ăn, trong yết hầu vang vọng tiếng gầm gừ, không ai nhường ai. Phần lớn thời gian Đặng Phục Thăng thường không quản, để mặc chúng đùa giỡn, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, đứa nào hung hăng cướp nhất lại còn đánh người, Đặng Phục Thăng đều sẽ yên lặng ghi nhớ trong lòng, lần sau phân phát cá khô, sẽ ít đi hai miếng.​
Hắn tuy thích mèo, nhưng không thích trêu chọc, rải thức ăn cho mèo xong thì ngồi xổm nhìn, ăn xong rồi người đi mèo đi, dễ hợp dễ tan. Phương Sĩ Khiêm có lần đùa với hắn, nói Đặng Phục Thăng cậu đây là "Diệp Công thích rồng"*, không phải người thích mèo chân chính. Đặng Phục Thăng luôn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, có lẽ Phương Sĩ Khiêm nói rất đúng, mình chỉ đơn giản là thích ngắm chúng, xem chúng khóc lóc lăn lộn, làm nũng bán manh, nếu so ra thì số lần Vương Kiệt Hi ôm chúng nó còn nhiều hơn mình.​
Nhưng thích mèo có cái gì sai đâu, bạn nhìn đám thú bốn chân này đi tụi nó đã bắt được trái tim của Vương đội rồi, bản thân cũng xem là kế thừa được một chút vậy.​
Tính cạnh tranh của mùa giải thứ sáu ngày càng khốc liệt, Đặng Phục Thăng cũng dồn sức hơn cho việc huấn luyện và thảo luận chiến thuật. Mùa giải trước Vi Thảo là quán quân, đương nhiên là muốn thừa thắng xông lên tiếp tục bảo vệ ngai vương. Nhưng Lam Vũ năm nay cũng ngày càng hoàn thiện, trên sàn đấu kịch liệt bao nhiêu, xuống sân càng thêm hung hãn. Đặc biệt là Phương Sĩ Khiêm và Hoàng Thiếu Thiên khi nói chuyện chỉ hận không thể xuyên qua đường dây internet nhào vào cấu xé nhau, Trương Giai Lạc còn sợ không đủ loạn, chuyện quạt gió thổi lửa cũng là thường ngày.​
Đặng Phục Thăng cũng muốn thắng, bởi vì đây là lần gần nhất hắn có thể chạm tay tới chiếc cúp quán quân Vinh Quanh, từ lúc Vi Thảo khai quật được hắn cho đến hiện tại vẫn luôn nắm chắc một suất trong top 4, hắn cảm thấy có thứ gì đó đã im lặng bấy lâu nay trong trái tim hắn, bắt đầu loạn nhịp. Thình thịch, thình thịch, thình thịch.​
Trận chung kết mùa giải thứ sáu đánh với Lam Vũ, sân khách, là trận quyết định thắng bại. Hắn lại lần nữa đối mặt với song hạch ngày càng thâm thúy của Lam Vũ, thuật sĩ đội ngâm xướng vang vọng bên tai, sự xung phong của kỵ sĩ thì luôn ảm đạm hiu quạnh. Đấu pháp của Lam Vũ rất trực tiếp—— chia cắt kỵ sĩ, đồng thời cướp giết Vương Bất Lưu Hành. Từ lúc mới bắt đầu Ngọn Lửa Thần Thánh của Linh Hồn Ngữ Giả đã nhắm chuẩn mục tiêu, đến khi Hoàng Thiếu Thiên dùng Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm ép hắn rời Phương Sĩ Khiêm Vương Kiệt Hi càng ngày càng xa, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm, thao tác của Hoàng Thiếu Thiên quá tỉ mỉ chặt chẽ, gắt gao đề phòng hắn quay về, thỉnh thoảng vang lên giọng điệu khiêu khích, thao tác của hắn thì bắt đầu trôi nổi. Sự trợ giúp của Áo Ướt Bay Loạn bị Sách Khắc Tát Nhĩ chặn lại, Lý Diệc Huy đối diện với bậc thầy chiến thuật Dụ Văn Châu này, e là chịu không ít khổ. Thiên sứ thủ hộ cuối cùng cũng không thể bảo hộ được Vương Bất Lưu Hành, trong lú hắn giằng co với Hoàng Thiếu Thiên không thoát thân được, Vương Bất Lưu Hành bị đánh giết. Theo sau đó, Phòng Phong cũng bị đánh giết.​
Đêm đó về Bắc Kinh, trời đổ mưa xối xả không hề báo trước.​
3.​
Cho nên Đặng Phục Thăng cũng không biết nói thế nào, là bởi vì tâm trạng bị thời tiết ảnh hưởng, hay là người buồn ảnh có vui đâu bao giờ nên mưa to như trút nước, máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh cũng đã trễ hai tiếng, thời điểm đến Vi Thảo mỗi người đều ướt đẫm mặt đầy uể oải sau thất bại. Khoảng cách đến quán quân chỉ còn một bước, nhưng lại trở thành vết sẹo bọn họ không muốn nhắc tới. Vương Kiệt Hi phụ trách đưa nhân viên về trước, hắn cùng Phương Sĩ Khiêm kiểm kê hành lý, lúc đi qua bãi cỏ, Đặng Phục Thăng đột nhiên phát hiện, chỗ ở của mấy con mèo là vùng trũng, mưa lớn như thế cũng không có chỗ thoát nước, không biết có bị ngập không.​
"Tôi đi xem đám mèo," Hắn bỏ thấy mấy món đồ đang cầm xuống, nhét dù vào trong tay Phương Sĩ Khiêm. Không màng đến Phương Sĩ Khiêm kêu gào ở phía sau, hắn đã sớm hối hả chạy xuống lầu.​
"Tôi nói cậu đó, "Phương Sĩ Khiêm cười khổ, "Cậu nói với tôi một tiếng, chúng ta cùng nhau đi không phải là được rồi sao."​
"Lúc đó không nghĩ đến..."Đặng Phục Thăng vẻ mặt 囧.​
"Chờ chút cậu bung dù, tôi ôm cho, " Phương Sĩ Khiêm nghiêng tai lắng nghe một lúc, "Không có tiếng kêu, không biết bộ phận hậu cần có ôm về trước rồi không..."​
"Đi thôi, " Đặng Phục Thăng mở dù, Phương Sĩ Khiêm cùng hắn đạp nước đi vào bãi cỏ. Bên trong ổ mèo quả nhiên không thể thoát nước đã bị ngập, thảm lông dùng để lót bây giờ giống như giẻ lau. Phương Sĩ Khiêm kiểm tra từng khe hở, trống không, bọn họ thở ra một hơi, may là đã dời đi rồi.​
"Chờ đã", trong căn nhà gỗ cuối cùng, Phương Sĩ Khiêm ôm ra một con mèo con toàn thân run rẩy, là mèo hoang bọn họ chưa thấy bao giờ, hơn nữa còn rất ốm yếu.​
"Chưa gặp qua, "Phương Sĩ Khiêm nói, "Có thể là mèo mẹ không nuôi nổi, chưa kể còn gặp trận mưa to nào."​
Đặng Phục Thăng hỏi phải tính sao, có muốn mang về không.​
"Đến phòng tôi, lau khô cho nó trước đã."Phương Sĩ Khiêm nói, Đặng Phục Thăng vừa muốn nói Vương Kiệt Hi có đồng ý không, hắn liền quay đầu cướp lời đáp: Vương Kiệt Hi tên này là tâm đậu hũ, đừng thấy cậu ta mỗi ngày đoan chính như thế, kỳ thực từ sớm không biết đã vuốt ve bao nhiêu lần rồi, không quan trọng lắm, cậu ta không nói, tôi không nói, cậu không nói, thì không tính là làm trái quy định.​
Mà kết quả giống như Phương Sĩ Khiêm dự liệu, Vương Kiệt Hi mở cửa liền nhìn thấy hai đại lão gia đang ngồi dưới đất bật điều hòa lau mình cho mèo, anh bình tĩnh đóng cửa lại, nói một câu "Lần sau không được viện lý do này nữa", rồi cũng tham dự cùng hai người. Trời mưa là có thể có đặc quyền.​
Mèo đã ngủ một giấc ngon lành trong thảm lông, Đặng Phục Thăng phủ thêm cho mèo một mảnh vải, sau khi giơ điện thoại lên nghịch, bấm tắt rồi lại mở.​
Phương Sĩ Khiêm vô cùng buồn chán nhìn nước mưa trên cửa sổ cười: "Cái miệng của Hoàng Thiếu Thiên cũng thật là ghê gớm, lúc trước battle với cậu ta tôi có nói thời tiết Bắc Kinh rất tốt không có mưa, cậu ta lập tức đáp lại rằng mấy ngày nữa sẽ mưa, quả thật là mưa rồi."​
"Cậu ta nói nhiều có thể trúng được vài cái."Vương Kiệt Hi trả lời một câu, Phương Sĩ Khiêm không biết tiếp lời thế nào. Lại là một khung cảnh yên tĩnh, không khí tràn ngập sự quái lạ không nói nên lời, sau cùng vẫn là Đặng Phục Thăng phá vỡ cục diện bế tắc, hắn nói đội trưởng nếu không việc gì thì tôi về đây.​
Hắn không biết giọng điệu khi nói ra lời này của mình có bao nhiêu khô khan, không khác nào trúng Đạn Đông Cứng của chuyên gia đạn dược. Phương Sĩ Khiêm nghiêng đầu mấp máy môi, làm ra động tác massage tay không có ý nghĩa gì, Vương Kiệt Hi muốn nói lại thôi, Đặng Phục Thăng đi tới cửa, thấp giọng nói một câu, "Trận đấu hôm nay... là do tôi chủ quan trước."​
Vương Kiệt Hi lắc đầu: "Chúng ta là một đội, không có ai phải chịu toàn bộ trách nhiệm cả."​
"Từ khi gia nhập Vi Thảo tới nay, tôi vẫn luôn thắc mắc, vì sao lúc đầu kỵ sĩ trong Liên minh nhiều như thế mà các anh lại quyết định trao lại cơ hội cho tôi." Cuối cùng Đặng Phục Thăng vẫn không thể vặn tay nắm cửa, hắn hít một hơi thật lâu quay người dựa sát vào cửa, "Tất nhiên là tôi cũng không nhất định muốn có được đáp án, đội trưởng cậu xem, chúng ta vẫn luôn phối hợp rất tốt, tôi cũng cảm thấy bản thân có năng lực như vậy, thế nhưng điều đáng tiếc như tối nay, có khi nào sẽ lại diễn ra không..."​
Hắn không hiểu lắm, bản thân so với hai vị thiên tài trước mặt này thì quá là bình thường. Nhưng hắn không muốn phụ lòng tin tưởng của mọi người, quan trọng hơn chính là, hắn cũng muốn giành được quán quân.​
"Chúng tôi đã chú ý tới cậu rất lâu rồi, " Phương Sĩ Khiêm trầm mặc sau đó nói, "Không phải bồng bột nhất thời, mà là do đấu pháp của cậu thật sự phù hợp với Vi Thảo. Vương Kiệt Hi mấy năm trước vẫn lơ lửng thất thường, đôi lúc còn chơi trò bay tới lượn lui, một khi sự mất kết nối xảy ra, nó sẽ giáng một đòn chí mạng vào trận đấu đoàn đội. Mà thao tác vào ba năm trước của cậu chúng ta đều đã từng nghiêm túc phân tích qua, trầm ổn, đủ bình tĩnh, lôi kéo thù hận và lui về phòng ngự đều rất ưu tú, chỉ là, cậu thiếu hụt sự phối hợp xuất sắc hơn. Lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên ảnh hưởng không chỉ có cậu, chúng tôi không điều chỉnh kịp thời khi tâm lý của đồng đội thay đổi, cũng là lỗi của chúng tôi."​
"Cậu mới đến Vi Thảo chúng tôi một năm, đã có thể phối hợp nhuần nguyễn với chúng tôi, đây không phải là chứng minh rõ ràng nhất sao? Nếu phải nói vì sao..."​
"Thì đó là do cậu đã đủ ưu tú, chỉ có điều chúng ta đã găp nhau quá muộn. Không phải chỉ là một trận đấu thôi sao, xem ta lần sau làm sao không cầm rìu vẫn có thể đục một lỗ trên Băng Vũ của Hoàng Thiếu Thiên nè, " Phương Sĩ Khiêm nóng lòng muốn thử, "Chúng ta là Vi Thảo a... là chiến đội hướng tới quán quân. Muốn làm được việc thì phải trải qua nhiều khó khăn, đừng thấy hôm nay trời mưa rồi tức cảnh sinh tình, thành thật mà nói, bơm sữa cho cậu còn thoải mái hơn bơm cho Vương Kiệt Hi nhiều."​
Vương Kiệt Hi hiếm khi không có phản bác lại, anh vỗ vai Đặng Phục Thăng, "Vi Thảo có đội viên giỏi nhất, cũng có được kỵ sĩ tài ba nhất."​
Anh nói, Đặng Phục Thăng, chúng ta phải cùng nhau giành lại quán quân, thiếu mất ai cũng không được.​
4.​
"Từ nay tôi sẽ giải nghệ, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ..."Đặng Phục Thăng ngồi dưới đài, nhìn tất cả các ánh đèn tập trung trên người Phương Sĩ Khiêm, những lời phát ngôn của vị Thần Trị Liệu đã công thành danh toại này trong buổi họp báo có chút không chân thật lắm, hắn nghe đến nỗi mơ hồ, chỉ có thể lặng lẽ nhìn kỹ đội phó một tháng trước còn ôm nhau chúc mừng Vi Thảo đoạt quán quân, quen thuộc như thế, nhưng lại nhìn không rõ lắm.​
Đêm lên ngôi mùa giải thứ bảy Bắc Kinh không có mưa, trong sân vận động Olympic, hắn đã giành được chiếc cúp quán quân đầu tiên của mình. Đặng Phục Thăng hiện tại nhắm mắt lại vẫn có thể về ánh mặt trời hôm đó nhuộm đỏ cả một vùng, sa mạc Gobi bụi bay mù trời, trận chiến khốc liệt với Bách Hoa phá hủy vùng đất đã mỏng manh này thủng thêm trăm ngàn lỗ, cát vàng cuồn cuộn, viết nên sự hoang vu hùng vĩ vô tận. Khi Độc Hoạt hoàn thành xong sứ mạng của chính mình, bảo vệ Vương Bất Lưu Hành mà thanh HP về con số 0, từ góc nhìn của hắn thứ nhìn thấy được chính là bầu trời xanh thẳm, một tấm đám mây từ góc dưới bên trái kéo ra đường vòng cung dài và mảnh rồi biến mất góc trên bên phải, bên tai vang vọng tiếng lục lạc mơ hồ, hắn vô thức thao tác tài khoản chạm vào bầu trời xa không thể với tới kia, nhưng nương theo tiếng đạn bắn trúng mục tiêu của Trương Giai Lạc, hành động đột nhiên ngưng bặt.​
Hắn đã chặn đòn trí mạng nhất lại rồi, Vương Bất Lưu Hành phía sau lưng còn lại 23% HP, Bách Hoa Liễu Loạn trước mặt 15%.​
Phản kích bắt đầu.​
Từ góc nhìn của Thượng Đế, hắn căng thẳng, chờ mong, siết chặt hai tay, quan sát Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc bắt đầu trận quyết chiến cuối cùng được ghi vào sử sách Vinh Quang kia. Không có bất kỳ sai sót nào, hắn đã hoàn thành việc của mình một cách tốt nhất. Việc còn lại chính là tin tưởng đồng đội. Đặng Phục Thăng chăm chú theo dõi màn trao đổi kỹ năng của các đội trưởng hai bên, ma đạo học giả ở trên trời vẽ ra đường cong mỹ lệ, góc độ công kích góc độ càng thêm lắt léo, viên đạn của Trương Giai Lạc tuy hoa mỹ và bá đạo như trước, nhưng cuối cùng vẫn không thể như Phồn Hoa Huyết Cảnh năm xưa. Thanh HP của hai bên mỗi khi có biến đổi đều làm khán giả thót cả tim, 10%, 9%, 8%... Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở khoảng khắc 3%. Vương Bất Lưu Hành quăng ra Sao Khúc Xạ, ngược dòng mà đi trong làn đạn giăng đầy tứ phía của Bách Hoa Liễu Loạn.​
Khói bụi tan đi, Vương Bất Lưu Hành còn sống, Vi Thảo, chiến thắng!​
Bắt đầu đánh giải từ mùa giải thứ ba, kinh qua rất nhiều chiến đội, Đặng Phục Thăng vốn cho rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không chạm tay tới chức quán quân được, bây giờ nó đang ở trước mắt mình, tuy rằng phải đợi năm năm, đúng là có hơi chậm, nhưng may mắn là nó đã đến rồi. Hắn không nhớ đêm đó bản thân khóc tràn bờ đê hay không, lúc phát biểu cảm nhận cũng nhớ được có đôi ba câu. Chỉ duy nhất một câu Phương Sĩ Khiêm nói với hắn: "Hey, Lão Đặng, đánh tốt lắm!" là vẫn còn vang vọng bên tai, Đặng Phục Thăng nghĩ, ha ha, quả thật là đánh rất tốt.​
Sau khi tuyên bố giải nghệ xong, Phương Sĩ Khiêm cũng sắp rời khỏi Vi Thảo, thuận tiện thu dọn đồ dùng của đội phó giao lại cho Đặng Phục Thăng, tiêu sái vẫy tay cất giọng nói một câu “sayonara” rồi ngồi lên máy bay đi nước ngoài. Đặng Phục Thăng nhìn đống công văn đáng lẽ Phương Sĩ Khiêm phải hoàn thành chưa được ký tên kia, toàn bộ dồn hết lên người mình, chỉ có thể cười trong đau khổ.​
Vương Kiệt Hi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Trên thực tế phần lớn công việc của anh ta đều do tôi thu dọn tàn cục…"​
Vậy vị đội phó này còn có tác dụng gì? Dùng để vuốt mèo? Hay là làm linh vật? Đặng Phục Thăng cười.​
Vương Kiệt Hi cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Anh ta thật sự là như thế."​
Bọn họ tiễn Phương Sĩ Khiêm, sóng vai đi vào khu vườn nhỏ của Vi Thảo. Ánh mặt trời vẫn ấm áp như xưa, "nhóm bốn con mèo trứng thối" đang chơi đùa trên bãi cỏ, con mèo hôm đó bọn họ cứu cũng ở lại Vi Thảo, vốn nghĩ rằng con mèo ốm yếu này không thể nuôi sống, nhưng nó rất ngoan cường muốn tiếp tục sự sống, hơn nữa rất hòa nhập với đám mèo. Đặng Phục Thăng ngồi xổm xuống, gãi cằm mèo, ôm mèo vào lòng.​
Một lúc sau, hắn nói, đội trưởng à, mùa giải sau lại cùng nhau giành lấy quán quân về cho Vi Thảo nhé!​
 

Bình luận bằng Facebook