Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022] [Cao Anh Kiệt] Con đường ấy

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Sản phẩm thuộc project Vi Thảo Thành Nguyên 2022

CON ĐƯỜNG ẤY

Tác giả: 诗歌趁年华

Link gốc: 【高英杰中心】dieser Weg(这条路)

Edit: Nguyệt

-

1.

Thông báo thất bại do hệ thống hiển thị vẫn nằm nguyên trên màn hình máy tính, Cao Anh Kiệt ngồi đờ đẫn trên ghế, chẳng hề nhúc nhích lấy một li. Hứa Bân và Lưu Tiểu Biệt liếc nhìn nhau, sau đó đẩy cửa bước vào, vỗ nhẹ lên vai cậu đội trưởng trẻ: "Tiểu... Đội trưởng, họp báo sau trận đấu để anh với Hứa Bân tham dự là được rồi, em nghỉ ngơi đi nhé."

Cao Anh Kiệt từ tốn lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, đứng dậy: "Không, em đi."

Lưu Tiểu Biệt nhíu mày: "Tiểu Cao, sao mặt mũi em xanh xao thế này."

"Không sao đâu tiền bối, không phải chuyện gì to tát." Cao Anh Kiệt day day huyệt thái dương, "Em sẽ tham dự buổi họp báo."

Lượt đấu thứ mười trong mùa giải thứ mười hai của Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp vừa kết thúc, chiến đội Vi Thảo đã không giành chiến thắng bảy trận liên tiếp lại tiếp tục thua phần đấu đoàn đội ngay trên sân nhà, cuối cùng chỉ có thể cầm hòa.

Mùa giải thứ mười một, đội trưởng kỳ cựu Vương Kiệt Hi của Vi Thảo đã tuyên bố giải nghệ sau khi dẫn dắt đội ngũ đến vị trí top 4 của mùa giải, đồng thời giao lại tài khoản Vương Bất Lưu Hành cùng vị trí đội trưởng cho Cao Anh Kiệt, thiên tài trẻ tuổi của chiến đội.

Thế nhưng ai cũng dễ dàng nhận thấy rằng Vi Thảo không kịp thích ứng sau khi mất đi nhân vật linh hồn duy nhất suốt chín năm qua của họ. Đồng thời, những gì Cao Anh Kiệt thể hiện ra sau khi tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành cũng không được như kỳ vọng. Trước trận này, Vi Thảo giành về hai chiến thắng với điểm số suýt soát trước đối thủ rồi đối mặt với ba thất bại liên tiếp, sau đó là năm lượt trận không thắng, vị trí trên bảng tổng sắp trượt thẳng xuống khu vực giữ suất.

Trước kết quả tám trận liên tục không có chiến thắng, người hâm mộ hoàn toàn hết kiên nhẫn. Sau lượt đấu thứ mười, những lời phê phán và chế nhạo xuất hiện đầy rẫy trên các phương tiện truyền thông và trên diễn đàn, mọi công kích đều nhắm thẳng về phía đội trưởng tân nhiệm, Cao Anh Kiệt. Có người cho rằng tính cách cậu quá yếu đuối, không đủ khả năng gánh vác trọng trách đội trưởng một chiến đội lớn; Có người phỏng đoán phải chăng Cao Anh Kiệt không điều phối nổi những thành viên quá giỏi giang, nổi trội trong tay. Còn có một bình luận viên nổi tiếng thậm chí đã viết bài châm chọc:

"Dù Vi Thảo không mang phong cách dũng mãnh như Bá Đồ, nhưng dưới sự dẫn dắt của đội trưởng tiền nhiệm Vương Kiệt Hi, chiến đội vẫn được đánh giá là một đội mạnh với sự nhất quán về thái độ cứng rắn, nghiêm khắc và kỷ luật chặt chẽ. Nhưng nhờ phúc của vị đội trưởng mới chẳng có chính kiến gì, có thể nói, chiến đội Vi Thảo hiện tại từ người đàn ông rắn rỏi đã biến thành cô em yếu đuối chỉ trong một đêm. "

Tuy không dùng những lời lẽ tồi tệ như trên mạng, nhưng mức độ sắc bén trong từng câu hỏi của phóng viên tại hiện trường họp báo sau trận đấu cũng chẳng hề kém cạnh. Cao Anh Kiệt chật vật ứng phó xong một loạt chất vấn như bom dội bằng những lời lẽ khách sáo xong, lúc này, một phóng viên khá thân thiết bỗng nhiên đứng dậy, hỏi: "Trông trạng thái của đội trưởng Cao có vẻ không tốt lắm, là vấn đề sức khỏe ảnh hưởng tới sự phát huy phải không?"

Những tiếng lập tức vang lên, ánh đèn flash chớp tắt liên tục khiến Cao Anh Kiệt hơi hoa mắt. Cậu cố giữ bình tĩnh, trả lời: "Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi vẫn ổn."

Thế nhưng hễ nói dối điều gì là điều ấy sẽ thật sự tìm đến.

Sau khi rời khỏi buổi họp báo, Cao Anh Kiệt gắng gượng trở về xe của đội, vừa ngồi xuống đã thấy choáng váng.

Đương nhiên, cậu không ổn như lời cậu nói, thực sự thì suốt hai tháng qua, Cao Anh Kiệt gần như không tài nào ngủ ngon nổi. Thế nhưng tình hình chiến đội giờ đang nguy cấp, không có khoảng giãn nào để cậu điều chỉnh trạng thái, nghỉ ngơi cho tốt.

Nghe Hứa Bân phía sau sắp xếp, dặn dò vài thành viên mới trong chiến đội xong, đội trưởng mới nhậm chức của Vi Thảo đưa tay che trên mắt, chắn đi ánh đèn ngoài cửa sổ lọt vào rồi thở dài khe khẽ.

Nếu có thể làm lại, liệu cậu có chọn tiếp nhận trọng trách với Vi Thảo không?

Câu hỏi ấy chỉ chợt lướt qua tâm trí Cao Anh Kiệt rồi bị xua đi ngay tức khắc. Dẫu sao thì ngay từ lúc cậu bắt đầu bước vào đội hình chính thức, mọi người đều biết cậu chính là người nối nghiệp Vương Kiệt Hi. Cao Anh Kiệt chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh trách nhiệm, nhưng quả thật, cậu không tự mình lựa chọn đi con đường này.

Mọi chuyện cứ diễn ra như một lẽ dĩ nhiên, cậu tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành, tiếp nhận chức vụ đội trưởng, tiếp nhận Vi Thảo.

Trong bốn năm theo sau Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt luôn cố gắng học tập cách lãnh đạo một đội ngũ. Nhưng đến khi Vương Kiệt Hi thật sự giải nghệ và rời đi, cậu chợt phát hiện có những chuyện gian nan hơn cậu tưởng rất nhiều.

Cái bóng của sự khởi đầu bất lợi, sức ép đến từ dư luận, thậm chí cả danh dự một chiến đội lớn như Vi Thảo, tất cả đều đè nặng lên cậu đội trưởng trẻ mới hai mươi tuổi đến mức chẳng có nổi một cơ hội để thở lấy hơi. Dù trên dưới câu lạc bộ vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ cậu, nhưng không cần nghĩ Cao Anh Kiệt cũng hiểu, điều họ tin không phải bản thân cậu, họ tin vào phán đoán của đội trưởng tiền nhiệm Vương Kiệt Hi.

Sự mạnh mẽ của Vương Kiệt Hi, thứ đã từng là trụ cột lớn nhất của Vi Thảo và là khao khát cao nhất của Cao Anh Kiệt, giờ đây lại trở thành ngọn núi lớn chắn trước mặt mà cậu không vượt qua nổi.

Dù là trận đấu diễn ra trong thành phố nhưng khi về đến câu lạc bộ Vi Thảo cũng đã khá muộn. Cao Anh Kiệt dặn dò mọi người nhanh về nghỉ ngơi, sau đó một mình đi đến trước tòa nhà huấn luyện, ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn đội huy được treo trên bức tường bao bên ngoài.

Có lẽ đội huy này do chính vị đội trưởng đầu tiên của Vi Thảo treo lên.

Cao Anh Kiệt nhớ lại những lời Vương Kiệt Hi từng nói khi dẫn cậu tới đây, bắt giác đưa tay sờ lên hình in tương tự trên áo khoác.

Nếu người khi trước treo đội huy này lên nhìn thấy cậu hiện tại, không biết người đó sẽ nghĩ sao nhỉ?

Mà người dẫn cậu tới đây nhìn đội huy lần đầu tiên sẽ cảm thấy cậu lúc này thế nào?

Tháng Mười một, đêm ở thành phố B trở lạnh, Cao Anh Kiệt hứng cơn gió thổi qua, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Bỗng nhiên có chiếc áo khoác phủ lên đầu cậu, đồng thời, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: "Mấy giờ rồi mà còn đứng ngoài này hứng gió lạnh, muốn vào viện lắm à?"

Là Lưu Tiểu Biệt.



2.

Lưu Tiểu Biệt ngồi tít phía sau nên chậm chạp hơn, lúc xuống xe, mọi người đã tản đi hết, chỉ thấy mỗi đội trưởng mới còn đứng trước tòa nhà huấn luyện, hình như đang ngẩn ngơ suy nghĩ.

Nghĩ đến sắc mặt nhợt nhạt của Cao Anh Kiệt sau trận đấu, hắn nhanh nhẹn cởi áo khoác, bước tới choàng luôn lên đầu đối phương.

Cao Anh Kiệt hơi ngơ ngác, cậu kéo chiếc áo đang phủ trên đầu xuống, quay lại: "Tiền... Tiền bối Tiểu Biệt?"

Lưu Tiểu Biệt trùm áo khoác lên lại: "Kéo xuống làm gì, gió lạnh đau đầu."

Cậu đội trưởng trẻ đành ngoan ngoãn trùm áo khoác của tiền bối đội mình lên đầu, may mà trời khá tối, chắc không ai trông thấy đâu. Cậu trộm nghĩ thế, nhưng vẫn cảm giác hơi lo lo...

Sau khi chắc chắn rằng Cao Anh Kiệt không bị trúng gió lạnh nữa, Lưu Tiểu Biệt lập tức kéo cậu về ký túc xá. Tuy giờ này đáng ra nên đi ngủ rồi nhưng cả hai đều không có ý định ngủ, thế là vài phút sau, hai người đã an vị trong phòng ký túc của Cao Anh Kiệt, mở re-play trên máy tính.

Thanh thời gian chạy đến giây cuối cùng, Cao Anh Kiệt day day huyệt thái dương, vẻ hơi mệt mỏi: "Tiền bối Tiểu Biệt... Anh cảm thấy quyết định của em có đúng không?"

Lưu Tiểu Biệt còn đang đăm chiêu về trận đoàn đội vừa xem lại, nghe vậy, đầu còn chưa ngẩng, hắn đã đáp: "Đúng hay không đúng cái gì chứ? Dùng những trận đấu ở giai đoạn đầu để khớp đội ngũ, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều vấn đề, chẳng phải đó là những điều em từng nói ở mùa giải trước sao?"

"Nhưng em không ngờ rằng sẽ lâu đến thế." Cao Anh Kiệt trầm ngâm một lát rồi mới tiếp tục nói, "Nếu là đội trưởng..."

"Tiểu Cao." Lưu Tiểu Biệt ngắt lời cậu, "Đừng nghĩ mấy chuyện nếu thế này nếu thế nọ nữa, đội trưởng hiện tại của Vi Thảo là em."

Cao Anh Kiệt cúi đầu vân vê ngón tay mình —— khi trước cậu đã bỏ thói quen này rồi, thế mà giờ lại làm trong vô thức.

"Em... Thấy hơi băn khoăn..."

"Băn khoăn chuyện gì?"

Cậu thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Lưu Tiểu Biệt: "Em... Người như em thật sự phù hợp trở thành đội trưởng không?"

Nghe vậy, nét mặt Lưu Tiểu Biệt sầm xuống: "Người như em? Người như em thì làm sao?"

"Em, tính tình em không đủ mạnh mẽ, cũng không biết phải quản lý đội ngũ ra sao. Em cũng muốn học hỏi đội trưởng nhưng lại chẳng làm được..." Trước đó, Cao Anh Kiệt đã gắng gượng chống đỡ trước mặt các thành viên chiến đội và cánh truyền thông lâu lắm rồi, hiện giờ đối diện với Lưu Tiểu Biệt, vị tiền bối cậu thân quen từ trước khi vào đội, cậu cảm giác như mình đang quay trở về lúc vừa gia nhập giới chuyên nghiệp, càng nói, cậu càng thấy mình tủi thân.

Mắt Cao Anh Kiệt đỏ hoe, Lưu Tiểu Biệt chưa lần nào phải an ủi người khác giờ đang luống cuống tay chân, vò đầu bứt tóc mãi mới nặn ra được một câu: "Đừng nói vậy... Lúc trước đội trưởng để em làm đội trưởng, chắc chắn có nguyên do mà."

Nghe đến đó, Cao Anh Kiệt chỉ cúi gằm mặt, không nói nữa. Hồi lâu sau cậu mới thì thầm trả lời một câu: "Thế nhưng... Nhỡ đâu phán đoán này của đội trưởng là sai thì sao?... Dù đội trưởng lúc nào cũng đúng, nhưng chẳng may sai lần này thì sao?"

Lưu Tiểu Biệt nhìn cậu với vẻ kinh ngạc, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, chỉ vò vò mái tóc cậu đội trưởng trẻ: "Anh thật sự không biết phải làm sao mới đúng, nhưng anh biết, nếu em cứ nghĩ như vậy thì chứng tỏ đội trưởng Vương thật sự phán đoán sai rồi, hiểu chưa?"

Dứt lời, hắn đứng dậy, vỗ quần áo: "Anh đi ngủ, em cũng nghỉ sớm chút nhé, đội trưởng."

Cánh cửa khép lại nghe "cạch" một tiếng, Cao Anh Kiệt chậm rãi gục xuống bàn, úp mặt vào cánh tay, một lúc sau mới khẽ đáp:

"Em hiểu rồi."



3.

Những lượt đấu tiếp theo, cuối cùng chiến tích của Vi Thảo cũng dần khởi sắc, hơn nữa, sau trận thắng hiểm đối thủ lâu năm Lam Vũ trên sân nhà, người hâm mộ rốt cuộc cũng lấy lại phần nào lòng tin với chiến đội.

Nhưng cánh truyền thông vẫn không có ý định bỏ qua đề tài này. Bọn họ sôi nổi phân tích, bình luận rằng những thắng lợi mấy vòng gần đây của Vi Thảo hoàn toàn dựa vào phát huy xuất sắc của Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh. Hơn nữa trạng thái của Lưu Tiểu Biệt dạo này tốt khác thường, là MVP liên tục mấy trận đấu, hoàn toàn đối lập với Cao Anh Kiệt luôn bình bình, không có lấy một điểm sáng.

"Quá rõ ràng, Vương Kiệt Hi đã phạm sai lầm rất lớn trong vấn đề lựa chọn người nối nghiệp. Cho dù Cao Anh Kiệt là đối tượng tối ưu để kế thừa Vương Bất Lưu Hành, nhưng cậu ta không hề phù hợp với vị trí đội trưởng một chiến đội lớn. Có lẽ người thích hợp đảm nhiệm chức vị đội trưởng nhất phải là Lưu Tiểu Biệt, thế nhưng hiện tại đang bị đẩy đến tận hàng lựa chọn thứ ba, điều này không thể không đánh giá là quá đáng tiếc. Nếu tình hình ở Vi Thảo vẫn tiếp tục tồi tệ thế này trước khi lượt đi vòng bảng kết thúc, sợ rằng cái tên Lưu Tiểu Biệt sẽ sớm xuất hiện trong danh sách chuyển nhượng mùa Đông."

Đó là một đoạn trong bài viết trên Tạp chí E-sport.

"Toàn võ đoán vớ vẩn."

Lưu Tiểu Biệt, người được đề cập trực tiếp, bực mình, thẳng tay xé đôi quyển tạp chí.

Viên Bách Thanh đang cầm cốc nước ý bảo hắn nên bình tĩnh: "Đâu phải ông không biết giới truyền thông thích viết mấy bài câu view, việc gì phải tức thế?"

Lưu Tiểu Biệt bực dọc ném quyển tạp chí đã rách te tua vào thùng rác bên cạnh, sau đó đảo mắt nhìn sang phía Cao Anh Kiệt. Đội trưởng trẻ của họ giờ đang tranh thủ thời gian nghỉ để thảo luận về trận đấu trước đó với Hứa Bân, hoàn toàn không chú ý thấy động tĩnh phía bên này.

Viên Bách Thanh chợt hiểu ra, hắn gật đầu, sau đó đá cái thùng rác vào gầm bàn.

Liễu Phi ngồi một bên, vừa giũa móng tay, vừa càm ràm: "Mấy ông làm vậy có tác dụng quái gì, trên mạng thì không trông thấy chắc."

Viên Bách Thanh đáp lại: "Là hết lòng hết dạ đó, bà hiểu chưa."

Liễu Phi quay người, mặc kệ hắn: "Mấy ông làm gì thì làm."

Viên Bách Thanh còn định nói thêm nữa nhưng Lưu Tiểu Biệt ngồi cạnh đã đạp hắn một phát dưới bàn. Hắn nhìn lại, không biết Cao Anh Kiệt đã tới sau lưng từ lúc nào.

"Khụ, à thì, đội trưởng..."

"Không có gì đâu, em chỉ đi qua đi lại chút trong lúc nghỉ thôi, mọi người cứ tiếp tục nhé." Cao Anh Kiệt liếc nhìn thùng rác dưới gần bàn, nói thêm một câu: "Thực ra em đã đọc bài viết đó rồi."

Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh nhìn theo bóng người Cao Anh Kiệt đi xa dần rồi lại nhìn nhau.

"Nói chung tôi cứ cảm thấy..." Viên Bách Thanh do dự một lát mới nói, "Đội trưởng bình tĩnh quá rồi."

Lưu Tiểu Biệt im lặng gật đầu.

Thực ra Cao Anh Kiệt vốn nói lời cảm ơn vì mọi người luôn âm thầm săn sóc mình, thế nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống.

Bản thân cậu không cống hiến được gì cho đội ngũ, nói câu cảm ơn sáo rỗng ấy thì có ích gì chứ?

Vậy nên cuối cùng cậu chẳng nói gì cả.


4.

Trận kết thúc nửa đầu mùa giải thứ mười hai là trận đối chiến Hưng Hân trên sân khách. Vi Thảo nhờ vào biểu hiện đột phá ở giai đoạn sau mà gắng gượng trở lại top 10, Hưng Hân cũng dao động quanh hạng 8, đôi bên coi như ngang bằng, cuối cùng đánh ra kết quả hòa 5 đều.

Sau trận đấu, Vi Thảo không quay về thành phố B ngay mà ở lại thành phố H một đêm. Cao Anh Kiệt cùng đội phó Hưng Hân đồng thời là bạn thân của mình, Kiều Nhất Phàm, tranh thủ cơ hội này hẹn nhau đi ăn ở một tiệm nhỏ.

Gọi món xong, hai cậu trò chuyện vài câu, nói một hồi liền nhắc tới buổi họp báo sau trận đấu vừa diễn ra. Cao Anh Kiệt nghĩ đến những hình ảnh bản tin phát lại vừa chiếu trên ti vi ở gian chính của tiệm ăn, không nhịn được bật cười: "Tiền bối Phương Duệ làm đội trưởng, chắc nhân viên truyền thông mới đến phải đau đầu lắm nhỉ."

"Tiểu Hà nói nếu đội trưởng còn mồm mép tép nhảy như thế nữa, cậu ấy sẽ từ chức." Kiều Nhất Phàm cũng cười, "Nhưng lúc nào mình cũng cố gắng phối hợp hòa hoãn với cậu ấy, thực ra cũng không đến mức quá phiền toái."

Cao Anh Kiệt gật đầu: "Cậu lúc nào cũng làm... rất tốt."

Nghe ngữ điệu của bạn thân, Kiều Nhất Phàm thoáng do dự, hỏi: "Anh Kiệt, trước đó đã muốn hỏi cậu rồi... Cậu ổn chứ?"

Cao Anh Kiệt hơi ngạc nhiên, nhanh chóng lắc đầu: "Không sao đâu."

"À..." Kiều Nhất Phàm đáp nhưng có vẻ vẫn không yên tâm. "Không sao thật à? Đợt trước cậu cũng toàn nói thế trong điện thoại, nhưng trông sắc mặt rõ ràng không ổn lắm."

Cao Anh Kiệt nhìn ánh mắt đầy quan tâm của bạn thân, cậu im lặng một hồi rồi mới nặn ra một nụ cười: "Mặt mũi xanh xao là vì bị lạnh thôi, tớ thật sự không có chuyện gì cả."

Cậu vừa cười, vừa nhìn thẳng vào đội phó Hưng Hân đang ngồi đối diện: "Nhất Phàm, thật đấy, tớ đã bao giờ lừa cậu đâu."

Trong sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội mùa đông năm ấy, dù thành tích Vi Thảo thiếu ổn định nhưng ba người Cao Anh Kiệt, Hứa Bân và Lưu Tiểu Biệt vẫn tiếp tục lọt top bầu chọn nhờ được người hâm mộ chiến đội ủng hộ. Mà tình huống chiến đội Vi Thảo chỉ xếp thứ chín sau nửa đầu vòng bảng nhưng lại có đến ba tuyển thủ lọt top ngôi sao đã trở thành chủ đề buôn chuyện mới của mọi người trong lúc nhàn rỗi.

Cách trả lời rằng bản thân sẽ cố hết sức phát huy tốt nhất có thể trong nửa sau vòng bảng của Cao Anh Kiệt khi được hỏi về vấn đề này tiếp tục bị giới truyền thông chê trách là không có ý chí mạnh bạo, không có tinh thần dám nghĩ dám làm; Về sau còn dấy lên một cuộc tranh cãi mới trên mạng rằng "Liệu Cao Anh Kiệt có phù hợp để đảm nhiệm vị trí đội trưởng Vi Thảo".

Thường xuyên bị giới truyền thông đẩy ra đầu sóng ngọn gió, Cao Anh Kiệt đã gần như miễn dịch với những tin tức kiểu này. Chí ít là trong trận đấu đối kháng của chuỗi sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội, át chủ bài mới của Lam Vũ, Lư Hãn Văn, điều khiển Lưu Vân bổ kiếm qua, nói "Anh Cao, nghe bảo trạng thái anh không ổn hả", cậu vừa vung chổi hất văng đối phương, vừa thoải mái đùa lại: "Trạng thái anh ổn không, sao cậu không tự thử xem?"

Lư Hãn Văn cười hì hì sau đó né chiêu: "Ai lại phản ứng như thế trước sự quan tâm của bạn bè chứ, anh Cao thế này không được nha."

Trong lúc nói chuyện, những người khác cũng đã đuổi tới, Hứa Bân xông lên, tung chiêu Khiêu Khích về phía Lưu Vân, cưỡng chế kéo cậu lại. Hiện trường đấu đơn nhoáng cái biến thành quần ẩu.

Cuối cùng, đội B bên Cao Anh Kiệt giành chiến thắng phần đấu đối kháng. Trên xe buýt trở lại trụ sở đội sau khi chương trình kết thúc, Hứa Bân ngồi xuống bên cạnh Cao Anh Kiệt: "Đội trưởng hôm nay đánh rất vui vẻ nhỉ."

"Vâng, rất thoải mái."

Người hâm mộ của Vi Thảo ngàn dặm xa xôi đi theo chiến đội tới đây đang vây kín ngoài xe, cách lớp kính chắn gió và rèm cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hò hét phấn khích. Mấy người Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh đang ở ngoài ký tên, còn đội trưởng đội phó của bọn họ lại đang an nhàn ngồi trong xe.

Đội phó Vi Thảo ngả người tựa vào lưng ghế như đang nghỉ ngơi: "Nhìn từ trận đấu hôm nay, anh cảm thấy em cứ như vậy cũng tốt."

"Dạ?" Cao Anh Kiệt chưa kịp hiểu.

"Khi trước đội trưởng Vương có từng nói với em rằng thực ra phong cách của em còn phù hợp với Vi Thảo hơn phong cách của anh ấy không?"

"... Đã từng."

"Thế nên," Hứa Bân quay sang, nhìn vào mắt cậu, "Em cứ chiến đấu bằng cách thức mà em thích, bọn anh sẽ bắt kịp."

"Nhưng mà..." Cao Anh Kiệt mở miệng rồi bỗng không biết phải nói gì.

"Anh biết em định nói gì. Trước kia có người gò bó phong cách cá nhân mà gánh vác đội ngũ tiến lên, nhưng em không giống người đó. Em không cần làm vậy."

"Tiểu Cao, Vi Thảo không nên trở thành gánh nặng đối với em." Hứa Bân đưa tay vò mái tóc của cậu đội trưởng trẻ tuổi, "Bọn anh là hậu thuẫn kiên cố của em."

Cao Anh Kiệt cau mày suy nghĩ suốt hồi lâu, đến tận lúc đám Lưu Tiểu Biệt đã lên xe, xe buýt bắt đầu lăn bánh, cậu mới gật đầu thật khẽ.

"Em hiểu rồi." Cậu nói, "Tiền bối, cảm ơn anh."

Đêm hôm đó, Cao Anh Kiệt có được một giấc ngủ ngon đầu tiên sau nửa năm dài.


5.

Giai đoạn sau của mùa giải thứ mười hai, dường như Vi Thảo đã thoát khỏi trạng thái rệu rã, uể oải hồi nửa đầu vòng bảng, bắt đầu bùng nổ để quay trở lại top các đội tranh vé vào vòng chung kết trên bảng tổng sắp. Cuối cùng đội trưởng Cao Anh Kiệt cũng phát huy được trình độ hàng đầu như cậu từng thể hiện ra trong thời đại của Vương Kiệt Hi, dẫn dắt đội ngũ đối kháng cường địch và xếp hạng 5 của vòng bảng.

Trong vòng chung kết, sau khi trải qua ba trận khổ chiến tiễn bước Gia Thế, Vi Thảo lại đụng độ chiến đội Luân Hồi đang trên con đường bảo vệ ngôi vương ở trận bán kết. Cuối cùng, Vi Thảo là chiến đội phải dừng chân.

Dù rằng tiếc nuối, các thành viên chiến đội Vi Thảo vẫn chúc mừng đối thủ và thể hiện lòng tin vào mùa giải kế tiếp. Người hâm mộ cũng hiểu rằng với trạng thái hồi đầu mùa giải, cuối cùng có thể đạt được thành tích như vậy đã là đáng mừng lắm rồi.

Nhưng giới truyền thông thì không nghĩ thế. Theo cách nói của một số bình luận viên, thực lực của chiến đội Vi Thảo vốn dĩ hoàn toàn đủ để gia nhập hàng ngũ cạnh tranh quán quân, hiện giờ lại vui mừng vì giành được top 4, chỉ có thể nhận xét đây là một bước lùi trên phương diện tinh thần. Thế rồi đề tài tranh cãi lại một lần nữa quay trở về với vấn đề "Rốt cuộc Vi Thảo dưới sự dẫn dắt của Cao Anh Kiệt đang thụt lùi về thực lực hay thiếu vắng ý chí tranh đoạt quán quân so với thời đại Vương Kiệt Hi" đã kéo dài suốt cả mùa giải.



"Sở dĩ một chiến đội có thể trở thành chiến đội mạnh không chỉ vì có những tuyển thủ và nhân vật, trang bị hàng đầu, mà đồng thời điều có còn có ý nghĩa rằng dù ở thời điểm nào đi chăng nữa, mục tiêu của đội ngũ ấy luôn luôn hướng về quán quân. Cho dù vài mùa giải gần đây Vi Thảo vẫn duy trì tiêu chuẩn nằm trong top 4 đội mạnh, nhưng trước đây không hề có chuyện thỏa mãn vì đạt được hạng 4 như vậy. Thế nhưng bây giờ, có vẻ Vi Thảo đã cam tâm tình nguyện đứng ở vị trí này, phải chăng chúng ta nên đặt câu hỏi rằng liệu có phải chiến đội mạnh từng giành quán quân này, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng mới, đã đánh mất khí thế tranh đoạt quán quân không biết chùn bước khi xưa hay không?" Bài viết được đăng tải trên tạp chí Thời đại E-sport.

Kiều Nhất Phàm vừa gấp tờ tạp chí trên tay lại, Cao Anh Kiệt cũng đúng lúc bước vào quán cà phê, tới ngồi đối diện cậu.

Tuy chẳng làm gì cả, nhưng không hiểu sao Kiều Nhất Phàm vẫn có cảm giác chột dạ: "Khụ, Anh Kiệt, à thì..."

"Sao mọi người ai cũng thế này vậy chứ." Cao Anh Kiệt gọi đồ uống với nhân viên phục vụ, sau đó quay sang, "Hiếm lắm Nhất Phàm mới về thành phố B một lần, muốn đi chơi đâu không?"

Kiều Nhất Phàm tranh thủ về thành phố B thăm gia đình trong kỳ nghỉ hè lại lắc đầu: "Anh Kiệt, mình hẹn gặp vì có chuyện muốn hỏi cậu."

Thấy bạn thân đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn, Cao Anh Kiệt cũng bất giác ngồi thẳng người lên: "Chuyện gì?"

"Cậu..." Kiều Nhất Phàm cố gắng tìm cách diễn đạt uyển chuyển, "Cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện không làm đội trưởng Vi Thảo chưa?"

Cao Anh Kiệt ngây người.

Nói xong, Kiều Nhất Phàm cũng tự hiểu lời ấy không hay ho gì: "Đáng ra mình không nên xen vào chuyện này quá mức, nhưng khi trước cậu nói với mình rằng cậu không sao, mình lại càng lo lắng hơn. Mình cứ cảm thấy liệu có phải cậu cho rằng... Đảm nhận vị trí đội trưởng Vi Thảo là chuyện không có lựa chọn nào khác hay không?"

Nếu có thể làm lại, liệu cậu có chọn tiếp nhận trọng trách với Vi Thảo không?

Lúc này, nỗi băn khoăn từng nhá lên trong tâm trí cậu từ rất lâu về trước lại một lần nữa xuất hiện. Cao Anh Kiệt không có cách nào bác bỏ câu hỏi của bạn thân, bởi cậu thật sự chưa từng tự mình lựa chọn sẽ đi trên con đường này. Cách nghĩ ấy khiến cậu đó giờ luôn thừa nhận tất cả mọi điều bằng một tâm lý bị động mà chính bản thân Cao Anh Kiệt cũng không phát hiện ra. Thế nhưng Kiều Nhất Phàm, người đã quen biết cậu từ khi còn ở trại huấn luyện, lại là một người rất tỉ mỉ, cậu ấy có thể phát hiện ra chuyện này chung quy không phải điều quá khó hiểu.

Thấy cậu im lặng hồi lâu, Kiều Nhất Phàm cân nhắc chút rồi nói tiếp: "Thế này đi, Anh Kiệt, mình có một đề nghị."

Mất một lát Cao Anh Kiệt mới thôi ngẩn người: "Đề nghị gì?"

"Đến Hưng Hân đi."

"... Gì cơ?"

"Mình nói là" Bạn thân nhiều năm lúc này đang nhìn thẳng vào mắt cậu, "Đến Hưng Hân đi, hai ta cùng thi đấu."


6.

Cao Anh Kiệt bị câu nói ấy làm cho sốc đến mức hơi nghẹn họng: "Nhất Phàm, cậu... Đang đùa gì vậy chứ?"

Kiều Nhất Phàm lắc đầu: "Mình nói rất nghiêm túc. Gánh nặng cậu phải mang khi ở Vi Thảo quá lớn, tuy nửa sau mùa giải vừa rồi đã đỡ hơn nhiều nhưng mình vẫn thấy lo. Nếu tới Hưng Hân, cậu chỉ cần đánh theo cách cậu muốn, sẽ không phải bận tâm đến chức trách đội trưởng này nọ nữa. Còn tình huống bên Vi Thảo... Thực ra đội ngũ các cậu hiệu tại đã đi vào quỹ đạo rồi, hơn nữa chẳng phải gần đây có tân binh khá có thiên phú mới vào đội sao? Vả lại còn có tiền bối Hứa Bân và tiền bối Lưu Tiểu Biệt, có lẽ cậu không cần quá lo lắng cho tương lai Vi Thảo."

Cậu gõ khẽ đầu ngón tay lên cuốn tạp chí đặt bên cạnh: "Anh Kiệt, hiện giờ cậu có thể lựa chọn, cậu chọn ở lại Vi Thảo gánh vác trách nhiệm đội trưởng hay đến Hưng Hân, cùng mình... Cùng mọi người cố gắng?"

Sau một khoảng im lìm kéo dài, Cao Anh Kiệt gục mặt vào lòng bàn tay, rầu rĩ nói: "Nhất Phàm, chắc chắn cậu đang cố tình."

Kiều Nhất Phàm hỏi: "Cậu nghĩ kỹ chưa?"

Cao Anh Kiệt buông tay, hít một hơi thật sâu: "Không cần phải nghĩ... Nhưng cậu đã nói như thế, vậy thì tớ cũng nghiêm túc trả lời cậu."

"Tớ lựa chọn ở lại Vi Thảo."

Không phải vì quyết định của người khác, cậu lựa chọn ở lại Vi Thảo, chọn gánh vác trách nhiệm đội trưởng bằng chính ý chí của mình.

Cậu cân nhắc thêm một lát, lại bổ sung: "Cảm ơn cậu, Nhất Phàm."

Kiều Nhất Phàm khoát tay, nở nụ cười: "Chuyện mình vừa nói cũng có hơi bốc đồng... Có lẽ hiện giờ Vi Thảo sẽ không rời được cậu đâu, nếu mình thật sự muốn kéo cậu tới Hưng Hân, chắc tiền bối Lưu Tiểu Biệt sẽ tìm tới đánh mình thật ấy chứ."

"... Hình tượng tiền bối Tiểu Biệt trong lòng các cậu rốt cuộc ra sao vậy hả?"



Mùa giải thứ mười ba của Liên minh Vinh Quang, chiến đội Vi Thảo, dùng trọn một năm để hoàn thành toàn bộ quá trình chỉnh đốn, cuối cùng cũng bắt đầu phát huy trình độ mà họ nên có. Đi hết nửa vòng bảng, Vi Thảo liên tục đánh bại các đội mạnh với khí thế như chẻ tre đã đứng đầu bảng tổng sắp.

Đây chắc chắn là cái tát giáng thẳng vào mặt đám truyền thông luôn ca bài ca Vi Thảo đang dần lụn bại mùa giải trước.

Nhưng vẫn có một số bình luận viên nhất quyết không chịu thay đổi lập trường, bọn họ cho rằng chẳng qua Vi Thảo đang ăn may, tranh thủ cướp điểm trong lúc các chiến đội mạnh khác đều đang thay đổi nhân sự, đến nửa sau của mùa giải, khi mà những đội mạnh đều đã khớp đội hình hoàn chỉnh, ưu thế Vi Thảo đang có sẽ mất ngay thôi.

Trên dưới Vi Thảo không ai ý kiến gì đối với những nhận định như vậy mà tập trung hết sức vào việc chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới trong kỳ nghỉ ngắn mùa Đông. Lúc được phóng viên hỏi, đội trưởng Cao Anh Kiệt cũng chỉ thản nhiên chia sẻ rằng cả đội đang tiến hành huấn luyện theo mục tiêu nhất quán, dù tình huống ở các chiến đội khác ra sao, Vi Thảo đều sẽ dốc toàn lực ứng phó.

"Vậy mục tiêu nhất quán mà đội trưởng Cao nói là cụ thể là gì?"

Đội trưởng Vi Thảo mỉm cười trước ống kính.

"Đương nhiên là quán quân."

Mà một chuyện thú vị khác phải đề cập tới chính là trong kỳ nghỉ hè và đợt chuyển nhượng mùa đông, có không ít chiến đội ngỏ ý muốn chiêu mộ tuyển thủ của Vi Thảo về đội mình, trong số đó có cả đội trưởng đương nhiệm Cao Anh Kiệt.

Kiều Nhất Phàm, người đã làm điều này từ sớm, còn gọi điện thoại tới hỏi thăm. Cao Anh Kiệt cũng chỉ có thể cười trừ ứng phó những câu hỏi han ân cần của bạn thân rồi nhất quyết từ chối lời mời.

Những thành viên khác trong đội nhận được lời đề nghị cũng hành động tương tự. Có vẻ một số chiến đội đang cảm thấy rằng khí thế mạnh mẽ của Vi Thảo hiện tại cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chi bằng đánh tiếng với các tuyển thủ sớm một chút, dù hiện tại chưa kéo được người về thì sau này liên lạc lại cũng sẽ có cơ hội. Nhưng đối với các thành viên chiến đội Vi Thảo, trước khi đạt được mục tiêu đã định, những lời mời đó chẳng là gì đáng để họ phân tâm.

"Nhất định chúng ta sẽ giành được quán quân." Đây là khẩu hiệu cả đội đã hô vang trước khi mùa giải bắt đầu.

Không quảng cáo rầm rộ cũng không phản bác những lời phê bình đội ngũ không có quyết tâm cao của cánh truyền thông, các thành viên chiến đội Vi Thảo chỉ khắc sâu ý chí chiến đấu giành quán quân vào lòng mình rồi thể hiện điều ấy trong từng thao tác khi trận đấu bắt đầu.

"Giống như những gì đội trưởng đã làm." Họ nói vậy.


7.

Trải qua một mùa giải giao tranh, hai chiến đội Vi Thảo và Bá Đồ thành công gặp mặt nhau trong trận chung kết tổng. Mà phân đoạn đáng xem nhất của trận này chính là màn đối kháng trực tiếp giữa Vương Bất Lưu Hành trong tay Cao Anh Kiệt và Đại Mạc Cô Yên do Tống Kỳ Anh tiếp nhận từ vị tiền bối đi trước.

Sau ba trận tranh đấu gay gắt, Vi Thảo đánh bại được đối thủ, giành về thắng lợi chung cuộc. Mà đóng vai trò lớn nhất cho chiến thắng này chắc chắn là Cao Anh Kiệt, đội trưởng Vi Thảo. Trong lượt đấu đoàn đội cuối cùng, cậu gần như dùng sức mạnh của riêng mình phá tan chiến thuật vây công mà Bá Đồ dùng để đối phó với cậu, đồng thời tự tay giành về ba điểm đầu người. Dù toàn đội Vi Thảo ai cũng phát huy vượt trình nhưng Cao Anh Kiệt hoàn toàn xứng đáng là MVP.

Trong buổi họp báo sau trận đấu, đội trưởng Bá Đồ, Tống Kỳ Anh, lịch sự khen ngợi đội thủ đánh hay, giành về quán quân là điều không có gì phải bàn cãi; Phía Vi Thảo cũng bày tỏ đối thủ lâu năm thể hiện rất tốt nhưng họ càng xuất sắc hơn. Phóng viên không khai thác được tin tức nào hot nên đành chuyển hướng sang các tuyển thủ khác đang chuẩn bị rời sân khấu trở về phòng chờ, đợi lễ trao giải diễn ra, nhằm góp nhặt chút gì đó.

Thế nên Viên Bách Thanh nhìn một loạt micro đang chĩa về phía mình, trong số đó còn có cái kề ngay bên miệng: "Mấy anh vừa hỏi gì ấy nhỉ... Cảm nghĩ khi giành quán quân đúng không? Được, tôi chỉ có một câu thôi."

Hắn nhìn thẳng vào ống kính, gằn từng tiếng: "Lúc trước những người nói Cao Anh Kiệt không hợp làm đội trưởng chính là các anh, giờ bị vả mặt có đau không?"

Nói xong, hắn gạt phắt mấy chiếc micro đi rồi quay đầu bước nhanh về phía phòng chờ.

Lưu Tiểu Biệt đứng chờ ở góc ngoặt để trốn phỏng vấn liếc nhìn đám phóng viên đang xôn xao rồi quay đầu, đi về phía Viên Bách Thanh: "Xem ra ngày mai chúng ta không chỉ lên tiêu đề đâu mà lên hẳn trang nhất luôn đấy."

Viên Bách Thanh khịt khịt mũi: "Mặc xác bọn họ, tôi đã muốn nói câu đấy lâu lắm rồi."

Lưu Tiểu Biệt vươn nắm đấm, hai người cụng tay một cái: "Đanh đá quá... Nhưng mà nói hay lắm."

Lúc này, bầu không khí vui mừng tràn ngập phòng chờ của Vi Thảo, nhất là mấy cậu nhóc đang hưng phấn đến mức khoa tay múa chân. Mà ở trong góc phòng, Cao Anh Kiệt ngồi một mình, tay cầm chiếc áo khoác của chiến đội Vi Thảo.

Trong tiếng hát hò loạn xạ hết bài này sang bài khác của những người đồng đội, cậu hôn khẽ lên đội huy Vi Thảo được thêu trên áo, sau đó vùi mặt thật sâu vào đội phục.

Nước mắt nhanh chóng thấm ướt điểm màu xanh lục nho nhỏ đó.

Em đã có thể chứng minh rồi.

Cao Anh Kiệt thầm nói với chính mình.

Quyết định của đội trưởng là chính xác.


8.

Một buổi tối nọ sau khi mùa giải thứ mười một kết thúc, lúc đi ngang qua phòng huấn luyện sau khi bàn bạc công việc với quản lý xong xuôi, Hứa Bân bất ngờ phát hiện Vương Kiệt Hi vẫn còn ngồi đó xem re-play trận đấu.

Anh đi qua gọi đội trưởng một câu, đối phương quay lại, thấy anh liền vẫy tay ý bảo cùng xem.

Là trận đầu tiên của vòng bán kết, trận đó thực ra họ đang dẫn trước điểm, không ngờ sau đó lại bị lội ngược dòng. Vương Kiệt Hi cầm bút chỉ vào một nhân vật trong đó, nói: "Theo quan điểm của cậu, cậu thấy trận này Anh Kiệt đánh ra sao?"

Không cần nghĩ ngợi, Hứa Bân trả lời ngay lập tức: "Chắc chắn là biểu hiện cấp thần."

Trận này Cao Anh Kiệt phát huy cực kỳ xuất sắc, thậm chí tỏa sáng hơn cả Vương Bất Lưu Hành của đội trưởng Vi Thảo. Phần bình luận sau trận đấu cũng nhất trí cho rằng trình độ của cậu thanh niên này đã hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn đại thần.

Vương Kiệt Hi gật đầu: "Đúng vậy, điểm hạn chế duy nhất chính là nhân vật của em ấy chưa đủ mạnh, bằng không thì những gì có thể làm được sẽ không bị giới hạn thế này đâu."

Hứa Bân nhìn đội trưởng đội mình, dù hơi do dự nhưng vẫn lên tiếng: "Đội trưởng... Anh vẫn... Thật sự muốn giải nghệ à?"

Đối phương khẽ mỉm cười: "Ban nãy quản lý nói với cậu à?"

Anh gật đầu: "Nhưng tôi thấy không nhất thiết phải gấp như vậy."

Vương Kiệt Hi quay đầu, tiếp tục nhìn re-play trận đấu trên màn hình, chống cằm suy tư: "Nếu nói một cách thẳng thắn, cậu đánh giá sao về Cao Anh Kiệt?"

"Thiên phú của em ấy không có gì phải nghi ngờ cả, nhưng nói thật, với tính cách hiện tại của Tiểu Cao, nếu phải đảm nhiệm vị trí đội trưởng, liệu có khi nào khiến em ấy... Chịu áp lực quá lớn không?"

"Ngay cả cậu cũng nghĩ vậy à." Ma Thuật Sư của Vi Thảo cười khẽ, "Tôi lại cho rằng Anh Kiệt sẽ không vấn đề gì, dù là kế thừa Vương Bất Lưu Hành hay tiếp nhận vị trí đội trưởng."

"Khi trước, vấn đề lớn nhất của Anh Kiệt là thiếu tự tin và dễ bị tình cảm ảnh hưởng nên tôi vẫn luôn không để em ấy gánh vác trách nhiệm quá nặng nề. Nhưng hiện tại..." Vương Kiệt Hi gõ lên màn hình, "Năng lực đã là chỗ dựa đủ vững chắc để em ấy xây dựng sự tự tin, vậy nên vấn đề còn lại là ảnh hưởng từ tôi."

Hứa Bân đã hiểu, gật đầu: "Nói cách khác, đội trưởng muốn giải nghệ sớm để Cao Anh Kiệt trưởng thành phải không?"

"Sớm? Tôi thấy lúc này là hợp lý rồi, chung quy đề vì tương lai của Vi Thảo." Đội trưởng Vi Thảo cười, nói, "Hơn nữa... Lại nói, Hứa Bân, cậu biết nguyên lý của ma thuật không?"

Hứa Bân lắc đầu.

"Từ trước đến nay, ma thuật chưa bao giờ là điều vô căn cứ, chẳng qua nó chỉ đang phô bày một thứ vốn dĩ tồn tại ở hình thức khó tin nhất mà thôi."

"Vậy nên, Hứa Bân, cậu hãy cùng tôi thưởng thức một chút. Có thể nói, sự trưởng thành của một con người chính là ma thuật vĩ đại nhất trên thế gian này."



Mùa giải thứ mười bốn, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Cao Anh Kiệt, chiến đội Vi Thảo thành công bảo vệ ngôi vị quán quân trên sân nhà.

Giây phút hai chữ "Vinh Quang" xuất hiện trên màn hình lớn, tất cả người hâm mộ Vi Thảo đều chìm vào cảm xúc vui mừng khôn xiết. Cảm xúc ấy không chỉ vì chiến đội họ yêu giành được quán quân mà còn bởi vào giờ khác này, Vi Thảo cuối cùng đã thành công vượt qua Gia Thế và Luân Hồi, trở thành chiến đội đầu tiên trong lịch sử Liên minh Vinh Quang có bốn quán quân trong tay.

Mà giữa bầu không khí hoan hỉ ấy, Cao Anh Kiệt, người góp công sáng tạo nên lịch sử này, lại không bộc lộ cảm xúc ra như năm ngoái. Cậu lịch sự nhận lấy chiếc cúp tượng trưng cho quán quân giải đấu từ tay Chủ tịch Liên minh, sau đó nâng cao nó lên trước toàn bộ khán giả tại nhà thi đấu. Trong những tiếng hò reo vang trời, cậu không kích động hay rơm rớm nước mắt mà chỉ mỉm cười nhìn những khán giả sân nhà đang ăn mừng chiến thắng.

Hứa Bân đứng sau lưng, yên lặng nhìn cậu thanh niên rốt cuộc đã có thể vẻ vang sánh vai với Vương Kiệt Hi,

Anh nói rất đúng.

Đội phó Vi Thảo ngẩng đầu, nhìn về phía đội huy được treo cao trên bức tiền đối diện sân khấu.

Anh nói rất đúng, quả thật chúng ta đã được chứng kiến ma thuật vĩ đại nhất trên thế gian này.



9.

Dường như khoảng thời gian sau đó trôi đi rất nhanh.

Lúc tiễn Liễu Phi tới nhà ga, Cao Anh Kiệt mới chợt nhận ra ngay cả Liễu Phi cũng đã đến tuổi giải nghệ. Tuy nói một cách tương đối, thực ra 25 tuổi vẫn được xem là giải nghệ khá sớm, nhưng gia đình cô ấy vẫn luôn thúc giục ổn định thành gia lập thất, đã lần lữa một hai năm cuối cùng cũng không trì hoãn được thêm.

Lúc chờ xe ở trạm dừng, hai người đều không biết nói gì, quanh co chuyện tầm phào một hồi, Liễu Phi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "À chị nói này, đội trưởng không giận chị đấy chứ?"

"Giận gì?" Cao Anh Kiệt không hiểu.

"Thì cái hồi đó." Liễu Phi vuốt vuốt tóc, "Hồi mới vào đội dự bị, chẳng phải chị và đám Tiêu Vân suốt ngày bắt nạt Kiều Nhất Phàm còn gì, hai đứa thân nhau thế, chị cứ tưởng em sẽ để bụng."

"Thật sự không có đâu..." Cao Anh Kiệt cười khổ, nói không chừng chính Kiều Nhất Phàm còn quên chuyện này rồi, nào ngờ đến giờ vẫn còn có người nhớ, "Chị vẫn nhớ cơ à."

Liễu Phi hừ một tiếng, "Đừng có xem thường trí nhớ của phái nữ."

Bình thường trong đội, cô cũng coi như khá quy củ, quyết định giải nghệ rồi mới bất chợt nhớ ra hồi mới vào đội, cô cũng từng tỏ vẻ kiêu ngạo, bề trên của tiền bối. Giờ đối diện với Cao Anh Kiệt, cậu cũng chẳng còn là đội trưởng của cô nữa, vậy nên cũng không cần thiết phải khách khí.

"Hồi đó chị không vừa mắt tính tình của nhóc kia, hay nói thẳng ra thì cả em cũng vậy, cứ thấy hai đứa là chị lại khó chịu." Liễu Phi khoanh tay, mắt nhìn phía trước, "Hồi đó chị còn hay cáu kỉnh, làm gì cũng chỉ cần bản thân vui là được, giờ nghĩ lại mới thấy thật ấu trĩ."

Cao Anh Kiệt nhất thời không biết trả lời sao, chỉ đành đưa tay lần mò trong túi, đồng thời nhìn về phía trước.

"Nhưng về sau..." Liễu Phi cười xòa một tiếng, "Thật sự quá khó tin mà, hồi đó chắc chắn chị không bao giờ tưởng tượng được rằng lúc này chị lại cảm thấy em là một đội trưởng tốt đâu."

Cô nghiêng đầu nhìn Cao Anh Kiệt: "Chị thật lòng cảm thấy em là một đội trưởng vô cùng tốt."

Liễu Phi không phải thành viên duy nhất của Vi Thảo giải nghệ trong hai năm trở lại đây. Mùa giải thứ mười sáu rồi đến mười bảy, Hứa Bân - đội phó Vi Thảo, Thiện xạ Liễu Phi, Trị liệu Viên Bách Thanh đều lần lượt giải nghệ. May mà Vi Thảo kịp thời đề bạt hạt giống mới từ trại huấn luyện và không tiếc chi tiền cải thiện trang bị, cuối cùng cũng bảo đảm được tình hình phát triển của chiến đội.



Mùa giải thứ mười tám vừa kết thúc, rốt cuộc đã đến lượt Lưu Tiểu Biệt.

Vẫn là trạm xe trước cổng, vẫn là tiễn người đi, Cao Anh Kiệt đứng đó, định tính xem rốt cuộc mình đã tiễn bao nhiêu người đồng đội, cứ đếm mãi rồi cuối cùng đành từ bỏ.

Lưu Tiểu Biệt cũng không nói gì, chỉ đeo một bên tai nghe ngơ ngẩn đứng chờ, bên còn lại thì để treo lủng lẳng bên người.

Mấy năm nay, Lưu Tiểu Biệt vẫn luôn đứng trên đỉnh tháp của nghề Kiếm khách, đáng tiếc, thời kỳ đỉnh cao của hắn lại tới trễ, tới sau khi Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên đã giải nghệ. Thế nên rất nhiều người đều cảm thán rằng không thể nhìn thấy hai người đứng đầu nghề Kiếm khách quyết đấu thật sự là một tiếc nuối rất lớn của Liên minh Vinh Quang.

Thế nhưng ai có thể tiếc nuối hơn bản thân Lưu Tiểu Biệt chứ, Cao Anh Kiệt thầm nghĩ.

Hai người im lặng sóng vai suốt hồi lâu, cuối cùng Cao Anh Kiệt lên tiếng, hỏi: "Tiền bối Tiểu Biệt, anh... Có tính toán gì cho sau này chưa?"

Lưu Tiểu Biệt ngẫm nghĩ: "Chắc là sẽ đi đâu đó, du lịch chẳng hạn, có lẽ sẽ ra nước ngoài."

"Xem giải đấu Vinh Quang ở nước ngoài."

"Có lẽ thế..." Lưu Tiểu Biệt hơi cong khóe môi, "Nhưng ai biết trước được điều gì, chưa biết chừng chỉ là đi ngắm cảnh thôi."

Cao Anh Kiệt mỉm cười theo: "Cũng phải."

Cậu nghĩ một lát, lại nói tiếp: "Tiền bối không định nói gì với em trước khi đi à?"

Lưu Tiểu Biệt lắc đầu: "Em đã làm rất tốt rồi, anh không còn gì để chỉ dạy nữa."

Đang nói, xe buýt đã từ từ tiến tới, Lưu Tiểu Biệt đeo tai nghe, sau đó khoác ba lô lên vai, chào tạm biệt: "Anh đi nhé."

Cao Anh Kiệt hét với về phía đối phương câu chào.

Lưu Tiểu Biệt vẫy tay, tiến thẳng về trước chẳng hề ngoảnh lại hệt như một Kiếm khách thực thụ.



10.

Lúc mùa giải thứ mười chín của Liên minh Vinh Quang kết thúc, câu lạc bộ Vi Thảo quyết định quay một đoạn phim kỷ niệm tròn hai mươi năm ngày thành lập. Thế nên Cao Anh Kiệt, đội trưởng đương nhiệm, bận tối mắt tối mũi với việc chụp ảnh này suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng phải tạo dáng ở khắp mọi nơi trong câu lạc bộ.

Đến khi quay những cảnh cuối cùng, Cao Anh Kiệt thật sự sắp mất kiên nhẫn. Nhưng xuất phát từ tính cách luôn ôn hòa, cậu vẫn đứng ngay ngắn giữa sân đấu, chờ khẩu hiệu bắt đầu được hô lên.

Đạo diễn bên cạnh chỉ đạo, "Đội trưởng Cao, anh đứng đó phải có cảm giác đang nhìn về nơi xa, như kiểu nhìn về tương lai của chiến đội ấy." Cậu vừa mắng thầm trong bụng, vừa ngẩng đầy nhìn về phía trước, chợt trông thấy đội huy treo trên bức tường đối diện.

Cao Anh Kiệt bỗng nhớ tới các tiền bối đã tự tay thiết kế nên đội huy này, nhớ đến cả người đã nói cho cậu biết ý nghĩa ẩn sau hình ảnh ấy.

Hiện giờ Cao Anh Kiệt đã hai lần giành được MVP của mùa giải, một giải Ngôi Sao Sát Thương, bốn lần đưa chiến đội bước vào trận chung kết, hai cúp quán quân liên tiếp của giải thế giới.

Em đã làm đủ tốt chưa?

Câu nhìn đội huy đã được sửa chữa lại nhiều lần mà giờ thoạt trông vẫn như với.

Mọi người nhìn thấy em bây giờ sẽ nghĩ sao nhỉ?

Thế rồi cảnh quay này qua ngay trong một lần.

Đạo diễn khen đội trưởng Cao diễn rất đạt, cậu cười trừ nói cảm ơn đã khích lệ.

Về sau, Cao Anh Kiệt được xem đoạn phim hoàn chỉnh. Trong phân cảnh này, cậu đứng một mình giữa sàn đấu, ánh đèn pha chiếu trên người cậu, sau đó ống kính chầm chậm chuyển, đặc tả đội huy trên bức tường đối diện.

Kết hợp với hình ảnh là một đoạn nhạc vang lên.

Chúng ta bước trên còn đường không có điểm cuối

Trên đường không có hoa tươi và những cái ôm

Nhưng chúng ta luôn sánh bước

Cùng nhau vượt qua chông gai, bão táp

Dùng mồ hôi và lòng nhiệt thành

Đúc nên niềm tự hào của chúng ta

Vì Vi Thảo

Vì Vi Thảo

Đoạn nhạc trong phân cảnh này là một bài hát cổ vũ đã được điều chỉnh lại tiết tấu. Bài hát vốn do người hâm mộ viết trước khi Vi Thảo giành được cúp quán quân thứ hai, sau được câu lạc bộ Vi Thảo chọn dùng, còn kéo cả đội đi hát và quay MV, gần như có thể nói là đội ca của Vi Thảo.

Bài hát vốn mang giai điệu vui vẻ, khi ghép vào cảnh này lại được đổi thành nhịp điệu chậm rãi, du dương. Cao Anh Kiệt xem mà lòng bất giác xuất hiện cảm giác bi tráng, cuối cùng tắt cửa sổ trình chiếu đi.

Thế nhưng giai điệu ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu, lặp đi lặp lại duy nhất một câu.

Vì Vi Thảo.

Vì Vi Thảo.



11.

Mùa giải thứ hai mươi mốt kết thúc, Cao Anh Kiệt tuyên bố giải nghệ.

Nếu đặt ở mười năm trước, 30 tuổi mới giải nghệ là chuyện vô cùng hiếm có. Nhưng trong bối cảnh khoa học kỹ thuật phát triển như vũ bão, tuổi nghề của tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang kéo dài đến tuổi 30 không còn là chuyện khó, Cao Anh Kiệt lựa chọn giải nghệ vào thời điểm này chủ yếu là vì người mới mà chiến đội Vi Thảo bồi dưỡng ra cũng đã đến lúc nên trở thành nhân vật chính.

Khi tin tức được công bố, một làn sóng thổn thức dâng lên trên internet, mọi người sôi nổi kể lại bản thân đã chứng kiến Cao Anh Kiệt từ cậu đội trưởng non nớt dần trở thành người đội trưởng dày dặn kinh nghiệm ra sao, còn thuận tiện nhắc lại trận đấu một chọi ba kinh điển. Có người nhiều chuyện còn kéo bài đăng chê bai Cao Anh Kiệt hồi xưa lên, nhiều người hâm mộ mới trông thấy những người nói tính tình Cao Anh Kiệt quá yếu đuối, không đảm đương nổi vị trí đội trưởng, Vi Thảo sớm muộn gì cũng đi theo vết xe đổ của Gia Thế, không khỏi mắng chửi bọn họ hồi đó không biết đã nghĩ cái gì.

Giới truyền thông cũng ra số đặc biệt, nhìn lại quãng đời tuyển thủ của Cao Anh Kiệt. Trong đó có một bình luận viên nhận mình là người hâm mộ Vi Thảo còn múa bút viết nên một bài hồi tưởng bùi ngùi xúc động những năm tháng bản thân cùng Vi Thảo và Cao Anh Kiệt trưởng thành bằng những câu từ cực kỳ văn vẻ.

"Nếu như nói Vương Kiệt Hi là ngọn núi cao không thể vượt qua, vậy có lẽ Cao Anh Kiệt chính là dòng sông uốn khúc chảy trôi, nhìn như êm đềm sóng gợn nhưng nội tâm lại ẩn chứa nguồn năng lượng cực đại. Anh ấy chưa bao giờ dao động vì những lời phê bình, châm chọc của ngoại giới, bởi lẽ sông luôn biết mình muốn chảy về đâu. Trên đời này, những tình cảm dễ dàng bộc lộ ra và những lời nói đâm thẳng vào tim người khác thường dễ được chú ý, nhưng luôn có một vài người tồn tại để bạn hiểu được rằng càng ôn hòa và bình lặng, khoảnh khắc phô bày hết thực lực mới càng rực rỡ, chói mắt."

Về sau, khu chủ để riêng biệt của Cao Anh Kiệt trên diễn đàn lấy một đoạn trong đó đưa vào ảnh nền đặt ở bài đăng ghim trên cùng, câu cảm thán được nói nhiều nhất trong phần bình luận chính là "Quả nhiên, fan nam vẫn là tồn tại đáng sợ nhất trên đời".

Câu lạc bộ Vi Thảo quyết định tổ chức một trận đấu tạm biệt cho vị đội trưởng đáng tôn vinh của họ, trong danh sách mời là hàng loạt cái tên của các đại thần, ngay cả Lư Hãn Văn, đội trưởng Lam Vũ - chiến đội được coi là kẻ thù lâu năm, cũng nằm trong số đó.

Trận đấu tạm biệt đó diễn ra trong bầu không khí rất thoải mái như một nụ cười ân oán. Càng không phải nói thực chất mối quan hệ cá nhân giữa Cao Anh Kiệt và Lư Hãn Văn trước nay vẫn luôn tốt, thế nên khi bắt đầu, hiếm lắm mới thấy sân nhà Vi Thảo hòa nhã vui vẻ mà không cần dùng đến những tiếng dè bỉu để diễn tả sự "quan tâm tận tình" của họ.

Đánh tới trận đoàn đội, rõ ràng mọi người đang chơi trò 1vs1, dù sao hôm nay cũng không cần đánh hết sức, chỉ cần cho nhân vật chính Cao Anh Kiệt nổi bật là được. Nhân vật cuối cùng ngã xuống, trên sân đấu chỉ còn lại một mình Vương Bất Lưu Hành. Sau khi hoàn thành trận đấu, mọi người cùng rời khỏi phòng thi đấu, bắt tay, vỗ vai, hàn huyên vài câu với Cao Anh Kiệt. Đến lượt Kiều Nhất Phàm, người cuối cùng ra ngoài, người bạn thân nhiều năm trao cho cậu một cái ôm thật chặt rồi lập tức rời khỏi sân khấu.

Lúc này, hệ thống chiếu sáng đều đã tắt, chỉ có ánh đèn follow còn chiếu vào giữa sân khấu. Cao Anh Kiệt ngoảnh đầu, cậu thấy có người bước tới từ phía cánh gà. Khi người kia đi đến dưới ánh đèn, tiếng hò hét suýt nữa lật tung nóc nhà thi đấu.

Đội trưởng tiền nhiệm của chiến đội Vi Thảo, Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi.

Mặc dù đã sắp xếp từ trước, nhưng khi bắt tay đội trưởng tiền nhiệm, Cao Anh Kiệt vẫn bất chợt cảm thấy thấp thỏm như năm xưa phải đối diện với Vương Kiệt Hi. Đối phương thấy cậu cứ nhìn mình mãi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở món đồ nơi tay, bèn mỉm cười: "Đây không phải chủ ý của anh."

Thứ Vương Kiệt Hi đang cầm là một chiếc cúp và một mô hình kỷ niệm Vương Bất Lưu Hành.

Cảm giác thấp thỏm trong lòng Cao Anh Kiệt lập tức biến mất, cậu cũng cười: "Thật không biết ban tổ chức nghĩ gì nữa..."

MC bước tới trò chuyện vài câu rồi một đoạn phim ngắn được chiếu lên, cả hai cùng đứng ở một bên sân khấu, nhìn màn hình lớn. Lúc chiếu đến trận Tân Binh Khiêu Chiến hồi Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám, Cao Anh Kiệt ngập ngừng lên tiếng: "Đội trưởng... Thực ra về sau em biết rồi."

Vương Kiệt Hi hơi nhướng mày: "Biết gì?"

"Lúc đó anh cố tình... nhường em."

"Anh còn tưởng em sẽ tiếp tục giả vờ không biết chứ." Đội trưởng tiền nhiệm của Vi Thảo mỉm cười hòa nhã, "Phát hiện ra từ lúc nào?"

"Mùa giải thứ mười hai."

Thời điểm ấy, cậu vừa tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành, gần như nghiền ngẫm, nghiên cứu đấu pháp của Vương Bất Lưu Hành qua những re-play trận đấu suốt ngày suốt đêm. Rồi đến một hôm, cậu bỗng nhớ tới trận khiêu chiến kia và bỗng hiếu hết tâm tư được giấu kín trong đó.

Vương Kiệt Hi hơi ngạc nhiên với câu trả lời này: "Sớm vậy à... Bảo sao."

Anh không nói gì thêm, Cao Anh Kiệt lại tiếp tục: "Đó giờ em vẫn chưa nói nhưng luôn nghĩ phải nói với đội trưởng... Một tiếng cảm ơn."

Ma Thuật Sư ngày trước lại lắc đầu: "Không cần." Anh nhìn về phía người học trò bản thân tự hào nhất, "Anh đã thấy được lễ tạ của em từ lâu rồi."

Đoạn phim chiếu hết, đèn lại được bật sáng. Vương Kiệt Hi vỗ vai cậu, sau đó một mình quay người rời khỏi sân khấu. Hệt như trận Tân Binh Khiêu Chiến mười mấy năm trước, anh để lại cậu đứng một mình, đón nhận những tràng pháo tay và tiếng hoan hô không ngớt.

Lúc kết thúc chương trình, Cao Anh Kiệt cầm mic nói vài câu cảm ơn, sau khi cậu nói xong, đạo diễn hiện trường cho phát bài hát cổ vũ nổi tiếng hết sức phù hợp hoàn cảnh kia. Đèn đều tắt hết, chỉ còn lối đi dẫn tới phòng nghỉ ở hậu trường dành cho tuyển thủ còn sáng đèn - đó là lối cậu sẽ đi khi rời khỏi sân đấu.

Cao Anh Kiệt vẫy tay chào mọi người, vừa đi vài bước, cậu chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng ghế lật lạch cạch. Cậu ngoảnh lại, phát hiện tất cả khán giả trong nhà thi đấu đều đứng dậy, cùng nhau hát bài "đội ca" kia.

Cậu thấy mắt mình nhòe đi, lại vẫy tay thêm một hồi nữa rồi quay người bước vào lối đi dành cho tuyển thủ.

Sau lưng là tiếng hát càng lúc càng vang vọng. Những người vẫn luôn ủng hộ cậu và đội ngũ này đang hát.

Nhưng chúng ta luôn sánh bước

Cùng nhau vượt qua chông gai, bão táp

Vì Vi Thảo

Vì Vi Thảo

Cao Anh Kiệt dừng bước, đưa tay khẽ gạt nước mắt, tiếng hát sau lưng như thoáng ngừng, như chờ mong cậu sẽ ngoảnh lại.

Nhưng cậu không ngoảnh lại nữa, cậu vẫn tiếp tục bước về phía trước, bước về phía ngọn đèn cuối cùng trên lối đi.

END
 

Bình luận bằng Facebook