Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Liễu Phi] Quý nhân thứ năm quay đầu lại

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,153
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

QUÝ NHÂN THỨ NĂM QUAY ĐẦU LẠI
Sản phẩm thuộc project Vi Thảo 2022 - Vi Thảo Thành Nguyên

Tác giả: 三边外
CV: @Phương Khìn Khìn
Editor:
@Quân Y Hoàng


Artist: 秋燁


1.​

Liễu Phi mở mắt khi trời còn chưa sáng.​

Ngày hôm nay chắc sẽ nhiều mây, cô nhìn màn đêm ngoài cửa sổ suy nghĩ. Cũng có thể sẽ mưa, tóm lại chẳng phải là một ngày nắng.​

Giấc mộng ba giây trước thoắt cái đã biến mất khi cô hé mi, chỉ còn nhớ mài mại một màu lục mênh mông tít tắp, hệt như bờ thảo nguyên năm thứ hai tiểu học bố mẹ dẫn cô đến. Khi đó Liễu Phi bện bím tóc hai bên, chỉ tay vào chiếc lều yurt, đọc to những kiến thức viết trong sách giáo khoa cho bố mẹ nghe. Dáng vẻ giả vờ uyên bác giấu sau những lời nói ấy khiến người mẹ cười to khanh khách, còn người bố giơ máy quay ghi lại những giây phút thân thương.​

Liễu Phi biết rõ, tất cả những điều đẹp đẽ kia chỉ là trường giấc mộng, ấy vậy mà cô vẫn muốn mãi mãi đắm mình trong nó.​

Liễu Phi mở cửa sổ. Làn gió đêm tháng mười ở thành phố B lạnh thấu xương, làm cô nhớ tới cái lần cơn rét lạnh ngăn cản mình: Băng Vũ lạnh lẽo tát vào mặt rát buốt. Liễu Phi rùng mình một cái.​

Cô mặc gió lạnh thổi qua khung cửa, chỉ có nửa vầng trăng cách trở ngoài xa kia.​



2.​

Khi mới đến Vi Thảo, Liễu Phi rất hăng hái, tuyên bố phải đánh được thành tích tốt, quyết tâm ấy trở thành cơn ác mộng của mấy nhóc cùng lứa trong trại huấn luyện. Trước mặt là cường độ tập huấn mỗi ngày một cao, thêm cả thành tích đang tăng mạnh của các tuyển thủ chính thức, sau lưng thì có Liễu Phi cùng mùa liều mạng như tam lang.​

Có người hỏi lí do, Liễu Phi chỉ mỉm cười. Còn lí do gì chứ? Ngoài việc muốn ở lại, là một cô gái, ở lại Vi Thảo, ở lại chiến đội quán quân.​

Trong lòng Liễu Phi, hai từ Vi Thảo này còn thiêng liêng hơn cả chiến đội quán quân.​

Không giống Lưu Tiểu Biệt, Liễu Phi được chiến đội đào ra từ trong trò chơi. Vinh Quang cũng giống những trò chơi khác, cũng có bảng xếp hạng. Khi đó Liễu Phi đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng ở khu vực bọn họ. Học sinh trường nội trú chỉ về nhà một tuần một lần, phần lớn thời gian rảnh đám con gái thường xem phim uống trà sữa, hàn huyên tán gẫu, nhắn tin tâm sự.​

Bạn cùng lớp với Liễu Phi khá nổi tiếng trên mạng. Với gương mặt xinh đẹp kèm giọng nói êm tai, những khi rảnh rỗi cô nàng thường lên mạng livestream. Hôm đó Liễu Phi đang ở phòng sửa bài tập, cắn bút vật lộn với đề vật lí, nỗ lực tìm điểm mấu chốt, vừa đặt bút xuống thì nghe thấy giọng nữ ngọt ngào gọi tên cô.​

"Phi Phi, cậu giúp mình với, mình tạ quá."​

Liễu Phi không ý kiến gì, dù sao cô chỉ đang ráng tập trung vào bài tập, chưa nghĩ ra đáp án, cho nên nhận lời đối phương.​

Mỗi một thời khắc con người đưa ra lựa chọn đều dẫn đến sự thay đổi. Giây phút Liễu Phi buông bút đứng dậy đã chứng minh cô nhất định sẽ không cần cầm nó đến trước năm 25 tuổi. Viên Bách Thanh sau khi nghe câu chuyện của Liễu Phi đã nói như thế.​

Quỷ gì, Liễu Phi trắng mắt liếc Viên Bách Thanh, tôi kí tên với viết báo cáo không cần dùng bút à.​

Nhưng Liễu Phi không phải đời sau của gia tộc Vongola, cũng không được thừa kế siêu trực giác, thời điểm đó chỉ là một lần tạm từ bỏ vật lí như thường ngày, đi qua giúp đỡ bạn mình.​

Streamer vừa đồng ý yêu cầu của một fan mới tặng rất nhiều quà, rằng sẽ đánh Vinh Quang cùng đối phương. Nhưng sự thật chứng minh Vinh Quang không dễ chơi, dù fan thề sống thề chết đảm bảo thì cũng không thể kéo streamer vượt phó bản. Trước bờ vực diệt đoàn, nhìn tình hình lệch khỏi quĩ đạo, đồng đội nói chuyện ngày càng gắt gỏng, mình thì tay chân luống cuống không được việc gì, streamer bé nhỏ nhớ tới Liễu Phi... Chắc chắn sẽ có người còn tạ hơn mình, streamer nghĩ thế bèn gọi Liễu Phi tới.​

Phó bản thường ngày Huyệt Động Nhền Nhện, Liễu Phi bắt đầu nổi tiếng, fan của streamer nhìn nhân vật thiện xạ gần như xoay chuyển tình thế, điên cuồng spam 666 trên bình luận trực tiếp. Thường nói mắt fan làm từ kính hiển vi, có người căn cứ vào chuỗi thao tác tìm ra Liễu Phi là đại thần trên bảng xếp hạng, nhất thời âm giọng tăng thêm phần hoà hảo.​

"Đại thần có định đánh chuyên nghiệp không?"​

Vị fan nói muốn dẫn streamer vượt phó bản lúc này đã chuyển thành fan Liễu Phi.​

"Đánh chuyên nghiệp?"​

Liễu Phi liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp phòng khách, một nhà ba người cười tươi như hoa.​

Bố mẹ mở công xưởng ở ngoại tỉnh, mấy năm trước mới bắt đầu trở nên giàu có. Kiến thức văn hoá của đôi phụ huynh không cao, chuyện canh cánh cả đời chính là bản thân ít đọc sách, vì thế từ tận đáy lòng luôn mang kì vọng rất lớn đối người con gái duy nhất Liễu Phi. Bọn họ không muốn cô giống như mình sau này sống trong khổ cực.​

"Không thể."​

"Vì sao thế, đại thần nhất định có thể đánh chuyên nghiệp!"​

"Tôi thấy việc học quan trọng hơn."​

"Ừm ừm, vậy đại thần hãy cố gắng học tập! Dù có ra sao tôi vẫn chính là fan của đại thần, tôi có phải người thứ nhất không thế."​

"Phải."​

Liễu Phi chầm chậm gõ chữ, mặt đầy ý cười. Không rõ là cười chuyện gì, nói chung cô rất vui vẻ. Giống như ngày mưa buồn bực qua đi thì nhìn thấy trời nắng ngoài song cửa, tựa như bồ câu bay lượn đậu lên bờ vai mình, lại như sáng sớm được ăn miếng bánh sandwich mình yêu thích.​

Từ sau lần ấy, hai chữ "chuyên nghiệp" này cứ cuộn chảy trong huyết quản, đi thẳng vào tim, âm thầm lặng lẽ quẩn quanh nơi tâm thức.​

Mỗi ngày gọi điện cho bố mẹ, mấy từ "thi đấu chuyên nghiệp" cứ tràn đến khoé môi. Chỉ cần đẩy một cái nhẹ sẽ truyền qua điện thoại đi thẳng vào tai, nhưng cô mãi chẳng làm nổi cái đẩy ấy.​

Cách để từ bỏ một thứ là nhổ tận gốc rễ của nó. Cô ngừng làm đại thần trên bảng xếp hạng, chọn trở thành một học sinh bình thường, mặc đồng phục rộng thùng thình, không điện thoại, không TV, chỉ có bộ đề luyện thi dài vô tận trong chiếc balo giảm giá đặc biệt 59 tệ cùng mí mắt ngày càng nặng trĩu.​

Trong tiết học lớp 11, lấy chủ đề tương lai, một đề tài rất bình thường, giáo viên chủ nhiệm đọc chữ trên trang trình chiếu PPT, thỉnh thoảng lớn tiếng nhắc nhở ai đó đang ngủ gật.​

"Các em hãy suy nghĩ kĩ càng sau này lớn lên muốn làm gì, đừng suốt ngày sống không lí tưởng, ăn không ngồi rồi, bố mẹ không thể nuôi các em cả đời được." Giáo viên chủ nhiệm nghiêng người nhìn về phía trước, "Bây giờ học không tốt, sau này chắc chắn sẽ sống khó khăn!"​

Liễu Phi đang thẫn thờ nhìn bục giảng bị giọng nói của giáo viên chủ nhiệm đánh thức, sau này làm gì ư? Liễu Phi lược nửa câu sau, lần đầu tiên đối diện với suy nghĩ lớn lên mình muốn làm gì. Cô không thích học cho lắm, chỉ đang giống như những học sinh khác, ở phòng học này chờ đón con đường khó khăn gian nan của năm sau. Cô thích rất nhiều thứ, thích vẽ tranh, thích khiêu vũ, thích đánh đàn, thích ánh nắng, thích náo nhiệt, nhưng chẳng thứ gì cô thực sự kiên nhẫn theo đuổi.​

Chuyện mà mình muốn làm chính là chuyện mình yêu thích. Cô tin là thế, thế cô thích gì?​

Thích chơi game.​

Ý nghĩ nảy lên khiến Liễu Phi giật mình.​

Sao có thể như vậy! Sau đó cô bình tĩnh lại, cũng có thể là thích. Thích những lúc ồn ào lập đoàn cướp boss, thích cảm giác được gọi là đại thần, thích cảm giác được người người vây quanh hò reo.​

Cô vốn là một người bình thường, không có mục tiêu gì đặc biệt, chỉ muốn được thật nhiều người quan tâm và tán thưởng.​



3.​

"Mẹ, con muốn đi thi đấu chuyên nghiệp." Cuối cùng Liễu Phi cũng thực hiện được cái đẩy đó.​

Đầu dây bên kia yên tĩnh, ngay cả tiếng rè rè cũng không có, tựa như rơi vào trường chân không, càng lúc càng phình to, từ từ chèn nghẹt cổ họng cô.​

"Ngày mai mẹ về, ngay mai rồi nói." Khoảng không trống rỗng bị phá vỡ, Liễu Phi lấy lại hơi thở, đột nhiên nhận được dưỡng khí khiến cô hoa mắt chóng mặt, không còn nghe rõ mẹ nói gì nữa, chỉ máy móc gật đầu, dù cho đối phương chẳng nhìn thấy.​

Thời điểm Liễu Phi nhìn thấy mẹ, trời đã hửng sáng.​

"Phi Phi tới đây ăn sáng đi." Bà nồng nhiệt gọi Liễu Phi.​

"Con muốn thi đấu chuyên nghiệp." Liễu Phi cố chấp đứng bên cạnh bàn ăn.​

"Ngồi xuống." Bà thu lại nụ cười.​

"Mẹ, con muốn thi đấu chuyên nghiệp!"​

"Đấu chuyên nghiệp cái gì!" Người mẹ lớn tiếng, việc đó khiến Liễu Phi nhớ tới lúc giáo viên chủ nhiệm gọi các bạn thức dậy, "Mẹ và bố con nằm gai nếm mật cùng con học hành, thành tích của con cũng không quá tệ. Nhà mình chẳng dễ gì có được một sinh viên đại học, vậy mà giờ con nói với mẹ muốn thi đấu chuyên nghiệp!"​

"Chỉ một cái trò vớ vẩn đã khiến con không muốn đi học nữa! Con định để công sức cực khổ của bố mẹ đổ sông đổ biển phải không!"​

"Chơi cái game vớ vẩn đó có tương lai gì sao, chăm chỉ học hành, sau này tìm công việc ổn định mà làm, rồi cưới một người tốt mới là đường con nên đi. Con yên ổn sống hết cuộc đời, mẹ và bố con khi chết mới nhắm mắt được!"​

Vành mắt bà đỏ hoe, mềm giọng, "Phi Phi, bố mẹ vì không học không hành mà chịu vất vả nhiều năm, chẳng dễ gì kiếm được tiền, nên mới muốn con không phải khổ cực, giao thiệp với những người trí thức mới có thể đưa con vào ngôi trường danh giá này."​

Liễu Phi cúi đầu không nói lời nào, đều là những gì nằm trong dự liệu, cô ngẫm nghĩ, "Nhưng thi đấu chuyên nghiệp là ước mơ của con, mẹ chẳng phải nói muốn con đi con đường mình chọn sao." Cô nhỏ tiếng đáp lại.​

"Đó mà là đường đi gì! Chơi game mà tính là đường sao! Con muốn chúng ta tức chết mới mãn nguyện phải không! Mẹ muốn tốt cho con, con không hiểu sao! Hiểu chuyện một chút đi Liễu Phi!"​

"Bố mẹ dựa vào đâu mà nói thi đấu chuyên nghiệp là chơi game chứ!" Liễu Phi lớn tiếng. Cô muốn bày tỏ tình yêu của mình. Cô muốn nói với mẹ, cô từng có quyển sổ ghi chú những trận thi đấu, muốn nói với bà thể thao điện tử là một hạng mục trong thể thao nước nhà, thế nhưng cô biết rõ dù mình có nói ra cũng chẳng thay đổi được gì. Game đã là con quái vật hung ác ăn sâu vào tiềm thức con người.​

"Thi đấu chuyên nghiệp có thu nhập rất cao." Sau cùng cô chỉ thốt ra được một câu như vậy, đa số mọi người đều sẽ quan tâm đến thu nhập.​

"Gia đình chúng ta không thiếu tiền, nhà máy sau này sẽ là của con, con cứ ngoan ngoãn học hành là được." Bà nhẹ giọng nói, "Từ hôm nay mẹ sẽ không đi nữa, khi nào con thi đại học xong thì mẹ đi. Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền quản lý con."​

Chìa khoá vặn chốt, cũng khoá lại giấc mộng của cô.​



4.​

"Phi Phi vậy cuối cùng làm sao chị đi đánh giải được vậy?" Học viên thiện xạ hỏi Liễu Phi, người giờ đã trở thành tiền bối.​

"Sau khi thi đại học, trưởng thành, tự cầm thẻ căn cước của mình tới chứ còn sao nữa, sang hướng bên phải một ô." Liễu Phi ra hiệu cho nhóc thiện xạ.​

Cô cười khép lại cửa trại huấn luyện. Lúc trước đến báo danh nào có nhẹ nhõm như vậy, nhưng tất cả đều đã qua rồi.​

Năm trước Vi Thảo đón thêm một nhóm người mong muốn thi đấu chuyên nghiệp. Lưu Tiểu Biệt tốc độ tay xuất sắc, Viên Bách Thanh chuyên chơi nghề trị liệu. Năm nay lại tới thêm một Cao Anh Kiệt còn xuất sắc hơn.​

Vi Thảo hai lần đoạt quán quân hiện rất nổi tiếng, dù cho năm trước bị Lam Vũ cắt đứt mạch thắng. Có lẽ là vì hướng về Ma Thuật Sư, hoặc là Thần Trị Liệu, dù sao cũng không có chỗ cho Liễu Phi nói chuyện.​

Trên Weibo và diễn đàn cười cợt cô không ngừng, nói cô chiếm mất suất mà kĩ năng chẳng tốt, nếu không phải vì cô là nữ thì ai sẽ giữ cô ở lại, tệ hơn nữa là nói cô dùng thân thể để vượt lên. Những chuyện dối trá cứ lan truyền ra ngoài một cách kì quái, nói không để tâm là giả, nhưng cũng chẳng cách nào ngăn cản được chúng. Nếu đã không thể ngăn lời bàn tán, vậy bản thân chỉ có thể càng phản kháng hơn.​

Cô ép mình phải trưởng thành, ép mình phải trở nên cứng rắn, ép mình phải hiểu thấu đáo chuyện mình không am tường, cô trở nên không giống với chính cô.​

Cô cho rằng làm thế sẽ ngăn được những lời bịa đặt về năng lực, nhưng chưa từng nghĩ tới đó chỉ là một cái vỏ bọc trong suốt, tự lừa dối mình, lộ rõ sự yếu đuổi sâu bên trong.​

Ngôi Sao Tụ Hội là thời điểm cô trông đợi nhất, cũng căm ghét nhất. Vị trí xếp hạng như đang hét lớn bên tai cô: Mày không thể đâu Liễu Phi, mày không thể!​

Cô sợ hãi, cô muốn lùi lại, muốn có ai hét lên, mình là một cô gái, một cô gái yếu đuối, một cô gái cần được săn sóc. Nhưng điều đó không thể, không phải chỉ người ngoài không đón nhận vì điều đó, ngay cả bản thân cô cũng sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.​

Cô từng muốn gọi điện cho bố mẹ, nhưng cô ngang bướng cho rằng gọi chính là nhận thua, là nói với bố mẹ mình không thể làm được, mình đã sai lầm.​

Đêm khuya cô mở Weibo, lướt qua từng bài đăng gắn nhãn tên mình, nhìn thấy những lời bênh vực khiến cô rất vui vẻ. Cô là một người bình thường, chỉ muốn nghe những lời tán dương, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được theo đuổi. Chẳng có gì phải xấu hổ khi nói, cô lệ thuộc vào loại cảm giác này, nếu không xem những bài đăng ủng hộ mình trước khi đi ngủ, cô sẽ bị ác mộng quấn lấy.​

Người đầu tiên nhận ra tình trạng này của cô không phải Vương Kiệt Hi, cũng không phải Phương Sĩ Khiêm, cũng chẳng phải tuyển thủ cùng kì nào, mà là bác gái phục trách gian số hai của nhà ăn câu lạc bộ.​

Gian số hai ở nhà ăn chuyên cung cấp đồ ăn vặt, đủ loại từ bắc chí nam. Nghe nói bác gái múc cơm là chị gái của mẹ của bảo vệ ngoài cửa chính Vi Thảo, gần nhà không có công việc gì nên đến Vi Thảo làm người phát cơm. Ngày thường bà vẫn hay nói mấy đứa cũng giống con của bác vậy, còn dám cắt giảm Coca-Cola của Vương Kiệt Hi, ngăn Phương Sĩ Khiêm đang cố ăn vặt, có thể xem là người bí ẩn quyền lực nhất.​

Người quyền lực gọi Liễu Phi lại, trộm đưa cô một que kẹo, là kẹo mút ngân hà.​

Liễu Phi dở khóc dở cười nhìn bác gái múc cơm, bác gái cũng không nói gì thêm. Người phụ nữ đứng tuổi kéo cổ tay Liễu Phi, nhét gói kẹo đóng gói xinh xắn vào tay cô, "Tiểu Phi à, cháu bác nói ăn kẹo sẽ giúp vui vẻ hơn. Áp lực của các con quá lớn, buổi tối nghỉ ngơi không đủ. Con trai bác cũng làm nghề này, nhưng không còn cách nào cả, mọi thứ đều do bản thân mình lựa chọn."​

"Đã là tự mình lựa chọn tiếp tục, thì khó cũng phải đi, cuộc sống bây giờ có gì không khó khăn đâu chứ."​

Một câu nói cũ mèm, kẹo mút ngân hà thì khó ăn, chẳng chút ngọt ngào, ăn vào cũng không thấy vui vẻ hơn, Liễu Phi ngậm que kẹo nghĩ suy. Vạt nắng phủ lên người cô một lớp vàng kim.​



5.​

Vương Kiệt Hi giải nghệ, Cao Anh Kiệt lên ngôi.​

"Trông thật giống thay hoàng đổi đế." Liễu Phi cười khanh khách.​

Nụ cười Cao Anh Kiệt vẫn mang nét ngại ngùng, trong thoáng chốc mọi thứ như trở về mùa giải thứ tám. Người thiếu niên khi ấy vừa bước chân vào giới chuyên nghiệp, chưa từng trải qua sự vùi dập của xã hội, cũng chưa từng đối phó với chiêu trò phóng viên. Đôi khi Liễu Phi thấy Cao Anh Kiệt khổ sở quá thì sẽ đến giúp cậu một tay, đối đáp qua loa với các phóng viên phỏng vấn trực tuyến.​

Hiện tại Cao Anh Kiệt không cần Liễu Phi giúp đối phó với phóng viên nữa. Cậu có thể đưa ra câu trả lời không thể bắt bẻ được, còn giúp Liễu Phi chặn những đề tài chưa từng thay đổi nhiều năm qua từ các phóng viên. Nói thẳng ra thì chính là kĩ thuật không xứng với Vi Thảo.​

Tốt thật đấy, Liễu Phi nghĩ nghĩ, sau đó cô nghiêm chỉnh chấp tay, "Xin mời bệ hạ nhận ngọc tỉ."​

Cao Anh Kiệt cũng cười, làm một động tác tay giữa không trung, "Trẫm sẽ là một minh quân."​

Viên Bách Thanh đứng một bên quay lại cái "lễ đăng cơ" giản đơn này, gửi cho Vương Kiệt Hi.​

"Tốt lắm, sau này cậu sẽ là một sử quan."​

Vương Kiệt Hi nói.​

Viên Bách Thanh ừ một tiếng.​

Nhóm nội bộ Vi Thảo thời gian đó trở thành một bộ phim cung đấu. Hoàng đế Cao, thượng thư Liễu, sử quan Viên, hầu cận Lưu, hộ vệ Lương,... Liễu Phi nhìn nickname của nhóm mà cười phớ lớ, gửi ảnh chụp màn hình cho Tô Mộc Tranh.​

Liễu Phi và Tô Mộc Tranh không giống nhau, một bình thường một toả sáng, nếu nói tới điểm chung, ắt hẳn là hai người cùng chơi hệ súng. Trong Liên minh bọn họ có thể tính là quan hệ tốt, Liễu Phi và Tô Mộc Tranh sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị đặt chung một chỗ, nhưng các cô thân thiết tới mức có thể đổi quần áo cho nhau.​

Mùa giải này Tô Mộc Tranh cũng dự định giải nghệ, trước khi giải nghệ cô nói Liễu Phi đừng đau lòng, cô đang đi tìm ý nghĩa cuộc sống. Liễu Phi cũng cười, cô nói muốn cùng Tô Mộc Tranh tìm nó.​

Vì vậy Tô Mộc Tranh là người đầu tiên biết chuyện Liễu Phi dự định giải nghệ, sớm hơn Vi Thảo những một tiếng đồng hồ.​

"Em giải nghệ, vậy hai chúng ta cùng đi tìm ý nghĩa cuộc sống đi."​

Dòng chữ 'đang nhập' hiện rất lâu trên khung trò chuyện. Cuối cùng Liễu Phi chỉ nhìn thấy vài chữ kia, cô biết đó là sự dịu dàng của Tô Mộc Tranh.​

"Tất nhiên rồi, tụi mình đi biển Hoa Đông trước, sau đó đi thăm Vạn Lí Trường Thành, Tây Hồ, Diêm Hồ, tức chết đám người kia luôn."​

Tô Mộc Tranh yên lặng nhìn khung trò chuyện, cô nghĩ, có lẽ Liễu Phi vẫn chưa thoát khỏi lớp vỏ bọc trong suốt kia.​

Sự trưởng thành của Cao Anh Kiệt giúp cô ngăn được phóng viên, cũng buộc cô phải khoát lên người lớp vỏ trong suốt với màu sơn bảo vệ, thế nhưng cô gái bên trong lớp vỏ ấy vẫn như thế, không hề thay đổi.​

Tin tức giải nghệ của Liễu Phi được công bố lúc kì nghỉ kết thúc. Khi đó ánh mặt trời rực rỡ, tựa như buổi sáng ngày cô bước chân vào Vi Thảo, ánh nắng sau những ngày mưa tầm tã.​

Phóng viên đến ngày hôm ấy đều rất ôn hoà. Dù sao cũng là giải đấu cuối cùng còn được nhìn thấy cô gái này, viết bài mùi mẫn sẽ dễ chịu hơn là đâm thọt.​

Mái tóc Liễu Phi hiếm khi xoã xuống, nó cũng không dài, chỉ vừa qua vai mà thôi. Cô đánh phấn mắt lấp lánh, tô điểm thêm hai chiếc khuyên tai.​

Phóng viên hỏi chuyện gì làm cô cảm thấy vui vẻ nhất, có gì muốn nói với fan không. Liễu Phi trả lời từng câu một.​

"Xin hỏi cô Liễu Phi, nhiều năm qua có hối hận khi chọn đi con đường này không?"​

Liễu Phi nghe thấy câu hỏi liền ngẩn người, hệt như nhiều năm trước trong tiết họp lớp, giáo viên chủ nhiệm hỏi những câu bình thường nhưng lại đánh thẳng vào tim cô.​

"Có." Liễu Phi khôi phục tinh thần, "Đương nhiên đã từng. Tôi từng thấy trên Weibo và diễn đàn những đánh giá lẫn suy diễn không thể chấp nhận nổi về mình. Khi vượt quá sức chịu đựng, tôi rất muốn gọi điện thoại cho bố mẹ, cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, từng nghĩ vì sao mình bị đối xử như thế. Thế nhưng cảm giác khi mở mắt, nhìn thấy mình còn ở kí túc xác Vi Thảo..."​

"Khi ấy tôi đã nghĩ, hoa trên cửa sổ còn đang chờ tôi chăm sóc, cơm ở nhà ăn tôi vẫn chưa ăn đủ, nghe mấy người Viên Bách Thanh líu ra líu ríu rất vui tai, tôi đã quen làm việc và nghỉ ngơi ở nơi này, vậy thì sao tôi phải rời đi?"​

"Kiên trì đến hiện tại, tôi cảm thấy mình không thể kiên trì thêm được nữa. Chẳng phải đôi tay tôi hối hận khi thi đấu chuyên nghiệp, mà là tôi không có cách nào cống hiến cho Vi Thảo, tôi vốn không sánh bằng đội trưởng Cao, trong trại huấn luyện cũng có tuyển thủ thực lực cao hơn tôi, vậy vì sao tôi không có kĩ thuật tốt lại chiếm suất của người khác chứ?"​

"Tôi chưa bao giờ hối hận khi gia nhập Vi Thảo, chưa bao giờ hối hận khi thi đấu chuyên nghiệp."​

"Đây là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng làm trong quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời tôi."​



6.​

"Tuy khá là kiểu cách, nhưng hôm đó Liễu Phi khiến phóng viên bối rối lắm đấy."​

Viên Bách Thanh mở khung trò chuyện nhắn cho Vương Kiệt Hi.​

"Đẹp lắm."​

Vương Kiệt Hi trả lời.​

"Cũng không hẳn, hôm đó dưới Weibo em ấy đầy người gào em ấy đừng đi, em ấy còn nói sao giống khóc tang quá."​

Viên Bách Thanh xúc động nhìn màn hình, ngày ấy phóng viên chụp ảnh Liễu Phi rất đẹp, đẹp hơn cô tự chụp chính mình nhiều.​

Anh mở Weibo, thuận tay mở trang cá nhân của Liễu Phi. Cô gái nhỏ theo Tô Mộc Tranh đến thảo nguyên Hulunbuir rộng lớn. Hai người giơ chữ V với máy ảnh, làm mặt xấu, chẳng còn giữ hình tượng lúc ở trong Liên minh. Ảnh chụp thế nào cũng hài lòng, dưới bình luận toàn tiếng hô nữ thần thay đổi rồi.​

Viên Bách Thanh mở album, gửi tấm ảnh mới nhất trên Weibo Liễu Phi (có hai cô chú trung niên đứng cạnh cô) và tấm ảnh giải nghệ ngày đó phóng viên chụp gửi cho Vương Kiệt Hi. Đây là chức trách của người làm sử quan như anh. Hoàng đế Cao giờ vẫn là Hoàng đế Cao, hầu cận Lưu vẫn còn là hầu cận, sử quan Viên vẫn tận tuỵ chiến đấu ở tuyến đầu, mặc dù thượng thư đã đổi họ Ngô, nhưng Vi Thảo luôn là Vi Thảo ấy. Tiểu Liễu người đã từ quan giờ đã có cuộc sống mới, những người còn lại vẫn phải cố gắng chiến đấu tranh giành thiên hạ.​

Anh kết hợp từng chữ, Thượng thư Liễu của Vi Thảo.​

Lúc này Liễu Phi đang ở tỉnh khác mở cửa sổ, để gió đêm vờn qua gương mặt, ánh trăng rọi vào khung cửa.​



7.​

Liễu Phi giải nghệ, giải nghệ sau khi kiếm được một khối tiền kếch xù, ngoại trừ việc bản thân vẫn còn độc thân sau hơn 20 năm lăn lộn bên ngoài.​

Việc này khiến bố mẹ Liễu Phi không vừa lòng. Con gái lớn nhà mình kiếm được tiền, tuổi vẫn còn trẻ, không có thói xấu gì, còn là người nổi tiếng, sao lại không có đối tượng nào?​

Chơi game? Chơi game thì sao chứ, chơi game đâu có cản trở ai đâu nào, con gái tôi chơi game vẫn trưởng thành khoẻ mạnh đó thôi.​

Bố mẹ Liễu Phi không vui, rất không vui. Bọn họ quyết định để Liễu Phi đi xem mắt.​

Là một thanh niên tốt thế kỉ 21, Liễu Phi dâng câu chuyện đau khổ này cúng mọi người trên Weibo một trận cười. Giải nghệ đã lâu, anti đã sớm đổi mũi công kích, mấy tài khoản còn lại không phải bot thì chính là fan thực sự.​

Nhưng cô chẳng bao giờ nào ngờ rằng chính Weibo đã viết nên kết thúc của câu chuyện này.​

Người cô xem mắt là fan của cô, nghe nói đã yêu thích cô từ khi còn lang bạt trong game.​

Cái gọi là cảnh giới tối cao của việc theo đuổi thần tượng chính là cưới được đối phương. Vị fan này vừa nhìn đã biết là một thanh niên đầy lí tưởng và hoài bão.​

Một năm rưỡi sau đó, Weibo của Liễu Phi đăng một tấm ảnh chụp chiếc nhẫn, chỉ chú thích vỏn vẹn mấy chữ: Kết hôn.​

Lầu một là ID của fan ruột: Sẽ thật tốt với em.​

Vừa nhìn đã biết chính là nhà trai.​

Lầu hai là một người nổi tiếng trên mạng: Không ngờ luôn nha, tui không chỉ là cá koi may mắn mà còn là bà mai.​

Từ lầu ba trở đi là một loạt các tuyển thủ Vi Thảo và người quen trong Liên minh. Bọn họ cười hi hi ha ha chúc phúc cho Liễu Phi, cùng nhau pha trò, trong nháy mắt cô đã trở thành vị đại thần xuất hiện nhiều nhất trên Weibo.​

Người đang định giải nghệ Viên Bách Thanh gửi ảnh chụp màn hình cho Vương Kiệt Hi, nhìn nè, thượng thư đầu tiên của chúng ta đang sống rất tốt.​

"Ngay cả Liễu Phi cũng gả đi rồi! Vương đội bao giờ anh mới có đối tượng!!!"​

Viên Bách Thanh gửi tin nhắn thoại đầy tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.​



8.​

Người thứ nhất quay đầu vì Liễu Phi chính là bố mẹ. Họ đưa tay muốn kéo lên Liễu Phi vừa ngã xuống, và cô đã tự mình đứng dậy.​

Người thứ hai quay đầu là bà nội. Bà xoa dịu bố mẹ đang tức giận, để Liễu Phi đến trại huấn luyện nơi bản thân hằng mong muốn.​

Người thứ ba quay đầu là bác gái phụ trách gian số hai ở nhà ăn, người đưa cho Liễu Phi một que kẹo. Từ đó Liễu Phi nhìn thấy rất nhiều buổi sớm mai của Vi Thảo.​

Người thứ tư quay đầu là các đồng đội Vi Thảo, những người vì Liễu Phi mà ngăn cản mánh khoé chiêu trò. Liễu Phi tách mở lớp vỏ trong suốt luôn bao bọc lấy bản thân.​

Mà cuối cùng Liễu Phi phát hiện, người vẫn luôn quay đầu lại kì thực là chính mình.​

Sẽ không ai vì ta mà quay đầu mãi.​

Ngoại trừ chính bản thân ta.​


END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook