Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Mùa 6] Các Anh Trai Tửu Lượng Kém Của Liễu Phi

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
CÁC ANH TRAI TỬU LƯỢNG KÉM CỦA LIỄU PHI
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2022 - Vi Thảo Thành Nguyên

Tác giả: 忘忘陌颜
CV: @Huyenanh0901
Edit: Cú mèo

*****
Liên quan tới vấn đề tửu lượng, người khác cảm thấy lứa ra mắt mùa 6 sẽ uống rất được, nhưng thực lứa mùa 6 đều biết, tửu lượng kém không phải chỉ có một chút.​
Ngôi Sao Tụ Hội lần này Vi Thảo là chủ nhà, Liễu Phi từ sớm đã nhắn cho nhóm 2 nói muốn tụ tập ăn uống, những người khác đều đã đồng ý, Chu Hiệu Bình nói Vu Phong lúc cậu uống rượu phải kiềm chế một chút, tôi đây không sức khiêng cậu về đâu, người khác xếp hàng spam một loạt ha ha ha, đúng, trong nhóm này tửu lượng của Vu Phong là tệ nhất.​
Vu Phong không quan tâm, nói ai cần cậu khiêng chứ, tôi muốn cho Tiểu Viễn tới đón tôi, quần chúng lại xếp hàng spam một loạt chậc chậc chậc, Vu Phong thích Trâu Viễn là điều người qua đường nào cũng biết, chỉ có Trâu Viễn không biết, Vu Phong nói sợ sẽ dọa cậu. Lúc Luân Hồi thi đấu với Bách Hoa, Giang phó của Súng Vương mỗi lần chạm mặt Vu Phong, đều ôm chầm lấy Chu Trạch Khải mỉm cười nói Vu đội anh không được à, sao vẫn còn chưa giải quyết xong Trâu phó vậy? Chu Trạch Khải nhìn nhìn đội phó nhà mình, rồi lại nhìn Vu Phong sắc mặt cực kỳ khó coi, gật đầu với Trâu Viễn, kiên định nói một câu "Ừ".​
Trâu Viễn: ?​
Trâu Viễn khó hiểu hỏi Vu Phong Giang Ba Đào đang nói cái gì, Vu Phong trong lòng phát điên, hận không thể lập tức đẩy cậu vào tường nâng cằm cậu và nói lão tử thích em lâu lắm rồi! Nhưng không thể, nếu hắn làm như vậy Trâu Viễn tuyệt đối sẽ bị dọa sợ, Trâu Viễn không giống Chu Trạch Khải. Hắn chỉ có thể thở dài sờ đầu Trâu Viễn nói Tiểu Viễn ngoan không cần để ý tên tâm bẩn đó, anh ta đang cố chia rẽ sức chiến đấu của chúng ta, Trâu Viễn khó hiểu chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói ừ, em nghe lời anh Phong.​
Chết lạc đề rồi, Vu Phong mỗi lần uống rượu đều cố gắng kiềm chế để không quá khó coi, nhưng lần này lứa mùa 6 gặp nhau, hắn không quan tâm mấy thứ này nữa, dù thế nào đều đã quen biết, có khó coi đến mấy cũng không sao.​
Hôm nay nhóm người liên hoan này lại uống nhiều rồi, tửu lượng của những người khác không mạnh bằng Vu Phong, chỉ có Liễu Phi là bình thường nhất, bởi vì không ai cho cô uống rượu, Liễu Phi đành phải thôi, an tĩnh ngồi nhìn đám người này mời nhau uống.​
"Anh Phong năm nay vẫn không dẫn đội phó đến, phạt một ly!" Lữ Bạc Viễn đứng dậy nói với Vu Phong.​
"Tiểu Giang có người nhà, cũng nên một ly!" Chu Diệp Bách đứng dậy nói với Giang Ba Đào.​
"Anh Bân đến giờ vẫn không có tin tức, cũng phải phạt!" Chu Hiệu Bình đứng dậy nói với Hứa Bân.​
Quần ma loạn vũ, vốn tửu lượng đều đã kém, bước chân lập tức liền liêu xiêu, Liễu Phi muốn gọi người đưa bọn hắn về, Hứa Bân vung tay lên, nói về cái gì mà về ca đây không dễ gì mới có một bữa tụ tập tiếp tục quẩy thôi!​
"Let 's paty!" Đỗ Minh gào to.​
Thật xấu hổ, Liễu Phi ôm mặt đi ở phía sau.​
Đến phòng karaoke, lại gọi bia, Liễu Phi vẫn bị quát lớn không cho uống, Liễu Phi hết cách rồi, định hát, Hứa Bân đã say nghiêm túc ngồi bên cạnh cô.​
"Phi Phi, em có biết."​
Phiền muốn chết, Liễu Phi tránh ra chỗ khác, Hứa Bân một khi đã say thì rất thích hát, hơn nữa còn là mấy bản tình ca đau khổ da diết.​
"Người yêu em nhất là anh, sao em lại đành lòng để anh buồn ~" Hứa Bân hát trong tiếng than thở khóc lóc, giống như là hắn đang bị tổn thương.​
"Lúc em cần anh nhất anh lại ra đi không lời từ biệt, anh Bân đừng quá đau buồn, em yêu anh!" Chu Diệp Bách cùng hắn đối hát với nhau đến khàn cả giọng.​
"Diệp Bách!"​
"Anh Bân!"​
Đồ khùng, Liễu Phi ngồi ở trong góc, mặt không cảm xúc cắn hạt dưa.​
Giang Ba Đào say rồi thì lại rất yên tĩnh, hắn rất nghiêm túc nhìn đám người ngồi bên cạnh, "Hôm nay các bạn nhỏ muốn nghe chuyện gì nào?"​
"Thầy ơi con muốn nghe chuyện Hồ Lô đại chiến xà tinh!" Lữ Bạc Viễn giơ tay.​
"Không! Con muốn nghe Na Tra nháo hải!" Chu Hiệu Bình giơ hai tay.​
"Đều cút hết đi! Con muốn nghe chuyện Súng Vương!" Ngô Khải vẻ mặt rất hung dữ.​
"Không cần đánh nhau, thầy đều kể hết, hôm nay thầy kể chuyện Na Tra đại chiến Hồ Lô."​
"Còn Súng Vương đâu ạ!"​
"Súng Vương là cho cậu kêu à! Cậu có phải muốn cướp Tiểu Chu nhà tôi hay không!" Giang Ba Đào đột nhiên kích động, "Móa ló! Có phải muốn giành Tiểu Chu với tôi không!"​
"Ai thèm chứ! Tôi có Tiểu Minh! Tiểu Minh! Ủa Tiểu Minh đâu rồi?" Ngô Khải quay đầu, Đỗ Minh gục từ sớm, tiếng gào khóc của Hứa Bân cũng không ảnh hưởng đến hắn.​
"Tôi cho cậu biết! Tiểu Chu không thể đi theo cậu! Phải đi theo tôi!" Giang Ba Đào vỗ bàn một cái, ma vương Giang Pi Pi bắt đầu đứng dậy, "Ai cũng đừng hòng chia cách chúng tôi!"​
"Muốn đánh nhau không!" Ngô Khải cũng không sợ hắn, lập tức đứng lên.​
"Thầy ơi không cần đánh nhau, bé muốn nghe kể chuyện." Lữ Bạc Viễn cùng Chu Hiệu Bình bật khóc.​
Ngu ngốc, Liễu Phi ăn hạt dưa cảm thấy hơi khát, khui một chai bia.​
Vu Phong say rồi thì lặng lẽ ngồi trên sô pha, bắt đầu ấp ủ tâm trạng, sau đó gọi điện thoại cho Trâu Viễn.​
"Anh Phong? Sao thế?" Trâu Viễn nghe điện thoại.​
"Tiểu Viễn, anh nói cho em biết." Vu Phong bắt đầu khóc nức nở, "Có người bắt nạt anh QAQ."​
"Anh Phong anh đừng khóc mà, xảy ra chuyện gì anh từ từ nói." Trâu Viễn sợ rồi, Vu Phong vậy mà khóc nhè mách chuyện với cậu?!​
"Ừ, là thế này này, anh không phải là không ăn cay được sao." Vu Phong hít hít mũi, "Bọn họ lại bắt anh ăn cay, bánh gạo cay! Thật là đáng sợ!"​
"......" Trâu Viễn không muốn nói chuyện, thầm nghĩ sao không cay chết anh đi, "Sau đó thì sao?"​
"Cay lắm, anh trốn đi nhưng bọn họ vẫn đang tìm anh, muốn bắt anh tiếp tục ăn" Vu Phong bắt đầu khóc, "Tiểu Viễn cứu anh!"​
"Ồ, em lập tức đến cứu anh, em cúp máy đây." Trâu Viễn đã xác định được Vu Phong say rồi, thầm nghĩ bình thường có ép hắn ăn cay như thế sao?​
"Đừng cúp đừng cúp, anh muốn nghe giọng của Tiểu Viễn, nghe thấy giọng của Tiểu Viễn anh sẽ không sợ, Tiểu Viễn gọi tên anh đi có được không, Tiểu Viễn ~" Vu Phong bất ngờ làm nũng.​
Trâu Viễn bối rối nhìn điện thoại, cậu tưởng tượng nét mặt Vu Phong lúc nói câu này, không khỏi run bắn người, nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn tiếp tục an ủi Vu Phong.​
"Được em không cúp, anh Phong còn gì muốn nói không."​
"A hi hi Tiểu Viễn là tốt nhất, Tiểu Viễn hát cho anh một bài có được không ~ "​
Đậu móa! Hát cái đầu anh! Trâu Viễn không nhịn chửi tục trong lòng, cậu yên lặng hồi lâu mới làm cho bản thân bình tĩnh lại, thầm nghĩ lần sau tuyệt đối không thể để cho Vu Phong một mình ra ngoài, lần này không biết say thành cái quỷ gì nữa.​
"Tiểu Viễn? Tiểu Viễn không quan tâm đến anh, hu hu hu Tiểu Viễn quan tâm anh anh sợ lắm." Vu Phong càng lúc càng có bệnh, Trâu Viễn thật sự muốn bay tới tát cho một phát.​
"Vu Phong, anh có còn muốn em tới cứu anh không!" Trâu Viễn muốn đánh người.​
"Muốn."​
"Vậy ngủ đi, tỉnh dậy rồi em liền đến cứu anh."​
"Được, anh ngủ, nhất định phải cứu anh đó hức."​
"Nhất định, ngủ đi."​
"Ừm!"​
Không cách nào nhìn thẳng, Liễu Phi ôm mặt nhấn dừng ghi âm, định gửi vào trong group.​
Liễu Phi nhìn này cả đám khùng khùng điên điên đều đã gục xuống, cô đứng dậy mở đèn, khui một lon bia chụp hình tự sướng, background là xác chết khắp nơi.​
Liễu Phi: Mời các anh trai ngốc của tôi cạn ly!​
Sau đó Liễu Phi gọi điện thoại gọi Chu Trạch Khải Trâu Viễn Vương Kiệt Hi tới, Hứa Bân lúc ngủ vẫn còn lẩm bẩm hát, Chu Diệp Bách ngủ rất sâu, mí mắt Vương Kiệt Hi giật giật, anh cho rằng Hứa Bân có thể quản Chu Diệp Bách một chút, cũng không ngờ tới Hứa Bân đã tự mình say thành bộ dạng này.​
"Liễu Phi, hai người bọn hộ đã uống bao nhiêu?" Vương Kiệt Hi nhìn thấy Liễu Phi là bình thường thở ra một hơi, nếu Liễu Phi cũng uống say, anh bây giờ có thể làm Hứa Bân tỉnh lại rồi mắng cho một trận.​
"... Anh Bân cũng đã bắt đầu hát rồi."​
Tật xấu này của đội phó nhà mình Vương Kiệt Hi có biết, anh bất lực đỡ Hứa Bân dậy, để cho Cao Anh Kiệt đỡ Chu Diệp Bách, Chu Diệp Bách đột nhiên hét lên: "Anh Bân em yêu anh!"​
Cao Anh Kiệt lập tức bị dọa sợ, cậu sợ hãi nhìn Chu Diệp Bách và Hứa Bân, Liễu Phi cạn lời nhìn Chu Diệp Bách, vội vàng an ủi Cao Anh Kiệt.​
"Không có gì đâu, cậu ta say quá thôi."​
Cao Anh Kiệt lúc này mới cẩn thận dìu Chu Diệp Bách ra ngoài.​
Chu Trạch Khải ngồi xổm bên cạnh Giang Ba Đào, hắn lắc lắc Giang Ba Đào.​
"Giang, tỉnh lại, trở về."​
Giang Ba Đào mở mắt ra nhìn thấy Chu Trạch Khải, hắn cười híp mắt, ôm chặt lấy Chu Trạch Khải, đầu gác lên vai đối phương cọ cọ.​
"Tốt quá rồi, Tiểu Chu vẫn là của tôi."​
Chu Trạch Khải mặt đỏ ôm lấy Giang Ba Đào, nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói: "Vậy chúng ta quay về thôi."​
"Ừ, về thôi."​
Lữ Bạc Viễn ngủ như chết, Tôn Tường tốn biết bao sức lực mới đỡ hắn từ sô pha đứng dậy, yên tĩnh nhất thế mà lại nặng nhất, Tôn Tường ghét bỏ dìu hắn đi.​
Đỗ Minh đột nhiên tỉnh dậy, có lẽ là bởi vì đã ngủ được một giấc, hắn hoang mang nhìn xung quanh, không ngừng lẩm bẩm "Đã xảy ra chuyện gì?"​
Phương Minh Hoa lo lắng hỏi hắn: "Cậu vẫn biết cậu tên gì không?"​
"Phí lời! Em cũng đâu có ngốc!" Đỗ Minh tức giận.​
"Vậy thì tốt, giúp anh đỡ Ngô Khải dậy đi."​
Đỗ Minh mới chạm vào Ngô Khải, Ngô Khải hô to, sợ đến mức Đỗ Minh phải vội vàng né tránh.​
"Đậu móa cậu làm gì vậy!" Đều xem tôi là đứa ngốc à!​
"Không phục thì đến đánh nhau đê!" Ngô Khải vung vẩy nắm đấm kêu gào, Phương Minh Hoa một chưởng vỗ lên lưng Ngô Khải, Ngô Khải lại ngã xuống.​
"Tiểu tử, không bị đánh thì không phục đúng không." Phương Minh Hoa bật cười, làm Đỗ Minh vội vàng đỡ Ngô Khải lên.​
Chu Hiệu Bình lúc được Trương Vỹ đỡ vẫn còn gào khóc bé muốn nghe kể chuyện, muốn nghe Na Tra đại chiến Hồ Lô, Trương Vỹ mất kiên nhẫn đá hắn một đá, thầm nghĩ thằng này có bị khùm không.​
Vu Phong lúc được Trâu Viễn đánh thức mặt mơ màng, không nhận ra đối phương là ai, mạnh mẽ lui về sau.​
"Tránh ra! Tiểu Viễn đến tôi mới đi!"​
"Em chính là Trâu Viễn." Trâu Viễn thầm nghĩ cha nội này sao ngu vậy.​
"Tiểu Viễn?"​
"Ừ, là em."​
"Tiểu Viễn là tới cứu anh sao?"​
"Phải, chúng ta đi về thôi."​
"Tiểu Viễn anh nhớ em." Vu Phong ôm lấy Trâu Viễn, toàn thân đầy mùi rượu khiến cho Trâu Viễn rất ghét bỏ hắn, Trâu Viễn muốn đẩy hắn ra, Vu Phong ngẩng đầu lên mơ màng nhìn cậu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Trâu Viễn trên mặt, lần đầu tiên hai người cách nhau gần đến thế, Trâu Viễn lập tức đỏ mặt, Vu Phong bật cười ha ha.​
"Tiểu Viễn sao lại đỏ mặt a?" Hắn bóp mặt Trâu Viễn.​
"Anh phiền quá, mau đi về." Trâu Viễn đẩy tay hắn ra.​
Vu Phong vén tóc cậu lên, thổi một hơi vào tai cậu, thỏa mãn nhìn Trâu Viễn thoát khỏi cái ôm của mình.​
"Vu Phong anh làm gì vậy!" Trâu Viễn mặt đỏ tới mang tai hét lên với hắn.​
"Uống say thôi, không cần để ý." Vu Phong vịn tường đứng lên, "Anh say tới mức bắt đầu nói hươu nói vượn rồi, Tiểu Viễn phải dìu anh về nha."​
"Làm gì có ai nói mình uống say!"​
"Có a, không phải có anh đây sao."​
"Anh không phải suy nghĩ còn rất rõ ràng sao, tự mình về đi."​
Vu Phong lập tức ôm lấy Trâu Viễn, cong khóe miệng: "A sao đột nhiên lại thấy choáng váng sắp ngất rồi."​
"Vu Phong anh không biết xấu hổ à."​
Vu Phong vừa muốn nói gì đó, nghe thấy có người ho một tiếng, là Vương Kiệt Hi, anh sắc mặt khó coi liếc mắt về phía Cao Anh Kiệt, ra hiệu đứa nhỏ nhà tôi vẫn còn ở bên cạnh cậu chú ý một chút.​
Vu Phong chỉ có thể thả Trâu Viễn ra, Liễu Phi sau lưng Vương Kiệt Hi cất điện thoại của mình, cô nháy mắt với Vu Phong: "Anh Phong em về sẽ gửi cho anh thứ tốt."​
Vu Phong vừa muốn dò hỏi là cái gì, Trâu Viễn đã lôi hắn ra môn, đành thôi.​
Buổi tối Vu Phong nhận được tấm ảnh hắn ôm Trâu Viễn, cùng với đoạn ghi âm hắn làm nũng với Trâu Viễn.​
Liễu Phi: Mời các anh trai ngốc của tôi cạn ly!​
Hứa Bân: Phi Phi ngày mai có huấn luyện thêm nha [mỉm cười]​
Chu Diệp Bách: Lần này tuyệt đối sẽ không cùng cậu làm huấn luyện thêm đâu [mỉm cười]​
Giang Ba Đào: Phi Phi thật đáng yêu ha [mỉm cười]​
Ngô Khải: Phi Phi thật là ngoan ha [mỉm cười]​
Lữ Bạc Viễn: Vẻ mặt này của Phi Phi thật dễ thương ha [mỉm cười]​
Chu Hiệu Bình: Phi Phi thật là đủ lông đủ cánh rồi ha [mỉm cười]​
Vu Phong: Em hôm đó vậy mà lại uống rượu? Khá lắm [mỉm cười]​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook