- Bình luận
- 224
- Số lượt thích
- 2,245
- Location
- Thảo Nguyên Xanh Bao La
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
Tác giả: 持杯劝星辰
CV: @Quân Y Hoàng
Edit: Cú mèo
*****
"Tôi dùng hết cả máu tươi cùng linh hồn cực khổ tìm kiếm những mệnh đề phủ định liên quan tới tình yêu và sự tự do, cuối cùng ngay trước khoảnh khắc bước vào vòng xoáy của định mệnh lại càng học được cách sống như em hơn."
"Sống chết vượt qua đầm lầy đầy chông gai, dạy tôi biết cách ôm lấy thiên đường."
[1]
Nên làm thế nào để thoát khỏi gông xiềng mang tên bản thân. Sở Vân Tú lau đi lớp bụi lật mở một quyển điển tịch dày nặng trên tầng cao nhất của giá sách cũ kỹ, lấy bút lông chim viết một câu xuống tấm da dê như thế này —— vì yêu, vì hận, vì lòng thành kính.
Dấu vết mực nước lưu lại trông rất nghệch ngoạc, hí hoáy phác họa một hình ảnh mà nhân loại bình thường không thể đọc hiểu. Tròn trịa đáng yêu nhưng cũng lộ ra nét ma mãnh mập mờ, đây là văn tự thuộc về riêng tộc chim bói cá – một phân nhánh của tộc chim. Chúng lưu loát thuận theo nét bút của cô, dần dần lấp đầy khoảng trống của trang giấy.
Trên bàn bày một lư hương nhỏ nhắn tinh xảo, lửa than đang hun một mảnh trầm hương giá trị liên thành. Trầm hương hạng nhất mang theo mùi thơm thanh ngát, khi ngửi ngay cả một chút tạp niệm cũng không có. Tươi mới tao nhã, thuần túy tự nhiên, rất có tác dụng xoa dịu tinh thần, có thể khiến mọi người cảm thấy như thời gian đang ngưng đọng. Là vật không gì có thể tốt hơn được.
Sở Vân Tú thực ra không thích mùi hương này, dù cho cô đã ngửi rất nhiều. Trầm hương quý giá, có câu ngàn vàng khó đổi được một hai. Chim bói cá dù cho nhà to nghiệp lớn đi nữa thì chỗ có thể tô điểm cho nó cũng chỉ có Tàng Thư Các nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Là một trong những số ít người mới nổi bật của thế hệ này cô thường phải đến chỗ này để chép bài tập về nhà, không thể tránh khỏi mùi hôi thối ám khắp cơ thể. So với việc cổ tay đau nhức do chép quá sức, thì cái mùi thơm thoang thoảng khiến cho cô đã trải qua một ngày đầy tra tấn càng thêm bực bội.
Cùng với việc cải tạo hiện đại hóa các công trình ngày một phát triển, linh khí cần cho các yêu vật sinh trưởng tu luyện càng thêm mỏng manh. Chưa kể đến việc trở thành những đại yêu có được thành tựu, thì ngay cả tỷ lệ sinh sản cũng đã giảm dần theo năm tháng. Tín ngưỡng của chim bói cá kỳ lạ vô cùng, cho nên đang ở tình trạng gần như tuyệt chủng. Là sự tồn tại ưu tú nhất trong cùng thời kỳ, vào những dịp quan trọng không thể thiếu cảnh tượng do trưởng lão dẫn dắt mọi người trang điểm lòe loẹt oán than trời cao là chuyện hết sức bình thường. So sánh với loại dung chi tục phấn đó, sự thanh nhã của trầm hương căn bản không đáng nhắc tới. Mấy chị em gái khác bóng gió châm chọc cô. Cô đó, là mạng không hưởng được phúc.
Sở Vân Tú không trả lời lại, các chị em gái lại cho rằng cô ngầm thừa nhận. Cô ấy vọt lên, hì hục chạy ra ngoài loan tin đồn nhảm mới. Một năm rồi lại một năm mắt trần cũng có thể thấy được sự cứng nhắc buồn tẻ của đại gia tộc mục nát lại suy tàn này. Giống như cô được vào dàn hậu bối nhận được sủng ái vậy, dù cho không dính một chút đến hai chữ “ưu tú”, cũng sẽ trở thành đề tại bàn luận của đám chim chóc. Nhân vật chính của câu chuyện chiếm hết danh tiếng, vì biểu hiện sự công bằng nên thường không có đi bác bỏ quyền tự do ngôn luận của mọi người. Sở Vân Tú nhìn bóng lưng của đám bạn cây khế dần dần đi xa, há miệng rồi lại khép đi, đến cùng vẫn là khom lưng nhét tấm ga vào rương gỗ phía dưới gầm giường.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhiều lời cũng vô ích. Dù sao thì sẽ có một ngày các cô cuối cùng cũng là trăm sông đổ về một biển, hóa thành xương trắng nằm giữa bụi gai. Những lời đồn vô căn cứ quá mức trần tục kia dường như trở nên lu mờ trước lằn ranh của sự sống và cái chết. Trước khi Sở Vân Tú trở thành Sở Vân Tú, đã từng là niềm kiêu hãnh của tộc chim bói cá. Số mệnh cùng công ơn dưỡng dục đã ràng buộc và biến chất thành xiềng xích, một mực khóa chặt những hỉ nộ ái ố không nên bày ra trước mặt đám đông —— thế là một câu giải thích muốn nói lại thôi, sau khi cân nhắc kỹ đã biến mất trong tiếng "ầm" khi khép lại rương gỗ.
Yêu, hận, lòng thành kính. Đối với cô mà nói, quá lạ lẫm. Quên đi nỗi sợ hãi đắm chìm trong hương thơm dịu dàng, chỉ cần thời thời khắc khắc ghi nhớ thân phận chim bói cá, không ngừng tìm kiếm bụi gai thích hợp nhất để hát lên bài ca về cái chết. Đây chính là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của Sở Vân Tú.
Mãi cho đến khi bình minh ló dạng.
[TBC]