Hoàn [Lam Vũ Chi Quang 2022][Vương - Dụ - Hoàng] Cứ Chúc Tết Là Tương Ái Tương Sát

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc [Project][CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2022] Lam Vũ Chi Quang

[Vương - Dụ - Hoàng] Cứ Chúc Tết Là Tương Ái Tương Sát

Edit: Vic
Beta: @Neko-chan


Tình bạn Miếu Dược


Thật ra Vương Kiệt Hi đã quen với thời tiết Bắc Kinh, không hề nghĩ đến việc nhận lời mời đến Quảng Châu tránh rét của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu.

"Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi sao anh lại bơ tui có phải anh lại bỏ điện thoại trên bàn trà rồi không??? Sao anh lại có thể làm vậy, có còn chút tình thương yêu bè bạn nào không, tui với đội trưởng lo anh ở Bắc Kinh đầu óc bị lạnh đến ngốc ra đấy mới đặc biệt mời anh đến tránh rét anh thế mà lại bơ tui!!! Nếu anh tiếp tục không nói gì tui sẽ đến Bắc Kinh tìm anh, à đúng rồi Phương Sĩ Khiêm hình như cũng định đến đó, hai bọn tui cùng đến, đập hỏng cửa lớn nhà anh luôn!!!"

Vương Kiệt Hi xoa xoa huyệt thái dương bị Hoàng Thiếu Thiên nã cho đau hết cả lên, đành phải nhận lời. Sau khi cúp điện thoại cảm giác như cả thế giới đều trở nên yên bình, hắn mới bắt đầu cân nhắc việc giới thiệu Hoàng Thiếu Thiên đến sở cảnh sát làm việc khi giải nghệ, chuyên phụ trách thẩm vấn phạm nhân, ngoài Dụ Văn Châu ra thì cũng chỉ có người điếc mới chịu được sự công kích bằng sóng âm hơn nửa tiếng này. Vương Kiệt Hi vuốt ve chú mèo đang làm một giấc ngon lành trên đùi hắn, hít sâu một hơi, lầm bà lầm bầm như đang trò chuyện với mèo, "Đáng ra tao không nên đồng ý nhỉ?" Mèo bị làm ồn đã tỉnh lại, vừa duỗi lưng vừa chớp chớp mắt nhìn hắn, trong mắt Vương Kiệt Hi hắt lên ánh sáng dìu dịu, vỗ vỗ đầu nó, "Ngủ đi."

Khi Vương Kiệt Hi còn chưa giải nghệ thì vào mỗi kì nghỉ, tổ hai người Lam Vũ, thi thoảng cộng thêm một Phương Sĩ Khiêm, đều chạy đến nhà hắn làm loạn, Hoàng Thiếu Thiên và Phương Sĩ Khiêm là ầm ĩ nhất, bọn họ thậm chí còn khiến cho bảo vệ khu chú ý. Có một lần Phương Sĩ Khiêm không biết nghĩ thế nào mà đi khuyên Hoàng Thiếu Thiên liếm băng trên cột điện, nói là ngọt hơn cả kem ly, Hoàng Thiếu Thiên miệng nói không tin quay đi quay lại đầu lưỡi đã dính lên cột điện. Phương Sĩ Khiêm cười không đứng được trực tiếp ngồi xổm tại chỗ, suýt thì mất thăng bằng mà lăn vào đống tuyết. Người trong đội bảo vệ nghe thấy tiếng cười quá điên cuồng từ chỗ này làm phiền đến cư dân mới đi cứu Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng năm đó cũng chính là cái Tết Nguyên đán thanh tịnh nhất của Vương Kiệt Hi, vì miệng Hoàng Thiếu Thiên sưng lên nên chỉ có thể múa may tay chân, nhắm mắt làm ngơ là được, cứ kệ hắn múa thôi.

Vương Kiệt Hi lên máy bay đến Quảng Châu, đeo tai nghe nhìn trời xanh mây trắng trôi vụt qua, hắn bỗng nhiên cảm tưởng như mình lại bay lên lần nữa.

Vương Kiệt Hi đứng từ xa đã nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên dù đầu đội mũ nhưng vẫn có mấy sợi tóc vàng nghịch ngợm vểnh ra, bịt khẩu trang kín mít, và hắn vô cùng muốn mua một vé bay về Bắc Kinh ngay lập tức bởi vì tên kia đang đeo một cái bảng to đùng, ghi "Bạn nhỏ Hi Hi à, Hoàng thúc thúc của bé đang chờ ở đây nè", hai chứ Hi Hi đã to rồi còn được viết bằng màu xanh lục cứ như thể sợ người ta không thấy được vậy.

Vương Kiệt Hi vừa bước ra, hai mắt Hoàng Thiếu Thiên đã sáng lên rồi lạch bạch chạy tới, nhìn Vương Kiệt Hi từ đầu tới chân, "À há, lão Vương, mới nửa năm không gặp anh đã lại mập lên nhỉ. Anh nhìn đi anh nhìn đi mặt anh tròn ra bao nhiêu này, không được không được, anh muốn lên Tuần san Thể thao điện tử hả, ghê! Cái kiểu tin "Cựu đội trưởng của Vi Thảo đã biến thành thế này" ấy hả? Ây ây ây, sao anh lại đi mất rồi, ai da, hành lí của anh có gì mà nặng vậy!"

Vương Kiệt Hi ngoảnh mặt làm ngơ, Hoàng Thiếu Thiên theo sau vừa gào vừa đuổi theo. Trên đường còn gặp được một fan tinh mắt nhận ra Hoàng Thiếu Thiên, đang che miệng muốn kinh ngạc bật thốt lên thì Hoàng Thiếu Thiên đã ra tay trước, dùng tốc độ cực nhanh kéo khẩu trang xuống đặt ngón trỏ lên môi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô gái đừng ra tiếng. Nhanh chóng chuyên nghiệp thành thạo kí tên xong, nhìn quanh bốn phía thì thấy Vương Kiệt Hi đang đứng chờ cách đó không xa, bèn vội vàng kéo hành lí đi qua. Vương Kiệt Hi nhìn đôi mắt biết cười của hắn mà nghĩ, người này dù mười tám hay hai tám đều giữ mãi dáng vẻ này, một thiếu niên mỗi giờ mỗi phút đều tỏa sáng tràn ngập nhiệt huyết, cho dù sẽ có một ngày hắn già đến mức không đi được không đứng nổi thì trong tâm vẫn giữ mãi linh hồn một thiếu niên tuổi mười tám không chịu an phận.

Hoàng Thiếu Thiên đón Vương Kiệt Hi đến Lam Vũ, chưa đi vào trong, bác bảo vệ đã cười chào hỏi, dùng tiếng Quảng nói vài câu trêu chọc hắn, hắn cũng rất tự nhiên đáp lại một chuỗi dài, nói vừa nhiều vừa nhanh, Vương Kiệt Hi nghe chẳng hiểu một câu nào, nhưng ông bác kia lại hiểu, cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt. Ai hắn cũng quen, cho dù là chó hoang trước cửa Lam Vũ cũng quấn lấy hắn một lúc mới đi.

Vào trong, Dụ Văn Châu đang xem replay trên máy tính, cũng chẳng ngại gì Vương Kiệt Hi, cười chào hắn. Vương Kiệt Hi cũng không định xem, chút ít kia với hắn chỉ là mây khói thoảng qua, hiện giờ hắn đã không còn là đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi, cũng chẳng đến Lam Vũ để giao lưu học tập, hắn chỉ là Vương Kiệt Hi, một công dân Bắc Kinh vô can, bị kèn đồng tinh của Lam Vũ bắt được nên nhân tiện đi gặp bạn cũ.

"Dụ đội, đang bận việc ha." Vương Kiệt Hi lên tiếng chào hỏi.

"Đã lâu không gặp, Kiệt Hi." Dụ Văn Châu cong cong khóe miệng, hắn cười lên trông hiền lành khiêm tốn, chẳng có chút sắc bén nào, nhưng thân là đối thủ cũ của Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi lại biết tên tâm bẩn này chính là dùng dáng vẻ vô hại ấy tính kế người khác.

"Quả thật đã lâu chưa gặp, hình như đường chân tóc của cậu lại cao hơn năm ngoái rồi." Vương Kiệt Hi thờ ơ đáp lại.

Dụ Văn Châu cũng không giận, gấp máy tính lại, rót cho Vương Kiệt Hi cốc nước, Vương Kiệt Hi nhấp một ngụm cảm giác hơi sai sai, "Sao nước này ngọt vậy?"

"Bởi vì mừng Kiệt Hi tới nên đặc biệt ngâm một ít táo đỏ kỷ tử." Dụ Văn Châu cười.

Ý là ngầm chê Vương Kiệt Hi già đây mà, tuyển thủ chuyên nghiệp là cái nghề như thế đấy, ông Trương ở trước cửa Lam Vũ năm nay cũng đã năm mươi tám nhưng vẫn còn chưa già, vẫn có thể khí khí hừng hực giơ nắm đấm trước mặt đám thanh niên, nhưng Vương Kiệt Hi năm nay hai mươi chín tuổi đã là già, giải nghệ, hắn trở thành chấm nhỏ biến mất trong Vinh Quang. Nhưng bọn họ cũng chẳng kiêng kị gì mấy chuyện này, cho dù là Dụ Văn Châu hay Vương Kiệt Hi, trên thực tế còn cả Hoàng Thiếu Thiên sắp đến tuổi giải nghệ nữa, chẳng ai thấy phiền muộn vì dòng thời gian cứ trôi. Bọn họ đều biết đây là quy luật tự nhiên, bọn họ rồi sẽ phải ra đi, cuối cùng cũng sẽ có người thay thế vị trí của họ, Vinh Quang đi tới hôm nay chính là nhờ phương thức kế thừa như vậy. Truyền lửa cũng là quá trình như thế.

"Kết thúc mùa giải này Thiếu Thiên có thể sẽ giải nghệ." Dụ Văn Châu nói với Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, gật đầu, nhìn Dụ Văn Châu đang ngồi đón nắng, "Sao? Cậu vẫn định tiếp tục?"

Hắn cười cười, "Có thể tiếp tục thì tiếp tục thôi, ai lại không tiếc mà chịu thua."

Vương Kiệt Hi cười, "Vậy thì quả là 'Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm'."
(Nguyên văn là "Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý' - Tào Tháo)

Dụ Văn Châu cũng cười, tất cả đều nhớ lại sinh nhật năm ngoái của Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi đã viết mấy chữ cho hắn, chưa bàn đến chuyện chữ có đẹp hay không, riêng tư thế của hắn cũng đã đủ hù người rồi, viết thư pháp của rất có khí chất của Ma Thuật Sư Vi Thảo, ở Lam Vũ, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đã nghiên cứu rất lâu cũng chẳng nhìn ra Vương Kiệt Hi viết cái gì, về sau Vương Kiệt Hi cao quý lãnh diễm cho bọn họ xem một đoạn trích từ Baidu.

... Quy tuy thọ
(Tên một bài thơ của Tào Tháo)

Thần quy tuy thọ cũng phải lìa đời. Rắn bay cỡi gió cũng về cát bụi.
(Nguyên văn "Thần quy tuy thọ, do hữu cánh thì. Đằng xà thừa vụ, chung vi thổ hôi." )

Hắn cho bọn họ xem hai câu đầu.

Hoàng Thiếu Thiên nhân lúc chưa bị tức chết đã vào box chat QQ với Vương Kiệt Hi xả một đống lời rác rưởi, Vương Kiệt Hi đã chuẩn bị trước, cho Hoàng Thiếu Thiên vào danh sách đen từ lâu, Hoàng Thiếu Thiên thấy chiêu QQ này không thực hiện được liền chuyển sang WeChat, sau đó WeChat cũng bị chặn, hắn liền trực tiếp gửi tin nhắn, nhắn đến tận khi hết tiền điện thoại mới cho qua.

Tiếp sau đó là chiêu chuyển tiếp tin nhắn của Vương Kiệt Hi, chuyển tất cả tin nhắn qua cho Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu lẳng lặng nhìn điện thoại nhảy thông báo liên tục đến tận khi hết pin, lại nhìn đại tác phẩm của Vương Kiệt Hi đặt trên bàn chẳng nói gì, cũng chính trong mùa giải ấy hắn đoạt được quán quân rồi lại viết cho Vương Kiệt Hi mấy chữ, dễ hiểu hơn cái Vương Kiệt Hi viết lần trước nhiều, chắc chắn sẽ có ít nhất một người hiểu được, cũng trong bài Quy tuy thọ kia, là hai câu tiếp theo, "Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm; Anh hùng bóng xế, chí vẫn không sờn".
(Nguyên văn "Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý; Liệt sĩ mộ niên, tráng tâm bất dĩ")

Vương Kiệt Hi cũng không giận, hắn căn bản là lười giận, đem mấy chữ kia đi dọn phân mèo xong còn quay ra hỏi Dụ Văn Châu mua giấy chỗ nào mà chất lượng thế.

Có một số người dù sắp đến ba mươi, bình thường trên sàn thi đấu người này còn bình tĩnh hơn người kia, vậy mà đến lúc gặp nhau thì chẳng bằng cả học sinh tiểu học, còn là loại đưa đi vườn trẻ cũng bị giáo viên chê kìa.

Hoàng Thiếu Thiên vừa lại gần đã thấy Vương Kiệt Hi móc mỉa Dụ Văn Châu, không nói hai lời bật trạng thái cuồng bạo. Vương Kiệt Hi xoa xoa tai, có một câu ở trên nói sai rồi, Hoàng Thiếu Thiên tuổi mười tám vẫn khác Hoàng Thiếu Thiên hai mươi tám, khác ở vốn từ vựng và độ dài hơi. Hắn nhìn miệng Hoàng Thiếu Thiên mở ra đóng vào còn muốn mệt thay hắn, mệt thay cả miệng hắn luôn, mọc trên một người như vậy còn không phải là tạo nghiệp sao.

Đến tối Hoàng Thiếu Thiên đã sốt ruột nói muốn thức đêm đón năm mới, không cho Vương Kiệt Hi ngủ. Vương Kiệt Hi vốn định mặc kệ hắn, trùm chăn qua đầu giả vờ như như có thể thật sự cản được công kích bằng sóng âm của Hoàng Thiếu Thiên, không ngờ lại có hiệu quả thật, không nghe thấy tiếng Hoàng Thiếu Thiên nữa, khi hắn đang định ngủ tiếp thì Hoàng Thiếu Thiên đã chui vào trong chăn, ghé vào bên tai hắn kêu, "Hahahahahaha Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi mau dậy đón năm mới cùng tui với đội trưởng đi, giao thừa mà đi ngủ thì chán lắm, người lớn tuổi như anh có thể điều chỉnh chút thời gian ngủ được không đấy, mới có mười giờ thôi đó, cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu thôi, mau dậy mau dậy!!"

Vương Kiệt Hi bó tay, vừa quấn chăn vừa để Hoàng Thiếu Thiên kéo đến phòng Dụ Văn Châu, chỗ này có tầm nhìn tốt nhất. Vừa mở cửa ra đã thấy Dụ Văn Châu trông có vẻ bình chân như vại ngồi nghiêm chỉnh nhưng thực tế đã nhắm mắt lại, còn lại mỗi Hoàng Thiếu Thiên tinh thần phấn chấn như tiêm thuốc kích thích. Hắn chạy lại lay lay Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu vẻ mặt còn mơ màng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh chọc cười Vương Kiệt Hi, khi hắn cười Hoàng Thiếu Thiên cũng cười theo, không phải cười đội trưởng nhà hắn mà là cười Vương Kiệt Hi đầu bù tóc rối đang cuốn chăn trông như con nhộng, còn cười Vương Kiệt Hi dù cười lên vẫn mắt to mắt nhỏ, Vương Kiệt Hi cũng lười tức hắn, nếu nghiêm túc với Hoàng Thiếu Thiên chắc giờ hắn đã tức chết từ đời nào rồi.

Pháo hoa mừng năm mới phóng thẳng lên trời, đột nhiên nổ tung, ba người ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm nhoáng cái đã qua, rồi lại có thêm pháo hoa bay lên nở rộ, chiếu sáng bầu trời như ban ngày.

Như rất nhiều năm trước đây, bọn họ lẳng lặng nhìn pháo hoa mà thầm ước một nguyện vọng nho nhỏ trong lòng. Ước nguyện hàng năm của họ cũng không khác là mấy, chẳng ngoài Vi Thảo hoặc Lam Vũ đạt quán quân. Tuy nhiên năm nay họ lại có thêm vài điều ước mới.

"Lam Vũ nhất định sẽ đạt quán quân quán quân quán quân, còn nữa còn nữa còn nữa, ông trời xin đừng chê tui tham lam mà, nếu có thể tui muốn chơi thêm một năm nữa, một năm là được rồi. Gì cơ? Năm ngoái tui cũng ước chơi thêm một năm hả? Gió to quá chả nghe thấy gì."

"Lam Vũ đạt quán quân. Hy vọng Tiểu Lư mau trưởng thành."

"Vi Thảo đạt quán quân. Ừm... Mèo con béo lên rồi, hy vọng sang năm có thể giảm béo thành công."

Thành phố này có nhiều người đến vậy mà ai nấy đều ngẩng đầu ước nguyện dưới màn pháo hoa, những tâm nguyện kia có thể giản đơn có thể viển vông, có lẽ buồn cười có lẽ chân thành, pháo hoa liệu có thể nghe được tâm nguyện của bọn họ giữa tiếng người ồn ào không? Đâu ai quan tâm.

"Năm mới vui vẻ!!!!!!" Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt vô cùng hưng phấn hô lên với hai người.

"Năm mới vui vẻ, Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu đáp.

"zzzzzzzzzzzzz" Vương Kiệt Hi đã quấn chăn ngủ rồi, đáp lại lời chúc của Hoàng Thiếu Thiên bằng tiếng thở đều đều.

Vương Kiệt Hi bọc chăn trông như con nhộng lớn, đeo bịt mắt hình mắt cá chết, Hoàng Thiếu Thiên chụp hình hắn rồi post lên Weibo, sau đó mặc kệ Weibo sẽ gió tanh mưa máu sẽ như nào, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười gian xảo, "Hí hí hí, lão Vương, tui đã tặng anh một phần quà lớn mừng năm mới rồi, không cần cảm ơn đâu nha~"

-END-
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#2
Ý là ngầm chê Vương Kiệt Hi già đây mà, tuyển thủ chuyên nghiệp là cái nghề như thế đấy, ông Trương ở trước cửa Lam Vũ năm nay cũng đã năm mươi tám nhưng vẫn còn chưa già, vẫn có thể khí khí hừng hực giơ nắm đấm trước mặt đám thanh niên, nhưng Vương Kiệt Hi năm nay hai mươi chín tuổi đã là già
Câu này nghe deep quớ :om:om
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
nhưng bởi nhân vật chính là Vương đội nên tui cứ thấy buồn cười sao á :gra:gra:wow:yao
 

Bình luận bằng Facebook