Hoàn [Lang Chiến Vu Dã 2022][Song Hoa][18+] Play With Yourself

LovelyEastre

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
8
Team
Yên Vũ
#1
PLAY WITH YOURSELF

Sản phẩm thuộc project Lang Chiến Vu Dã - Mừng SN Tôn thiếu 2022
Đừng bao giờ để Lạc Lạc tự xử nữa ạ, cám ơn anh.


Author: BLK.
Cv: Bốn chữ Tôn, bốn chữ Lạc, một chữ Play.
Edit: @Quân, ủa lộn, là @LovelyEastre



---



Artist: Adling

Làm một người cuồng nhiệt yêu thích Vinh Quang kiêm tuyển thủ chuyên nghiệp, có kinh tế bảo kê, Tôn Triết Bình khăng khăng phải đi nhìn tận mắt nhà thi đấu Giải Vinh Quang Thế Giới lần thứ nhất. Còn có thể xem người nhà mình hăng hái chiến đấu, một mũi tên trúng hai con chim a.​

Đối với việc này Trương Giai Lạc cực kì vui vẻ, hắn tay trước vừa ăn hai bữa cơm ngoại quốc, tay sau lập tức gửi cho Tôn Triết Bình một cái sớ. Thế là kế hoạch lên đường tay không của fan hâm mộ cuồng nhiệt Vinh Quang và tuyển thủ chuyên nghiệp đội tuyển quốc gia đổ bể, hắn đành phải xách hai cái vali to tướng chứa đầy pudding, mận khô, hạt dưa, khoai lang chiên tới sân bay kí gửi. Đồ ăn vặt vừa giao đến nơi thì nhận được tin nhắn của Trương Giai Lạc: "Không có mì ăn liền, kém quá."​

Vừa nhìn là biết dẫn đội mượn điện thoại gửi, Tôn Triết Bình cười, trả lời, “Ông biến đi."​

Trong thời gian giải đấu diễn ra, Trương Giai Lạc nhìn thấy đồ ăn vặt nhiều hơn là thấy Tôn Triết Bình. Dù sao cũng không phải đến chơi, Trương Giai Lạc không thể ra ngoài cũng sẽ không đi ra ngoài, một lòng chuyên tâm thi đấu. Sau khi đoạt quán quân hắn cũng không về Côn Minh mà bay thẳng tới Bắc Kinh, kì nghỉ hè sau khi vô địch thế giới Trương Giai Lạc ở cùng gia đình mình.​

Quán quân không phải là kết thúc, mùa giải thứ mười một Trương Giai Lạc vẫn thuộc Bá Đồ, Tôn Triết Bình cũng tiếp tục chơi Vinh Quang ở Nghĩa Trảm. Nếu không vì ước mơ, sao phải chịu nỗi khổ chia lìa. Huống hồ đều đã sắp ba mươi, chẳng phải vênh mặt nhiều làm gì. Chỉ là cảm giác vừa sung sướng giành quán quân vừa kề tai ôm ấp quấn quýt nhau nửa mùa hè quá tốt đẹp, khi chỉ còn một mình trong lòng sẽ càng trống trải.​

Đặc biệt là thời điểm ở kí túc xá, lúc đối mặt với chiếc giường đơn trống không. Đó là giường của Lâm Kính Ngôn, sau khi anh đi thì bên trên cũng không sắp xếp ai đến ở, vì thế Trương Giai Lạc một mình hưởng không gian hai người.​

Đến tối Trương Giai Lạc nằm nghiêng trên giường, nhìn sang phía đối diện, chợt ngẩn ngơ nhớ tới mùa 5, hắn cũng nhìn chằm chằm chiếc giường không bóng người như thế. Nó đã bỏ trống hơn hai năm rồi. Nghĩ gì đâu không, Trương Giai Lạc lật người lắc đầu quẳng mấy suy nghĩ đó ra khỏi trí óc. Tóc dài cọ lên mặt gối, hắn đăm đăm nhìn trần nhà, càng nhớ Tôn Triết Bình nhiều hơn.​

Nghĩ đi nghĩ lại... Nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu toàn là hình ảnh nửa tháng trước hai người vờn nhau. Chóp mũi hắn cay cay, cơ thể dần khô nóng.​

Khỉ thật... Trương Giai Lạc hơi bực bội, có cần phản ứng liền như vậy không chứ, bi thương vừa nãy bỗng tan biến. Biết rõ mình ở trong tình thế này rất khó thoả mãn lửa tình, hắn uể oải từ bỏ, đứng dậy định tắm rửa rồi về đánh một giấc ngon.​

Kết quả lục lọi lung tung trong tủ quần áo lại tìm thấy bộ đồ không phải của mình. Trước khi đi Zurich, lúc ở nhà Tôn Triết Bình soạn hành lí Trương Giai Lạc vô tình bỏ nó vào, đi thi đấu cùng nó một chuyến, rồi lại xách về. Áo sơ mi của Tôn Triết Bình.​

Không suy nghĩ nhiều, hắn chụp cái áo lên mũi, ngửi được mùi của Tôn Triết Bình như ý nguyện.​

Trương Giai Lạc quay trở về giường, cởi loạn khuy áo, gấp đến đạp quần. Hắn gần như không chịu nổi nữa mà luồn tay xuống dưới, nắm lấy cậu em vừa nghe được mùi hương quen thuộc liền ngẩng đầu, vuốt ve một hồi.​

Nhưng cảm giác không thể nào đủ, mọi ngày Tôn Triết Bình không làm hắn như thế. Lòng bàn tay Trương Giai Lạc căng cứng hơn người ta, lực xoa nắn cũng không giống lắm. Lúc Tôn Triết Bình làm cho hắn, đã vân vê từng đường gân mạch máu như thế nào, xấu xa phớt tay lên nếp gấp nơi đỉnh đầu, bịt chặt lỗ sáo ướt đẫm của hắn. Cố lắm mới giống được đôi chút, lại nhớ đến nơi đó bị liếm tới mức tê dại, khoang miệng ướt nóng bao trùm vật căng cứng, mút mát đến nỗi khoái cảm trào dâng.​

Trương Giai Lạc vẫn chưa hài lòng, ngón tay theo dòng nước rỉ ra lần mò tìm kiếm, vừa chạm đến miệng huyệt liền khiến hắn run bắn người. Trước giờ chưa từng làm chuyện này... Nhưng chỗ ấy bắt đầu nhạy cảm mấp máy. Chỉ mân mê miệng huyệt thôi đã ngứa ngáy đến vậy, bên trong cũng đang khao khát như thế. Không có gel bôi trơn, hắn chỉ đành day lấy nước tình của mình thử đi vào. Vừa xâm nhập một chút liền chọc phải bờ vách mềm mại, khiến hắn sợ hãi kêu một tiếng.​

Đau quá... Trương Giai Lạc nín gượng chịu đau, thay đổi góc độ, kết quả vẫn đau điếng. Hắn mím môi, ấm ức khụt khịt mũi, để mùi Tôn Triết Bình tràn ngập lồng ngực, rồi rút tay nắm lấy cậu em mà vuốt ve lần nữa.​

Làm sao cũng không cảm thấy đủ, Trương Giai Lạc vừa muốn ôm áo sơ mi vào lòng, vừa muốn nó phủ trọn cả bản thân, giống như chủ của nó đang ôm chặt mình. Tôn Triết Bình luôn ôm hắn vào lòng mà hôn hôn dỗ dành, kề sát vành tai thầm thì, hơi thở nóng rực khiến người ta chịu không nổi mà run rẩy. Bàn tay nắm chặt áo sơ mi của Trương Giai Lạc dần buông lỏng, cách một lớp vải tìm thấy điểm nhỏ bất ngờ nổi lên. Hắn học Tôn Triết Bình xoa nắn đầu ngực sưng cứng, vừa véo vừa xoắn, khoái cảm tái tê tràn ra nhưng cũng nhoi nhói như điện giật. Chỗ đó nhất định đã đỏ, Trương Giai Lạc kêu đau thành tiếng, Tôn Triết Bình nhất định sẽ không làm hắn đau. Nếu lỡ mạnh tay thì Tôn Triết Bình còn có thể ngậm lấy nó mà an ủi hắn, đầu lưỡi đảo quanh, dịu dàng liếm mút làm hắn râm ran cả người.​

Nhưng mà bây giờ hắn bị đau cũng chẳng có ai xoa dịu, trong lòng khó chịu khiến tay càng mạnh bạo hơn, động tác càng lúc càng nhanh. Cậu em bị vuốt ve sinh đau, chỉ có lỗ sáo cọ xát vào áo sơ mi của Tôn Triết Bình mới giúp hắn sinh ra ảo giác không phải đang tự sướng một mình.​

Áo sơ mi bị cọ ướt đẫm, ngay lúc đứng trước ngưỡng cửa khoái lạc thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Giờ này còn nhắn tin cho hắn thì chỉ có một người, Trương Giai Lạc thả lỏng tay, một bên chầm chậm tuốt một bên ấn mở tin thoại.​

Tôn Triết Bình hỏi hắn ngủ chưa, Trương Giai Lạc sắp đạt đỉnh dẫn đến choáng váng, lập tức trả lời mà không nghĩ ngợi gì.​

Cũng đoán được cậu chưa ngủ...​

Ừ... Ha...​

... Lạc Lạc, đang làm gì vậy?​

Đang nhớ anh...​

Tôn Triết Bình dường như hiểu ra gì đó, não lập tức nhảy số. Bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, chơi rất ít kiểu, Tôn Triết Bình luôn tận tình săn sóc mỗi một điểm hứng tình trên người Trương Giai Lạc, từ trước đến nay chưa từng nổi lửa rồi để hắn phải tự dập. Tôn Triết Bình hít sâu một hơi, nhắm mắt hình dung bộ dạng Trương Giai Lạc lúc này, hỏi, tưởng tượng tôi đang làm gì đấy?​

Ừm... Anh đoán xem...​

Giọng nói Tôn Triết Bình chớp mắt trở nên rõ ràng hơn, khiến cái thứ còn thiêu thiếu được rót đầy thêm. Trương Giai Lạc chẳng còn thấy xấu hổ gì nữa, bị Tôn Triết Bình hỏi một hai câu thì bắt đầu rên rỉ tự nhiên hơn.​

Tôi đoán, cậu cởi hết khuy áo rồi?​

Ừ...​

Quần thì sao? Cởi rồi hay còn vắt trên đùi?​

Cởi luôn rồi...​

Rõ ràng là đã sớm trần truồng, vậy mà khi bị hỏi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, như thể hắn nói với Tôn Triết Bình cái gì, Tôn Triết Bình liền thấy cái đó. Cảnh tượng hắn cầm áo sơ mi của đối phương mơn trớn cậu em cũng sẽ bị Tôn Triết Bình thấy hết. Vừa nghĩ đến chuyện đó bên dưới liền tăng thêm cảm giác, thậm chí mới run rẩy hai lần đã muốn bắn ra, mà Tôn Triết Bình thì vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.​

Mở chân ra rồi à? Sờ phía sau chưa?​

Chưa gì đã bị tóm... Trương Giai Lạc vừa thẹn vừa lúng túng, chỉ đành thành thật thừa nhận, sờ rồi...​

Đúng vị trí không? Đúng thì cậu sẽ rất sướng, sướng tới mức đằng trước rỉ nước ấy?​

Ừm a... Không đúng...​

Trương Giai Lạc càng ức chế hơn, hắn không chỉ không sờ đúng chỗ mà còn tự làm mình đau.​

Ngốc. Tôn Triết Bình cười khẽ nói cố lên, âm giọng vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khàn khàn, truyền qua khiến lỗ tai Trương Giai Lạc nóng bừng. Giọng nói kia vẫn tiếp tục đầu độc, muốn tôi xoa xoa cục cưng giúp cậu không?​

A...​

Không muốn?​

Muốn...​

... Tôi cũng muốn, tôi muốn vào trong cậu ngay bây giờ, lúc thích thú giọng cậu không như thế này. Cục cưng, bé con đang có màu gì?​

Ưm... Trương Giai Lạc cũng khao khát Tôn Triết Bình, có trời mới biết hắn thèm đến thế nào, nhưng hắn không đạt được, thứ hắn đang có chỉ là giọng nói qua điện thoại và một cái áo sơ mi. Cậu em của hắn đang nằm bên dưới cái áo, đỉnh đầu thấm ướt lớp vải gần như trong suốt khẽ ngọ nguậy.​

Ưm... Không biết...​

Khụ, cậu vẫn còn đắp chăn à? Ngại đến thế sao... Lần tới chúng ta vào phòng tắm, để cậu xem thử nó màu gì...​

Ừ a...​

Trương Giai Lạc bị lời hứa hẹn của Tôn Triết Bình thúc một phát lên đỉnh, tinh dịch bắn đầy khắp áo sơ mi. Hắn thở dốc mở rộng đôi chân, điện thoại trên tay run đến mức sắp rớt. Đầu dây bên kia im lặng một chốc, sau đó giọng nói trầm khàn vang lên, hiển nhiên Tôn Triết Bình cũng đã nín nhịn một lúc lâu.​

Thích không?​

Có...​

Ngoan, còn sức thì ra mở cửa cho tôi đi.​

Cái gì!​

Trương Giai Lạc mặc kệ cơ thể vẫn còn mềm nhũn chống tay nhìn ra cửa, chẳng lẽ Tôn Triết Bình đi cả đêm từ Thanh Đảo tới đây để cuối tuần ở chung với hắn... Tin nhắn ban nãy bảo hắn đi mở cửa... Dũng khí vừa rồi ở trong điện thoại của Trương Giai Lạc bay biến hết, hắn ngơ ngác trông ra cánh cửa phòng, lại cúi nhìn cái áo sơ mi dinh dính chất nhờn, không biết cú điện thại mới tức thì với cái áo sơ mi này cái nào đáng ngượng hơn... Mà chủ nhân cái áo xấu xa cười hỏi "Ngơ luôn rồi à?" Để chứng minh mình không nói đùa, hắn khẽ gõ cửa.​

"Cốc cốc..."​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook