Hoàn [Tôn - Hàn] Một trận nữa?

Niernen

21 liên sát, chờ người tới phá!
Team Chuyên Cần
Bình luận
213
Số lượt thích
1,682
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Lưu Hạo
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác Giả: Niernen

Nhân Vật Chính: Tôn Triết Bình - Hàn Văn Thanh

Tình Trạng: Hoàn

Một trận nữa?

Bản thân mình đã có ý tưởng cho một trận giữa Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh. Nhưng tới bây giờ mới đủ thời gian cũng như động lực để hoàn thành nó.
Cảm ơn @Chianti @Túc Liên vì thời gian vừa qua




Một tối trời xuân ở thành phố Q, đang diễn ra trận vòng bản lượt về cuối cùng giữa Hưng Hân và Bá Đồ. Kể từ khi Diệp Tu giải nghệ, nhường lại vị trí đội trưởng cho Tô Mộc Tranh, có lẻ tới giờ Hưng Hân vẫn chưa tìm được cách lấp đầy khoảng trống mà Diệp Tu để lại. Bằng chứng rõ nhất chính là vị trí của họ trong bảng tổng sắp của mùa này.

Trận này nếu họ thắng được 10-0 thì sẽ có quyền tự quyết tiến vào vòng tứ kết, cơ hội vô địch lần hai liên tiếp vẫn còn. Còn không thì mùa giải họ kết thúc tại đây. Vì đối thủ cạnh tranh vé thứ 8 của họ là Hô Khiếu đã thành công đánh bại Yên Vũ với tỉ số 7-3.

"Với sức trẻ của mình họ đã thành công toàn thắng hai phần thi đấu solo và lôi đài. Nếu họ có thể thắng được phần đoàn đội thì họ sẽ vào được vào tứ kết. Anh thấy Hưng Hân có khả năng đó không anh Lý?" Phan Lâm quay qua hỏi người cộng sự của hắn.

"Với tư cách phân tích viên thì theo tôi phân tích Hưng Hân đã đến được đây là hết khả năng của họ rồi. Nhưng với tư cách một cựu tuyển thủ Bá Đồ thì tôi càng tin việc Bá Đồ sẽ chấm dứt mùa hè của Hưng Hân tại đây." Lý Nghệ Bác hưng phấn bình luận.

Diệp Tu vốn cũng đã đoán được tình hình chiến đội mùa giải này. Tuy nhiên đây cũng là lúc để họ có thể phát triển hơn nữa. Trước khi vào phần anh thường hay động viên mọi người. Nhưng bây giờ mỗi trận đều không khác trận chung kết với họ.

"Chúng ta là ai? Là đương kim vô địch! Họ là ai? Là 4 tên đang bên kia sườn dốc của đời tuyển thủ đang kiếm cho mình chút vinh quang cuối cùng. Chúng ta đã lấy được 5 điểm, còn 5 điểm nữa. So let's enjoy it, we doing together. Lose together, win together, slay together." Diệp Tu động viên và vỗ vai từng người lên sàn thi đấu.

Tuy nhiên mùa giải của Hưng Hân dừng lại tại đây. Trương Tân Kiệt đã thực hiện chiến thuật quá tốt nhằm chia tách Hưng Hân và đánh vào điểm yếu từng người.

Về phần phỏng vấn sau trận, hai bên đều cử đại diện của họ ra. Bên Hưng Hân thì Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và Trần Quả. Còn bên Bá Đồ thì Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc và tuyển thủ nhỏ tuổi nhất của chiến đội là Tống Kỳ Anh.

Có phóng viên đề nghị được gặp Hàn Văn Thanh để trao đổi thì được báo lại rằng Hàn Văn Thanh đã ra về trước có việc.

Quay lại 30p trước….

"Lão Hàn, ông lại đổi đấu pháp mới nữa à." Diệp Tu bước qua khu vực thi đấu của Bá Đồ, mồm thì ngậm điếu thuốc hút dở, ung dung như sân nhà hắn vậy.

"Việc gì tới cậu? Không dỗ đám nhóc kia à? Năm ngoái quán quân năm nay ngã ngựa hơi sớm chứ hả?" Trương Giai Lạc bước tới chắn ngang đường. Đường đường là đội trưởng đâu phải muốn gặp là gặp.

"Đội tui thì bình thường. Mà ông tốt bụng vậy? Sao không lo cho bản thân mình đi. Năm nay Luân Hồi mạnh lắm đấy. Ông mong là đừng gặp bên đó khi chung kết, kẻo lại về nhì nữa người ta nghĩ ông cố tình đấy." Diệp tỉnh bơ đáp.

"Má ông." Giai Lạc nói.

"Cậu qua đây có gì không?" Hàn Văn Thanh lên tiếng cứu nguy cho thành viên trong đội. Quả đúng là Hàn đội, vừa dũng mãnh trong game vừa uy phong ngoài đời. Cái bá khí này bảo cựu quân nhân thì ai cũng tin mà.

"Thấy lạ thôi. Có tình huống ông có thể dùng Tay Không Cản Sao Sắc để khống chế chết Hàn Yên Nhu, Trường Hà Lạc Nhật có cơ hội tung kĩ năng để dứt điểm, sau đó qua hỗ trợ Lãm Ánh Lôi đối phó với Hải Vô Lượng. Trận này các ông tính dùng đông đánh ít và dùng ít đối đông. Mà đâu phải do ông trượt trạng thái nên mới không thao tác kịp đúng không?" Diệp Tu liếng thoắng liên hồi. Cảm giác như hôm nay hắn bị Hoàng Thiếu Thiên nhập vậy.

Hàn Văn Thanh liếc nhìn Trương Tân Kiệt. "Nay cậu lo giúp tôi việc phỏng vấn, việc này để tôi."

Trương Tân Kiệt gật đầu đồng ý. Hai người đã làm việc chung với nhau trong thời gian dài như vậy, có những chuyện chưa nghĩ thì đã biết đối phương làm gì.

"Cậu ra trước đi, có gì tôi gọi. Đối diện có quán café ra đó ngồi tạm đi." Hàn Văn Thanh quay qua Diệp Tu.

"Ờ tui dẫn bạn được không? Tô Mộc Tranh với Hàn Yên Nhu." Diệp Tu tuy chưa hiểu gì nhưng vẫn tỉnh bơ đáp.

"Mộc Tranh thôi, xe hết chỗ rồi." Hàn Văn Thanh nói.

"Thế còn Tôn Triết Bình thì sao?" Trương Giai Lạc quay qua Hàn Văn Thanh chờ đợi sự gật đầu. Mà Hàn Văn Thanh cũng không khó khăn trong chuyện này. Quay qua gật đầu với Trương Giai Lạc rồi bảo Diệp Tu ra đợi trước, mình ở lại giải quyết chút việc rồi ra sau.

"Ê, chơi kì vậy ba? Ông không cho tiểu Nhu đi mà cho lão Tôn đi là sao? Trọng nam khinh nữ à? Hay lại kì thị người Hưng Hân?" Diệp Tu không chịu về, trông hắn có vẻ muốn làm rõ chuyện này thật.

"Ăn nói cẩn thận. Ông nói ai kì thị ai? Ông không biết hôm nào Giai Lạc ra trận thì lão Tôn đều coi thi đấu à? Lúc nào cũng đi chung về chung." Hàn Văn Thanh nói.

"Ừ thế thì được. Tui ra trước. Có gì ra thì gọi." Nói xong hắn quay đít đi.

Diệp Tu cũng về chiến đội tóm tắt chuyện rồi bảo mọi người về trước, hắn với Mộc Tranh qua chỗ này tí rồi về sau.

Đang ngồi cafe với Mộc Tranh, đợi phía Bá Đồ họp báo xong thì đi chung xe về thì lại thấy Tôn Triết Bình đi bộ tới. Hỏi thăm vài câu thì đúng hắn hay đến coi trực tiếp các trận có Trương Giai Lạc đánh thật. Mùa này hắn chính thức giải nghệ, tiếp quản việc gia đình. Trảm Lâu Lan có liên hệ nhờ đại thần chỉ dạy cũng như bàn chuyện làm ăn.

Đang nói chuyện với Tôn Triết Bình thì thấy xe 10 chỗ tới, dừng ngay tại quán, cửa tự động mở. Người ngoài nhìn vào nếu là công dân gương mẫu thì đã báo công an vì trông không khác xã hội đen bắt cóc dân lành là mấy.

Vừa tới trụ sở Bá Đồ, Hàn Văn Thanh nói nhóm Diệp Tu ngồi đợi. Vừa ngồi xuống đã nói Giai Lạc mang trà mang bánh, tự coi mình như khách qu. Trương Giai Lạc cũng im không nói gì, chỉ tiến về quầy bếp, lúc về thì đem lên vài chai nước với một hộp Pudding cho Tô Mộc Tranh.

Vài phút sao Hàn Văn Thanh cầm theo vài thẻ tài khoản, nói Giai Lạc với Mộc Tranh ở lại. Còn Triết Bình và Diệp Tu đi theo hắn.
"Vấn đề này chắc không cần giải thích với hai ông nhiều đâu. Mở máy là biết thôi." Hàn Văn Thanh vừa đi vừa trò chuyện với hai người. Chủ yếu là Diệp Tu chứ Tôn Triết Bình không tò mò gì lắm.

"Mà tui đoán cái này liên quan tới Tống Kỳ Anh chứ không phải của ông đúng không? Năm ngoái có đấu pháp mới, năm nay cũng có đấu pháp mới. Không phải cho tài năng trẻ kia thì ông cũng tham lam không chịu từ bỏ danh hiệu Quyền Hoàng lắm à." Diệp Tu nói.

Vào phòng huấn luyện, Hàn Văn Thanh đã cắm thẻ vào máy. Thông tin nhân vật được hiện lên. Acc này đúng là của Tống Kỳ Anh, nhưng điểm mấu chốt lại nằm ở vũ khí bạc, cặp Tonfa "Long Hổ Quải Càn Khôn" đập vào mắt với thiết kế rồng và hổ ở mỗi bên. Gì chứ mới vô năm trước, năm nay đã có thêm vũ khí mới, đúng là con cưng của chiến đội mà.

"Mà ông kêu tụi tui tới đâu phải là khoe món vũ khí này đúng không?" Diệp Tu nghi ngờ hỏi.

"Đúng là không phải khoe, chuyện này cũng khó diễn tả. Thôi đánh 1 trận là hiểu à. Lấy gì tùy cậu." Nói xong Hàn Văn Thanh đưa xấp thẻ mới cầm lúc nãy cho Diệp Tu lựa.

"Gì? Thôi khỏi đi. Tui có đem mà." Tôn Triết Bình giơ cái thẻ tài khoản của hắn ra, Tái Thụy Nhất Hạ. "Lúc ra đi bên Nghĩa Trảm có tặng cái vũ khí bạc, giờ có cơ hội, để tiện xem thử nó như thế nào." Nói xong hắn cắm thẻ vào máy kệ Diệp Tu đang đứng chọn thẻ.

"Cũng được, chọn map đơn giản thôi." Hàn Văn Thanh cũng gật đầu, tạo phòng rồi gửi cho Tôn Triết Bình.

Hai bên thống nhất bản đồ lôi đài, thích hợp cho việc đánh solo độ kĩ năng. Tái Thụy Nhất Hạ lần này xuất hiện đúng cầm vũ khí mới, Phong Chân Vũ Đao, được chế tạo dựa vào cây Vô Phong cũ.

Vừa vào trận hai bên lao ngay vào nhau. Tái Thụy Nhất Hạ dùng Đâm Xung Phong lao thẳng vào Trường Hà Lạc Nhật của Hàn Văn Thanh. Cùng lúc đó Trường Hà Lạc Nhật hạ tấn cho một chiêu Thiên Cân Trụy vào đối thủ. Thấy địch tiến thì ta cũng không lùi. Người tới đâu nắm đấm tới đó. Quả đúng Hàn Văn Thanh, vừa mãnh vừa mĩ.

"Đúng là cái lũ lấy cơ đè não." Diệp Tu bình luận khi thấy các thành viên khác của Bá Đồ bước vào phòng.

Hai bên rút ngắn thời gian thi triển lao vào nhau cái ầm. Đâm Xung Phong vốn không thể đọ lại Thiên Cân Trụy về sát thương cũng như hiệu hứng đè. Tôn Triết Bình cũng biết nên gần đến nơi hắn thu chiêu thao tác Phá Liệt Trảm, nhằm giảm sức phòng thủ của đối phương rồi mới ra chiêu tiếp.

Còn Hàn Văn Thanh thấy chứ. Nhưng mà giảm chống chịu thôi mà, lo gì? Cuồng Kiếm Sĩ đổi máu lấy sát thương, đầu trận chính là lúc Cuồng Kiếm Sĩ yếu nhất. Cho hắn xả chiêu rồi mình đổi lại.

Suy nghĩ này đúng chỉ có Hàn Văn Thanh mới dám nghĩ tới, chưa kể đối phương lại là đệ nhất cuồng kiếm, uy dũng vô song, vô định thiên hạ mà vẫn để hắn đấm mình. Diệp Tu ở ngoài cũng đang thắc mắc cha này tối nay vừa đánh xong não có vấn đề hay sao mà để đối thương lấy của mình 25% trong 5s như vậy.

Sau đòn Phá Liệt Trảm, Tái Thụy Nhất Hạ liên thi triển Chém Lốc Xoáy, quay mấy vòng là đã khiến cho máu của Trường Hà Lạc Nhật mất ¼ cây máu.

Khi mà hiệu ứng của Phá Liệt Trảm gần hết Trường Hà Lạc Nhật đấm trước mặt, mục tiêu lại là thanh trọng kiếm đang hướng về phía mình. Kĩ năng tuy đơn giản mà hiệu quả lại cao, xuất chiêu nhanh thu chiêu gọn khiến Tái Thụy Nhất Hạ vô thức chuyển động theo chiều xoay quay lưng lại đối thủ.

Hàn Văn Thanh chớp cơ hội bồi thêm cú đá cao khiến cho Tái Thụy Nhất Hạ bay lên cao mà không làm gì được. Chỉ vừa quay lại thì thấy hai con hổ bay thẳng vào mình. Thì ra lúc nhân vật của Tôn Triết Bình bị hiệu ứng của đá cao cho bay lên đoạn ngắn thì Trường Hà Lạc Nhật đã tung Song Hổ Chưởng.

Hai con hổ bay qua không có hiệu ứng nhưng lại có sát tương cao. Mỗi con lấy nhẹ 15% của Tái Thụy Nhất Hạ.

Tôn Triết Bình vừa hạ xuống liền thao tác chịu thân, bổ kiếm thẳng mặt Trường Hà Lạc Nhật. Tuy Trường Hà Lạc Nhật đang sử dụng tonfa làm vũ khí vẫn có thể thao tác Tay Không Cản Dao Sắt, nhưng không phải dùng tay mà cặp tonfa vào vũ khí, chặn được thao tác.
"Ngon thì đỡ đi này!" Tôn Triết Bình la lên đầy phấn kích, đã lâu rồi hắn mới đánh đã như vậy.

Không nhờ nhát bổ đó lại là Chém Vỡ Núi, chỉ với chặn đòn thì không chịu nổi tuyệt kĩ có hiệu ứng búng đối thủ lên khoảng nhẹ. Nhưng nhiêu đó cũng đủ phá thế thủ của đối phương.

Thập Tự Trảm, hai nhát kiếm chém ngang và chém dọc lấy thêm tí huyết của Trường Hà Lạc Nhật. Thường thắng xông lên, Tái Thụy Nhất Hạ khai triển Cuồng Bạo, nhằm chiến thế thượng phong.

Kĩ năng này cho người sử dụng tăng thêm chỉ số cho nhân vật và các kĩ năng được nâng cấp đáng kể nhưng lại không có hiệu ứng bá thể.

Trường Hà Lạc Nhật đâu chịu để im. Hắn lấy ta tí máu ta lấy hắn cả cây máu. Nghĩ là làm, Hàn Văn Thanh vừa hạ tấn Thốn Kình vừa tung ra Mãnh Hổ Loạn Vũ. Mãnh Hỗ Loạn Vỗ có thêm buff từ Thốn Kình tốc độ ra đòn nhanh và mạnh. Đánh cho Tái Thụy Nhất Hạ vừa bật Cuồng Bạo đã vài văng xa vài bước.

Tôn Triết Bình đang điều chỉnh góc quay thì thấy ở đâu một con rồng đỏ bay tới. Hắn đang tự hỏi Mãnh Hổ Loạn Vũ đang đẹp ở đâu ra con rồng này vậy? Chẵng lẽ mới có bản cập nhật cho kĩ năng này thêm hiệu ứng debuff gây ảo giác cho đối thủ? Chưa kịp nghĩ xong đã thấy Trường Hà Lạc Nhật cầm mâu hóa rồng bay thẳng tới.

Hóa ra vũ khí bạc Long Hổ Quải Càn Khôn này cho khả năng chuyển đổi từ tonfa sang mâu bằng cách ghép hai đầu của tonfa lại. Một đầu là Long một đầu là Hổ. Trông rất uy mãnh. Vừa rồi Hàn Văn Thanh cho biến đổi tonfa thành chiến mâu, thực hiện Phục Long Tường Thiên bay thẳng vào Tái Thụy Nhất Hạ đang ngồi dậy.

"Má cha già này. Cái này của Tống Kì Anh cái gì? Rõ ràng là ông tự ép chiêu này. Đã vậy còn kêu tui tới coi nữa. Tính đòi dạy tui cách múa mâu hay gì?" Diệp Tu cũng không nghĩ Hàn Văn Thanh lại dám cầm mâu múa trước mặt mình.

Tôn Triết Bình tuy bất ngờ nhưng không tới nỗi ngồi thờ ra nhìn con rồng đỏ rực kia bay thẳng tới hắn. Phục Long Tường Thiên vốn là đại chiêu, có thể quay đầu, hóa thành Long Sĩ Đầu. Cho tới nay chỉ có hai tuyển thủ chuyên nghiệp làm được là Diệp Tu đang đứng xem và thằng cháu nội Tôn Tường chắc đang ngủ. Nhanh tay cho nhân vật nhảy qua trái nhằm Hồi Mã Thương.

Phục Long Tường Thiên là đại chiêu, tuy có né nhưng chỉ có thể né được sát thương lần một. Còn sát thương từ ma pháp không né nổi. Nhưng nhân vật Hàn Văn Thanh đang dùng không có tăng điểm ngoại lực nhiều nên có thể bán máu để dùng Berserk, nhằm lấy bá thể cũng như có cơ hội chấm dứt trận đấu.

Nhưng Hàn Văn Thanh đâu chỉ đơn giản như vậy. Thấy Tôn Triết Bình khiển nhân vật né hắn thu chiêu, sau đó thao tác Phục Hổ Đằng Tường. Tiền Long Hậu Hổ. Nếu cảnh này được chiếu trên màn ảnh 3d của Liên Minh thì không biết lấy bao nhiêu giấy mực của các nhà phân tích, nhà báo hay ngay cả các nhà bình phẩm nghệ thuật.

Tôn Triết Bình thấy Trường Hà Lạc Nhật hết hóa rồng rồi tới hóa hổ lao tới mình, bản thân hắn cũng muốn ngồi ngoài coi lắm chứ. Lúc trước có tên Diệp Tu cầm Ô Thiên Cơ cho mọi người biết thế nào là tán nhân thực thụ, thì giờ đây hắn thấy Hàn Văn Thanh múa Ngũ Hình Quyền trong game. Người ngoài đặt vào hoàn cảnh của hắn thì chắc đã chat all "GG!" rồi thoát ra từ lâu rồi.

Ngũ Hình Quyền: võ công dựa trên di chuyển và hành động của loài vật. Tùy theo địa phương mà nội dung sẽ khác nhau.

Nhưng Tôn Triết Bình mà sợ? Hơi bị nhầm. Hắn còn đang run lên vì phấn khích đây này. Hắn chưa bao giờ lùi bước trước kẻ thủ. Kẻ thù lên 1 bước hắn lên 3 bước. Thi triển Berserk, lao vào chịu hoàn toàn sát thương từ Hàn Văn Thanh.

Hai bên long tranh hổ đấu. Từ bỏ cả phòng thủ. Lúc đó chỉ số HP của hai bên xuống nhanh chóng.

30% - 42%

27% - 38%

25% - 33%

21% - 26%

18% - 21%

Càng về sau bất lợi về HP càng được Tôn Triết Bình thu hồi. Nhưng cũng phải nói biến hóa của Hàn Văn Thanh giữa tonfa và mâu vừa linh hoạt vừa mượt mà. Nhưng không ai lại nghĩ hắn dùng mâu lại mạnh như vậy. Nhưng nếu ai chịu nghĩ một chút thì kì phùng địch thủ của hắn lại là chủ nhân trước đó của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thần. Người đã ba lần vô địch, xây dựng nên một vương triều hùng mạnh.

Có thể nói người hiểu bản thân chính lại là kẻ thù của mình. Ngay cả Diệp Thu khi nhìn Hàn Văn Thanh sử dụng mâu linh hoạt như vậy lại càng hiểu rõ câu đó.

Khi máu hai bên đã về dưới 10%, đây là lúc cả hai bên điều hiểu chính là lúc nhất chiêu đoạt mệnh. Nhưng hiểu là một chuyện, ai làm trước và thành công lại là câu chuyện khác.

7% - 8%. Tiếu tấu hai bên vẫn chưa có gì là dừng lại.

5% - 5%.

Chính lúc này. Hàn Văn Thanh là người ra tay nhất. Mâu đã chuyển về dạng tonfa, nghề chính của nhân vật.

Bá Hoàng Quyền. Thời điểm này không dùng thì khi nào? Đây chính là lúc một đấm chết luôn. Nhưng tính là vậy đối thủ có chịu đứng yên để mình đánh không? Có! Đệ nhất cuồng kiếm, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Hắn có sợ gì ai. Biết chết vẫn lao vào.

Quả đúng vậy, Tái Thụy Nhất Hạ vẫn đứng đó, chĩa mũi kiếm về hướng Trường Hà Lạc Nhật. Khi Trường Hà Lạc Nhật đang gồng quyền để thực hiện Bá Hoàng Quyền thì máu đang tụ lại trên thanh Phong Chân Vũ Đao. Nhìn sơ qua thì đây là đại chiêu cấp 70, Sóng Máu Cuồng Nộ.

Hai Bên ra chiêu cùng 1 lúc, là đao mạnh hay quyền nhanh? Chiến thắng chỉ dành cho một người.

"Thắng rồi!" Tôn Triết Bình đứng lên hô to.

"Ông đừng có mừng, trận này thành bại tại trang bị rồi." Diệp Tu đứng bên, xung quanh có hội Bá Đồ cũng đứng hóng.

"Là sao?" Tôn Triết Bình khó hiểu hỏi lại. Tuy vũ khí là trang bị Bạc nhưng cũng là hàng chợ nếu so với nguyên bộ Bạc tự chế Made by Bá Đồ kia. Mà gã họ Diệp lại bảo thắng nhớ trang bị.

"Cây vũ khí bạc của ông lấy thuộc tính của cây vũ khí cam Vô Phong, không chỉ giữ lại hiệu ứng phá độ bền trang bị, mà còn tăng thêm hiệu quả. Chưa kể đồ của bên kia trông có vẻ chưa được làm hoàn thiện lắm, Va chạm chỉ như 1 trận lôi đài 1 chấp 2 mà đã hỏng thì không đạt chuẩn rồi." Diệp Tu nói.

Thì ra khi ra chiêu cuối, vũ khí của Trường Lạc Nhật Va chạm với vũ khí của Tái Thụy Nhất Hạ. Sau đó do độ bền trang bị vốn không cao cộng thêm hiệu ứng từ Phong Chân Vũ Đao khiến cho nhân vật của Hàn Văn Thanh không trang bị vũ khí. Mà không trang bị vũ khí thì không thi triển kĩ năng nhân vật. Bá Hoàng Quyền bị cưỡng ép thu hồi, Sóng Máu Cuồng Nộ thừa thế chém xuống thành công kết liễu Trường Hà Lạc Nhật.

"Vấn đề nằm ở đấy. Giờ vẫn chưa có vật liệu nào phù hợp để chịu được cách này. Vì thế mới có suy nghĩ là đổi đấu pháp hay chờ vật liệu mới." Trương Tân Kiệt đáp.

"Cậu có suy nghĩ gì?" Hàn Văn Thanh quay qua hỏi Diệp Tu.

"Gì vậy ba? Hỏi địch thủ câu này thiệt luôn? Ông quên chiều nay ông mới cho đội tui nghỉ hè sớm à?" Diệp Tu nói.

"Mà giờ bên anh có thi đấu nữa đâu. Mà anh đi nói thì ai tin? Có ai trong liên minh này tin anh trừ khi anh lấy cái acc này đem thì mới có người tin. Nên không sợ anh lan tin này cho đối thủ." Trương Tân Kiệt nói với Diệp Tu.

"Cũng đúng. Nhưng mà lấy phí à. Không có làm miễn phí đâu." Diệp Tu nói.

"Ông còn mặt dày đòi phí hả? Mộc Tranh cổ ăn hết tủ đồ ngọt của tui rồi ông còn gì? Tui chưa bắt đền mà ông đòi tính phí." Giai Lạc cắt ngang lời.

"Gì? Sao ông không cản lại? Đừng nói nãy giờ Mộc Tranh còn ngồi phòng khách ăn pudding đấy?" Diệp Tu quên luôn chuyện đang bàn với Bá Đồ quay qua hỏi với Giai Lạc.

"Ông nghĩ tui cản được hả? Đụng vô là đổ máu đó ba. Ông quen lâu mà không biết tánh hả?" Giai Lạc lúc này trông rất hoảng loạn.

"Thôi được rồi, chuyện này để về nhà rồi bàn. Tui dẫn Một Tranh về trước. À lão Tôn, ông cũng đền đi đó, chưa gì làm bể trang bị nhà người ta còn không mau đền, đừng để tui chịu một mình à."

Nói xong hắn ra dẫn Mộc Tranh về. Trên đường đi còn kịp nghe Hàn Văn Thanh hỏi Tôn Triết Bình trước khi hắn đi mất.

"Làm thêm một ván không? Cậu và tôi?"

"Vào."
 

Bình luận bằng Facebook