Hoàn [Cỏ Cây Chen Đá 2022][Diệp Nhất Diệp Diệp] What Lives Here (In Your Shadows)

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#1
WHAT LIVES HERE (IN YOUR SHADOWS)

Tác giả:The Defenestrator
Nguồn: AO3
Trans: Zinxiah

(Sản phẩm thuộc project Cỏ Cây Chen Đá)

Tóm tắt: Một thứ được tung hô sẽ dần dần trở thành một vị thần chân chính.
Gia Thế không phải là chiến đội duy nhất có một vị thần bên mình - nhưng lại là chiến đội duy nhất ruồng bỏ đội trưởng mình, người được Thần chọn.


Có một áp lực vô hình bao phủ căn phòng khi Diệp Thu bước vào. Tôn Tường và các thành viên Gia Thế vốn đang hào hứng trò chuyện, trên mặt đầy vẻ tự mãn bất chấp cảm giác nặng nề khó hiểu, cũng dần im lặng trước áp lực ấy.

Diệp Thu, như mọi khi, dường như không quan tâm.

“Đưa Nhất Diệp Chi Thu cho Tôn Tường đi!” Thôi Lập cắt ngang bầu không khí ngột ngạt này như mọi khi.

Diệp Thu rút chiếc thẻ ra, đôi tay anh và thẻ đều run. Cả căn phòng rung chuyển đến mức không ai có thể phân biệt được liệu đây chỉ là ảo ảnh hay một cơn động đất thật sự. Tuy vậy, đôi mắt của Tôn Tường sáng rỡ, cậu vươn tay cầm lấy thẻ tài khoản, nhưng nhận thấy sự chống cự từ chiếc thẻ.

“Anh Diệp, buông tay ra” cậu nói. Đột nhiên một tiếng Rắc vang lên, như thể xiềng xích được phá bỏ. Vị Đấu Thần đứng giữa hai người, thân mang chiến giáp với vẻ mặt vô cùng tức giận. “Ta từ chối” hắn như hét vào tâm trí những người trong căn phòng. Ngay cả Diệp Thu nhăn mặt lại, dù anh không bị ảnh hưởng nhiều như Thôi Lập, người gần như ngã quỵ xuống sàn, hay Lưu Hạo, người bị ném ngược vào tường. Cả Tôn Tường cũng phải quỳ xuống trước khí thế áp bách của Đấu Thần.

“Anh là ai?” Tô Mộc Tranh hỏi, cô vẫn đứng thẳng, dường như không sợ hãi dù người đàn ông quá cao lớn, quá mạnh mẽ này đang kéo anh trai cô về phía hắn, và trước đó thể hiện bản thân là người đầy nguy hiểm.

“Ta là Đấu Thần”, hắn trả lời, và qua đôi mắt rực lửa của hắn, sự rung chuyển của tòa nhà, không ai có thể phản bác. “Và bọn chúng sẽ không được làm hại người được chọn của ta. Không ai có thể chạm tới anh ấy.”

Tô Mộc Tranh có thể là một bình hoa, nhưng cô là chiếc bình được làm từ kim cương, đẹp đẽ nhưng cũng đầy sắc bén. Đôi khi, trong suốt không đồng nghĩa với mờ nhạt.

Dù người kia là thần, và muốn đem anh của cô đi, nhưng trong thâm tâm Tô Mộc Tranh biết cả Diệp Thu và cô đều không muốn điều này. Còn những khó khăn của Diệp Thu, nếu hắn ta thật sự là Nhất Diệp Chi Thu - “Liệu điều đó có quá trễ rồi không?”

Hắn đã ở đâu trong những năm tháng đầy cay đắng vừa qua?

Tầng một của tòa nhà sụp đổ dưới cơn thịnh nộ của thần, nhưng Tô Mộc Tranh vẫn đứng đó, ngay cả khi sàn nhà sụp xuống và kéo cô rơi theo. Phần còn lại của văn phòng cũng sụp đổ theo, cô phải cong gối tiếp đất, không thể chiến đấu, nhưng Đấu Thần đã là cộng sự của Tô Mộc Tranh nhiều năm nay, cô sẽ không chạy trốn khỏi hắn.

“Ta là Thần” hắn trả lời cô, giọng hắn vang vọng khắp nơi khiến cửa sổ vỡ toang. “Không có gì gọi là ‘quá trễ’ cả.”

Đố là lời nói dối. Đã có rất nhiều người rơi khỏi thần đàn vì “quá trễ”. Ngay cả với thần, thời gian là bất biến. Các thần trong Vinh Quang cũng không thể thay đổi thời gian.

Nhưng Đấu Thần là vị thần được tôn kính nhất trong Vinh Quang, và hắn dùng tất cả sự tôn thờ ấy để thay đổi thực tại mà hắn không chấp nhận được.

Người được chọn thuộc về hắn–

Và không một ai khác.

Sức mạnh của hắn như một tấm áo choàng, thổi ngược tóc Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, bao bọc mọi thứ quanh hắn, bao bọc cả thế giới và tất cả như quay ngược–


Tô Mộc Tranh sẽ ra mắt vào mùa sau, mùa Bốn, nhưng các hợp đồng quảng cáo đã được gửi đến tới tấp. Gia Thế đã đạt được tam liên quân và giờ đây có một nữ tuyển thủ xinh đẹp, cô gái có nụ cười sáng chói như mặt trời trong đội hình. Một người tương phản hoàn toàn với vị đội trưởng thần bí của đội.

Nhất Diệp Chi Thu vươn tay tới vị chủ nhân đang ngồi đó của mình, nhưng tay hắn lại không chạm được tới anh. Ba năm là đủ để hắn được tôn thờ, nhưng không đủ để dời non lấp bể, việc mà hắn có thể làm – hắn đã làm?

Tại sao hắn lại muốn ôm chặt chủ nhân mình đến vậy?

Đôi mắt Diệp Thu sáng rỡ nhìn tài khoản phụ của mình chạy quanh lục địa Vinh Quang. Anh có tài khoản phụ của mọi nghề, dù Pháp sư chiến đấu luôn là nghề anh yêu thích nhất. Nhất Diệp Chi Thu đi đi lại lại phía sau anh, sự kích động dần biến thành dây xích trói buộc linh hồn hắn vào một thứ - thứ gì đó ngoài những thứ ở đây, một điều gì khác. Nhưng ở đây còn gì khác ngoài thực tại?

Hắn hiện tại không biết, nhưng hắn sẽ hiểu. Hắn cảm nhận được điều đó từ tâm khảm mình.


Bọn họ không giành được quán quân mùa Bốn, chỉ thất bại ngay vòng chung kết. Nhất Diệp Chi Thu rời Vinh Quang và thấy Diệp Thu một mình như mọi khi sau mỗi trận đấu, đồng đội của anh đã đi hoàn thành thủ tục sau trận đấu và trả lời phỏng vấn từ truyền thông.

Nhất Diệp Chi Thu không buồn nhiều như hắn nghĩ, như thể hắn đã đoán được kết cục và chấp nhận nó từ lâu. Hắn xoa đầu Diệp Thu, tóc anh lay động do như có cơn gió thổi qua.

Đại Mạc Cô Yên nhìn người đứng phía bên kia hành lang một cách kì lạ. Dù y được gọi là vua, nhưng y vẫn là một vị thần - vậy tại sao Nhất Diệp Chi Thu như hơn y một bậc, dù tên kia đã bại trận? Điều gì trong hắn đã thay đổi?


Khi Trần Dạ Huy đăng kí vào Gia Thế, gã run cầy sấy, dường như không giữ được bình tĩnh khi được yêu cầu biểu diễn kĩ năng của mình. Gã cảm giác có gì đó đang đứng phía sau gã, như chờ đợi một điều gì.

“Đừng lo” Diệp Thu nói với gã.”Cậu có kĩ năng. Tôi có thể thấy điều đó.”

Khi gã được nhận làm nhân viên quản lý công hội, chịu trách nhiệm việc chiếm kỉ lục và soát phó bản, Trần Dạ Huy chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Khí thế của một vị thần không phải là thứ mà gã có thể chịu được - việc Diệp thu có thể nhìn ra tiềm năng dưới đôi tay run lẩy bẩy của gã đã là một phép màu. Trần Dạ Huy có một cảm giác kì lạ rằng Diệp Thu không phải là nguồn cơn của áp lực ấy. Diệp Thu tỏa sáng đầy rực rỡ và hiên ngang bất chấp những gì người ta yêu cầu anh, như một thiên thần, một sứ giả, người được thần yêu quý.

Nhất Diệp Chi Thu biết rằng Trần Dạ Huy biết ơn Diệp Thu. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn chán ghét. Gã chán ghét và hận, cơn thịnh nộ của hắn đè lên Trần Dạ Huy mỗi khi gã tìm đến chiến đội hoặc nghĩ về vị trí của mình trong Gia Thế.

Vài lần ít ỏi Diệp Thu nở nụ cười chân thành là sự ân xá mà Trần Dạ Huy nhận được. Khi anh có thể chơi game vui vẻ mà không phải nghĩ đến những trách nhiệm của một tuyển thủ chuyên nghiệp, người chỉ huy, người đội trưởng mà anh phải gánh trên vai, thứ bao trùm lên anh như chiếc áo choàng của một vị vua.

Trần Dạ Huy vui mừng vì trong chiến đội của hắn, có những người muốn lên sân khấu.

(Trần Dạ Huy lại bị Diệp Thu từ chối một lần nữa. Nhất Diệp Chi Thu nhìn sự tức giận và bất mãn dần tích tụ trong tim gã, không thể làm gì ngoài điều chỉnh tâm trí khi gã sắp bùng nổ, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của gã. Nhưng dù Trần Dạ Huy không hề trực tiếp gây khó dễ cho Diệp Thu, gã tìm những người khác, gã ủ mưu, khiến Gia Thế quay lưng với người sáng lập nên nó, không hề giải thích hay bác bỏ những hiểu lầm của người khác đối với vị đội trưởng. Nhất Diệp Chi Thu nhìn Gia Thế trở nên biến chất và chán ghét nó.

Trước đây.)


Lưu Hạo gia nhập Gia Thế với kì vọng được hợp tác cùng Đấu Thần, nhân vật nổi tiếng nhất trong giới chuyên nghiệp. Hắn gặp đội trưởng của mình, toàn thân dường như có vầng hào quang bao phủ từ thần, người làm việc hàng giờ liền dưới áp lực phải đạt được kì vọng của những người chưa thấy mặt anh bao giờ, người nói với hắn việc nâng bản thân lên chỉ đưa thêm khuyết điểm cho người khác đẩy mình xuống. Lưu Hạo hiểu rằng, anh tin tưởng vào hắn.

Hắn cảm nhận sự nguy hiểm quanh Diệp Thu có thể đè bẹp họ bất cứ lúc nào, và Lưu Hạo không dám tốn công sức hay thời gian cho thao tác hoa mỹ trước vị Đấu Thần.

“Các vị thần rất bận rộn.” Diệp Thu nói. “Người khác nghĩ chúng ta đại diện cho những vị thần ấy, chúng ta chỉ có thể leo đến thần đàn bằng chính khả năng của mình. Chúng ta có thể không toàn năng, nhưng chúng ta có thể luôn chuẩn bị sẵn sàng.”

Lưu Hạo luôn tỏ thái độ tôn kính với Diệp Thu. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu không bao giờ chịu được ánh mắt tôn thờ ấy, hay sự nỗ lực và cả tinh thần đồng đội của hắn. Sự tức giận của thần lan toả khiến con chuột ấy run rẩy.

Giữa sự tăm tối và lạnh lẽo ấy, Diệp Thu là nguồn sáng duy nhất của họ.

(Lưu Hạo cảm thấy đau đầu mỗi khi nhìn thấy Diệp Thu, vị “thần” vĩ đại luôn gây rắc rối cho hắn. Hắn muốn được nổi bật, nhưng cái bóng của Diệp Thu luôn bao phủ hắn. Anh ta không xứng đáng tất cả vinh quang và sự khen ngợi của mọi người. Sự tồn tại mạnh mẽ và bí ẩn gì cơ? Khí thế áp bách không khoan nhượng gì cơ? Anh ta chỉ là một người đàn ông không quan tâm gì đến hình tượng, người luôn mắng Lưu Hạo mỗi khi hắn muốn nổi bật hay muốn tạo hình tượng cho chiến đội trong thi đấu. Anh ta biết cái gì về cái nhìn người khác hay trách nhiệm?

Nhất Diệp Chi Thu không thích cách Lưu Hạo nhìn Diệp Tu, nhưng dù hắn làm gì đi nữa, Lưu Hạo chỉ càng giống một con sói.

Khi đó.)



Nhất Diệp Chi Thu nhổ bỏ tận gốc sự tham lam và lòng ghen tị của Đào Hiên như bứt cỏ dại, bất chấp sự đau đớn nó mang đến cho gã.

Ta sẽ ban ngươi cách giải quyết, ngươi vui rồi chứ?

Đào Hiên ôm ngực thở dốc, nửa quỳ trên sàn. Gã vừa nghĩ đến điều gì?

Đầu gã đau như búa bổ, và miệng gã đầy vị sắt của đồng tiền.

(Đào Hiên muốn loại bỏ cậu ta, vị đội trưởng độc tài, cơn ác mộng của ban truyền thông, mỏ vàng không thể khai thác này. Mỗi khi gã nhìn Nhất Diệp Chi Thu, gã nghĩ - giá như là mình, giá như mình có thể là Đấu Thần…

Mỗi khi gã nghĩ về điều đó quá nhiều, máu trong người gã sẽ sục sôi lên và mắt gã sẽ bắt đầu bỏng rát, đầu gã sẽ đau, phổi hắn như bị cào xé.

Sự bất mãn tràn ngập trong xương tuỷ gã.

Nhất Diệp Chi Thu chán ghét Đào Hiên vì sự báng bổ của gã, sự lạnh lùng của gã, việc gã đổ lỗi cho người khác về những thứ gã không có được. Hắn không có sức mạnh để giáng xuống Đào Hiên vì những gì gã đã làm, nhưng hắn đã làm điều tương tự.

Nhưng sự biến chất vẫn diễn ra, và gã để nó lan dần.

Đào Hiên muốn nhổ bỏ cái gai trong lòng gã, không hề biết rằng một khi nó được nhổ ra, vết thương chỉ nặng hơn.

Đào Hiên khiến Gia Thế quay lưng với Diệp Tu, khiến nhà anh thành một chiến trường - nhưng Nhất Diệp Chi Thu là Đấu Thần, nên hắn chỉ có thể trở nên mạnh hơn.

Trong quá khứ…)


Mùa Tám đã bắt đầu và Gia Thế vẫn là ứng viên nặng kí cho chức vô địch, một ông lớn chưa bao giờ bị loại ngay từ vòng loại trực tiếp. Gia Thế là một chiến đội khắng khít, vây quanh Diệp Thu như thể sự ổn định bất khuất của anh có thể cứu lấy họ, khi sự phẫn nộ của một vị thần hiện hữu quanh họ. Thôi Lập đã tăng lương cho Diệp Thu trong hợp đồng thứ ba, kéo dài từ mùa Bảy đến mùa Chín, vì anh rõ ràng là trụ cột của đội, nên việc anh từ chối các hợp đồng thương mại hay đòi hỏi thêm không quan trọng. Hắn luôn có cảm giác rằng, nếu không vì Diệp Thu, có lẽ tất cả bọn họ đã chết. Như thể có một thế lực siêu nhiên nào đó quẩn quanh chiến đội, yêu cầu họ phải làm tốt hơn có thể để trả giá cho sai lầm của mình.

Ngay cả khi thật sự có một vị thần ở đây, người đó có thể đổ lỗi gì đến họ? Họ không phải là quán quân bất bại, nhưng họ chưa bao giờ cách chiếc cúp quá xa.

Nhất Diệp Chi Thu không biết hắn đổ lỗi bọn họ điều gì, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ nó. Hắn bây giờ đã hiểu điều gì đã trói buộc linh hồn mình, chấp niệm của một quá khứ đã qua và quay trở lại. Hắn có thể quay ngược thời gian cho tất cả mọi người, nhưng không thể làm điều đó cho bản thân. Hắn xuất hiện ở thế gian này nhưng tâm trí hắn vẫn nhớ về một thời không khác. Nếu hắn hận những người này, thì nếu không nhờ sự can thiệp của hắn, nỗi hận vẫn sẽ tiếp tục. Gia Thế có thể được cứu, nhưng người trong đó không thể tha thứ được.

Sự phẫn nộ của hắn đã thay đổi mọi thứ.


Vào đêm ngày 2 tháng 12, đêm trước ngày kỉ niệm game, Diệp Tu đang chơi game trong phòng, ngay cả khi những người khác trong đội đã ngủ để thoát khỏi sự lạnh lẽo của cái chết mà họ vô tình tránh được. Diệp Tu từ trước đến nay đều không cảm nhận được nó, và Tô Mộc Tranh cũng sẽ không bao giờ biết về nó.

Chỉ hai người này xứng đáng.

Như mọi khi, Nhất Diệp Tri Thu thử chạm đến vị đội trưởng của mình, như thể hắn có thể bị kéo đi bất cứ lúc nào—

Một tiếng rắc vang lên—

Và tay hắn chạm được Diệp Tu lần đầu tiên, khiến người đàn ông giật mình trên ghế.

(“Nhưng điều đó không thể đúng được,” một vài thành viên trại huấn luyện run rẩy cười khi nói về một sức mạnh bao trùm lên Gia Thế như một thảm hoạ sắp ập đến.

Diệp Tu nhìn khó thuốc bao trùm quanh một thứ vô hình, nơi cơn gió và tiếng chân vô hình lẫn nỗi sợ vô cùng được sinh ra, và nghĩ, có lẽ.

Hiện tại)

“Anh thuộc về ta,” Nhất Diệp Chi Thu nói, sức mạnh của hắn khiến cả căn phòng rung chuyển theo.

Diệp Tu nhìn vị thần mang chiến bào đầy áp bách này, người vẫn đang ôm hắn với sự mãnh liệt của hàng trăm cuộc chinh chiến.

"Điều đó cũng đúng" anh trả lời. “Tôi vẫn luôn nói cậu thuộc về tôi.”

Vị Đấu Thần thì thầm những lời hứa về sự bảo vệ và trả thù trong lúc ôm chặt lấy Diệp Tu, người luôn dâng hiến cho hắn tất cả lòng nhiệt tâm và vinh quang của mình. Đôi mắt hắn đầy vẻ tối tăm và cuồng dã, biểu lộ sự đáng sợ của sức mạnh Đấu Thần.

Diệp Tu phun khói về phía Nhất Diệp Chi Thu, hơi khói vây quanh hắn rõ ràng hơn lúc hắn chưa hữu hình, khi Diệp Tu cố tình nhả khói về phía đối phương để xem hắn còn ở đó hay không.

“Ở đây không còn kẻ thù nào cả,” anh nói, và làn sương tăm tối của sự tức giận vây quanh Nhất Diệp nhiều năm qua bay theo cùng làn khói thuốc. Bỗng nhiên hắn nhìn được tương lai đầy triển vọng của Gia Thế, một chiến đội thật sự khắng khít cùng nhau theo đuổi Vinh Quang. Một chiến đội tạo nên từ những con người không hoàn hảo nhưng vẫn cố gắng, người yêu thần của họ và chiến thắng và những gì nó tượng trưng nhiều đến mức có thể vượt qua nỗi sợ theo sau đội như một vị tử thần chờ cơ hội đem họ đi.

“Tôi không muốn rời đi” Diệp Tu nói với hắn, nhìn qua màn hình để đảm bảo trận đấu hắn bị kéo đi khỏi vẫn giành được chiến thắng. Anh cười nhẹ khi nhìn thấy hai chữ Vinh Quang.”Vinh Quang chúng tôi muốn đang ở đây.”

“Anh dám chống lại ta ư?” Hắn hỏi, không rõ hắn nên cảm thấy thế nào. Nhưng hắn cảm thấy người nhẹ bẫng, như thể được giải phóng khỏi gánh nặng cả thế giới.

Tia sáng trong mắt Diệp Tu và nụ cười của anh đã quá đủ cho câu trả lời. “Tất nhiên”

“Ta là Thần” Nhất Diệp Chi Thu nhắc nhở anh, kéo ánh sáng bất khuất này lại gần hắn hơn.

“Đúng,” Diệp Tu trả lời, ”Nhưng ai đã tạo nên điều đó?”

Nhất Diệp Chi Thu yêu anh nhiều hơn những gì hắn có thể nói ra.

(“Cậu thích trò chơi này chứ?”

Diệp Tu tất nhiên sẽ hỏi, vì anh thích trò chơi này. Không, hơn thế nữa—anh yêu trò chơi này. Anh yêu nó hơn hết thảy.

Anh không muốn giao Nhất Diệp Chi Thu cho người nào không như thế.

Luôn luôn.)

“Ta có thể cho anh sự bất tử,” Nhất Diệp Chi Thu đề nghị với Diệp Tu, khi chiến đội giành thêm một quán quân và câu lạc bộ vận hành trơn tru hơn khi không có sự tức giận của thần.

“Lời đề nghị hấp dẫn…” Diệp Tu đáp, tay anh gõ gõ trên mặt bàn.”nhưng nó hơi kì cục. Nghĩ về ngành thể thao điện tử đi. Nghĩ xem bao nhiêu người sẽ lên cơn đau tim nếu tôi không già đi.”

Nhất Diệp Chi Thu không quan tâm về những điều đó.” Bá Đồ có hai vị thần” hắn nhắc Diệp Tu, “Nếu Đại Mạc Cô Yên và Thạch Bất Chuyển không muốn để người thao tác chúng cũng bất tử, đó là lỗi của bọn chúng.”

Dù không nhận ra, nhưng cả Vinh Quang đều nín thở chờ đợi quyết định của một người:

Cuộc sống phàm trần? Hay sự bất tử?

(Người ta gọi anh là Thần Vinh Quang. Không ai biết lời khen đó chính xác đến mức nào.)
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ờ điều đầu tiên chị muốn nói là .... EM LỪA CHỊ!!!
Khi click chuột vào đây, chị chuẩn bị tinh thần ngược vật vã quằn quại vì hai ông Nhất Diệp - Diệp sau khi không thể tiếp tục đi tiếp con đường. QAQ! Sao tự nhiên cái nó thành kiểu cường đoạt, điên cuồng, bất chấp tất cả vì người vậy :)))))??? Ủa rồi BE của chị đâu????
Huhuhu, vẫn cứ cảm thán sao hồi đó Nhất Diệp không bem từng đứa như Lưu Hạo đi cho Gia Thế nó lành ;-; , để GT te tua tan nát như vậy.

“Ta là Thần” Nhất Diệp Chi Thu nhắc nhở anh, kéo ánh sáng bất khuất này lại gần hắn hơn.

“Đúng,” Diệp Tu trả lời, ”Nhưng ai đã tạo nên điều đó?”

Nhất Diệp Chi Thu yêu anh nhiều hơn những gì hắn có thể nói ra.
Aiz vẫn cảm thán nhớ con fic nào đó mà chị còn chả nhớ nổi tên từ mấy năm trước cũng có đoạn cả hai người đều là Đấu Thần, tiếc là không thể tiếp tục con đường phía trước.

Nhất Diệp Chi Thu không quan tâm về những điều đó.” Bá Đồ có hai vị thần” hắn nhắc Diệp Tu, “Nếu Đại Mạc Cô Yên và Thạch Bất Chuyển không muốn để người thao tác chúng cũng bất tử, đó là lỗi của bọn chúng.”

Dù không nhận ra, nhưng cả Vinh Quang đều nín thở chờ đợi quyết định của một người:

Cuộc sống phàm trần? Hay sự bất tử?

(Người ta gọi anh là Thần Vinh Quang. Không ai biết lời khen đó chính xác đến mức nào.)
'-'
Đúng òi, theo lời nhóc là tụi kia làm sao kệ, em muốn anh bất tử thì anh bất tử thôi, quan tâm làm gì...
Cơ mà bằng một niềm tin mãnh liệt nào đó, chị tin Diệp sẽ không đồng ý với nó Nhất Diệp vs Diệp thì BE mới hay, tin chị.
 

Bình luận bằng Facebook