- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Tác giả: 竹里馆
Link gốc: 【乔一帆】江湖诡话·好鸟欲飞【End.】
Convert: Ná Ná
Edit: Nguyệt
–
1.
Tháng Bảy nắng nóng.
Mặc dù không còn gay gắt như mấy hôm trước nhưng luồng khí oi bức vẫn chưa chịu tan, cứ luẩn quẩn ngoài bìa rừng mãi, tận dụng mọi cơ hội rót nhiệt độ của nó vào qua từng khe lá.
Kiều Nhất Phàm nằm trên cành cao nhất của gốc đại thụ, tán lá um tùm che khuất vóc dáng không mấy cao lớn của cậu. Một chú chim nhỏ đậu trên đỉnh đầu, có lẽ nó tưởng mái tóc đen nhánh của thiếu niên bận đồ đen là một khúc gỗ mục khô đen. Mấy móng chân sắc nhọn của nó thỉnh thoảng lại quắp vào như đang tỏ vẻ bất mãn với lớp vỏ ngoài không bằng phẳng của khúc gỗ.
Kiều Nhất Phàm chịu đựng, chỉ hừ nhẹ một hơi bằng mũi. Y phục màu đen đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, vải vóc dính sát trên người như biến thành một lớp da mới. Cậu được giao nhiệm vụ chặn đường một người, tính đến giờ đã ngồi vò võ chờ mười hai canh giờ không ăn không uống. Hai mắt hoa hoa, đầu óc dần mơ màng, cậu đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.
Trang chủ từng dặn, người kia đáng sợ không chỉ bởi võ nghệ cao cường mà hơn hết là bởi những mưu kế nhảy nhót trong lòng. Không biết khi nào hắn sẽ đi ngang nơi này, đồng môn chặn ở phía trước đã thất thủ, theo tin bồ câu đưa tới, chắc hẳn chỉ trong nay mai sẽ qua. Kiều Nhất Phàm đợi từ sáng sớm mờ sương đến hoàng hôn cạn nắng, lại đón thêm một buổi bình minh nữa và vẫn chưa thấy người nọ hiện thân. Nhưng cậu không dám lơ là dù chỉ một phút, lỡ may hành động bất cẩn, đánh rắn động cỏ khiến người kia chạy trốn mất thì đó là cậu không làm tròn chức trách.
Cậu là một ám vệ trong sơn trang Vi Thảo.
Chức trách của ám vệ được chia thành hai dạng, một dạng là ẩn nấp để bảo vệ, một dạng là ẩn nấp để ám toán. Nhưng dù là dạng nào đi chăng nữa, ám vệ vẫn là những kẻ thuộc về bóng tối và đêm đen.
Lúc Kiều Nhất Phàm gia nhập sơn trang Vi Thảo, cậu vốn mong mỏi được học hỏi tuyệt thế công phu một tay dược một tay độc từ vị Dược Vương Vương Kiệt Hi kia. Hôm đó ánh nắng chói chang, cậu và những đệ tử mới nhập môn đang cùng nhau tập võ trong sân, trang chủ Vương Kiệt Hi đứng trên điện phía xa quan sát. Kiều Nhất Phàm xoay tròn một vòng, trường kiếm đâm tới ngay tầm mắt, cậu không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay cũng đã ướt mồ hôi.
Trước khi lên núi, cậu từng nghe người ta nói tuy rằng Vương Kiệt Hi là một trong Ngũ Thánh thành danh đã lâu trong võ lâm nhưng tuyệt học trong tay vẫn chưa tìm được người truyền lại. Để tử Vi Thảo không thiếu, nhưng lại chưa đủ thiên tư lỗi lạc. Mấy năm nay, Vương Kiệt Hi thu nạp nhiều môn sinh, muốn chọn ra được một người có thể bồi dưỡng thành tài trong số đó mà thu làm đệ tử cuối cùng, truyền thụ lại công phu nhiều năm của bản thân, đồng thời giao phó trọng trách trang chủ đời kế tiếp của Vi Thảo.
Vương Kiệt Hi đi rất nhanh, càng lúc càng gần, khuôn mặt không còn thần thái nghiêm khắc thường ngày, giữa hai hàng chân mày ẩn hiện nét thong dong. Kiều Nhất Phàm nửa mong chờ, nửa kích động, trong lúc còn ngẩn người, y sam xanh biếc đã lướt qua sợi tua rua buộc nơi chuôi kiếm cậu cầm, bước thẳng về phía thiếu niên đằng sau.
Người được chọn là Cao Anh Kiệt cùng nhập môn với Kiều Nhất Phàm.
Trước khi lên núi bái sư, Kiều Nhất Phàm gặp được Cao Anh Kiệt bị thương ở sườn núi, cổ chân cậu ấy sưng to như quả đào, không thể đi lại, chỉ có thể ngồi gục đầu dưới tán cây, nhìn mặt trời lặn. Kiều Nhất Phàm tâm địa thiện lương, lập tức cõng thiếu niên ấy lên, cả hai đều vừa nhược quán, vóc người từa tựa nhau, vậy mà có thể cõng đi hết sơn đạo mấy chục dặm.
Sau khi gia nhập Vi Thảo, quan hệ giữa hai cậu đương nhiên cực kỳ thân thiết, cùng luyện kiếm, cùng tập quyền, tranh nhau kể những chuyện lý thú nơi quê nhà cho đối phương nghe, khi rảnh lại cùng chạy xuống chân núi ăn bánh nếp dẻo ngọt, thơm lừng. Người không biết còn tưởng hai cậu là huynh đệ một nhà, rồi lại không hiểu tại sao hai cậu lại không cùng họ. Mỗi khi bị hỏi, hai cậu chỉ chớp chớp mắt, không trả lời mà quay sang choàng vai nhau cười ha ha.
—
Từ khi được Vương Kiệt Hi nhìn trúng, Cao Anh Kiệt không còn ở phòng tập thể chung với đám đệ tử thông thường bọn cậu nữa mà dọn vào nội viện, là chỗ ở dành cho thân vệ đệ tử của Vương Kiệt Hi.
Thân vệ đệ tử không giống đệ tử thông thường, ngay cả áo ngoài cũng khác, càng không phải nói đến họa tiết thêu trên vạt áo. Có lần đi ngang qua cửa vào nội viện, Kiều Nhất Phàm gặp Cao Anh Kiệt và Tiêu Vân, Chu Diệp Bách đang cùng nhau xuất môn. Đã lâu không gặp nhau, Cao Anh Kiệt khó nén được hưng phấn, lập tức giữ cậu lại nói đủ thứ chuyện. Đang lúc nói đến chuyện chuẩn bị xuống núi, Tiêu Vân ngắt ngang cuộc đối thoại, ý bảo Cao Anh Kiệt đừng nên nói nhiều rồi trưng ra điệu bộ kẻ cả mà rời đi.
Bắt đầu từ khi đó, Kiều Nhất Phàm hiểu được rằng tương lai của cậu và Cao Anh Kiệt hoàn toàn khác nhau.
Cũng từ đó về sau, Kiều Nhất Phàm trở thành một ám vệ của sơn trang Vi Thảo.
Hàng đêm, cậu ở trên bức tường cao, cong thân mình thành hình dáng như một con mèo hoang, hoặc ngụy trang thành tượng đá điêu khắc trên góc mái, cũng có khi hòa mình vào một đám mây đen cuối đỉnh trời. Ám vệ cần phải học được bản lĩnh ẩn nấp bằng nhiều cách thức khác nhau, biến thành sắc đen không ai trông thấy mới có thể hoàn thành sứ mệnh do thám và thủ hộ.
Chức trách của cậu là coi sóc ngoại viện sơn trang Vi Thảo. Bầu bạn cùng cậu có gió đêm gào thét, có ánh trăng mờ cuối chân trời và cả gợn mây thần bí vô tung.
Cứ thế trôi qua ba năm, có lẽ sẽ vẫn tiếp tục thêm năm năm, mười năm nữa… Chính bản thân cậu cũng không biết được.
Nhiều đêm tuần hành trinh sát trên đầu tường, cậu luôn trông thấy trong nội viện có một ánh đèn dầu chưa tắt sau khung cửa sổ, đó là phòng Cao Anh Kiệt, bạn tốt của cậu. Cậu từng may mắn được mời tới một lần nên còn nhớ rất rõ vị trí.
Vật dụng đều mới tinh, chăn đệm mềm mại hơn giường chung trong phòng tập thể, cửa sổ cũng đón ánh sáng rất tốt. Kiều Nhất Phàm ngồi trên băng ghế sạch sẽ mà như ngồi trên chông, cậu không hiểu bản thân đang sợ điều gì để rồi trốn mất tăm lúc Cao Anh Kiệt đi rót nước cho cậu. Hôm sau, lúc bị bạn thân tìm thấy, cậu chỉ nói rằng mình nhận được nhiệm vụ khẩn không được chậm trễ nên đành đi trước.
Cao Anh Kiệt gật đầu, cực kỳ tin tưởng cậu.
2.
Ánh nắng càng lúc càng gay gắt hơn luồn qua khe lá, có vẻ chú chim nhỏ trên đầu đã nhận ra dưới chân nó không phải cành cây vững chãi bèn vỗ cánh bay đi. Kiều Nhất Phàm đợi trên cây đến ngơ ngẩn cả người, lúc chú chim bay lên mới chợt thấy nó là một con chim sẻ màu xám tro, bất giác nhìn nhiều thêm mấy lần.
Đúng lúc này, một mũi tên nhọn hoắt bỗng bắn thẳng lên qua tầng tầng cành lá.
Kiều Nhất Phàm còn chưa hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng rít sắc lẻm. Cậu cả kinh, lật người muốn trốn, nhưng lúc này cậy đang nằm trên cành cây, làm gì có nơi nào để cựa quậy? Đồng tử co lại, cánh tay vội vàng vươn về trước mới miễn cưỡng bám lấy được một cành cây. Tuy nói đu người trên cành thế này trông chẳng ra sao cả nhưng thôi đành tùy cơ ứng biến, dù gì cũng tốt hơn là bị bắn trúng hoặc ngã xuống trước mặt đối phương.
“Cậu bạn trẻ trên kia có cần hỗ trợ không?” Dưới tán cây, người nọ đã đắc thủ, cười nhạt mấy tiếng, buông lời châm chọc.
“Không cần.” Khóe môi Kiều Nhất Phàm giật giật.
“Ái chà, quật cường ghê nhỉ? Ta hỏi ngươi, ai phái ngươi tới tập kích ta?” Không cần phải nói, chắc chắn đây chính là người Vương Kiệt Hi lệnh các cậu chặn lại.
“…”
Lúc đó, Kiều Nhất Phàm còn chưa động thủ, cùng lắm mới chỉ theo dõi thôi, nhưng theo kế hoạch thì đúng là phải ra tay thật, chẳng qua ba cây kim dài tẩm thuốc mê trong tay áo còn chưa kịp phóng đi. Lòng không ngay của cậu bị người kia bóc trần, mặt thoáng đỏ lên nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên cãi lại tự giải vây cho bản thân ra sao.
Cành cây đang bám đã phải chịu sức nặng quá lâu, giờ đang âm ỉ tiếng gãy giòn vang. Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, cành cây kia đã hơi run run, quả thực sắp không gánh nổi trọng lượng của cậu. Nhân lúc còn chưa gãy hẳn, Kiều Nhất Phàm buông tay, rơi tọt vào hố bẫy được đào sẵn dưới tán cây. Đất đá phía trên nảy tung lên khiến đầu cậu toàn bụi rồi lại dính hết vào gương mặt ướt rượt mồ hôi, trông đến là chật vật.
“Xin nhờ tiền bối chuyển giúp tổ chim kia.” Kiều Nhất Phàm phun đất cát trong miệng, hét lớn lên phía trên.
“Gì cơ? Ta nghe không rõ…” Rõ ràng giọng điệu người đứng trên miệng hố không thực sự nghiêm túc.
“Xin nhờ tiền bối chuyển giúp tổ chim kia.” Kiều Nhất Phàm khó xử hết sức nhưng vẫn phải hét lớn thêm một lần nữa. Hố bẫy này đào rất sâu, muốn ra được cũng phải tốn kha kha sức lực.
“Trả lời vài câu của ta trước đã. Ngươi là môn hạ đệ tử của Vương Kiệt Hi?” Hình như người nọ vừa ngồi xuống.
“Phải.”
“Vương Kiệt Hi phái ngươi tới cản đường ta?”
“Trang chủ nói là “mời”.” Kiều Nhất Phàm thành thật trả lời.
“Nói nghe hay thật đấy. Hắn mời ta mấy lần đều bị từ chối, rốt cuộc nghĩ ra trò này à… Khống chế ta trước, làm cho bất tỉnh hoặc trói lại cũng được, chung quy là đưa về Vi Thảo đúng không?” Người nọ lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc đó không ít đệ tử hỏi trang chủ làm sao để mời, nếu đối phương không chịu tới thì phải làm sao, quả thật Vương Kiệt Hi đã nói như thế. Người này đoán được hết khiến Kiều Nhất Phàm hoảng sợ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Khi nãy ngươi buông tay vì sợ làm tổ chim kia rơi xuống à?” Người nọ hỏi.
“…” Kiều Nhất Phàm cười gượng.
“Phải thì nói phải, không phải thì nói không. Mắt Bự dạy sao mà ra được một đồ đệ dễ ngượng ngùng thế này, một câu nói thật thôi mà cũng không biết nói?”
Vương Kiệt Hi của sơn trang Vi Thảo trời sinh dị tướng, mắt bên lớn bên nhỏ, từng có biệt hiệu là “Mắt Bự”. Dưới sự thống lĩnh của hắn, danh vọng Vi Thảo trong võ lâm rất cao, Vương Kiệt Hi còn đoạt được khôi thủ trong đại hội luận võ lần trước, chưa một ai dám gọi thẳng mặt hắn bằng cái tên đó. Rốt cuộc người này là ai? Nghe khẩu khí kia có vẻ giao tình giữa hắn và Vương Kiệt Hi không hề tầm thường.
“… Phải.” Kiều Nhất Phàm vừa tò mò vừa quẫn bách.
Lúc đó cậu nhanh mắt nhìn thấy chỗ chạc cây có một tổ chim nho nhỏ màu xám trong khoảnh khắc hơi ngẩng đầu lên. Nếu cành cây bị gãy, tổ chim kia chắc chắn sẽ rơi xuống. Võ nghệ đối phương cao cường hơn cậu nhiều, ánh mắt lại càng tinh tường, nghe cậu nói, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra manh mối, không cần giải thích tỉ mỉ.
“Thật sự không ngờ trong số đệ tử của Vương Kiệt Hi lại có người thế này.” Người đứng trên mặt đất cảm thán, lẫn trong đó là cảm giác cô đơn khó diễn tả thành lời.
Người ta thường nói “Trẻ con hay khóc sẽ có sữa ăn”. Nhưng tính tình Kiều Nhất Phàm hiền hòa, trước giờ luôn chăm chỉ, cần cù, hiếm khi được khen ngợi dù là lúc ở nhà hay sau khi gia nhập Vi Thảo. Lúc này bỗng nhận được lời khen thẳng thắn như vậy, ngoài xấu hổ, trong lòng cậu còn xuất hiện chút vui sướng khó nén.
Người trên miệng hố ném một sợi dây thừng xuống, Kiều Nhất Phàm tóm lấy dây, trèo ngược lên.
Trèo khỏi hố, cậu lập tức thấy choáng đầu hoa mắt. Người trước mặt một thân y phục sặc sỡ: xà cạp màu đen, áo bào bằng vải bố lam nhạt, đai lưng xanh biếc, tay nải đỏ sẫm vắt vẻo trên vai, tay còn chống một chiếc ô dài màu bạc… Kỳ quái không thể tả nổi! Khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười trông có vẻ rất dễ gần.
Lúc dưới hố, cậu không nghe thấy phía trên có động tĩnh gì nhưng tổ chim kia đã được chuyển đến chỗ rất cao, nằm cực kỳ chắc chắn, đủ để thấy võ nghệ người kia xuất sắc thế nào. Kiều Nhất Phàm hạ giọng, ánh mắt vừa cảm kích vừa khâm phục.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối? Ngày sau báo đáp!” Kiều Nhất Phàm phủi bụi đất trên người xuống rồi chắp tay thi lễ theo đúng lễ nghĩa.
“Vương Kiệt Hi phái các ngươi đi chặn đón ta mà không nói tên ta cho các ngươi sao? Mà nói chứ, báo với đáp cái gì? Chỉ vì mỗi cái tổ chim kia?”
“Dù chỉ là một tổ chim nhưng cũng là sinh mệnh đáng được trân trọng.” Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, trong veo như nước. Cậu dừng lại một lát rồi mới tiếp tục: “Trang chủ chỉ lệnh cho chúng ta mời một vị khách quý tới. Về phần thân phận, chờ khách quý vào sơn trang rồi, chúng ta tự nhiên sẽ biết.”
“Quân Mạc Tiếu, ngươi từng nghe chưa?” Người nọ nháy mắt.
Kiều Nhất Phàm thầm suy nghĩ một lượt các cái tên hiệp khách thành danh chốn giang hồ rồi ngơ ngác lắc đầu.
“Chẳng lẽ chưa ai dạy ngươi những lúc như thế này thì phải nói “Ngưỡng mộ đã lâu, may mắn ba đời mới được gặp” à?” Người nọ áp sát tới, giả bộ tức giận. Thấy dáng vẻ cậu vẫn ngơ ngác thì chợt giãn lông mày mỉm cười, tặc lưỡi, “Thật thà quá đi mất…”
“Trước đây chưa từng nghe nhưng về sau chắc chắn ta sẽ nhớ kỹ đại danh của tiền bối.” Những lời này là lời thật lòng của Kiều Nhất Phàm, tuyệt đối không phải câu nịnh nọt suông như những kẻ khác hay nói.
“Nhìn thân thủ của ngươi chắc không phải thân vệ đệ tử của Vương Kiệt Hi nhỉ.” Người nọ ngồi xếp bằng xuống, lười biếng tựa vào một thân cân.
“Ta chỉ là… Ừm… Ám vệ.” Kiều Nhất Phàm trả lời lí nhí, lại sợ đối phương sẽ khinh thường Vi Thảo nên vội vàng giải thích, “Bản lĩnh ta tầm thường, không đáng nhắc tới, nhưng trong sơn trang rất nhiều người lợi hại hơn ta.”
“Ta muốn hỏi là ai để ngươi làm ám vệ?” Người nọ lắc đầu.
“Trang chủ tẫn trách, mọi sự vụ lớn nhỏ trong sơn trang đều đích thân an bài, không để qua tay người khác,” Kiều Nhất Phàm nói.
“À…” Người nọ híp mắt, khẽ cười một tiếng không rõ nghĩa.
3.
Quân Mạc Tiếu choàng mở mắt, nghiêng người tránh khỏi hai chiếc châm gây mê đang xé gió lao tới rồi lại lộn ngược người ra sao, hai chân đạp lên thân cây, thoắt cái đã bật tới một cành cao. Hắn ung dung ngồi trên đó, không biết rút một thanh trường kiếm từ chỗ nào ra, đón đỡ móc câu được ném tới từ tán cây đối diện, tiếng vang leng keng xuất hiện khi kim loại va chạm nhau.
Cả hắn lẫn người ẩn thân giữa tán lá rậm rạp đều vận sức kéo mạnh về phía sau, xiềng xích bị kéo căng như tấm lụa, phản xạ ra những tia sáng màu trắng bạc. Người kia muốn đấu sức với Quân Mạc Tiếu, vội vàng ghìm xích xuống thấp, quấn chặt bên hông. Nào ngờ trong lúc đôi bên giằng co, Quân Mạc Tiếu bất chợt buông tay, gã nhất thời không kịp thu tay, cả người lẫn móc câu cùng ngã ngửa ra sau làm cành cây gãy rạp liên hồi. May mà móc câu kia neo vào được một cành lớn mới giảm bớt được tốc độ rơi, cuối cùng treo gã lơ lửng giữa không trung.
Trường kiếm sáng loáng được Quân Mạc Tiếu lật tay giữ lại trong lúc thả người nhảy xuống trước khi kiếm kịp chạm đất, dáng vẻ hắn rất ung dung tự tay, hệt như cánh chim lớn chao liệng giữa rừng. Kiều Nhất Phàm trông thấy Quân Mạc Tiếu tra thanh kiếm kia vào cán dù sau khi đáp xuống, cậu dụi mắt, ngỡ là mình nhìn nhầm. Đây là vũ khí gì?
“Muốn đánh thì ra đánh cho tử tế, rình rập đánh lén như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Quân Mạc Tiếu khí định thần nhàn ngồi bắt tréo chân, lưng dựa cán ô dài.
Lúc này Kiều Nhất Phàm mới phát hiện, ngoại trừ cậu và Quân Mạc Tiếu, trong rừng còn có bốn người khác. Khi nãy cậu mải mê nói chuyện với Quân Mạc Tiếu nên đã lơ là điều này. Cậu xấu hổ, tự biết bản thân quá thiếu kinh nghiệm lại lắm chỗ yếu kém, thầm hạ quyết tâm trở về sơn trang phải dốc công khổ luyện hơn nữa. Cậu tưởng rằng chỉ có mình cậu làm nhiệm vụ này, vòng vây thứ hai được Vi Thảo bố trí từ khi nào, cậu hoàn toàn không biết.
“Kiều Nhất Phàm, còn đứng đực ra đấy làm gì? Không mau qua đây!” Người đang bị treo ngược kia vẫn còn đong đưa, khuôn mặt loang lổ những đốm sáng khi tia nắng chiếu qua kẽ lá nên khó mà nhìn rõ. Nhưng nghe giọng điệu hằn học này, cậu biết chắc đó là Tiêu vân, đệ tử trong sơn trang Vi Thảo. Bình thường gã cậy bản thân võ nghệ cao cường, ngoại trừ trang chủ và các đường chủ thì không thèm để bất kỳ đệ tử nào khác vào mắt, kẻ ương ngạnh kiêu căng thành thói như vậy đâu chịu nổi sỉ nhục thế này.
Ba người xuất hiện từ bên thân cây, trên cành cao và sau tảng đá lần lượt là Chu Diệp Bách, Liễu Phi và Cao Anh Kiệt. Lúc trông thấy Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm hơi giật mình. Vương Kiệt Hi đã nhận định Cao Anh Kiệt là đệ tử cuối cùng, ngày thường luôn đích thân giám sát việc luyện võ nghệ, sao trang có lại để cậu ấy xuống núi làm việc này? Cao Anh Kiệt xua tay với cậu, ý bảo sẽ giải thích sau.
“Công phu của tên đó kém cỏi vậy, ngươi còn trông chờ sẽ giúp được à?” Liễu Phi nhếch môi cười, hai tay nàng nắm hai thanh đao lá liễu dài mảnh, “Tiêu Vân, ngươi đừng nên phí sức nữa. Còn không thì nghĩ cách xuống khỏi cây trước đi.”
“Còn không mau tới giúp ta!” Tiêu Vân thở phì phò, tức giận quát. Kiều Nhất Phàm hoảng tái mặt, vội vã chạy tới giúp gã xuống đất. Quân Mạc Tiếu nhìn thấy hết nhưng không cản trở.
“Trang chủ đã nhiều lần thành tâm mời, nếu tiền bối cố tình không nể mặt, ta đành phải thất lễ.” Chu Diệp Bách lớn hơn những người còn lại một chút, tiến lên, chắp tay nói.
“Ta chẳng qua đi ngang chân núi các ngươi, các ngươi lại ép ta tới sơn trang. Trên đường mai phục không biết bao nhiêu ám vệ, ỷ nhiều hà hiếp ít, ta còn chưa ngủ nổi một giấc yên ổn, thật không biết thành ý nằm chỗ nào.” Vẻ mặt Quân Mạc Tiếu lạnh tanh, miệng lưỡi cũng rất sắc sảo khiến Chu Diệp Bách nhất thời nghẹn họng.
“Nhiều lời vô ích, xin được chỉ giáo.” Liễu Phi thấy thế đã không kiên nhẫn mà khai chiến luôn. Nàng vừa nói câu xin chỉ giáo dứt miệng nhưng vốn chẳng hề coi người nọ vào mắt, hét một tiếng lập tức lao lên, một thân y phục đỏ tươi như ngọn lửa bùng cháy giữa rừng rậm.
Bọn họ đều là thân vệ đệ tử của Vương Kiệt Hi, hơn nữa còn thành danh từ khi niên thiếu nên ai cũng tâm cao khí ngạo. Mới đầu, nghe Vương Kiệt Hi nói là khách quý, bọn họ còn chút lòng kính sợ. Đến khi trông thấy dáng vẻ quái đản này liền khinh thường, lại thêm ám vệ mai phục suốt dọc đường đều vô dụng, bọn họ quyết định tự mình ra mặt, muốn khiến đối phương phải cúi đầu nghe sai sử, ngoan ngoãn lên núi.
Liễu Phi dáng người thanh mảnh nhưng đao phong lại rất sắc bén, từng đao chém tới đều mang khí thế bổ đá phá sắt. Nhưng lưỡi đao trông như thể sắp chém trúng, đối phương đột nhiên biến mất tăm. Nàng ngẩn người, đến lúc tìm thấy lần nữa thì hắn đã cách xa hơn năm bước, đùa bỡn khiến nàng giữa cảm giác chắc mẩm đã đắc thủ và thất bại trong gang tấc. Cơn giận dâng lên trong lòng, chiêu thức nơi tay lập tức trở nên hỗn loạn, chỉ lo chém bừa, toàn thân đâu đâu cũng là sơ hở.
Chu Diệp Bách thấy Quân Mạc Tiếu không tiếp chiêu cũng không tấn công, chỉ lo di chuyển tránh né liên tục. Không rõ hắn dùng chiêu thức gì nhưng tốc độ nhanh như gió cuốn, lại như đạp sóng mà đi, lưu lại một vệt khói bụi mỏng manh trên mặt đất. Hắn biết Liễu Phi quá khinh địch, bèn vỗ vai Cao Anh Kiệt, hai người căn chuẩn vị trí rồi cùng xông lên tương trợ.
Quân Mạc Tiếu thấy ba người sắp tạo thành thế trận hình gọng kìm thì không tiếp tục bông đùa nữa. Thân người hắn nhanh chóng quay một vòng, lấy một nắm bi sắt từ tay áo ra. Thủ pháp và thân pháp hắn phối hợp cực kỳ tài tình, chỉ một lần ném, bi sắt lại chia thành ba đường bắn về phía ba người.
Chu Diệp Bách và Cao Anh Kiệt biết đây là chiêu phá trận nên không né tránh mà chỉ dùng trường kiếm chém văng hơn phân nửa, phần còn lại thì chấp nhận chịu đòn. Liễu Phi là cô nương đang xuân thì, cực kỳ sợ bị hủy dung vì ám khí bằng trọng thiết này bắn trúng mặt, vội vàng né sang một bên.
Quân Mạc Tiếu nhắm đúng thời cơ, lao ra từ chỗ trống, còn chưa chạy xa, hắn đã lập tức dừng lại, quay người bung ô, ánh sáng bạc chớp lóe giữa rừng cây, chói lòa tầm mắt mọi người. Còn chưa kịp phản ứng, cả ba đã cứng đờ người, tay vẫn giữ nguyên tư thế ra chiêu trước đó. Công phu điểm huyệt của Quân Mạc Tiếu quá đỉnh, vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Tiêu Vân vừa được Kiều Nhất Phàm giúp thoát khỏi cảnh treo lơ lửng, toan ra tay lại thấy ba sư huynh muội đều đã bị khống chế. Cả hai nghẹn họng nhìn trân trối với vẻ cực kỳ khó tin, công phu nhường ấy chỉ sợ ngay cả Vương Kiệt Hi cũng không sánh kịp.
“Phục chưa?” Quân Mạc Tiếu bật cười.
Mấy người trong rừng nhìn nhau nhưng không nói gì. Tuy trong lòng đã phục nhưng vẫn không muốn thừa nhận ra miệng. Ngược lại, Cao Anh Kiệt cố lấy dũng khí, nói: “Chẳng qua tiền bối dựa vào món vũ khí kỳ lạ kia.”
“Ồ? Ý ngươi là nếu ta không dùng vũ khí, các ngươi có thể thắng ta?”
“Nguyện thử một lần.” Cao Anh Kiệt cất cao giọng.
“Ngươi tên gì?” Quân Mạc Tiếu lại hỏi.
“Cao Anh Kiệt.”
“Tuổi nhỏ mà khí khái không vừa. Tốt, rất tốt.” Quân Mạc Tiếu bước qua bên người cậu.
Vạt áo người nọ chợt bỗng phất qua, hắn lách qua vài tán lá lớn như một chú chim nhẹ nhàng bay khỏi rừng cây, hòa mình vào không trung, nhoáng cái đã không thấy đâu nữa. Kiều Nhất Phàm nghe thấy hắn nói khẽ bên tai mình khi lướt qua: “Tối mai tới đây.” Ánh mắt còn lóe lên vẻ giảo hoạt.
4.
Kiều Nhất Phàm giật thót, người kia võ nghệ quỷ mị, biến ảo thất thường, cậu có học cả đời cũng không mơ được đến cảnh giới đó, hắn muốn cậu tới gặp làm gì? Chẳng lẽ chợt nghĩ ra có chuyện muốn cậu làm, hay muốn cậu báo ơn?
“Tiêu Vân, Kiều Nhất Phàm, các ngươi còn thất thần gì hả? Không mau giải huyệt cho bọn ta?” Liễu Phi nhăn nhó, tức giận quát lên. Nữ đệ tử trong sơn trang Vi Thảo không nhiều, thường ngày chúng huynh đệ cũng nhường nhịn nàng, bị điểm huyệt trước mặt mọi người thế này khiến nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận.
Lúc vừa đáp đất, Tiêu Vân còn đang hùng hùng hổ hổ, giờ đã im thin thít, cùng Kiều Nhất Phàm chạy tới giải huyệt cho những người còn lại. Nhưng thủ pháp điểm huyệt của Quân Mạc Tiếu rất kỳ quái, bọn họ đã thử nhiều chỗ mà vẫn không giải được.
Mắt Liễu Phi ngân ngấn nước nhưng vẫn quật cường không để lệ rơi. Cao Anh Kiệt và Chu Diệp Bách thì bình tĩnh hơn, cả hai đều không nói lời nào mà chỉ âm thầm vận khí, muốn dùng nội lực mạnh mẽ của bản thân tự giải huyệt. Thế nhưng đã một nén nhang trôi qua, trán hai người đều ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng như gan heo mà kinh mạch vẫn bị phong bế như trước.
Phải biết Cao Anh Kiệt hiện giờ đã là đệ tử út của Vương Kiệt Hi, tư chất cậu rất cao, lại dốc công trui rèn, tuy mới học nghệ ba năm nhưng công phu đã có thể xếp vào hàng cao thủ chốn giang hồ. Ấy vậy mà lần này lại dễ dàng bị người khác phong bế huyệt đạo, hơn nữa còn không thể giải huyệt, mấy người mới biết đã gặp phải cao thủ trong cao thủ.
“Rốt cuộc cái tên Quân Mạc Tiếu đó là ai chứ…” Tiêu Vân lúng túng mở lời, mặt mũi xám ngoét, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo ngày thường.
“Không biết, dù sao ta cũng chỉ đến giúp các huynh một tay.” Liễu Phi cắn môi.
“Không ngờ Quân Mạc Tiếu thật sự mạnh đến vậy.” Cao Anh Kiệt không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Quân Mạc Tiếu nhưng trong lòng thật sự bội phục vô cùng.
“Trang chủ mời người đó lên núi làm gì vậy?” Do dự một lát, Kiều Nhất Phàm mới hỏi khẽ.
“Nghe nói là mời người đó về chỉ giáo công phu cho chúng ta.” Chu Diệp Bách nói.
Kiều Nhất Phàm đã thu châm gây mê lại, nghe vậy thì hết hồn, suýt chút nữa tự đâm vào tay. Vẻ mặt những người khác vẫn điềm nhiên, dáng vẻ rõ ràng đã biết từ trước. Lúc này cậu mới chợt nhớ ra bản thân chẳng qua chỉ là một ám vệ, đương nhiên không thể nào biết được quá nhiều chuyện, lại bất giác cúi gằm đầu xuống.
Lúc các thân vệ đệ tử nghe được chuyện mời Quân Mạc Tiếu tới chỉ giáo từ Vương Kiệt Hi, bọn họ đều nghĩ bụng không biết trang chủ thường ngày nghiêm túc đứng đắn đã học được cách nói đùa từ bao giờ, không ai thèm bận tâm. Chuyện đến nước này, tất cả mới bắt đầu thật sự nghiêm túc.
Vương Kiệt Hi đã dự đoán được điều này từ sớm, chỉ vài ám vệ nào thể mời nổi Quân Mạc Tiếu. Hắn lại phái thêm vài thân vệ đệ tử xuống núi hỗ trợ, không ngờ vẫn thất thủ. Trong số các đệ tử, Cao Anh Kiệt nhập môn muộn nhất nhưng lại nhận được nhiều sự quan tâm nhất, hắn không yên lòng với tính cách kiêu căng của Liễu Phi và Tiêu Vân nên phái thêm Chu Diệp Bách chững chạc đi cùng nhóm, ấy vậy mà vẫn sẩy tay.
Mọi người đều im lìm, chỉ lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.
Những đám mây hối hả lướt trên nền trời, lúc thì biến thành hàng ngàn hàng vạn hình thù che khuất ánh nắng, lúc lại mất tăm, chẳng có lấy một gợn.
Tu vi của Cao Anh Kiệt cao nhất, là người đầu tiên giải được huyệt đạo. Dù tứ chi đã dần lấy lại cảm giác nhưng vẫn rệu rã, mỏi nhừ. Kiều Nhất Phàm thấy vậy vội tới đỡ cậu, Cao Anh Kiệt nhìn ánh mắt ân cần của bạn tốt bèn lắc đầu, ý bảo không sao rồi ngồi xuống tảng đá bên gốc cây. Kiều Nhất Phàm nắm chặt hai tay cậu, giúp cậu xoa bóp mạch máu giữa các ngón tay. Hồi trước, khi còn ngủ chung, đôi khi nửa đêm Cao Anh Kiệt bị chuột rút, Kiều Nhất Phàm liền dùng cách thức dân giã ở quê nhà giúp cậu giãn cơ, vậy mà cũng hiệu quả.
Cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng Cao Anh Kiệt, nhớ lại ngày đó, cậu bị ngã trên núi, chân bị thương, không thể đi lại. Càng về chiều, càng có nhiều tiếng thú hoang gầm gừ hơn mà chân cậu thì càng lúc càng sưng to. Lúc đó cậu đã nản lòng, cho rằng mình sẽ táng thân giữa rừng sâu núi thẳm, hoặc chăng kể cả không chết cũng sẽ thành một tên què quặt.
Đến khi mây tía đầy trời, ánh tà dương buông khắp sơn cốc, cậu nhìn thấy một thiếu niên tiến tới từ phía xa. Thiếu niên cả người ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên đã đi qua sơn đạo rất dài. Cao Anh Kiệt muốn cất tiếng gọi nhưng rồi lại không dám, chỉ nghiêng đầu sang hướng khác, giả vờ đang ngắm mặt trời lặn. Nào ngờ thiếu niên nọ lại dừng bước, chủ động hỏi thăm cậu: “Bị thương à? Còn đi được nữa không?” Bấy giờ cậu mới ngoảnh lại, dè dặt đáp: “Không đi được.”
“Dưới da cậu đã tích bọng nước mủ to quá trời luôn, sợ rằng… sẽ hoại tử.” Thiếu niên ngồi xuống, chạm nhẹ vào mắt cá chân cậu, bên trong cục u sưng phồng kia toàn là dịch lỏng, thiếu niên nọ nhíu mày, “Hơn nữa không biết liệu có tổn thương gân mạch không, nhỡ chẳng may… Thì phiền toái lắm.”
“Sẽ què à?” Cao Anh Kiệt cắn môi nhịn đau.
“Không biết…” Cả hai cùng im lặng hồi lâu, hai mắt thiếu niên kia bỗng sáng ngời, “Ta muốn tới sơn trang Vi Thảo bái sư, nghe nói nhân sĩ nơi đó không chỉ có võ nghệ cao cường mà y thuật cũng là hạng nhất. Nếu cậu chịu, ta cõng cậu tới Vi Thảo nhé?”
“Ta không có tiền…” Cao Anh Kiệt lần mò túi vải lép kẹp, bên trong chỉ có nửa cái bánh bột nướng mỏng tang.
“Đừng ngại. Nghe nói các môn phái võ lầm đều đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cậu cứ nói là cậu cũng đến bái sư, ta đoán chắc là bọn họ sẽ không lấy tiền đâu.”
“Nhưng mà… Nơi đó xa lắm.” Trong thôn có người từng chịu ơn đệ tử Vi Thảo, chỉ nói rằng Vi Thảo nằm trên một ngọn tiên sơn rất xa.
“Không sao, ta cõng cậu đi.” Thiếu niên nọ vỗ vai cậu, quay lưng lại ý nói Cao Anh Kiệt nằm lên lưng cậu ấy. Cao Anh Kiệt ngần ngừ mãi mới chịu ghé lên lưng thiếu niên kia.
Thiếu niên đó cũng gầy dong dỏng như cậu nhưng không biết tại sao lại có thể cõng cậu đi xa đến vậy, vượt qua biết bao ngọn núi, rồi còn tránh né những bụi gai và lũng sâu. Suốt dọc đường đi, Cao Anh Kiệt không dám nói chuyện nhiều với thiếu niên nọ, sợ khiến cậu ấy tốn sức hơn, chỉ tranh thủ lúc cậu ấy há miệng thở gấp mới vội vàng nhét nửa cái bánh nướng vào miệng.
Đến Vi Thảo, cả hai đều nói là tới bái sư học nghệ rồi được cho vào ngay lập tức. Vài đệ tử Vi Thảo giúp Cao Anh Kiệt lấy hết dịch mủ ra rồi bôi thuốc nước đặc chế lên, có vậy mới giúp chân cậu không lưu thành tật.
Tận lúc này, Cao Anh Kiệt mới biết thiếu niên kia tên Kiều Nhất Phàm. Bộ y phục phong phanh trên người cậu ấy đã ướt rượt thế nhưng hai mắt vẫn trong veo, sáng ngời, mỉm cười với cậu.
Vết thương ở chân Cao Anh Kiệt mới lành, vừa được đi lại, cậu nhanh chóng rủ Kiều Nhất Phàm chạy vào trong núi, dập đầu thề kết nghĩa huynh đệ cả đời trước thần linh phương Bắc. Kiều Nhất Phàm quỳ song song với cậu, nhìn đỉnh núi cao ở tít đằng xa, cũng dõng dạc cười nói: “Còn phải cùng nhau học tập công phu mạnh nhất trên đời.”
Thế nhưng trời không thuận ý người, cậu trở thành đệ tử út của Dược Vương Vương Kiệt Hi mà Kiều Nhất Phàm kính ngưỡng, trong khi thiếu niên kia đã không còn đôi mắt sáng ngời như sao nữa. Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt ấy bị giấu đi, chỉ có thể ẩn nấp trong bầu trời đêm.
Từ khi cậu chuyển vào nội viện, thời gian luyện tập dài hơn trước rất nhiều, hiếm khi có dịp chuyện trò trên trời dưới bể cùng Kiều Nhất Phàm. Mỗi lần gặp nhau, cậu không biết lòng mình vui mừng hay xấu hổ nhiều hơn. Thấy dáng vẻ gấp gáp trốn tránh của Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt không còn dám rủ cậu tới phòng mình chơi nữa.
Kiều Nhất Phàm nào biết cậu trăn trở nhiều đến thế, chỉ lo cẩn thận xoa bóp tay giúp cậu.
“Anh Kiệt, ngươi xem, tên ám vệ kia nịnh nọt ngươi như thế, chi bằng hôm nào nói tốt vài câu trước mặt trang chủ, đến hắn đến nội viện bầu bạn với ngươi.” Liễu Phi đã giải được huyệt, người nàng cũng nhức nhối không chịu nổi, nhìn Cao Anh Kiệt được thoải mái thế bèn không nhịn được mỉa mai vài câu.
Máu trong người Kiều Nhất Phàm như bất chợt chảy ngược, toàn thân cứng đờ, vô thức né tránh. Cậu quay người đi, hai vai sụp xuống, tay chân không nghe theo sự điều khiến, chẳng khác nào người vừa giải huyệt chính là cậu.
Cao Anh Kiệt trừng mắt với Liễu Phi, nàng tự biết mình lỡ lời nhưng vẫn vờ như không thấy, chỉ quay đầu ngâm nga.
Cánh rừng tối dần, dù cùng nhau trở lại sơn trang nhưng mỗi người lại ôm một tâm trạng riêng.
Sơn đạo vốn chật hẹp, không đủ rộng cho mấy người cùng sóng vai. Hơn nữa, những thân cây cao vút rậm rạp hai bên đường còn tạo thành một bức bình phong tự nhiên, che giấu con đường nhỏ giữa núi trong rừng sâu sau khi mặt trời lặn.
Chu Diệp Bách dẫn đầu, tay khua kiếm gạt lá cỏ trước mặt, theo sau lần lượt là Liễu Phi, Cao Anh Kiệt và Tiêu Vân, Kiều Nhất Phàm đi cuối cùng. Mấy người xếp thành một hàng, xác định phương hướng bằng ánh trăng trên đầu, đi về phía đỉnh núi.
Bọn họ đều là môn sinh đắc ý của Vương Kiệt Hi, hôm nay phải chịu thất bại như thế, chỉ nghĩ tới việc sau khi về sơn trang phải tường trần với Vương Kiệt Hi, trong lòng liền thấy bực bội và khó chịu, không có tâm trạng nào nói chuyện với nhau. Cao Anh Kiệt vốn định đi cạnh Kiều Nhất Phàm nhưng lại bị Tiêu Vân vô duyên vô cớ đẩy lên trước. Cậu có phần lo lắng, liên tục ngoái đầu nhìn, thấy Kiều Nhất Phàm suốt dọc đường đi chỉ cúi mặt, không biết đang suy nghĩ gì mà chẳng hề nhìn cậu lấy một lần. Cao Anh Kiệt cho là Kiều Nhất Phàm buồn phiền vì vừa rồi bị Liễu Phi châm chọc, lòng lại càng bất an. Nhưng cứ vài lần như thế, cậu suýt nữa vấp phải đá vụn, chỉ đành chú ý đi từng bước.
Thực ra Kiều Nhất Phàm đã chẳng bận tâm từ lâu rồi, những lời châm chọc ấy cậu từng phải nghe không ít lần. Thói đời ấy mà, dù là trong võ lâm hay trên chiến trường, người ta luôn tôn sùng kẻ mạnh. Nghe thật bạc bẽo mà lại cực kỳ hiển nhiên. Bản thân cậu cũng đâu có khác? Thế nên mới trèo non lội suối tới Vi Thảo, dù là ngày sáng hay đêm đen vẫn luôn cam nguyện.
Chỉ mong một ngày… Mong một ngày nào đó chính cậu cũng có thể trở thành kẻ mạnh giống như Vương Kiệt Hi, như Quân Mạc Tiếu…
Cậu ngước mắt nhìn trăng sáng treo cao, vầng trăng tròn vành vạnh phủ lên mọi gốc cây ngọn cỏ một lớp sương mờ trắng bạc, gió nhẹ thổi qua tạo thành tiếng xào xạc, âm thanh không theo quy luật nào chẳng biết sao lại trở nên thật tuyệt vời giữa vùng hoang vu. Không biết cuộc đời cậu về sau liệu có thể nào tỏa sáng rực rỡ được như vậy hay chỉ là ước vọng không thể với tới… Cậu thầm thở dài.
Bên tai chợt vang lên lời Quân Mạc Tiếu nói trước khi rời đi, Kiều Nhất Phàm bỗng căng thẳng. Lỡ bị người khác hỏi thì nên trả lời thế nào? Cậu trời sinh không biết nói dối, huống hồ còn không biết tại sao người kia lại hẹn cậu. Kiều Nhất Phàm đành cúi đầu, im lặng rảo bước, cố gắng khiến mọi người đừng chú ý tới, tốt nhất là quên luôn chuyện đó đi.
Bọn họ là nhóm đệ tử cuối cùng trở về sơn trang, vừa qua cửa liền tới thẳng thư phòng của Vương Kiệt Hi. Ánh nến đang cháy vượng sau lớp giấy hồ trắng phau dán trên khung cửa sổ. Kiều Nhất Phàm quanh năm tuần đêm, thường thấy ánh nến trong căn phòng này cứ tắt rồi lại sáng cho đến tận khi ánh mặt trời dần dần trải khắp chốn.
Hai mắt Vương Kiệt Hi bên lớn bên nhỏ, lại không nói cười tùy tiện, trông qua sẽ khiến người ta thấy sợ nhưng thực chất hắn cũng tương đối hòa nhã. Hắn hỏi tình hình giao chiến giữa mấy đệ tử và Quân Mạc Tiếu, không bất ngờ và cũng không trách cứ bọn họ thất thủ. Sau khi thong thả đi vài vòng quanh phòng, hắn giữ Cao Anh Kiệt, vỗ vai những người còn lại ý bảo về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng còn nói Kiều Nhất Phàm mấy ngày tới không cần phải làm nhiệm vụ.
Cảm giác thấp thỏm trong lòng Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng tiêu tan, hơn nữa còn thấy hơi vui vui. Không ai nhắc tới lời Quân Mạc Tiếu nói với cậu, hình như chỉ có một mình cậu nghe thấy. Đây chính là thuật truyền âm bí mật trong truyền thuyết, người nói cố ý phát ra tiếng bằng khoang bụng, chỉ để cho người được chỉ định nghe thấy.
Cậu nằm thẳng trên giường. Đây là lần đầu tiên cậu không phải trông coi phía ngoài tường lũy trong ba năm qua, cũng là lần đầu tiên ngắm nhìn ánh trăng bị cắt xẻ bởi khung cửa sổ. Cậu đã quen ẩn mình mai phục trong bóng tối, giờ phút này toàn thân được thả lỏng lại thấy không quen lắm.
Vị huynh đệ nằm cạnh đang ngáy o o, quạ đêm không biết náu thân chỗ nào, lúc thì kêu the thé, lúc lại sầu bi rấm rứt hót suốt canh thâu. Kiều Nhất Phàm không ngủ được, cảm thấy đêm nay dài đến khác thường, cuối cùng vẫn chập chờn chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, cậu trở lại lúc còn nhỏ.
Khi đó, sau căn nhà tranh của gia đình cậu có một cây đào cổ thụ, trên cành có một đàn chim sẻ xám, không biết đã ở đó bao nhiêu lâu mà xây nên vài cái tổ chim nho nhỏ, chỉ biết từ khi cậu bắt đầu có nhận thức, biết ghi nhớ thì đã nghe được tiếng hót líu ríu vui tai của đàn chim kia. Tiếng chim giòn giã vang vọng hòa vào gió xuân, gọi chồi biếc lộc hồng trổ khắp cây. Kiều Nhất Phàm không cảm thấy lũ chim ồn ào, ngược lại, cậu còn hay giấu vài hạt ngũ cốc, đưa tới cho chúng ăn.
Năm cậu mười tuổi, trời đổ mưa lớn, tầm tã bảy ngày không ngớt. Đến khi trời trong xanh trở lại, trên cây đã không còn bóng dáng đàn chim sẻ kia nữa. Cái tổ được kết bằng đất và cành khô rơi trên đất, bị nước mưa xối đến mức rã ra, bùn đất hòa vào nước chảy đi khắp nơi. Chim lớn hầu như đã bay hết vì sợ mưa lớn, trong tổ chỉ còn lại một quả trứng lẻ loi, đơn độc.
Trứng chim được nước mưa gột rửa trắng tinh, trông như một viên ngọc hình trứng sáng bóng. Vỏ trứng lạnh ngắt nhưng bên trong vẫn có sinh mệnh đang cựa quậy, là một chú chim non còn chưa phá vỏ.
Kiều Nhất Phàm cẩn thận nâng nó lên, đặt vào túi áo.
TBC
Last edited: