Hoàn [Kiều Chí 2022] [Cao Kiều] Trung Thu Vui Vẻ

Tiff_Dang

Gà con lon ton
Bình luận
13
Số lượt thích
8
Fan não tàn của
Tiểu Kiều, Tiểu An, Tiểu Dụ ... vào tay tui hết
#1
Sản phẩm thuộc project Kiều Chí - Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2022

[Cao Kiều] Trung Thu Vui Vẻ

Edit: @Tiff_Dang
Beta: @nmnguyet
Link: buerziyu
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng cả hai đều gách vác trách nhiệm đội trưởng mỗi đội, thời gian cạnh nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Đối với mọi cặp đôi, yêu xa lúc nào cũng đau khổ, chưa kể là mối quan hệ không thể công khai giống hai người.

Chẳng mấy nữa là tới Trung thu, nhưng lịch thi đấu ngày càng gấp gáp, hai người không tài nào bớt được chút thời gian gặp đối phương.

Cuối cùng cũng tới cuối tuần, Kiều Nhất Phàm đặt vé máy bay, chuẩn bị trải qua một ngày cuối tuần Trung thu tuyệt vời cùng Cao Anh Kiệt.

Không báo trước, không gọi điện, thậm chí còn không hỏi trước.

Cũng không biết Anh Kiệt có bận không, liệu cậu có làm phiền cậu ấy hay không.

Dẫu băn khoăn, Kiều Nhất Phàm vẫn kìm được lòng mình, tới thẳng thành phố B.

Đến trước cánh cổng chiến đội Vi Thảo mà mình từng rất quen thuộc, cậu lại không thể bước qua nó bằng một thân phận hợp lý nữa.

"Bịch..." Ai u... Nhất Phàm đang đứng ngẩn người đột nhiên bị ai đó va phải. Vừa định ngẩng đầu nói xin lỗi, cậu chợt phát hiện người va vào mình là Anh Kiệt.

"Anh Kiệt?"

"Nhất Phàm?"

Hai người không bao giờ ngờ được rằng đôi bên lại gặp nhau ngay trước cửa Vi Thảo.

"Nhất Phàm... cậu... không sao chứ? Mình có làm đau cậu không?"

"Không đâu không đâu... Anh Kiệt. Cậu đang định đi đâu vậy?"

"Mình... Nhất Phàm... Mình nhớ cậu... nên mình đã đặt vé máy bay định đi... gặp cậu" Mặt Cao Anh Kiệt từ từ đỏ lựng lên.

Rõ ràng đã ở bên nhau lâu vậy rồi mà Anh Kiệt vẫn rất dễ xấu hổ. Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ.

"May mà cậu chưa đi, nếu không thì hỏng bét!"

"Nhất Phàm!" Lời vừa dứt, Cao Anh Kiệt ôm chặt Kiều Nhất Phàm một lần nữa.

"Mình rất vui, Nhất Phàm!"

"Mình cũng rất vui, Anh Kiệt. Đi thôi. Mình đã đặt phòng khách sạn xong xuôi hết rồi. Chúng ta qua đó cất đồ đã rồi ăn cơm đi. Nhìn cậu chạy vội như vậy, chắc hẳn chưa ăn cơm nhỉ!"

"Nhất Phàm, cậu hiểu mình ghê. Đi thôi."

Cất hành lý ở khách sạn, hai người ra ngoài ăn cơm. Mặc dù cả hai đều là tuyển thủ hạng sao, nhưng cũng thật may, người chơi Vinh Quang thường cắm rễ ở nhà làm nhiệm vụ sự kiện trong những dịp lễ thế này nên hai cậu có thể thoải mái ở cạnh nhau.

Vào thời điểm hiện tại, bối cảnh xã hội còn nhiều trái chiều khi kết quả bỏ phiếu hợp thức hóa hôn đồng giới còn chưa được công bố, hai người vẫn phải giữ khoảng cảnh nhất định. Nhưng dù thế, có đối phương bên cạnh, vậy là đủ rồi.

"Anh Kiệt, mình nhớ hồi trước có hội đèn lồng nhưng chúng mình bận quá, không đi được, bây giờ còn không? Mình muốn đi chơi hội đèn lồng với cậu!" Kiều Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến Trung thu một năm nọ. Hai đứa nhóc con ở trại huấn luyện không quen đường quen lối, không biết chỗ nào chơi, lại vừa vượt qua đợt huấn luyện khép kín, cuối cùng chỉ có hai cái bánh, hai người, mỗi người một miếng, vừa ăn vừa chúc nhau Trung thu vui vẻ. Chỉ có chừng ấy là xong một ngày lễ.

Rốt cuộc hôm nay lại có cơ hội đi hội đèn lồng, đương nhiên Kiều Nhất Phàm sẽ không bỏ lỡ.

“Có đó Nhất Phàm. Thực ra nó còn từng quảng cáo ở khu vực lân cận Vi Thảo nữa. Đi! Chúng mình đi hội đèn lồng!" Nói xong, Cao Anh Kiệt nắm chặt lấy tay Kiều Nhất Phàm, hệt như cái nắm tay năm đó, dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không buông ra.

Đến lễ hội đèn lồng, hai người cũng chỉ dạo xung quanh cho tiêu cơm.

Kiều Nhất Phàm thấy có chỗ đoán câu đố đèn lồng liền hào hứng kéo Cao Anh Kiệt qua. Chẳng vì lý do gì khác, tâm tư tỉ mỉ khiến Kiều Nhất Phàm bắt đầu biết che giấu suy nghĩ thật của mình từ khi còn rất nhỏ.

Đứa trẻ quá hiểu chuyện nhìn chung sẽ không khóc, có lẽ không phải vì không biết mà là bởi đã quên, quên mất cách khóc.

“Anh Kiệt, nhìn kìa, đoán câu đố đèn lồng!” Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên như trẻ con, đồng thời cũng bộc lộ một chút ngây thơ đáng yêu. Rõ ràng không phải trẻ con nhưng vẫn thật đáng yêu!

“Nhất Phàm muốn gì?” Cao Anh Kiệt nhìn món quà rồi lại nhìn Nhất Phàm. Phát hiện hình như cậu ấy cảm thấy hứng thú với câu đố đèn lồng chứ không phải muốn phần quà, cậu chợt nảy ra ý định trêu chọc Nhất Phàm.

Ừm?? Nhất Phàm chợt thấy gò má mình man mát, hóa ra là Anh Kiệt vừa hôn lên má cậu. Mặt Kiều Nhất Phàm đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cao Anh Kiệt nhận ra rằng trò đùa của mình đã thành công, cậu bật cười thành tiếng. Đó là kiểu cười khoái chí của đứa trẻ con khi trêu chọc được người nó thích.

Kiều Nhất Phàm kiềm chế ý muốn đánh người, nắm chặt tay Cao Anh Kiệt, thầm nghĩ cậu ấy vui thì thôi cũng được. Một thiếu niên dễ xấu hổ như cậu ấy cũng buộc phải chín chắn hơn, trở thành một người không nói cười tùy tiện dưới áp lực đảm đương vai trò đội trưởng.

Thật tốt. Nhất Phàm nghĩ.

Cứ dạo quanh đến tận khi hội tàn, hai người cũng chẳng mua gì. Đúng lúc này, Kiều Nhất Phàm nhìn thấy một túi may mắn, bỗng cảm thấy rất hứng thú.

Chủ quầy hàng bán túi may mắn là một người khá kỳ lạ, nửa khuôn mặt bị che kín, chỉ để lộ một bên mắt. Chủ quầy hàng này rất quái đản, anh ta đuổi hết những người ghé vào mua túi may mắn đi.

Quá kỳ lạ. Kiều Nhất Phàm nghĩ rằng đây có lẽ là một người rất thú vị.

Không cần băn khoăn nhiều, Cao Anh Kiệt hiểu ý Kiều Nhất Phàm ngay, bèn cất tiếng hỏi.

"Xin chào, anh bán túi may mắn này thế nào?"

"Khụ khụ... đây là ... Túi may mắn năm mươi tệ một túi. Trong túi may mắn là bánh trung thu, số lượng và hương vị ngẫu nhiên."

Hai người thấy giọng người kia hơi quen tai. Nhìn dáng người, lại thêm chất giọng nữa, giống như là người quen.

“Nhưng có một điều kiện!”

Điều kiện?

“Điều kiện gì?” Nhất Phàm hỏi.

"Tôi ra câu hỏi, câu trả lời các cậu đưa ra khiến tôi vừa lòng thì tôi sẽ bán."

Hả? Người này thật sự không sợ lỗ vốn à?

“Được!” Cao Anh Kiệt đồng ý rất vui vẻ.

"Được rồi. Vậy... hai cậu có phải bạn bè không?"

"Chúng tôi? Chúng tôi không..." Anh Kiệt trả lời dứt khoát.

“Vậy thì… Hai người… là người yêu?”

Anh Kiệt ngập ngừng, “Đúng.”

“Được rồi, tôi hỏi xong rồi, tặng túi may mắn cho hai cậu. Chúc các cậu Trung thu vui vẻ! ”

Hả??? Chủ quầy hàng này??? Kỳ quái quá đi mất.

“Cảm ơn anh, nhưng chúng tôi vẫn muốn trả tiền cho anh, ngoài ra tôi hy vọng anh đừng tiết lộ chuyện vừa nãy, được chứ?” Kiều Nhất Phàm đưa cho chủ quầy hàng hai trăm tệ.

“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu.”

Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm cầm túi may mắn đi xa dần.

Chủ quầy kỳ lạ chụp lại bóng lưng hai người, tháo xuống khăn trùm đầu xuống. Khi khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, người ta mới phát hiện hai bên mắt người nọ không to bằng nhau.

"Con trai tôi rốt cuộc cũng có người yêu. Wohoo" Gửi vào nhóm Hội dưỡng lão của người già.

"Cái gì? Thằng nhóc tồi Cao Anh Kiệt kia lại dám bắt cóc đội trưởng Hưng Hân nhà bọn tôi???" Thấy bức ảnh Vương Kiệt Hi gửi vào nhóm, Diệp Tu tức nghiến răng ken két!

"Diệp Tu, anh cũng đừng căng thẳng quá như thế. Từ lúc em chưa giải nghệ, hai em ấy đã có dấu hiệu rồi!" Mộc Tranh trả lời.

"Hả??? Hai đứa nó là một đôi thật á?!" Ngụy Sâm gửi vào nhóm chat một meme vô cùng khiếp hãi nhưng trông cũng rất đáng khinh

"Khụ. Thằng nhóc Cao Anh Kiệt này cũng khá đấy chứ." Hàn Văn Thanh trả lời tiếp.

"Tiền đồ của Vi Thảo bọn tôi!" Vương Kiệt Hi chat "Anh Kiệt nhà bọn tôi lại cướp được đội trưởng Hưng Hân! Không hổ là tương lai Vi Thảo!"

"Vương Mắt Bự, cậu im miệng! Tim cậu cũng đen lắm, dạy Cao Anh Kiệt hư hết cả rồi! Chắc chắn Nhất Phàm nhà bọn tôi bị lừa vào tròng!"

"Lão Diệp. Anh không thấy Nhất Phàm mới là người chủ động dắt tay à! Anh cuống gì chứ, ai trên ai dưới còn chưa xác định đâu!"

"Đúng! Mộc Tranh nói quá chuẩn! Haha Vương Mắt Bự, cậu xem đó, cậu bị đè! Tương lai Vi Thảo cũng bị đè! Hahaha" Diệp Tu bắn lời rác rưởi không chút kiêng dè trong nhóm chat.

"Ê ê, lão Diệp, câu này anh nói sai rồi. Ai bị đè, ai bị đè cơ! Anh nói lại lần nữa xem!"

Nhóm chat Hội dưỡng lão của người già vẫn sôi nổi như đó giờ.

Cao Anh Kiệt một tay xách túi may mắn, một tay dắt Kiều Nhất Phàm. Cảm thấy đậy là hạnh phúc nhỏ của riêng cậu.

Dù đường còn dài nhưng chỉ cần hai người sóng vai cùng đi, sẽ không có gì xô ngã được các cậu.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook