Chiến đội nhỏ - Thế hệ vô danh

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Thế hệ hoàng kim mùa 4, còn thế hệ vô danh, đời đời đều có, họ đến trong im lặng, đi trong tầm thường.

Việt Vân nuôi ra một Tôn Tường.

Lâm Hải nuôi ra một Triệu Dương.

Hạ Vũ nuôi ra Giang Ba Đào.

Lôi Đình nuôi ra một Tiêu Thời Khâm.

Ngoài Triệu Dương lọt top Ngôi sao và Nghĩa Trảm Thần Thoại trường hợp đặc biệt được miêu tả kỹ toàn đội, có ai nhớ bất cứ tên tuyển thủ nào khác từ Hạ Vũ, Chiêu Hoa, Việt Vân, Khinh Tài, Minh Thanh, Lâm Hải?

Không ai hết. Họ không có lấy một cái tên cho mình.

Tui thích Tôn Tường của cả 3 thời kỳ Việt Vân, Gia Thế, và Luân Hồi, lẫn cả 3 chiến đội đó của Tôn Tường. Thích nhân vật thì không lạ, nhưng có người bạn từng hỏi Việt Vân thì có gì để thích, căn bản là chẳng xuất hiện gì nhiều ngoài Tôn Tường từng dùng sức gánh team Việt Vân vào tới tứ kết mùa 7, mà chủ yếu cũng là để tôn thực lực của Tôn Tường lên thôi.

Việt Vân có điểm sáng chứ, dù rằng rất ít ỏi, rất mong manh, cũng giống như Lâm Hải có, Chiêu Hoa có vậy, Nghĩa Trảm có, Thần Thoại đều có vậy.

Chiêu Hoa mò replay tận giải khiêu chiến để lập đấu pháp chuyên trị Đường Nhu, mô phỏng lối đánh Tiêu Thời Khâm kite thắng Đường Nhu để đánh bại Hưng Hân trong vòng bảng.

Thần Thoại đánh ra thành tích như cổ tích vào mùa 10, sau khi dàn tuyển thủ Gia Thế cũ bỏ xuống tâm tư đánh bóng bản thân ăn máng khác.

Nghĩa Trảm hồ hởi ăn mừng khi chiến thắng được Hoàng Phong, trân trọng những bước tiến nhỏ mình đạt được thay vì ảo tưởng vừa vào Liên minh đã giật quán quân như trước.

Đặc biệt là Việt Vân, càng có một trích đoạn tuyệt vời. Đã làm fan Tôn Tường, sao có thể không thích Việt Vân?

“Hội trưởng công hội Việt Vân đương nhiên biết kẻ đứng trước mặt là ai. Nếu là tình huống thông thường, trong trò chơi gặp được tuyển thủ chuyên nghiệp, dù có là ai cũng cảm thấy vui mừng hết cỡ. Chứ đúng ngay lúc này hội trưởng Việt Vân làm sao mà vui mừng nổi?

Thật ra làm fan của đội yếu cũng đau lòng lắm. Đội mạnh có tuyển thủ đại thần, nhân vật cấp thần, có chiến tích và tỷ số đẹp như mơ, những thứ đó đã đủ để fan bàn luận say sưa. Nhưng đội yếu lại không có những thứ này, fan đội yếu sẽ yêu mến đội bọn họ nhiều hơn, hiển nhiên không phải bị những vinh dự ấy hấp dẫn. Cũng chính vì vậy, fan của những đội yếu trung thành với chiến đội hơn hẳn. Bởi bọn họ gần như không còn gì để mất, chiến đội từ đầu đã không bằng người ta, tiến bộ được chút chút đã có thể khiến fan vô cùng thỏa mãn.

Đây là loại fan cực kỳ kiên định. Nhưng như thế cũng không có nghĩa bọn họ không thích những vinh dự ấy.

Bọn họ mong chiến đội nhà mình có thể có được tuyển thủ lợi hại, nhân vật lợi hại, có được chiến tích khiến người khác sợ hãi.

Chiến đội Việt Vân từng có được nhiều thứ tốt đẹp như vậy.

Tôn Tường.

Chiến đội của họ chợt phát hiện được một người mới thiên tài, mới vừa ra mắt đã thu hút được nhiều sự chú ý. Tôn Tường là một tân binh có thể giành được được tất cả vinh dự, vừa mới tham gia Liên minh một năm đã được đánh đồng với những đại thần đứng đầu. Trong một năm ấy, chiến đội Việt Vân mà cậu ta gia nhập cũng giành được chiến tích xuất sắc nhất từ trước đến nay, tất nhiên chỉ họ thấy thế mà thôi.

Nhưng hạnh phúc vốn ngắn ngủi.

Những kỳ vọng và sự chú ý giành cho Tôn Tường lại tựa như chẳng có quan hệ gì với chiến đội Việt Vân. Cứ như một thiên tài thế này nhất định không thuộc về một chiến đội cà tàng như họ.

Fan Việt Vân không đồng ý, lại không thể không thừa nhận.

Mắt thấy Tôn Tường thể hiện ngày càng xuất sắc, bọn họ vừa đắm chìm trong hạnh phúc, vừa lo lắng vô cùng. Mùa giải thứ hai, Tôn Tường vẫn tiếp tục ở lại đội cống hiến, fan hạnh phúc và kích động như thể fan của chiến đội giàu mạnh giật cúp Vinh Quang.

Đúng vậy, hạnh phúc luôn đơn giản đối với fan của một đội yếu kém.

Đáng tiếc ngày vui chẳng tầy gang. Vào ngày họp báo của kỳ chuyển nhượng mùa đông, đội trưởng chiến đội Gia Thế, tuyển thủ vĩ đại nhất trong lịch sử thi đấu của Gia Thế, tuyển thủ Diệp Thu tuyên bố giải nghệ, mà ngay sau đó, Tôn Tường của bọn họ cũng tuyên bố chuyển nhượng sang Gia Thế, trở thành người thay thế Diệp Thu.

Fan rất khổ sở, nhưng không có người nào vì vậy mà thất thố.

Fan chiến đội Việt Vân vốn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Bọn họ chúc phúc Tôn Tường, thậm chí còn vì chiến đội nhà mình đào tạo được một người mới có khả năng thay thế đại thần đứng đầu Diệp Thu mà cảm thấy tự hào.

Bọn họ không cay cú bất kỳ ai, chỉ tiếp tục lặng lẽ dõi theo và ủng hộ chiến đội Việt Vân.

Cạnh tranh BOSS hoang dã?

Nói thật công hội Việt Vân thậm chí còn không có đoàn đội tinh anh chuyên phụ trách công việc cướp BOSS. Cuộc cạnh tranh kiểu này cũng giống như chuyện tuyển thủ thiên tài Tôn Tường, rằng từ đầu những thứ hoành tráng vậy đã không chút liên quan gì đến các chiến đội yếu kém.

Nhưng mỗi khi cơ hội xuất hiện, bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.

Vòng tứ kết chính là cơ hội đấy.

Fan đội mạnh lúc này đều đang hò reo la hét, họ vì đội mình bị loại hoặc thắng lợi mà trút hết cảm xúc vào game, đây là ngày hội dành riêng cho fan, còn fan chiến đội Việt Vân lại không có vinh hạnh tham gia ngày hội non sông này.

Bọn họ im lặng bàng quan, lại chợt phát hiện có một cơ hội xuất hiện trước mặt.

Chẳng lẽ số trời đã định họ sẽ bị khinh thường ư?

Tuy bọn họ rất yếu, tuy kẻ khinh thường họ chính là kẻ mạnh nhất lịch sử Vinh Quang, hội trưởng Việt Vân vẫn cảm thấy lòng tự trọng bị tổn hại nghiêm trọng.

Nhưng có lẽ bị khinh thường mãi riết quen, hội trưởng Việt Vân dù bức xúc cũng không bứt nút. Họ yếu kém cũng là sự thật, trong cạnh tranh thì người mạnh luôn luôn đúng."

Fan hâm mộ luôn rất đáng thương và đáng mến. Và fan hâm mộ của chiến đội nhỏ càng là hòn ngọc quý dưới đá ngầm.

Fan Gia Thế còn không trung thành với Gia Thế đến vậy, cứ thua là chửi thẳng, bất mãn thì kéo tới đập phá. Còn fan các chiến đội nhỏ khi thành tích chưa bao giờ “tụt dốc” bởi làm gì có từng “lên hương” nên họ có tư cách gì để nổi giận?

Fan Bách Hoa nổi điên khi Trương Giai Lạc bỏ đi. Việt Vân có dám hó hé nửa lời khi Tôn Tường quay lưng? Lôi Đình có dám chửi Tiêu Thời Khâm nửa câu?

Họ biết mình không thể giữ chân ngôi sao sáng ấy. Nên sau khi chúc phúc tiễn chân những thiên tài ấy đến chiến đội lớn hơn, họ lại chỉ yên lặng hâm mộ tiếp chiến đội nhỏ của mình.

Người tài đến khởi sắc là bất ngờ, còn thành tích trì trệ là bình thường.


“What they don’t get it’s that when someone’s struggling, it means he’s strong because the weak don’t struggle, they just die. So whatever you think of me, I’m alive.”

Đó là Gia Thế.

Một Gia Thế tôm tép mất đi Nhất Diệp Chi Thu, không có nhân vật và tuyển thủ cấp thần, chỉ là một đội ngũ gom góp vài thực tập sinh từ trại huấn luyện, vẫn hồi sinh từ con số 0.

Đó là Lâm Hải.

Một Lâm Hải buông tay Triệu Dương nhằm mong giũ bỏ bớt gánh nặng, cuối cùng lại để mình bị loại khỏi Liên minh, trở thành một trò cười. Nhưng có ai nỡ lòng nào nói họ đã sai khi buông tay nhân vật và tuyển thủ hạng sao đâu?

Đó là liên minh 4 đội Nghĩa Trảm, Việt Vân, Hạ Vũ, Chiêu Hoa bắt tay hợp tác với Hưng Hân trong game để tranh thủ kiếm chác. Thậm chí họ còn lợi dụng khoảng thời gian công hội bội thu để vực thành tích chuyên nghiệp dậy.

“Các chiến đội khác có vẻ như chịu ảnh hưởng không lớn, đó là do thực lực của họ quá đuối, tỉ lệ mắc sai lầm trong thi đấu vốn đã cao, lại cũng không hề có sức cạnh tranh trên mặt trận cướp BOSS. Thế nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn: Trong những chiến đội này, bốn nhà Nghĩa Trảm, Việt Vân, Hạ Võ, Chiêu Hoa là anh em khác cha khác mẹ với Hưng Hân trong game.

Vì thế, số liệu thi đấu của các chiến đội này bây giờ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sắp tới chắc chắn vẫn sẽ không bị ảnh hưởng. Trong quá trình cướp BOSS, tuyển thủ của các công hội này cũng liên thủ với nhau, đem về thu hoạch tới tấp trên chiến trường. Đối với hình thức chia vật liệu sau cuộc chiến họ cũng không ý kiến gì, vì dưới cái nhìn của họ, việc Hưng Hân đứng ra gánh team đã ngăn trở rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, đó cũng là một trong những mấu chốt của chiến thắng. Đây là ưu điểm của các tuyển thủ những chiến đội vừa và nhỏ. Họ thuộc vào nhóm trung bình yếu trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp nên không hề kiêu ngạo, cũng không ảo tưởng sức mạnh cho rằng mình là siêu nhơn, do đó rất dễ nhìn nhận giá trị của người khác.

Chuyển biến chủ yếu đến từ nửa dưới của bảng tổng sắp, nhân vật chính là bốn chiến đội Nghĩa Trảm, Việt Vân, Hạ Võ, Chiêu Hoa.

Trên thực tế, sự thay đổi này đã bắt đầu manh nha từ hồi tháng 2, chỉ có điều thường thì chênh lệch giữa nhóm mạnh và nhóm yếu trong liên minh thực sự rất kinh khủng, khoảng cách giữa nửa trên và nửa dưới trong bảng xếp hạng bự như cái hố bom. Cho nên khi điểm tháng 2 có thay đổi nhưng thứ tự xếp hạng không xê dịch nhiều, mọi người chỉ cho rằng đó là dao động ngẫu nhiên mà thôi, chả có gì to tát. Cho đến tháng 3, khi tình trạng “dao động ngẫu nhiên” này vẫn kéo dài, rốt cuộc dân tình mới phát hiện thành tích của bốn đội này tăng nhanh như gió, bắt đầu xa rời hội yếu đuối nửa dưới, tranh nhau leo lên nửa trên của bảng xếp hạng.

Cho đến hết ngày 30/3, lượt đấu thứ 5 kết thúc, trong số bốn nhà này, chiến đội Chiêu Hoa đột ngột leo lên được hạng 10, chiến đội Việt Vân nối gót với hạng 11. Trong khi đó, chiến đội Ba Lẻ Một Độ xếp hạng 9 chỉ hơn chiến đội Chiêu Hoa có 3 điểm, hơn Việt Vân có 5 điểm. Đáng nói là chiến đội Bách Hoa xếp hạng 8 đủ chuẩn vào được vòng tứ kết, cũng chỉ dẫn trước Chiêu Hoa được 5 điểm. Chiến đội Lôi Đình mùa giải này vốn đã lên được vị trí thứ 10 trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, bây giờ đã bị đạp xuống vị trí thứ 12, phía sau còn có hai đội Nghĩa Trảm và Hạ Võ lăm le sẵn sàng kéo xuống sâu hơn.

Chiêu Hoa, Việt Vân, Nghĩa Trảm, Hạ Võ – bốn anh em trên một chiếc xe tăng đang chỉnh tề xếp hàng điểm danh từ 10 đến 13, khiến người ta trố mắt mà nhìn. Theo như mọi khi, lẽ ra bốn chiến đội này phải dắt tay nhau đứng tần ngần bên bờ vực thẳm. Nào ngờ bây giờ leo lên được khu vực tầm trung, lại còn có khả năng giật cờ xông vào vòng tứ kết bất cứ lúc nào.

Bốn chiến đội Chiêu Hoa có thể gọi là đã nắm được cơ hội đổi vận từ việc game cập nhật phiên bản mới.

Bọn họ tập trung tinh thần vào việc đánh giải, bốn đội Chiêu Hoa đương nhiên sẽ hết dễ ăn trong giải đấu chuyên nghiệp. Cho nên việc xông vào vòng tứ kết nhìn trên bảng tổng sắp là rất có khả năng, nhưng trên thực tế trong lòng bốn đội đều biết rất rõ: Mình thật ra chỉ là ngư ông đắc lợi, thừa thế xông lên cướp đất diễn một lần mà thôi, chứ nếu chỉ nhờ vậy mà muốn leo cao thì thực lực của mình chưa đủ.”
Khoảng cách với các chiến đội ông lớn to bự khó vượt qua là vậy, song chỉ cần cho họ một cơ hội để vùng dậy, dẫu chỉ là toả sáng trong phút giây, thì họ luôn nắm lấy tia hy vọng đó. Ở họ hoà quyện giữa hai yếu tố “biết điều” và “tranh thủ”, tưởng như mâu thuẫn nhưng thật ra rất hòa hợp.

Không chỉ fan hâm mộ, tuyển thủ ở các chiến đội nhỏ cũng là rất đặc biệt.

“Tiêu Thời Khâm cũng là một tuyển thủ thành danh khi niên thiếu, từ lúc hắn mới lộ diện, tài năng nổi trội cũng không phải về mặt thao tác mà là ở năng lực phán đoán và khống chế tình hình. Cựu tuyển thủ chuyên nghiệp của Lôi Đình năm đó phát hiện hắn, định hình phong cách cho hắn là tuyển thủ chuyên đánh đoàn đội.”

Ở các chiến đội nhỏ, vẫn luôn tồn tại những tiền bối vô danh, không phải đại thần, nhưng luôn lặng lẽ cống hiến hết mình, dù họ mãi chẳng nổi danh. Nhưng những gì họ để lại - trong trường hợp này là một bậc thầy chiến thuật - lại vang danh khắp Liên minh. Có lẽ đây là lý do Tiêu Thời Khâm đã từ chối rất nhiều cành ô liu ném về hắn mà bằng lòng ở lại gầy dựng tri ân Lôi Đình nhiều năm trời.

Ngoài lề một chút, thật ra khá băn khoăn có nên xếp Lôi Đình vào nhóm đội nhỏ không. Lôi Đình từng được Dụ Văn Châu đánh giá nếu không có Tiêu Thời Khâm thì cũng chỉ vớt vé. Tuy nhiên mùa 9 khi có Lưu Hạo dẫn dắt thì họ vẫn thuộc dạng hạng trung chứ phải vớt vé nên lời Dụ Văn Châu là lần đầu tiên và duy nhất tui thấy Lôi Đình được đánh giá vào nhóm đội nhỏ. Nhưng quả thật nếu không có Tiêu Thời Khâm thì họ không hề có tuyển thủ hạng sao khác nào, nên xếp vào cũng không vấn đề, tuy rằng chỉ kéo dài 1 mùa giải mà thôi.

Bài này ngâm đã rất lâu, ôm tiếp thì cũng không chỉn chu thêm, nên đăng luôn. Lưu rất nhiều đoạn trích nhưng không sắp xếp nổi, chỉ đành bình kèm vài câu.

Tui rất có thiện cảm với Triệu Dương. Theo lẽ thường thì thích Triệu Dương khó mà thích Lâm Hải vì đã buông tay Triệu Dương, nhưng thật ra giận Lâm Hải một mà thương cho cho chiến đội này mười.

“Fan có thể kiêu ngạo hoặc tự hào vì đội nhà có một tuyển thủ hạng sao và nhân vật hạng sao, nhưng họ không biết rằng có đôi khi mấy ngôi sao lấp lánh chính là mấy quả tạ.

Đó chính xác là trường hợp của Lâm Hải. Chiến đội nhà họ quá nhỏ, từ việc trả lương cho một tuyển thủ hạng sao đến nuôi sống nhân vật hạng sao đều kéo theo những khoản chi quá lớn, mà họ còn liều mạng gánh những khoản chi đó suốt từ mùa giải thứ ba Liên minh đến giờ.

Lâm Hải đã từng tự hào vì hào quang ngôi sao mà mình nắm giữ, nhưng dần dần họ nhận ra, sự phát triển của chiến đội càng lúc càng lệch chỉ vì cố giữ niềm tự hào đó. Một tuyển thủ hoặc một nhân vật mạnh mẽ không thể giúp cả chiến đội giành về thắng lợi. Khi Lâm Hải muốn buff các tuyển thủ và nhân vật khác thì mới phát hiện mình đuối sức, bởi Triệu Dương và Hải Vô Lượng đã ngốn quá nhiều nguồn lực của họ.

Nói dễ hiểu thì Lâm Hải chỉ là một đội nhỏ nhưng lại có đường lối kinh doanh theo kiểu ông lớn. Phương thức kinh doanh không phù hợp đã được họ kéo dài suốt bảy năm. Họ từng đắn đo, băn khoăn cho đến tận mùa hè năm nay, người mới lên chức quản lí đã hạ quyết tâm muốn cho Lâm Hải thoát khỏi gánh nặng, quay về con đường đúng đắn một chiến đội nhỏ nên đi.

Lâm Hải quyết định chia tay với Triệu Dương, vì thế Triệu Dương bèn giải nghệ luôn.

Hải Vô Lượng sẽ bị bán ra. Để nuôi nhân vật này, Lâm Hải đã trả giá quá nhiều và giờ họ muốn chấm dứt điều đó. Một Hải Vô Lượng giẫm chân tại chỗ sẽ không có ý nghĩa gì với chiến đội, không bằng bán nó thành tiền để đắp cho các nhân vật khác.”

“Lâm Hải trước kia tệ lắm cũng có tuyển thủ hạng sao, nhân vật hạng sao, chưa bao giờ lọt vào top 8 nhưng vị thế trung lưu vẫn rất vững. Sau khi Triệu Dương giải nghệ, Hải Vô Lượng bị bán đi, họ bị ngoại giới đánh giá thấp hẳn, nhưng họ không hề cam chịu thất bại. Việc Triệu Dương giải nghệ là quyết định cá nhân của tuyển thủ, chiến đội chỉ có thể tôn trọng, song hành động bán Hải Vô Lượng là do Lâm Hải nhận ra một chiến đội tầm trung và thấp như mình không đủ sức nuôi nhân vật hạng sao và rước về thêm một tuyển thủ xứng tầm với nó. Hơn nữa, chỉ dựa vào một ngôi sao lẻ loi, chiến đội cũng không thể đột phá ở Liên minh chuyên nghiệp đang dần dần tăng trình trung bình này.”

“Cuộc họp báo sau trận ngựa đau húc nhau rất hắt hiu lạnh lẽo. Phóng viên đến không nhiều, ai muốn hỏi gì tha hồ hỏi, chẳng cần tranh giành.

Chiến đội Lâm Hải còn kế hoạch nào nữa không ạ?

Khi phóng viên hỏi câu này, đội trưởng đương nhiệm của Lâm Hải là Trương Lâm Thao để lộ vẻ bối rối, ấp úng không trả lời được.”

Nói đến biểu hiện trên sàn đấu, Chiêu Hoa là đội để lại dấu ấn khá sâu đậm vì vụ bóp chết lời thề 1 chấp 3 của Đường Nhu.

“Hai cây máu rưỡi đã bị mài, tướng thủ lôi đài của Hưng Hân là Đường Nhu chỉ phải giải quyết nửa cây máu cuối cùng của một tuyển thủ không phải hạng sao như Vu Phong, thậm chí còn chẳng phải át chủ bài Chiêu Hoa nữa mà chỉ bình thường như cân đường hộp sữa trong một chiến đội xếp hạng giữa giữa gần cuối.

Khán giả sân nhà đều đã tắt hi vọng. Đường Nhu, người đã một chấp hai ở lượt đấu trước sao có thể để lỡ chiến thắng lần này? Khán giả trung lập thì cảm thấy nhạt vãi lều, bởi một phần khá lớn họ muốn đi xem trận đấu là vì người đẹp tuyển thủ Đường Nhu. Giờ đối thủ chỉ còn nửa cây máu quèn cho ẻm hốt dễ như trở bàn tay, có gì đáng xem nữa?

Thế rồi Đường Nhu thua.

Cả nhà thi đấu im phăng phắc vì không thể tin nổi. Mọi người đều cho rằng Đường Nhu thuộc dàn tuyển thủ rất có thực lực cơ mà.

Những tràng gào thét bùng nổ từ khán giả sân nhà. Họ cứ ngỡ Đường Nhu là kẻ hủy diệt, ai ngờ lại bị đội mình đặt đấu chấm hết. Màn trình diễn một chấp hai xem thì vui thôi chứ muốn đóng vai chính trong đó đâu có dễ. Ấy thế mà chiến đội Chiêu Hoa nhà họ lại làm được. Một tuyển thủ ôm nửa cái mạng dặt dẹo với thực lực chẳng hề nổi trội ở chiến đội như Chiêu Hoa, lại đánh bại một Đường Nhu đã nổi tiếng chỉ nhờ một trận lượt trước.

Trận đoàn đội, cô vẫn góp mặt trong danh sách chiến đấu.

Đường Nhu là một dũng tướng, điều này không cần bàn cãi. Nhưng sau hai lượt, đặc điểm của dũng tướng đã bị nhìn thấu hoàn toàn. Chiêu Hoa bố trí chiến thuật nhằm vào Đường Nhu hòng gây ảnh hưởng đến toàn thể Hưng Hân, tiết tấu của Hưng Hân vì thế rối loạn.”
Diệp Tu từng trả lời khi chiến thắng giải khiêu chiến "Gia Thế có chuẩn bị, nhưng chúng tôi chuẩn bị nhiều hơn". Hưng Hân thắng Gia Thế như thế, thì Chiêu Hoa cũng thắng Hưng Hân như thế. Chiến thắng của Chiêu Hoa rất xứng đáng, hoàn toàn xứng với câu Diệp Tu từng nhận xét tuy xếp hạng họ không cao nhưng không thể xem thường. Đáng tiếc thay, vì không giật tít bằng Hưng Hân nên chẳng mấy ai chú ý đến chiến thắng đó.

“Một người lịch sự hỏi câu "Chúc mừng Chiêu Hoa giành thắng lợi, các anh cảm thấy thế nào về trận đấu này?" Sau đó không ai giơ tay thêm.

Ở dưới, phóng viên mất tập trung. Ở trên, các tuyển thủ Chiêu Hoa hóa đá.

Trước đây Hưng Hân làm mưa làm gió ầm ĩ, hết ai dám nhìn họ như một đội mới vào Liên minh. Người ta đặt hẳn Hưng Hân lên đầu Chiêu Hoa, mà Chiêu Hoa cũng không ý kiến cho lắm. Ba ngôi sao cơ mà, chỉ xét riêng dàn tuyển thủ thôi Hưng Hân đã hào nhoáng hơn Chiêu Hoa nhiều rồi. Nhưng thế thì sao? Một chiến đội có ba ngôi sao, thậm chí nhiều hơn, Chiêu Hoa cũng đâu phải chưa từng gặp, chưa từng giao thủ? Có bao giờ Chiêu Hoa chưa đánh đã quỳ trước những đối thủ hung hãn bậc ấy?

Chiêu Hoa nghênh đón Hưng Hân bằng một tư thế dũng cảm. Họ không định xơ múi được gì từ ba siêu sao, nhưng dàn tuyển thủ còn lại, nhất là tân binh, đã trở thành điểm đột phá mà Chiêu Hoa nhắm vào. Cuối cùng họ chọn mục tiêu là Đường Nhu, một người hết sức quan trọng trong đội hình Hưng Hân. Đường Nhu có thể đảm nhiệm vai trò đại tướng trấn thủ lôi đài, chứng tỏ chiến đội vô cùng tin tưởng ở cô.

Chiêu Hoa lập một kế hoạch rất rõ ràng để trị Đường Nhu. Từ lôi đài đến đoàn đội, cả lượt đấu Đường Nhu bị nắm đầu xoay mòng mòng, chôn vùi 7 điểm lẽ ra Hưng Hân đủ sức giành được.

Chiêu Hoa không quá mạnh so với rất nhiều chiến đội khác, nhưng chưa đến mức muốn ức là hiếp. Lợi dụng ưu thế sân nhà và sự chuẩn bị đầy đủ, họ hốt đẹp lượt đấu được đánh giá không quá gay cấn này. Chiến thắng! Họ kích động, phấn khích, hồ hởi chờ xem nên nói gì trên họp báo, nhưng chỉ nhận lấy kết quả bị rẻ rúng.

Sao lại thế?

Ba tuyển thủ Chiêu Hoa tham dự họp báo chẳng hiểu nổi. Quả thật danh tiếng của họ không lớn, dàn tuyển thủ lẫn nhân vật cũng không lấp lánh, nhưng có đến nỗi hiu hắt vậy ư?”
Khi họ thua cuộc, người ta không chú ý là điều hiển nhiên. Nhưng cớ sao đến lượt họ uống rượu chiến thắng ngọt ngào lại chẳng ai nâng cốc cùng?


Ngoài Lôi Đình thì Thần Thoại cũng là một đội màu xám trong việc xếp vào hạng trung hay nhỏ, vì mùa 10 họ hốt dàn tuyển thủ cũ của Gia Thế về. Trên thực tế nếu mùa 10 không có Hưng Hân thì chiến đội mới nổi bật nhất là Thần Thoại vì xếp hạng của họ khá là xanh so với một đội mới ra mắt.

“Chiến đội Hư Không thua ngay trên sân nhà, dưới tay đội khách Thần Thoại.

Thần Thoại, một trong hai đội khách mới vào Liên minh năm nay, không hề yếu đuối như những người đi trước. Dàn cựu tuyển thủ chiến đội Gia Thế cùng tập hợp về dưới cờ Thần Thoại đã chứng minh giá trị xuất thân ông lớn của mình. Trừ lượt đầu bị Bá Đồ càn quét 10 - 0, mỗi lượt sau họ đều cướp về vài điểm, lượt này còn vươn lên tỏa sáng luôn.

Vừa rồi chiến đội Luân Hồi than thở với báo chí về lộ trình thi đấu địa ngục của họ, nhưng thật ra nếu ai để ý sẽ phát hiện, bảy lượt đầu chiến đội Thần Thoại đã từng giao thủ với Bá Đồ, Lam Vũ, Vi Thảo, Hô Khiếu, Yên Vũ và Hư Không.

Lộ trình địa ngục? Thần Thoại cũng không kém đâu. Đi qua một chặng đường như thế, một đội mới như họ không bị đánh thẳng xuống khu K.O là đã quá đỉnh rồi. Sau pha tỏa sáng, rốt cuộc Thần Thoại cũng được quan tâm đôi chút. Người ta kháo nhau: Ồ, cái đội mới vào Liên minh có cựu tuyển thủ Gia Thế làm hạch tâm ấy, hình như cũng khá khẩm quá chứ nhỉ?”

“Trong chiến đội Thần Thoại, Hướng Nguyên Vỹ là người có trình kém nhất, suốt tám lượt đầu chỉ được vào trận đoàn đội đúng một lần. Nhưng trình kém không đồng nghĩa với thái độ thi đấu kém. Dù chỉ là một trận bị thí, cậu ta vẫn tận tâm tận lực chọn tấm bản đồ mình rành rẽ nhất. Bất kể đối thủ là ai, cậu ta cũng sẽ dốc hết sức đánh, nhất định nhắm đến thắng lợi.”
Trả lời câu hỏi phía trên, tên của thành viên trong các đội nhỏ là gì? Là những cái tên chỉ xuất hiện một hai lần ngắn ngủi, nếu không cố ý tìm thì sẽ sượt qua khỏi đầu. Đội trưởng Trương Lâm Thao của Lâm Hải mịt mờ trước tương lai chiến đội, đội trưởng Vũ Soái của Hạ Vũ từng tự kiêu chê bai trình An Văn Dật để rồi ăn quả đắng. Họ tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng cũng có ưu điểm.

Cho đến nay có lưu truyền câu: “Thường nói trong Liên minh không có đội yếu, luôn tồn tại các ví dụ đội mạnh bị lật kèo ở mọi mùa giải."

So với các đội mạnh "nghiêm túc hô hào dữ quá sẽ gây tác dụng ngược, chỉ họp bàn trước trận, nghiên cứu bố trí chiến thuật như mọi khi, không xem thường mà cũng không làm gắt" khi đối mặt với các đội yếu hơn, thì các đội nhỏ không có cái quyền như thế. Họ sẽ sốt sắng chuẩn bị cho tất cả các trận đấu, tuy rằng không xuất sắc, nhưng cũng xứng đáng một tiếng vỗ tay.
 

Bình luận bằng Facebook