Hoàn [Chu Trạch Khải 2022] [All Chu] Chu Trạch Khải, con cưng của Thượng Đế

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#1
Fanfic TCCT

(All Chu) Chu Trạch Khải, con cưng của Thượng Đế

Tác giả: 15的all周零食库

Editor: Chou

Chúc mừng sinh nhật tiểu Chu!

Fic có liên quan: [Chu Trạch Khải 2021] [All Chu] Chu Trạch Khải, trung tâm thế giới

--------------------​

01​

Diệp Tu đặt chìa khoá vạn năng vào ổ khóa, sau khi nghe được tiếng “tích” thì nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.​

Rèm cửa chưa mở, trong phòng rất tối, Chu Trạch Khải còn đang ngủ.​

Cho dù phòng khách sạn có trải thảm dày, Diệp Tu vẫn nhẹ bước chân vì sợ đánh thức người trên giường.​

Chu Trạch Khải ngủ rất say, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn, khóe miệng hơi cong lên, vài sợi tóc lòa xòa trên trán càng tôn lên nước da trắng nõn. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khiến Diệp Tu nhớ tới mèo Ragdoll.​

Một chú mèo lớn, rất đẹp, hoàn toàn phù hợp.​

Thấy vậy, Diệp Tu hứng thú ngồi xuống bên giường Chu Trạch Khải, giơ tay nắm lấy tai cậu như đang chọc mèo, nhẹ nhàng xoa xoa khối thịt nhỏ mềm mại nơi lỗ tai. Người nằm trên giường hơi rúc người vào trong chắn, vùi đầu vào gối, dùng giọng mũi hừ hừ hai tiếng.​

Diệp Tu vừa phát hiện thuộc tính “con sen” ẩn trong mình.​

Hắn sờ cằm sờ lưng Chu Trạch Khải, cuối cùng cũng làm cậu tỉnh. Cậu trở mình một cái rồi phồng má, vừa thở hồng hộc vừa dùng đôi mắt còn nửa mê nửa tỉnh trừng Diệp Tu một cái.​

Đương nhiên cái trừng này hoàn toàn không có lực uy hiếp.​

"Tỉnh rồi? Vậy thì dậy đi." Diệp Tu chậm rãi bước ra ngoài với vẻ mặt ‘’Anh có làm gì đâu”.​

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Chu Trạch Khải rất ư là ngỡ ngàng. Hồi nãy đã xảy ra chuyện gì, mình dậy lúc nào vậy. . .​

02​

Lúc Dụ Văn Châu vào phòng Chu Trạch Khải đã tỉnh rồi.​

Nhưng rõ ràng là cậu không ngủ được, hai mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà rồi khẽ nhíu mày.​

"Tiền bối?" Chu Trạch Khải nghe thấy tiếng động nên nghiêng đầu nhìn anh. Dụ Văn Châu đáp một tiếng rồi đi tới bên giường, nhìn xuống gương mặt hiện mấy phần lo lắng của cậu, nhẹ nhàng xoa trán cậu, "Ngủ không ngon sao, nhìn sắc mặt em không tốt lắm. Gặp ác mộng à?"​

Chu Trạch Khải gật đầu, chậm rãi ngồi dậy. Lòng bàn tay Dụ Văn Châu có cảm giác ngứa, là do những sợi tóc mềm mại sượt qua vài lần.​

"Không có chuyện gì, anh ở đây." Dụ Văn Châu cúi người ôm cậu vào trong lồng ngực, bàn tay vỗ nhẹ lưng động viên cậu.​

Trên người Dụ Văn Châu có mùi hương thoang thoảng, như là bãi cỏ tĩnh mịch trong rừng rậm. Chu Trạch Khải gác đầu lên vai anh, hương thơm nhàn nhạt tiến vào lồng ngực, xoa dịu thần kinh cậu.​

Là mùi vị để người khác an tâm. Chu Trạch Khải cọ cọ bờ vai anh, ấp úng hỏi: "Anh không hỏi. . . em mơ thấy gì sao?"​

"Tiểu Chu, anh không biết em nằm mơ thấy gì, nhưng nhất định là một giấc mộng làm em không vui." Dụ Văn Châu sờ đầu cậu, cười dịu dàng.​

"Chuyện không vui, không cần nghĩ đến nó. Có anh ở đây."​

03​

"Tiểu Chu nghe điện thoại, nhanh nghe điện thoại nhanh nghe điện thoại. . ." Giọng Giang Ba Đào vang vọng trong phòng khách sạn, tạo ra cảm giác vô cùng kỳ dị.​

Đây là tiếng chuông Giang Ba Đào ghi âm cho Chu Trạch Khải, tiện thể để cậu nghe được tiếng chuông sẽ biết là ai gọi.​

Chu Trạch Khải chưa mở mắt đã đưa tay mò lên tủ đầu giường, cầm lấy đồ vật quẹt hai lần, đặt bên tai, mơ mơ màng màng "Alo".​

Cái giọng này, quả nhiên là chưa tỉnh mà. Giang Ba Đào cười nhẹ. Bên chỗ Chu Trạch Khải còn đang sáng sớm thì tại Trung Quốc đã là buổi trưa.​

"Tiểu Chu, đến lúc dậy rồi đó." Hắn thử tưởng tượng cảnh tượng ở đầu bên kia: hiện tại đội trưởng hẳn là đang cuộn mình trong chăn, điện thoại di động đặt bên gối, trên mặt cậu lộ ra vẻ mơ màng.​

Có một lần Chu Trạch Khải đi du lịch, sau khi lần mò vị trí của cậu cả một buổi sáng, hắn vừa gọi điện thoại vừa lẻn vào phòng thì thấy cảnh tượng như vậy.​

Trong điện thoại truyền đến một tiếng "Ừ. . ." rất nhẹ. Giang Ba Đào không còn cách nào khác đành càm ràm một trận, cuối cùng cũng coi như đã lôi cậu ra khỏi cơn mơ.​

"Hình như hôm qua tiểu Chu bảo hôm nay anh phụ trách gọi mọi người dậy, còn dặn em gọi điện thoại đánh thức anh? Anh quên rồi sao?"​

Bên kia lặng im ba giây, sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên.​

‘À, tỉnh rồi.’ Giang Ba Đào yên lòng nghĩ vậy.​

Hắn nhớ đến dáng vẻ luống cuống tay chân thay đồ của người kia, "Mau đi đi. Hôm nay anh cũng phải cố gắng nha, MOAH!"​

Chu Trạch Khải bị cái hôn gió kia trêu đến đỏ cả mặt. Cậu không quan tâm là Giang Ba Đào có nghe được hay không, nhỏ giọng nói "Biết rồi" rồi cúp điện thoại.​

Thẹn thùng đó. Giang Ba Đào nhìn dòng chữ "Cuộc gọi đã kết thúc" trên điện thoại, cười khẽ.​

04​

Sau khi bước vào phòng, Vương Kiệt Hi không làm gì cả, chỉ lẳng lặng mà ngắm dung nhan lúc ngủ của cậu.​

Thật là xinh đẹp.​

Anh lấy điện thoại di động ra, đóng màn trập và đèn flash, hướng về Chu Trạch Khải rồi chụp vài tấm.​

Save lại, set wallpaper.​

Trong ánh sáng lờ mờ, dường như gương mặt Chu Trạch Khải đang phát sáng. Cậu ấy hẳn là người được Thượng Đế ưu ái. Vương Kiệt Hi nghĩ đến đôi mắt không có miếng đối xứng nào của mình, đành chịu vậy.​

Không thể quên chuyện chính được. Anh cúi người ghé sát bên tai Chu Trạch Khải: "Dậy đi nào tiểu Chu."​

Chu Trạch Khải nhúc nhích, trở mình, tiện thể hướng về phía ngực anh mà dụi.​

Thật giống mèo con. . . Vương Kiệt Hi nhớ tới chuyện fans của anh luôn thích đặt mèo và anh cạnh nhau. Họ nói mèo thân thiết với anh.​

Bây giờ nghĩ lại quả thật rất đúng. Anh vén tóc mái của Chu Trạch Khải rồi mỉm cười.​

"Con mèo nhỏ của anh, đến lúc rời giường rồi."​

05​

Hoàng Thiếu Thiên vào phòng mà như đánh úp, thiếu điều bắt chước Dạ Vũ Thanh Phiền lăn lộn trên đất.​

Cậu ấy ắt hẳn là thiên sứ. Hoàng Thiếu Thiên nằm nhoài bên mép giường Chu Trạch Khải, gần như dán sát mặt hắn vào mặt cậu.​

Cái cậu Chu Trạch Khải này. . . Nhìn gần lại càng đẹp hơn. Hoàng Thiếu Thiên chớp mắt, há miệng mà không nói gì, chỉ sợ đánh thức cậu.​

Thật là xinh đẹp rất muốn hôn một cái. . . Không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy. Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi. Tóc cậu ấy thật là mềm mà, tuy rằng có hơi rối nhưng nhìn qua thì vẫn rất ngoan ngoãn. . . Rồi hắn cúi người, thử áp môi mình lên đỉnh đầu Chu Trạch Khải, cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu một lúc. Cậu không hề phản kháng, thậm chí còn hướng về phía hắn mà cọ cọ như con thú nhỏ dịu ngoan.​

Kiếm Thánh đại đại thân là người theo chủ nghĩa cơ hội làm sao có thể bỏ qua thời cơ tuyệt vời này?​

Thế rồi hắn nhẹ nhàng đặt môi hôn lên trán cậu. Chu Trạch Khải vẫn ngủ ngon lành, để mặc hắn hành động theo ý mình.​

Thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu! Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình sắp mất máu mà chết. Không được nói không được nói không được nói sẽ đánh thức cậu ấy. . . Kiếm Thánh lắm lời cố gắng kiềm chế bản thân.​

Sau đó hắn hôn đôi mắt cậu. Nghĩ đến đôi mắt sáng lấp lánh như sao này, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy tim đập thình thịch. Không được nghĩ đến không được nghĩ đến, càng nghĩ càng thích cậu.​

Tiếp theo là chóp mũi. Hắn nghịch ngợm hôn một cái, lại cọ vào chóp mũi mình. Chu Trạch Khải nhẹ nhàng hừ một tiếng bằng giọng mũi mềm mại.​

Xuống chút nữa là. . . Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm miệng cậu, qua một buổi tối nên môi hơi khô. Mặc kệ đi mặc kệ đi cái cậu Chu Trạch Khải này sau khi rời giường sẽ đờ đẫn một lát chắc chắn sẽ quên lúc này không hôn thì đợi đến lúc nào!​

Môi Chu Trạch Khải thật mềm. . . Đây là cảm nhận đầu tiên của Hoàng Thiếu Thiên.​

Dường như còn có chút ngọt có phải cậu ấy ăn rất nhiều kẹo rồi không lại “tàng trữ” đồ ăn vặt thật quá đáng mà thật quá đáng mà!​

Sau đó Chu Trạch Khải tỉnh lại.​

"Ôi Chu Trạch Khải em tỉnh rồi à yên tâm bản Kiếm Thánh không có làm gì hết em tỉnh rồi thì mau mau rửa mặt đi ăn sáng đi anh đi kêu những người khác!"​

06​

Tiêu Thời Khâm nhìn đội trưởng Luân Hồi đang ngủ say, không nỡ lên tiếng.​

Để cậu ấy tự tỉnh đi, hẳn là sẽ không đến muộn. Hắn nghĩ vậy, sờ mặt Chu Trạch Khải, đầu ngón tay hắn chạm tới lông mi cậu.​

Chu Trạch Khải đeo kính thì sẽ trông như thế nào nhỉ? Tiêu Thời Khâm chợt nghĩ.​

Hắn gỡ kính mắt ra, cẩn thận đeo lên cho Chu Trạch Khải rồi híp mắt nhìn. À, thật đẹp.​

Người đẹp trai thì thế nào cũng đẹp, chắc là vậy.​

Tiêu Thời Khâm đeo lại mắt kính, lặng lẽ đi đến phòng số bốn.​

Nếu gọi mọi người xong rồi nhưng cậu ấy vẫn chưa dậy thì quay lại gọi cậu ấy thôi.​

Cửa phòng đã được đóng cẩn thận.​

07​

Sở Vân Tú đang nghĩ xem làm sao để đánh thức Chu Trạch Khải.​

Theo motif trong phim truyền hình, nên mở rèm cửa rồi hôn sâu nhỉ?​

Ba giây sau Sở Vân Tú lay Chu Trạch Khải tỉnh.​

08​

Tô Mộc Tranh chụp hai tấm ảnh Chu Trạch Khải ngủ, sau đó sao lưu cẩn thận.​

Một người ưa nhìn như vậy, dù ít nói cũng không ngăn cản cậu trở thành trung tâm thế giới của mọi người.​

Cô vỗ vai Chu Trạch Khải qua lớp chăn bông, "Tiểu Chu, đến giờ dậy rồi."​

09​

Trương Giai Lạc gặp ác mộng vào ban đêm.​

Hắn mơ thấy cảnh bọn họ tham gia trận chung kết: bởi vì sai lầm của hắn, đội Trung Quốc bị đánh bại.​

Đứng trên bục nhận giải quán quân là một đội nước khác, kiêu hãnh tung bay trong gió là lá cờ của một nước khác.​

Hắn rất khó chịu, rời khỏi sàn đấu thì gặp Chu Trạch Khải cuối lối đi.​

Đối phương nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, quay lưng bỏ đi một mình rồi chìm trong biển người.​

Giấc mơ này quá đỗi chân thật, làm Trương Giai Lạc vừa tỉnh lại đã sợ hãi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.​

Khi hắn vào phòng Chu Trạch Khải, mồ hôi lại toát ra.​

Hắn ngồi quỳ chân bên giường Chu Trạch Khải, đột nhiên cúi xuống ôm chặt Chu Trạch Khải.​

Chu Trạch Khải tỉnh lại, đang nhúc nhích phần cổ thì chạm được đầu Trương Giai Lạc gục sau gáy cậu.​

"Tiền bối?"​

Trương Giai Lạc buông tay ra để cậu ngồi dậy, sau đó lại dùng sức ôm lấy cậu.​

"Tiền bối. . ." Chu Trạch Khải cảm thấy khó hiểu.​

"Tiểu Chu, tối hôm qua anh gặp ác mộng. Anh mơ thấy chúng ta không thể đoạt giải vô địch thế giới, anh lại là á quân. Còn em. . ." Trương Giai Lạc buồn rầu, "Em rất thất vọng về anh, sau đó rời bỏ anh. . ."​

Chu Trạch Khải sững sờ để mặc cho hắn ôm, giống như đang load những gì hắn vừa nói.​

"Bởi vì sơ suất của anh mà chúng ta không thể giành được quán quân, anh. . ."​

"Tiền bối." Chu Trạch Khải đột nhiên ôm lại hắn.​

"Sẽ không." Cậu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng bổ sung một câu, "Có vận may."​

Trương Giai Lạc nhìn gương mặt hồng hào của cậu, nhớ tới chuyện ké vận may sáu ngày trước.​

"Vậy thì lại cho anh thêm tí vận may đi?"​

"A. . ."​

10​

Theo kế hoạch thì mỗi phòng tốn hai phút. Trương Tân Kiệt mở cửa phòng Chu Trạch Khải.​

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ý nghĩa câu "Gọi Chu Trạch Khải dậy quả thật là một niềm vui" của các đội viên phía trước.​

Trương Tân Kiệt mất hơn hai phút để gỡ mớ tóc rối của Chu Trạch Khải.​

"Tiền bối. . . Chào buổi sáng." Chu Trạch Khải mở mắt ra, nhoẻn miệng cười với hắn.​

Thật ngoan mà. . . Trương Tân Kiệt không khỏi nghĩ đến trình độ ngủ nướng của tuyển thủ số chín lúc còn ở Bá Đồ.​

Chu Trạch Khải là thiên sứ.​

Hắn kiên định cho là vậy.​

11​

Chu Trạch Khải ngủ thẳng một giấc rồi tự tỉnh —— thật ra cũng không muộn lắm, mở mắt ra đã thấy Lý Hiên ngồi ở bên giường nhìn cậu.​

"Tỉnh rồi?" Lý Hiên giúp cậu vén một lọn tóc ra sau lỗ tai, nở nụ cười dịu dàng, "Thấy em ngủ ngon như vậy, anh không nhẫn tâm kêu em dậy."​

"Mấy giờ rồi . . ."​

"Yên tâm, không đến muộn."​

Lý Hiên cầm lấy bộ quần áo trên cái ghế kế bên. Sau khi vào phòng hắn liền gấp bộ quần áo mà Chu Trạch Khải bỏ trên ghế. "Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt đi, anh đi kêu những người khác."​

Chu Trạch Khải dụi mắt. Ánh mặt trời mạ lên bóng lưng Lý Hiên một lớp viền vàng như đang phát sáng.​

"Tiền bối. . ."​

"Sao thế?" Hắn xoay người.​

Chu Trạch Khải cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu tặng hắn một nụ cười rạng rỡ, "Thật tốt."​

Lý Hiên đến gần xoa tóc cậu, "Ngoan."​

12​

Chu Trạch Khải đã quá rõ tính nết của Tôn Tường.​

Hôm đến lượt Tôn Tường gọi dậy, cậu đặt trước báo thức. Khi Tôn Tường tới thì cậu đã thay đội phục và rửa mặt xong xuôi.​

"Sao chứ, đội trưởng không thích tui tới vậy à. . ." Tôn Tường mếu máo, không cẩn thận xoa rối mái tóc mà Chu Trạch Khải vừa mới chải gọn gàng.​

Khải Khải oan ức nhưng Khải Khải không nói.​

So với bị《Bài ca sức khỏe》đánh thức, tóc rối có là gì.​

Chu Trạch Khải vừa vuốt tóc vừa nghĩ.​

13​

Xét đến chuyện Tôn Tường và Đường Hạo có tính cách hao hao nhau, Chu Trạch Khải cẩn thận đặt báo thức.​

Quyết định này cực kỳ chính xác.​

Chuyện Đường Hạo làm không phải mở cửa, là phá cửa. Một tiếng "Ầm" lớn vang lên làm Chu Trạch Khải sợ đến nỗi suýt chút nữa nuốt luôn nước súc miệng.​

"Ngại quá đội trưởng Chu, tôi không dọa anh sợ chứ?" Thấy Chu Trạch Khải trừng hai mắt thể hiện rõ ý "Cậu dọa tôi", Đường Hạo bứt tóc.​

Chu Trạch Khải liên tục lắc đầu, hai mắt vẫn mở to.​

Đường Hạo vô cùng sốt ruột. Quả nhiên anh ấy vẫn còn sợ nên mới căng thẳng như vậy. . . "Ừm. . ."​

Hắn liếc nhìn Chu Trạch Khải rồi quay mặt qua hướng khác, nhắm hai mắt lại.​

"Xin, xin lỗi."​

14​

Cách Phương Duệ di chuyển lộ rõ sự làm màu của trường phái zâm: tránh né bàn ghế sau đó núp bên giường.​

Tới kẻ ngu cũng có thể nhìn ra hắn đang muốn làm chuyện xấu.​

Nhưng mà Chu Trạch Khải nhắm hai mắt nên không nhìn thấy.​

Phương Duệ cười một cách xảo trá, cầm góc chăn đếm “Ba, hai, một”.​

Ể, mặc kín thế. Phương Duệ nhìn áo ngủ in hình chim cánh cụt, trùm chăn lại, mặt Chu Trạch Khải bị khuất trong chăn.​

Điểm tâm đại đại, không phải ai cũng buông thả như cậu đâu!​

Nhưng. . . Chim cánh cụt vẫn rất đáng yêu .​

"Chu Trạch Khải, dậy đi dậy đi!"​

Fin.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook