Tôn Tường & Diệp Tu - Mâu giáp

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,013
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Có một cách nói rằng, Diệp Tu là thầy của Tôn Tường.

Diệp Tu thường nói với Tôn Tường vài câu sau mỗi lần giao đấu, nghe mùi như troll, nhưng thật ra đằng sau đó là dạy dỗ (dù là cũng troll thật). Chủ yếu sẽ là về tinh thần đoàn đội “Vinh Quang không phải trò chơi của một người” là chính.

“Cậu không hợp đánh Vinh Quang, mà hợp chơi Galaxian hay Super Mario thôi”.

Người nói ra câu này phải có sức nặng như thế nào trong lòng Tôn Tường để cậu ấy sốc như thế? Nếu đổi thành một người khác, chưa chắc có hiệu quả chấn động như thế. Bởi đã chơi pháp sư chiến đấu thì ai mà không dõi theo Diệp thần.

“Lối chơi pháp sư chiến đấu của Tôn Tường không độc đáo đến mức tự tạo thành một trường phái. Cách cậu ta điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thậm chí còn khiến Diệp Tu thấy được bóng dáng chính mình ở rất nhiều điểm.”

Đừng nghĩ Tôn Tường coi thường Diệp Tu. Không ai chơi pháp sư chiến đấu sẽ coi thường Diệp Tu cả. Thậm chí, không ai chơi Vinh Quang sẽ coi thường Diệp Tu cả.

“Tôn Tường nghiêng một bước dài, có thể làm người ta nhận ra cậu không hề lơ là. Đây không phải chuyện chỉ dựa vào thao tác và phán đoán của bản thân, mà còn phải khá am hiểu về tốc độ công kích của đối thủ.

“Tốn không ít sức nhỉ.” Diệp Tu cười, coi bộ Tôn Tường đã nghiên cứu qua mấy video thu hình của hắn.”

Cậu ta biết hắn mạnh chứ. Nên mới lén học theo các video thu hình của hắn, nên mới tập Rồng Ngẩng Đầu theo hắn.

Cậu ta biết hắn mạnh chứ, nhưng cậu ta chẳng hề sợ! Nên mới hết lần này đến lần khác chạy đi khiêu chiến hắn, mới thách thức Hàn Văn Thanh đối thủ cả đời của hắn.

Cậu ghen tỵ với tình yêu Vinh Quang rừng rực như cầu vồng của hắn. Hắn dù thất thế, vẫn như an vị ngôi cao không sứt mẻ, luôn hơn người khác một bậc. Chỉ cần giở một Rồng Ngẩng Đầu, cả giới Vinh Quang đều tiếc thương.

Cậu đố kỵ với tình yêu khí thế ngất trời của hắn. Cứ như một vị vua cao cao tại thượng không bao giờ ngã xuống, dù rằng quyền trượng biểu tượng của đế chế Gia Thế có nằm gọn trong tay cậu đi nữa.

Mỗi lời hắn nói, cậu đều không muốn nghe. Nhưng đến cuối cùng, vẫn không thể không nghe.

Đôi khi tâm trạng của Tôn Tường về Diệp Tu rất giống cảm giác của Lưu Hạo về Diệp Tu: vừa kính sợ, vừa công nhận, vừa tin tưởng, vừa tránh né.

“Hành vi của gã nhằm che giấu sự sợ hãi, công nhận và tin cậy của mình. Bởi vì sợ, gã mới chạy đi dò hỏi tình hình của đối phương; Bởi vì công nhận, gã ăn cắp được đấu pháp của đối phương đã trực tiếp sử dụng ngay, cũng bởi vì gã tin tưởng đấu pháp của đối phương là lựa chọn tốt nhất, không có chiến thuật nào ưu tú hơn.”

Tôn Tường còn là người đầu tiên tính ra sạch hết thuộc tính trang bị của Ô Thiên Cơ trên đấu trường của Quân Mạc Tiếu bằng một tốc độ chóng mặt và phương thức cũng choáng ngợp không kém. Đương nhiên, cũng bởi cậu là đối thủ đại thần đầu tiên trên sàn đấu chính thức mà Diệp Tu phải nghênh chiến tại giải khiêu chiến.

Song không thể phủ nhận Tôn Tường không hổ danh là thiên tài, Tiêu Thời Khâm còn phải tự thân kite Nguỵ Sâm trong trận lôi đài trước đó một thôi một hồi mới tính được thuộc tính của nhân vật đối thủ. Trong khi Tiêu Thời Khâm phải hi sinh HP rất thiệt thòi thì Tôn Tường lại đánh đôi công với Diệp Tu chứ không hề phải bán máu không để đạt được cùng một mục đích tính toán hoàn thiện chỉ số vũ khí và nhân vật.

Trận lôi đài, Quân Mạc Tiếu hụt máu nghênh đón Nhất Diệp Chi Thu full máu, “Một trận chiến thế này đừng nói là thua, cho dù có đánh ngang cơ, Tôn Tường cũng tuyệt đối không thể chấp nhận.”

Đối mặt với Diệp Tu, ngay từ đầu Tôn Tường đã không xem mình là người dưới cơ.

Có mấy tân binh, thậm chí tuyển thủ bình thường, dám ôm suy nghĩ như thế?

Đừng nói là khi đang chiếm ưu thế thôi, thậm chí khi rơi vào thế yếu đang từ 50% bị Quân Mạc Tiếu mò ra điểm chưa tương thích với Nhất Diệp Chi Thu đè đầu đánh, sau khi tìm được cách khắc phục cậu chàng vẫn cố ý khoá ở 10% HP cho công bằng với Diệp Tu, dù với vai trò tướng lôi đài cậu nên chủ động trả đòn sớm hơn.

“Lòng kiêu ngạo của cậu vĩnh viễn nói với cậu rằng: bất kể đối thủ mạnh mẽ ra sao, bản thân mình sẽ càng mạnh hơn.”

Tôn Tường, chờ người khác dìu đỡ, không bằng tự bò dậy.

Có bò cũng phải dậy.

Quả thật, Nhất Diệp Chi Thu đã làm như thế trong chung kết khiêu chiến khi đối đầu với Quân Mạc Tiếu trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

“Cả thế giới Vinh Quang trong một khắc này e rằng đều phải ngừng quay.”

Rốt cuộc ai mới là người “chặn đường” ai?

Là Tôn Tường cướp lấy Nhất Diệp Chi Thu - Vinh Quang của Diệp Tu, hay là Diệp Tu là hòn đá ngáng chân tiền đồ phong quang vô tận của Tôn Tường?

Là Tôn Tường gây trở ngại cho Hưng Hân ở vòng khiêu chiến, hay là Diệp Tu quyết tâm phá vỡ giấc mộng Vương Triều của Luân Hồi ở chung kết?

Theo một cách nói nào đó, Tôn Tường hành động rất khớp với của tư tưởng Diệp Tu.

Diệp Tu từng nói: “Kỷ lục tồn tại là để bị phá, phải phá mới ra kỷ lục, đỉnh cao nhất vĩnh viễn chỉ tồn tại trong tương lai mà không phải quá khứ.”

Tôn Tường luôn sống muốn hướng tới câu nói đó, sở hữu tham vọng gần như là đói khát vượt qua những người đi trước.

Diệp Tu luôn là minh chứng cho câu nói đó, dẫn dắt Hưng Hân và Gia Thế lập nên kỳ tích chưa ai tạo ra càng chưa ai phá được.

Cậu mãi mãi là thanh chiến mâu sắc bén nhất, tả xung hữu đột mở đường vì đội ngũ.

Hắn mãi mãi là khiên giáp kiên cố nhất, mười năm trời hi sinh bảo vệ chiến đội, càng là bảo vệ tín ngưỡng hắn noi theo.

Song dẫu hắn tài đến đâu, vẫn không thể lãnh đạo Gia Thế khỏi dốc núi.

Cả hai người đều sở hữu một vết phỏng hình lá phong đỏ như nhau.

Tôn Tường từng nói với Hàn Văn Thanh: “Hôm nay tôi thua, thua không còn lời để nói, nhưng ngày mai thì chưa chắc.”

Bây giờ cậu ấy thua anh, nhưng ngày mai thì chưa chắc.

Không sao cả, có những thứ không thể học qua xem replay, cũng có những thứ không thể học chỉ bằng thành công.

Ba năm đầu sự nghiệp, Diệp Thu dần dần bước từ dưới lên trên đỉnh Vinh Quang cao nhất, phong quang vô hạn.

Ba năm đầu sự nghiệp, Tôn Tường “vốn sinh ra trên đỉnh núi”, lên voi xuống chó mấy phen, cuối cùng lại suýt chết vùi dưới chân núi.

Diệp Tu với Tôn Tường, là một đỉnh núi, một lời thách đấu, một câu chỉ điểm, một loại truyền thừa.

Tôn Tường với Diệp Tu, là một đối thủ, một chút hy vọng, rất nhiều thất vọng, một sự công nhận.

Tôn Tường thời kỳ đầu, so sánh với Diệp Tu cày bục mặt nuôi một con acc mới chập chững làm lại từ đầu, mới thấy cậu có một tình yêu Vinh Quang hư vinh và ngông cuồng biết bao.

Đêm đông đó, Diệp Tu vẫn mãi trung thành với tình yêu đó dù mình đã thảm hại đến đâu, mất trắng tất cả.

Nên một năm rưỡi sau, Tôn Tường cũng sẽ trung thành với tình yêu đó dù mình đã thảm hại đến đâu, mất sạch tất cả vẻ vang cậu từng hằng mong.

Song cậu vẫn chưa mất trắng. Cậu vẫn còn Nhất Diệp Chi Thu. Cậu vẫn muốn thắng. Cậu vẫn sẽ có thật nhiều đồng đội tốt kề bên. Như cách Diệp Tu tìm thấy mái nhà của mình ở dưới đáy bùn, cậu cũng sẽ như thế.

Cậu vẫn còn Vinh Quang.

“Tôn Tường liếc xéo hắn. Vì người này mà cậu ta từng thất bại, từng thảm hại, nhưng cuối cùng lại học được kinh nghiệm từ chính những thảm hại đó. Tuy nhiên, muốn cậu ta rơi lệ biết ơn đối thủ đã mang đến thất bại cho mình? Tôn Tường không có ngọt ngào vậy đâu nha. Cậu ta vẫn chờ cơ hội đánh sml Diệp Tu. Hôm nay cậu ta nín nhịn suốt cả trận, rốt cuộc Luân Hồi cũng thắng, song Tôn Tường lại chẳng có cảm giác đã đánh bại Diệp Tu gì cả.”

Ngay chương đầu tiên, con sói con hung hăng thượng vị đã nói:

“Buông tay đi anh Diệp. Tôi sẽ khiến danh hiệu Đấu Thần lại vang dội khắp cả Vinh Quang.”

Diệp Tu, buông tay đi. Hãy yên tâm, thằng nhãi con đó làm được.

Dù mất rất lâu đi nữa.

Dù trả giá thật nhiều đi nữa.

Dù anh có đợi được hay không.

Cậu ấy rồi sẽ khiến danh hiệu Đấu Thần lại vang dội khắp cả Vinh Quang.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,013
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Page official bên trung đăng nhân ngày 2/12 - ngày Diệp Tu bị rời khỏi Gia Thế theo tuyến thời gian trong Toàn Chức Cao Thủ:

"Hàng Châu đã đổ tuyết, câu chuyện bắt đầu từ đêm nay...

Nhất Diệp Chi Thu, tấm thẻ tài khoản đã chứng kiến và tạo nên truyền kỳ huy hoàng của Diệp Tu, cuối cùng cũng sắp phải tạm biệt hắn. Đúng vào cái hôm chỉ còn một ngày nữa là tròn kỷ niệm chặng hành trình 10 năm.

Con người bình thường có rộng rãi cỡ nào vào thời khắc này trong lòng cũng khó tránh khỏi nhói đau. Vì thế đôi tay trước nay luôn vững vàng của hắn cũng khẽ run rẩy đặt tấm thẻ tài khoản vào tay người thừa kế nó.

“Nếu như thích thì sẽ coi tất cả mọi thứ là vinh quang, mà không phải là khoe khoang.”

Hắn nói như thế, rồi buông tay ra."



Không phải tui viết, thậm chí không phải viết về Tôn Tường, nhưng viết về truyền thừa của tấm thẻ tài khoản thổn thức nhất. Nó không cao cả như truyền thừa của Vương Bất Lưu Hành, cũng không mượt mà như Sách Khắc Tát Nhĩ.

Nó thô. Xấu xí. Sắc lẻm. Lạnh lẽo. Vớ vẩn. Thiển cận. Mưu mô. Dồn nén.

Nhưng đó mới là Gia Thế. Là Diệp Tu. Và cũng là Tôn Tường.

Hồi lâu lúc viết bài trên chưa nghĩ ra tựa “Mâu giáp”. Lúc nghĩ ra tựa thì lại không khớp với nội dung bài lắm nên tính ra tựa đề nhìn vào hơi miễn cưỡng. Nhưng khá thích hình ảnh mâu giáp rất hợp với hai cựu đội trưởng Gia Thế, hai người đàn ông cứng cáp luôn sẵn sàng nhặt vũ khí lên, phủi đi lớp bụi đóng trên chiến giáp, rũ bùn đứng dậy sáng loà.

Diệp Tu giao Nhất Diệp Chi Thu cho Tôn Tường. Chính hắn thay áo Hưng Hân, còn Tôn Tường thay áo Gia Thế, rồi áo Luân Hồi.

Họ truyền lại chiến mâu, khoác lên bào giáp, lần nữa xuất chinh đến chiến trường của mỗi người.

Tâm còn sáng, mâu giáp còn mài.
 

Bình luận bằng Facebook