Hoàn [Tôn Tường 2022] [Diệp - Tường] Nếu bầu trời bất tử

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
:cuuphatpho CHÚC MỪNG SINH NHẬT TƯỜNG TƯỜNG :cuuphatpho

NẾU BẦU TRỜI BẤT TỬ


Tác giả: 来日方长

Link gốc: [一叶之秋] 如果天空不死

Edit: Nguyệt



1.

Chuyện bắt đầu vào một trận đấu vòng bảng bình thường đến không thể bình thường hơn.

Tuy được dán lên mình cái danh tuyển thủ Đội tuyển Quốc gia nghe rất oai nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên bọn họ tới Zurich thi đấu, không thể bảo rằng không có gì lạ lẫm. Diệp Tu lo có người sẽ không ổn định được tâm trạng trong hoàn cảnh này, bèn cố ý triệu tập tất cả lại dặn dò một phen, nói toàn những chuyện cũ mèm kiểu phải giữ bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo,… Hắn còn bị Hoàng Thiếu Thiên chê bôi là dông dài quá mức.

Nhưng thực tế luôn phát triển theo hướng không ai lường được. Trận vòng bảng đó, đội Trung Quốc đối đầu với đội Mỹ có thực lực rất đáng gờm. Tôn Tường với lối đánh mạnh bạo được tung ra sân trong kế hoạch muốn làm một trận cứng đấu cứng. Nhưng đến trận đoàn đội, Tôn Tường bất chợt đánh mất sự tự tin vốn có, bỗng nhiên do dự một tích tắc, để vuột mất cơ hội xông lên phản công, cuối cùng thua trong phần đấu đó.

“Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi chắc chắn không bao giờ tin rằng người mắc phải sai lầm đó lại là Tôn Tường.” Phương Duệ nhìn Nhất Diệp Chi Thu đang lùi lại trên màn hình lớn, ngoảnh sang nói với Chu Trạch Khải.

“Ừ.” Chu Trạch Khải nghiêm túc đáp lời. Hắn đã phối hợp với Tôn Tường hơn một năm, tật xấu Tôn Tường hay mắc phải nhất là lao lên quá bộp chộp và thiếu suy tính.

Tôn Tường vò đầu, rời khỏi vị trí thi đấu, hiển nhiên hắn đang có điều khúc mắc trong lòng. Hắn vừa đi theo đội, bắt tay chào hỏi đối thủ, vừa hỏi Trương Tân Kiệt ở cuối hàng: “Hình như lúc đó tôi cẩn thận quá phải không?”

Có người trong đội tuyển Mỹ bước về phía Tôn Tường. Đó là một tuyển thủ cũng chơi Pháp sư chiến đấu mang gương mặt châu Á, tóc nhuộm vàng, còn biết nói tiếng Trung. Tên đó vừa mở miệng đã đốp ngay một tràng cười: “Mày là thằng cầm Nhất Diệp Chi Thu đấy à? Gà vãi!”

Tôn Tường đang định sửng cổ, Trương Tân Kiệt đã kịp kéo hắn lại. Tay Pháp sư chiến đấu kia tiếp tục: “Đánh kiểu như mày đếch phải Pháp sư chiến đấu, về vườn sớm đi.”

Bắt tay xong xuôi, bước xuống khỏi sân khấu, Tôn Tường hét lên: “ĐCMM!”

Tên tóc vàng kia còn nói chuyện với người đứng cạnh: “Lại còn Đấu Thần nữa chứ? Danh tiếng Nhất Diệp Chi Thu bị thằng đó hủy sạch.”

Tôn Tường xông tới trước mặt gã: “Mày nói gì?!”

Mặt hắn đỏ ké lên vì tức, đối phương nhìn hắn đầy vẻ khiêu khích: “Tao nói mày không xứng với danh hiệu Đấu Thần.”

Tôn Tường trừng mắt nhìn gã.

Tôn Tường cảm thấy bản thân bị sỉ nhục. Từ khi tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu tới nay, mặc dù hắn biết có rất nhiều người hâm mộ Diệp Tu lời ra tiếng vào, dè bỉu hắn trong nhà thi đấu, gõ bình luận mắng hắn tại livestream, lập topic “Bàn luận vì sao Tôn Tường không phù hợp với Nhất Diệp Chi Thu” trên diễn đàn nhưng hắn chưa bao giờ đáp trả lại. Người hâm mộ đâu thể hiểu hết mọi điều.

Nhưng nếu là lời do tuyển thủ chuyên nghiệp nước khác nói, đương nhiên sức nặng phải khác hoàn toàn. Tôn Tường tức giận: “Vào đấu trường! Tao cho mày xem tao xứng hay không!”

Không biết đằng sau là ai đang giữ chặt hắn lại: “Lời rác rưởi, lời rác rưởi thôi. Đừng để tâm.”

Gã tóc vàng đó lại rất bình tĩnh, không đi solo với Tôn Tường ngay: “Hồi Vinh Quang mới mở, tao vẫn còn ở trong nước, Nhất Diệp Chi Thu đã từng là Pháp sư chiến đấu số một Trung Quốc. Đâu chỉ là Pháp sư chiến đấu số một, phải là nhân vật mạnh nhất ấy chứ, mấy nghìn trận thắng liên tiếp trong game, về sau lại giành được ba quán quân liên tiếp của giải chuyên nghiệp. Nghĩ lại thì may mà tao đã ra nước ngoài…”

Gã bỗng ngừng mấy câu như người già trải đời đó lại, nói vào chuyện chính: “Mày muốn chứng minh thực lực của mày thì làm một kèo cược đi. Dám không?”

“Gì mà không dám?” Tôn Tường cười nhạt, hắn ghét nhất mấy kẻ ra vẻ người đi trước hồi tưởng những năm tháng chông gai: “Cược gì, tao cược với mày.”

“Mày lên đấu trường đánh với tao, thua thì rời giới chuyên nghiệp.”

2.

Tôn Tường đánh cược giải nghệ với người kia, dù xét từ góc độ nào cũng thấy cực kỳ không sáng suốt. Thực ra ngay chính Tôn Tường cũng lấy làm khó tin, đã lâu lắm rồi hắn không đối diện với tình huống thế này. Tôn Tường nói muốn đi ăn cơm trước, gã tóc vàng cười cười, bảo kèo cược này lúc nào thực hiện cũng được, miễn là trước khi giải Thế giới kết thúc.

“Tôi sợ.” Rất lâu sau, khi nhớ lại chuyện này, Tôn Tường nói, “Tôi thừa nhận, lúc gã đó nói ai thua phải giải nghệ, tôi sợ.”

Hắn đã từng không sợ trời không sợ đất, từng hừng hực nhiệt huyết, từng cao ngạo không ai bằng. Hồi mới ra mắt trong chiến đội Việt Vân, rất nhiều người không ưa cái nết kiêu căng của hắn. Hắn đập tan bức tường tân binh, dẫn dắt Việt Vân vọt vào top 8 với khí thế như hồng thủy. Cũng có không ít người nói hắn chẳng qua gặp may thôi, mà trước những khiêu khích đó, Tôn Tường luôn xông thẳng vào ứng chiến rồi đánh bại đối phương. Năm đó, trong đội Việt Vân có một cậu trai bằng tuổi, trình thì kém hơn mà ngày nào cũng ghen tức với hắn. Trong một lần chia nhóm luyện tập, Tôn Tường dùng tốc độ mỗi trận hai phút điên cuồng tẩn cậu ta ba mươi trận, khiến người nọ sinh ra bóng ma tâm lý, không dám lên sân khấu đấu đơn suốt một thời gian dài.

Khi đó, Tôn Tường không thèm quan tâm đến ý thức đoàn đội. Hắn được giới truyền thông tâng bốc là tuyển thủ chỉ dựa vào sức mạnh bản thân giành về thành tích tốt nhất trong lịch sử cho Việt Vân, hắn khinh thường những người thực lực kém hơn mình, điên cuồng muốn đánh bại những người mạnh hơn. Tất cả những điều ấy hắn đều viết hết lên mặt.

Tôn Tường tin chắc rằng hắn có thể vượt qua tất cả mọi người, hắn cho rằng hắn chỉ thiếu một chút cơ hội nữa thôi.

Chuyện chuyển nhượng được Thôi Lập, quản lý của Gia Thế, bàn bạc riêng với Tôn Tường.

Lúc thăm dò, Thôi Lập thực hiện rất bí mật, dẫu sao việc còn chưa xong xuôi mà lại dây dưa đến nhiều chuyện nội bộ Gia Thế. Hắn và trợ lý cùng đến chỗ Việt Vân, không liên hệ quản lý chiến đội mà gặp riêng Tôn Tường.

Thôi Lập hẹn Tôn Tường ở một quán trà, mây đen vần vũ nơi chân trời như sắp đổ mưa lớn. Thôi Lập không nói nhiều về hoàn cảnh ngặt nghèo của Gia Thế, hắn chỉ nói về khát vọng và tương lai, nói rằng Gia Thế muốn lập nên vương triều ba quán quân liên tiếp một lần nữa, hắn còn nói cái tên Đấu Thân phải được vang vọng khắp Vinh Quang một lần nữa.

Lúc ấy, Thôi Lập không hề đưa ra lời cam đoan nào, nhưng Tôn Tường đó giờ thần kinh thô lại đột nhiên có dự cảm gì đó rất mãnh liệt trong một khoảnh khắc.

Mây đen càng lúc càng nặng hơn, từng hạt mưa lộp độp rơi xuống. Khao khát bao năm gần ngay trước mắt, dòng chảy ngầm bắt đầu cuộn trào trong không khí, Tôn Tường ngửi thấy khát vọng sâu trong tim chưa bao giờ lụi tắt.

“Tại sao lại là tôi?” Tôn Tường nói, như đang hỏi mà cũng như tự nói với chính mình.

Thôi Lập cười cười: “À, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tham khảo nguyện vọng của cậu thôi. Liên minh có rất nhiều tuyển thủ ưu tú, hơn nữa hiện tại cậu còn đang chơi Cuồng kiếm sĩ, chúng tôi vẫn chưa đưa ra bất kỳ quyết định nào…”

Tôn Tường đưa tay ngăn Thôi Lập nói tiếp.

Hắn nói: “Ký hợp đồng đi.”

3.

Rất nhiều người không tán thành chuyện Tôn Tường ước chiến với tuyển thủ tóc vàng bên đội Mỹ, nhao nhao khuyên nhủ hắn suốt bữa cơm.

“Đừng hành động theo cảm tính, tập trung thi đấu mới là quan trọng nhất.”

“Đúng vậy, đánh bại bọn họ, nói chuyện bằng quán quân.”

“Có lời rác rưởi nào chúng ta chưa từng nghe chứ? Có thế thôi đã chịu không nổi phải nhảy lên phân cao thấp? Thân là tuyển thủ, cậu thế này không phải quá thiếu chuyên nghiệp rồi à?”

“Cậu nghĩ kỹ lại đi, nếu kèo cược quái nào cũng làm nhịp đánh của cậu hỗn loạn thì sẽ ảnh hưởng mọi người đấy.”

“Cậu thua, Luân Hồi làm sao.” Chu Trạch Khải nói.

Tôn Tường ngước mắt nhìn đồng đội, cầm nĩa chọc chọc món salad chả thèm động đến, lại đảo mắt liếc nhanh về vị trí ngồi phía xa hơn, nơi Diệp Tu và Dụ Văn Châu đang ngồi. Đến cuối cùng, hắn vẫn chẳng nói lời nào mà chỉ rót sốt salad vào đĩa.

Dụ Văn Châu đưa mắt ra hiệu, nói khẽ: “Anh nghĩ sao?”

Từ khi bắt đầu đến giờ, Diệp Tu vẫn giữ yên lặng. Dụ Văn Châu biết lập trường hắn rất khó nói, danh hiệu Đấu Thần là do hắn giành được qua từng trận đấu bằng Nhất Diệp Chi Thu. Sau khi Nhất Diệp Chi Thu đổi chủ, những tranh chấp, bàn tán tương tự vậy đương nhiên không thiếu, Diệp Tu chưa một lần đáp lại.

Thực ra Diệp Tu suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không kịch liệt phản đối trận ước chiến đó. Nhưng vẫn có một vài lời hắn không tiện nói, hơn nữa, việc này còn liên quan tới hắn theo rất nhiều cách.

Dụ Văn Châu hỏi: “Người kia xuất thân từ giới Vinh Quang Trung Quốc, có vẻ hiểu khá rõ về Nhất Diệp Chi Thu. Anh biết người đó à?”

Nếu gã tóc vàng kia không xuất hiện đánh cược, Diệp Tu thật sự không nhớ ra thực chất năm xưa hắn từng có khoảng thời gian liên quan đến người này. Nhưng Diệp Tu không định kể, hắn chỉ nói bâng quơ: “Hình như trông hơi quen quen.”

Tiếng nói ở bàn bên cạnh chưa ngừng lấy một khắc, giọng Hoàng Thiếu Thiên truyền sang: “… Nhưng mấy ông nghĩ lại mà xem, Tôn Tường giờ bị ép đến đường cùng rồi. Nguyên nhân của cái kèo này là vì cậu ta muốn chứng minh thực lực bản thân, chứng minh cậu ta xứng với danh hiệu Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu. Giờ cậu ta còn có thể làm gì? Nếu cậu ta rút lui nữa, vậy chẳng phải đang nói rằng…”

Hoàng Thiếu Thiên thao thao bất tuyệt, Tôn Tường bắt đầu ngẩn người.

Không xứng với Nhất Diệp Chi Thu, đây luôn là mệnh đề dễ dàng khiến hắn tức điên lên nhất.

Hắn có thể bị nói là vênh váo kiêu căng, có thể bị chê trách không biết phối hợp đoàn đội, có thể bị dè bỉu không hiểu chiến thuật, không có mưu kế, chỉ biết ngu ngốc xông lên. Nhưng hắn không thể bị nói là không xứng với Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Bởi vì câu nói ấy tương đương với việc phủ định toàn bộ cố gắng và khát vọng trước giờ của hắn, phủ định tất cả những điều hắn ra sức theo đuổi, những thứ hắn phải buông bỏ hoặc cắn răng chấp nhận dù trái lòng mình trong quãng đời tuyển thủ không dài nhưng cũng không ngắn đã qua. Bởi vì câu nói ấy không khác gì việc gạt phăng đi vô số đêm dài hắn học đấu pháp, làm huấn luyện, chối bỏ sự nhẫn nại và trưởng thành mà hắn đã học qua việc thu lại dần những tùy hứng và gai góc của bản thân.

Hắn chuyển đội, chuyển nghề, hắn từng phạm sai lầm, từng làm ra những chuyện chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Tất cả những điều đó đều vì Nhất Diệp Chi Thu.

4.

Tôn Tường đã từng cực kỳ ao ước tài khoản cấp thần Nhất Diệp Chi Thu này. Khi đó, hắn còn chưa bước vào giới chuyên nghiệp mà Nhất Diệp Chi Thu đã phong thần với ba quán quân liên tiếp. Diệp Tu chắc chắn là nhân vật chính của thời kỳ đó, áp phích khổ lớn in hình Nhất Diệp Chi Thu treo đầy đầu đường cuối ngõ, những phân đoạn chiến đấu nổi bật được phát đi phát lại trên màn hình lớn của các tiệm net, đến tận mùa giải thứ năm, thứ sáu, truyền thuyết về Đấu Thần vẫn là đề tài tán gẫu mãi không chán của các thiếu niên mê game.

Đó là thời kỳ huy hoàng của Diệp Tu.

Khi đó Tôn Tường vừa mới tiếp xúc với Vinh Quang, là cao thủ có kỹ năng nghịch thiên trong vòng quan hệ nhỏ hẹp của mình. Lúc nghe bạn kể chuyện về Đấu Thần với vẻ ước ao, hắn chẳng quan tâm và hâm mộ làm mấy. Bạn bè hắn kể rất nhiều, Tôn Tường còn không thèm ngoảnh lại, cảm thấy tụi nó vừa lắm mồm vừa nhàm chán, rảnh rỗi thế chi bằng luyện trình bản thân còn hơn.

Lúc tiệm net Tôn Tường thường tới phát trực tiếp trận đấu của Gia Thế, đám bạn chơi chung với hắn sẽ quẳng hết việc đang làm dở lại, chen chúc đi xem. Chỉ còn một mình Tôn Tường gánh Boss, cuối cùng cạn máu bị đưa ra khỏi phó bản. Tôn Tường tức giận: “Không thấy Boss đang máu đỏ à! Quái nào chúng mày chạy hết!”

“Đánh Boss cái quần, xem thi đấu đã.”

“Mỗi cái trận đấu rách có gì hay mà xem!”

“Trận đấu của Gia Thế, chỗ nào không hay?” Bạn hắn chỉ vào màn hình lớn, “Thấy không, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu! Thần tượng của tao đấy! Gặt đầu tướng địch giữa vạn quân!”

Tôn Tường ngẩng đầu, nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu. Suốt khoảng thời gian rất dài sau đó, hắn không tài nào quên được cảm xúc trong khoảnh khắc ấy.

Một người, một mâu, không ai cản nổi, thế công sắc bén, oai hùng dũng mãnh, chiêu tới ngạt thở như sấm dồn, chiêu lui bình lặng như ánh sáng ngưng đọng trên mặt nước.

Trong khoảnh khắc, Tôn Tường nín thở quan sát.

Rồi hắn nói: “Tao cũng làm được.”

Ngữ điệu của hắn như thể chuyện đó rất đương nhiên, đám bạn tưởng đâu nghe nhầm, những người khác kinh ngạc ngoảnh sang nhìn, có người chửi, “Gáy xàm gì đấy”, “Thằng đó tưởng nó là ai chứ” và cả “Chắc điên rồi”.

Nào có ai vừa sinh ra đã cao quý, bất phàm?

Từ đó về sau, Tôn Tường càng ngày càng không che dấu sự tự tin rằng hắn cũng làm được đó. Người ngoài cười hắn tự cao, đám anh em chơi chung chân thành khuyên nhủ. Bọn họ nói chú mày biết chú mày đang nói gì không, khoan bàn đến vị trí đội trưởng Gia Thế của Diệp Thu cao chừng nào và khó thay thế ra sao, cũng không nói đến chuyện chú mày còn chưa mó nổi đến cửa giới chuyên nghiệp, chú mày đang chơi Cuồng kiếm sĩ, cách xa vạn dặm với Pháp sư chiến đấu, lại còn muốn có trong tay Nhất Diệp Chi Thu, quá là hoang đường.

Về sau, Tôn Tường gia nhập chiến đội Việt Vân, bước vào quỹ đạo huấn luyện và thi đấu. Mọi người chỉ coi những lời hùng hồn hắn từng nói như một mẩu truyện cười.

Trong khi truyền thuyết về Đấu Thần chưa bao giờ biến mất.

Thời gian Diệp Thu dùng Nhất Diệp Chi Thu tạo lập nên vô số thành tích chính là thời đại hắn sắc bén nhất mà không hề vương chút tạp chất nào, là thời đại nỗ lực ngay thẳng nhất. Nhất Diệp Chi Thu giúp Diệp Thu giành về những vinh dự đầu tiên và danh giá nhất, chứng kiến thuở thiếu niên kiêu hãnh và khí phách hơn người của Diệp Thu, chứng kiến những cay đắng ngọt bùi trên con đường bước từng bước tới vương triều của chính hắn, cùng Diệp Thu bê từng thùng mì ăn liền về căn phòng trọ vì tích cóp tiền đổi máy móc.

Trong phông nền của thời kỳ đó có rất nhiều thiếu niên khờ dại và kiêu ngạo như Tôn Tường. Bọn họ đều tự ôm ấp một lý tưởng hào hùng nào đó, có người coi là đùa giỡn, cũng có người xem là thật.

Nhưng chỉ có một mình Tôn Tường đi tới tận điểm cuối, tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu còn tất cả những người khác đều bị sóng triều cuồn cuộn cuốn trôi chẳng còn bóng dáng.

5.

Sau nữa, Tôn Tường đến Gia Thế, mọi chuyện lại trắc trở lạ thường. Trận đấu thất bại, chiến đội bị loại, thua trắng trong game online, rồi cả bị chiến đội mới do Diệp Tu dẫn dắt đánh bại ở giải khiêu chiến.

Tôn Tường từng cho rằng thời đại của Diệp Tu lẽ ra đã bị hắn thay thế, hắn cũng luôn cố gắng bằng cách thức của riêng mình. Sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc, hắn liều mạng khổ luyện Rồng Ngẩng Đầu, xem đi xem lại re-play thao tác của Diệp Tu bằng tốc độ 0.5 rất nhiều lần. Lưu Hạo gọi hắn đi ăn cơm tối hắn cũng không thèm để ý, Lưu Hạo đành phải kêu người khác gọi đồ ship đưa đến cho.

Lưu Hạo nói: “Kỹ thuật phải luyện nhưng cơm cũng cần ăn. Hình như dạo này cậu đang để tâm vào những chuyện vụn vặt hơi nhiều rồi?”

Tôn Tường như thể không nghe thấy, ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên mặt hắn, tay phải cầm chuột di chuyển một đường rất khẽ khó có thể nhìn rõ bằng mắt thường. Qua hồi lâu, hắn thở dài, một cảnh tượng hiếm lắm mới trông thấy: “Nếu tôi không luyện được thao tác này thì không còn gì để nói nữa.”

Đó dường như là sứ mệnh và gông xiềng hắn tự mang lên mình khi tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu. Có một bóng đen khổng lồ đang đè ép hắn, hắn nhất thiết phải khiến Đấu Thần danh xứng với thực. Tôn Tường há miệng nuốt vội đồ ăn do người khác đặt về cho, chẳng biết bản thân đã ăn gì.

Lưu Hạo đành phải đi chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo một mình.

Lúc này, Diệp Tu đã bước vào sự nghiệp xây dựng đội ngũ mới vĩ đại. Gió táp mưa sa, thời thế xoay chuyển, Diệp Tu cẩn thận phong kín mọi vất vả và huy hoàng từng trải qua, mang theo hành lý gọn nhẹ rời đi. Sau khi hắn từ giã Nhất Diệp Chi Thu, rất nhiều người tiếc hận thay hắn nhưng hắn không hề chìm đắm trong quá khứ. Ngay cả khi nhìn thấy figure Nhất Diệp Chi Thu phiên bản đầu tiên trên bàn Tô Mộc Tranh, hắn vẫn đẩy nó qua một bên không chút do dự và đặt vào đó một tấm lót chuột kê cổ tay siêu lớn.

“Em dùng cái lót chuột nhỏ kia là được rồi.” Tô Mộc Tranh đặt Nhất Diệp Chi Thu về vị trí cũ, “Anh không coi trọng thứ này nhưng em thì có.”

“… Em có thể bày nó trong tủ mà.” Diệp Tu bất đắc dĩ.

Nhất Diệp Chi Thu là nhân vật đầu tiên được chế tác figure. Lúc đó, nhà phát hành game muốn tổ chức Carnival Vinh Quang, người hâm mộ cả nước tham gia với nhiều hình thức khác nhau: vẽ tranh, biểu diễn, biên dựng MV,… Hot nhất hồi đó là một video cosplay được biên tập và hậu kỳ hoàn hảo, giành được hơn 100 ngàn lượt chia sẻ. Nhất Diệp Chi Thu do người nọ cosplay giống như bước ra từ thế giới ảo, giữa màn thuốc súng lửa đạn và tiếng nhạc rock and roll kim khí bùng nổ, thực hiện một chuỗi liên kích chiến đấu đẹp mắt.

Đoàn đội cosplay đó được mời đến địa điểm tổ chức Carnival, cũng trong hôm đó, chiến đội Gia Thế tới tham dự hoạt động. Diệp Tu nấp sau sân khấu, nhìn nhân vật do hắn tạo nên được diễn giải như vậy mà cũng hơi xúc động dẫu bình thường rất bình tĩnh, thờ ơ. Hắn đắc ý ra vẻ vênh vang với đội phó đương nhiệm, Ngô Tuyết Phong, còn gọi thêm hẳn một cái đùi gà cho bữa trưa.

Mấy ngày sau, nhà phát hành liên hệ, tỏ ý muốn nghiên cứu thông số để chế tác figure Nhất Diệp Chi Thu.

Tôn Tường đã từng hận bản thân không sinh ra sớm vài năm, bằng không, người khai mở vương triều của Liên minh thời kỳ đầu phải là hắn. Thế nhưng sau này Tôn Tường không nghĩ vậy nữa. Tôn Tường luyện được Rồng Ngẩng Đầu, thậm chí là Rồng Quay Đầu, nhưng khoảnh khắc cuối cùng trong giải khiêu chiến, khi hắn im lặng nhận thua và thoát game, hắn bắt đầu tự ngẫm lại.

Hắn rốt cuộc hiểu ra điều hắn cần thay đổi là gì. Ít nhất, hắn hiểu được rằng nếu đổi thành bản thân, hắn sẽ không thể phối hợp tuyệt hảo được như Nhất Diệp Chi Thu và Khí Xung Vân Thủy trong ba năm đầu tiên đó.

6.

Gã tóc vàng đội Mỹ kia nói kèo cược này lúc nào cũng có hiệu lực, Tôn Tường quyết định tạm thời không đi tìm gã ngay. Vòng bảng vẫn diễn ra như bình thường, mấy lượt đấu trôi qua, Tôn Tường có vẻ rất bồn chồn. Hắn không giỏi giấu diếm, vậy nên thỉnh thoảng Chu Trạch Khải lại hướng ánh mắt lo lắng về phía hắn.

Buổi tối, vừa về khách sạn, Tôn Tường lập tức lao lên giường, rúc đầu trong chăn suốt hồi lâu. Chu Trạch Khải cùng phòng nhíu mày, đẩy hắn mấy cái.

Tính đến hiện tại, Tôn Tường đã gia nhập Chiến đội Luân Hồi được hơn một năm. Tuy ngoài mặt không nói nhưng Chu Trạch Khải hiểu rất rõ những thay đổi của Tôn Tường trong khoảng thời gian này: Tôn Tường từ từ học được cách dung nhập đoàn đội, chấp nhận người khác, còn giành được giải thưởng cặp đôi hợp tác xuất sắc nhất mùa giải thứ mười cùng Chu Trạch Khải.

Tôn Tường nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc: “Ha ha, nếu tôi phải rời giới chuyên nghiệp, anh phải tiếp tục dẫn dắt Luân Hồi giành thêm quán quân đấy nhé.”

Chu Trạch Khải chần chờ một lát mới hỏi: “Cậu quyết định đánh?”

“…” Thực ra Tôn Tường vẫn đang băn khoăn. Hắn vô cùng muốn đánh một trận chứng minh bản thân, nhưng đối phương lại không phải người chơi bình thường đánh đại một trận cũng nắm chắc phần thắng. Nhỡ chẳng may thua thì phải làm sao?

Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Tôn Tường sợ thua đến vậy. Rời khỏi giới chuyên nghiệp chỉ là thứ yếu, hắn không thể chấp nhận nhiều năm cố gắng của mình bị đặt dấu chấm hết một cách tùy tiện như thế.

“Bàn bạc lại với mọi người đi.” Trong câu nói của Chu Trạch Khải như mang theo cả chút khẩn cầu.

Tôn Tường im lặng. Hắn đã không còn là thiếu niên bồng bột, làm gì cũng không màng đến hậu quả năm xưa, hắn sợ ảnh hưởng đến đồng đội.

“… Tôi ra ngoài mua đồ uống.” Tôn Tường cáu kỉnh cầm ví lên, “Anh uống không?”

Đêm đã khuya, các tuyển thủ đều trở về phòng. Tôn Tường nhét tiền xu vào máy bán nước tự động ở sảnh lớn của khách sạn, vài ánh sao nơi đất khách quê người len vào qua ô cửa sổ. Bầu trời đêm quang đãng, nơi nơi tĩnh lặng, hắn bỗng cảm thấy cả đất trời rộng lớn này chỉ còn mình hắn cô đơn.

Tôn Tường cúi xuống lấy hai lon cà phê ra, đột nhiên liếc thấy một bóng người cách đó không xa. Người kia đứng trong bóng tối, không nhận ra được là ai.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bước về phía đó.

Là Diệp Tu. Diệp Tu đang tựa người bên cửa sổ, tay quơ quơ điếu thuốc chưa châm như đang nói: Tôi ra ngoài hút thuốc, cậu làm gì cứ làm.

Tôn Tường đơ ra mất một lát, hắn nhìn hai lon cà phê trên tay, ngơ ngác đưa một lon qua.

Diệp Tu mở lon, uống một hớp, lại thấy Tôn Tường có vẻ không định mở lon kia, thuận miệng nói: “Cậu không uống?”

“Mua cho đội trưởng Chu.” Tôn Tường đáp.

Diệp Tu không nói gì, bầu không khí rơi vào khoảng yên lặng khó tả. Tôn Tường không chịu được, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Chuyện kia, khụ.” Hắn hắng giọng một cái rồi mới nói, “Tôi…”

“Đánh cũng được.” Diệp Tu nói rất thản nhiên.

Diệp Tu như biết rõ Tôn Tường muốn nói gì.

Tôn Tường lại sửng sốt. Nhất thời, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại cảm thấy chẳng chuyện gì đáng phải hỏi ra. Diệp Tu cũng không nói thêm lời dư thừa nào. Tôn Tường đứng thẳng tại chỗ, hắn nhìn Diệp Tu ngửa cổ uống cạn lon cà phê trong một hơi. Cái lon rỗng bị ném vào thùng rác nghe loảng xoảng, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang chợt chớp tắt, lễ tần ngồi ở quầy trực nghển cổ nhìn sang.

Mà Tôn Tường cứ đứng nguyên đó.

Núi băng khổng lồ màu xanh lam nhô lên khỏi mặt biển, dâng từng đợt sóng lớn dữ dội.

Mãi đến khi Diệp Tu quay người rời đi, Tôn Tường mới nhớ ra đây là khu vực cấm hút thuốc, Diệp Tu sao có thể tới đây hút được kia chứ.

7.

Lúc trở về phòng, Diệp Tu chạm mặt Tô Mộc Tranh đang lén lút ôm một mớ đồ trong lòng ngay cửa thang máy.

“Lại lén ra ngoài mua đồ ăn đêm?” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh le lưỡi, ném cho Diệp Tu một thanh chocolate: “Đặc sản Thụy Sĩ. Phải rồi, hình như ban nãy em thấy anh đứng với ai dưới sảnh mà chẳng nói gì cả. Là Tôn Tường à?”

Diệp Tu không trả lời. Tô Mộc Tranh chợt hiểu ra, cô liếc Diệp Tu một cái: “Anh đấy! Lúc muốn động viên người khác đừng có kỳ quặc như vậy được không.”

“Aiz, chuyện đó đâu thể gọi là động viên.” Diệp Tu không chịu thừa nhận, “Mà nói chứ, cái cậu tóc vàng bên đội Mỹ kia…”

“Ừm.” Tô Mộc Tranh gật đầu, “Anh cũng nhận ra nhỉ.”

Tô Mộc Tranh còn nhớ như in chuyện nọ. Đó là chuyện từ mười năm trước, khi mùa giải thứ nhất còn chưa bắt đầu.

Lúc ấy, Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu đã nổi tiếng khắp nơi, ngày nào cũng có người tìm gặp khiêu chiến. Diệp Tu gần như bách chiến bách thắng, thế nhưng vẫn luôn có một vài người không phục. Nổi bật nhất là một thanh niên dán băng một bên mắt thường xuyên tìm đồng bọn đánh đoàn chiến. Lúc này, Diệp Tu chỉ gọi Ngô Tuyết Phong, bọn họ đang chuẩn bị cho chiến đội.

Hôm đó, thanh niên dán băng mắt và đồng bọn chạy tới tiệm net Gia Thế rồi thua không giãy được tí gì. Diệp Tu cảm thấy nhàm chán, đứng dậy đi rót nước uống. Bên cạnh có người châm thuốc cho thanh niên kia, hắn rít mạnh một hơi.

“Không phải thằng đó có vũ khí bạc à? Có gì đặc biệt hơn người! Tao mà có vũ khí bạc, tao cũng thắng được.”

“Nghe bảo vũ khí bạc đó do người khác làm cho hắn.”

“Có vụ này luôn? Mày quen không? Gọi nó đến làm cho tao một món, giá cả không quan trọng.”

“Cũng ở khu này, biết sơ sơ thôi, nhưng lâu lắm rồi không gặp…” Người đang nói đè thấp giọng, “Nghe bảo hình như chết rồi.”

“Há?” Thanh niên dán băng mắt liếc nhìn người kia một cái, bật cười, “Lúc nào cũng tác oai tác quái, chắc trời cũng ngứa mắt nó.”

Bỗng có người đi về phía bọn họ, thanh niên dán băng mắt còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã ăn ngay một tát lên mặt.

Điếu thuốc đang ngậm rơi xuống đất, lăn đi một quãng dài. Mấy người xung quanh loạch xoạch đứng dậy, vây quanh cô bé vừa xông tới.

Là Tô Mộc Tranh, cô mím môi, hai mắt đỏ hoe. Cô bất chợt bị một bàn tay kéo đi, Diệp Tu đẩy cô ra sau lưng mình.

Diệp Tu nhìn thẳng vào mắt thanh niên kia, cất tiếng với ngữ điệu ra lệnh: “Rút lời vừa nói lại và xin lỗi.”

Thanh niên dán băng mắt nhìn Diệp Tu rồi lại nhìn cô bé sau lưng hắn, “Được, không thành vấn đề.”

“Vậy nhanh lên!” Diệp Tu kìm cơn giận. Thanh niên kia cười giả lả.

“Đánh lại với bọn tao một trận đã. Thua tao sẽ xin lỗi, nếu mày thua, mày phải làm theo một yêu cầu của tao.”

Diệp Tu không nói tiếng nào đã kéo ghế, quẹt thẻ. Thanh niên dán băng mắt lại nói: “Ầy, đừng nóng vội. Giờ đang căng như thế, đánh cũng không hay. Tối mai được chứ? Đấu đội, 5v5, tao dẫn người đến.”

Diệp Tu ngừng lại, nhìn gã. Giây sau, Diệp Tu đứng dậy bước đi.

Hắn nhặt nửa điếu thuốc rơi trên đất kia lên, dụi đầu thuốc vào bát giấy bên cạnh bàn, nói một câu ngắn gọn mà nghiêm túc: “Tốt nhất mày đừng nuốt lời.”

Thanh niên dán băng mắt khạc một cục đờm vào cái bát giấy.

8.

Không ai ngờ được rằng Diệp Tu thua trận đó.

Thực ra không thể trách hắn, bình thường, hắn và Ngô Tuyết Phong bộ đôi vô địch thiên hạ hồi đó, thường xuyên đối chiến với người tìm tới khiêu khích, ba người còn lại trong đội đều do hệ thống ghép ngẫu nhiên. Tối đó, nghe Diệp Tu nói xong, Ngô Tuyết Phong đề nghị: “Chuyện này không qua loa được, có cần gọi thêm ba người quen vào đội không?”

Ngô Tuyết Phong nói rồi lập tức đi tìm người, nhưng có lẽ vì chuyện quá gấp, mọi người đều đang trong phó bản, còn có người bảo: “Không phải các ông hai đánh năm vẫn thắng dễ như bỡn à?”

Hai người nghĩ một lát, không muốn cố tìm người nữa, thế nhưng vấn đề lại chính từ đây mà ra.

Trận đấu bắt đầu, Diệp Tu cảm thấy đối thủ như có mắt thần, bên hắn có chiến thuật gì đều bị bọn họ biết trước, ngay đến vị trí đứng, chỗ ẩn nấp cũng bị nhìn thấu. Hắn ngờ rằng có trá, bắt đầu để tâm quát sát ba đồng đội “ghép ngẫu nhiên”, phát hiện bọn họ đánh như đám gà mờ nhưng lại có những chỗ rất nhỏ trong thao tác không che dấu hết được sự thành thạo.

Gần như đồng thời, tin nhắn riêng đến từ Ngô Tuyết Phong hiện lên. Hai người có cùng một nhận định: Bị bẫy!

Hóa ra gã thanh niên kia biết họ có ba vị trí không chọn người cố định nên đã tìm ba tay sành sỏi, báo số phòng, giả bộ thành người chơi được hệ thống ghép ngẫu nhiên, sau đó âm thầm thông báo chiến thuật của họ trong lúc đấu.

Nghĩ đến đó, Diệp Tu cảm thấy không ổn. Hắn nhắn riêng cho Ngô Tuyết Phong đẩy nhanh nhịp đánh, muốn vứt bỏ chiến thuật, dùng kỹ năng đánh nhanh phá giải cục diện này. Đáng tiếc, hiện giờ không phải 2v5 mà là 2v8, ngay cả healer cũng bắt đầu giả bộ rớt mạng, thanh máu của Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong chẳng mấy chốc đã cạn.

Tô Mộc Tranh tức đến mức muốn lật bàn, Diệp Tu vỗ vai cô. Thanh niên dán băng mắt nhìn sang với vẻ khinh thường.

“Mày thua.”

“Ha ha.” Diệp Tu cười nhạt, “Chúng mày đánh không tôi.”

“Như đã giao hẹn, mày phải thực hiện một yêu cầu của tao.”

“Mày muốn gì?”

Thanh niên dán băng mắt giơ một ngón tay.

“Tao muốn Nhất Diệp Chi Thu.” Gã nói.

9.

Lúc Ngô Tuyết Phong đến thành phố H, Diệp Tu tới ga tàu đón anh.

Dọc đường đi, Ngô Tuyết Phong liên tục nói về mùa giải sắp bắt đầu, luật thi đấu, bố trí lịch trình, nhân vật nổi tiếng nào vào đội nào, ông chủ nhà nào không có tiền trả lương nên chạy trốn, đương nhiên có cả chiến đội nào có khả năng giành quán quân nhất.

Ban đầu Diệp Tu chỉ yên lặng nghe, sau hắn nhịn không được, bèn nói: “Khoan nói mấy chuyện này, mai có trận đấu, anh đến giúp tôi thắng.”

“Trận đấu gì? Tôi cảm thấy chúng ta cũng nên bắt đầu huấn luyện chính quy rồi đấy.” Ngô Tuyết Phong nói, “Phải rồi, cái trận chúng ta bị diễn lần trước về sau thế nào? Bọn họ đưa ra yêu cầu gì, mấy món đồ cam?”

“Không đòi đồ cam.” Diệp Tu cười khổ.

Ngô Tuyết Phong nhận thấy điều bất thường, nghiêm túc hẳn: “Vậy đòi gì?”

“Thẻ tài khoản.”

“Thẻ tài khoản? Tài khoản của ai? Của cậu? Nhất Diệp Chi Thu? Cậu đưa Nhất Diệp Chi Thu cho gã?”

“Đưa rồi.”

“Cậu đùa đúng không?” Ngô Tuyết Phong nhìn Diệp Tu bằng ánh mắt khó tin.

Diệp Tu nói: “Tôi thua cược.”

“Cậu…” Ngô Tuyết Phong á khẩu, “Giải đấu thì sao đây? Cậu có biết mùa giải sắp bắt đầu rồi không?”

“Tôi biết.” Diệp Tu đáp, “Vậy nên tôi mới hẹn gã đánh một trận nữa để thắng lại tài khoản.”

“Là ngày mai?”

“Ừ.” Diệp Tu nói, “Kẻ thích cá cược có một đặc điểm là không bao giờ biết đủ, càng thắng lại càng muốn cược tiếp. Vậy nên chẳng mất công mất sức gì đã hẹn được gã.”

“Nhỡ gã phá Khước Tà thì sao?”

“Gã không nỡ!”

“…” Ngô Tuyết Phong thở dài, “Lần này mà thua tiếp thì tôi thấy không cần lập chiến đội gì nữa đâu.”

“Đương nhiên sẽ không thua.” Diệp Tu búng tay một cái.

Ngô Tuyết Phong nhìn Diệp Tu. Lúc này Diệp Tu mới chỉ mười tám tuổi, hoạt bát, quyết đoán, tràn đầy tự tin, tuy cũng giỏi mưu kế, khích bác nhưng trong xương vẫn khắc sâu nét hăng hái của tuổi trẻ. Hắn như có sức mạnh đương đầu với cả thế giới, không khó khăn nào đánh bại được hắn, gặp phải chông gai, bão tố lại càng không biết sợ.

Trong lòng Ngô Tuyết Phong bỗng xuất hiện một niềm tin vô căn cứ.

Sau nữa, anh cứ nhìn một Diệp Tu như thế suốt ba năm, nhìn Diệp Tu dẫn dắt mọi người thắng hết trận này đến trận khác, giành về từng chiếc cúp quán quân. Trong tủ kính của chiến đội Gia Thế đầy ắp cúp và giấy chứng nhận, mà vị đội trưởng ban đầu hoạt bát, nhiệt huyết cũng ngày một thong dong, điềm tĩnh theo thời gian.

Sắc bén tuổi trẻ trên người Diệp Tu được hắn hóa thành ý chí đấu giả của Nhất Diệp Chi Thu trên sàn đấu, đó là linh hồn không thể thiếu của nghề Pháp sư chiến đấu.

Trận đấu giành lại Nhất Diệp Chi Thu tề tụ đủ cả năm thành viên đầu tiên của chiến đội Gia Thế, không một cái tên nào sót lại, tất cả cùng lên sân.

10.

Vào giữa trưa, lúc tất cả mọi người đang ăn cơm, Tôn Tường thông báo rằng hắn sẽ tìm gặp tuyển thủ tóc vàng của đội Mỹ kia đối chiến.

Ai nấy đều dè dặt không cất lời, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt mất một hồi, Dụ Văn Châu mới nói: “Thua thì sao?”

Diệp Tu rất bình tĩnh: “Thua nghĩa là mấy năm qua của cậu ta uổng phí rồi.”

Tôn Tường còn đang nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này, Hoàng Thiếu Thiên đã nhảy dựng lên phản bác: “Lão Diệp, anh không thể nói thế được. Bản thân trận đấu có rất nhiều chuyện không thể đoán trước, huống hồ hai người họ thực lực ngang nhau, không ai có thể đảm bảo chắc chắn thắng.”

Diệp Tu liếc nhìn Hoàng Thiếu Thiên: “Năm đó tôi cũng thua Nhất Diệp Chi Thu, sau lại thắng về.”

Nói rồi, Diệp Tu dọn gọn bàn ăn, đứng dậy rời đi.

Những người còn lại đều kinh ngạc ra mặt, Hoàng Thiếu Thiên nói: “Anh ta cũng từng làm chuyện kiểu này á? Lại còn thua nữa? Thật không vậy trời!”

“Nhất định có nguyên nhân đặc biệt gì đó.”

“Dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, thứ quan trọng như thẻ tài khoản đáng lý không nên để thua.”

Cuối cùng, Tô Mộc Tranh chỉ mỉm cười, từ lâu cô đã không còn canh cánh về chuyện kia nữa. Năm đó, cô từng vừa khóc vừa nói xin lỗi Diệp Tu, cuối cùng nhận được câu trả lời đầy bất ngờ: “Sao em phải xin lỗi? Anh thắng về lại ngay ấy mà.”

Tô Mộc Tranh xiên miếng salad cuối cùng lên: “Có lẽ chưa từng bốc đồng cũng uổng thanh xuân nhỉ.”

Lần đó, Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong cùng đứng trước cửa tiệm net Gia Thế, nhìn thanh niên dán băng mắt từ từ qua đường. Nói thật, Nhất Diệp Chi Thu hệt như chiến hữu của Diệp Tu, sớm chiều bầu bạn, sóng vai nghênh địch, dù sau khi thua hắn trông rất bình tĩnh, chẳng mảy may dao động nhưng trong lòng thực chất cũng không yên. Thanh niên dán băng mắt đút tay trong túi áo, Diệp Tu biết, ở đó có thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu.

Thanh niên dán băng mắt lên tiếng: “Ông anh à, lần trước tôi nóng tính, nói mấy câu không nên nói, xin lỗi. Nhưng tôi cũng đã bị cô nhóc kia cho một bạt tai rồi, có thể coi như huề không?”

Diệp Tu nhận thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu, hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, khẽ miết trên mặt thẻ, từng đường hoa văn trên đó đều vô cùng quen thuộc.

Thanh niên dán băng mắt nhìn bên cạnh, nói: “Đây là vị Khí Xung Vân Thủy kia à? Đánh được lắm đó.”

“Đội phó chiến đội Gia Thế, Ngô Tuyết Phong.”

“Ồ, đăng ký chiến đội rồi?”

“Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, hẹn gặp trong giải.”

“Không gặp được.” Thanh niên dán băng mắt đáp, “Tôi chuẩn bị ra nước ngoài, tham giải Mỹ. Quán quân nước nhà để dành cho ông anh đó, ha ha ha!”

“Thế à?” Diệp Tu nói, “Sống cho tử tế, đừng làm trò nữa.”

“Đối phó với ông anh mới cần tí này kia. Đối phó với bọn họ thì không.” Thanh niên dán băng mắt bực mình, “Tôi đang khen ông anh đấy, đừng có sỉ nhục tôi. Ông anh khó ưa lắm, thế nên tôi mới nóng nảy nói chuyện không lựa lời.”

Sau khi gã rời đi, Diệp Tu chọn đại một máy gần cửa, ngồi xuống kiểm tra trang bị của Nhất Diệp Chi Thu.

Ngô Tuyết Phong đứng sau lưng hắn.

Chạng vạng ở thành phố H, mây tía phủ khắp không trung, ánh chiều tà cam đỏ phủ khắp người Diệp Tu, còn hắn ngồi yên tại chỗ, chăm chú nhìn Nhất Diệp Chi Thu trên màn hình.

Khoảnh khắc đó, Ngô Tuyết Phong chợt cảm tưởng như vĩnh hằng thực sự tồn tại, anh mặc nhiên tin rằng Nhất Diệp Chi Thu sẽ đồng hành cùng chàng thanh niên này mãi mãi, cùng nhau giành được những điều huy hoàng nhất, đồng thời bầu bạn bên nhau thật lâu.

11.

Đó là trận ước chiến Tôn Tường đánh nghiêm túc nhất.

Hắn và thanh niên tóc vàng vào phòng đấu biệt lập, những người khác chờ đợi bên ngoài. Chu Trạch Khải yên lặng dựa tường, Dụ Văn Châu cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Thế tấn công của thanh niên tóc vàng cực kỳ gắt gao, những đòn đánh thường nối liền đại chiêu như những hạt mưa không ngừng rơi xuống. Tôn Tường nhanh chóng đón đỡ, hóa giải nhưng không cướp được bất kỳ cơ hội phản công nào. Hắn nghiến răng, cảm giác này khiến hắn nhớ tới trận thua trước đội Mỹ hồi đầu vòng bảng. Đi theo nhịp đánh của đối thủ một cách bị động như thế là Tôn Tường hắn sao?

Bị ép lùi hết bước này đến bước khác.

Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì vậy chứ?

Hắn cảm thấy có thứ gì đó trong đáy lòng mình bị đánh thức. Đó là ký ức nhục nhã và sự hối hận bất lực trong những lần bại dưới tay Diệp Tu.

Long Nha, Thiên Kích, Đâm Liên Tiếp, hất văng.

Hắn đã vô số lần tưởng tượng làm cách nào để đánh bại Diệp Tu, cũng từng âm thần tự thề với bản thân rất nhiều lần. Nhưng sau khi Diệp Tu giành về chiếc cúp quán quân cuối cùng trong sự nghiệp thi đấu mười năm, hắn đã giã từ sàn đấu một cách ung dung và huy hoàng. Tôn Tường thất vọng mất một thời gian dài, hắn không thích thời đại thay đổi trong lặng lẽ, nhưng hắn không còn cơ hội chính thức nào để đánh bại vị vương ngày trước.

Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn.

Không cam tâm! Thật sự rất không cam tâm,

Gã tóc vào đột nhiên thả chậm tiết tấu tấn công, cách thức di chuyển trở nên hiểm hóc hơn, dường như chuẩn bị thực hiện âm mưu gì đó, chuồn gọn khỏi tầm nhìn của Nhất Diệp Chi Thu. Tôn Tường giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn siết tay bóp chặt con chuột.

Suốt một năm trong chiến đội Luân Hồi, chẳng lẽ bản thân hắn còn chưa thay đổi hay sao?

Né tránh, bật lùi về sau.

Chẳng lẽ hắn vẫn không hiểu đâu mới là điều quan trọng hơn, đâu mới là điều hắn theo đuổi hay sao?

Giãn khoảng cách.

Rốt cuộc hiện giờ hắn đang ngồi đây vì điều gì?

Bình tĩnh lại nào.

Không liên quan gì đến thể diện, danh hiệu, xứng hay không xứng, từ lâu Tôn Tường đã không cần chứng minh những điều này. Từ lâu hắn đã không cần vượt qua ai hay đánh bại ai.

Trước kia hắn coi cả thế giới là kẻ thù, thực chất địch thủ của hắn chỉ có chính bản thân.

Hào Long Phá Quân!

Hắn muốn tận mắt trông thấy những giá trị khiến hắn vừa lòng, hắn muốn chắc chắn những cố gắng bỏ ra không phải vô ích, những phẫn uất không phải vô căn cứ, những thất bại và chế giễu không phải đao kiếm vô tình, những kiêu ngạo, khí phách không phải tuổi trẻ xốc nổi.

Bên cạnh hắn đã có thêm rất nhiều người, nhiều chuyện đáng trân trọng. Kỳ thực, có lẽ chúng vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là hắn để tâm tới những điều đó khá muộn.

Thao tác của Tôn Tường chuẩn xác ở mức cực cao, lực chú ý cũng tập trung nhất có thể. Chớp được thời cơ tung chiêu Hào Long Phá Quân với tốc độ thu chiêu cực nhanh, hắn gấp rút bồi chiêu tiếp theo ngay lập tức, rốt cuộc thay đổi tình thế, phá hỏng nhịp đánh của tuyển thủ tóc vàng.

Cục diện bị động chống đỡ bị phá vỡ, một bộ liên kích trôi chảy lập tức được tung ra, những việc đã xảy ra cũng theo đó mà lướt qua tâm trí.

Thời điểm Tôn Tường tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, phát hiện Ý Chí Đấu Giả được cộng điểm tối đa của Nhất Diệp Chi Thu. Là kỹ năng thức tỉnh của Pháp sư chiến đấu, để đánh tới giai đoạn thứ tám cần thực hiện liên kích 150 lần, rất nhiều người sẽ không cộng điểm tối đa, nhưng khi đó Diệp Tu lại cộng. Lúc ấy, Tôn Tường không thèm điều chỉnh điểm của kỹ năng này, hai năm sau, rốt cuộc hắn cũng đánh ra được Ý Chí Đấu Giả giai đoạn cao nhất trên sàn đấu như ý nguyện.

Con người thay đổi, thời đại thay đổi, nhưng vẫn có một vài điều không thay đổi, ví dụ như Ý Chí Đấu Giả.

Đó là vinh dự của mọi Pháp sư chiến đấu, cùng mỗi chiêu Long Nha, Thiên Kích bình thường nhất, dù mình đầy thương tích cũng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng chứ không chấp nhận chùn bước, bỏ cuộc, đó là điều trường tồn dù thời gian không ngừng trôi đi.

Cản phá công kích của gã tóc vàng, Tôn Tường tung đại chiêu cấp 75, gió lớn rít gào, cát bay đá chạy.

Đấu Phá Sơn Hà!

Tiếng đất rung núi chuyển hệt như tiếng gầm vang giận dữ, thét ra tất cả chấp niệm, hối hận, mơ ước của hắn.

Sau nữa, Diệp Tu ngậm tăm bước đến như thể chỉ đi ngang qua chứ không có việc gì khác. Vẫn cứ vòng vo vậy đó, Dụ Văn Châu thở dài, nói: “Việc gì anh phải nói ra những lời tuyệt tình như thế. Gì mà thua nghĩa là uổng phí mấy năm qua, rõ ràng đâu cần nói mấy câu đó.”

Diệp Tu thấy được sự lo lắng trong mắt Dụ Văn Châu, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn.

Hắn nói: “Tôi hiểu phong cách của tuyển thủ Pháp sư chiến đấu hơn cậu.”

12.

Cửa mở, gã tóc vàng ra ngoài trước Tôn Tường, gã bình tĩnh nhìn quanh.

Thấy Diệp Tu ngậm tăm đứng giữa đám người, gã lập tức bỏ đi.

“Cậu thích đánh cược thật đấy, năm đó còn chưa chịu thiệt đủ à?” Diệp Tu nói.

Gã tóc vàng đứng đối diện Diệp Tu. Một bên mắt gã không còn dán băng nữa, thay vào đó là một vết sẹo đã nhạt. “Nhất Diệp.” Gã cất tiếng, vẫn là cách gọi hồi còn lăn lộn trong game online mười năm trước.

“Tên tôi không phải Nhất Diệp, tôi là Diệp Tu.”

Gã tóc vàng cười cười. Dường như lúc này gã mới chú ý tới những người xung quanh. Gã nhìn lướt một vòng, gật đầu, ra vẻ chiêm nghiệm: “Thật là hậu sinh khả úy!”

“Cậu đang thực hiện đại lễ rời giới chuyên nghiệp của mình đấy à?” Diệp Tu nói.

Gã tóc vàng khoác vai Diệp Tu, “Ông anh không biết đâu. Tôi giúp ông anh thử rồi đấy, thằng nhãi kia có thể kế thừa truyền thống Pháp sư chiến đấu của chúng ta.”

“Tôi còn cần cậu phải nói chắc?” Diệp Tu đáp, “Sợ à, đó giờ Nhất Diệp Chi Thu luôn là nhược điểm của cậu.”

Gã tóc vàng hơi giật mình, bật cười. Gã nói: “Thật không dễ để ai đó được ông anh công nhận. Xem ra thằng nhãi kia cũng thú vị.”

Họ đã vượt qua thời kỳ đối chọi gay gắt, rốt cuộc bước tới ngày tàn biết sầu lo hôm nay.

Vinh Quang không phải trò chơi của một người, cũng không phải trò chơi của một lớp người.

“Nhưng mà tôi vốn định giải nghệ rồi. Mười năm rồi còn gì, ông anh không định lui à?” Gã nói, “Phải rồi, nghe bảo về sau ông anh đã hoàn thành cái ô kia rồi, cho tôi xem đi…”

Mãi không thấy Tôn Tường ra ngoài, Chu Trạch Khải vào gian thi đấu biệt lập. Hắn thấy Tôn Tường vẫn ngồi trước máy tính, thái dương ướt rượt mồ hôi, màn hình hiển thị hai chữ “Vinh Quang” quen thuộc, Tôn Tường ngồi yên tại chỗ, nhìn thẳng vào nó.

Hắn như đang nhìn vào mà cũng như đang nhìn xuyên qua nó, hướng mắt về một nơi xa xăm nào đó.

Tôn Tường cảm thấy một đôi tay đặt trên vai mình, quay đầu lại, là Chu Trạch Khải – đồng đội trong đội tuyển quốc gia, đội trưởng chiến đội, người hợp tác tốt nhất của hắn. Tôn Tường nở nụ cười tươi rói, nhưng vì căng thẳng nãy giờ mà mặt mũi trông hơi dữ dằn.

Đây là một màn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, có lẽ liên quan đến lý tưởng, lòng nhiệt thành, liên quan đến sự quyết tuyệt được ăn cả ngã về không và lòng dũng cảm vượt lên tất cả. Hắn ngại nói ra những điều này, cũng chưa từng cẩn thận suy ngẫm, vậy mà tất cả đều đã ăn sâu vào máu tủy.

Thật lâu về sau, có người hỏi Tôn Tường nếu lúc đó thua thì hắn sẽ làm gì? Tôn Tường trả lời, dù sao lịch trình thi đấu vẫn chưa kết thúc, đương nhiên là sẽ tìm cơ hội thắng lại. Ngữ điệu của hắn vẫn điềm nhiên như nhiều năm trước khi còn “làm tổ” trong tiệm net, nói rằng hắn cũng có thể lúc nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu trên màn hình lớn.

Giang Đông người giỏi còn nhiều
Một mai quật khởi khó điều đoán ngay.


Mà đây quả thật là lòng nhân từ của tuổi trẻ.
 

Bình luận bằng Facebook