Tiền truyện - Chương 25

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,315
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 25: Niềm mong mỏi của kẻ tầm thường (1)

Thành phố S.

Vào đông, nhiệt độ giảm mạnh. Mấy năm trước phải tầm tháng Một mới thấy tuyết rơi, mà năm nay thành phố S đã đón đợt tuyết đầu tiên ngay từ tiết Lập Đông. Cư dân thành phố háo hức đón trận tuyết sớm đầu mùa, trừ chiến đội Luân Hồi của bộ môn eSport Vinh Quang với sân nhà chính là thành phố S. Những gì mà họ và fan của họ cảm nhận được, chỉ là cái lạnh thấu xương của mùa giải theo tuyết tràn về.

Lượt đấu thứ sáu của mùa giải thứ IV vừa kết thúc tối qua, tiếp tục phơi bày chuỗi thành tích tệ hại của Luân Hồi. Số điểm tích được qua mỗi lượt ít đến nỗi tờ tuần san Thể Thao Điện Tử nhận xét rằng: Luân Hồi gặp ai cũng quỳ. Đã nhục, lại còn chẳng được bao nhiêu người quan tâm. Đội trưởng Luân Hồi là Trương Ích Vỹ vừa ăn sáng vừa đọc báo, lật hết bao nhiêu trang tường thuật đầy hấp dẫn mới tìm thấy tên đội mình trong một cột tin bé xíu với tiêu đề "Các tin vắn khác về giải đấu". Bốn chữ "gặp ai cũng quỳ" đập vào mắt, hắn nổi điên ném tờ báo xuống bàn.

Phương Minh Hoa ngồi ăn bên cạnh, không khỏi ngó sang, lập tức nhìn thấy dòng tít to nhất:

"Sáu trận giành 57 điểm, Bá Đồ có khởi đầu khả quan nhất lịch sử! Trương Tân Kiệt, tân binh cứng cáp nhất lịch sử! Phong độ ổn định, hiệu suất cực cao, hồi máu gấp đôi đội bạn... Gấp đôi? Úi mẹ ơi!" Phương Minh Hoa lẩm nhẩm đọc, tới dòng này thì giật mình. Cậu nhìn sang Trương Ích Vỹ, thấy hắn không ừ hử gì, tưởng hắn không nghe rõ bèn nhấn mạnh: "Hồi máu hữu ích đấy ạ!"

Hồi máu hữu ích là lượng HP được bơm có hiệu quả đối với trận đấu. Một nhân vật dù đầy máu vẫn có thể nhận thêm, nhưng lượng máu bơm vào khi ấy sẽ không gọi là hữu ích, không được tính vào số liệu thống kê sau trận. Đây là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá trình độ của tuyển thủ chơi vị trí trị liệu. Cùng là trị liệu, Phương Minh Hoa có mối quan tâm đặc biệt với số liệu này.

"Kêu ai đó?" Trương Ích Vỹ cuộn tờ báo lại, gõ nhẹ lên đầu Phương Minh Hoa, "nó là đối thủ của mình, em với nó còn ra mắt cùng mùa, chơi cùng nghề, em phải... cố lên đi chứ!"

Hắn định mượn Trương Tân Kiệt để mắng mỏ Phương Minh Hoa đôi câu, nhưng rồi chẳng biết mắng gì, rốt cuộc đổi thành động viên. Vì sự thật là, Phương Minh Hoa không quá nổi trội nhưng cũng chẳng có khuyết điểm nào để soi mói cả.

Tân binh cứng cáp? Đó là lời nhận xét của giới truyền thông về Trương Tân Kiệt, nhưng Trương Ích Vỹ cảm thấy Phương Minh Hoa cũng đâu có thua kém. Tân binh dễ mắc các bệnh như căng thẳng tâm lý, hụt hơi với cường độ thi đấu chuyên nghiệp, không biết điều chỉnh trạng thái hoặc ngược lại là quá high, tất cả những điều đó đều chưa từng xuất hiện ở Phương Minh Hoa.

Phương Minh Hoa vừa gia nhập Luân Hồi là đứng ngay vào vị trí chủ lực. Cậu ta không chơi ra những số liệu chấn động như Trương Tân Kiệt, nhưng cũng chưa hề phạm sai lầm dù to hay nhỏ. Cậu ta đảm nhiệm vị trí trị liệu chủ chốt trong đội hình Luân Hồi một cách hoàn hảo.

Chưa đủ xuất sắc? Chưa đủ lòe người? Trương Ích Vỹ không thể phê bình đội viên bằng những cái cớ ấy được. Kể cả bản thân hắn, nếu đem so với mấy cái tên hay xuất hiện trên tít lớn mặt báo, hắn cũng chỉ là một kẻ tầm thường. Thiện xạ vốn là cái nghề đầy phong cách, ra chiêu nào mát mắt chiêu đấy trong tâm tưởng của người hâm mộ Vinh Quang, nhưng từ ngày rơi vào tay hắn, nó lại trở nên đáng chán và đáng buồn. Trong khi đó, Liên minh có một tay súng khác ra mắt cùng mùa với Trương Ích Vỹ, chơi chuyên gia đạn dược chứ không phải thiện xạ, nhưng cậu ta sở hữu lối chơi cá nhân hoa mỹ đến mức độ siêu thực như người ngoài hành tinh. Vì sự tồn tại của cậu ta mà trong thế giới Vinh Quang bây giờ, người chơi chọn nghề chuyên gia đạn dược còn nhiều hơn cả thiện xạ.

Không lẽ... đóng vai phụ là số phận chung của tuyển thủ Luân Hồi?

Nghĩ đến đây, Trương Ích Vỹ khó tránh nhìn về Phương Minh Hoa với ánh mắt cảm thông của người đồng cảnh ngộ.

Nếu chỉ tính game online Vinh Quang, cả Trương Ích Vỹ lẫn Phương Minh Hoa đều là những cao thủ đỉnh cấp, đi đến đâu được tung hô đến đó. Nhưng khi bước chân vào Liên minh chuyên nghiệp, họ lại trở thành kẻ tầm thường. Trình độ tầm thường, thành tích tầm thường, kéo theo đẳng cấp chiến đội cũng quanh quẩn ở mức tầm thường.

Vậy mà mùa giải thứ IV này, Luân Hồi đến cả hai chữ "tầm thường" cũng khó thể duy trì. Năm nay chẳng ai hẹn ai, các chiến đội trong Liên minh lại cùng lúc cho ra lò hàng loạt tân binh trẻ ưu tú, chỉ bằng sức một hai người mà nâng tầm cả chiến đội. Còn Luân Hồi... Trương Ích Vỹ nhìn Phương Minh Hoa ngồi cạnh mình. Cậu tân binh này vô cùng ổn áp, vốn rất được lòng đội trưởng và chiến đội. Mỗi tội qua sáu lượt đấu, các tân binh khác lần lượt leo lên đầu đề báo Thể Thao Điện Tử, sự hài lòng của Luân Hồi với Phương Minh Hoa đã không còn như trước.

"Đội trưởng." Thái độ của Phương Minh Hoa không hề lồi lõm. Cậu biết Trương Ích Vỹ sắp phát biểu, bèn nghiêm chỉnh ngồi nghe.

"Mùa giải này, tất cả chúng ta đều phải cố gắng." Trương Ích Vỹ tính luôn mình vào, bởi vì hắn ấy à, cũng có khác gì Phương Minh Hoa đâu? Đều chỉ là những kẻ tầm thường trong một Liên minh chuyên nghiệp đầy nhân tài kiệt xuất.

"Vâng ạ." Phương Minh Hoa nói gì nghe nấy.

"Chiều nay họp, mình cùng bàn về mùa giải này." Trương Ích Vỹ không muốn kêu gọi suông. Luân Hồi cần cố gắng, cũng cần có định hướng rõ rệt. Là đội trưởng, hắn phải lèo lái con thuyền chiến đội tìm ra phương hướng đúng đắn nhất.

"Anh muốn em đi thông báo với mọi người không?" Phương Minh Hoa tích cực nhận việc.

"Không cần gấp, ăn trưa xong đã." Trương Ích Vỹ nói.

"Vâng ạ." Phương Minh Hoa vẫn là nói gì nghe nấy.

"Mà sao em thức sớm thế?" Trương Ích Vỹ nhìn cậu với ánh mắt tán dương. Sau mỗi lượt đấu là ngày nghỉ, đội viên Luân Hồi thường ngủ nướng. Đó cũng là lý do Trương Ích Vỹ không bảo Phương Minh Hoa đi thông báo ngay.

Thấy Phương Minh Hoa siêng năng ham học, Trương Ích Vỹ mừng thầm trong lòng. Càng là kẻ tầm thường thì càng phải cần cù và kỷ luật, ngày nghỉ là thứ xa xỉ phẩm không nên tồn tại ở Luân Hồi.

Trương Ích Vỹ biết chiều nay mình nên nói gì trong buổi họp rồi.

Phương Minh Hoa ăn sáng xong, đứng dậy chào hắn.

"Đội trưởng, em đi trước."

"Ừ, đi đi."

Phương Minh Hoa rời nhà ăn, đi về hướng phòng huấn luyện. Đưa mắt nhìn theo cậu mà Trương Ích Vỹ cảm thấy cả bầu máu nóng sôi trào trong lồng ngực. Hắn tộng bữa sáng vào miệng nhai nhồm nhoàm, đứng phắt dậy nối gót cậu tân binh. Hắn phải giống cậu vậy, bớt ngủ nghỉ, tự gia tăng huấn luyện.

Chiều nay mình sẽ lấy Tiểu Phương làm gương, kêu gọi mọi người noi theo. Cho dù là ngày nghỉ cũng không được phép lơ là, phải tự giác lên!

Trương Ích Vỹ suy tính những phương án cụ thể để vực dậy chiến đội. Đứng ở cửa phòng huấn luyện, hắn nhìn thấy Phương Minh Hoa sà vào mở máy, trên gương mặt là vẻ chăm chú đầy hào hứng.

Không, mình phải gọi mọi người dậy ngay bây giờ mới đúng, cho họ thấy cảnh này!

Tinh thần kính nghiệp của Phương Minh Hoa như đã khơi dậy một điều gì đó trong lòng Trương Ích Vỹ. Tiếc thật, vì sao trước giờ hắn không phát hiện cậu ta vẫn tự huấn luyện vào ngày nghỉ như thế này chứ? Nếu biết sớm, hắn đã tạo nên cả bầu không khí tự giác cho Luân Hồi rồi. Nghĩ đến đây Trương Ích Vỹ chợt cảm thấy xấu hổ. Vì sao trước giờ hắn không phát hiện? Vì hắn cũng ngủ nướng chứ sao! Sáng nay thức sớm chẳng qua vì ngủ không ngon, cứ thao thức về trận đấu èo uột lúc tối mà thôi.

"Ủa đội trưởng, đến sớm thế?"

Trương Ích Vỹ mải mê chìm đắm vào khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ trong phòng, không phát hiện thấy một người khác đi ngang qua chào mình.

Hắn quay đầu nhìn. Người nọ là Đông Lâm, tuyển thủ duy nhất trong Luân Hồi ra mắt vào mùa giải đầu tiên, có thể gọi là tiền bối của cả Trương Ích Vỹ. Hai người từng kề vai sát cánh suốt hai mùa giải, ôm phím gây dựng nên một Luân Hồi tầm thường, cầm chuột đánh ra chuỗi thành tích "gặp ai cũng quỳ" trên báo.

"Chúng ta cần phải thay đổi." Trương Ích Vỹ nói với Đông Lâm.

"Hả?" Đông Lâm chưa kịp đỡ.

"Tân binh còn gò mình vào kỷ luật, mà chúng ta thì lại phí hoài thời gian?" Trương Ích Vỹ có phần kích động.

"Phí hoài thời gian? Tân binh gò mình?" Đông Lâm vẫn chẳng hiểu mô tê gì, miệng lặp lại lời Trương Ích Vỹ, ánh mắt vô thức dò vào phòng huấn luyện, nhìn thấy Phương Minh Hoa ngồi sau dàn máy.

Cũng vào lúc này, Phương Minh Hoa chợt phát hiện hai người đứng bên ngoài, bèn lập tức đứng dậy. Vì quên mất tai nghe đang đeo trên đầu, cậu bị dây kéo giật ngửa. Thế là cậu tranh thủ nói khẽ vào mic: "Chờ, khoan đánh." Trong lúc Phương Minh Hoa vội vàng tháo tai nghe, có tiếng nói từ đầu bên kia vọng tới: "Nói gì? Đánh hả?"

Khoan đánh má ơi! Phương Minh Hoa thầm than. Thấy đội trưởng và tiền bối đi về phía mình, cậu không thể tiếp tục đeo tai nghe lên giải thích, chỉ đành trơ mắt nhìn cảnh tượng trên màn hình: Giữa đại lục Vinh Quang, nơi Thần Chi Lĩnh Vực, boss hoang dã level 60 chưa bị xé tem của bản cập nhật mới nhất - Cam Liệt, danh hiệu Người Về Từ Biển Đêm - sừng sững đứng đằng xa, mà một nhóm 10 người gần trong góc nhìn nhất đang ồ ạt lao vào nó, không biết rằng trị liệu đội mình đã treo máy đứng chơi.

Thôi rồi... Phương Minh Hoa thầm mặc niệm cho các đồng đội, lòng đầy áy náy mà chẳng thể làm gì, vì đội trưởng và tiền bối đã đến gần. Trương Ích Vỹ đi trước với vẻ mặt phấn chấn, ánh mắt khác hẳn lúc nãy trong nhà ăn, Đông Lâm đi phía sau thì hí hửng chờ hóng chuyện.

Mình có nên... tự thú trước bình minh? Phương Minh Hoa hạ quyết tâm, bước lên một bước.

"Đội trưởng, em xin lỗi!" Phương Minh Hoa cúi đầu.

Xin lỗi?

Trương Ích Vỹ ngẩn người. Thái độ của Phương Minh Hoa rất đáng ngờ. Trương Ích Vỹ quay đầu nhìn Đông Lâm, Đông Lâm xòe tay ý bảo đừng hỏi tôi, hắn bèn quay lại, ánh mắt tìm đến màn hình. Nào đao nào kiếm, súng pháo ầm ầm, sấm sét chớp giật đủ cả. Một cuộc hỗn chiến mà chỉ cần nhìn vào là biết không phải nội dung huấn luyện chuyên nghiệp, ít nhất cũng không phải hạng mục cá nhân. Trương Ích Vỹ bình tĩnh quan sát kỹ, lập tức nhận ra: Huấn luyện gì chứ, đây là hỗn chiến trong game! Phương Minh Hoa dậy sớm không phải để huấn luyện, mà để chơi game!

Ừ thì game chính là nghề của tuyển thủ eSport, nhưng chơi game với huấn luyện thi đấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trương Ích Vỹ chợt phát hiện, mình đã tưởng tượng nên một Phương Minh Hoa quá tốt đẹp so với thực tế.

"Em không nên dùng máy của phòng huấn luyện để chơi game..." Phương Minh Hoa ngoan ngoãn kê khai tội trạng.

"Đây là lý do mà em dậy sớm vào ngày nghỉ đó hả?" Nét mặt Trương Ích Vỹ sa sầm. Bầu nhiệt huyết vừa dấy lên đã phút chốc vụt tan.

"Em xin lỗi ạ..." Phương Minh Hoa cúi đầu, không dám phân bua.

"Tuy không có quy định rõ ràng, nhưng anh nghĩ em phải hiểu, máy móc trong phòng huấn luyện không phải để chúng ta giải trí." Trương Ích Vỹ nói.

"Em sai rồi ạ." Phương Minh Hoa vừa nói vừa quay lại tắt game, không còn tâm trí nghĩ ngợi đến đồng đội trong game nữa.

Trương Ích Vỹ đứng nhìn Phương Minh Hoa. Thật ra hắn vẫn hi vọng cậu sẽ giải thích vài câu, như là mình vào game để tìm cơ hội tăng trình, hoặc tìm kiếm trang bị, vật liệu quý nào đó cho chiến đội. Tiếc thay, Phương Minh Hoa chỉ một mực nhận lỗi. Xem ra cậu chỉ đơn thuần là muốn chơi game mà thôi.

Chính bởi thế, mà tất cả chúng ta mới là kẻ tầm thường... Trương Ích Vỹ không khỏi thở dài.

"Lần sau đừng vậy nữa." Hắn đơn giản buông một câu rồi quay lưng đi khỏi phòng.

Bị bỏ lại, Phương Minh Hoa lo lắng nhìn Đông Lâm với ánh mắt đầy oan uổng.

"Anh Đông, anh bảo là không sao cơ mà?" Cậu chất vấn.

"Ặc, ý anh là..." Đông Lâm gãi đầu, "Thôi coi như hiểu lầm đi."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ ạ?" Phương Minh Hoa hoang mang.

"Đội trưởng tưởng em siêng năng tự giác, ai ngờ..." Nhìn tấm thẻ tài khoản cá nhân của Phương Minh Hoa cắm trong máy đọc, Đông Lâm bỏ lửng câu nói.

"Chết mất." Phương Minh Hoa lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cậu vỗ trán, rút thẻ tài khoản trước mặt Đông Lâm: "Em sẽ cố gắng, lần sau chắc chắn sẽ tự giác."

Nói xong ù té chạy.

Đông Lâm thì chẳng để bụng gì mấy, nhún vai đi đến máy của mình, khởi động, cắm thẻ, đăng nhập, cũng vào game.

"Gặp ai cũng quỳ, sao cam tâm được..." Y lẩm bẩm, nhớ lại lời của Trương Ích Vỹ.

Chúng ta cần phải thay đổi.

Chúng ta đang phí hoài thời gian.

Bàn về trình cá nhân, quả thực Luân Hồi chỉ thuộc về khối liên hiệp "người tầm thường" trong Liên minh, không thể so với những cái tên thần thánh hay xuất hiện trên tít báo. Bản thân Đông Lâm lại còn lớn tuổi hơn đám tuyển thủ trụ trời của Liên minh, không còn tiềm năng phát triển, thậm chí cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để đi tiếp trên con đường này.

Nhưng nếu muốn vực dậy chiến đội, tăng trình cá nhân không phải con đường duy nhất.

Giao diện trước mặt Đông Lâm từ khung cảnh Thần Chi Lĩnh Vực biến thành công cụ chế tạo trang bị. Một cặp súng nòng xoay chưa thành hình đang nằm đó, trái một khẩu, phải một khẩu.

Nhân vật mà Đông Lâm cầm thuộc hệ Kiếm, súng ống chẳng liên quan gì đến y nhưng lại là món vũ khí chủ chốt của Luân Hồi, bởi vì con át chủ bài Luân Hồi là thiện xạ Nhất Thương Xuyên Vân. Nhất Thương Xuyên Vân cũng là một thành viên trong khối liên hiệp tầm thường, nhưng Đông Lâm tin rằng sẽ có một ngày, nó không mang cái mác tầm thường như mình nữa. Sẽ có một ngày, nó có thể sánh vai với Đấu Thần, Quyền Hoàng, trở thành nhân vật hô mưa gọi gió trên đỉnh Vinh Quang.

Đó là con đường mà Đông Lâm đã chọn để mang đến đổi thay cho Luân Hồi.

"Sẽ có một ngày như thế." Miệng lẩm bẩm, y vùi đầu vào công việc.



Bên ngoài phòng huấn luyện.

Phương Minh Hoa vội vã chạy ra không phải để trình bày hay hứa hẹn với đội trưởng. Cậu quyết tâm vẫn dậy sớm vào ngày nghỉ kế tiếp và sẽ chăm chỉ huấn luyện, nhưng hôm nay, cậu còn chuyện khác cần làm. Bạn game đã hẹn săn boss, không thể sống chết mặc bây được. Nhất là trong đó còn có một người... Một người mà Phương Minh Hoa muốn để lại ấn tượng đẹp, đẹp kiểu truyện cổ tích luôn ấy.

Chạy hết tốc lực, Phương Minh Hoa ra khỏi câu lạc bộ, tìm đến tiệm net gần nhất, chọn một máy khởi động, đăng nhập game. Điện thoại chợt vang lên, người gọi đến không phải ai khác mà chính là câu chuyện cổ tích trong lòng cậu.

"Anh xin lỗi..." Phương Minh Hoa rối rít trả lời, thái độ thành khẩn hơn cả khi đối diện với đội trưởng.

"Anh ơi vào mau đi." Thế mà người ấy chẳng hề trách cứ, chỉ run rẩy nói một câu lạ lùng, có vẻ như đang hốt hoảng.

"Sao vậy em?" Phương Minh Hoa hỏi, sốt ruột chờ game tải giao diện. Ước gì tải cái rẹt là xong nhỉ?

"Khủng khiếp lắm." Người ấy trả lời.

"Cái gì khủng khiếp?" Ôi ôi, tải xong rồi.

"Anh vào xem đi." Thấy nhân vật của Phương Minh Hoa xuất hiện trong game, người ấy bèn cúp máy.

Vì trước đó thoát game bằng cách bất thường, nhân vật của Phương Minh Hoa không về thành mà vẫn đứng tại chiến trường. Cậu chuyển góc nhìn, phát hiện đằng xa đang đánh đấm ác liệt, thế mà có một nhóm người ngu ngơ đứng ngó như đóng vai khán giả. Một, hai, ba, bốn... Chín người hết thảy, đám bạn game của Phương Minh Hoa chứ ai! Những con người đã anh dũng lao thẳng vào boss mà không biết thùng máu phía sau đã out game tự bao giờ.

Phương Minh Hoa cứ ngỡ đăng nhập lại sẽ nhìn thấy thây chất đầy đồng, máu đổ thành sông, hoặc chỉ còn mình trên chiến trường vì cả bọn đã về làng tập thể. Vậy mà, hiện ra trước mắt cậu là chín nhân vật đủ lông đủ tóc đứng đó, cách chiến trường một khoảng, không hề tham dự.

Phương Minh Hoa đeo tai nghe, khiển nhân vật chạy tới, đứng bên cạnh người đẹp cổ tích của mình.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần vào game là chộn rộn hồi máu hồi sinh, ai ngờ lúc này lại đứng tụ tập hóng chuyện.

Cam Liệt đang ác chiến với một người. Đúng, chỉ một người duy nhất. Con boss hoang dã mạnh nhất bản cập nhật đang solo với một đứa, không phải một đám.

"Clgt?" Phương Minh Hoa buột miệng hỏi.

Ngoại trừ người đẹp cổ tích, chẳng ai buồn ngó ngàng đến cậu. Thậm chí chẳng ai phát hiện thằng cờ hó bỏ bạn đã rón rén quay về nhập bọn. Mọi người đều đứng im như phỗng, chỉ thỉnh thoảng quay đầu chỉnh góc nhìn theo hướng chiến trường.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng rền vang. Boss hoang dã thường một mình kiêm hai ba nghề, cơ mà súng ống không phải nghề của Cam Liệt. Tiếng súng này đến từ đối thủ của nó.

"Vãi! Thiện xạ?" Phương Minh Hoa thất kinh.

Người đang solo với Cam Liệt là một thiện xạ? Bọn cầm súng thích kéo dài khoảng cách chơi thả diều, nhưng tay súng trước mặt lại chỉ nhảy tới nhảy lui, lúc gần lúc xa không cố định. Tiếng súng cứ vang bên tai, Phương Minh Hoa vẫn không dám tin người nọ là một thiện xạ.

Giờ thì cậu hiểu vì sao người đẹp cổ tích vừa nói vừa run trong điện thoại rồi. Lối chơi thật quái gở, trông chẳng giống con người mà như AI hay gì ấy!

À không, còn một khả năng khác.

"Súng Cận Chiến." Phương Minh Hoa kêu lên.

"Hả?" Đám bạn lúc này mới sực nhận ra cậu đã quay về.

"Móa mày trốn đi đâu vậy hả?" Một người trong đó lập tức nổi giận với cậu, quên béng cả cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Có thể thấy, hành vi thoát game đột ngột của Phương Minh Hoa đã gây tổn thất không nhỏ cho họ.

"Xin lỗi mà, xin lỗi, có chuyện đột xuất." Phương Minh Hoa không dám giải thích rằng trước khi đi, mình có bảo họ khoan hẵng đánh.

"Mày mới nói gì? Súng Cận Chiến?" Bạn bè bao năm, nghe xin lỗi là không giận lâu nữa.

"Kiểu đánh này là Súng Cận Chiến." Phương Minh Hoa trả lời.

"Tuyển thủ chuyên nghiệp?" Có người hiểu ra ngay.

Trong mắt phần đông người chơi, Súng Cận Chiến là kỹ thuật cao cấp mà chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới làm được. Thật ra dù là kỹ thuật gì cũng có bí quyết của nó, nếu cố gắng luyện tập, trong game online cũng có khối người chơi bình thường biết cách thực hiện Súng Cận Chiến. Điểm khác biệt là ở cái trình, mà trình sử dụng Súng Cận Chiến của tay thiện xạ này...

"Đó là Trương Ích Vỹ?" Đội trưởng ruột của Phương Minh Hoa bị gọi tên. Tuy không phải đại thần hạng A, nhưng tính riêng nghề thiện xạ thì Trương Ích Vỹ cũng coi như đứng đầu.

Phương Minh Hoa là thành viên chiến đội Luân Hồi. Cậu nắm rất rõ phong cách, đấu pháp và trình độ của tuyển thủ át chủ bài đội mình. Thiện xạ kia có thật là đội trưởng của cậu?

Phương Minh Hoa không lên tiếng trả lời. Cậu dám chắc đó không phải Trương Ích Vỹ, nhưng lý do để cậu im lặng có hơi... hơi khó nói.

Cậu cảm thấy, trình Súng Cận Chiến của tay thiện xạ này hình như cao hơn cả đội trưởng.

Đó có thể là ai?

Phương Minh Hoa rà lại từng cái tên trong giới thiện xạ chuyên nghiệp. Cậu nhanh chóng phủ định tất cả, vì nếu chỉ cần một trong số họ có cái trình chơi Súng Cận Chiến bằng thế này thôi, Trương Giai Lạc đã không ôm Bách Hoa Liễu Loạn độc chiếm cái ghế No.1 toàn hệ súng đến nay rồi. Ít nhất cũng phải chia đôi vị thế, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười chứ!

Vậy, tay thiện xạ này...

 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,315
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#2
Đây là phiên ngoại mới do tác giả Hồ Điệp Lam viết trong năm 2022, nhưng xét thấy dòng thời gian và bối cảnh của phần mới này khớp với chương cuối của phiên ngoại cũ, nên Lá tạm thời xếp nó vào chung trong mục Tiền truyện Đỉnh Vinh Quang. Ba Bướm vẫn đang tiếp tục viết, nếu về sau có biến hoặc có tên chính thức cho riêng phần này thì mình đổi lại heng.

Hiện tại ba Bướm đã ra 2 chương, mỗi chương cũng khá dài, Lá chia ra đăng hôm nay và thứ Bảy. Nghe nói tầm 17/12 ba sẽ ra thêm chương 3, sau đó mọi người du di dăm bữa cho Lá dịch rồi sẽ đăng tiếp nha (cầu trời lúc đó vẫn đang rảnh). Trời quơi lâu ngày mới log lại acc này bấm lại trang này và copy mấy cái nút chương trước chương sau này... Hi vọng thời gian qua mọi người đều bình an vui vẻ, cũng hi vọng cảnh cũ còn, người cũ về, quây quần một đốm lửa, chia nhau một mẩu truyện mới!

(Aha, hồi chương cuối có bạn nào nói bấm hoài cái nút "Chương sau" mà không có đó, một lời thành sấm ha :diep
 
Last edited:

Huy Nhân

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
8
#3
Đây là phiên ngoại mới do tác giả Hồ Điệp Lam viết trong năm 2022, nhưng xét thấy dòng thời gian và bối cảnh của phần mới này khớp với chương cuối của phiên ngoại cũ, nên Lá tạm thời xếp nó vào chung trong mục Tiền truyện Đỉnh Vinh Quang. Ba Bướm vẫn đang tiếp tục viết, nếu về sau có biến hoặc có tên chính thức cho riêng phần này thì mình đổi lại heng.

Hiện tại ba Bướm đã ra 2 chương, mỗi chương cũng khá dài, Lá chia ra đăng hôm nay và thứ Năm. Nghe nói tầm 17/12 ba sẽ ra thêm chương 3, sau đó mọi người du di dăm bữa cho Lá dịch rồi sẽ đăng tiếp nha (cầu trời lúc đó vẫn đang rảnh). Trời quơi lâu ngày mới log lại acc này bấm lại trang này và copy mấy cái nút chương trước chương sau này... Hi vọng thời gian qua mọi người đều bình an vui vẻ, cũng hi vọng cảnh cũ còn, người cũ về, quây quần một đốm lửa, chia nhau một mẩu truyện mới!

(Aha, hồi chương cuối có bạn nào nói bấm hoài cái nút "Chương sau" mà không có đó, một lời thành sấm ha :diep
Chào lá, rất vui đc gặp lại.
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#6
Cảm giác đọc Đỉnh Vinh Quang lại ùa về sau bao ngày tháng.
Chân thành cảm ơn người đẹp phú bà đã cho con dân được hưởng lợi ích này : ))))))

Đọc chương này xong mà bản thân phải ngồi ngẫm 1 lúc xem Hồ Điệp Lam định viết ngôn tình hay đam mẽo đây? Mới mở mắt ra đã thấy " người đẹp cổ tích". Đây chính là lí do toàn liên minh chỉ có Phương Minh Hoa là có vợ đó hả? Vì chỉ có hắn là gặp được người đẹp cổ tích trong game =)))))

P/s: Biết là không nên đòi hỏi cao xa nhưng mà nếu đã viết về Luân Hồi rồi thì Hồ Điệp Lam có thể tiện tay viết luôn về Hô Khiếu khi Phương Duệ chuyển đến được không? Cặp đôi tội phạm xứng đáng có cho mình 1 phần ngoại truyện chứ nhỉ?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
Like ủng hộ, giờ mới có dịp đọc thật:
  1. 6 trận 57 điểm, khủng như Gia Thế và Luân Hồi sau này, năm nay quán quân phải là Bá Đồ!
  2. Giờ mới thấy tuổi tác là tương đối, Trương Tân Kiệt ở Bá Đồ tính là trẻ, Phương Minh Hoa ở Luân Hồi thuộc hàng già, trận chung kết mùa 9 đọc thì đọc nhưng ko cảm nhận sâu sắc họ bằng lứa nhau. Giờ thấy lượng hồi máu của Trương gấp đôi người ta mới ngấm, à hoá ra năm đó Phương Minh Hoa cũng trong cái rổ “đánh giỏi nhưng vẫn bị tân binh tốt nhất đè đầu cưỡi cổ” chung với thế hệ hoàng kim.
  3. Luân Hồi thích cho tân binh vừa vào đội lên chủ lực luôn ư?
  4. Lần nữa chứng minh sức ảnh hưởng của giới chuyên nghiệp đến người chơi thường trg việc chọn nghề, đặc biệt là tuyển thủ phong cách cá nhân nổi bật.
  5. Lần nữa chứng minh tiếp pháp sư chiến đấu, nhà quyền pháp, cuồng kiếm, đạn dược của Diệp, Hàn, Song Hoa ko hổ là tứ trụ mà thế hệ hoàng kim cũng ko ai vượt nổi. Giờ đã có Tô Mộc Tranh, Tiêu Thời Khâm mà vẫn chưa chia được 1 mẩu ngôi vương hệ súng của Trương Giai Lạc.
  6. Quỳ bái Đông Lâm! IS THAT TOÁI SƯƠNG HOANG HOẢ!!
  7. Quỳ bái Tiểu Chu! IS THAT OUR KING?! Một đứa nhỏ mà còn giỏi hơn tất cả thiện xạ chuyên nghiệp.
 

Dzun

Phó bản trăm người
Bình luận
179
Số lượt thích
224
Location
Hàng xóm Bánh Bao
Team
Khác
Fan não tàn của
Bách Hoa Liễu Loạn - Khí Xung Vân Thủy
#9
Wwow, từ ngày hết truyện vẫn luôn kẹp 1 tab truyện trong máy để khi nào chán chán lại mở bất kì 1 chương ra đọc lại, nay thấy fanpage thông báo có chương mới bèn tức tốc vào do thám 🤗🤗🤗 chào Lá, chào mọi người a

>.< dù mày luôn kẹp truyện nhưng toàn đọc lại chương cũ, vẫn muộn mất 1 năm để đọc lại truyện hu hu
 

Bình luận bằng Facebook