Tiền truyện - Chương 26

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,085
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 26: Niềm mong mỏi của kẻ tầm thường (2)

Nghĩ đến việc tay thiện xạ kia không phải người trong giới chuyên nghiệp, Phương Minh Hoa chợt cảm thấy vui mừng. Bên cạnh là người đẹp cổ tích, trước mặt liệu có thể là chiến hữu cổ tích trong tương lai chăng?

"Sao mọi người đứng đây vậy, không vào giúp à?" Phương Minh Hoa hỏi đám bạn.

"A hèm." Một loạt tiếng hắng giọng như nói thay lòng ngại ngùng.

"Trình cách biệt quá, sợ vướng tay chân người ta." Người đẹp cổ tích bèn trả lời.

"Đã đến lúc hiển lộ cái trình của anh đây." Phương Minh Hoa khiển nhân vật đi về phía chiến trường.

Một trị liệu tách khỏi đám đông khiên giáp mà hiên ngang bước vào nguy hiểm, khung cảnh ấy hẳn phải cool ngầu lắm, thế nhưng xung quanh chỉ vang lên tiếng la ó phỉ nhổ đến từ bọn bạn thân. Tuy vậy, họ cũng không khuyên can, chứng tỏ tất cả đều hiểu về thực lực của Phương Minh Hoa. Dám mang 10 người với duy nhất một trị liệu đi săn boss hoang dã level 60, chỉ thế thôi đã đủ nói lên trình độ của người chơi trị liệu này.

Trình của Phương Minh Hoa đã cao đến mức trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng điều này đám bạn thân vẫn chưa biết. Cậu chỉ mới vào đội hình chính thức từ mùa giải năm nay, mà thành tích của chiến đội thì quá tệ, thôi chờ thêm tí, khi nào vẻ vang hơn hẵng tiết lộ cũng không muộn. Đó là dự định của Phương Minh Hoa.

Chiến trường hôm nay khác gì một trận đấu chuyên nghiệp đâu? Trị liệu chưa bao giờ là nhân vật chính, nhân vật chính là tay thiện xạ kia kìa.

"Người anh em, tôi hỗ trợ cho." Phương Minh Hoa đến gần, cao giọng gọi.

"Ok." Người kia trả lời.

"Bọn mày ơi, ai có chiêu đánh xa không? Kiếm chỗ nào an toàn đứng giúp một tay đi chứ." Phương Minh Hoa quay đầu hỏi đám bạn.

"Chỗ nào an toàn??" Đám bạn hỏi ngược đầy hãi hùng. Có thể thấy trước đó họ đã thử làm vậy rồi.

"Ờm..." Tay thiện xạ trình cao chợt cất tiếng.

"Cậu chỉ huy nhé?" Phương Minh Hoa bèn nói.

"Ơm..." Thiện xạ nọ cứ ậm ừ.

"Cậu muốn nói gì?"

"Ờm..."

Ờ ớ ơ? Ò í e? Ò ó o? Ba âm tiết không rõ nghĩa làm Phương Minh Hoa không khỏi liên tưởng xa xôi. Bị gì vậy ba? Tai nghe mình hay mic nó bị trục trặc?

"Anh đi." May quá, rốt cuộc nói được một câu tương đối dễ hiểu.

"Theo tao chỉ đạo." Phương Minh Hoa lại cao giọng gọi đám bạn cùng nhau lao vào.

Một phút sau.

"Lùi! Lùi lại hết!" Phương Minh Hoa gào lên.

Đám bạn chạy trối chết, trên đầu tay thiện xạ thì hiện lên bong bóng thoại với dấu ba chấm.

Phương Minh Hoa cứ nghĩ dù gì mình cũng trình chuyên, chỉ huy một trận săn boss thôi mà, game là dễ. Ngạc nhiên thay, dễ đâu không thấy, chỉ thấy gian truân vô vàn. Cái khó không nằm ở con boss mới cập nhật, mà là tay thiện xạ trình cao này. Cậu ta đánh ào ào với nhịp độ bão tố, đã vậy lối chơi còn linh hoạt đến mức Phương Minh Hoa cũng không theo kịp. Phương Minh Hoa cố tìm cách giao lưu với cậu ta, thế nhưng cậu ta chỉ ừ ừ à à ơ hơ. Lâu lâu mới được một câu hoàn chỉnh, đọc hiểu thì tình hình chiến sự đã biến đổi mất rồi.

Vì vậy sự chỉ huy của Phương Minh Hoa trở nên rời rạc. Chiến trường càng lúc càng hỗn loạn, cậu đành bảo mọi người tách ra cho đỡ thương vong. Mọi người dĩ nhiên nghe theo, nhưng không quên tặng kèm tràng la ó phỉ nhổ hung hãn hơn cả trước đó.

"Thôi hai đứa mình đủ rồi." Phương Minh Hoa nói.

"Ừ." Tay thiện xạ trả lời.

Tình huống lúc này trở thành 1 chiến sĩ/1 thùng máu, nếu vẫn cần giao lưu đầy đủ mới trị liệu hiệu quả thì uổng cho cái gọi là tuyển thủ chuyên nghiệp quá!

Có vú em chăm sóc, tay thiện xạ càng đánh càng hăng, bao nhiêu bom đạn dốc hết xuống đầu boss, máu văng tung tóe trúng cả Phương Minh Hoa phía sau.

"Mạnh vãi!" Đứng ngoài quan sát, đám bạn của Phương Minh Hoa càng thêm kinh hãi.

"Có ai quen thằng đó không?"

"Chu Trạch Khải? Tên thật hả? Chưa bao giờ gặp." Nhìn ID trên đầu thiện xạ, một người nói.

Dòng thông báo của hệ thống nhảy ra chúc mừng, sau chuỗi tên dài ngoằng là thành tích: Đã xé tem Người Về Từ Biển Đêm - Cam Liệt.

Kênh thế giới lập tức nhốn nháo. Ô chat mật của cả nhóm bị lấp đầy, tin nhắn xin kết bạn ùa tới vô số, mà bản thân họ thì vẫn đang sững sờ. Người chơi nào cũng thích phân cảnh boss ngã xuống, nhưng lúc này nhóm bạn của Phương Minh Hoa chẳng còn tâm trí ngồi xem. Họ vẫn chưa tin nổi sự thật rằng: Con boss hoang dã level 60 đã bị giết bởi một người chơi duy nhất. Thời gian đánh khá lâu, nhưng điều đó càng nói lên thực lực của tay thiện xạ, vì suốt khoảng thời gian dài ấy, cậu ta gần như không phạm sai lầm nào.

"Thiệt hả trời?" Mọi người xôn xao hỏi nhau.

Phương Minh Hoa bình tĩnh hơn các bạn mình. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đã từng nếm cái mặn của biển xanh nhiều lần. Cậu chỉ giống đám bạn ở chỗ không quá quan tâm đến thành tích vừa đạt được hay boss chết rơi đồ gì. Cậu đứng nhìn tay thiện xạ trước mặt. Trong mắt Phương Minh Hoa, người này mới là một con boss đúng nghĩa. Là "vật phẩm" đỉnh cấp cậu nhặt được hôm nay, là cái duyên gặp gỡ hệt như trong cổ tích.

"Bạn gì ơi..." Phương Minh Hoa cất tiếng.

"Thiếu anh." Tay thiện xạ chợt nói.

"Hả?" Phương Minh Hoa ngớ người.

"Trên thông báo." Cậu kia bổ sung.

Hóa ra ý cậu ta là trong số những người được hệ thống vinh danh vì giết boss, không có tên nhân vật trị liệu của Phương Minh Hoa. Trị liệu thoát game đột ngột, nhóm bạn bèn thêm tay thiện xạ vào đội, thế là khi quay lại không còn chỗ cho Phương Minh Hoa nữa. Giữa chiến trường hỗn loạn chẳng ai để ý đến chuyện này, ngoại trừ cậu thiện xạ.

Không được vinh danh đồng nghĩa với mất phần thưởng, coi như bán sức lao động miễn phí. Cậu ta nói vậy tức là đang tiếc dùm Phương Minh Hoa.

Không chỉ giỏi và mạnh, lại còn tốt bụng!

Thiện cảm trong lòng Phương Minh Hoa tăng vùn vụt.

"Chu Trạch Khải?" Cậu gọi người nọ bằng ID game.

"Ừ?" Người nọ trả lời.

"Tên thật hả?" Phương Minh Hoa khá ngạc nhiên. Trong game ít ai dùng tên thật làm ID lắm.

"Đúng." Người nọ xác nhận.

"Cậu lợi hại quá!" Phương Minh Hoa khen ngợi.

"Đâu có."

"Thêm bạn không?"

"Được."

ID Chu Trạch Khải trong cột bạn bè đúng là vật phẩm quý mà Phương Minh Hoa nhận được trong buổi chơi game hôm nay.

"Ê nè." Cậu lập tức pm người ta, "Trình cậu cao thế, có đánh chuyên không?"

"Không có." Chu Trạch Khải trả lời rất nhanh.

"Tôi cảm thấy cậu đủ sức đánh chuyên đấy, đảm bảo lên top luôn!" Phương Minh Hoa nói thật những gì mình nghĩ.

"Nhưng tôi còn đi học." Chu Trạch Khải nói.

Hả...? Phương Minh Hoa vò đầu. Chẳng lẽ mình vớ phải một thằng nhóc tiểu học? Nhớ lại phong cách giao lưu rất ọ ẹ của Chu Trạch Khải lúc nãy, Phương Minh Hoa bắt đầu lo ngại.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Bèn hỏi.

"17." Chu Trạch Khải trả lời.

"Éc, vậy chưa đủ tuổi, nhưng sang năm cân nhắc thử xem?" Phương Minh Hoa nói.

Liên minh chuyên nghiệp quy định tuyển thủ đánh giải phải tròn 18 tuổi hoặc hơn, nhưng cũng có không ít tài năng trẻ chưa thành niên được các câu lạc bộ dòm ngó từ sớm, chỉ chờ đủ tuổi là ký hợp đồng chính thức. Đây là thực trạng thấy rõ ở lớp tân binh mùa giải thứ IV. Trước khi trở thành tuyển thủ, họ đã gia nhập trại huấn luyện của các câu lạc bộ lớn dưới hình thức như thực tập sinh. Giải đấu chuyên nghiệp thường bắt đầu vào nửa cuối năm, một số tuyển thủ đủ tuổi nhưng chưa đủ tháng sẽ vắng mặt trong giai đoạn đầu mùa giải. Vậy mới nói mùa giải thứ IV này cứ như được ông trời tiếp tay, các tân binh nổi trội nhất hiện tại đều đủ cân đủ ký, tha hồ thể hiện mà không bỏ lỡ bất kỳ lượt đấu nào.

"Ò." Chu Trạch Khải vẫn trả lời bằng phong cách nói ít hiểu nhiều, ai hiểu chết liền.

Đoán không ra ý cậu ta, Phương Minh Hoa bèn không khách sáo nữa, thẳng thừng rủ rê: "Có hứng thú đến chiến đội bọn tôi xem thử không?"

"Đội nào?" Chu Trạch Khải hỏi.

"Luân Hồi." Phương Minh Hoa thấp thỏm trả lời, trong lòng nặng trịch. Với thành tích "gặp ai cũng quỳ", báo tag chiến đội với người khác thôi cũng bất giác phải khẽ khàng và thẽ thọt.

"Chờ nghỉ hè đi." Chu Trạch Khải nhắn lại rất gọn, không tỏ vẻ yêu ghét gì đặc biệt.

"Ừ, có dịp thì chơi chung." Phương Minh Hoa ngẫm nghĩ, quyết định không tiến thêm bước nữa. Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là lính mới ở Luân Hồi, không có nhiều quyền hạn. Rủ rê Chu Trạch Khải vào chiến đội là nguyện vọng cá nhân của cậu, không đại diện cho cả câu lạc bộ.

"Ok." Chu Trạch Khải trả lời mọi tin nhắn rất nhanh, rất ngắn gọn, vì nãy giờ cậu không chỉ đang chat với Phương Minh Hoa. Đám bạn game của Phương Minh Hoa đã hoàn hồn sau cú sốc, giờ đang vây quanh tay thiện xạ trình cao, nào là chia chác vật phẩm rơi từ boss, nào là xin xỏ thêm bạn.

"Ý, tao phải out đây!" Phương Minh Hoa bất chợt nhảy dựng.

"Chạy đâu chơi rồi? Đội trưởng kêu họp, mau về."

Trong game, Đông Lâm gửi tin nhắn mật. Phương Minh Hoa không kịp đóng khung chat, ba chân bốn cẳng bấm thoát game, rút thẻ tài khoản, hộc tốc chạy về câu lạc bộ.

Giữa đường bỗng điện thoại reo, Phương Minh Hoa thấy tên của đội trưởng hiện trên màn hình, lập tức nhận cuộc gọi với vẻ mặt tái mét.

"Đang ở tiệm net? Coi sao được thì làm, không ai chờ đâu."

Tại phòng họp chiến đội, Trương Ích Vỹ nghe bảo Phương Minh Hoa đang chạy về từ tiệm net gần đó thì không khỏi tức giận. Hắn cảm thấy mình nhìn lầm người rồi. Không cho chơi game ở phòng huấn luyện, thế là chạy ngay ra ngoài chơi à? Tuy rằng không làm trái quy định, nhưng cái thái độ...

Tắt điện thoại, Trương Ích Vỹ lắc đầu ngao ngán. Hắn nhìn các đội viên khác trong phòng: "Không cần chờ, bắt đầu họp."

Mọi người ngồi nghiêm chỉnh. Hôm nay là ngày nghỉ, đội trưởng lại đột nhiên bắt vào họp, chắc chắn có chuyện quan trọng cần thông báo rồi.

Thế là họ chăm chú lắng nghe Trương Ích Vỹ hô hào một tràng dài, rằng mọi người phải siêng năng hơn, cố gắng hơn, phải cần cù chịu khó mới vươn lên được.

Các đội viên Luân Hồi nhìn nhau chưng hửng.

Vậy thôi á hả?

Trương Ích Vỹ nói không sai, nhưng mấy câu sáo rỗng hô khẩu hiệu nghe mãi cũng nhàm tai, có gì mới?

Luân Hồi không phải đến mùa giải thứ IV mới trở nên tầm thường, những cuộc họp nhằm vận động tinh thần toàn quân đã diễn ra hết lượt này đến lượt nọ. Từ cựu đội trưởng, đến ông chủ, đến quản lý chiến đội, chỉ tính riêng đội trưởng đương nhiệm là Trương Ích Vỹ thôi cũng từng tổ chức tổng động viên bao nhiêu lần. Giờ lại tiếp tục... chắc là do thành tích càng lúc càng tệ.

Đánh giải là nghề kiếm cơm của tuyển thủ, thành tích xấu là điều không ai muốn. Đội trưởng nhấn mạnh rằng phải thay đổi, nhưng vấn đề rất hiển hiện trước mắt: Thay đổi kiểu gì?

Quyết tâm? Siêng năng? Cố gắng?

Quyết tâm gấp đôi? Siêng năng cố gắng gấp bội?

Có những lúc, ý chí không phải chìa khóa vạn năng. So với các chiến đội khác, Luân Hồi hoàn toàn không chiếm ưu thế về trình cá nhân tuyển thủ lẫn thực lực nhân vật. Tân binh gia nhập mỗi mùa giải thường mang đến biến số khó lường cho chiến đội, tiếc rằng mùa giải này, những chiến đội may mắn hưởng lợi là Lam Vũ, Bá Đồ, Hư Không, Yên Vũ... chứ không phải Luân Hồi.

Đội mạnh có tân binh giỏi, thế là càng mạnh hơn. Các chiến đội trong khối liên hiệp tầm thường dĩ nhiên cũng có bước tiến nhờ tân binh. Tân binh mùa IV của Luân Hồi xuất sắc đấy chứ, nhưng chỉ vì ra mắt cùng thời điểm với những gương mặt tỏa sáng chói lọi mà bị lu mờ. Số phận cậu ấy không khác gì cái chiến đội cậu ấy trực thuộc, luôn đóng vai phụ, làm phông nền, đứng ở dưới thấp mà ngước mắt nhìn lên các titan trên vũ đài cao vợi.

Ừ, Luân Hồi vốn là một tập thể tầm thường thế thôi. Thay đổi ư? Nói thì dễ lắm. Đáng buồn là, những người ngồi đây đã vươn lên đến đỉnh điểm của chính mình rồi. Giới hạn bản thân là thứ không thể thay đổi. Họ không phải không muốn. Họ chỉ đơn giản là không thể.

Cuộc họp hôm nay... Haiz.

Cạch.

Cửa phòng họp khẽ khàng hé mở, cậu tân binh Phương Minh Hoa rón rén bước vào. Phòng họp nhỏ xíu, có rón rén đến mấy cũng bị mọi người phát hiện.

"Em xin lỗi, em tới trễ..." Phương Minh Hoa cúi đầu nhận lỗi với các đồng đội.

Trương Ích Vỹ không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cậu tìm chỗ ngồi.

Phương Minh Hoa vội vàng chạy đến một chỗ trống, ngồi ngay ngắn. Trương Ích Vỹ không vì thế mà tụt mood, vẫn tiếp tục bài diễn văn hùng hồn. Phương Minh Hoa nghe được một lúc thì bắt đầu lơ đãng, trong đầu hiện lên cảnh săn boss lúc nãy. Cậu khấp khởi muốn kể lại với mọi người trong Luân Hồi về "vật phẩm quý" mới nhặt được, nhưng không dám nhảy vào mồm đội trưởng. Chờ mãi, rốt cuộc mới nghe thấy Trương Ích Vỹ hào hứng hỏi: "Mọi người có ý kiến gì muốn đóng góp?"

"Báo cáo đội trưởng!" Phương Minh Hoa giơ tay.

"Nói đi."

"Hôm nay em mới phát hiện một cao thủ trong game, trình siêu cấp bá đạo..."

"Nếu muốn giải thích với mọi người vì sao em tới trễ, thì khỏi đi." Trương Ích Vỹ lạnh lùng ngắt ngang.

"Dạ không phải, em chỉ muốn nói em gặp được cao thủ, kiến nghị mời cậu ta gia nhập chiến đội mình ạ." Phương Minh Hoa trần tình.

"Thế à? Vậy kể xem, cậu ta mạnh thế nào?" Trương Ích Vỹ nói.

"Cậu ta chơi thiện xạ, một mình solo con boss Cam Liệt mới cập nhật." Phương Minh Hoa lập tức trình bày. Cậu nghĩ, chỉ thành tích ấy thôi là đủ nhận được cái nhìn khác từ giới chuyên môn.

"Thiện xạ?" Thế mà trọng điểm chú ý của mọi người lại nằm ở nghề nghiệp. Anh nhìn tui tui nhìn anh, sau đó tui và anh cùng nhìn lén Trương Ích Vỹ. Bầu không khí gượng gạo bỗng chốc bao trùm cả căn phòng.

Trương Ích Vỹ cũng tỏ vẻ bất ngờ. Phương Minh Hoa phát biểu xong, quan sát phản ứng của mọi người mới sực nhận ra mình vừa chơi dại. Thiện xạ là nghề của Trương Ích Vỹ! Không dưng lại bảo một thằng thiện xạ ất ơ nào đó có trình siêu cấp bá đạo, còn đòi mời gia nhập chiến đội...

Tính đến nay, Liên minh chuyên nghiệp chưa tồn tại một chiến đội nào có hai tuyển thủ cùng nghề trong đội hình. Mang một người cùng nghề về chiến đội? Nghĩa là muốn đá người đang ngồi ở vị trí kia đi rồi.

"Đội trưởng, em không có ý đó!" Phương Minh Hoa rối rít giải thích.

"Vậy ý em là gì?" Trương Ích Vỹ hỏi.

"Em chỉ cảm thấy... Cậu ta rất mạnh, nên... ờm, có thể giúp chúng ta không chừng." Phương Minh Hoa đắn đo chọn cách nói. Cậu suy nghĩ đơn giản lắm, "Em không có để ý vụ nghề nghiệp."

"Vậy sao? Vậy cứ kêu cậu ta đến đây xem thế nào." Trương Ích Vỹ đáp một câu không mặn không nhạt, sau đó quay về đề tài cũ: "Còn ai có ý kiến gì khác không?"

Họp để hô khẩu hiệu thôi mà, có ý kiến gì được? Đã vậy còn gặp drama, mọi người không ai bảo ai đều ngậm tăm thin thít.

"Ok, tan họp." Trương Ích Vỹ là người đầu tiên rời đi.

Các đội viên khác lúc này mới đổ dồn ánh mắt về cậu tân binh Phương Minh Hoa đang bối rối.

"Thôi, giải tán." Mọi người lục tục đứng dậy. Vài người đi ngang Phương Minh Hoa vỗ nhẹ lên vai cậu, nhưng không ai nói thêm gì nữa.

Phương Minh Hoa không thiếu não. Trương Ích Vỹ bảo cậu kêu Chu Trạch Khải đến xem thử, cậu biết đó chỉ là câu trả lời lịch sự ở cương vị đội trưởng. Hắn rõ ràng không vui, đi khỏi phòng nãy giờ mà vẫn để lại bầu không khí nặng nề.

Phương Minh Hoa không biết nên làm gì. Hay thôi đi vậy?

Bất chợt hình ảnh Chu Trạch Khải solo với boss ùa về, Phương Minh Hoa càng nghĩ càng không cam tâm.

Thôi là thôi thế nào được!

Mình sẽ chờ lúc khác.

Phương Minh Hoa thầm quyết định.

Bây giờ điều quan trọng nhất là giữ liên lạc với Chu Trạch Khải. Muốn liên lạc phải thông qua game, cơ mà Phương Minh Hoa chỉ mới ký hợp đồng chính thức gần đây, lương lậu đãi ngộ không cao, tạm thời khá túng thiếu, chưa gom đủ tiền tự ráp máy. Chơi trong phòng huấn luyện là không thể nữa rồi, mỗi ngày mỗi chạy ra tiệm net cũng không phải ý hay. Đừng quên, tiệm net là cấm địa với tuyển thủ chuyên nghiệp! Dù Luân Hồi không có đại thần hay siêu sao gì, đội viên chiến đội muốn bước vào tiệm net quanh khu vực này mà không bị nhận ra cũng khó. Chẳng qua Phương Minh Hoa vẫn là tân binh, chưa quá nổi tiếng nên thỉnh thoảng vẫn có thể trà trộn, nhưng về lâu về dài thì khác.

Kiếm ai đó vay tiền đi vậy.

Nghĩ đến đây, một dãy số điện thoại vốn đã thuộc nằm lòng chợt hiện lên trong đầu.

Nhưng người ta là con gái, mình còn đang theo đuổi người ta nữa. Lúc túng thiếu nghĩ ngay đến mượn tiền crush? Phương Minh Hoa thật muốn tự đấm một phát.

Chuông điện thoại bỗng vang lên. Ma xui quỷ khiến thế nào, hiện ra trên màn hình chính là dãy số trong đầu, còn kèm thêm cái tên tự đặt chưa thông qua đồng ý của đương sự: Vợ yêu.

Ngơ ngác nhìn điện thoại một hồi, Phương Minh Hoa mới bấm nút nhận cuộc gọi.

"Alo."

"Hôm nay anh bị gì vậy?" Mở màn là câu trách cứ, nhưng Phương Minh Hoa chỉ cảm thấy được quan tâm. Ôi ngọt ngào làm sao!

"Hôm nay... anh có việc đột xuất."

"Việc đột xuất gì cơ?"

Ối, bà xã yêu cầu báo cáo lịch trình trong ngày!

Phương Minh Hoa lại cảm thấy được yêu, sung sướng quên cả trả lời.

"Anh đâu rồi?" Bên kia hỏi.

"Đây đây, ok không giấu em nữa, anh nói em nghe chuyện này nhé." Phương Minh Hoa hít sâu, "Anh đã có chiến đội, đánh giải chuyên nghiệp rồi."

Bên kia chợt rơi vào im lặng. Phương Minh Hoa nhìn lại điện thoại: Chưa, ẻm chưa cúp.

Người ta lúc này mới cất tiếng:

"Anh lại lừa em đấy à?"

"Thật, chiến đội Luân Hồi, tân binh Phương Minh Hoa, trị liệu mới gia nhập mùa giải này. Mục sư Tiếu Ca Tự Nhược chính là anh."

Đầu kia lại im lặng.

Phương Minh Hoa đã nhiều lần tưởng tượng về thời khắc này. Viễn cảnh tốt đẹp nhất là không cần tự giới thiệu, chỉ đứng trước mặt crush thôi, crush sẽ ngạc nhiên thổn thức vì nhận ra cậu mục sư trên tivi, Phương Minh Hoa lúc đó chỉ cần mỉm cười là đủ ngầu. Viễn cảnh ít tốt đẹp hơn chút là khi báo chí đưa tin về mình, crush sẽ tròn mắt thốt lên: Anh... anh là Phương Minh Hoa của Luân Hồi thật hở?

Tưởng tượng là một chuyện, đến khi phát sinh trong thực tế thì khác biệt quá lớn. Phương Minh Hoa chưa nổi tiếng đến cấp độ quốc dân, mà trong cả Luân Hồi, người nổi tiếng nhất là đội trưởng Trương Ích Vỹ cũng còn kém quốc dân xa lắm.

"Em mới lên mạng tra, đúng là mùa giải này chiến đội Luân Hồi có một tân binh tên Phương Minh Hoa." Đầu kia điện thoại mãi mới nói tiếp, hóa ra nãy giờ im lặng là đi tìm hiểu.

"Là anh đó." Phương Minh Hoa dở khóc dở cười.

"Em tin rồi." Crush nói.

"Anh lừa em làm gì?" Phương Minh Hoa nói.

"Ý anh là anh chỉ giấu thôi, chứ không lừa em đúng không?" Crush chợt đổi giọng lạnh lùng.

"Anh sai, anh xin lỗi!" Phương Minh Hoa lập tức đầu hàng. Vợ là phải đội lên đầu, giang hồ dạy cấm có sai.

"Vậy mai mốt... anh cũng giống hôm nay, không thể lên game chơi nữa?" Crush có vẻ hụt hẫng.

"Anh không còn rảnh như lúc trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn lên game. Có điều..." Nói đến đây, Phương Minh Hoa bắt đầu xoắn quẩy.

"Sao thế?"

"Anh muốn nhờ em một việc." Phương Minh Hoa nói.

"Việc gì?"

"Cho anh mượn ít tiền."

"..."

"Alo? Alo? Em còn đó không?" Lần này crush im thin thít luôn. Phương Minh Hoa phải cầm điện thoại nhìn hẳn ba lần, thấy chưa bị cúp máy mới vội vàng hỏi.

"Tui muốn xác nhận lại, anh có thật là anh ấy không?" Trả lời là giọng nữ vô cùng nghiêm nghị.

"Ừ ừ hỏi đi, hỏi thử chuyện gì mà chỉ có chúng mình biết thôi í." Phương Minh Hoa thích điều này.

Mấy phút sau, Phương Minh Hoa thông qua xét duyệt với tổng điểm 10/10.

"Anh cần bao nhiêu? Em không có nhiều tiền."

"Anh chỉ muốn ráp một dàn máy, còn thiếu một ít, em xem có thể giúp anh vài nghìn được không?" Phương Minh Hoa nói.

"Chiến đội chuyên nghiệp không có máy tính?" Crush lại bắt đầu ngờ vực.

"Máy trong chiến đội chỉ dùng để huấn luyện, muốn lên game chơi thì không được." Phương Minh Hoa giải thích.

"Anh lắp máy để chơi game?"

"Ừ."

"Em cho anh mượn tiền!" Crush lập tức đồng ý.

"Tuyệt vời! Cảm ơn không thì không đủ diễn tả tấm lòng, hay là anh lấy thân báo đáp em nha?" Phương Minh Hoa mạnh miệng bày tỏ.

"Xí, ai thèm." Crush trả lời.

"Anh không mượn lâu đâu, tháng này hơi túng thiếu thôi, tháng sau lãnh lương trả em liền." Phương Minh Hoa vội nói.

"Không phải gấp gáp thế đâu..."

Chưa đến hai ngày, một dàn máy cá nhân mới toanh xuất hiện trong phòng Phương Minh Hoa. Cậu làm sao ngờ rằng, việc mượn tiền lại giúp cho mối quan hệ giữa cậu và "vợ yêu" khắng khít hơn như thế. Từ hôm đó, thời gian nghỉ ngơi mỗi tối của Phương Minh Hoa đều cống hiến cho Vinh Quang, vừa tiếp tục chơi game với đám bạn, vừa theo dõi sát sao diễn biến phía Chu Trạch Khải.

 
Last edited:

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,023
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#2
Nếu xét trên góc độ ngôn tình thì chương này là 1 chương xuất sắc của lão Bướm. Còn xét trên góc độ võng du thì.. nhạt như nước ốc
 

Sugar

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
7
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Lưu Tiểu Biệt,Tôn Tường,Đường Hạo, ncl team mùa 7
#3
Vợ Phương Minh Hoa đúng kiểu nữ thần vậy. Bài học rút ra : hãy yêu một cô gái biết cho bạn vay tiền để mua dàn máy chơi game
 

Bình luận bằng Facebook