Chương Mới Nhất Tiền truyện - Chương 27

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,291
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1

art by 莫比乌斯环


Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 27: Niềm mong mỏi của kẻ tầm thường (3)

Một tuần sau.

Lượt đấu thứ bảy mùa giải IV Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp, chiến đội Luân Hồi rốt cuộc đã chấm dứt chuỗi thành tích "gặp ai cũng quỳ" của mình. Đội trưởng Trương Ích Vỹ mừng lắm. Tuy đối thủ lượt này không mạnh, nhưng hắn tin rằng buổi họp động viên tinh thần hôm trước đã mang đến tác dụng. Chuyện, hắn đã để ý tâm lý cả đội suốt tuần nay cơ mà. Rõ ràng từ sau buổi họp, ai cũng chăm chỉ luyện tập hơn hẳn.

"Cứ giữ vững phong độ thế nhé!" Trương Ích Vỹ cổ vũ đội viên.

Thế rồi đến lượt thứ tám và chín, Luân Hồi đụng độ Gia Thế và Bá Đồ. Gặp phải hai đội đứng đầu bảng tổng sắp, Luân Hồi bị dập tơi tả như cũ.

Lượt thứ mười, đối thủ của họ lại là Bách Hoa, đương kim Á quân, từng đấu trận sinh tử một mất một còn với Gia Thế mùa giải trước.

"Cố lên, cố lên, cố lên..." Phút giây ngàn cân treo sợi tóc, Trương Ích Vỹ vừa đánh vừa lẩm bẩm đọc thần chú. Tiếc thay, cây máu của Nhất Thương Xuyên Vân không vì thế mà an toàn trước sự công phá của địch, giật phát chết luôn.

"Ngủ mơ à, đã kêu em để ý máu anh rồi mà?" Nhất Thương Xuyên Vân ngã gục, con chuột trong tay Trương Ích Vỹ bị đập cái rầm xuống bàn. Hắn tức giận gõ chữ.

Trận đấu vẫn tiếp diễn, Phương Minh Hoa chưa thể trả lời. Tuy vậy Luân Hồi cũng không trụ được bao lâu.

"Em bị gì vậy hả? Không chỉ hôm nay, cả mấy ngày rồi anh đều thấy em không ổn." Sau trận đấu, chưa kịp về phòng chờ, Trương Ích Vỹ đã lập tức phê bình đội viên ngay trên hành lang tuyển thủ.

"Em..." Phương Minh Hoa muốn phân trần, nhưng cậu không biết phải lý giải thế nào về cảm giác khác lạ trong trận.

Trương Ích Vỹ bắt đầu liệt kê chuỗi sai sót mà hắn cho rằng Phương Minh Hoa đã mắc phải tối nay.

"Chưa chắc đâu." Giọng ai đó chợt cất lên.

Chiến đội Bách Hoa vì thắng trận nên rời sân đấu sau Luân Hồi, lúc này mới đụng mặt trong hành lang. Các tuyển thủ Luân Hồi nghe vậy nhìn sang, phát hiện người vừa lên tiếng là đội trưởng Bách Hoa, Tôn Triết Bình.

"Kiếm tốt thí xả giận làm gì, đâu phải vấn đề của riêng cậu ta." Tôn Triết Bình nói.

"Ý là sao?" Trương Ích Vỹ nhìn Tôn Triết Bình. Cùng ra mắt mùa II, nhưng khác với Trương Ích Vỹ, Tôn Triết Bình của hôm nay đã đứng vào hàng ngũ kẻ mạnh, ngang hàng với những đại thần top của top như Diệp Thu và Hàn Văn Thanh.

"Đúng sự thật thôi, vấn đề ở cả đội mấy ông đều yếu." Tôn Triết Bình nói.

"Ông..." Trương Ích Vỹ không ngờ Tôn Triết Bình dám nói thẳng và chẳng nể nang bố con thằng nào như thế.

"Đúng quá còn gì?" Tôn Triết Bình lại còn quay đầu, trưng cầu ý kiến cặp bài trùng của mình là Trương Giai Lạc.

"Tui hông biết à." Cũng ra mắt cùng mùa, Trương Giai Lạc sở hữu fanclub đông hơn hẳn Tôn Triết Bình. Cậu ậm ừ trả lời, ánh mắt thành khẩn nhìn về phía Luân Hồi: "Đó là bình luận cá nhân của Tôn Triết Bình, nếu mấy ông muốn PK ngoài đời thì xử mình ảnh thôi nha."

Các đội viên Bách Hoa khác lập tức nhao nhao ủng hộ Trương Giai Lạc, xô đẩy nhau chạy khỏi hiện trường.

"Xùy." Tôn Triết Bình ra vẻ khinh bỉ.

"Thôi bye." Hắn thản nhiên vẫy tay chào Luân Hồi, rồi đuổi theo đồng đội.

Luân Hồi đứng chôn chân trên hành lang đầy xấu hổ. Bị đối thủ vả thẳng vào mặt rằng bọn mày thua vì bọn mày yếu, có ai mà chịu được? Nhưng không chịu được thì thế nào, họ lấy gì để phản bác hắn? Họ chỉ biết đứng đó, trơ mắt nhìn Tôn Triết Bình chạy theo đám đồng đội, nện cho mỗi thằng một cú rồi kéo Trương Giai Lạc lên trước, dẫn cả bọn đi khỏi đường hầm.

Mà Luân Hồi thì ở phía sau nhìn theo với ánh mắt đầy hâm mộ.

Luân Hồi đâu phải không cố gắng? Họ cần cù, họ nỗ lực và cũng vô cùng đoàn kết. Họ chỉ thiếu một người thực sự mạnh, đủ để gánh vác cả giang sơn.

Người đó là ai? Các tuyển thủ Luân Hồi nhìn nhau. Không phải anh, càng không phải tôi. Không phải bất kỳ ai trong chúng ta cả.

"Đi thôi." Trương Ích Vỹ uể oải nói.

Hắn là đội trưởng Luân Hồi, cầm trong tay nhân vật mạnh nhất Luân Hồi. Lẽ ra, hắn phải là kẻ địch khó xơi nhất, là mối đe dọa to lớn nhất mà Luân Hồi đưa ra thách thức đối thủ. Thế nhưng khi nhận định rằng Luân Hồi yếu, Tôn Triết Bình đâu có trừ hắn ra?

Muốn nặng lời hơn, thậm chí phải nói rằng "kẻ yếu" nổi bật nhất Luân Hồi chính là Trương Ích Vỹ chứ không ai khác. Bởi vì hắn là đội trưởng, là át chủ bài, là trụ cột. Là người được mang ra so sánh với Diệp Thu, với Hàn Văn Thanh, với Tôn Triết Bình.

Trương Ích Vỹ cười khổ lắc đầu. Mình làm sao sánh nổi những cái tên ấy?

Đừng nói hiện tại, cả đời cũng không bì kịp.

Hắn chợt quay đầu, nhìn Phương Minh Hoa.

Phương Minh Hoa giật mình dừng bước.

"Tay thiện xạ em nói có thể giúp chúng ta đâu? Khi nào tới?" Trương Ích Vỹ nói.

Mọi người sửng sốt.

Phương Minh Hoa há hốc mồm.

"Đội trưởng hỏi em kìa." Mãi đến khi Đông Lâm vỗ vai cậu.

"Để em liên hệ ạ, hỏi cậu ta khi nào rảnh." Phương Minh Hoa vội trả lời.

Trương Ích Vỹ gật đầu, quay lưng đi tiếp. Các đội viên Luân Hồi thì vây quanh Phương Minh Hoa xôn xao.

"Có cao thủ thiệt hả?"

"Tên gì?"

"Nhiêu tuổi?"

"Mạnh đến mức nào?"

Họ tò mò đặt câu hỏi.

"Cậu ta tên Chu Trạch Khải, tên sao ID vậy, 17 tuổi. Mạnh đến mức nào hả, để xem..." Phương Minh Hoa ngẫm nghĩ, "Siêu cấp bá đạo, đã vậy còn tốt bụng, nhưng kiệm lời lắm."

"Ui, cún không sủa là cún biết cắn."

"Kiệm lời trong game thôi, chưa biết ngoài đời thế nào."

"Minh Hoa, em có thử vào đấu trường solo với cậu ta chưa?" Có người đột nhiên hỏi.

Phương Minh Hoa rụt cổ, thế là các đồng đội của cậu cùng nhìn người mới phát biểu với vẻ cạn lời.

"À à à." Người kia chậm chạp hiểu ra. Phương Minh Hoa là mục sư, còn là mục sư đánh giải chuyên nghiệp, nghề chính là bơm máu chứ không phải đánh người. Kêu cậu ta đi solo, ngớ ngẩn à? Đội trưởng mà nghe được thì ăn chửi là cái chắc.

"Đừng có tụ tập một chỗ nữa! Để ý tâm trạng đội trưởng chút đi!" Đông Lâm lại lên tiếng. Mọi người quay đầu nhìn, thấy Trương Ích Vỹ lẻ loi đứng một mình đằng xa, bóng dáng thật cô quạnh. Họ bèn chạy theo hắn, mỗi Đông Lâm là kéo Phương Minh Hoa đi tụt lại phía sau.

"Gần đây em hay lên game, là vì chơi với cậu ta?" Đông Lâm hỏi.

"Em chỉ chơi trong giờ nghỉ thôi ạ, mà cũng chơi ít lắm." Phương Minh Hoa nói.

"Không phải anh muốn mắng em. Anh chỉ cảm thấy mấy tuần nay, thực lực em tăng lên thấy rõ." Đông Lâm nói.

"Em á? Thực lực tăng á?" Phương Minh Hoa tròn mắt. Cậu không khỏi nhìn về Trương Ích Vỹ đằng xa. Mới rồi đội trưởng còn phê bình cậu là phong độ bất ổn, mà bản thân cậu cũng tự nhận ra mấy pha lệch nhịp với đội trưởng trong trận tối nay.

Nhưng Đông Lâm chỉ mỉm cười, không giải thích gì nhiều. Y vỗ vai Phương Minh Hoa bồm bộp: "Mau kêu bạn của em tới đi, anh trông chờ lắm đấy."

"Vâng." Phương Minh Hoa gật đầu.

Đảo mắt, lại một tuần trôi qua.

Lượt đấu thứ mười một mùa giải IV, Luân Hồi vs Lam Vũ.

Mùa giải này xuất hiện cả một dàn tân binh cộm cán, và tính đến hiện tại thì Trương Tân Kiệt là người có thành tích vượt trội nhất. Tuy nhiên nếu xét về mức độ thu hút quan tâm, chắc chắn phải kể đến chiến đội Lam Vũ. Chiến đội mà Trương Tân Kiệt gia nhập là Bá Đồ, mà Bá Đồ vốn đã là cường đội, đội trưởng Hàn Văn Thanh còn được đông đảo người hâm mộ đánh giá mạnh ngang ngửa Đấu Thần Diệp Thu. Vì vậy, có thể nói xuất phát điểm của Trương Tân Kiệt đã cao ngay từ đầu. Trong khi đó, chiến đội Lam Vũ đã xuống dốc không phanh từ mùa giải trước với sự giải nghệ của cựu đội trưởng Ngụy Sâm, vé vào vòng chung kết còn không giành nổi. Thế mà đến mùa này, nhờ có hai tiểu tướng mới khoác giáp bào bước vào cuộc chơi, Lam Vũ lại chỉ cần mười lượt đấu để ngẩng cao đầu, chễm chệ ngồi về hàng ngũ hạt giống vô địch.

Tân binh Dụ Văn Châu tiếp lấy tấm thẻ thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ truyền qua các đời đội trưởng, trở thành đội trưởng mới của Lam Vũ. Và khi mọi người đều tưởng rằng cậu ta cũng chính là tay chuột át chủ bài, Lam Vũ lại trình làng một bất ngờ khác.

Từ xưa đến nay, kiếm khách chưa bao giờ có chỗ đứng trong đội hình chủ lực Lam Vũ. Thông lệ đó đã phải thay đổi, bởi một kiếm khách trẻ xuất hiện.

Tên cậu ấy là Hoàng Thiếu Thiên.

Kể từ Hoàng Thiếu Thiên, kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền vĩnh viễn là ngôi sao sáng nhất bầu trời Lam Vũ.

Vài lượt đấu trôi qua, cả Liên minh bàng hoàng nhận ra Hoàng Thiếu Thiên mới là con bài sát thủ mà Lam Vũ tung ra cho mùa giải IV. Cậu ta rình rập chờ thời, thoắt ẩn thoắt hiện, hễ ra tay là thấy máu, hễ lộ diện là khung chat vỡ đê.

Nghe nói cái thói lắm lời ở mức độ siêu nhiên của Hoàng Thiếu Thiên đã khiến Liên minh đau đầu vô cùng. Cấm chat một tuyển thủ nhất định thì không công bằng, thế nên bộ sậu Liên minh đang bàn thảo một vấn đề: Đấu đoàn đội, có nên cấm chat các tướng đã tử vong hay không? Bởi vì các tuyển thủ khác chết rồi thì im thin thít ngồi trên bảng, mỗi Hoàng Thiếu Thiên dù chết vẫn dùng ngôn từ ám người sống, gây tổn hại tinh thần lớn lao cho đối thủ.

Một nguồn tin vỉa hè cho hay, gần đây Liên minh đang thực hiện khảo sát sơ bộ với mọi tuyển thủ chuyên nghiệp. Nội dung khảo sát là: Bạn có cảm thấy lời rác rưởi vượt quá định mức căn bản là một hình thức quấy rối tinh thần? Kết quả thu về chỉ có một cá nhân duy nhất phủ định.

Cuộc khảo sát này dĩ nhiên cũng tiến hành với chiến đội Lam Vũ. Thế có nghĩa là, đến cả đồng đội của Hoàng Thiếu Thiên cũng trả lời khẳng định. Vậy cá nhân duy nhất phủ định là ai? Nguồn tin vỉa hè từ chối tiết lộ.

Việc điều chỉnh quy chế thi đấu vẫn nằm trong khuôn khổ thảo luận, nhưng dù kết quả thế nào cũng không thay đổi số phận của Luân Hồi. Trận đoàn đội, họ vốn chẳng có khả năng giết chết Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên. Ngược lại, trong một pha phòng thủ phản công thắng lợi, Hoàng Thiếu Thiên còn chớp cơ hội tiễn hẳn hai tướng Luân Hồi về trời.

Nhất Thương Xuyên Vân và Tiếu Ca Tự Nhược.

Một người là người anh cả dẫn dắt chiến đội, một người là trái tim bơm máu cho chiến đội vận hành.

Giây phút họ ngã xuống, trận đấu đã có kết cục.

Luân Hồi nhanh chóng bại trận.

Lam Vũ thắng quá dễ dàng. Luân Hồi thua chẳng chút ngỡ ngàng.

Gương mặt đội trưởng Luân Hồi xám như tro tàn.

Với đại thần thế hệ đầu như Diệp Thu và Hàn Văn Thanh, Trương Ích Vỹ chỉ có thể ngước nhìn, chưa bao giờ ngang vai phải vế.

Với bạn đồng niên mà không đồng mệnh như Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Trương Ích Vỹ chỉ có thể ngóng vọng, chưa bao giờ đuổi kịp bước chân.

Với tân binh mùa giải trước như Vương Kiệt Hi, Trương Ích Vỹ bị đạp xuống bùn lầy, bị cậu ta dùng cái trình càn quét mà vùi dập dưới cán chổi như bao tuyển thủ tiền bối khác.

Với tân binh mùa giải này như Hoàng Thiếu Thiên, Trương Ích Vỹ bị tê liệt dây thần kinh phản xạ, trơ mắt nhìn kiếm chém tới mình với tốc độ sấm sét. Hắn thậm chí còn không phản xạ nhanh bằng Phương Minh Hoa. Hắn nhớ mang máng, Phương Minh Hoa dưới làn sóng tấn công ác liệt của Hoàng Thiếu Thiên vẫn chớp được vài cơ hội trị liệu, cố gắng giúp hắn thoi thóp thêm mấy lần. Thế mà bản thân hắn lại quá tệ, mọi thao tác đều chỉ là quơ quào chứ không mang đến tác dụng gì.

"Súng Cận Chiến bốn bước? Sao đủ sao đủ sao đủ?"

Trong quá trình bị chặt chém, những dòng chat nhảy lên như nỗi ám ảnh kinh hoàng bóp nghẹt hơi thở hắn, mãi đến khi trận đấu kết thúc.

"Đội trưởng." Thấy Trương Ích Vỹ ngồi sững sờ trong phòng thi đấu, các đội viên Luân Hồi đứng ngoài cất tiếng gọi.

"Tôi không sao." Trương Ích Vỹ xua tay đứng dậy.

"Lượt này mình thua nữa rồi." Hắn nói.

Mọi người im lặng.

"Cả đám bọn mình... thật sự quá yếu sao?" Trương Ích Vỹ tự vấn.

Nhớ đến lời đội trưởng Bách Hoa nói ở lượt đấu trước, người Luân Hồi nở những nụ cười gượng gạo.

Chiến đội Lam Vũ tập trung ra giữa sân đấu, vẫy tay chào khán giả, vui vẻ đón nhận những lời chúc mừng, mà chiến đội Luân Hồi thì đứng túm tụm một góc, nhìn về họ với ánh mắt hâm mộ, ước ao, rồi lặng lẽ nối đuôi nhau khuất sau hành lang tuyển thủ.

Không có nhiều khán giả đến ủng hộ Luân Hồi. Trên khán đài, những ánh mắt hướng về họ còn ít hơn cả một khán giả vô danh trong đoàn người lục tục rời đi.

Là thực tập sinh của trại huấn luyện Lam Vũ, Phương Duệ đang nhốn nháo bình luận về trận đấu với chúng bạn. Cả bọn hi hi ha ha cười nhạo đối thủ, chẳng buồn kiêng dè một ai.

"Gã thiện xạ đánh như một con gà! Nếu cái trình đó mà đứng top thiện xạ của cả Liên minh, nói thật, đưa tao, tao cũng đứng top cho chúng mày xem!" Phương Duệ câng câng ra vẻ.

Đám bạn chưa kịp hùa theo, đã nghe thấy sau lưng xôn xao hẳn lên.

"Gì đấy gì đấy?" Phương Duệ rất thích hóng chuyện, lập tức vứt ngay đề tài đang nói, đứng bật dậy chồm ra sau nghe ngóng, ai ngờ va phải một người đang cắm cúi đi tới.

"Ui da!" Phương Duệ suýt ngã, may mà nhanh tay vịn vào lưng ghế bên cạnh mới đứng vững. Tự mình chồm khỏi hàng ghế mới va phải người trên hành lang, nhưng cậu chàng lập tức bô bô hạch tội: "Đi đứng kiểu gì mà húc người ta?"

"Xin lỗi..." Người nọ vội nhận lỗi, lúng túng đỡ Phương Duệ.

"Ủa mà có chuyện gì xảy ra hả?" Phương Duệ không quên hóng hớt, tiếp tục dáo dác nhìn khắp bốn phía, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cậu chàng chỉ thấy mấy tốp khán giả nữ cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình. Hình như... đang chỉ cái người mới đụng trúng mình nè.

Phương Duệ bèn quay đầu lại nhìn người nọ.

Thế là một nỗi niềm ghen ghét bỗng chốc trỗi dậy trong lòng.

Sao ông trời có thể sinh ra một thằng đẹp trai hơn mình cơ chứ?

Phương Duệ căm tức.

Thằng đẹp trai ấy còn đang đỡ cậu với vẻ mặt ngại ngùng lo lắng.

"Thôi ok, đi theo tui nà." Phương Duệ bèn nói với cậu ta.

"Hả?" Cậu kia chẳng hiểu gì.

"Hướng này cũng ra ngoài được." Phương Duệ đi trước dẫn đường.

"Hướng này?" Cậu kia hoài nghi. Đó là hướng đi vào sàn đấu cơ mà?

"Tui là người Lam Vũ. Tui dẫn ông ra bằng đường hầm tuyển thủ, đi không?" Phương Duệ bắt đầu bực rồi nha.

"À." Cậu kia chạy theo.

Các thiếu nữ phát hiện một cậu trai đẹp ngất trời trong đám đông khán giả nên hò hét rủ nhau tăm tia, chứ không phải chuyện gì to tát. Thấy trai đẹp đi theo hướng ngược với mình, họ bèn thôi, túm năm tụm ba rời khỏi sân đấu.

Cậu kia thở phào nhẹ nhõm, Phương Duệ thấy vậy liền hầm hừ: "Làm thấy ghê, sợ người ta ăn thịt ông hay gì?"

Cậu kia gãi đầu cười cười, không lên tiếng.

"Ông cũng tới coi đánh giải hả?" Phương Duệ hỏi.

"Ừm." Cậu kia gật đầu.

"Theo đội nào?" Phương Duệ hỏi.

"Ờm..." Cậu kia bỗng ngập ngừng.

Thế là đủ hiểu.

"Tội nghiệp chưa." Phương Duệ tỏ vẻ cảm thông.

"Rồi sẽ thắng." Cậu kia chợt nói.

"Thắng được cả Lam Vũ cơ á?" Phương Duệ ra vẻ xem thường, "Chiến đội Lam Vũ sang năm có thêm tui, đã khủng nay càng khủng hơn." Cậu chàng vung vẩy cánh tay phải của mình.

Cậu kia chỉ tiếp tục cười, không đáp lời.

"Cơ mà chịu theo Luân Hồi thì cũng can đảm đấy. Nói nghe xem, ông thích Luân Hồi ở điểm nào?" Phương Duệ hỏi.

"Có bạn ở đó." Cậu kia nói.

"À vậy thì khỏi bàn rồi." Phương Duệ gật đầu, tỏ ý tán đồng với lý do này.

"Muốn lên đó chơi chút không?" Đi ngang sân đấu, Phương Duệ chợt nảy ra trò vui.

"Ừ." Cậu kia gật đầu.

Hai cậu thiếu niên leo lên bục cao, xung quanh là nhân viên nhà thi đấu đang lui cui dọn dẹp. Phương Duệ chạy ra giữa sân, nghênh ngang đứng nhìn khắp bốn phía.

"Sang năm tới lượt tui." Cậu chàng hăm hở hét lên.

"Phương Duệ!" Ngay lập tức bị điểm danh.

Phương Duệ rụt cổ theo phản xạ, quay đầu nhìn. Ồ, là người Lam Vũ gọi mình.

"Tui phải đi đây! Ông men theo hành lang đi một mạch là ra tới ngoài!" Phương Duệ vội chỉ đường cho cậu bạn mới, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về đội.

"Cám ơn."

Nghe thấy tiếng cậu bạn từ sau lưng vang lên, Phương Duệ quay đầu vừa chạy vừa hỏi: "Ông tên gì?"

"Chu Trạch Khải." Cậu kia đáp.

"Đánh giải luôn đi! Chừng nào lên top nhớ tui đó." Phương Duệ vẫy tay khí thế rồi chạy mất.

Chu Trạch Khải nhìn theo bóng lưng Phương Duệ, cũng đưa tay lên vẫy vẫy.

Chỉ còn một mình đứng lại giữa sân đấu, Chu Trạch Khải nhìn quanh khán đài. Khán giả đã ra về gần hết, để lại những hàng ghế trống huơ trống hoác. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thở phào một hơi dài, ánh mắt hướng đến phòng thi đấu. Cậu muốn tới gần xem thử, nhưng nhóm nhân viên đã bắt đầu gập ghế xuống, thế là đành thôi.

Bỗng có hai người chạy lên sân. Họ mặc đồng phục chiến đội Luân Hồi, lao vào phòng thi đấu của mình. Máy tính và ghế đã được dọn dẹp gần hết, một trong hai người thấy vậy thì hốt hoảng, túm lấy nhân viên hỏi han gì đó. Người còn lại cắm cúi tìm kiếm, lúc ngước lên lắc đầu với người kia thì chợt va phải tầm mắt của Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải mỉm cười.

Phương Minh Hoa bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào lại rồi mới đi đến chỗ Đông Lâm. Đông Lâm cuống cuồng cả lên, Phương Minh Hoa bèn hỏi:

"Người ta nói sao ạ?"

"Đang hỏi." Đông Lâm hất cằm về phía anh nhân viên đang gọi điện thoại.

"Sẽ tìm ra mà." Phương Minh Hoa an ủi y.

"Cái thẻ thì không nói, nhưng trong tài khoản có hai món đồ quan trọng, thất lạc hoặc rơi vào tay người lạ thì tạch." Đông Lâm nói, "Không được, anh phải cáo mất đã."

Đông Lâm luống cuống móc điện thoại ra gọi. Phương Minh Hoa quay đầu, thấy cậu thiếu niên đứng giữa sân đấu bỗng đi về phía mình.

Phương Minh Hoa lúc này mới nhìn kỹ cậu.

"Phương Minh Hoa."

Tên của mình được gọi ra từ miệng người kia, Phương Minh Hoa ngạc nhiên hỏi:

"Ơ? Cậu là?"

"Chu Trạch Khải."

"A!" Phương Minh Hoa trố mắt. Tuần trước thi đấu xong, cậu đã bảo với Chu Trạch Khải là nếu rảnh thì tới chiến đội Luân Hồi chơi. Thế mà lại gặp nhau ở đây, thật bất ngờ.

"Sao cậu lại..." Phương Minh Hoa mới cất lời, đã bị Đông Lâm mừng rỡ ngắt ngang.

"Tìm được rồi? Cám ơn cám ơn, cho hỏi tôi có thể đến đâu để nhận về?"

"Người ta mang tới đây, sắp tới rồi, anh chờ một chút." Nhân viên nhà thi đấu trả lời.

"Cám ơn, cám ơn!" Đông Lâm rối rít nói. Lo xong chuyện quan trọng, y mới chú ý thấy Phương Minh Hoa và Chu Trạch Khải, bèn hỏi:

"Bạn em hả?"

"Cậu ấy là tay thiện xạ mà em muốn giới thiệu cho chiến đội đấy ạ." Phương Minh Hoa nói.

"Ồ!" Đông Lâm lập tức hướng ánh nhìn về phía Chu Trạch Khải.

"Chào anh, em tên Chu Trạch Khải." Chu Trạch Khải tự giới thiệu.

"Đông Lâm, chiến đội Luân Hồi." Đông Lâm chủ động đưa tay ra bắt, sau đó nói, "Nghe nói em chơi thiện xạ giỏi lắm?"

"Thường thôi ạ." Chu Trạch Khải đáp.

"Có đem thẻ tài khoản không?" Đông Lâm hỏi.

"Có ạ." Chu Trạch Khải gật đầu.

"Anh gì ơi, có dọn tới chỗ này chưa? Cho bọn tôi mượn máy dùng vài phút nhé, không phiền anh chứ?" Đông Lâm quay đầu hỏi nhân viên nhà thi đấu. Được cho phép, y lập tức ngồi vào một cái máy.

"Lại đây, làm một trận." Đông Lâm nói với Chu Trạch Khải.

"Ò." Chu Trạch Khải cũng ngồi xuống.

Hai phút sau.

"Ủa?" Chu Trạch Khải đang đánh thì "Chu Trạch Khải" chợt ngừng bắn, đứng như trời trồng.

"Rớt mạng rồi." Đông Lâm đứng dậy.

Y nhìn Chu Trạch Khải, rồi nhìn Phương Minh Hoa đứng phía sau. Phương Minh Hoa đang cố nín cười. Cậu chưa bao giờ nghi ngờ về trình cá nhân của Chu Trạch Khải, nhưng khi chứng kiến cậu ta solo với tuyển thủ chuyên nghiệp như Đông Lâm, Phương Minh Hoa càng củng cố thêm lòng tin của mình.

"Thẻ tài khoản của ai thất lạc?" Ngay lúc này, một nhân viên cầm tấm thẻ Vinh Quang đi vào, giơ cao hỏi.

"Của tôi, của tôi đấy ạ." Đông Lâm vội vàng chạy ra, lại rối rít cám ơn và cầm thẻ về.

"Đánh đẹp lắm." Phương Minh Hoa tranh thủ khen Chu Trạch Khải. Trận solo chỉ kéo dài hai phút rồi rớt mạng, nhưng cái trình mà Chu Trạch Khải thể hiện là không cần bàn cãi.

"Thường thôi mà." Chu Trạch Khải vẫn một câu cũ.

"Anh hỏi này." Đông Lâm cầm tấm thẻ quay về, nhìn Chu Trạch Khải, "Súng Cận Chiến ba bước rưỡi là cao nhất em có thể đạt tới?"

Chu Trạch Khải nghĩ ngợi, trả lời: "Khả năng có thể giảm thêm nửa bước nữa."

"Súng Cận Chiến ba bước." Đông Lâm thổn thức, "Mình tính chưa đủ xa rồi."

"Há há há." Phương Minh Hoa cười sung sướng.

"Phải chỉnh sửa vài chỗ." Đông Lâm vẫn lẩm bẩm.

"Gì ạ?" Phương Minh Hoa chưa hiểu, bèn nhìn sang Chu Trạch Khải, chỉ nhận lại ánh mắt ngơ ngác hệt như mình.

"Anh không có nói em." Đông Lâm huơ tấm thẻ tài khoản trong tay, "Nói món đồ trong này."

"Đồ gì cơ?" Phương Minh Hoa hỏi.

"Sau này các em sẽ biết. Hừm, phải nói là toàn Liên minh, toàn Vinh Quang rồi sẽ biết." Đông Lâm cười.

Y siết chặt tấm thẻ. Tấm thẻ mỏng manh, nhưng chứa đựng trong đó là cả một trời tâm huyết: Cặp súng nòng xoay chữ bạc Hoang Hỏa và Toái Sương, được Đông Lâm chế tạo riêng cho Nhất Thương Xuyên Vân. Mà trước mặt y, là một cậu thiếu niên có thể thực hiện Súng Cận Chiến chỉ với ba bước rưỡi. Vâng, ba bước rưỡi là quá đủ để chiến thắng phần đông các tuyển thủ chuyên nghiệp hệ Súng hiện nay, vậy mà cậu ta bảo, vẫn có thể giảm thêm nửa bước nữa.

Ấy chẳng phải niềm mong mỏi suốt bao lâu qua của cả chiến đội Luân Hồi đó sao?

Đông Lâm rơi nước mắt.

"Sao vậy anh?" Phương Minh Hoa hốt hoảng.

"Anh nhìn thấy tương lai rồi." Đông Lâm nói.

Chỉ thế thôi, nhưng Phương Minh Hoa đã hiểu. Ở giây phút đầu tiên gặp được Chu Trạch Khải trong game, điều hiện ra trước mắt cậu, cũng chính là tương lai. Cậu vỗ vai Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải mỉm cười.

Chiến đội Luân Hồi.

Từ đây cất bước.


 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#3
Đây mới là Hồ Điệp Lam mà tôi biết, chứ đếch phải người viết chương trước


"Đúng sự thật thôi, vấn đề ở cả đội mấy ông đều yếu." Tôn Triết Bình nói.

"Ông..." Trương Ích Vỹ không ngờ Tôn Triết Bình dám nói thẳng và chẳng nể nang bố con thằng nào như thế.
Thế bất nào đến tận ngày giải nghệ Tôn Triết Bình vẫn chưa bị phù mỏ lần nào là sao???


Lam Vũ thắng quá dễ dàng. Luân Hồi thua chẳng chút ngỡ ngàng.
Vì thế này nên Lam Vũ mới phải trả nợ bằng trận chung kết mùa 8 đó hả lão tác?


"Gã thiện xạ đánh như một con gà! Nếu cái trình đó mà đứng top thiện xạ của cả Liên minh, nói thật, đưa tao, tao cũng đứng top cho chúng mày xem!" Phương Duệ câng câng ra vẻ.

Đám bạn chưa kịp hùa theo, đã nghe thấy sau lưng xôn xao hẳn lên.

"Gì đấy gì đấy?" Phương Duệ rất thích hóng chuyện, lập tức vứt ngay đề tài đang nói, đứng bật dậy chồm ra sau nghe ngóng, ai ngờ va phải một người đang cắm cúi đi tới.

"Ui da!" Phương Duệ suýt ngã, may mà nhanh tay vịn vào lưng ghế bên cạnh mới đứng vững. Tự mình chồm khỏi hàng ghế mới va phải người trên hành lang, nhưng cậu chàng lập tức bô bô hạch tội: "Đi đứng kiểu gì mà húc người ta?"
Lâm Kính Ngôn. Xin nhận của tại hạ 1 👍 vì đã uốn nắn và dẫn dắt gã trai này từng ấy năm trời để gã trở thành Phương Duệ của sau này. Vất vả rồi =)))))))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Thế bất nào đến tận ngày giải nghệ Tôn Triết Bình vẫn chưa bị phù mỏ lần nào là sao???
Trị vũ lực bên ngoài cũng cao chẳng hạn :yaonói chứ thêm chương này nữa làm tui cảm thấy Đại Tôn khá là thuộc dạng gặp chuyện bất bình không chịu ngậm miệng, hồi mùa 2 gặp Lâm Kiệt cũng cảm thấy Lâm Kiệt yếu nhưng có lên tiếng khịa ngta đâu, giờ vì thấy Trương Ích Vỹ bắt nạt lính mới nên ra sủa mấy câu giúp Phương Minh Hoa chút công đạo :shs Anyway thì vào khiêu chiến mùa 9 hai người có gặp lại nhau, anh Vỹ tính đưa kỵ sĩ lên chơi anh Tôn, anh Tôn vả vỡ mặt xong khịa tiếp :yao
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#5
Trị vũ lực bên ngoài cũng cao chẳng hạn :yaonói chứ thêm chương này nữa làm tui cảm thấy Đại Tôn khá là thuộc dạng gặp chuyện bất bình không chịu ngậm miệng, hồi mùa 2 gặp Lâm Kiệt cũng cảm thấy Lâm Kiệt yếu nhưng có lên tiếng khịa ngta đâu, giờ vì thấy Trương Ích Vỹ bắt nạt lính mới nên ra sủa mấy câu giúp Phương Minh Hoa chút công đạo :shs Anyway thì vào khiêu chiến mùa 9 hai người có gặp lại nhau, anh Vỹ tính đưa kỵ sĩ lên chơi anh Tôn, anh Tôn vả vỡ mặt xong khịa tiếp :yao
Những điều được viết về những đội trưởng đời đầu vẫn luôn làm ta đắm say
 

inbox97

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
19
#6
Tính ra ngoại truyện như này đọc cảm xúc hơn cả chính văn, hoặc có thể nói là cảm thấy tiếc nuối cho những con người ở thế hệ đầu
 

Dzun

Phó bản trăm người
Bình luận
179
Số lượt thích
224
Location
Hàng xóm Bánh Bao
Team
Khác
Fan não tàn của
Bách Hoa Liễu Loạn - Khí Xung Vân Thủy
#7
Tính ra ngoại truyện như này đọc cảm xúc hơn cả chính văn, hoặc có thể nói là cảm thấy tiếc nuối cho những con người ở thế hệ đầu
Kiểu cảm giác hoài niệm ấy
 

Bình luận bằng Facebook